Chương 11: Bí mật ghi hình
Hi Hòa Thanh Linh
01/10/2020
Sau khi về đến nhà, Doãn Sướng ngồi trên sô pha nghĩ lại những điều mà Diêu Mạn Hòe vừa nói.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình bị paparazzi chụp lén vào ba năm trước, Doãn Đông phản ứng rất dữ dội, hắn cảm nhận được ba hắn không muốn hắn đặt chân vào vòng giải trí này.
Giới giải trí phức tạp thật, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn cũng nhận được tình cảm nồng hậu từ vô số fans trên mạng.
Diêu Mạn Hòe nói đúng, tuy rằng Doãn Đông hy sinh thời gian ở bên cạnh hắn, nhưng các tác phẩm điện ảnh của ông cảm động người xem, nỗ lực của ông cũng giúp được rất nhiều rất nhiều người khác.
Đêm nay còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng dành thời gian tới phúng điếu cho ba hắn, an ủi hắn, cổ vũ hắn…… Điều này đủ để chứng minh Doãn Đông cả đời làm diễn viên đã thành công.
Nhưng chính là vì như thế nên Doãn Sướng càng thêm không tin tưởng với bản thân.
Nói thật, so với những lý do cao thượng đó thì câu cuối cùng Diêu Mạn Hòe đã nói “Về sau dì sẽ ở bên cạnh con, vẫn luôn chăm sóc con” còn có ý nghĩa dụ hoặc hơn nữa……
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Diêu Mạn Hòe xuất hiện giúp hắn giải quyết phiền toái, đã làm Doãn Sướng đem cô trở thành người thân đáng tin cậy.
Hai ngày nay Doãn Sướng cũng lo lắng, sau này không còn ba ba nữa, có khi nào Diêu Mạn Hòe sẽ bỏ rơi hắn hay không. Cho đến đêm nay, hắn mới biết được trên người mình cũng có giá trị làm Diêu Mạn Hòe lưu ý.
Hay là Diêu Mạn Hòe chỉ nói như vậy vì nể mặt Doãn Đông mà thôi?
……
Doãn Sướng thở dài một hơi, duỗi người về sau, kết quả không cẩn thận đụng phải remote làm TV sáng lên.
Trong màn hình TV xuất hiện dòng chữ “Còn xem tiếp”, Doãn Sướng tưởng ba mình xem phim điện ảnh này nọ, đang định đóng thì không thể tưởng tượng được ở giây tiếp theo, trong màn hình liền nhảy ra hình ảnh hơi chút cũ xưa, còn cùng với thanh âm quen thuộc: “Tiểu Sướng, nhìn nơi này!”
—— là Doãn Đông, ông cầm máy quay phim hướng tới một đứa trẻ đang cầm đồ chơi đằng trước, mà đứa trẻ này lại là Doãn Sướng năm tuổi.
“Tiểu Sướng, con đang chơi gì đó?”
“Transformers.” Doãn Sướng dùng âm thanh mềm mại trả lời, say mê chơi đồ chơi.
“Transformers chơi vui không con?” Doãn Đông lại hỏi.
“Dạ vui!” Khi đó Doãn Sướng cắn chữ khá rõ ràng, bất quá ngữ điệu còn rất chậm, “Nhưng mà con chơi một mình không vui.”
“Vì sao chơi một mình không vui?”
Doãn Sướng không có trả lời liền mà qua hơn mười giây, mới hỏi: “Ba ba, chừng nào ba cho con em trai?”
Doãn Đông đằng sau ống kính thấp giọng cười nói: “Ba ba không có bạn gái thì làm sao cho con em trai?”
Doãn Sướng: “Vậy ba mau đi tìm một người đi!”
Doãn Đông: “Ba ba bận rộn quá không có thời gian tìm bạn gái, con trai à.”
Doãn Sướng say mê chơi Transformer không trả lời.
Doãn Đông vừa quay hình, vừa ôn tồn hỏi: “Con muốn em trai làm gì?”
