Chương 10: Buổi Xem Mắt
Lạc Lạc
08/02/2023
Ngày hôm sau, tiếng động bên dưới nhà làm cho Liêu Ngữ Tịch bừng tỉnh dậy, cô nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân, cuộc sống của cô trở lại như những ngày trước đây nhưng tâm trạng của cô chẳng vui chút nào, cô thay một bộ quần áo thoải mái nhất để đi ra ngoài định là sẽ đi gặp Triệu Chí Nhan, nhưng khi vừa bước xuống nhà thì nhìn thấy đám người lạ mặt đang ngồi nói chuyện với bà Liêu.
“Ơ... con dậy rồi à? dì định đi đánh thức con đấy chứ, nào mau lại đây.”
Nhìn đám người đó mặt mũi bặm trợn xấu xa, thậm chí tên kia còn xăm trổ kín người khiến cho Liêu Ngữ Tịch có cảm giác như đám đại ca giang hồ vậy, ở trong tù cô từng chứng kiến những kẻ giống như vậy nên cô rất sợ phải đối mặt với những người như vậy, người trước mặt cô khá lùn, hắn đeo chiếc kính râm chăm chú quan sát Liêu Ngữ Tịch.
“Đây là cậu Nhĩ Thái, cậu ấy là người đến xem mắt của con hôm nay đấy.”
Nhĩ Thái nhíu mày nhìn cách ăn mặc lỗi thời của cô, nhưng không sao dù gì gương mặt cũng rất ưa nhìn nên cũng tạm châm chế, chuyện quần áo sau này có thể thay đổi được.
“Chào anh, tôi là Liêu Ngữ Tịch.”
Nhĩ Thái đưa tay ra bắt lấy tay của cô, ánh mắt của anh ta sắc lạnh quan sát từng cử chỉ của cô khiến cô có chút rùng mình.
“Chào cô tôi là Nhĩ Thái là trợ lý của Diệp thiếu gia, hôm nay anh ấy không đến được vì bận nên tôi là người thay mặt đến để xem mắt của Liêu tiểu thư.”
“Vâng.”
Liêu Ngữ Tịch cảm nhận được đôi bàn tay lạnh như đá của người đàn ông kia, sự lạnh lùng làm cô ớn lạnh sống lưng, bà Liêu cười gượng đáp.
“Cậu Nhĩ Thái thấy sao ạ? Có phải...được không?”
Nhĩ Thái cong môi nở nụ cười liền gật đầu sau đó đưa tay ra hiệu cho đám người ở ngoài xe mang lễ vật vào, trong những cái hộp trước mặt chính là lễ vật để hỏi cưới Liêu Ngữ Tịch, khi mở ra thì bên trong phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, đến khi nhìn lại thì mới tá hỏa rằng thứ bên trong là vàng thỏi, còn thùng bên kia là tiền, còn thùng cuối là kim cương, bà Liêu hai mắt sáng như sao, như thế này chẳng phải xem như bán Liêu Ngữ Tịch đi quá được giá đấy sao?
“Bà Liêu có cần kiểm tra không ạ?”
Bà Liêu lắc đầu lia lịa trong lòng hào hứng, chẳng những có tài sản của Liêu gia còn có thêm của từ việc bán Liêu Ngữ Tịch đi nữa, chuyến này quá hời cho bà ta rồi.
“Đây chỉ là lễ vật hỏi cưới cô Liêu, nhưng sau khi kết hôn thiếu gia sẽ tặng thêm nên Liêu tiểu thư cứ yên tâm.”
Liêu Ngữ Tịch nhìn mấy thứ trước mặt không chút cảm xúc gì, tiền tài vật chất ư? Đây chính là một cuộc giao dịch của họ sao, họ xem cô là gì chứ? Món vật để mua bán à? cô siết chặt bàn tay của mình lại ánh mắt nhìn Nhĩ Thất không chớp mắt, sự nghẹn ngào nơi cổ họng không thể thốt ra thành lời, cũng vì ba nên cô mới quyết định chấp nhận cái hôn sự này, đến hôn phu của mình còn không tự mình đến mà phải nhờ người khác, đây mà gọi là xem mắt gì chứ?
Cô tức đến cả người run rẩy lên, liệu tên chồng tương lai của cô là người như thế nào? Đám người làm của anh ta đã trông lưu manh thế này rồi thì anh ta là người như thế nào? Liệu có giống đám người trong tù không? đám giang hồ giết người không chớp mắt đó, vả lại tiền lại nhiều như vậy liệu bọn họ làm việc có hợp pháp hay không? đống lễ vật này liệu có sạch sẽ hay là thứ kiếm được từ việc làm dơ bẩn? Cô cũng không muốn nghĩ nữa.
