Chương 23: Nhiệm vụ của cô giáo
Hi Hòa Thanh Linh
02/10/2020
Lúc đó, Doãn Sướng đang ở studio 《 Thượng Lưu bz》 phối hợp chụp ảnh bìa.
Áo sơ mi trắng bạc phối hợp với áo khoát màu củ sen đơn giản, màu sắc thanh nhã làm Doãn Sướng phá lệ ôn nhu, dưới chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, Doãn Sướng hơi hơi giơ tay, lộ ra đồng hồ màu bạch kim trên cổ tay, sau đó vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi dưới.
“Đẹp lắm! Hoàn mỹ!……”
Chờ Doãn Sướng chụp xong, Lục Linh Quyên mới chào đón, vẻ mặt lo âu nói: “Diêu tổng vừa gọi điện tới, chị ấy nói em trai cưng xảy ra chuyện.”
Doãn Sướng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Linh Quyên: “Hình như đánh người bị thương hay nó bị thương chi đó, chị không nghe rõ, Diêu tổng đang đi công tác, không kịp trở lại. Chị ấy nói chừng nào em chụp xong thì gọi điện cho cô Lâm.”
Doãn Sướng: “Đưa di động cho em.”
“Hiện tại sao?” Lục Linh Quyên có chút do dự, vì để không ảnh hưởng tới trạng thái của Doãn Sướng, nên khi làm việc cô luôn giữ di động cho Doãn Sướng, hiện tại chụp hình mới hơn một nửa, bọn họ chỉ có hai mươi phút để đổi trang phục……
Nhưng mà Doãn Sướng đã vươn tay, Lục Linh Quyên chỉ phải đưa điện thoại cho hắn.
Điện thoại vừa chuyển, cô Lâm trong điện thoại liền lo lắng nói với hắn, Thiệu Quân Lăng xung đột với bạn học họ Tiết, cắn tay đối phương.
“Cắn, cắn?” Doãn Sướng mở to đôi mắt, còn tưởng mình nghe lầm.
“Đúng vậy, cắn ở trên tay, còn cắn rất sâu dẫn đến chảy máu,” cô Lâm không biết miêu tả thế nào, nghe ra được cô khá xấu hổ, “Bạn nhỏ kia được mang tới bệnh viện rồi……”
Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng “Hài hòa chung sống” hơn một tháng, hoàn toàn quên mất cô Cố từng dặn dò hắn chuyện Thiệu Quân Lăng đánh cắn người.
Còn nghe nói bạn nhỏ kia được mang đi chích ngừa uốn ván làm hắn quả thực không thể tin được, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao Thiệu Quân Lăng cắn bạn kia ạ?”
“Nguyên nhân cụ thể thì chúng tôi còn đang điều tra,” cô Lâm thở dài, “Tôi có hỏi Thiệu Quân Lăng nhưng thằng bé không nói gì, tôi nghĩ cậu nên bớt chút thời gian tới đây đi.”
Thời gian gần đây, Doãn Sướng ít nhiều gì cũng hiểu được tính nết của Thiệu Quân Lăng, hắn có thể bổ não ra hình dáng ngạnh cổ liều chết của thằng bé.
Tính chất ôn nhu trên người Doãn Sướng đều tan biến, cả mặt cũng biến thành băng đá lạnh lùng: “Vâng, em hết việc sẽ qua đó ạ.”
Bộ quần áo tiếp theo trùng hợp là một màu đen tuyền, yêu cầu người mẫu biểu hiện ra khí chất tương ứng.
Chờ Doãn Sướng thay đồ xong ra ngoài, nhiếp ảnh gia nhìn thấy liền choáng váng mất hai giây, nhanh chóng vác lên camera, vừa bắt giữ cảm xúc của người mẫu, vừa nói thầm với Lục Linh Quyên đứng kế bên xem ké: “Tôi chưa thấy người mới nào lợi hại dữ vậy, cảm xúc thay đổi quá nhanh, quả thực chỉ cần một giây liền tiến vào trạng thái……”
Lục Linh Quyên yên lặng rơi lệ, người ta đang biểu lộ cảm xúc thật đó ông ơi!
5 giờ chiều kết thúc công việc, Doãn Sướng không kịp ăn cơm, trực tiếp lái xe từ studio chụp ảnh đến trường Đức Âm.
Từ cô giáo Lâm Doãn Sướng hiểu thêm kĩ càng về chuyện đã xảy ra, cô giáo Lâm cũng nhân cơ hội này kể về tình trạng của Thiệu Quân Lăng mười ngày vừa qua.