Doãn Sướng lúc này mới xoay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm máy quay phim: “Thì mỗi lần ba đi quay phim còn có em trai chơi với con!”
Doãn Đông bất đắc dĩ nói: “Không phải có Fiona chơi với con rồi sao?”
Doãn Sướng cố dõng miệng: “Fiona không được, dì ấy là người lớn!”
Doãn Đông thử xoay chuyển hắn: “Con còn bạn cùng lớp nữa mà.”
Doãn Sướng vội la lên: “Bạn trong lớp phải về nhà mà ba, bọn họ đều có ba mẹ còn có em trai chị gái, con chỉ có một mình thôi!”
Thấy thằng bé ủy khuất như sắp khóc, Doãn Đông lập tức nói: “Này, con trai đừng khóc đừng khóc, ba ba chơi với con!”
Hình ảnh run run liên tục rồi tối đen.
Doãn Sướng yên lặng mà nhìn chằm chằm màn hình, còn chưa kịp nhớ lại chuyện cũ thì màn hình lại sáng lên.
“Tiểu Sướng.” Vẫn là giọng nói của Doãn Đông.
Trong màn hình là bóng dáng Doãn Sướng khoảng sáu, bảy tuổi đang xem phim hoạt hình, mặc áo thun màu xanh có hình Pokemon.
“Tiểu Sướng!” Doãn Đông gọi hắn.
Doãn Sướng chuyên chú nhìn TV chằm chằm, như không để ý tiếng Doãn Đông gọi.
“Tiểu Sướng, nhìn đây nè, ba ba quay phim cho con nha?”
“Không thích……” Tâm tư của hắn căn bản không ở trên người Doãn Đông.
“Không thích? Vậy ba ba không quay con, con quay cho ba ba nhé?” Doãn Đông bám riết không tha.
Doãn Sướng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: “Con không muốn.”
“Đây là phim《 Pokemon 》 sao? Con xem mấy lần rồi mà không chán hả con trai?”
Doãn Đông dựa sát vào người Doãn Sướng, giọng nói dụ dỗ, “Đừng xem nữa, ba ba chơi video game với con.”
Doãn Sướng rốt cuộc không chịu nổi sự quấy nhiễu: “Ba phiền quá à!”
Doãn Đông: “……”
Màn ảnh dừng ở hình dáng Doãn Sướng tới mười giây, lúc này Doãn Đông không nói gì nữa, Doãn Sướng vẫn luôn không quay đầu lại, cả hai không lên tiếng chỉ còn tiếng động từ TV phát ra.
Bên ngoài màn hình Doãn Sướng cũng ngơ ngác, hoàn toàn nghĩ không ra mình và ba ba đã trải qua chuyện này.
Chỉ chốc lát sau, đoạn ghi hình tiếp theo lại bắt đầu.
Doãn Đông cầm camera lại lần nữa xuất hiện, một bàn tay gõ cửa phòng Doãn Sướng.
“Come in.” Bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn.
Cửa mở ra chỉ thấy một thiếu niên ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía Doãn Đông, nghe tiếng mở cửa thì xoay đầu lại, trên cổ còn đeo tai nghe thật lớn.
“Tiểu Sướng……” Doãn Đông không tự nhiên hỏi, “Buổi chiều con có bận không?”
“Con có hẹn với Ivan đi xem phim, what’s up?” Khi đó ngũ quan của Doãn Sướng đã nảy nở, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, bất quá một thiếu niên hơn mười tuổi như hắn đang vào thời kỳ vỡ giọng, thanh âm nói chuyện nghe rất kì quái.
“Chiều nay ba đi rồi.” Doãn Đông nói.
“À,” vẻ mặt của hắn không vui không buồn, ngữ khí cũng thực bình tĩnh, “Thuận buồm xuôi gió.”
“Cái kia……” Doãn Đông tựa hồ muốn nói gì đó.
Lúc này Doãn Sướng mới phát hiện Doãn Đông cầm theo camera, ấn đường Doãn Sướng hơi hơi nhăn lại: “Ba đang quay con hả?”
