Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm
Chương 8: Mộng du
Nhân Công Đường Tinh
02/01/2022
Edit: Bèm/ Beta: Croromi
Mang theo đầu óc hỗn loạn, chẳng hiểu ra sao, Hà Thanh hồ đồ mơ màng đi rửa mặt, sau đó tắt đèn về phòng mình nằm.
Đại khái hôm nay Tô Nhàn cũng mệt mỏi, vào phòng không bao lâu liền an tĩnh rồi, một chút âm thanh cũng không có.
Hà Thanh nằm trong ổ chăn lăn qua lộn lại một lúc lâu, trong đầu một nửa phiền toái là vì vụ án, một nửa là vì nụ hôn chúc ngủ ngon ban nãy, chỗ bị hôn qua vẫn còn nóng nóng ướt ướt, cảm giác tồn tại quá mạnh, không thể làm lơ được.
Hà Thanh ở trên giường lăn lộn một lúc, co lại vào ổ chăn, híp mắt quyết định thành thật đi ngủ.
Vừa mới quét sạch mớ hỗn độn ra khỏi đầu, khi cô bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh rất nhỏ, tựa hồ là tiếng mở cửa.
Tô Nhàn ra ngoài sao?
Hà Thanh ngáp một cái, đại khái là rời giường uống nước đi, tiếp tục ngủ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô tự chủ được mà chú ý động tĩnh bên ngoài, khoan đã, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ngoại trừ tiếng mở cửa lúc nãy, bên ngoài không vang lên còn âm thanh nào nữa cả.
Đã không còn tiếng bước chân, cũng không có tiếng vật gì bị va phải, yên tĩnh đến mức giống như không có người nào.
Tia buồn ngủ vừa mới sinh ra trong đầu lập tức biến mất sạch sẽ, Hà Thanh từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc mà chú ý nhất cử nhất động ở bên ngoài, thật sự không nghe thấy một động tĩnh gì, nhưng cô vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng Tô Nhàn mở cửa a.
Nghi hoặc cùng cảnh giác, cô rón ra rón rén, lặng lẽ xuống giường, lết từng chút tới cạnh cửa, lén lút mở ra một khe nhỏ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái.
Cảnh tượng nhìn thấy làm Hà Thanh run hết cả người.
Tô Nhàn luôn đứng không nhúc nhích trước cửa phòng cô, mặc một cái váy ngủ, tóc xõa xuống, cúi đầu đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Vừa mở cửa liền thấy một bóng người đứng ở đó, Hà Thanh bị dọa đến nổi hết cả da gà.
"Tô, Tô Nhàn?" Cô nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Nhàn đứng ở cửa vẫn không cử động, cũng không đáp lại, vẫn chỉ đứng yên đó.
Hà Thanh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, từ từ mở cửa phòng ra, sau đó mở đèn trong phòng lên, mà đối với sự kích thích của ánh sáng, Tô Nhàn vẫn không có phản ứng như trước, giống như một tên đầu gỗ cứng nhắc vậy.
Phản ứng này...... không phải là?
Hà Thanh lén lút di chuyển qua đó, cúi đầu quan sát vài giây.
"Mộng du?" Cô nghi hoặc mà lẩm bẩm một tiếng.
Tô Nhàn nhắm chặt hai mắt, bộ dáng trông chẳng hề thanh tỉnh, cả người thập phần chất phác, không có phản ứng gì đối với mọi việc bên ngoài.
"Hóa ra là mộng du sao?" Hà Thanh nghi hoặc một giây, liếc mắt đồng hồ, đã qua nửa đêm, cô duỗi tay, muốn lặng lẽ ôm nàng trở về phòng.
Cô vừa duỗi tay ra, chạm vào bả vai Tô Nhàn, giây tiếp theo, Tô Nhàn đột nhiên cử động.
"Cô, cô tỉnh rồi?" Hà Thanh lập tức rút tay về, "Vừa mở cửa liền thấy cô đứng đây, cô có phải vừa mộng du đúng không?"
Tô Nhàn vẫn không trả lời, mà chỉ xoay người, đi về hướng cửa ra vào.
"Từ từ, hơn nửa đêm rồi cô còn muốn đi đâu?" Hà Thanh không biết phải làm sao bèn đi theo, "Đi đâu thì cũng mang giày vào rồi hẵng ra khỏi cửa chứ? Đi chân trần dễ cảm lạnh lắm."
