Chương 122: Phiên ngoại 1:《 Nhật ký trưởng thành của Thiệu Quân Lăng 》
Hi Hòa Thanh Linh
06/10/2020
Edit + Beta: Alice
( 1 ) Gặp gỡ anh 1.0
Lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng là nhờ vào băng ghi hình của Doãn Đông.
Đôi mắt to như đá quý, da trắng như sữa bò, giọng nói đáng yêu, mềm mại…… Thiệu Quân Lăng quả thực không thể tin được trên thế giới này có người đẹp như vậy, giống như là, như là…… Ánh nắng ấm áp len lỏi trong đám mây.
Với vốn từ ngữ cằn cỗi đến đáng thương của mình làm Thiệu Quân Lăng không thể hình dung được từ nào khác, chỉ có thể đem những miêu tả tốt đẹp nhất về đồ vật mà mình biết đắp hết lên người Doãn Sướng.
Chú Doãn cười nói: “Đây là Tiểu Sướng, anh của con.”
Thiệu Quân Lăng không chớp mắt nhìn chằm chằm người trong màn hình…… Anh của mình? Mình có anh trai sao?
Chú Doãn nói: “Anh ở nước ngoài rất cô đơn, con có thể làm bạn với anh ấy không?”
Thiệu Quân Lăng: “Cô…… Đơn?”
Chú Doãn: “Chính là một người, lẻ loi, rất tịch mịch.”
Hai mắt Thiệu Quân Lăng sáng ngời, nói thầm trong lòng, anh giống với mình quá.
Chú Doãn: “Sắp tới sinh nhật tuổi mười tám của anh rồi, nếu con làm quà tặng bất ngờ cho anh thì anh nhất định sẽ rất vui vẻ, vì anh con luôn muốn có thêm em trai…… Anh ấy sẽ đối xử rất tốt với con, con có bằng lòng không?”
Thiệu Quân Lăng chần chờ một giây, đỏ mặt gật gật đầu.
Lúc ấy, Thiệu Quân Lăng không hình dung được bộ dáng mười tám tuổi của Doãn Sướng là gì, cho đến lần thứ hai gặp được anh ở sân Viện Phúc Lợi.
Nó liếc mắt một cái là nhận ra Doãn Sướng, nhưng mà…… Anh thật sự cao lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nó!
Anh như một vị thần phản ánh sáng đi tới bên nó làm tim của Thiệu Quân Lăng đập càng lúc càng nhanh, mị lực như được phóng đại hàng triệu lần, sấm chớp đùng đoàng bên tai nó. Khoảnh khắc Doãn Sướng ngồi xổm xuống hỏi nó có muốn về nhà với mình không thì Thiệu Quân Lăng quyết định sẽ đem cả đời nó giao cho người này.
Cơ mà về đến nhà rồi nó mới phát hiện hình như anh Doãn Sướng không thích nó cho lắm.
Từ nhỏ Thiệu Quân Lăng đã rất nhạy cảm với thái độ của người chung quanh, nó nhìn ra được dù cho Doãn Sướng không ghét nó, nhưng lại duy trì khoảng cách với nó.
Sau đó nó nghe lỏm cuộc trò chuyện của dì Diêu và anh Doãn Sướng, anh ấy cho rằng nó là con ruột của chú Doãn Đông. Hơn nữa, anh cũng không biết chú Doãn tính mang nó làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho anh.
Thiệu Quân Lăng rối rắm lắm, nó muốn nói hết chân tướng cho anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng anh hiểu lầm mình là con ruột của chú Doãn thì sao chứ, anh mà biết hai đứa có quan hệ huyết thống thì anh sẽ có trách nhiệm với mình, không vứt bỏ mình đúng không?
Thiệu Quân Lăng mừng thầm trong bụng, nó đánh giá nét mặt của anh, vẫn giữ bộ dáng trầm mặc.
Nó tự nhủ sẽ không nói cho anh biết ước hẹn của mình với chú Doãn, dù sao sau này nó sẽ dùng hành động thực tế để anh biết……
Có một khoảng thời gian, Thiệu Quân Lăng bởi vì chột dạ vừa kính vừa sợ Doãn Sướng. Nó muốn tới gần đối phương, nhưng lại lo lắng hèn mọn cọng cỏ rác như mình sẽ làm anh ấy chán ghét.
