Chương 10
Kim Lăng Thập Tứ Sai
13/08/2020
Edit & Beta: Direct Kill
Ăn xong cơm trưa, lão Lâm tài xế đã đứng đợi ở ngoài cửa, Ngu Trọng Dạ dự định ra ngoài. Trước khi đi hắn đã bàn giao cho Hình Minh làm một việc, sắp xếp và nhớ được hết tất cả hồ sơ của các nhân viên tạm tuyển ở đài Minh Châu.
Nhân viên tạm tuyển là gì, đương nhiên họ không có quan hệ gì với các tổ chức bên ngoài, đó là nhân viên lao động đặc biệt mà công ty tuyển dụng để tạm thời làm việc, họ là tầng lớp thấp nhất trong đài Minh Châu nhưng cũng là những người năng nổ nhất, những người này có hiệu suất làm việc cao, lại còn nhiệt tình như lửa.
Hình Minh nghe nói gần đây hệ thống quản lý nhân sự trong đài đang nâng cấp, nhưng cậu vẫn có chút không hiểu lời này của Ngu Trọng Dạ có ý tứ gì. Không những nghe không hiểu, mà còn không vui cho lắm. Trong nhóm người thuê ngoài có một loại người gọi là “Ảnh đế” “Ảnh hậu”(1), nói đơn giản chính là newbie(2) trong lĩnh vực này, toàn bộ công tác chính của bọn họ chỉ xoay quanh việc chỉnh lý tư liệu cùng photo các loại giấy tờ, tẻ nhạt lại vụn vặt. Hình Minh đương nhiên không phải newbie, huống hồ hiện tại cậu vô cùng cần thời gian để thành lập một đội mới.
(1) Mình không hiểu lắm, chắc là đại ý muốn nói kháy
(2) Newbie: là người mới, không biết gì hết, còn non nớt, người còn kém hiểu biết.
Hình Minh cảm thấy đây là một loại trừng phạt khác người.
Ngu Trọng Dạ đi, lại không nói với Hình Minh muốn cậu ở lại hay là muốn đuổi cậu về, Hình Minh tự nói với chính mình là lý do đầu tiên —— cậu còn có dự định khác.
Cậu không nói tiếng nào với Phỉ Bỉ, cứ thế âm thầm tiến vào phòng sách của Ngu Trọng Dạ, ấn tượng đầu tiên không khác với tưởng tượng mấy, thiết kế giản lược, phối màu cũng rất đơn giản, nhìn qua thật phù hợp với thẩm mỹ của Ngu Trọng Dạ. Đi vào bên trong một chút, Hình Minh bị những quyển sách khắp phòng hấp dẫn, sách ở đây phong phú quả thực làm người ta líu lưỡi, từ trái sang phải là các cuốn sách đa dạng của Á, Âu, Phi, từ trên xuống dưới là sách lịch sử, nó không giống phòng đọc sách nữa, mà như là thư viện vậy. Lại đi sâu vào trong thêm chút nữa, thấy một giá sách và chỗ làm việc ngày thường của Ngu Trọng Dạ được ngăn cách bằng một tấm bình phong, trên bàn có đặt giấy và bút mực.
Hình Minh nhớ, thư pháp và tranh chữ của Ngu Trọng Dạ đều có trình độ cực cao, đẹp đẽ, dứt khoát, kiểu nhược kinh long(3).
(3) Thành ngữ, thường được sử dụng để mô tả chữ trong thư pháp vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng.
Đúng là chữ như người, người như họa.
Hình Minh lại nghĩ tới dòng chữ Ngu Trọng Dạ tự tay đề tự lên tập thơ kia, mỗi lần nhìn dòng chữ bạc được viết trên quyển sách lại khiến Hình Minh có ảo giác, mình cùng người đàn ông này đã quen biết từ lâu.
Hình Minh đứng trước bàn đọc sách của Ngu Trọng Dạ, tự mình suy nghĩ xem cảm giác “giống như đã từng quen biết” này từ đâu mà đến.
Gần mười phút sau cậu mới nhớ tới, nét chữ của Ngu Trọng Dạ có chút giống của ba mình.