Tô Nhàn vẫn không trả lời, đụng vào cửa nhưng vẫn không chịu dừng lại, cứ dậm chân tại chỗ, muốn đi ra ngoài.
"Còn đang mộng du sao?" Hà Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, cô nhịn không được thở dài một tiếng.
Đều nói tốt hơn hết không nên đánh thức người mộng du, cô cũng không thể đánh thức người này được.
Nếu nàng muốn đi ra ngoài, vậy cứ thử xem nàng muốn đi đâu đi.
Hà Thanh duỗi tay mở cửa ra, Tô Nhàn lập tức nhấc chân bước ra ngoài, thuần thục như một người hoàn toàn thanh tỉnh, bình thản đi tới trước thang máy cạnh lối nhỏ của hành lang.
"Còn muốn tôi ấn thang máy sao?" Hà Thanh một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên tiến lên giúp Tô Nhàn ấn nút thang máy.
Chờ cửa thang máy mở ra, Tô Nhàn liền nhấc chân tiến vào bên trong, Hà Thanh cũng lập tức đi theo, lặng lẽ liếc mắt một cái, đánh giá Tô Nhàn đang đứng bên cạnh mình.
Hơn nửa đêm đi ra ngoài, mặc váy ngủ, tóc xõa xuống, lại còn đi chân trần, phỏng chừng sẽ dọa không ít người, nhưng lúc nàng mộng du hình như không phải đi lung tung không có mục đích, mà là nhắm đến một nơi nào đó.
Thang máy xuống tới lầu một, Tô Nhàn ra khỏi thang máy, ra bên ngoài tiểu khu, Hà Thanh bám theo ở phía sau, cách một khoảng cách nhất định, liền thấy nàng ngựa quen đường cũ rời khỏi tiểu khu.
Thành thị vào ban đêm vẫn giống như trong trí nhớ, các cửa tiệm hai bên đường vẫn bật đèn sáng trưng, xe cộ tới tới lui lui trên đường lớn, cho dù đã là đêm khuya, vẫn có không ít người qua lại ở ven đường,, lúc họ trông thấy Tô Nhàn, đều dùng vẻ mặt kì quái nhìn chằm chằm cho đến tận khi đi qua người cô.
Hà Thanh cũng không rảnh để bận tâm đến người qua đường gì gì đó, tầm mắt cùng bước chân cô đều gắt gao theo dõi Tô Nhàn, đi theo nàng cách một khoảng không xa, cho đến tận khi rời khỏi những con phố sầm uất, đến gần một vài nhà xưởng hẻo lánh, dựa theo kí ức, tiếp tục tiến lên phía trước là con sông nơi nạn nhân B tử vong.
Suốt lộ trình dài 3km, Tô Nhàn đều đi bộ bằng chân trần, từng chút đến gần con sông chìm trong bóng đêm đen tối kia.
Cuối cùng, nàng yên lặng đứng ở trên con cầu bắc qua sông, váy ngủ màu trong đung đưa trong gió, một đầu tóc đen nhánh tản dài ra, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm, mê li quỷ dị.
Nàng đứng ở đó tầm khoảng ba phút, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, dẫm lên thành cầu. Hà Thanh không tự chủ mà hơi di chuyển sang bên đó, cùng nàng tới gần thành cầu. Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới cầu chỉ có nước sông đen nhánh chậm rãi chảy xuôi.
Nhìn thoáng qua, thân ảnh màu trắng bên cạnh đã từ thành cầu nhảy xuống, rơi vào nước sông bên dưới, mặt sông nổi lên từng đợt gợn sóng, nhanh chóng cắn nuốt lấy bóng người kia.
"Ngọa tào?" Hà Thanh hoảng hốt, cũng lập tức nhảy xuống theo, nhanh chóng vớt Tô Nhàn từ dưới sông lên.
Hà Thanh cả người ướt đẫm, túm Tô Nhàn từ dưới sông lên trên bờ, cẩn thận kiểm tra trạng thái của Tô Nhàn, nàng tựa hồ vẫn còn ngủ, một chút phản ứng cũng không có.
"Cô nửa đêm đang ngủ còn có thể mộng du học người khác nhảy sông?" Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà còn có chính mình ở đây.