Anh là một người rất ôn nhu, chuyện chú Doãn qua đời làm anh ấy rất buồn, rất đau khổ, nhưng anh vẫn mua quần áo đẹp, mua đồ ăn ngon, dẫn nó chạy bộ, còn làm bánh ngọt cho nó ăn……
Đối với một đứa trẻ bị thiếu thốn tình cảm từ nhỏ mà nói, một khi nó chủ động buông bỏ phòng bị, có người nhiệt tình yêu thương nó thì nó sẽ dễ dàng chấp nhận người đó thôi.
Thiệu Quân Lăng mong muốn ngày càng nhiều—— mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, chơi với anh, trò chuyện với anh —— sinh hoạt đơn giản như vậy là quá tốt rồi.
Anh đi Pasadena một tuần làm Thiệu Quân Lăng sợ tới mức cho rằng đối phương đã biết chân tướng, không cần nó nữa, cũng may là anh trở về sớm, còn chuyện nó bị đối phương ép cắt móng tay, còn bị đưa vào ký túc xá trường học làm cho nó phi thường oán niệm.
Ở trong trường học, chuyện nó đánh nhau với Tiết Tử Vấn làm anh giận lắm, mệt ở chỗ khi đó nó biểu đạt không tốt, không thể giải thích rõ ràng nguyên nhân đánh nhau cho anh biết. Nhưng người anh này…… Tính tình có ôn nhu như nó tưởng đâu.
Đó là lần đầu tiên hai anh em cãi nhau, nó còn không muốn gặp anh nữa mà.
Bất quá, anh tìm và xin lỗi nó, đặt ra ba điều kiện với nó, còn đáp ứng nó thi tốt sẽ cho nó về nhà, còn giải thích rất nhiều suy nghĩ của bản thân làm nó rất cảm động.
Ngày hôm sau, anh còn tặng rất nhiều món đồ chơi cho nó, cho nên nó đã tha thứ cho anh.
Năm đó được nghỉ đông, anh đã dẫn nó đi Thụy Sĩ.
Đó là lần đầu tiên nó xuất ngoại, cũng là lần đầu tiên phát hiện anh có bao nhiêu ưu tú.
Thì ra anh không những đẹp trai, biết làm bánh ngọt mà còn biết nói tiếng nước ngoài nữa đó, còn bộ dáng chăm chú khi làm việc của anh nữa……
Anh dạy nó học tiếng Anh, dẫn nó đi trượt tuyết, còn mua mì ăn liền cho nó…… Ở Thụy Sĩ, lần đầu tiên anh ôm nó ngủ, tuy rằng nó ngại lắm, nhưng cái này làm cho Thiệu Quân Lăng hiểu ra, thì ra anh không chán ghét tiếp xúc với nó đâu.
…… Nó thật sự rất thích anh.
Càng thích càng muốn nhiều. Thiệu Quân Lăng còn nhớ rõ, mình nỗ lực học Tae Kwon Do để được anh để ý, trong một thời gian dài anh chẳng quan tâm tới nó, buổi tối đó còn hung dữ với nó trong phòng tắm, làm nó bị mất mặt đến bật khóc……
Để an ủi anh ôm nó vào lòng, còn hứa sẽ dẫn nó tham gia chương trình thực tế.
Kì nghỉ đó là kì nghỉ vui nhất của hai anh em, bởi vì có hơn một nửa thời gian hai bọn họ đều ở bên nhau. Tuy rằng anh làm một số chuyện vô nghĩa, như là cho người ta một nửa số bắp nó vất vả hái trộm về ( về chuyện anh tiêu dùng phung phí, nó thật sự rất lo lắng, sau này phải dạy dỗ anh mới được ), không hiểu rủi ro sinh hoạt tí nào, còn bêu riếu nó trước mặt khán giả cả nước nữa……
Nhưng Thiệu Quân Lăng đều nhịn, ai biểu người đó là anh trai nó chứ, người hoàn hảo thì cũng có khuyết điểm mà.
Lần thứ hai quay chương trình, vừa vặn là sinh nhật mười chín tuổi của anh. Mọi người tổ chức sinh nhật bất ngờ cho anh, nhưng mà anh có vẻ không vui thì phải.
Anh luôn là như vậy, mỗi khi nói đến chuyện có liên quan tới chú Doãn, anh ấy luôn biểu hiện yếu ớt khổ sở, Thiệu Quân Lăng vừa hỏi mới biết được, thì ra anh vẫn luôn có hiểu lầm với chú Doãn…… Hình như anh cho rằng chú Doãn không thương anh ấy.
Sao lại không chứ?
Thiệu Quân Lăng lo lắng vô cùng, vì mở ra khúc mắc cho anh, nó nhịn không được nói ra ước định của nó với chú Doãn cho anh nghe.