Thiệu Quân Lăng được phân vào lớp của cô giáo Lâm, bởi vì biết trước bối cảnh lý lịch của thằng bé nên cô Lâm xây dựng lớp học cực kì thân thiện. Trước khi Thiệu Quân Lăng nhập học, cô đã giới thiệu với các bạn cùng lớp sắp tới sẽ có bạn mới gia nhập, hơn nữa vì thằng bé mà cô chuẩn bị tỉ mỉ kế hoạch hoan nghênh.
“Sau khi cậu đi tôi dẫn Thiệu Quân Lăng đến lớp, tuy rằng thằng bé không thích nói chuyện, nhưng biểu hiện còn khá tốt, các bạn học hoan nghênh nhiệt liệt làm thằng bé cười nữa.”
“Thằng bé cười ạ?” Doãn Sướng ở bên cạnh Thiệu Quân Lăng một tháng rưỡi, còn chưa từng thấy Thiệu Quân Lăng cười một lần, hắn còn hoài nghi đầu thằng bé có vấn đề……
“Thì cười bẽn lẽn vậy nè,” cô Lâm khoa tay múa chân giải thích nói, “Giáo viên bọn tôi phải học một khóa quan sát biểu tình thiếu nhi, mẫn cảm với biểu tình và hành động của trẻ con hơn người lớn. Người bình thường có khả năng không nhìn ra thằng bé đang cười, nhưng tôi có thể cảm giác được cảm xúc của thằng bé thả lỏng hơn rất nhiều từ khi xuống xe.”
Trong lòng Doãn Sướng thầm nói giáo viên Đức Âm thật quá chuyên nghiệp, thật đáng đồng tiền bát gạo……
Cô giáo Lâm cũng nói, có thể là Thiệu Quân Lăng thiếu kinh nghiệm xã giao, cho dù bạn học có nhiệt tình cỡ nào đi nữa thì thằng bé vẫn lạnh lùng.
Mới có ba ngày mà cô Lâm cảm nhận được các bạn học không còn hứng thú với Thiệu Quân Lăng. Chuyện này được lí giải như vật họp theo loài, nếu Thiệu Quân Lăng vẫn luôn cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì sớm muộn gì cũng phải bị cô lập.
Vì để thằng bé hòa hợp với tập thể, cô Lâm vắt hết óc nghĩ ra một chiêu mới.
Cô tạo ra một nhiệm vụ cho cả lớp, nhiệm vụ này gọi là “Một ngày làm bạn tốt cùng Thiệu Quân Lăng”, dựa theo số thứ tự, yêu cầu các bạn nhỏ mỗi ngày thay phiên nhau phải tiếp xúc với Thiệu Quân Lăng, như là trao đổi bài học hoặc là nói chuyện giao lưu, hơn nữa cuối ngày phải viết nhật kí ngày hôm đó đã làm những gì để sáng hôm sau nộp cho cô giáo.
Điều này làm cô rất tâm đắc vì đây chính là một loại biến tướng của “Nhật ký quan sát”, có thể để cô giáo thăm dò tình trạng của Thiệu Quân Lăng thông qua cái nhìn của các bạn nhỏ, nhờ đó cô không ngừng cải tiến việc dạy học với Thiệu Quân Lăng.
Các bạn nhỏ trường tiểu học Đức Âm đều tuyển từ trường mẫu giáo, mỗi lớp chỉ có hơn hai mươi em, một vòng luân phiên thì vừa vặn một tháng. Chờ một tháng sau, Thiệu Quân Lăng tìm được bạn tốt cho mình thì cô giáo Lâm sẽ phát thưởng điểm “Thân thiện” cho mọi người.
Lúc mới bắt đầu, các bạn nhỏ hào hứng lắm, cô giáo Lâm cũng tràn đầy hy vọng mình sẽ thay đổi được tính cách quái gở của Thiệu Quân Lăng, nhưng không nghĩ tới, nhiệm vụ này mới thực thi đến ngày thứ bảy liền rẽ ngoặc.
Hôm nay bạn nhỏ kết hợp với Thiệu Quân Lăng tên là Tiết Tử Vấn, có gia cảnh đặc biệt tốt, bối cảnh cụ thể của học sinh cô không tiện nói ra. Cô chỉ nói, đứa nhỏ này tuyệt đối là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, bị người trong nhà nuông chiều quá đáng.
Nhưng cô Lâm tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ, cũng biết Tiết Tử Vấn ngoài mặt thì hung dữ, kỳ thật chỉ là sói khoát áo cừu non chỉ biết ức hiếp người nhà mà thôi, khác với Thiệu Quân Lăng từ nhỏ lăn lê bò lết trưởng thành đến hoang dại.
