Mối Quan Hệ Ngân Hà Giữa Anh Và Em
Chương 5:
Tưởng Mục Đồng
17/08/2024
Nhưng ngay sau đó, Ôn Chi cảm thấy người mà Cố Vấn Chu nói là Lộc Kỳ.
Cô tự cho mình là tâm điểm từ hồi nào vậy? Rõ ràng cô không phải là loại người đó!
Thế là mãi đến khi xuống xe, Ôn Chi vẫn cố bình tĩnh tự xét lại bản thân. Cô cho rằng tối nay mình mặt dày vô sự, tự đa tình như thế này chắc chắn là do tâm lý của mình quấy phá.
Xe dừng lại, Ôn Chi cẩn thận đỡ Lộc Kỳ tựa đầu vào lưng ghế dựa.
Chờ đến khi cô mở cửa xuống xe, Cố Vấn Chu đã xách vali hành lý xuống cho cô.
“Cảm ơn.” Ôn Chi nói lời khách sáo.
Cố Vấn Chu bình tĩnh gật đầu: “Không có gì.”
Sau khi hành huyên bằng hai câu khách sáo, hai bên cũng không phải là người quen nên không nói thêm câu nào, chỉ chào tạm biệt rồi rời đi.
Ôn Chi kéo vali hành lý tiến về phía cổng khu chung cư.
Chẳng qua cô không về nhà của mình, lúc trước đã nói là sẽ ngủ ở nhà Giang Lam một đêm. Nhưng thật không may, Giang Lam bị thay đổi ngày nghỉ đột xuất, phải theo chuyến bay bay đến Bắc Kinh, cho nên cô mới về nhà một mình mà không có ai nghênh đón.
Ôn Chi đăng ký họ tên và số điện thoại của mình trong phòng bảo vệ cổng, sau đó bảo vệ cổng mở cổng phụ bên cạnh.
Cô kéo vali bước vào cổng phụ, vô tình ngoảnh đầu lại thì thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen vẫn đỗ bên đường.
Hửm? Anh chưa rời đi à?
Ôn Chi sửng sốt trong chốc lát. Tuy nhiên khi cô ngoảnh đầu nhìn lại, chiếc xe cũng bắt đầu nổ máy.
Anh ta đang chờ mình vào khu chung cư rồi mới rời đi ư?
Ôn Chi kìm lòng không đậu cảm khái trong lòng. Chẳng lẽ sau khi trưởng thành, anh cũng trở nên lịch sự hơn hẳn?
Giang Lam đã báo mật khẩu cửa nhà mình cho cô. Đến cửa, Ôn Chi trực tiếp ấn mật khẩu vào nhà.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, cô lên giường nằm xuống.
Suốt cả ngày hôm nay, Ôn Chi vẫn bôn ba trên đường, lại phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ nên có cảm giác như cả người cạn kiệt sức lực. Nhưng sau khi nằm xuống giường, Ôn Chi lại không tài nào ngủ được.
Chắc là do chênh lệch múi giờ.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cảnh tượng xảy ra hôm nay cứ liên tục truyền phát trong đầu, máy bay rung lắc dữ dội, tiếng la hét ầm ĩ trong khoang máy bay, cùng với bóng người cao lớn nhanh nhẹn trên cầu thang máy bay.
…
Khi Ôn Chi dần dần tỉnh lại từ giấc ngủ say, cô nhanh chóng nhận thấy cơn đau âm ỉ trong đầu mình.
Chắc là ngủ lâu quá nên mới thế.
Cô vươn tay mò mẫm điện thoại trên đầu giường, bỗng chạm vào thân thể mềm mại.
Ôn Chi mở mắt ra, thấy người đang chống một tay nằm bên cạnh mình nhìn mình chằm chằm.
Giang Lam giơ tay chào hỏi: “Cuối cùng công chúa ngủ trong rừng cũng đã tỉnh dậy.”
“Cậu định hù chết ai thế hả?” Ôn Chi khàn khàn hỏi.
Giang Lam: “Người khác có lẽ sẽ bị hù chết thật nhưng mà nhìn biểu cảm này của cậu, có dấu hiệu nào cho thấy bị hù dọa không?”