Đây là chỗ tốt mà lão cha nhắc đến sao? Mộng du rồi nhảy sông thì có ích lợi gì?
Hà Thanh có chút phiền não mà đem Tô Nhàn cõng lên lưng, sau đó dẫm lên đôi dép lê ướt sũng, bắt đầu trở về nhà.
Đi theo Tô Nhàn 3 mkm, lại cõng Tô Nhàn về 3km, Hà Thanh vô lực nhìn trời, cô thật khổ a.
Thời điểm trở về tiểu khu, Hà Thanh đã sức cùng lực kiệt, thở hổn hển leo lên lầu, trở về phòng, đem Tô Nhàn đặt trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hiện tại cả hai người đều ướt dầm dề, cũng không có khả năng để nàng lên giường tiếp tục ngủ, cô đành phải trước tiên đun một chậu nước ấm, ngâm chân cho Tô Nhàn, sau đó dùng cái khăn lông khô ráo bọc ở trên người nàng.
"Đã nói là đi giày vào rồi hẵng ra khỏi nhà, đi chân trần lâu như vậy......" Hà Thanh chống người ngồi xổm bên cạnh chậu nước, nâng chân bị dơ của Tô Nhàn lên, nhìn thoáng qua lòng bàn chân, quả nhiên đã bị cọ đến chảy máu, lúc ngâm nước phỏng chừng sẽ đau lắm.
Cô lại quay đầu lấy cao trong ngăn tủ ra, mới vừa ngồi xổm xuống cạnh sát ghế, liền thấy đôi chân đang ngâm trong nước ấm kia đột nhiên run lên, cô ngẩng đầu thì thấy Tô Nhàn chậm rãi mở bừng mắt, có chút mê mang mà nhìn chằm chằm vào chân chính mình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
"Cô......tỉnh rồi?" Hà Thanh nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhàn cúi đầu, thấy chân mình đang ngâm trong một chậu nước ấm, lòng bàn chân truyền đến chút cảm giác đau đớn, cả người thì ướt đẫm.
Nàng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, ở khe giữa các ngón còn lưu lại vụn bê tông trên cầu, kí ức về những việc đã xảy ra trong đầu cô cứ mơ mơ hồ hồ.
"Tôi......lại mộng du sao?" Nàng thấp giọng, lẩm bẩm hỏi.
"Xem ra là cô nhớ rõ a." Hà Thanh duỗi tay vào, trong chậu nước ấm, chà chỗ dơ ở chân cho nàng, "Đúng vậy, nếu không phải tôi đi theo, cô cũng định ngâm dưới nước sông một tháng à?"
Tô Nhàn im lặng, lâm vào trầm tư, "Tôi có một giấc mơ."
"Mơ cái gì?" Hà Thanh ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tôi mơ thấy nữ nhân chết chìm ở dưới sông kia, cô ấy dẫn tôi đi tới bên cạnh bờ sông, sau đó cùng tôi nhảy xuống." Tô Nhàn nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, tay thì dơ mà chân thì đau.
"Lúc trước tôi đã cảm thấy việc nạn nhân B nhảy sông có chút kì lạ, bây giờ tôi biết là ở đâu rồi."
Hà Thanh mê mang mà nhìn nàng.
Tô Nhàn duỗi tay ra trước mặt cô, "Cô xem, tay của tôi cùng móng chân đều có vụn đất lưu lại, đặc biệt là chân, nạn nhân sau khi đi chân trần suốt 3km thì nhảy xuống sông, móng tay kiểu gì cũng sẽ có chút cặn bẩn."
Hà Thanh gật gật đầu, tỉ mỉ mà nhớ lại lúc trước đi kiểm tra cỗ thi thể kia, sau đó mở di động ra để tiến hành xác nhận.
"Khe móng chân của nạn nhân vô cùng sạch sẽ, không có cặn bẩn."
"Đúng vậy, không sai." Tô Nhàn dùng sức gật đầu, "Hơn nữa nước sông hằng năm đều có rác rởi chìm ở đáy, không có khả năng sẽ sạch sẽ như vậy, chỉ có một khả năng mà thôi."
"Trong vòng một tháng này, thi thể nạn nhân không có ở dưới sông." Hà Thanh gật đầu xác nhận.