Theo phản ứng của các bạn nhỏ, hai người này sáng nay còn khá tốt, Tiết Tử Vấn còn đem báo mang từ nhà mình cho Thiệu Quân Lăng xem, sau đó không biết chuyện gì xảy ra mà hai đứa đánh nhau.
Thiệu Quân Lăng từ trước đến nay trầm mặc ít lời, mọi người cũng không nghe thấy thằng bé nói câu nào, nhưng thật ra nghe được Tiết Tử Vấn gào vài câu “Đúng vậy” “Đúng vậy”.
Thiệu Quân Lăng phải học lại lớp một, lớn hơn Tiết Tử Vấn hai tuổi, tuy rằng nhìn qua hai đứa không khác biệt gì lắm, thậm chí Tiết Tử Vấn còn béo hơn Thiệu Quân Lăng một tí, nhưng so sức lực giữa hai đứa thì rõ ràng Thiệu Quân Lăng mạnh hơn.
Nghe nói, lúc ấy Thiệu Quân Lăng cào Tiết Tử Vấn hai phát, lại cắn đối phương một cái, đem đứa nhỏ kia khóc đến kêu trời không thấu, gọi đất không thông.
Đến giờ thì Tiết Tử Vấn đã được tài xế trong nhà chở về sau khi tiêm phòng uốn ván, cô giáo Lâm cũng thay mặt nhà trường gọi điện thoại xin lỗi gia đình, nói nhất định sẽ cho bọn họ một công đạo.
Cũng may cha mẹ Tiết Tử Vấn đều là dân trí thức, tuy rằng xót con, nhưng cũng biết mâu thuẫn của trẻ con chỉ phải để bọn nhỏ giải quyết. Lại nói có thể vào Đức Âm thì phải có tố chất tốt, bọn họ là nhân vật có danh tiếng trong xã hội, trực tiếp tới trường học làm lớn chuyện thì chẳng khác gì vứt hết thể diện của bản thân.
Người nhà đối phương tỏ vẻ, chỉ cần trường học phối hợp cho bọn họ một câu giải thích là được.
Nói trắng ra là, chuyện này nếu Thiệu Quân Lăng làm sai thì phải để thằng bé xin lỗi, cũng để Tiết Tử Vấn thật lòng tha thứ cho nó.
Ngoài ra, nếu gia trưởng Thiệu Quân Lăng thay mặt thằng bé xin lỗi cũng như trả tiền viện phí hoặc là bồi thường thì sẽ hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên.
Doãn Sướng nhớ lại năm đó mình và Ivan phát sinh mâu thuẫn vì tranh giành bóng, Diêu Mạn Hòe dùng một biện pháp giúp bọn họ giải quyết, xong việc thì hắn và Ivan còn trở thành bạn tốt.
Cô Lâm buồn rầu nói: “Chúng tôi không biết vì sao bọn chúng cãi nhau, Thiệu Quân Lăng cắn Tiết Tử Vấn là không đúng, nhưng tôi cảm thấy hai đứa nhỏ cãi nhau là một cây làm chẳng nên non, cũng có khả năng là Tiết Tử Vấn nói sai điều gì đó, nếu không vì sao Thiệu Quân Lăng không cắn người khác mà cố tình cắn bé kia? Nếu không nói ra nguyên nhân rõ ràng thì chỉ sợ bọn nhỏ sẽ không phục.”
Doãn Sướng cau mày, cô Lâm nói không phải không có lý, nhưng Thiệu Quân Lăng cắn người là sự thật, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tổn thương thân thể người ta là không đúng.
“Chúng ta nên xử lý như thế nào đây ạ?” Hắn hỏi.
Cô Lâm thở dài: “Cậu đã tới thì nên nói chuyện với Thiệu Quân Lăng đi. Nói thật tôi tiếp xúc với thằng bé chẳng được mấy ngày, tôi nghĩ có lẽ thằng bé không tín nhiệm mình nên không muốn nói chuyện với tôi, nhưng cậu là anh trai thằng bé, cậu nói thì có lẽ thằng bé sẽ nghe theo.”
Doãn Sướng cười khổ, từ khi hắn mang Thiệu Quân Lăng về nhà, hai người nói chuyện không quá một trăm câu, mà một trăm câu này có hơn chín mươi câu là do hắn nói……
Cô Lâm đứng dậy đem Thiệu Quân Lăng đang ngồi một mình trong phòng học kế bên tới đây.
Thiệu Quân Lăng nhìn thấy Doãn Sướng, phản ứng đầu tiên là rụt rụt bả vai, thoạt nhìn hình như là biết mình phạm lỗi, nhưng kỳ quái chính là ánh mắt của thằng bé nhìn Doãn Sướng chẳng có tí nào áy náy, ngược lại mang theo chút…… Mừng thầm? Hay là vui mừng?
