Chương 77: Khai Trương Hồng Phát
Lạc Lạc
30/03/2023
Liêu Ngữ Tịch dường như không còn rảnh rỗi, những ngày gần đây cô bận
bịu cho cửa hàng váy cưới của mình, cũng may có sự giúp đỡ một phần của
Tố Hảo cô cũng đã vất vả phần nào, cửa tiệm cũng chính thức khai trương, cô cũng không định nói cho Diệp Khuynh Xuyên biết nhưng dù gì cũng cùng một nhà nên cô chỉ nhắn gửi anh một câu.
[Nếu có rảnh sang cửa hàng của tôi một chút nhé.]
Nhưng không thấy hồi âm từ phía Diệp Khuynh Xuyên, cô cũng thông cảm cho anh bởi công việc của anh còn bận hơn cả cô nữa, cánh cửa bên ngoài đột ngột bật mở, người bước vào là Nhĩ Thái, trên tay là một bó hoa lớn, tiếp đó những người khác bước vào mang theo rất nhiều hoa để chúc mừng cô khai trương cửa hàng, tiếp đến một người to lớn bước vào với thân hình săn chắc, cũng đã lâu rồi cô gặp gặp anh, anh cũng từng là người cô rất ngưỡng mộ bởi sự tài giỏi về võ thuật, cô còn có ý định lĩnh ngộ anh vài chiêu để xử lý ông chồng của mình.
Những cuối cùng vẫn dừng lại vì cô nghĩ rằng mình không thể đấu được với Diệp Khuynh Xuyên bằng chuyện dùng sức được, nên cô đành phải từ bỏ chuyện này, tiếng la thất thanh của Tố Hảo đột ngột vang lên làm thu hút sự chú ý của mọi người, Liêu Ngữ Tịch còn chưa kịp chào hỏi mọi người đã hốt hoảng định chạy tới.
“Tố Hảo, cẩn thận!”
Cáp Lợi có vẻ nhanh nhẹn hơn, anh tiến tới nhanh như một cơn gió đỡ lấy Tố Hảo, cũng một phần do cô sơ xuất nên suýt chút nữa là ngã xuống do cố leo lên cao để treo mấy chiếc váy cưới lên, làm mọi người một phen hú vía.
“Không sao chứ?”
Cáp Lợi hoàn toàn giữ được Tố Hảo trong vòng tay của mình, cô còn tưởng rằng bản thân mình sẽ gây phiền toái cho ngày đầu khai trương của Liêu Ngữ Tịch rồi, nhưng cô cảm thấy bản thân mình nhẹ bổng cả người được nằm gọn trong vòng tay của anh cảm giác thật nhỏ bé làm sao.
“Cám…cám ơn anh.”
Cáp Lợi chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt Tố Hảo xuống, Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng đi tới kiểm tra hỏi han một cách lo lắng.
“Tố Hảo, ổn chứ, chị nói là để người khác làm mà sao em lại làm chứ, lỡ em gặp chuyện gì rồi sao?”
Cô không có ý trách Tố Hảo nhưng giọng điệu có hơi lo lắng thành ra nơi mạnh mẽ khiến Tố Hảo cảm thấy bản thân có lỗi vì đã khiến cho mọi người một phen hú vía.
Trong lúc này, cánh cửa lại đột ngột bật mở, Diệp Khuynh Xuyên bước vào trên tay là bó hoa hồng lớn, phong thái kiêu hãnh cao ngạo như ngày thường hiên ngang đi tới chỗ Liêu Ngữ Tịch.
“Tôi không đến trễ chứ? Chúc bà chủ khai trương hồng phát.”
Liêu Ngữ Tịch nhận lấy bó hoa từ anh, mọi người lúc này cũng nhìn nhau sau đó liền lẻn đi sang chỗ khác để lại không gian trong phòng chỉ còn lại hai người, cô chợt cảm thấy có chút gì đó vui vui ở trong lòng có lẽ là vì bó hoa xinh đẹp anyf, Diệp Khuynh Xuyên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hài lòng của cô anh cảm thấy rất vui vì sự chuẩn bị chu đáo của mình.