Đây chắc hẳn là loại bệnh chung của những người có ăn học. Khi còn sống Hình Hoành cũng đam mê nghiên cứu về thư pháp. Không chỉ tự mình luyện chữ, bình thường còn túm cổ con trai mình, buộc Hình Minh luyện chữ cùng.
Hình Hoành châm một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn con trai đứng ở trên ghế nhỏ luyện chữ, bàn học quá cao, cậu với không tới.
Có lúc Đường Uyển đi vào bắt gặp cảnh này, đau lòng kêu một tiếng “Anh muốn hút thuốc thì đi ra ngoài hút đi, trẻ con phổi còn yếu, ảnh hưởng đến sức khỏe của con!”
Hình Hoành lựa chọn cho con trai viết những chữ đều rất ngắn, hai câu bốn chữ, cái gì mà “Thượng thiên nhược thủy”, cái gì mà “Hậu đức tài vật.”
Hình Minh thực ra không có tính nhẫn nại, nhưng khi đã chú tâm luyện chữ, thì mọi thứ xung quanh đều như gió thoảng bên tai.
Năm ấy cậu sáu tuổi, cho rằng thế giới giống như giấy dưới ngòi bút không trắng thì đen, người tốt sống lâu trăm tuổi, kẻ ác để tiếng xấu muôn đời.
Hình Minh ở trong phòng sách của Ngu Trọng Dạ loanh quanh một hồi, không tìm được đồ vật muốn tìm, đành quay lại phòng ngủ.
Đúng lúc Phỉ Bỉ đang dọn dẹp trong phòng ngủ, lúc trước cô vừa thu dọn quần áo của Hình Minh xong, bây giờ thì đang đổi ráp trải giường. Bị hai tên đàn ông không biết tiết chế một đêm dày vò, tấm nhung thiên nga trên giường dâm tích loang lổ, không đổi cũng không được.
Giường của Ngu Trọng Dạ thật sự thoải mái, rất rộng rãi, nhưng Hình Minh không thích cái cửa sổ thủy tinh đối diện giường lớn, vuông vức, sáng trưng, ban ngày còn đỡ, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài là các dãy nhà cao tầng, sông nhỏ, đường hẹp nhưng ban đêm cửa sổ này lại như một chiếc gương, có thể chiếu lại hết những hành động phóng túng của hai người.
Thí dụ như, buổi tối hôm qua cái gương này phản chiếu hình ảnh hai nam nhân, như mơ như mộng, suốt cả đêm đều dính lại cùng nhau. Rất giống với lần thứ nhất, Hình Minh vừa cảm thấy khuây khoả đồng thời cũng cảm thấy khuất nhục, mà khoái cảm càng mãnh liệt, cảm giác uất ức càng rõ ràng, ở trước mặt Ngu Trọng Dạ, cậu khi thì mất nhận thức, khi thì mất trí, như sinh vật phù du mênh mông trên đại dương, mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy mình nhỏ bé và thấp kém.
Phỉ Bỉ bận rộn không còn biết trời đâu đất đâu, Hình Minh dùng tiếng anh cùng với cô trò chuyện đơn giản một hai câu, đột nhiên tâm huyết dâng trào hỏi, thầy Ngu có phải thường hay mang người như thế về đây không?
Hỏi xong câu này chính cậu cũng sợ hết hồn, cái gì gọi là “Người như thế”? “Người như thế” là loại người như thế nào? Hình Minh cậu đã trở thành loại người như thế?
Cậu rất nhanh có chút thất vọng phát hiện, bản thân mình ngay cả “Người như thế” cũng không sánh nổi, phản ứng trên giường của cậu kỳ thực vô cùng chán ngán, không lão luyện, không thanh thuần, không phong tình, không ôn nhu. Cố gắng phục vụ thì đặc biệt không tự nhiên, một khi không cố gắng, lại quá mức lạnh nhạt, làm thế nào đều không thích hợp, làm sao cũng không có kết quả tốt.
Không ngờ câu trả lời của Phỉ Bỉ lại nằm ngoài dự đoán của cậu, cô nói cô đã làm việc ở căn nhà này gần ba năm, cậu là người duy nhất được phép ngủ lại.