Doãn Sướng cũng nói không nên lời, dù sao ánh mắt kia không phải là ánh mắt chột dạ.
“Nhóc cắn bạn học?” Hắn đánh giá Thiệu Quân Lăng, không thấy vết thương trên người thằng bé, hơi thấy trấn an, nhưng cơn tức từ đâu dâng lên, “Nhóc có phải là chó đâu mà cắn người hả!?”
Thiệu Quân Lăng nghe rõ trách cứ từ anh trai mình, trên mặt chậm rãi hiện lên một tia quật cường.
Cô Lâm ở bên cạnh nhìn rõ cảm xúc dần thay đổi của Thiệu Quân Lăng, vội vàng nói: “Anh hai có chuyện gì từ từ nói……”
Doãn Sướng trừng mắt với Thiệu Quân Lăng, lại hỏi thằng bé ban ngày đã xảy ra chuyện gì, vì sao muốn cắn Tiết Tử Vấn, Thiệu Quân Lăng đều rũ mắt không hé răng.
Hỏi được vài câu, Doãn Sướng liền biết chính mình nhiều lời vô ích.
Nếu không phải nể mặt cô giáo Lâm, hắn thật muốn dùng bạo lực ép Thiệu Quân Lăng nói ra.
“Cô Lâm, tính……” Doãn Sướng buồn bực lắc đầu, nói, “Em chờ dì em trở về rồi đi xin lỗi gia đình bên kia.”
Hắn vốn định tự mình ra mặt, nhưng chợt nhớ mình mới mười tám, không biết cha mẹ đối phương là người thế nào, chỉ sợ mình gọi điện tới xin lỗi thì không đủ tư cách.
Cô Lâm bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, tôi cũng nghĩ biện pháp……”
Nhưng Doãn Sướng cũng không thể bỏ đi khi chưa giải quyết được chuyện, hắn đi đến trước mặt Thiệu Quân Lăng vươn tay nhéo nhéo mặt thằng nhóc, híp mắt uy hiếp nói:
“Nhớ tới bữa bị cắt móng tay không, nếu nhóc còn dám cắn người thì tự nghĩ đến kết cục đi ha.”
Thiệu Quân Lăng: “……!!!”
Cô giáo Lâm: “……”
————————
【 chuyện bên lề 】
Ngày đầu tiên Thiệu Quân Lăng nhập học được các bạn nhỏ nhiệt liệt hoan nghênh.
Thằng bé liếc mắt nhìn toàn bộ phòng học —— ừ, không có sức uy hiếp, thở phào.: )
Cô giáo Lâm: Chúng ta chơi một trò chơi nhé các em, trò chơi tên là “Một ngày làm bạn với Thiệu Quân Lăng”, được không nào?
Các bạn nhỏ ( vẻ mặt mong chờ ): Dạ được ạ!
Ngày đầu tiên, bạn nhỏ A ngồi cùng bàn với Thiệu Quân Lăng mà aaaaaa……
Thiệu Quân Lăng: Phiền quá đi (=_=)
Ngày hôm sau, bạn nhỏ B nhiệt tình bbbbbb với Thiệu Quân Lăng……
Thiệu Quân Lăng: Thật sự phiền quá nha (=_=||)
……
Ngày thứ bảy, Tiết Tử Vấn ( khoe khoang ): Cậu biết tôi là ai không?
Thiệu Quân Lăng: Nói cho cậu biết tôi không vui, đừng có lải nhải nữa. (╰_╯)
Tiết Tử Vấn: Tới đi ~ ( thách thức với tử thần )
Thiệu Quân Lăng: Ngàommm. (╰w╯)
Tiết Tử Vấn: Oa oa oa cô giáo ơi bạn này cắn conn! ( khóc nấc )
Thiệu Quân Lăng: Đã cảnh cáo rồi mà không tin.
(*  ̄︿ ̄)
————
Tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Quân Lăng là đứa nhỏ dễ thương, dễ bị ăn hiếp, bao gồm cả Doãn Sướng.
Nhưng trên thực tế……
Các bạn nhỏ ở Viện Phúc Lợi chỉ dám dùng võ mồm thôi, tuyệt đối không dám đấu võ với thằng bé.
Ngày Thiệu Quân Lăng bị Doãn Sướng dẫn đi, mấy đứa trẻ hay châm chọc thằng bé còn ngồi trong góc than vãn: Oa, vì sao cái tên dữ dằn kia có người nhận về chứ, mang về trông cửa hả ta?
Doãn Sướng:???
————
Thiệu Quân Lăng —— người có biệt danh “Tiểu chó điên”, ai nhìn thấy cũng run rẩy.