“Cám ơn anh, lúc nãy nhắn tin không thấy anh trả lời tôi nghĩ anh bận nên không tới chứ.”
“Có bận tôi cũng sắp xếp, vì vợ tôi khai trương nếu vắng tôi thì quả là thiếu xót đấy.”
Bất giác không gian trở nên trầm lắng lại, cô không biết phải nói gì tiếp theo khi chỉ có cả hai trong căn phòng này, anh đột nhiên đi tới tủ quần áo của chú rể, anh đưa tay chạm vào bộ vest trên đó tiếp đến lại quay sang cô trầm giọng dịu dàng nói.
“Có thể cho tôi thử được không?”
“Cứ tự nhiên đi!”
Cô cầm bó hoa đặt lên bàn rồi đi tới lấy cho anh bộ vest ở trên đó, đôi mắt của cô dán lên chiếc váy cưới lộng lẫy mặc ở trên người ma nơ canh, một bộ váy sang trọng và đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô với thiết kế vô cùng tinh tế có một không hai,đôi mắt có chút đượm buồn, nhưng ngay sau đó liền lấy lại tinh thần.
“Gì mà buồn chứ, hôm nay là ngày vui mà.”
Cô vừa quay người lại thì người đàn ông ở trong phòng thử đồ bước ra, Diệp Khuynh Xuyên trong bộ vest trắng vừa nho nhã vừa lịch lãm không kém phần lãng tử, Liêu Ngữ Tịch lúc này đờ người ra vì vẻ ngoài của anh, cứ như một chàng hoàng tử bước ra từ trong tiểu thuyết vậy, bình thường anh hay mặc đồ đen hôm nay lại đổi sang vest trắng như vậy có hơi lạ lâm, nhịp tim của Liêu Ngữ Tịch bất giác đập liên hồi, gương mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên, nếu không phải là kẻ thù của mình thì cô đã sà vào lòng anh rồi, quá ngon miệng đi.
“Chùi nước bọt đi, không cần phải si mê đến vậy đâu.”
Bị giọng nói của anh làm cho rơi từ trên chín tầng mây xuống, cô liền lấy lại bộ dạng thường ngày của mình khoanh tay lại đi tới nói.
“Tự luyến vừa thôi, nể tình anh là vị khách đầu tiên nên tôi không trách anh, đi qua đây tạo dáng để tôi chụp vài tấm nào!”
Anh ngơ người ra, anh không thích mấy chuyện chụp ảnh lắm nên thẳng thắn từ chối.
“Tôi không biết tạo dáng.”
“Yên tâm, đi qua đây!”
Diệp Khuynh Xuyên dẫu không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sang chỗ cô chỉ điểm, đứng trước ống kính anh đờ người như khúc gỗ, Liêu Ngữ Tịch bước tới đưa tay chỉnh sửa tay giúp anh, khi cô tiếp xúc với anh gần như vậy càng làm anh thấy được sự xinh đẹp của cô, trái tim của anh lại lần nữa rung động, những cái chạm da thịt bình thường nhưng mặt anh chưa gì đã đỏ cả lên rồi.
“Đúng rồi,giữ như vậy nhé.”
Tiếng tách từ máy ảnh vang lên, anh có vẻ rất hợp tác, Liêu Ngữ Tịch nhìn lại tấm ảnh liền đưa ngón tay cái ra hành động yêu thích với tấm ảnh vừa rồi.
“Đẹp lắm, anh có tố chất người mẫu đấy.”
“Tôi biết điều đó mà.”