Kể từ lúc đó anh bỗng nhiên thay đổi.
Ánh mắt trở nên rất kỳ quái, cũng càng ngày càng tốt với nó, cái này làm cho Thiệu Quân Lăng không thích ứng kịp, thậm chí có chút sợ hãi, bởi vì nó không biết phải ở chung với anh trai nhiệt tình như thế nào.
Cái gì “Cao lãnh”, cái gì “Kiêu ngạo”…… Đều bị lật đổ hết rồi.
Vài năm sau nghĩ lại, nếu biết anh sẽ biến thành bộ dáng kia sau khi biết được chân tướng……
Nó nhất định, nhất định…… Thẳng thắn sớm một chút là được rồi! orz
( 2 ) Phiền não vì bị chú ý
Quay xong 《 siêu cấp sinh hoạt 》, quan hệ của Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng nhanh chóng tăng vọt, nhưng nó cũng nhận về rất nhiều phiền toái.
Đi học lại sau kì nghỉ hè, Thiệu Quân Lăng phát hiện mọi người đều nhìn nó chằm chằm, ánh mắt mang theo tò mò, hâm mộ, thích…… Cái này làm cho Thiệu Quân Lăng không thích ứng nổi.
Bởi vì từ khi có ý thức tới nay, nó chỉ nhớ ánh mắt chán ghét, khinh thường, thương hại của người ta thôi, vì để giảm bớt thương tổn, nó như động vật nhỏ quen làm việc về đêm, theo thói quen trốn tránh sự chú ý.
Nó vốn định che giấu tài hoa, điệu thấp trưởng thành, nhưng hết thảy đều bị 《 siêu cấp sinh hoạt 》 đánh vỡ.
Các bạn nhỏ có đứa trộm tặng quà cho nó, có đứa công khai biểu đạt thiện ý với nó, nhóm nam sinh đòi nó biểu diễn Tae Kwon Do, các nữ sinh vây quanh hỏi nó IQ có cao thiệt không, các giáo viên thì bắt nó viết tốc kí trong lớp…… Thậm chí có một lần nó vào WC, hai bên trái phải đều có người, đứa đứng bên phải còn lén nhìn đánh giá chỗ đó của nó, lại còn cảm thán nữa chứ! (=_=)???
Không giống Tiết Tử Vấn như cá gặp nước, Thiệu Quân Lăng chỉ cảm thấy mình như con khỉ bị buột dây ở cổ, đáng thương ơi là đáng thương!
Nó tố khổ với anh trai, vậy mà anh nó nói từ nhỏ anh đã bị như vậy, còn an ủi nó nói chờ thời gian dài sẽ thành thói quen.
Kì thật mỗi ngày anh đều bị mọi người để ý, lại vẫn hồn nhiên không thèm để ý. Nhưng theo cảm nhận của Thiệu Quân Lăng nó và anh trai là hai người khác nhau, anh là thần tiên, thần tiên bị vây xem rất bình thường, còn nó là đứa nhỏ hoang dã, sao lại giống với khỉ con ở vườn bách thú chứ?
Thiệu Quân Lăng rất buồn bực, cũng không thể nề hà, bởi vì trước khi tham gia chương trình, anh đã bắt nó đồng ý giúp đỡ người ta.
Vì ngăn cản sự chú ý của bên ngoài, Thiệu Quân Lăng chỉ có thể nỗ lực học tập, rèn luyện thân thể cho tốt, biến mình trở thành cường đại.
Nửa năm sau, Thiệu Quân Lăng nhảy một lớp.
Khai giảng mùa học mới, nó phát hiện ánh mắt người khác nhìn nó không còn giống như trước.
Thiệu Quân Lăng chỉ học một học kỳ lớp ba, bạn học mới còn chưa kịp thân với nó, nó đã nhảy lớp.
Có thể là bạn cùng tuổi hoặc lớn hơn không còn dùng ánh mắt sùng bái nó nữa, cho nên đến lớp năm, không còn ánh mắt kì quái nhìn theo nó nữa. Hơn nữa, độ cuồng nhiệt của 《 siêu cấp sinh hoạt 》 ngày càng tiêu tán, độ nhiệt tình như sóng sau đè sóng trước, nhanh chóng biến mất.
Thiệu Quân Lăng dần dần nghiệm ra một kết luận: Trí nhớ của người thường……Hình như không tốt cho lắm.