IQ cao, lại hung dữ thì hỏi bạn có sợ không.
Áo sơ mi trắng bạc phối hợp với áo khoát màu củ sen đơn giản, màu sắc thanh nhã làm Doãn Sướng phá lệ ôn nhu, dưới chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia, Doãn Sướng hơi hơi giơ tay, lộ ra đồng hồ màu bạch kim trên cổ tay, sau đó vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi dưới.
“Đẹp lắm! Hoàn mỹ!……”
Chờ Doãn Sướng chụp xong, Lục Linh Quyên mới chào đón, vẻ mặt lo âu nói: “Diêu tổng vừa gọi điện tới, chị ấy nói em trai cưng xảy ra chuyện.”
Doãn Sướng nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Lục Linh Quyên: “Hình như đánh người bị thương hay nó bị thương chi đó, chị không nghe rõ, Diêu tổng đang đi công tác, không kịp trở lại. Chị ấy nói chừng nào em chụp xong thì gọi điện cho cô Lâm.”
Doãn Sướng: “Đưa di động cho em.”
“Hiện tại sao?” Lục Linh Quyên có chút do dự, vì để không ảnh hưởng tới trạng thái của Doãn Sướng, nên khi làm việc cô luôn giữ di động cho Doãn Sướng, hiện tại chụp hình mới hơn một nửa, bọn họ chỉ có hai mươi phút để đổi trang phục……
Nhưng mà Doãn Sướng đã vươn tay, Lục Linh Quyên chỉ phải đưa điện thoại cho hắn.
Điện thoại vừa chuyển, cô Lâm trong điện thoại liền lo lắng nói với hắn, Thiệu Quân Lăng xung đột với bạn học họ Tiết, cắn tay đối phương.
“Cắn, cắn?” Doãn Sướng mở to đôi mắt, còn tưởng mình nghe lầm.
“Đúng vậy, cắn ở trên tay, còn cắn rất sâu dẫn đến chảy máu,” cô Lâm không biết miêu tả thế nào, nghe ra được cô khá xấu hổ, “Bạn nhỏ kia được mang tới bệnh viện rồi……”
Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng “Hài hòa chung sống” hơn một tháng, hoàn toàn quên mất cô Cố từng dặn dò hắn chuyện Thiệu Quân Lăng đánh cắn người.
Còn nghe nói bạn nhỏ kia được mang đi chích ngừa uốn ván làm hắn quả thực không thể tin được, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vì sao Thiệu Quân Lăng cắn bạn kia ạ?”
“Nguyên nhân cụ thể thì chúng tôi còn đang điều tra,” cô Lâm thở dài, “Tôi có hỏi Thiệu Quân Lăng nhưng thằng bé không nói gì, tôi nghĩ cậu nên bớt chút thời gian tới đây đi.”
Thời gian gần đây, Doãn Sướng ít nhiều gì cũng hiểu được tính nết của Thiệu Quân Lăng, hắn có thể bổ não ra hình dáng ngạnh cổ liều chết của thằng bé.
Tính chất ôn nhu trên người Doãn Sướng đều tan biến, cả mặt cũng biến thành băng đá lạnh lùng: “Vâng, em hết việc sẽ qua đó ạ.”
Bộ quần áo tiếp theo trùng hợp là một màu đen tuyền, yêu cầu người mẫu biểu hiện ra khí chất tương ứng.
Chờ Doãn Sướng thay đồ xong ra ngoài, nhiếp ảnh gia nhìn thấy liền choáng váng mất hai giây, nhanh chóng vác lên camera, vừa bắt giữ cảm xúc của người mẫu, vừa nói thầm với Lục Linh Quyên đứng kế bên xem ké: “Tôi chưa thấy người mới nào lợi hại dữ vậy, cảm xúc thay đổi quá nhanh, quả thực chỉ cần một giây liền tiến vào trạng thái……”
Lục Linh Quyên yên lặng rơi lệ, người ta đang biểu lộ cảm xúc thật đó ông ơi!
5 giờ chiều kết thúc công việc, Doãn Sướng không kịp ăn cơm, trực tiếp lái xe từ studio chụp ảnh đến trường Đức Âm.
Từ cô giáo Lâm Doãn Sướng hiểu thêm kĩ càng về chuyện đã xảy ra, cô giáo Lâm cũng nhân cơ hội này kể về tình trạng của Thiệu Quân Lăng mười ngày vừa qua.
Thiệu Quân Lăng được phân vào lớp của cô giáo Lâm, bởi vì biết trước bối cảnh lý lịch của thằng bé nên cô Lâm xây dựng lớp học cực kì thân thiện. Trước khi Thiệu Quân Lăng nhập học, cô đã giới thiệu với các bạn cùng lớp sắp tới sẽ có bạn mới gia nhập, hơn nữa vì thằng bé mà cô chuẩn bị tỉ mỉ kế hoạch hoan nghênh.