Suy nghĩ một chút, trong cái vòng luẩn quẩn của đài này, có cơ số tiểu sinh hoa đán tha thiết ngóng trông một ngày có thể được cùng đài trưởng Ngu lâm hạnh, nhưng mà thật sự thì chưa từng nghe nói người nào thành công leo lên long sàng được. Tảng đá vẫn luôn đè trước ngực như được ai đó lấy xuống, Hình Minh nỗ lực an ủi mình, dù sao cũng chỉ là ngủ thôi, cùng ai ngủ chả là ngủ, huống chi đối phương là người đàn ông trong tay nắm quyền sinh quyền sát.
Phỉ Bỉ bận rộn dọn dẹp, xong xuôi cũng bỏ đi, Hình Minh nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh cậu cực kỳ chán ghét, lại thấy một bóng người quen thuộc.
Kể cũng lạ, cậu có thể vì cấp dưới của chính mình chặn một dao, lại không nhớ ra tên của bọn họ, nhưng chỉ bằng liếc mắt một cái cậu liền nhận ra người này, Đào Hồng Bân.
Phàm là người quen Đào Hồng Bân đều biết hắn từng phải trải qua sóng gió như thế nào, trước kia làm bảo vệ môi trường đô thị cứu một người bị tai nạn xe cộ, người được cứu không nói tiếng nào bỏ chạy, hắn trở về từ cõi chết, vì thế mà mất một cái chân. Một nhà năm miệng ăn vốn cũng không dư dả gì, hiện nay trụ cột gia đình mất đi sức lao động, lượng lớn tiền thuốc thang càng làm gia đình mắc nợ ngập đầu. Vì không muốn ba đứa con mình bỏ học, Đào Hồng Bân kéo chân còn lại, kêu oan với cấp trên, muốn hành động “Thấy việc nghĩa hăng hái làm” của mình được khen ngợi, kết quả liên tục nhận được sự khinh thường và từ chối không nói, còn bị phạt một số tiền lớn, Đào Hồng Bân cầu viện chung quanh không cửa, tuyệt vọng nghĩ tới việc cả nhà hít khí gas tự sát.
Nhưng hắn không chết được, bởi vì hắn được mời lên ‘Minh Châu kết nối’.
Hình Minh không phải là người đầu tiên mời Đào Hồng Bân lên chương trình truyền hình, Đào Hồng Bân cũng từng nghĩ muốn nhờ cậy truyền thông, có một người dẫn chương trình trong đài khi quay thì gắt gao nắm lấy tay hắn rơi lệ không ngừng, nhưng sau đó khi xuống đài liền dùng nước tẩy tiêu độc để rửa tay nhiều lần.
So với Trang Lôi khi dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’ thường dùng nước mắt hoặc phương thức ôm ấp an ủi khiến khán giả trong chương trình đồng cảm đau xót, ngược lại Hình Minh là người lạnh lùng, trời sinh khuôn mặt luôn mang theo cảm giác xa cách, phong cách ngôn ngữ cũng không quá thân thiện, dường như cậu không quá thành thục và biết cách cộng tác. Nhưng sau khi quay xong chương trình, cậu dựa vào ‘Minh Châu kết nối’ công khai tìm kiếm người chứng kiến tai nạn xe cộ, còn không ngại phiền phức mà lần lượt phân công phóng viên đi tìm chứng cứ. Cậu thậm chí còn cùng tổ chương trình mang theo luật sư đến nhà những người trước kia từ chối giúp đỡ, tranh luận với các bộ ngành liên quan, dùng quy định của quốc gia và luật lệ ở các địa phương để lấy đó làm lí lẽ biện luận, rốt cục cũng lấy được cho Đào Hồng Bân một tờ giấy chứng nhận “Thấy việc nghĩa hăng hái làm”.
Dựa vào một tờ giấy mỏng manh này, Đào Hồng Bân không chỉ có thuận lý thành chương nhận được tiền bồi thường, mà còn nhận được việc làm viện trợ, ở khu biệt thự cao cấp này đảm nhiệm chức nhân viên quản lý cây xanh, thu nhập hàng tháng khá là cao.
Đào Hồng Bân thời điểm nhận được 300 ngàn tiền chính phủ trao cho, mang theo vợ cùng ba con quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Hình Minh.