Nó lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng loại cảm giác nơm nớp lo sợ phải theo nó thật lâu thật lâu nữa……
( 1 ) Gặp gỡ anh 1.0
Lần đầu tiên Thiệu Quân Lăng thấy Doãn Sướng là nhờ vào băng ghi hình của Doãn Đông.
Đôi mắt to như đá quý, da trắng như sữa bò, giọng nói đáng yêu, mềm mại…… Thiệu Quân Lăng quả thực không thể tin được trên thế giới này có người đẹp như vậy, giống như là, như là…… Ánh nắng ấm áp len lỏi trong đám mây.
Với vốn từ ngữ cằn cỗi đến đáng thương của mình làm Thiệu Quân Lăng không thể hình dung được từ nào khác, chỉ có thể đem những miêu tả tốt đẹp nhất về đồ vật mà mình biết đắp hết lên người Doãn Sướng.
Chú Doãn cười nói: “Đây là Tiểu Sướng, anh của con.”
Thiệu Quân Lăng không chớp mắt nhìn chằm chằm người trong màn hình…… Anh của mình? Mình có anh trai sao?
Chú Doãn nói: “Anh ở nước ngoài rất cô đơn, con có thể làm bạn với anh ấy không?”
Thiệu Quân Lăng: “Cô…… Đơn?”
Chú Doãn: “Chính là một người, lẻ loi, rất tịch mịch.”
Hai mắt Thiệu Quân Lăng sáng ngời, nói thầm trong lòng, anh giống với mình quá.
Chú Doãn: “Sắp tới sinh nhật tuổi mười tám của anh rồi, nếu con làm quà tặng bất ngờ cho anh thì anh nhất định sẽ rất vui vẻ, vì anh con luôn muốn có thêm em trai…… Anh ấy sẽ đối xử rất tốt với con, con có bằng lòng không?”
Thiệu Quân Lăng chần chờ một giây, đỏ mặt gật gật đầu.
Lúc ấy, Thiệu Quân Lăng không hình dung được bộ dáng mười tám tuổi của Doãn Sướng là gì, cho đến lần thứ hai gặp được anh ở sân Viện Phúc Lợi.
Nó liếc mắt một cái là nhận ra Doãn Sướng, nhưng mà…… Anh thật sự cao lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nó!
Anh như một vị thần phản ánh sáng đi tới bên nó làm tim của Thiệu Quân Lăng đập càng lúc càng nhanh, mị lực như được phóng đại hàng triệu lần, sấm chớp đùng đoàng bên tai nó. Khoảnh khắc Doãn Sướng ngồi xổm xuống hỏi nó có muốn về nhà với mình không thì Thiệu Quân Lăng quyết định sẽ đem cả đời nó giao cho người này.
Cơ mà về đến nhà rồi nó mới phát hiện hình như anh Doãn Sướng không thích nó cho lắm.
Từ nhỏ Thiệu Quân Lăng đã rất nhạy cảm với thái độ của người chung quanh, nó nhìn ra được dù cho Doãn Sướng không ghét nó, nhưng lại duy trì khoảng cách với nó.
Sau đó nó nghe lỏm cuộc trò chuyện của dì Diêu và anh Doãn Sướng, anh ấy cho rằng nó là con ruột của chú Doãn Đông. Hơn nữa, anh cũng không biết chú Doãn tính mang nó làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho anh.
Thiệu Quân Lăng rối rắm lắm, nó muốn nói hết chân tướng cho anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng anh hiểu lầm mình là con ruột của chú Doãn thì sao chứ, anh mà biết hai đứa có quan hệ huyết thống thì anh sẽ có trách nhiệm với mình, không vứt bỏ mình đúng không?
Thiệu Quân Lăng mừng thầm trong bụng, nó đánh giá nét mặt của anh, vẫn giữ bộ dáng trầm mặc.
Nó tự nhủ sẽ không nói cho anh biết ước hẹn của mình với chú Doãn, dù sao sau này nó sẽ dùng hành động thực tế để anh biết……
Có một khoảng thời gian, Thiệu Quân Lăng bởi vì chột dạ vừa kính vừa sợ Doãn Sướng. Nó muốn tới gần đối phương, nhưng lại lo lắng hèn mọn cọng cỏ rác như mình sẽ làm anh ấy chán ghét.