Anh đưa tay vuốt tóc kênh kiệu đắc ý, cô bĩu môi rồi xem đi xem lại tấm ảnh, ban đầu Diệp Khuynh Xuyên không định thử đồ nhưng bởi vì trước đây anh chưa từng mặc nó trong ngày cưới của cô và anh, anh đúng là tệ thật, chẳng có người đàn ông nào làm như vậy cả, bây giờ nghĩ lại chỉ biết trách bản thân mình.
[Nếu có rảnh sang cửa hàng của tôi một chút nhé.]
Nhưng không thấy hồi âm từ phía Diệp Khuynh Xuyên, cô cũng thông cảm cho anh bởi công việc của anh còn bận hơn cả cô nữa, cánh cửa bên ngoài đột ngột bật mở, người bước vào là Nhĩ Thái, trên tay là một bó hoa lớn, tiếp đó những người khác bước vào mang theo rất nhiều hoa để chúc mừng cô khai trương cửa hàng, tiếp đến một người to lớn bước vào với thân hình săn chắc, cũng đã lâu rồi cô gặp gặp anh, anh cũng từng là người cô rất ngưỡng mộ bởi sự tài giỏi về võ thuật, cô còn có ý định lĩnh ngộ anh vài chiêu để xử lý ông chồng của mình.
Những cuối cùng vẫn dừng lại vì cô nghĩ rằng mình không thể đấu được với Diệp Khuynh Xuyên bằng chuyện dùng sức được, nên cô đành phải từ bỏ chuyện này, tiếng la thất thanh của Tố Hảo đột ngột vang lên làm thu hút sự chú ý của mọi người, Liêu Ngữ Tịch còn chưa kịp chào hỏi mọi người đã hốt hoảng định chạy tới.
“Tố Hảo, cẩn thận!”
Cáp Lợi có vẻ nhanh nhẹn hơn, anh tiến tới nhanh như một cơn gió đỡ lấy Tố Hảo, cũng một phần do cô sơ xuất nên suýt chút nữa là ngã xuống do cố leo lên cao để treo mấy chiếc váy cưới lên, làm mọi người một phen hú vía.
“Không sao chứ?”
Cáp Lợi hoàn toàn giữ được Tố Hảo trong vòng tay của mình, cô còn tưởng rằng bản thân mình sẽ gây phiền toái cho ngày đầu khai trương của Liêu Ngữ Tịch rồi, nhưng cô cảm thấy bản thân mình nhẹ bổng cả người được nằm gọn trong vòng tay của anh cảm giác thật nhỏ bé làm sao.
“Cám…cám ơn anh.”
Cáp Lợi chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt Tố Hảo xuống, Liêu Ngữ Tịch lúc này cũng đi tới kiểm tra hỏi han một cách lo lắng.
“Tố Hảo, ổn chứ, chị nói là để người khác làm mà sao em lại làm chứ, lỡ em gặp chuyện gì rồi sao?”
Cô không có ý trách Tố Hảo nhưng giọng điệu có hơi lo lắng thành ra nơi mạnh mẽ khiến Tố Hảo cảm thấy bản thân có lỗi vì đã khiến cho mọi người một phen hú vía.
Trong lúc này, cánh cửa lại đột ngột bật mở, Diệp Khuynh Xuyên bước vào trên tay là bó hoa hồng lớn, phong thái kiêu hãnh cao ngạo như ngày thường hiên ngang đi tới chỗ Liêu Ngữ Tịch.
“Tôi không đến trễ chứ? Chúc bà chủ khai trương hồng phát.”
Liêu Ngữ Tịch nhận lấy bó hoa từ anh, mọi người lúc này cũng nhìn nhau sau đó liền lẻn đi sang chỗ khác để lại không gian trong phòng chỉ còn lại hai người, cô chợt cảm thấy có chút gì đó vui vui ở trong lòng có lẽ là vì bó hoa xinh đẹp anyf, Diệp Khuynh Xuyên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hài lòng của cô anh cảm thấy rất vui vì sự chuẩn bị chu đáo của mình.