Ôn Chi xốc chăn lên, ngồi dậy: “Tớ bị hù dọa trong lòng.”
Giang Lam trực tiếp giang rộng hai tay, ôm chầm lấy cô: “Chào mừng cậu đã về nước, cục cưng Chi Chi của tớ.”
Ôn Chi nở nụ cười, vươn tay ôm cô ấy.
“Được rồi, rời giường sửa soạn lại một chút, tớ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.” Giang Lam nói.
Ôn Chi gật đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Chờ đến khi cô thay quần áo ra ngoài, Giang Lam vốn đang ngồi trên sofa thì bỗng hô lên: “Khoan, dừng lại tí.”
Ôn Chi không hiểu sao nhưng vẫn dừng tay, lúc này cô đang sửa soạn lại áo.
Giang Lam đi tới, không chờ Ôn Chi ngăn cản mà trực tiếp xốc áo của cô lên, để lộ một phần cơ bụng của cô.
“Cậu làm gì vậy?” Ôn Chi thắc mắc.
Giang Lam khiếp sợ: “Vãi chưởng! Dáng người của cậu sao mà đỉnh thế! Có cả cơ bụng luôn!”
Cơ bụng của Ôn Chi không phải là sáu múi tám múi như đám đàn ông, mà là đường cơ bụng số 1 rõ ràng xinh đẹp, vừa thấy đã biết là thường xuyên rèn luyện.
“Không thì sao? Không có thể lực sao mà lái máy bay được?”
Ôn Chi không để bụng cho lắm, tiếp tục chỉnh lại quần áo của mình.
Giang Lam lộ vẻ háo sắc: “Tớ thèm chảy nước miếng, không biết sau này thằng cha nào sẽ được hưởng phúc đây.”
“Vì sao phải cho thằng cha nào đó hưởng phúc?” Ôn Chi cười nhạo.
Giang Lam: “Cũng đúng, ai chẳng biết Chi Chi nhà mình chỉ một lòng thích lái máy bay, đàn ông chỉ là mây bay.”
Hai người ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện. Dù sao Ôn Chi đã hai năm không về nước, quê nhà vẫn thay đổi rất nhiều.
“Phải rồi, khi nào cậu về nhà?” Lúc ăn cơm, Giang Lam hỏi. Nhưng khi thấy biểu cảm của Ôn Chi, cô ấy lập tức nói ngay: “Không phải tớ muốn đuổi cậu đâu nhé, cậu muốn ở nhà tớ bao lâu cũng được, tớ chỉ sợ chú dì thấy cậu về nước mà không báo cho họ biết, chắc sẽ tức giận.”
Ôn Chi cúi đầu: “Chờ ngày mai tớ xem đại hội trên không xong cái đã. Lần này tớ về nước sớm là vì sự kiện này.”
Giang Lam cũng bội phục, giơ ngón cái lên: “Tớ phục cậu thật đấy, cuộc sống chỉ toàn là máy bay với máy bay.”
“Cậu có đi với tớ không?” Ôn Chi hỏi.
Giang Lam thở dài: “Ngày mai tớ phải bay 4 chuyến trong ngày*, quả thực là tra tấn.”
*4 chuyến trong ngày (大四段): Tức là trong vòng một ngày sẽ có 4 chuyến bay ở cự ly dài nhưng cùng chung điểm khởi đầu và kết thúc. Ví dụ như chuyến bay từ Hà Nội – Sydney, Sydney – Hà Nội, Hà Nội – Canberra, Canberra – Hà Nội, cả 4 chuyến đều kết thúc trong ngày.
Ôn Chi rất đồng tình với cô ấy: “Thế thì ngày mai tớ tự đi một mình.”
“Đi đi đi đi, chờ cậu đến công ty báo danh cũng sẽ thê thảm y như tớ thôi. Trân trọng quãng thời gian hiện tại đi.” Giang Lam cười ha ha.
Ăn cơm tối xong về nhà, Ôn Chi bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Lộc Kỳ.