Anh là một người rất ôn nhu, chuyện chú Doãn qua đời làm anh ấy rất buồn, rất đau khổ, nhưng anh vẫn mua quần áo đẹp, mua đồ ăn ngon, dẫn nó chạy bộ, còn làm bánh ngọt cho nó ăn……
Đối với một đứa trẻ bị thiếu thốn tình cảm từ nhỏ mà nói, một khi nó chủ động buông bỏ phòng bị, có người nhiệt tình yêu thương nó thì nó sẽ dễ dàng chấp nhận người đó thôi.
Thiệu Quân Lăng mong muốn ngày càng nhiều—— mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, chơi với anh, trò chuyện với anh —— sinh hoạt đơn giản như vậy là quá tốt rồi.
Anh đi Pasadena một tuần làm Thiệu Quân Lăng sợ tới mức cho rằng đối phương đã biết chân tướng, không cần nó nữa, cũng may là anh trở về sớm, còn chuyện nó bị đối phương ép cắt móng tay, còn bị đưa vào ký túc xá trường học làm cho nó phi thường oán niệm.
Ở trong trường học, chuyện nó đánh nhau với Tiết Tử Vấn làm anh giận lắm, mệt ở chỗ khi đó nó biểu đạt không tốt, không thể giải thích rõ ràng nguyên nhân đánh nhau cho anh biết. Nhưng người anh này…… Tính tình có ôn nhu như nó tưởng đâu.
Đó là lần đầu tiên hai anh em cãi nhau, nó còn không muốn gặp anh nữa mà.
Bất quá, anh tìm và xin lỗi nó, đặt ra ba điều kiện với nó, còn đáp ứng nó thi tốt sẽ cho nó về nhà, còn giải thích rất nhiều suy nghĩ của bản thân làm nó rất cảm động.
Ngày hôm sau, anh còn tặng rất nhiều món đồ chơi cho nó, cho nên nó đã tha thứ cho anh.
Năm đó được nghỉ đông, anh đã dẫn nó đi Thụy Sĩ.
Đó là lần đầu tiên nó xuất ngoại, cũng là lần đầu tiên phát hiện anh có bao nhiêu ưu tú.
Thì ra anh không những đẹp trai, biết làm bánh ngọt mà còn biết nói tiếng nước ngoài nữa đó, còn bộ dáng chăm chú khi làm việc của anh nữa……
Anh dạy nó học tiếng Anh, dẫn nó đi trượt tuyết, còn mua mì ăn liền cho nó…… Ở Thụy Sĩ, lần đầu tiên anh ôm nó ngủ, tuy rằng nó ngại lắm, nhưng cái này làm cho Thiệu Quân Lăng hiểu ra, thì ra anh không chán ghét tiếp xúc với nó đâu.
…… Nó thật sự rất thích anh.
Càng thích càng muốn nhiều. Thiệu Quân Lăng còn nhớ rõ, mình nỗ lực học Tae Kwon Do để được anh để ý, trong một thời gian dài anh chẳng quan tâm tới nó, buổi tối đó còn hung dữ với nó trong phòng tắm, làm nó bị mất mặt đến bật khóc……
Để an ủi anh ôm nó vào lòng, còn hứa sẽ dẫn nó tham gia chương trình thực tế.
Kì nghỉ đó là kì nghỉ vui nhất của hai anh em, bởi vì có hơn một nửa thời gian hai bọn họ đều ở bên nhau. Tuy rằng anh làm một số chuyện vô nghĩa, như là cho người ta một nửa số bắp nó vất vả hái trộm về ( về chuyện anh tiêu dùng phung phí, nó thật sự rất lo lắng, sau này phải dạy dỗ anh mới được ), không hiểu rủi ro sinh hoạt tí nào, còn bêu riếu nó trước mặt khán giả cả nước nữa……
Nhưng Thiệu Quân Lăng đều nhịn, ai biểu người đó là anh trai nó chứ, người hoàn hảo thì cũng có khuyết điểm mà.
Lần thứ hai quay chương trình, vừa vặn là sinh nhật mười chín tuổi của anh. Mọi người tổ chức sinh nhật bất ngờ cho anh, nhưng mà anh có vẻ không vui thì phải.
Anh luôn là như vậy, mỗi khi nói đến chuyện có liên quan tới chú Doãn, anh ấy luôn biểu hiện yếu ớt khổ sở, Thiệu Quân Lăng vừa hỏi mới biết được, thì ra anh vẫn luôn có hiểu lầm với chú Doãn…… Hình như anh cho rằng chú Doãn không thương anh ấy.
Sao lại không chứ?
Thiệu Quân Lăng lo lắng vô cùng, vì mở ra khúc mắc cho anh, nó nhịn không được nói ra ước định của nó với chú Doãn cho anh nghe.