"Cho nên tôi suy đoán, nữ nhân mà camera quay được kia, căn bản không phải nạn nhân B."
"Nếu vậy, hung thủ đã cho người ngụy trang, giả làm nạn nhân B, đi đến bờ sông, rất có khả năng là để làm rối loạn thời gian tử vong của cô ấy cùng tạo dựng hiện trường giả thành nhảy sông tự sát."
"Nhưng mà, lúc kiểm tra, trong khoang miệng, tai, mũi cùng cả cơ thể nạn nhân đều có nước sông, ít nhất có thể xác định rằng cô ấy đã bị chết đuối." Hà Thanh không thể nghĩ ra lí do nào khác được, "Trước đó camera cũng không quay được cảnh cô ấy rời nhà đi đến con sông kia, vậy nạn nhân rốt cuộc bị chết đuối dưới sông khi nào?"
"Nếu như là trước đó, kết quả kiểm tra thi thể cũng sẽ không đúng."
Tô Nhàn cũng lâm vào trầm tư.
Nạn nhân xác thực chết đuối ở dưới sông, nhưng lại không có bất luận video nào để chứng minh điều đó.
"Ngày mai lại đi kiểm tra lại nhật kí ra vào cửa của nhà họ một chút, xác nhận xem nạn nhân ở thời điểm khác có bị người dẫn ra bờ sông hay không."
Hà Thanh gật đầu, chậm rãi đứng lên, "Nếu cô tỉnh rồi thì tôi đi bật nước ấm, đợi lát nữa cô vào tắm đi."
Tô Nhàn gật gật đầu.
"Những lúc cô mộng du đều đi đến hiện trường vụ án sao?"
Tô Nhàn lắc đầu, "Ban ngày tôi điều tra manh mối, sắp xếp lại vụ án, sau khi đi ngủ, trong đầu sẽ tự động xử lí án kiện, sau đó tìm ra điểm khả nghi, rồi trong lúc mộng du sẽ đi đến đó để xác nhận."
"Thì ra là thế......mộng du phá án." Hà Thanh như suy tư điều gì mà gật đầu.
Đây là chỗ tốt vào buổi tối mà lão cha nói sao
- ----------------------------
Mang theo đầu óc hỗn loạn, chẳng hiểu ra sao, Hà Thanh hồ đồ mơ màng đi rửa mặt, sau đó tắt đèn về phòng mình nằm.
Đại khái hôm nay Tô Nhàn cũng mệt mỏi, vào phòng không bao lâu liền an tĩnh rồi, một chút âm thanh cũng không có.
Hà Thanh nằm trong ổ chăn lăn qua lộn lại một lúc lâu, trong đầu một nửa phiền toái là vì vụ án, một nửa là vì nụ hôn chúc ngủ ngon ban nãy, chỗ bị hôn qua vẫn còn nóng nóng ướt ướt, cảm giác tồn tại quá mạnh, không thể làm lơ được.
Hà Thanh ở trên giường lăn lộn một lúc, co lại vào ổ chăn, híp mắt quyết định thành thật đi ngủ.
Vừa mới quét sạch mớ hỗn độn ra khỏi đầu, khi cô bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh rất nhỏ, tựa hồ là tiếng mở cửa.
Tô Nhàn ra ngoài sao?
Hà Thanh ngáp một cái, đại khái là rời giường uống nước đi, tiếp tục ngủ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô tự chủ được mà chú ý động tĩnh bên ngoài, khoan đã, cô bỗng nhiên mở mắt ra.
Ngoại trừ tiếng mở cửa lúc nãy, bên ngoài không vang lên còn âm thanh nào nữa cả.
Đã không còn tiếng bước chân, cũng không có tiếng vật gì bị va phải, yên tĩnh đến mức giống như không có người nào.
Tia buồn ngủ vừa mới sinh ra trong đầu lập tức biến mất sạch sẽ, Hà Thanh từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc mà chú ý nhất cử nhất động ở bên ngoài, thật sự không nghe thấy một động tĩnh gì, nhưng cô vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng Tô Nhàn mở cửa a.
Nghi hoặc cùng cảnh giác, cô rón ra rón rén, lặng lẽ xuống giường, lết từng chút tới cạnh cửa, lén lút mở ra một khe nhỏ, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái.
Cảnh tượng nhìn thấy làm Hà Thanh run hết cả người.