“Cô Liêu có gì không hài lòng sao?”
Cô liền né tránh ánh mắt của anh ta khó khăn đáp.
“Không...không có.”
“Có gì muốn nói sao? cô cứ thoải mái nói ra, muốn thêm chúng tôi vẫn có thể đáp ứng nếu cô thấy nhiêu đây chưa đủ.”
Liêu Ngữ Tịch lạnh nhạt đáp.
“Đủ rồi, không cần thêm.”
Nhĩ Thái mỉm cười hài lòng sau đó liền đứng dậy đi tới cúi đầu với bà Liêu và sau đó quay sang cúi đầu với cô.
“Vậy tốt rồi, chuyện hôn sự sẽ sớm được tổ chức, cô Liêu trong thời gian này hãy cứ thoải mái, chúng tôi xin phép về.”
Nói dứt lời anh liền quay lưng rời đi, bà Liêu đợi khi đám người đó đi liền nhào tới mấy cái thùng lễ vật trước mặt cầm vàng lên cắn thử, nhìn ánh mắt ngập tràn sự tham lam đó khiến cho Liêu Ngữ Tịch cảm thấy mình như vừa bị bán đi vậy, cô đứng dậy nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó với tâm trạng trống rỗng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Chí Nhan đến đón mình.
Nhưng lúc này anh đang nằm cùng với Liêu Tuệ Hân, hôm qua cô ta nói về sau nhưng thật ra là đi đến nhà của Triệu Chí Nhan để ngủ, lúc trước khi cô còn trong tù thì anh đến nhà họ Liêu ngủ lại rất nhiều lần nhưng bây giờ thì không còn tự do nữa nên phải lén lút qua lại như vậy.
“Anh, chị ta điện kìa.”
“Cô ấy không biết muốn nói gì với anh mà hôm qua lại nhắn là muốn hôm nay nói chuyện với anh, nghe có vẻ nghiêm túc lắm.”
Triệu Chí Nhan liền cầm lấy điện thoại nghe máy.
“Được, anh đến đón em ngay.”
Sau khi ngắt máy thì bị Liêu Tuệ Hân đột ngột tiến tới hôn cuồng nhiệt quăng chiếc điện thoại của anh xuống giường.
“Tuệ...Hân...anh phải đi.”
“Được rồi, dù gì chị ấy mới là bạn gái của anh, anh nên đi đi.”
Liêu Tuệ Hân giọng giận dỗi.
“Đừng giận anh nhé, anh sẽ về sớm với em.”
Triệu Chí Nhan liền khoác áo lên rồi khẽ hôn cô một cái mới rời đi.
“Ơ... con dậy rồi à? dì định đi đánh thức con đấy chứ, nào mau lại đây.”
Nhìn đám người đó mặt mũi bặm trợn xấu xa, thậm chí tên kia còn xăm trổ kín người khiến cho Liêu Ngữ Tịch có cảm giác như đám đại ca giang hồ vậy, ở trong tù cô từng chứng kiến những kẻ giống như vậy nên cô rất sợ phải đối mặt với những người như vậy, người trước mặt cô khá lùn, hắn đeo chiếc kính râm chăm chú quan sát Liêu Ngữ Tịch.
“Đây là cậu Nhĩ Thái, cậu ấy là người đến xem mắt của con hôm nay đấy.”
Nhĩ Thái nhíu mày nhìn cách ăn mặc lỗi thời của cô, nhưng không sao dù gì gương mặt cũng rất ưa nhìn nên cũng tạm châm chế, chuyện quần áo sau này có thể thay đổi được.
“Chào anh, tôi là Liêu Ngữ Tịch.”
Nhĩ Thái đưa tay ra bắt lấy tay của cô, ánh mắt của anh ta sắc lạnh quan sát từng cử chỉ của cô khiến cô có chút rùng mình.
“Chào cô tôi là Nhĩ Thái là trợ lý của Diệp thiếu gia, hôm nay anh ấy không đến được vì bận nên tôi là người thay mặt đến để xem mắt của Liêu tiểu thư.”
“Vâng.”
Liêu Ngữ Tịch cảm nhận được đôi bàn tay lạnh như đá của người đàn ông kia, sự lạnh lùng làm cô ớn lạnh sống lưng, bà Liêu cười gượng đáp.
“Cậu Nhĩ Thái thấy sao ạ? Có phải...được không?”