Sau đó Hình Minh tự móc tiền túi mời những người làm công không kịp về quê ăn tết bữa cơm, Đào Hồng Bân cũng là một trong những khách quý. Trên bàn cơm, con trai tám tuổi của Đào Hồng Bân trước mặt mấy trăm người làm công cùng rất nhiều máy quay, lớn tiếng nói kỳ thi vừa qua cậu nhóc đạt điểm cao trong phần làm văn, câu đầu viết là: Ước mơ của em là lớn lên trở thành một người dẫn chương trình như chú Hình Minh…
Hình Minh mỉm cười, rốt cuộc vẫn là trẻ con, ngốc nghếch ngây thơ như vậy, không nhận rõ mộng cảnh, lý tưởng cùng hiện thực, giống như linh hồn, thân thể cùng hài cốt. Mà giọng trẻ con rõ ràng sáng sủa, rượu quá ba lượt, hai mắt cậu dần dần bốc nhiệt, hai má nóng bừng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù mỏng—— cậu uống say thường có phản ứng như thế — — — ngồi trong bữa tiệc đêm giao thừa một lúc lâu, đủ loại âm thanh liên tiếp, những chấm nhỏ trên bầu trời cao trong đêm tối hiện lên, lấp lánh, sau đó chôn vùi.
Đào Hồng Bân đang trong nhà chăm sóc cây, liếc mắt một cái liền nhận ra Hình Minh. Không đợi đối phương đi tới trước, hắn liền buông xuống công cụ cắt sửa cây cối, hai tay ra sức lau lên quần áo, sau đó nghênh đón Hình Minh chào hỏi. Thời gian đã qua đi nhiều ngày, gặp lại lần nữa, tuy đã tiếp xúc không ít lần, hắn vẫn kích động đến tay chân run rẩy, vừa mở miệng liền nói lắp: “Cậu… Còn nhớ tôi không? Tôi đã từng cùng cậu uống rượu, cậu còn cứu cả gia đình nhà tôi.”
“Tôi nhớ chú.” Hình Minh nhìn khuôn mặt hơi đen trước mắt, bày ra một nụ cười lâu ngày không gặp, “Khí sắc không tệ, người trong nhà chú vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt, rất tốt.” Đào Hồng Bân gật đầu không ngừng.
Hình Minh cùng Đào Hồng Bân sóng vai ngồi trước bệ của luống hoa, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đối phương hỏi cái gì, cậu liền đáp cái đó.
“Vì sao ‘Minh Châu kết nối’ lại thay đổi người dẫn chương trình?”
“Nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, tôi sẽ có chương trình mới tốt hơn.”
“Có thể so sánh với ‘Minh Châu kết nối’ sao? ‘Minh Châu kết nối’ chính là chương trình tốt nhất toàn Trung Quốc.” Đào Hồng Bân trong bụng cũng không có bao nhiêu kiến thức, chỉ có thể liên tiếp nói vài tiếng “Tốt nhất” khẳng định.
Hình Minh xoay mặt nhìn về phía Đào Hồng Bân, một lát sau, cậu làm như có thật gật đầu, bảo đảm: “Nhất định so với ‘Minh Châu kết nối’ hoàn hảo hơn.”
Nghe xong Đào Hồng Bân trời nam biển bắc lôi kéo một trận, Hình Minh liền quên mất chuyện mà Ngu Trọng Dạ giao phó, thành thật mà nói cậu với người trong đài Minh Châu đối xử rất bình đẳng, vô luận là lãnh đạo hay công nhân tạm tuyển, đều không để ai vào mắt cả. Bây giờ ý chí của cậu đã trở lại mạnh mẽ hơn, vùi đầu dựa bàn, cậu bỏ ra ba ngày lập ra kế hoạch cho tiết mục mới, sửa đi sửa lại nhiều lần.
Ngu Trọng Dạ chạng vạng ngày thứ ba mới trở về, vừa vào trong nhà, Hình Minh đã sớm chờ đợi trong phòng khách đứng dậy đón hắn. Cậu đã quyết định tập trung toàn bộ tình hình, lên kế hoạch cắm rễ cho chương trình mới, trước hết phải đóng cho tròn vai người tình bí mật của đài trưởng Ngu cái đã.
Hai người cực kỳ tự nhiên kề mặt khẽ hôn, tiện đà hôn đến triền miên thoải mái, dần dần cuồng say trong đó.