Tô Nhàn luôn đứng không nhúc nhích trước cửa phòng cô, mặc một cái váy ngủ, tóc xõa xuống, cúi đầu đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Vừa mở cửa liền thấy một bóng người đứng ở đó, Hà Thanh bị dọa đến nổi hết cả da gà.
"Tô, Tô Nhàn?" Cô nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Nhàn đứng ở cửa vẫn không cử động, cũng không đáp lại, vẫn chỉ đứng yên đó.
Hà Thanh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, từ từ mở cửa phòng ra, sau đó mở đèn trong phòng lên, mà đối với sự kích thích của ánh sáng, Tô Nhàn vẫn không có phản ứng như trước, giống như một tên đầu gỗ cứng nhắc vậy.
Phản ứng này...... không phải là?
Hà Thanh lén lút di chuyển qua đó, cúi đầu quan sát vài giây.
"Mộng du?" Cô nghi hoặc mà lẩm bẩm một tiếng.
Tô Nhàn nhắm chặt hai mắt, bộ dáng trông chẳng hề thanh tỉnh, cả người thập phần chất phác, không có phản ứng gì đối với mọi việc bên ngoài.
"Hóa ra là mộng du sao?" Hà Thanh nghi hoặc một giây, liếc mắt đồng hồ, đã qua nửa đêm, cô duỗi tay, muốn lặng lẽ ôm nàng trở về phòng.
Cô vừa duỗi tay ra, chạm vào bả vai Tô Nhàn, giây tiếp theo, Tô Nhàn đột nhiên cử động.
"Cô, cô tỉnh rồi?" Hà Thanh lập tức rút tay về, "Vừa mở cửa liền thấy cô đứng đây, cô có phải vừa mộng du đúng không?"
Tô Nhàn vẫn không trả lời, mà chỉ xoay người, đi về hướng cửa ra vào.
"Từ từ, hơn nửa đêm rồi cô còn muốn đi đâu?" Hà Thanh không biết phải làm sao bèn đi theo, "Đi đâu thì cũng mang giày vào rồi hẵng ra khỏi cửa chứ? Đi chân trần dễ cảm lạnh lắm."
Tô Nhàn vẫn không trả lời, đụng vào cửa nhưng vẫn không chịu dừng lại, cứ dậm chân tại chỗ, muốn đi ra ngoài.
"Còn đang mộng du sao?" Hà Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền, cô nhịn không được thở dài một tiếng.
Đều nói tốt hơn hết không nên đánh thức người mộng du, cô cũng không thể đánh thức người này được.
Nếu nàng muốn đi ra ngoài, vậy cứ thử xem nàng muốn đi đâu đi.
Hà Thanh duỗi tay mở cửa ra, Tô Nhàn lập tức nhấc chân bước ra ngoài, thuần thục như một người hoàn toàn thanh tỉnh, bình thản đi tới trước thang máy cạnh lối nhỏ của hành lang.
"Còn muốn tôi ấn thang máy sao?" Hà Thanh một bên nhỏ giọng nói thầm, một bên tiến lên giúp Tô Nhàn ấn nút thang máy.
Chờ cửa thang máy mở ra, Tô Nhàn liền nhấc chân tiến vào bên trong, Hà Thanh cũng lập tức đi theo, lặng lẽ liếc mắt một cái, đánh giá Tô Nhàn đang đứng bên cạnh mình.
Hơn nửa đêm đi ra ngoài, mặc váy ngủ, tóc xõa xuống, lại còn đi chân trần, phỏng chừng sẽ dọa không ít người, nhưng lúc nàng mộng du hình như không phải đi lung tung không có mục đích, mà là nhắm đến một nơi nào đó.
Thang máy xuống tới lầu một, Tô Nhàn ra khỏi thang máy, ra bên ngoài tiểu khu, Hà Thanh bám theo ở phía sau, cách một khoảng cách nhất định, liền thấy nàng ngựa quen đường cũ rời khỏi tiểu khu.
Thành thị vào ban đêm vẫn giống như trong trí nhớ, các cửa tiệm hai bên đường vẫn bật đèn sáng trưng, xe cộ tới tới lui lui trên đường lớn, cho dù đã là đêm khuya, vẫn có không ít người qua lại ở ven đường,, lúc họ trông thấy Tô Nhàn, đều dùng vẻ mặt kì quái nhìn chằm chằm cho đến tận khi đi qua người cô.