Nhĩ Thái cong môi nở nụ cười liền gật đầu sau đó đưa tay ra hiệu cho đám người ở ngoài xe mang lễ vật vào, trong những cái hộp trước mặt chính là lễ vật để hỏi cưới Liêu Ngữ Tịch, khi mở ra thì bên trong phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, đến khi nhìn lại thì mới tá hỏa rằng thứ bên trong là vàng thỏi, còn thùng bên kia là tiền, còn thùng cuối là kim cương, bà Liêu hai mắt sáng như sao, như thế này chẳng phải xem như bán Liêu Ngữ Tịch đi quá được giá đấy sao?
“Bà Liêu có cần kiểm tra không ạ?”
Bà Liêu lắc đầu lia lịa trong lòng hào hứng, chẳng những có tài sản của Liêu gia còn có thêm của từ việc bán Liêu Ngữ Tịch đi nữa, chuyến này quá hời cho bà ta rồi.
“Đây chỉ là lễ vật hỏi cưới cô Liêu, nhưng sau khi kết hôn thiếu gia sẽ tặng thêm nên Liêu tiểu thư cứ yên tâm.”
Liêu Ngữ Tịch nhìn mấy thứ trước mặt không chút cảm xúc gì, tiền tài vật chất ư? Đây chính là một cuộc giao dịch của họ sao, họ xem cô là gì chứ? Món vật để mua bán à? cô siết chặt bàn tay của mình lại ánh mắt nhìn Nhĩ Thất không chớp mắt, sự nghẹn ngào nơi cổ họng không thể thốt ra thành lời, cũng vì ba nên cô mới quyết định chấp nhận cái hôn sự này, đến hôn phu của mình còn không tự mình đến mà phải nhờ người khác, đây mà gọi là xem mắt gì chứ?
Cô tức đến cả người run rẩy lên, liệu tên chồng tương lai của cô là người như thế nào? Đám người làm của anh ta đã trông lưu manh thế này rồi thì anh ta là người như thế nào? Liệu có giống đám người trong tù không? đám giang hồ giết người không chớp mắt đó, vả lại tiền lại nhiều như vậy liệu bọn họ làm việc có hợp pháp hay không? đống lễ vật này liệu có sạch sẽ hay là thứ kiếm được từ việc làm dơ bẩn? Cô cũng không muốn nghĩ nữa.
“Cô Liêu có gì không hài lòng sao?”
Cô liền né tránh ánh mắt của anh ta khó khăn đáp.
“Không...không có.”
“Có gì muốn nói sao? cô cứ thoải mái nói ra, muốn thêm chúng tôi vẫn có thể đáp ứng nếu cô thấy nhiêu đây chưa đủ.”
Liêu Ngữ Tịch lạnh nhạt đáp.
“Đủ rồi, không cần thêm.”
Nhĩ Thái mỉm cười hài lòng sau đó liền đứng dậy đi tới cúi đầu với bà Liêu và sau đó quay sang cúi đầu với cô.
“Vậy tốt rồi, chuyện hôn sự sẽ sớm được tổ chức, cô Liêu trong thời gian này hãy cứ thoải mái, chúng tôi xin phép về.”
Nói dứt lời anh liền quay lưng rời đi, bà Liêu đợi khi đám người đó đi liền nhào tới mấy cái thùng lễ vật trước mặt cầm vàng lên cắn thử, nhìn ánh mắt ngập tràn sự tham lam đó khiến cho Liêu Ngữ Tịch cảm thấy mình như vừa bị bán đi vậy, cô đứng dậy nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó với tâm trạng trống rỗng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Chí Nhan đến đón mình.
Nhưng lúc này anh đang nằm cùng với Liêu Tuệ Hân, hôm qua cô ta nói về sau nhưng thật ra là đi đến nhà của Triệu Chí Nhan để ngủ, lúc trước khi cô còn trong tù thì anh đến nhà họ Liêu ngủ lại rất nhiều lần nhưng bây giờ thì không còn tự do nữa nên phải lén lút qua lại như vậy.
“Anh, chị ta điện kìa.”
“Cô ấy không biết muốn nói gì với anh mà hôm qua lại nhắn là muốn hôm nay nói chuyện với anh, nghe có vẻ nghiêm túc lắm.”
Triệu Chí Nhan liền cầm lấy điện thoại nghe máy.
“Được, anh đến đón em ngay.”
Sau khi ngắt máy thì bị Liêu Tuệ Hân đột ngột tiến tới hôn cuồng nhiệt quăng chiếc điện thoại của anh xuống giường.
“Tuệ...Hân...anh phải đi.”
“Được rồi, dù gì chị ấy mới là bạn gái của anh, anh nên đi đi.”
Liêu Tuệ Hân giọng giận dỗi.
“Đừng giận anh nhé, anh sẽ về sớm với em.”
Triệu Chí Nhan liền khoác áo lên rồi khẽ hôn cô một cái mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.