Chương 74: Nhẹ Nhõm
Lạc Lạc
24/03/2023
Cô quăng mạnh Liêu Tuệ hân xuống đất, nhìn cơ thể trần như nhộng của cô
ta chi chít những vết hôn đỏ, bộ dạng thất bại thảm hại, hả dạ thì cũng
đã hả dạ nhưng đó chỉ là một phần thôi, cái mà cô muốn chính là lấy lại
thanh danh của mình và cả lấy lại những thứ thuộc về bản thân mình.
Lần này tiếng bước chân khác lại vang lên ngày một gần hơn, quả nhiên người lần này xuất hiện đúng như dự đoán là Diệp Khuynh Xuyên, nhìn thấy anh Liêu Tuệ Hân như phát điên lên muốn ăn tươi nuốt sống anh đến nơi, cô cố gắng để xông tới nắm lấy cổ áo của Diệp Khuynh Xuyên gào thét.
“Tên khốn kiếp, anh là cái thá gì mà dám bán tôi chứ hả?”
Diệp Khuynh Xuyên cười lạnh, anh đưa tay siết lấy cổ tay của Liêu Tuệ Hân đến nổi muốn bẻ gãy khớp tay của cô, nhưng anh không làm vậy anh quăng cô ta mạnh xuống đất rồi lấy ra một tờ giấy quăng xuống trước mặt của cô. Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????gay ﹎ T????????????T????????YỆ????﹒V???? ﹎
“Là do cô tự ký giấy bán thân mình, và trong hợp đồng có quy định nếu cô dám làm điều gì ảnh hưởng đến công ty sẽ bồi thường cho công ty với số tiền lớn, cô nhìn đi chẳng phải cô đã từng ký nó rồi đấy sao?”
Liêu Tuệ Hân phản ứng mạnh cầm lấy bản hợp đồng lên, đôi tay run rẩy đọc từng câu từng chữ, rõ ràng hợp đồng cô ký là hợp đồng nhân viên chính thức không phải hợp đồng bán thân, cô nhận ra bản thân mình bị lừa thì cũng đã quá muộn màng rồi, cô tức giận xé toạt bản hợp đồng trên tay, lại dùng sức nắm lấy chân của anh cào cấu.
“Đôi cẩu nam nữ, chúng mày đều lừa tao, a…”
Liêu Tuệ Hân vì tức quá mà la hét như hóa điên đến nơi, đột nhiên bị rơi vào bẫy mà hai người họ bày ra bây giờ lại dính nợ một số tiền lớn như vậy, chỉ có bán đi căn nhà cả lấy tiền mà ông Diệp để lại không biết có đủ hay không nữa.
Diệp Khuynh Xuyên nhường lại mọi thứ để cho Liêu Ngữ Tịch giải quyết, anh chỉ có thể giúp cô được tới đây mà thôi, anh lạnh nhạt quay gót rời đi, Liêu Ngữ Tịch cũng theo đó mà đứng dậy bước tới khụy gối xuống nâng cằm của Liêu Tuệ Hân lên lạnh nhạt nói.
“Mày cũng nghe rồi đấy, sớm mà giải quyết nợ nần, không thì gặp nhau ở tòa, cả hai mẹ con của mày.”
Cô nói xong liền nhanh chóng rời đi, khi bước ra khỏi nơi đó cô cảm thấy như trút được một phần nào đó trong lòng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, tự bản thân cô lại cảm thấy tại sao mình lại trở thành dáng vẻ này, một cô gái chỉ sống trong sự yên bình lại bị lôi vào vòng lao lý để rồi trở thành con người sống chỉ biết có trả thù và trả thù.
Lúc này trời cũng bắt đầu đổ mưa, cô định nhanh chân đi tìm xe để về nhà thì một chiếc ô xuất hiện che cho cô, Liêu Ngữ Tịch liền ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Diệp Khuynh Xuyên vẫn chưa rời đi anh vẫn đứng ở đây để đợi cô cùng về chung, cô cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng không có ý từ chối.
“Anh vẫn chưa đi?”
“Đợi cô cùng về.”
Cô cũng không nói gì mà đi theo anh về phía xe, anh cẩn thận mở cửa xe cho cô, Liêu Ngữ Tịch có hơi không quen với những hành động này của anh, lúc lên xe anh đột nhiên cất giọng.
“Hôm qua nghe nói cô đến trường để giải quyết cô giáo của Diệp Vân?”
“Thì sao, con trai của anh bị cô ta ức hiếp mà anh lại tỉnh bơ vậy à, tôi cũng vì không chịu được mới đánh cô ta.”
Vết thương trên tay vẫn còn rõ ràng, anh đột ngột dừng xe lại rồi đưa tay nắm lấy tay của cô nâng niu để kiểm tra, cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Làm gì đấy?”
“Cũng may không nặng.”
Cô phì cười rụt tay lại.
“Có là gì chứ, Diệp thiếu không cần lo lắng, tôi vẫn khỏe mạnh để đòi lại công bằng cho mình nữa mà.”