Hà Thanh cũng không rảnh để bận tâm đến người qua đường gì gì đó, tầm mắt cùng bước chân cô đều gắt gao theo dõi Tô Nhàn, đi theo nàng cách một khoảng không xa, cho đến tận khi rời khỏi những con phố sầm uất, đến gần một vài nhà xưởng hẻo lánh, dựa theo kí ức, tiếp tục tiến lên phía trước là con sông nơi nạn nhân B tử vong.
Suốt lộ trình dài 3km, Tô Nhàn đều đi bộ bằng chân trần, từng chút đến gần con sông chìm trong bóng đêm đen tối kia.
Cuối cùng, nàng yên lặng đứng ở trên con cầu bắc qua sông, váy ngủ màu trong đung đưa trong gió, một đầu tóc đen nhánh tản dài ra, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm, mê li quỷ dị.
Nàng đứng ở đó tầm khoảng ba phút, sau đó chậm rãi nhấc chân lên, dẫm lên thành cầu. Hà Thanh không tự chủ mà hơi di chuyển sang bên đó, cùng nàng tới gần thành cầu. Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới cầu chỉ có nước sông đen nhánh chậm rãi chảy xuôi.
Nhìn thoáng qua, thân ảnh màu trắng bên cạnh đã từ thành cầu nhảy xuống, rơi vào nước sông bên dưới, mặt sông nổi lên từng đợt gợn sóng, nhanh chóng cắn nuốt lấy bóng người kia.
"Ngọa tào?" Hà Thanh hoảng hốt, cũng lập tức nhảy xuống theo, nhanh chóng vớt Tô Nhàn từ dưới sông lên.
Hà Thanh cả người ướt đẫm, túm Tô Nhàn từ dưới sông lên trên bờ, cẩn thận kiểm tra trạng thái của Tô Nhàn, nàng tựa hồ vẫn còn ngủ, một chút phản ứng cũng không có.
"Cô nửa đêm đang ngủ còn có thể mộng du học người khác nhảy sông?" Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà còn có chính mình ở đây.
Đây là chỗ tốt mà lão cha nhắc đến sao? Mộng du rồi nhảy sông thì có ích lợi gì?
Hà Thanh có chút phiền não mà đem Tô Nhàn cõng lên lưng, sau đó dẫm lên đôi dép lê ướt sũng, bắt đầu trở về nhà.
Đi theo Tô Nhàn 3 mkm, lại cõng Tô Nhàn về 3km, Hà Thanh vô lực nhìn trời, cô thật khổ a.
Thời điểm trở về tiểu khu, Hà Thanh đã sức cùng lực kiệt, thở hổn hển leo lên lầu, trở về phòng, đem Tô Nhàn đặt trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hiện tại cả hai người đều ướt dầm dề, cũng không có khả năng để nàng lên giường tiếp tục ngủ, cô đành phải trước tiên đun một chậu nước ấm, ngâm chân cho Tô Nhàn, sau đó dùng cái khăn lông khô ráo bọc ở trên người nàng.
"Đã nói là đi giày vào rồi hẵng ra khỏi nhà, đi chân trần lâu như vậy......" Hà Thanh chống người ngồi xổm bên cạnh chậu nước, nâng chân bị dơ của Tô Nhàn lên, nhìn thoáng qua lòng bàn chân, quả nhiên đã bị cọ đến chảy máu, lúc ngâm nước phỏng chừng sẽ đau lắm.
Cô lại quay đầu lấy cao trong ngăn tủ ra, mới vừa ngồi xổm xuống cạnh sát ghế, liền thấy đôi chân đang ngâm trong nước ấm kia đột nhiên run lên, cô ngẩng đầu thì thấy Tô Nhàn chậm rãi mở bừng mắt, có chút mê mang mà nhìn chằm chằm vào chân chính mình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía.
"Cô......tỉnh rồi?" Hà Thanh nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhàn cúi đầu, thấy chân mình đang ngâm trong một chậu nước ấm, lòng bàn chân truyền đến chút cảm giác đau đớn, cả người thì ướt đẫm.
Nàng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình, ở khe giữa các ngón còn lưu lại vụn bê tông trên cầu, kí ức về những việc đã xảy ra trong đầu cô cứ mơ mơ hồ hồ.