“Sau khi cậu đi tôi dẫn Thiệu Quân Lăng đến lớp, tuy rằng thằng bé không thích nói chuyện, nhưng biểu hiện còn khá tốt, các bạn học hoan nghênh nhiệt liệt làm thằng bé cười nữa.”
“Thằng bé cười ạ?” Doãn Sướng ở bên cạnh Thiệu Quân Lăng một tháng rưỡi, còn chưa từng thấy Thiệu Quân Lăng cười một lần, hắn còn hoài nghi đầu thằng bé có vấn đề……
“Thì cười bẽn lẽn vậy nè,” cô Lâm khoa tay múa chân giải thích nói, “Giáo viên bọn tôi phải học một khóa quan sát biểu tình thiếu nhi, mẫn cảm với biểu tình và hành động của trẻ con hơn người lớn. Người bình thường có khả năng không nhìn ra thằng bé đang cười, nhưng tôi có thể cảm giác được cảm xúc của thằng bé thả lỏng hơn rất nhiều từ khi xuống xe.”
Trong lòng Doãn Sướng thầm nói giáo viên Đức Âm thật quá chuyên nghiệp, thật đáng đồng tiền bát gạo……
Cô giáo Lâm cũng nói, có thể là Thiệu Quân Lăng thiếu kinh nghiệm xã giao, cho dù bạn học có nhiệt tình cỡ nào đi nữa thì thằng bé vẫn lạnh lùng.
Mới có ba ngày mà cô Lâm cảm nhận được các bạn học không còn hứng thú với Thiệu Quân Lăng. Chuyện này được lí giải như vật họp theo loài, nếu Thiệu Quân Lăng vẫn luôn cự tuyệt tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì sớm muộn gì cũng phải bị cô lập.
Vì để thằng bé hòa hợp với tập thể, cô Lâm vắt hết óc nghĩ ra một chiêu mới.
Cô tạo ra một nhiệm vụ cho cả lớp, nhiệm vụ này gọi là “Một ngày làm bạn tốt cùng Thiệu Quân Lăng”, dựa theo số thứ tự, yêu cầu các bạn nhỏ mỗi ngày thay phiên nhau phải tiếp xúc với Thiệu Quân Lăng, như là trao đổi bài học hoặc là nói chuyện giao lưu, hơn nữa cuối ngày phải viết nhật kí ngày hôm đó đã làm những gì để sáng hôm sau nộp cho cô giáo.
Điều này làm cô rất tâm đắc vì đây chính là một loại biến tướng của “Nhật ký quan sát”, có thể để cô giáo thăm dò tình trạng của Thiệu Quân Lăng thông qua cái nhìn của các bạn nhỏ, nhờ đó cô không ngừng cải tiến việc dạy học với Thiệu Quân Lăng.
Các bạn nhỏ trường tiểu học Đức Âm đều tuyển từ trường mẫu giáo, mỗi lớp chỉ có hơn hai mươi em, một vòng luân phiên thì vừa vặn một tháng. Chờ một tháng sau, Thiệu Quân Lăng tìm được bạn tốt cho mình thì cô giáo Lâm sẽ phát thưởng điểm “Thân thiện” cho mọi người.
Lúc mới bắt đầu, các bạn nhỏ hào hứng lắm, cô giáo Lâm cũng tràn đầy hy vọng mình sẽ thay đổi được tính cách quái gở của Thiệu Quân Lăng, nhưng không nghĩ tới, nhiệm vụ này mới thực thi đến ngày thứ bảy liền rẽ ngoặc.
Hôm nay bạn nhỏ kết hợp với Thiệu Quân Lăng tên là Tiết Tử Vấn, có gia cảnh đặc biệt tốt, bối cảnh cụ thể của học sinh cô không tiện nói ra. Cô chỉ nói, đứa nhỏ này tuyệt đối là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, bị người trong nhà nuông chiều quá đáng.
Nhưng cô Lâm tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ, cũng biết Tiết Tử Vấn ngoài mặt thì hung dữ, kỳ thật chỉ là sói khoát áo cừu non chỉ biết ức hiếp người nhà mà thôi, khác với Thiệu Quân Lăng từ nhỏ lăn lê bò lết trưởng thành đến hoang dại.
Theo phản ứng của các bạn nhỏ, hai người này sáng nay còn khá tốt, Tiết Tử Vấn còn đem báo mang từ nhà mình cho Thiệu Quân Lăng xem, sau đó không biết chuyện gì xảy ra mà hai đứa đánh nhau.