“Xin lỗi, ba quên đóng.” Hình ảnh tối sầm, ghi hình kết thúc.
Đoạn phim cuối cùng này Doãn Sướng có ấn tượng.
Hắn nhớ rõ đó là năm lớp chín trung học, đêm đó trường học muốn làm family night, tất cả học sinh phải mang bố mẹ đến tham dự.
Hắn không nói cho Doãn Đông biết bởi vì hắn nghe lén cuộc điện thoại giữa Doãn Đông và người trong đoàn phim, Doãn Đông vì tới đây hai ngày để thăm hắn mà đã trễ quay phim mấy ngày, để về quay phim cho kịp thì đêm nay Doãn Đông phải lấy chuyến bay cuối cùng.
Hắn biết Doãn Đông buổi chiều phải đi, trong lòng phi thường khó chịu, nhưng loại ủy khuất này không thể kể ra với người khác, bởi vì dù có nói ra thì cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại sẽ tăng phiền não cho ba ba.
Hắn lừa Doãn Đông nói muốn cùng Ivan đi xem phim, còn sợ bị Doãn Đông nhìn ra được nên sớm chuồn ra ngoài, một mình lang thang cả buổi trưa mới về.
……
Hiện giờ nhìn đến đoạn phim này làm Doãn Sướng bừng tỉnh.
Thì ra khi hắn còn nhỏ đã từng đối xử quá lạnh nhạt với Doãn Đông; thì ra Doãn Đông đã từng thử thách hắn qua màn hình ống kính xem hắn có thích không;
thì ra hắn đã tự lừa dối bản thân, chẳng qua hắn vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng trước mặt người cha là ảnh đế thì chỉ sợ là kĩ thuật diễn quá vụng về.
Nghĩ đến cảnh tượng Doãn Đông cô đơn một mình ngồi đây xem những đoạn phim mình quay, Doãn Sướng cảm giác như tim mình muốn nứt ra……
Doãn Sướng che mặt, chậm rãi trườn xuống thảm trên sàn nhà, một tia nước từ khe hở kẽ tay chậm rãi chảy xuống.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Sướng liền nhắn tin cho Diêu Mạn Hòe: “Dì Diêu con nghĩ kĩ rồi, con muốn đi theo con đường này.”
Trước kia là Doãn Đông bảo vệ hắn quá kĩ nên hắn mới có thể hưởng thụ cuộc sống vô tư vô lo ở nước ngoài. Nếu hắn quyết định tiếp nhận sự nghiệp của ba mình thì tất nhiên phải tìm hiểu quy luật trong giới showbiz này, tìm đến Diêu Mạn Hòe là quyết định đúng đắn nhất.
Diêu Mạn Hòe xác nhận: “Nghĩ kỹ chưa? Có vấn đề gì thắc mắc nữa không?”
Doãn Sướng: “Con chĩ lo là con sẽ làm không tốt mà thôi.”
Diêu Mạn Hòe cười nói: “Tiểu Sướng à, không có ai hoàn mỹ từ lần đầu tiên cả, nhưng con có thể không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân mình cho mọi người xem. Được rồi, đừng tự làm khó chính mình, dì nói rồi, con không chỉ có một mình, dù có xảy ra chuyện gì thì dì sẽ gánh vác với con.”
Doãn Sướng: “Dạ.”
Diêu Mạn Hòe lại nói: “Nếu con quyết định đi theo con đường này thì phải tạm dừng việc học ở nước ngoài. Mấy ngày nay con nên bỏ ra chút thời gian giải quyết chuyện bên kia, lên kế hoạch dọn về nước. Dì sẽ nhanh chóng tìm người đại diện giúp con lo những chuyện này.”
Doãn Sướng sửng sốt, “Dì không đi với con sao?”
Diêu Mạn Hòe: “Dì còn bận việc với Giải trí Tân Tinh, không có thời gian như trước kia, nhưng con yên tâm, dì sẽ ở bên cạnh con trên con đường phát sự nghiệp, giờ thì dì sẽ thay con tuyển dụng người đại diện cũng như trợ lý sinh hoạt.”