Lúc ở sân bay, cô bé đã xin phương thức liên lạc của cô.
Nai Con Bambi: [Chị ơi, mai chị rảnh không ạ? Em hẹn chị ra ngoài chơi được không ạ?]
Ôn Chi rất thích cô nhóc này, chỉ cần cô ấy đừng suốt ngày đòi ghép đôi cho cô và Cố Vấn Chu.
Ôn Chi: [Xin lỗi em, ngày mai chị có kế hoạch rồi.]
Lần này không phải là cô cố tình từ chối đâu, ngày mai cô phải đi xem đại hội trình diễn trên không.
Lộc Kỳ gửi meme khóc lóc.
Nai Con Bambi: [Thôi đành vậy, lần sau em lại hẹn chị nhé.]
…
Hôm sau, khi bị xách lên xe, Lộc Kỳ vẫn thở ngắn than dài, than thở đến tận nơi vẫn chưa xong.
Cố Vấn Chu thờ ơ nhìn cô ấy: “Chẳng phải em cứ đòi đến đây à?”
Lộc Kỳ tội nghiệp nhìn anh: “Nhưng luôn có sự cố bất ngờ xảy ra.”
Cô ấy vốn định hẹn Ôn Chi đi chơi cùng mình, vậy thì có thể tranh thủ thời cơ ghép đôi hai người.
Lần trước ở sân bay, Lộc Kỳ vừa lên xe đã ngủ thiếp đi. Sau này nhớ lại chuyện này, cô ấy vẫn hối hận vô cùng. Không ngờ hôm nay kế hoạch lại thất bại, Ôn Chi bận việc khác nên từ chối lời mời của cô ấy.
Sau khi xuống xe, Lộc Kỳ vẫn buồn bực không vui, ngay cả Cố Vấn Chu cũng nhận thấy cảm xúc của cô nhóc không ổn cho lắm.
“Anh ơi, anh thấy chị Ôn Chi thế nào?” Cuối cùng, Lộc Kỳ không nhịn được hỏi.
Cố Vấn Chu liếc cô bé một phát, rút tay ra khỏi túi quần, hung ác xoa đầu cô nhóc một phen rồi cười khẩy, lười biếng nói: “Làm xong bài tập hè chưa?”
Lộc Kỳ hét lên: “Em mới được nghỉ hè mà!”
“Nhưng em có vẻ rất nhàn rỗi.” Cố Vấn Chu nói bằng giọng bâng quơ.
Lộc Kỳ vẫn chưa hết hy vọng: “Anh ơi, anh không thấy anh và chị Ôn có duyên phận rất kỳ diệu à? Hôm ấy có bao nhiêu chuyến bay, sao chị ấy lại trùng hợp ngồi chuyến bay do anh cầm lái? Lại cứ ngồi gần em nữa chứ.”
Lộc Kỳ mưu toan tẩy não anh trai mình.
Cố Vấn Chu sao không phát hiện tâm tư của cô nhóc, không khỏi cảm thấy buồn cười, thờ ơ phủ nhận: “Anh không…”
Còn chưa buột miệng nói hết “nghĩ vậy”, anh đã thấy một hình bóng ở cách đó không xa.
Đối phương đang đứng trước biển quảng cáo, bên trên là giới thiệu về đại hội nhào lộn trên không sẽ diễn ra hôm nay. Vẻ mặt của cô chăm chú đọc rất nghiêm túc, ngay cả đôi kính râm đang đeo trên mặt cũng tháo xuống, dắt bên eo.
Ôn Chi mặc quần dài màu kaki, chân mang một đôi bốt cổ thấp, phong cách gọn gàng lưu loát, chẳng qua hôm nay cô mặc áo thun hơi ngắn nên lúc ngẩng đầu lên sẽ thấp thoáng lộ vòng eo thon gọn. Mặc dù vòng eo rất gầy nhưng vẫn thấy được cơ bụng khỏe khoắn của cô.
Ánh nắng chiếu lên người cô càng trở nên rực rỡ.
Lộc Kỳ ở bên cạnh cất tiếng hét vui sướng: “Chị Chi Chi!”