Thiệu Quân Lăng từ trước đến nay trầm mặc ít lời, mọi người cũng không nghe thấy thằng bé nói câu nào, nhưng thật ra nghe được Tiết Tử Vấn gào vài câu “Đúng vậy” “Đúng vậy”.
Thiệu Quân Lăng phải học lại lớp một, lớn hơn Tiết Tử Vấn hai tuổi, tuy rằng nhìn qua hai đứa không khác biệt gì lắm, thậm chí Tiết Tử Vấn còn béo hơn Thiệu Quân Lăng một tí, nhưng so sức lực giữa hai đứa thì rõ ràng Thiệu Quân Lăng mạnh hơn.
Nghe nói, lúc ấy Thiệu Quân Lăng cào Tiết Tử Vấn hai phát, lại cắn đối phương một cái, đem đứa nhỏ kia khóc đến kêu trời không thấu, gọi đất không thông.
Đến giờ thì Tiết Tử Vấn đã được tài xế trong nhà chở về sau khi tiêm phòng uốn ván, cô giáo Lâm cũng thay mặt nhà trường gọi điện thoại xin lỗi gia đình, nói nhất định sẽ cho bọn họ một công đạo.
Cũng may cha mẹ Tiết Tử Vấn đều là dân trí thức, tuy rằng xót con, nhưng cũng biết mâu thuẫn của trẻ con chỉ phải để bọn nhỏ giải quyết. Lại nói có thể vào Đức Âm thì phải có tố chất tốt, bọn họ là nhân vật có danh tiếng trong xã hội, trực tiếp tới trường học làm lớn chuyện thì chẳng khác gì vứt hết thể diện của bản thân.
Người nhà đối phương tỏ vẻ, chỉ cần trường học phối hợp cho bọn họ một câu giải thích là được.
Nói trắng ra là, chuyện này nếu Thiệu Quân Lăng làm sai thì phải để thằng bé xin lỗi, cũng để Tiết Tử Vấn thật lòng tha thứ cho nó.
Ngoài ra, nếu gia trưởng Thiệu Quân Lăng thay mặt thằng bé xin lỗi cũng như trả tiền viện phí hoặc là bồi thường thì sẽ hàn gắn mối quan hệ giữa hai bên.
Doãn Sướng nhớ lại năm đó mình và Ivan phát sinh mâu thuẫn vì tranh giành bóng, Diêu Mạn Hòe dùng một biện pháp giúp bọn họ giải quyết, xong việc thì hắn và Ivan còn trở thành bạn tốt.
Cô Lâm buồn rầu nói: “Chúng tôi không biết vì sao bọn chúng cãi nhau, Thiệu Quân Lăng cắn Tiết Tử Vấn là không đúng, nhưng tôi cảm thấy hai đứa nhỏ cãi nhau là một cây làm chẳng nên non, cũng có khả năng là Tiết Tử Vấn nói sai điều gì đó, nếu không vì sao Thiệu Quân Lăng không cắn người khác mà cố tình cắn bé kia? Nếu không nói ra nguyên nhân rõ ràng thì chỉ sợ bọn nhỏ sẽ không phục.”
Doãn Sướng cau mày, cô Lâm nói không phải không có lý, nhưng Thiệu Quân Lăng cắn người là sự thật, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng tổn thương thân thể người ta là không đúng.
“Chúng ta nên xử lý như thế nào đây ạ?” Hắn hỏi.
Cô Lâm thở dài: “Cậu đã tới thì nên nói chuyện với Thiệu Quân Lăng đi. Nói thật tôi tiếp xúc với thằng bé chẳng được mấy ngày, tôi nghĩ có lẽ thằng bé không tín nhiệm mình nên không muốn nói chuyện với tôi, nhưng cậu là anh trai thằng bé, cậu nói thì có lẽ thằng bé sẽ nghe theo.”
Doãn Sướng cười khổ, từ khi hắn mang Thiệu Quân Lăng về nhà, hai người nói chuyện không quá một trăm câu, mà một trăm câu này có hơn chín mươi câu là do hắn nói……
Cô Lâm đứng dậy đem Thiệu Quân Lăng đang ngồi một mình trong phòng học kế bên tới đây.
Thiệu Quân Lăng nhìn thấy Doãn Sướng, phản ứng đầu tiên là rụt rụt bả vai, thoạt nhìn hình như là biết mình phạm lỗi, nhưng kỳ quái chính là ánh mắt của thằng bé nhìn Doãn Sướng chẳng có tí nào áy náy, ngược lại mang theo chút…… Mừng thầm? Hay là vui mừng?
Doãn Sướng cũng nói không nên lời, dù sao ánh mắt kia không phải là ánh mắt chột dạ.