Doãn Sướng: “Dạ được……”
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình bị paparazzi chụp lén vào ba năm trước, Doãn Đông phản ứng rất dữ dội, hắn cảm nhận được ba hắn không muốn hắn đặt chân vào vòng giải trí này.
Giới giải trí phức tạp thật, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn cũng nhận được tình cảm nồng hậu từ vô số fans trên mạng.
Diêu Mạn Hòe nói đúng, tuy rằng Doãn Đông hy sinh thời gian ở bên cạnh hắn, nhưng các tác phẩm điện ảnh của ông cảm động người xem, nỗ lực của ông cũng giúp được rất nhiều rất nhiều người khác.
Đêm nay còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng dành thời gian tới phúng điếu cho ba hắn, an ủi hắn, cổ vũ hắn…… Điều này đủ để chứng minh Doãn Đông cả đời làm diễn viên đã thành công.
Nhưng chính là vì như thế nên Doãn Sướng càng thêm không tin tưởng với bản thân.
Nói thật, so với những lý do cao thượng đó thì câu cuối cùng Diêu Mạn Hòe đã nói “Về sau dì sẽ ở bên cạnh con, vẫn luôn chăm sóc con” còn có ý nghĩa dụ hoặc hơn nữa……
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Diêu Mạn Hòe xuất hiện giúp hắn giải quyết phiền toái, đã làm Doãn Sướng đem cô trở thành người thân đáng tin cậy.
Hai ngày nay Doãn Sướng cũng lo lắng, sau này không còn ba ba nữa, có khi nào Diêu Mạn Hòe sẽ bỏ rơi hắn hay không. Cho đến đêm nay, hắn mới biết được trên người mình cũng có giá trị làm Diêu Mạn Hòe lưu ý.
Hay là Diêu Mạn Hòe chỉ nói như vậy vì nể mặt Doãn Đông mà thôi?
……
Doãn Sướng thở dài một hơi, duỗi người về sau, kết quả không cẩn thận đụng phải remote làm TV sáng lên.
Trong màn hình TV xuất hiện dòng chữ “Còn xem tiếp”, Doãn Sướng tưởng ba mình xem phim điện ảnh này nọ, đang định đóng thì không thể tưởng tượng được ở giây tiếp theo, trong màn hình liền nhảy ra hình ảnh hơi chút cũ xưa, còn cùng với thanh âm quen thuộc: “Tiểu Sướng, nhìn nơi này!”
—— là Doãn Đông, ông cầm máy quay phim hướng tới một đứa trẻ đang cầm đồ chơi đằng trước, mà đứa trẻ này lại là Doãn Sướng năm tuổi.
“Tiểu Sướng, con đang chơi gì đó?”
“Transformers.” Doãn Sướng dùng âm thanh mềm mại trả lời, say mê chơi đồ chơi.
“Transformers chơi vui không con?” Doãn Đông lại hỏi.
“Dạ vui!” Khi đó Doãn Sướng cắn chữ khá rõ ràng, bất quá ngữ điệu còn rất chậm, “Nhưng mà con chơi một mình không vui.”
“Vì sao chơi một mình không vui?”
Doãn Sướng không có trả lời liền mà qua hơn mười giây, mới hỏi: “Ba ba, chừng nào ba cho con em trai?”
Doãn Đông đằng sau ống kính thấp giọng cười nói: “Ba ba không có bạn gái thì làm sao cho con em trai?”
Doãn Sướng: “Vậy ba mau đi tìm một người đi!”
Doãn Đông: “Ba ba bận rộn quá không có thời gian tìm bạn gái, con trai à.”
Doãn Sướng say mê chơi Transformer không trả lời.
Doãn Đông vừa quay hình, vừa ôn tồn hỏi: “Con muốn em trai làm gì?”
Doãn Sướng lúc này mới xoay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm máy quay phim: “Thì mỗi lần ba đi quay phim còn có em trai chơi với con!”
Doãn Đông bất đắc dĩ nói: “Không phải có Fiona chơi với con rồi sao?”