Hình Minh nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng, hòa tan cái hôn này bên trong. Ban ngày cậu ở trong căn nhà lớn tỉnh lại tự hỏi chính mình, mà người đàn ông này hôn thật sự quá tốt, khiến người không nhận rõ một màn hôn nhau nồng nhiệt cuồng say này mấy phần là chân tình, mấy phần là giả ý.
Bốn cánh môi chạm như không chạm, Ngu Trọng Dạ hỏi về hồ sơ của công nhân tạm tuyển.
“Em cảm thấy công việc kia… Không có ý nghĩa gì lắm.” Hình Minh một bên cò kè mặc cả, một bên mở to đôi mắt như có sương mù nhìn Ngu Trọng Dạ, chủ động đem môi lại gần.
Ngu Trọng Dạ không tiếp tục nói nữa, hắn thuận thế đem Hình Minh áp xuống trên ghế sa lon, đầu lưỡi lần thứ hai tiến vào trong miệng của cậu, ôn nhu mà bá đạo quét qua vòm miệng, một tay nhào nặn xoa nắn sau lưng, một tay khác thì bắt đầu lôi kéo áo sơ mi của cậu.
Phỉ Bỉ đang bày biện món ăn trên bàn hướng vào bên trong liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang thân mật với nhau, một trong hai người mẫn cảm mà phát hiện ra ánh mắt này.
“Thầy… Chúng ta ăn cơm trước đi…” Hình Minh nhõng nhẽo đòi hỏi, nỗ lực ngăn cản, cậu không thích trước mặt người xa lạ làm ra loại hành động thân cận này, mà Ngu Trọng Dạ trả lời gọn gàng dứt khoát.
“Ăn cậu trước.”
Hình Minh rất nhanh bị cởi hết quần áo, trần như nhộng, bỗng nhiên chuông cửa đột ngột vang lên.
“Đi mở cửa.”
Hình Minh cúi đầu kiếm quần áo trên đất, mà quần áo đã bị Ngu Trọng Dạ dẫm nát dưới đế giày, hắn nói, cứ như vậy đi.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như người tới chính là Đào Hồng Bân, mang theo hai trai một gái —— là ba đứa con của hắn.
Hình Minh đứng tại chỗ bất động, cả người vừa mới bị tình dục thiêu đốt trong nháy mắt đã lạnh băng, không tồn tại một tia ấm áp.
Ngoài cửa Đào Hồng Bân lại nhấn chuông một lần nữa.
Hình Minh thân thể trần truồng, không nhúc nhích, cậu tin, Ngu Trọng Dạ là cố ý.
Ăn xong cơm trưa, lão Lâm tài xế đã đứng đợi ở ngoài cửa, Ngu Trọng Dạ dự định ra ngoài. Trước khi đi hắn đã bàn giao cho Hình Minh làm một việc, sắp xếp và nhớ được hết tất cả hồ sơ của các nhân viên tạm tuyển ở đài Minh Châu.
Nhân viên tạm tuyển là gì, đương nhiên họ không có quan hệ gì với các tổ chức bên ngoài, đó là nhân viên lao động đặc biệt mà công ty tuyển dụng để tạm thời làm việc, họ là tầng lớp thấp nhất trong đài Minh Châu nhưng cũng là những người năng nổ nhất, những người này có hiệu suất làm việc cao, lại còn nhiệt tình như lửa.
Hình Minh nghe nói gần đây hệ thống quản lý nhân sự trong đài đang nâng cấp, nhưng cậu vẫn có chút không hiểu lời này của Ngu Trọng Dạ có ý tứ gì. Không những nghe không hiểu, mà còn không vui cho lắm. Trong nhóm người thuê ngoài có một loại người gọi là “Ảnh đế” “Ảnh hậu”(1), nói đơn giản chính là newbie(2) trong lĩnh vực này, toàn bộ công tác chính của bọn họ chỉ xoay quanh việc chỉnh lý tư liệu cùng photo các loại giấy tờ, tẻ nhạt lại vụn vặt. Hình Minh đương nhiên không phải newbie, huống hồ hiện tại cậu vô cùng cần thời gian để thành lập một đội mới.
(1) Mình không hiểu lắm, chắc là đại ý muốn nói kháy
(2) Newbie: là người mới, không biết gì hết, còn non nớt, người còn kém hiểu biết.