Trong lòng Cố Vấn Chu không khỏi dâng lên hai chữ:
Quái lạ.
Cô tự cho mình là tâm điểm từ hồi nào vậy? Rõ ràng cô không phải là loại người đó!
Thế là mãi đến khi xuống xe, Ôn Chi vẫn cố bình tĩnh tự xét lại bản thân. Cô cho rằng tối nay mình mặt dày vô sự, tự đa tình như thế này chắc chắn là do tâm lý của mình quấy phá.
Xe dừng lại, Ôn Chi cẩn thận đỡ Lộc Kỳ tựa đầu vào lưng ghế dựa.
Chờ đến khi cô mở cửa xuống xe, Cố Vấn Chu đã xách vali hành lý xuống cho cô.
“Cảm ơn.” Ôn Chi nói lời khách sáo.
Cố Vấn Chu bình tĩnh gật đầu: “Không có gì.”
Sau khi hành huyên bằng hai câu khách sáo, hai bên cũng không phải là người quen nên không nói thêm câu nào, chỉ chào tạm biệt rồi rời đi.
Ôn Chi kéo vali hành lý tiến về phía cổng khu chung cư.
Chẳng qua cô không về nhà của mình, lúc trước đã nói là sẽ ngủ ở nhà Giang Lam một đêm. Nhưng thật không may, Giang Lam bị thay đổi ngày nghỉ đột xuất, phải theo chuyến bay bay đến Bắc Kinh, cho nên cô mới về nhà một mình mà không có ai nghênh đón.
Ôn Chi đăng ký họ tên và số điện thoại của mình trong phòng bảo vệ cổng, sau đó bảo vệ cổng mở cổng phụ bên cạnh.
Cô kéo vali bước vào cổng phụ, vô tình ngoảnh đầu lại thì thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen vẫn đỗ bên đường.
Hửm? Anh chưa rời đi à?
Ôn Chi sửng sốt trong chốc lát. Tuy nhiên khi cô ngoảnh đầu nhìn lại, chiếc xe cũng bắt đầu nổ máy.
Anh ta đang chờ mình vào khu chung cư rồi mới rời đi ư?
Ôn Chi kìm lòng không đậu cảm khái trong lòng. Chẳng lẽ sau khi trưởng thành, anh cũng trở nên lịch sự hơn hẳn?
Giang Lam đã báo mật khẩu cửa nhà mình cho cô. Đến cửa, Ôn Chi trực tiếp ấn mật khẩu vào nhà.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, cô lên giường nằm xuống.
Suốt cả ngày hôm nay, Ôn Chi vẫn bôn ba trên đường, lại phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ nên có cảm giác như cả người cạn kiệt sức lực. Nhưng sau khi nằm xuống giường, Ôn Chi lại không tài nào ngủ được.
Chắc là do chênh lệch múi giờ.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cảnh tượng xảy ra hôm nay cứ liên tục truyền phát trong đầu, máy bay rung lắc dữ dội, tiếng la hét ầm ĩ trong khoang máy bay, cùng với bóng người cao lớn nhanh nhẹn trên cầu thang máy bay.
…
Khi Ôn Chi dần dần tỉnh lại từ giấc ngủ say, cô nhanh chóng nhận thấy cơn đau âm ỉ trong đầu mình.
Chắc là ngủ lâu quá nên mới thế.
Cô vươn tay mò mẫm điện thoại trên đầu giường, bỗng chạm vào thân thể mềm mại.
Ôn Chi mở mắt ra, thấy người đang chống một tay nằm bên cạnh mình nhìn mình chằm chằm.
Giang Lam giơ tay chào hỏi: “Cuối cùng công chúa ngủ trong rừng cũng đã tỉnh dậy.”
“Cậu định hù chết ai thế hả?” Ôn Chi khàn khàn hỏi.
Giang Lam: “Người khác có lẽ sẽ bị hù chết thật nhưng mà nhìn biểu cảm này của cậu, có dấu hiệu nào cho thấy bị hù dọa không?”
Ôn Chi xốc chăn lên, ngồi dậy: “Tớ bị hù dọa trong lòng.”