Doãn Sướng cố dõng miệng: “Fiona không được, dì ấy là người lớn!”
Doãn Đông thử xoay chuyển hắn: “Con còn bạn cùng lớp nữa mà.”
Doãn Sướng vội la lên: “Bạn trong lớp phải về nhà mà ba, bọn họ đều có ba mẹ còn có em trai chị gái, con chỉ có một mình thôi!”
Thấy thằng bé ủy khuất như sắp khóc, Doãn Đông lập tức nói: “Này, con trai đừng khóc đừng khóc, ba ba chơi với con!”
Hình ảnh run run liên tục rồi tối đen.
Doãn Sướng yên lặng mà nhìn chằm chằm màn hình, còn chưa kịp nhớ lại chuyện cũ thì màn hình lại sáng lên.
“Tiểu Sướng.” Vẫn là giọng nói của Doãn Đông.
Trong màn hình là bóng dáng Doãn Sướng khoảng sáu, bảy tuổi đang xem phim hoạt hình, mặc áo thun màu xanh có hình Pokemon.
“Tiểu Sướng!” Doãn Đông gọi hắn.
Doãn Sướng chuyên chú nhìn TV chằm chằm, như không để ý tiếng Doãn Đông gọi.
“Tiểu Sướng, nhìn đây nè, ba ba quay phim cho con nha?”
“Không thích……” Tâm tư của hắn căn bản không ở trên người Doãn Đông.
“Không thích? Vậy ba ba không quay con, con quay cho ba ba nhé?” Doãn Đông bám riết không tha.
Doãn Sướng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: “Con không muốn.”
“Đây là phim《 Pokemon 》 sao? Con xem mấy lần rồi mà không chán hả con trai?”
Doãn Đông dựa sát vào người Doãn Sướng, giọng nói dụ dỗ, “Đừng xem nữa, ba ba chơi video game với con.”
Doãn Sướng rốt cuộc không chịu nổi sự quấy nhiễu: “Ba phiền quá à!”
Doãn Đông: “……”
Màn ảnh dừng ở hình dáng Doãn Sướng tới mười giây, lúc này Doãn Đông không nói gì nữa, Doãn Sướng vẫn luôn không quay đầu lại, cả hai không lên tiếng chỉ còn tiếng động từ TV phát ra.
Bên ngoài màn hình Doãn Sướng cũng ngơ ngác, hoàn toàn nghĩ không ra mình và ba ba đã trải qua chuyện này.
Chỉ chốc lát sau, đoạn ghi hình tiếp theo lại bắt đầu.
Doãn Đông cầm camera lại lần nữa xuất hiện, một bàn tay gõ cửa phòng Doãn Sướng.
“Come in.” Bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn.
Cửa mở ra chỉ thấy một thiếu niên ngồi trên ghế xoay đưa lưng về phía Doãn Đông, nghe tiếng mở cửa thì xoay đầu lại, trên cổ còn đeo tai nghe thật lớn.
“Tiểu Sướng……” Doãn Đông không tự nhiên hỏi, “Buổi chiều con có bận không?”
“Con có hẹn với Ivan đi xem phim, what’s up?” Khi đó ngũ quan của Doãn Sướng đã nảy nở, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, bất quá một thiếu niên hơn mười tuổi như hắn đang vào thời kỳ vỡ giọng, thanh âm nói chuyện nghe rất kì quái.
“Chiều nay ba đi rồi.” Doãn Đông nói.
“À,” vẻ mặt của hắn không vui không buồn, ngữ khí cũng thực bình tĩnh, “Thuận buồm xuôi gió.”
“Cái kia……” Doãn Đông tựa hồ muốn nói gì đó.
Lúc này Doãn Sướng mới phát hiện Doãn Đông cầm theo camera, ấn đường Doãn Sướng hơi hơi nhăn lại: “Ba đang quay con hả?”
“Xin lỗi, ba quên đóng.” Hình ảnh tối sầm, ghi hình kết thúc.
Đoạn phim cuối cùng này Doãn Sướng có ấn tượng.