Hình Minh cảm thấy đây là một loại trừng phạt khác người.
Ngu Trọng Dạ đi, lại không nói với Hình Minh muốn cậu ở lại hay là muốn đuổi cậu về, Hình Minh tự nói với chính mình là lý do đầu tiên —— cậu còn có dự định khác.
Cậu không nói tiếng nào với Phỉ Bỉ, cứ thế âm thầm tiến vào phòng sách của Ngu Trọng Dạ, ấn tượng đầu tiên không khác với tưởng tượng mấy, thiết kế giản lược, phối màu cũng rất đơn giản, nhìn qua thật phù hợp với thẩm mỹ của Ngu Trọng Dạ. Đi vào bên trong một chút, Hình Minh bị những quyển sách khắp phòng hấp dẫn, sách ở đây phong phú quả thực làm người ta líu lưỡi, từ trái sang phải là các cuốn sách đa dạng của Á, Âu, Phi, từ trên xuống dưới là sách lịch sử, nó không giống phòng đọc sách nữa, mà như là thư viện vậy. Lại đi sâu vào trong thêm chút nữa, thấy một giá sách và chỗ làm việc ngày thường của Ngu Trọng Dạ được ngăn cách bằng một tấm bình phong, trên bàn có đặt giấy và bút mực.
Hình Minh nhớ, thư pháp và tranh chữ của Ngu Trọng Dạ đều có trình độ cực cao, đẹp đẽ, dứt khoát, kiểu nhược kinh long(3).
(3) Thành ngữ, thường được sử dụng để mô tả chữ trong thư pháp vừa mạnh mẽ vừa duyên dáng.
Đúng là chữ như người, người như họa.
Hình Minh lại nghĩ tới dòng chữ Ngu Trọng Dạ tự tay đề tự lên tập thơ kia, mỗi lần nhìn dòng chữ bạc được viết trên quyển sách lại khiến Hình Minh có ảo giác, mình cùng người đàn ông này đã quen biết từ lâu.
Hình Minh đứng trước bàn đọc sách của Ngu Trọng Dạ, tự mình suy nghĩ xem cảm giác “giống như đã từng quen biết” này từ đâu mà đến.
Gần mười phút sau cậu mới nhớ tới, nét chữ của Ngu Trọng Dạ có chút giống của ba mình.
Đây chắc hẳn là loại bệnh chung của những người có ăn học. Khi còn sống Hình Hoành cũng đam mê nghiên cứu về thư pháp. Không chỉ tự mình luyện chữ, bình thường còn túm cổ con trai mình, buộc Hình Minh luyện chữ cùng.
Hình Hoành châm một điếu thuốc, cười híp mắt nhìn con trai đứng ở trên ghế nhỏ luyện chữ, bàn học quá cao, cậu với không tới.
Có lúc Đường Uyển đi vào bắt gặp cảnh này, đau lòng kêu một tiếng “Anh muốn hút thuốc thì đi ra ngoài hút đi, trẻ con phổi còn yếu, ảnh hưởng đến sức khỏe của con!”
Hình Hoành lựa chọn cho con trai viết những chữ đều rất ngắn, hai câu bốn chữ, cái gì mà “Thượng thiên nhược thủy”, cái gì mà “Hậu đức tài vật.”
Hình Minh thực ra không có tính nhẫn nại, nhưng khi đã chú tâm luyện chữ, thì mọi thứ xung quanh đều như gió thoảng bên tai.
Năm ấy cậu sáu tuổi, cho rằng thế giới giống như giấy dưới ngòi bút không trắng thì đen, người tốt sống lâu trăm tuổi, kẻ ác để tiếng xấu muôn đời.
Hình Minh ở trong phòng sách của Ngu Trọng Dạ loanh quanh một hồi, không tìm được đồ vật muốn tìm, đành quay lại phòng ngủ.
Đúng lúc Phỉ Bỉ đang dọn dẹp trong phòng ngủ, lúc trước cô vừa thu dọn quần áo của Hình Minh xong, bây giờ thì đang đổi ráp trải giường. Bị hai tên đàn ông không biết tiết chế một đêm dày vò, tấm nhung thiên nga trên giường dâm tích loang lổ, không đổi cũng không được.