“Nhóc cắn bạn học?” Hắn đánh giá Thiệu Quân Lăng, không thấy vết thương trên người thằng bé, hơi thấy trấn an, nhưng cơn tức từ đâu dâng lên, “Nhóc có phải là chó đâu mà cắn người hả!?”
Thiệu Quân Lăng nghe rõ trách cứ từ anh trai mình, trên mặt chậm rãi hiện lên một tia quật cường.
Cô Lâm ở bên cạnh nhìn rõ cảm xúc dần thay đổi của Thiệu Quân Lăng, vội vàng nói: “Anh hai có chuyện gì từ từ nói……”
Doãn Sướng trừng mắt với Thiệu Quân Lăng, lại hỏi thằng bé ban ngày đã xảy ra chuyện gì, vì sao muốn cắn Tiết Tử Vấn, Thiệu Quân Lăng đều rũ mắt không hé răng.
Hỏi được vài câu, Doãn Sướng liền biết chính mình nhiều lời vô ích.
Nếu không phải nể mặt cô giáo Lâm, hắn thật muốn dùng bạo lực ép Thiệu Quân Lăng nói ra.
“Cô Lâm, tính……” Doãn Sướng buồn bực lắc đầu, nói, “Em chờ dì em trở về rồi đi xin lỗi gia đình bên kia.”
Hắn vốn định tự mình ra mặt, nhưng chợt nhớ mình mới mười tám, không biết cha mẹ đối phương là người thế nào, chỉ sợ mình gọi điện tới xin lỗi thì không đủ tư cách.
Cô Lâm bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi, tôi cũng nghĩ biện pháp……”
Nhưng Doãn Sướng cũng không thể bỏ đi khi chưa giải quyết được chuyện, hắn đi đến trước mặt Thiệu Quân Lăng vươn tay nhéo nhéo mặt thằng nhóc, híp mắt uy hiếp nói:
“Nhớ tới bữa bị cắt móng tay không, nếu nhóc còn dám cắn người thì tự nghĩ đến kết cục đi ha.”
Thiệu Quân Lăng: “……!!!”
Cô giáo Lâm: “……”
————————
【 chuyện bên lề 】
Ngày đầu tiên Thiệu Quân Lăng nhập học được các bạn nhỏ nhiệt liệt hoan nghênh.
Thằng bé liếc mắt nhìn toàn bộ phòng học —— ừ, không có sức uy hiếp, thở phào.: )
Cô giáo Lâm: Chúng ta chơi một trò chơi nhé các em, trò chơi tên là “Một ngày làm bạn với Thiệu Quân Lăng”, được không nào?
Các bạn nhỏ ( vẻ mặt mong chờ ): Dạ được ạ!
Ngày đầu tiên, bạn nhỏ A ngồi cùng bàn với Thiệu Quân Lăng mà aaaaaa……
Thiệu Quân Lăng: Phiền quá đi (=_=)
Ngày hôm sau, bạn nhỏ B nhiệt tình bbbbbb với Thiệu Quân Lăng……
Thiệu Quân Lăng: Thật sự phiền quá nha (=_=||)
……
Ngày thứ bảy, Tiết Tử Vấn ( khoe khoang ): Cậu biết tôi là ai không?
Thiệu Quân Lăng: Nói cho cậu biết tôi không vui, đừng có lải nhải nữa. (╰_╯)
Tiết Tử Vấn: Tới đi ~ ( thách thức với tử thần )
Thiệu Quân Lăng: Ngàommm. (╰w╯)
Tiết Tử Vấn: Oa oa oa cô giáo ơi bạn này cắn conn! ( khóc nấc )
Thiệu Quân Lăng: Đã cảnh cáo rồi mà không tin.
(*  ̄︿ ̄)
————
Tất cả mọi người đều cho rằng Thiệu Quân Lăng là đứa nhỏ dễ thương, dễ bị ăn hiếp, bao gồm cả Doãn Sướng.
Nhưng trên thực tế……
Các bạn nhỏ ở Viện Phúc Lợi chỉ dám dùng võ mồm thôi, tuyệt đối không dám đấu võ với thằng bé.
Ngày Thiệu Quân Lăng bị Doãn Sướng dẫn đi, mấy đứa trẻ hay châm chọc thằng bé còn ngồi trong góc than vãn: Oa, vì sao cái tên dữ dằn kia có người nhận về chứ, mang về trông cửa hả ta?
Doãn Sướng:???
————
Thiệu Quân Lăng —— người có biệt danh “Tiểu chó điên”, ai nhìn thấy cũng run rẩy.
IQ cao, lại hung dữ thì hỏi bạn có sợ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.