Hắn nhớ rõ đó là năm lớp chín trung học, đêm đó trường học muốn làm family night, tất cả học sinh phải mang bố mẹ đến tham dự.
Hắn không nói cho Doãn Đông biết bởi vì hắn nghe lén cuộc điện thoại giữa Doãn Đông và người trong đoàn phim, Doãn Đông vì tới đây hai ngày để thăm hắn mà đã trễ quay phim mấy ngày, để về quay phim cho kịp thì đêm nay Doãn Đông phải lấy chuyến bay cuối cùng.
Hắn biết Doãn Đông buổi chiều phải đi, trong lòng phi thường khó chịu, nhưng loại ủy khuất này không thể kể ra với người khác, bởi vì dù có nói ra thì cũng không thể thay đổi được gì, ngược lại sẽ tăng phiền não cho ba ba.
Hắn lừa Doãn Đông nói muốn cùng Ivan đi xem phim, còn sợ bị Doãn Đông nhìn ra được nên sớm chuồn ra ngoài, một mình lang thang cả buổi trưa mới về.
……
Hiện giờ nhìn đến đoạn phim này làm Doãn Sướng bừng tỉnh.
Thì ra khi hắn còn nhỏ đã từng đối xử quá lạnh nhạt với Doãn Đông; thì ra Doãn Đông đã từng thử thách hắn qua màn hình ống kính xem hắn có thích không;
thì ra hắn đã tự lừa dối bản thân, chẳng qua hắn vẫn luôn cho rằng mình che giấu rất khá, nhưng trước mặt người cha là ảnh đế thì chỉ sợ là kĩ thuật diễn quá vụng về.
Nghĩ đến cảnh tượng Doãn Đông cô đơn một mình ngồi đây xem những đoạn phim mình quay, Doãn Sướng cảm giác như tim mình muốn nứt ra……
Doãn Sướng che mặt, chậm rãi trườn xuống thảm trên sàn nhà, một tia nước từ khe hở kẽ tay chậm rãi chảy xuống.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Sướng liền nhắn tin cho Diêu Mạn Hòe: “Dì Diêu con nghĩ kĩ rồi, con muốn đi theo con đường này.”
Trước kia là Doãn Đông bảo vệ hắn quá kĩ nên hắn mới có thể hưởng thụ cuộc sống vô tư vô lo ở nước ngoài. Nếu hắn quyết định tiếp nhận sự nghiệp của ba mình thì tất nhiên phải tìm hiểu quy luật trong giới showbiz này, tìm đến Diêu Mạn Hòe là quyết định đúng đắn nhất.
Diêu Mạn Hòe xác nhận: “Nghĩ kỹ chưa? Có vấn đề gì thắc mắc nữa không?”
Doãn Sướng: “Con chĩ lo là con sẽ làm không tốt mà thôi.”
Diêu Mạn Hòe cười nói: “Tiểu Sướng à, không có ai hoàn mỹ từ lần đầu tiên cả, nhưng con có thể không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân mình cho mọi người xem. Được rồi, đừng tự làm khó chính mình, dì nói rồi, con không chỉ có một mình, dù có xảy ra chuyện gì thì dì sẽ gánh vác với con.”
Doãn Sướng: “Dạ.”
Diêu Mạn Hòe lại nói: “Nếu con quyết định đi theo con đường này thì phải tạm dừng việc học ở nước ngoài. Mấy ngày nay con nên bỏ ra chút thời gian giải quyết chuyện bên kia, lên kế hoạch dọn về nước. Dì sẽ nhanh chóng tìm người đại diện giúp con lo những chuyện này.”
Doãn Sướng sửng sốt, “Dì không đi với con sao?”
Diêu Mạn Hòe: “Dì còn bận việc với Giải trí Tân Tinh, không có thời gian như trước kia, nhưng con yên tâm, dì sẽ ở bên cạnh con trên con đường phát sự nghiệp, giờ thì dì sẽ thay con tuyển dụng người đại diện cũng như trợ lý sinh hoạt.”
Doãn Sướng: “Dạ được……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.