Giang Lam trực tiếp giang rộng hai tay, ôm chầm lấy cô: “Chào mừng cậu đã về nước, cục cưng Chi Chi của tớ.”
Ôn Chi nở nụ cười, vươn tay ôm cô ấy.
“Được rồi, rời giường sửa soạn lại một chút, tớ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.” Giang Lam nói.
Ôn Chi gật đầu, đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Chờ đến khi cô thay quần áo ra ngoài, Giang Lam vốn đang ngồi trên sofa thì bỗng hô lên: “Khoan, dừng lại tí.”
Ôn Chi không hiểu sao nhưng vẫn dừng tay, lúc này cô đang sửa soạn lại áo.
Giang Lam đi tới, không chờ Ôn Chi ngăn cản mà trực tiếp xốc áo của cô lên, để lộ một phần cơ bụng của cô.
“Cậu làm gì vậy?” Ôn Chi thắc mắc.
Giang Lam khiếp sợ: “Vãi chưởng! Dáng người của cậu sao mà đỉnh thế! Có cả cơ bụng luôn!”
Cơ bụng của Ôn Chi không phải là sáu múi tám múi như đám đàn ông, mà là đường cơ bụng số 1 rõ ràng xinh đẹp, vừa thấy đã biết là thường xuyên rèn luyện.
“Không thì sao? Không có thể lực sao mà lái máy bay được?”
Ôn Chi không để bụng cho lắm, tiếp tục chỉnh lại quần áo của mình.
Giang Lam lộ vẻ háo sắc: “Tớ thèm chảy nước miếng, không biết sau này thằng cha nào sẽ được hưởng phúc đây.”
“Vì sao phải cho thằng cha nào đó hưởng phúc?” Ôn Chi cười nhạo.
Giang Lam: “Cũng đúng, ai chẳng biết Chi Chi nhà mình chỉ một lòng thích lái máy bay, đàn ông chỉ là mây bay.”
Hai người ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện. Dù sao Ôn Chi đã hai năm không về nước, quê nhà vẫn thay đổi rất nhiều.
“Phải rồi, khi nào cậu về nhà?” Lúc ăn cơm, Giang Lam hỏi. Nhưng khi thấy biểu cảm của Ôn Chi, cô ấy lập tức nói ngay: “Không phải tớ muốn đuổi cậu đâu nhé, cậu muốn ở nhà tớ bao lâu cũng được, tớ chỉ sợ chú dì thấy cậu về nước mà không báo cho họ biết, chắc sẽ tức giận.”
Ôn Chi cúi đầu: “Chờ ngày mai tớ xem đại hội trên không xong cái đã. Lần này tớ về nước sớm là vì sự kiện này.”
Giang Lam cũng bội phục, giơ ngón cái lên: “Tớ phục cậu thật đấy, cuộc sống chỉ toàn là máy bay với máy bay.”
“Cậu có đi với tớ không?” Ôn Chi hỏi.
Giang Lam thở dài: “Ngày mai tớ phải bay 4 chuyến trong ngày*, quả thực là tra tấn.”
*4 chuyến trong ngày (大四段): Tức là trong vòng một ngày sẽ có 4 chuyến bay ở cự ly dài nhưng cùng chung điểm khởi đầu và kết thúc. Ví dụ như chuyến bay từ Hà Nội – Sydney, Sydney – Hà Nội, Hà Nội – Canberra, Canberra – Hà Nội, cả 4 chuyến đều kết thúc trong ngày.
Ôn Chi rất đồng tình với cô ấy: “Thế thì ngày mai tớ tự đi một mình.”
“Đi đi đi đi, chờ cậu đến công ty báo danh cũng sẽ thê thảm y như tớ thôi. Trân trọng quãng thời gian hiện tại đi.” Giang Lam cười ha ha.
Ăn cơm tối xong về nhà, Ôn Chi bỗng nhận được tin nhắn WeChat của Lộc Kỳ.
Lúc ở sân bay, cô bé đã xin phương thức liên lạc của cô.