Anh khựng người một lúc rồi đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn và sợi dây chuyền, lần trước lúc đi mua cho Liêu Tuệ Hân thì anh đã để ý hai thứ này và quyết định mua nó, cái này so với của Liêu Tuệ Hân thì vừa giá trị lại vừa hiếm hơn, nó cũng có một giá trị ý nghĩa mà người nhân viên đã giải thích cho anh nghe, nó là một cặp và chỉ sản xuất một lần duy nhất về kiểu dáng này thôi, với số lượng giới hạn chỉ một cặp mà anh đã nhanh tay đặt hàng trước rồi, đến hôm nay mới nhận được cũng là lúc anh phải tặng cho cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Gì đây?”
“Đưa tay ra!”
Liêu Ngữ Tịch ngoan ngoãn đưa tay của mình ra, anh nhẹ nắm lấy một cách nâng niu rồi đeo chiếc nhẫn vào tay của cô, tiếp đó là đeo sợi dây chuyền lên cổ của cô, với hành động gần gũi thân mật này làm Liêu Ngữ Tịch có chút hoảng loạn, hành động ân cần hết sức dịu dàng này khiến cô có chút nghi ngờ, liệu anh có đang âm mưu một điều gì đó hay không, lần trước anh cũng đối xử dịu dàng với Liêu Tuệ Hân giống như vậy, nhưng cuối cùng thì kết cục của cô ta thế nào, vẫn là thảm hại đấy thôi.
“Anh đang có âm mưu gì?”
Cô bật cao chế độ phòng bị với anh dẫu anh không hề có ý gì xấu xa với cô cả.
“Tặng cho vợ tôi một món quà không được sao?”
Cô định cởi ra thì bị anh ngăn lại.
“Giữ đi, coi như là nể tôi một chút được không.”
Cô cũng dừng hành động của mình lại, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ, hình ảnh của anh hiện lên tấm kính, dù mờ ảo nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp trai ấy, cô lại bất giác liếc mắt sang nhìn anh một cái rồi thu lại ánh nhìn của mình, cô chăm chăm nhìn chiếc nhẫn được anh đeo vào ngón áp út, lần đó anh không tự mình đeo lên tay của cô nhưng lần này anh lại chủ động đeo nhẫn lẫn đeo dây chuyền cho cô không biết anh có ý gì nữa.
“Cám ơn anh.”
Cô cảm thấy mình nên nói một lời cảm ơn đến anh, dù chỉ là lời cảm ơn đơn thuần nhưng Diệp Khuynh Xuyên cảm thấy như bay lên chín tầng mây, anh mỉm cười vui vẻ từ lúc đó cho đến khi về đến nhà, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, sau khi vứt ra được Liêu Tuệ Hân anh thấy thoải mái hơn có thể thể hiện tình cảm với Liêu Ngữ Tịch được nhiều hơn nữa.
Lần này tiếng bước chân khác lại vang lên ngày một gần hơn, quả nhiên người lần này xuất hiện đúng như dự đoán là Diệp Khuynh Xuyên, nhìn thấy anh Liêu Tuệ Hân như phát điên lên muốn ăn tươi nuốt sống anh đến nơi, cô cố gắng để xông tới nắm lấy cổ áo của Diệp Khuynh Xuyên gào thét.
“Tên khốn kiếp, anh là cái thá gì mà dám bán tôi chứ hả?”
Diệp Khuynh Xuyên cười lạnh, anh đưa tay siết lấy cổ tay của Liêu Tuệ Hân đến nổi muốn bẻ gãy khớp tay của cô, nhưng anh không làm vậy anh quăng cô ta mạnh xuống đất rồi lấy ra một tờ giấy quăng xuống trước mặt của cô. Ủ????g hộ chí????h chủ ????ào ????gay ﹎ T????????????T????????YỆ????﹒V???? ﹎
“Là do cô tự ký giấy bán thân mình, và trong hợp đồng có quy định nếu cô dám làm điều gì ảnh hưởng đến công ty sẽ bồi thường cho công ty với số tiền lớn, cô nhìn đi chẳng phải cô đã từng ký nó rồi đấy sao?”
Liêu Tuệ Hân phản ứng mạnh cầm lấy bản hợp đồng lên, đôi tay run rẩy đọc từng câu từng chữ, rõ ràng hợp đồng cô ký là hợp đồng nhân viên chính thức không phải hợp đồng bán thân, cô nhận ra bản thân mình bị lừa thì cũng đã quá muộn màng rồi, cô tức giận xé toạt bản hợp đồng trên tay, lại dùng sức nắm lấy chân của anh cào cấu.
“Đôi cẩu nam nữ, chúng mày đều lừa tao, a…”
Liêu Tuệ Hân vì tức quá mà la hét như hóa điên đến nơi, đột nhiên bị rơi vào bẫy mà hai người họ bày ra bây giờ lại dính nợ một số tiền lớn như vậy, chỉ có bán đi căn nhà cả lấy tiền mà ông Diệp để lại không biết có đủ hay không nữa.