Kể từ lúc đó anh bỗng nhiên thay đổi.
Ánh mắt trở nên rất kỳ quái, cũng càng ngày càng tốt với nó, cái này làm cho Thiệu Quân Lăng không thích ứng kịp, thậm chí có chút sợ hãi, bởi vì nó không biết phải ở chung với anh trai nhiệt tình như thế nào.
Cái gì “Cao lãnh”, cái gì “Kiêu ngạo”…… Đều bị lật đổ hết rồi.
Vài năm sau nghĩ lại, nếu biết anh sẽ biến thành bộ dáng kia sau khi biết được chân tướng……
Nó nhất định, nhất định…… Thẳng thắn sớm một chút là được rồi! orz
( 2 ) Phiền não vì bị chú ý
Quay xong 《 siêu cấp sinh hoạt 》, quan hệ của Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng nhanh chóng tăng vọt, nhưng nó cũng nhận về rất nhiều phiền toái.
Đi học lại sau kì nghỉ hè, Thiệu Quân Lăng phát hiện mọi người đều nhìn nó chằm chằm, ánh mắt mang theo tò mò, hâm mộ, thích…… Cái này làm cho Thiệu Quân Lăng không thích ứng nổi.
Bởi vì từ khi có ý thức tới nay, nó chỉ nhớ ánh mắt chán ghét, khinh thường, thương hại của người ta thôi, vì để giảm bớt thương tổn, nó như động vật nhỏ quen làm việc về đêm, theo thói quen trốn tránh sự chú ý.
Nó vốn định che giấu tài hoa, điệu thấp trưởng thành, nhưng hết thảy đều bị 《 siêu cấp sinh hoạt 》 đánh vỡ.
Các bạn nhỏ có đứa trộm tặng quà cho nó, có đứa công khai biểu đạt thiện ý với nó, nhóm nam sinh đòi nó biểu diễn Tae Kwon Do, các nữ sinh vây quanh hỏi nó IQ có cao thiệt không, các giáo viên thì bắt nó viết tốc kí trong lớp…… Thậm chí có một lần nó vào WC, hai bên trái phải đều có người, đứa đứng bên phải còn lén nhìn đánh giá chỗ đó của nó, lại còn cảm thán nữa chứ! (=_=)???
Không giống Tiết Tử Vấn như cá gặp nước, Thiệu Quân Lăng chỉ cảm thấy mình như con khỉ bị buột dây ở cổ, đáng thương ơi là đáng thương!
Nó tố khổ với anh trai, vậy mà anh nó nói từ nhỏ anh đã bị như vậy, còn an ủi nó nói chờ thời gian dài sẽ thành thói quen.
Kì thật mỗi ngày anh đều bị mọi người để ý, lại vẫn hồn nhiên không thèm để ý. Nhưng theo cảm nhận của Thiệu Quân Lăng nó và anh trai là hai người khác nhau, anh là thần tiên, thần tiên bị vây xem rất bình thường, còn nó là đứa nhỏ hoang dã, sao lại giống với khỉ con ở vườn bách thú chứ?
Thiệu Quân Lăng rất buồn bực, cũng không thể nề hà, bởi vì trước khi tham gia chương trình, anh đã bắt nó đồng ý giúp đỡ người ta.
Vì ngăn cản sự chú ý của bên ngoài, Thiệu Quân Lăng chỉ có thể nỗ lực học tập, rèn luyện thân thể cho tốt, biến mình trở thành cường đại.
Nửa năm sau, Thiệu Quân Lăng nhảy một lớp.
Khai giảng mùa học mới, nó phát hiện ánh mắt người khác nhìn nó không còn giống như trước.
Thiệu Quân Lăng chỉ học một học kỳ lớp ba, bạn học mới còn chưa kịp thân với nó, nó đã nhảy lớp.
Có thể là bạn cùng tuổi hoặc lớn hơn không còn dùng ánh mắt sùng bái nó nữa, cho nên đến lớp năm, không còn ánh mắt kì quái nhìn theo nó nữa. Hơn nữa, độ cuồng nhiệt của 《 siêu cấp sinh hoạt 》 ngày càng tiêu tán, độ nhiệt tình như sóng sau đè sóng trước, nhanh chóng biến mất.
Thiệu Quân Lăng dần dần nghiệm ra một kết luận: Trí nhớ của người thường……Hình như không tốt cho lắm.
Nó lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng loại cảm giác nơm nớp lo sợ phải theo nó thật lâu thật lâu nữa……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.