“Cám ơn anh, lúc nãy nhắn tin không thấy anh trả lời tôi nghĩ anh bận nên không tới chứ.”
“Có bận tôi cũng sắp xếp, vì vợ tôi khai trương nếu vắng tôi thì quả là thiếu xót đấy.”
Bất giác không gian trở nên trầm lắng lại, cô không biết phải nói gì tiếp theo khi chỉ có cả hai trong căn phòng này, anh đột nhiên đi tới tủ quần áo của chú rể, anh đưa tay chạm vào bộ vest trên đó tiếp đến lại quay sang cô trầm giọng dịu dàng nói.
“Có thể cho tôi thử được không?”
“Cứ tự nhiên đi!”
Cô cầm bó hoa đặt lên bàn rồi đi tới lấy cho anh bộ vest ở trên đó, đôi mắt của cô dán lên chiếc váy cưới lộng lẫy mặc ở trên người ma nơ canh, một bộ váy sang trọng và đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô với thiết kế vô cùng tinh tế có một không hai,đôi mắt có chút đượm buồn, nhưng ngay sau đó liền lấy lại tinh thần.
“Gì mà buồn chứ, hôm nay là ngày vui mà.”
Cô vừa quay người lại thì người đàn ông ở trong phòng thử đồ bước ra, Diệp Khuynh Xuyên trong bộ vest trắng vừa nho nhã vừa lịch lãm không kém phần lãng tử, Liêu Ngữ Tịch lúc này đờ người ra vì vẻ ngoài của anh, cứ như một chàng hoàng tử bước ra từ trong tiểu thuyết vậy, bình thường anh hay mặc đồ đen hôm nay lại đổi sang vest trắng như vậy có hơi lạ lâm, nhịp tim của Liêu Ngữ Tịch bất giác đập liên hồi, gương mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên, nếu không phải là kẻ thù của mình thì cô đã sà vào lòng anh rồi, quá ngon miệng đi.
“Chùi nước bọt đi, không cần phải si mê đến vậy đâu.”
Bị giọng nói của anh làm cho rơi từ trên chín tầng mây xuống, cô liền lấy lại bộ dạng thường ngày của mình khoanh tay lại đi tới nói.
“Tự luyến vừa thôi, nể tình anh là vị khách đầu tiên nên tôi không trách anh, đi qua đây tạo dáng để tôi chụp vài tấm nào!”
Anh ngơ người ra, anh không thích mấy chuyện chụp ảnh lắm nên thẳng thắn từ chối.
“Tôi không biết tạo dáng.”
“Yên tâm, đi qua đây!”
Diệp Khuynh Xuyên dẫu không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn đi sang chỗ cô chỉ điểm, đứng trước ống kính anh đờ người như khúc gỗ, Liêu Ngữ Tịch bước tới đưa tay chỉnh sửa tay giúp anh, khi cô tiếp xúc với anh gần như vậy càng làm anh thấy được sự xinh đẹp của cô, trái tim của anh lại lần nữa rung động, những cái chạm da thịt bình thường nhưng mặt anh chưa gì đã đỏ cả lên rồi.
“Đúng rồi,giữ như vậy nhé.”
Tiếng tách từ máy ảnh vang lên, anh có vẻ rất hợp tác, Liêu Ngữ Tịch nhìn lại tấm ảnh liền đưa ngón tay cái ra hành động yêu thích với tấm ảnh vừa rồi.
“Đẹp lắm, anh có tố chất người mẫu đấy.”
“Tôi biết điều đó mà.”
Anh đưa tay vuốt tóc kênh kiệu đắc ý, cô bĩu môi rồi xem đi xem lại tấm ảnh, ban đầu Diệp Khuynh Xuyên không định thử đồ nhưng bởi vì trước đây anh chưa từng mặc nó trong ngày cưới của cô và anh, anh đúng là tệ thật, chẳng có người đàn ông nào làm như vậy cả, bây giờ nghĩ lại chỉ biết trách bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.