"Tôi......lại mộng du sao?" Nàng thấp giọng, lẩm bẩm hỏi.
"Xem ra là cô nhớ rõ a." Hà Thanh duỗi tay vào, trong chậu nước ấm, chà chỗ dơ ở chân cho nàng, "Đúng vậy, nếu không phải tôi đi theo, cô cũng định ngâm dưới nước sông một tháng à?"
Tô Nhàn im lặng, lâm vào trầm tư, "Tôi có một giấc mơ."
"Mơ cái gì?" Hà Thanh ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tôi mơ thấy nữ nhân chết chìm ở dưới sông kia, cô ấy dẫn tôi đi tới bên cạnh bờ sông, sau đó cùng tôi nhảy xuống." Tô Nhàn nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình, tay thì dơ mà chân thì đau.
"Lúc trước tôi đã cảm thấy việc nạn nhân B nhảy sông có chút kì lạ, bây giờ tôi biết là ở đâu rồi."
Hà Thanh mê mang mà nhìn nàng.
Tô Nhàn duỗi tay ra trước mặt cô, "Cô xem, tay của tôi cùng móng chân đều có vụn đất lưu lại, đặc biệt là chân, nạn nhân sau khi đi chân trần suốt 3km thì nhảy xuống sông, móng tay kiểu gì cũng sẽ có chút cặn bẩn."
Hà Thanh gật gật đầu, tỉ mỉ mà nhớ lại lúc trước đi kiểm tra cỗ thi thể kia, sau đó mở di động ra để tiến hành xác nhận.
"Khe móng chân của nạn nhân vô cùng sạch sẽ, không có cặn bẩn."
"Đúng vậy, không sai." Tô Nhàn dùng sức gật đầu, "Hơn nữa nước sông hằng năm đều có rác rởi chìm ở đáy, không có khả năng sẽ sạch sẽ như vậy, chỉ có một khả năng mà thôi."
"Trong vòng một tháng này, thi thể nạn nhân không có ở dưới sông." Hà Thanh gật đầu xác nhận.
"Cho nên tôi suy đoán, nữ nhân mà camera quay được kia, căn bản không phải nạn nhân B."
"Nếu vậy, hung thủ đã cho người ngụy trang, giả làm nạn nhân B, đi đến bờ sông, rất có khả năng là để làm rối loạn thời gian tử vong của cô ấy cùng tạo dựng hiện trường giả thành nhảy sông tự sát."
"Nhưng mà, lúc kiểm tra, trong khoang miệng, tai, mũi cùng cả cơ thể nạn nhân đều có nước sông, ít nhất có thể xác định rằng cô ấy đã bị chết đuối." Hà Thanh không thể nghĩ ra lí do nào khác được, "Trước đó camera cũng không quay được cảnh cô ấy rời nhà đi đến con sông kia, vậy nạn nhân rốt cuộc bị chết đuối dưới sông khi nào?"
"Nếu như là trước đó, kết quả kiểm tra thi thể cũng sẽ không đúng."
Tô Nhàn cũng lâm vào trầm tư.
Nạn nhân xác thực chết đuối ở dưới sông, nhưng lại không có bất luận video nào để chứng minh điều đó.
"Ngày mai lại đi kiểm tra lại nhật kí ra vào cửa của nhà họ một chút, xác nhận xem nạn nhân ở thời điểm khác có bị người dẫn ra bờ sông hay không."
Hà Thanh gật đầu, chậm rãi đứng lên, "Nếu cô tỉnh rồi thì tôi đi bật nước ấm, đợi lát nữa cô vào tắm đi."
Tô Nhàn gật gật đầu.
"Những lúc cô mộng du đều đi đến hiện trường vụ án sao?"
Tô Nhàn lắc đầu, "Ban ngày tôi điều tra manh mối, sắp xếp lại vụ án, sau khi đi ngủ, trong đầu sẽ tự động xử lí án kiện, sau đó tìm ra điểm khả nghi, rồi trong lúc mộng du sẽ đi đến đó để xác nhận."
"Thì ra là thế......mộng du phá án." Hà Thanh như suy tư điều gì mà gật đầu.
Đây là chỗ tốt vào buổi tối mà lão cha nói sao
- ----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.