Giường của Ngu Trọng Dạ thật sự thoải mái, rất rộng rãi, nhưng Hình Minh không thích cái cửa sổ thủy tinh đối diện giường lớn, vuông vức, sáng trưng, ban ngày còn đỡ, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài là các dãy nhà cao tầng, sông nhỏ, đường hẹp nhưng ban đêm cửa sổ này lại như một chiếc gương, có thể chiếu lại hết những hành động phóng túng của hai người.
Thí dụ như, buổi tối hôm qua cái gương này phản chiếu hình ảnh hai nam nhân, như mơ như mộng, suốt cả đêm đều dính lại cùng nhau. Rất giống với lần thứ nhất, Hình Minh vừa cảm thấy khuây khoả đồng thời cũng cảm thấy khuất nhục, mà khoái cảm càng mãnh liệt, cảm giác uất ức càng rõ ràng, ở trước mặt Ngu Trọng Dạ, cậu khi thì mất nhận thức, khi thì mất trí, như sinh vật phù du mênh mông trên đại dương, mỗi giờ mỗi khắc đều cảm thấy mình nhỏ bé và thấp kém.
Phỉ Bỉ bận rộn không còn biết trời đâu đất đâu, Hình Minh dùng tiếng anh cùng với cô trò chuyện đơn giản một hai câu, đột nhiên tâm huyết dâng trào hỏi, thầy Ngu có phải thường hay mang người như thế về đây không?
Hỏi xong câu này chính cậu cũng sợ hết hồn, cái gì gọi là “Người như thế”? “Người như thế” là loại người như thế nào? Hình Minh cậu đã trở thành loại người như thế?
Cậu rất nhanh có chút thất vọng phát hiện, bản thân mình ngay cả “Người như thế” cũng không sánh nổi, phản ứng trên giường của cậu kỳ thực vô cùng chán ngán, không lão luyện, không thanh thuần, không phong tình, không ôn nhu. Cố gắng phục vụ thì đặc biệt không tự nhiên, một khi không cố gắng, lại quá mức lạnh nhạt, làm thế nào đều không thích hợp, làm sao cũng không có kết quả tốt.
Không ngờ câu trả lời của Phỉ Bỉ lại nằm ngoài dự đoán của cậu, cô nói cô đã làm việc ở căn nhà này gần ba năm, cậu là người duy nhất được phép ngủ lại.
Suy nghĩ một chút, trong cái vòng luẩn quẩn của đài này, có cơ số tiểu sinh hoa đán tha thiết ngóng trông một ngày có thể được cùng đài trưởng Ngu lâm hạnh, nhưng mà thật sự thì chưa từng nghe nói người nào thành công leo lên long sàng được. Tảng đá vẫn luôn đè trước ngực như được ai đó lấy xuống, Hình Minh nỗ lực an ủi mình, dù sao cũng chỉ là ngủ thôi, cùng ai ngủ chả là ngủ, huống chi đối phương là người đàn ông trong tay nắm quyền sinh quyền sát.
Phỉ Bỉ bận rộn dọn dẹp, xong xuôi cũng bỏ đi, Hình Minh nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh cậu cực kỳ chán ghét, lại thấy một bóng người quen thuộc.
Kể cũng lạ, cậu có thể vì cấp dưới của chính mình chặn một dao, lại không nhớ ra tên của bọn họ, nhưng chỉ bằng liếc mắt một cái cậu liền nhận ra người này, Đào Hồng Bân.
Phàm là người quen Đào Hồng Bân đều biết hắn từng phải trải qua sóng gió như thế nào, trước kia làm bảo vệ môi trường đô thị cứu một người bị tai nạn xe cộ, người được cứu không nói tiếng nào bỏ chạy, hắn trở về từ cõi chết, vì thế mà mất một cái chân. Một nhà năm miệng ăn vốn cũng không dư dả gì, hiện nay trụ cột gia đình mất đi sức lao động, lượng lớn tiền thuốc thang càng làm gia đình mắc nợ ngập đầu. Vì không muốn ba đứa con mình bỏ học, Đào Hồng Bân kéo chân còn lại, kêu oan với cấp trên, muốn hành động “Thấy việc nghĩa hăng hái làm” của mình được khen ngợi, kết quả liên tục nhận được sự khinh thường và từ chối không nói, còn bị phạt một số tiền lớn, Đào Hồng Bân cầu viện chung quanh không cửa, tuyệt vọng nghĩ tới việc cả nhà hít khí gas tự sát.