Diệp Khuynh Xuyên nhường lại mọi thứ để cho Liêu Ngữ Tịch giải quyết, anh chỉ có thể giúp cô được tới đây mà thôi, anh lạnh nhạt quay gót rời đi, Liêu Ngữ Tịch cũng theo đó mà đứng dậy bước tới khụy gối xuống nâng cằm của Liêu Tuệ Hân lên lạnh nhạt nói.
“Mày cũng nghe rồi đấy, sớm mà giải quyết nợ nần, không thì gặp nhau ở tòa, cả hai mẹ con của mày.”
Cô nói xong liền nhanh chóng rời đi, khi bước ra khỏi nơi đó cô cảm thấy như trút được một phần nào đó trong lòng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, tự bản thân cô lại cảm thấy tại sao mình lại trở thành dáng vẻ này, một cô gái chỉ sống trong sự yên bình lại bị lôi vào vòng lao lý để rồi trở thành con người sống chỉ biết có trả thù và trả thù.
Lúc này trời cũng bắt đầu đổ mưa, cô định nhanh chân đi tìm xe để về nhà thì một chiếc ô xuất hiện che cho cô, Liêu Ngữ Tịch liền ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Diệp Khuynh Xuyên vẫn chưa rời đi anh vẫn đứng ở đây để đợi cô cùng về chung, cô cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng không có ý từ chối.
“Anh vẫn chưa đi?”
“Đợi cô cùng về.”
Cô cũng không nói gì mà đi theo anh về phía xe, anh cẩn thận mở cửa xe cho cô, Liêu Ngữ Tịch có hơi không quen với những hành động này của anh, lúc lên xe anh đột nhiên cất giọng.
“Hôm qua nghe nói cô đến trường để giải quyết cô giáo của Diệp Vân?”
“Thì sao, con trai của anh bị cô ta ức hiếp mà anh lại tỉnh bơ vậy à, tôi cũng vì không chịu được mới đánh cô ta.”
Vết thương trên tay vẫn còn rõ ràng, anh đột ngột dừng xe lại rồi đưa tay nắm lấy tay của cô nâng niu để kiểm tra, cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Làm gì đấy?”
“Cũng may không nặng.”
Cô phì cười rụt tay lại.
“Có là gì chứ, Diệp thiếu không cần lo lắng, tôi vẫn khỏe mạnh để đòi lại công bằng cho mình nữa mà.”
Anh khựng người một lúc rồi đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn và sợi dây chuyền, lần trước lúc đi mua cho Liêu Tuệ Hân thì anh đã để ý hai thứ này và quyết định mua nó, cái này so với của Liêu Tuệ Hân thì vừa giá trị lại vừa hiếm hơn, nó cũng có một giá trị ý nghĩa mà người nhân viên đã giải thích cho anh nghe, nó là một cặp và chỉ sản xuất một lần duy nhất về kiểu dáng này thôi, với số lượng giới hạn chỉ một cặp mà anh đã nhanh tay đặt hàng trước rồi, đến hôm nay mới nhận được cũng là lúc anh phải tặng cho cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Gì đây?”
“Đưa tay ra!”
Liêu Ngữ Tịch ngoan ngoãn đưa tay của mình ra, anh nhẹ nắm lấy một cách nâng niu rồi đeo chiếc nhẫn vào tay của cô, tiếp đó là đeo sợi dây chuyền lên cổ của cô, với hành động gần gũi thân mật này làm Liêu Ngữ Tịch có chút hoảng loạn, hành động ân cần hết sức dịu dàng này khiến cô có chút nghi ngờ, liệu anh có đang âm mưu một điều gì đó hay không, lần trước anh cũng đối xử dịu dàng với Liêu Tuệ Hân giống như vậy, nhưng cuối cùng thì kết cục của cô ta thế nào, vẫn là thảm hại đấy thôi.
“Anh đang có âm mưu gì?”
Cô bật cao chế độ phòng bị với anh dẫu anh không hề có ý gì xấu xa với cô cả.
“Tặng cho vợ tôi một món quà không được sao?”
Cô định cởi ra thì bị anh ngăn lại.
“Giữ đi, coi như là nể tôi một chút được không.”
Cô cũng dừng hành động của mình lại, sau đó quay đầu ra ngoài cửa sổ, hình ảnh của anh hiện lên tấm kính, dù mờ ảo nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ đẹp trai ấy, cô lại bất giác liếc mắt sang nhìn anh một cái rồi thu lại ánh nhìn của mình, cô chăm chăm nhìn chiếc nhẫn được anh đeo vào ngón áp út, lần đó anh không tự mình đeo lên tay của cô nhưng lần này anh lại chủ động đeo nhẫn lẫn đeo dây chuyền cho cô không biết anh có ý gì nữa.
“Cám ơn anh.”
Cô cảm thấy mình nên nói một lời cảm ơn đến anh, dù chỉ là lời cảm ơn đơn thuần nhưng Diệp Khuynh Xuyên cảm thấy như bay lên chín tầng mây, anh mỉm cười vui vẻ từ lúc đó cho đến khi về đến nhà, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, sau khi vứt ra được Liêu Tuệ Hân anh thấy thoải mái hơn có thể thể hiện tình cảm với Liêu Ngữ Tịch được nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.