Nai Con Bambi: [Chị ơi, mai chị rảnh không ạ? Em hẹn chị ra ngoài chơi được không ạ?]
Ôn Chi rất thích cô nhóc này, chỉ cần cô ấy đừng suốt ngày đòi ghép đôi cho cô và Cố Vấn Chu.
Ôn Chi: [Xin lỗi em, ngày mai chị có kế hoạch rồi.]
Lần này không phải là cô cố tình từ chối đâu, ngày mai cô phải đi xem đại hội trình diễn trên không.
Lộc Kỳ gửi meme khóc lóc.
Nai Con Bambi: [Thôi đành vậy, lần sau em lại hẹn chị nhé.]
…
Hôm sau, khi bị xách lên xe, Lộc Kỳ vẫn thở ngắn than dài, than thở đến tận nơi vẫn chưa xong.
Cố Vấn Chu thờ ơ nhìn cô ấy: “Chẳng phải em cứ đòi đến đây à?”
Lộc Kỳ tội nghiệp nhìn anh: “Nhưng luôn có sự cố bất ngờ xảy ra.”
Cô ấy vốn định hẹn Ôn Chi đi chơi cùng mình, vậy thì có thể tranh thủ thời cơ ghép đôi hai người.
Lần trước ở sân bay, Lộc Kỳ vừa lên xe đã ngủ thiếp đi. Sau này nhớ lại chuyện này, cô ấy vẫn hối hận vô cùng. Không ngờ hôm nay kế hoạch lại thất bại, Ôn Chi bận việc khác nên từ chối lời mời của cô ấy.
Sau khi xuống xe, Lộc Kỳ vẫn buồn bực không vui, ngay cả Cố Vấn Chu cũng nhận thấy cảm xúc của cô nhóc không ổn cho lắm.
“Anh ơi, anh thấy chị Ôn Chi thế nào?” Cuối cùng, Lộc Kỳ không nhịn được hỏi.
Cố Vấn Chu liếc cô bé một phát, rút tay ra khỏi túi quần, hung ác xoa đầu cô nhóc một phen rồi cười khẩy, lười biếng nói: “Làm xong bài tập hè chưa?”
Lộc Kỳ hét lên: “Em mới được nghỉ hè mà!”
“Nhưng em có vẻ rất nhàn rỗi.” Cố Vấn Chu nói bằng giọng bâng quơ.
Lộc Kỳ vẫn chưa hết hy vọng: “Anh ơi, anh không thấy anh và chị Ôn có duyên phận rất kỳ diệu à? Hôm ấy có bao nhiêu chuyến bay, sao chị ấy lại trùng hợp ngồi chuyến bay do anh cầm lái? Lại cứ ngồi gần em nữa chứ.”
Lộc Kỳ mưu toan tẩy não anh trai mình.
Cố Vấn Chu sao không phát hiện tâm tư của cô nhóc, không khỏi cảm thấy buồn cười, thờ ơ phủ nhận: “Anh không…”
Còn chưa buột miệng nói hết “nghĩ vậy”, anh đã thấy một hình bóng ở cách đó không xa.
Đối phương đang đứng trước biển quảng cáo, bên trên là giới thiệu về đại hội nhào lộn trên không sẽ diễn ra hôm nay. Vẻ mặt của cô chăm chú đọc rất nghiêm túc, ngay cả đôi kính râm đang đeo trên mặt cũng tháo xuống, dắt bên eo.
Ôn Chi mặc quần dài màu kaki, chân mang một đôi bốt cổ thấp, phong cách gọn gàng lưu loát, chẳng qua hôm nay cô mặc áo thun hơi ngắn nên lúc ngẩng đầu lên sẽ thấp thoáng lộ vòng eo thon gọn. Mặc dù vòng eo rất gầy nhưng vẫn thấy được cơ bụng khỏe khoắn của cô.
Ánh nắng chiếu lên người cô càng trở nên rực rỡ.
Lộc Kỳ ở bên cạnh cất tiếng hét vui sướng: “Chị Chi Chi!”
Trong lòng Cố Vấn Chu không khỏi dâng lên hai chữ:
Quái lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.