Nhưng hắn không chết được, bởi vì hắn được mời lên ‘Minh Châu kết nối’.
Hình Minh không phải là người đầu tiên mời Đào Hồng Bân lên chương trình truyền hình, Đào Hồng Bân cũng từng nghĩ muốn nhờ cậy truyền thông, có một người dẫn chương trình trong đài khi quay thì gắt gao nắm lấy tay hắn rơi lệ không ngừng, nhưng sau đó khi xuống đài liền dùng nước tẩy tiêu độc để rửa tay nhiều lần.
So với Trang Lôi khi dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’ thường dùng nước mắt hoặc phương thức ôm ấp an ủi khiến khán giả trong chương trình đồng cảm đau xót, ngược lại Hình Minh là người lạnh lùng, trời sinh khuôn mặt luôn mang theo cảm giác xa cách, phong cách ngôn ngữ cũng không quá thân thiện, dường như cậu không quá thành thục và biết cách cộng tác. Nhưng sau khi quay xong chương trình, cậu dựa vào ‘Minh Châu kết nối’ công khai tìm kiếm người chứng kiến tai nạn xe cộ, còn không ngại phiền phức mà lần lượt phân công phóng viên đi tìm chứng cứ. Cậu thậm chí còn cùng tổ chương trình mang theo luật sư đến nhà những người trước kia từ chối giúp đỡ, tranh luận với các bộ ngành liên quan, dùng quy định của quốc gia và luật lệ ở các địa phương để lấy đó làm lí lẽ biện luận, rốt cục cũng lấy được cho Đào Hồng Bân một tờ giấy chứng nhận “Thấy việc nghĩa hăng hái làm”.
Dựa vào một tờ giấy mỏng manh này, Đào Hồng Bân không chỉ có thuận lý thành chương nhận được tiền bồi thường, mà còn nhận được việc làm viện trợ, ở khu biệt thự cao cấp này đảm nhiệm chức nhân viên quản lý cây xanh, thu nhập hàng tháng khá là cao.
Đào Hồng Bân thời điểm nhận được 300 ngàn tiền chính phủ trao cho, mang theo vợ cùng ba con quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Hình Minh.
Sau đó Hình Minh tự móc tiền túi mời những người làm công không kịp về quê ăn tết bữa cơm, Đào Hồng Bân cũng là một trong những khách quý. Trên bàn cơm, con trai tám tuổi của Đào Hồng Bân trước mặt mấy trăm người làm công cùng rất nhiều máy quay, lớn tiếng nói kỳ thi vừa qua cậu nhóc đạt điểm cao trong phần làm văn, câu đầu viết là: Ước mơ của em là lớn lên trở thành một người dẫn chương trình như chú Hình Minh…
Hình Minh mỉm cười, rốt cuộc vẫn là trẻ con, ngốc nghếch ngây thơ như vậy, không nhận rõ mộng cảnh, lý tưởng cùng hiện thực, giống như linh hồn, thân thể cùng hài cốt. Mà giọng trẻ con rõ ràng sáng sủa, rượu quá ba lượt, hai mắt cậu dần dần bốc nhiệt, hai má nóng bừng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù mỏng—— cậu uống say thường có phản ứng như thế — — — ngồi trong bữa tiệc đêm giao thừa một lúc lâu, đủ loại âm thanh liên tiếp, những chấm nhỏ trên bầu trời cao trong đêm tối hiện lên, lấp lánh, sau đó chôn vùi.
Đào Hồng Bân đang trong nhà chăm sóc cây, liếc mắt một cái liền nhận ra Hình Minh. Không đợi đối phương đi tới trước, hắn liền buông xuống công cụ cắt sửa cây cối, hai tay ra sức lau lên quần áo, sau đó nghênh đón Hình Minh chào hỏi. Thời gian đã qua đi nhiều ngày, gặp lại lần nữa, tuy đã tiếp xúc không ít lần, hắn vẫn kích động đến tay chân run rẩy, vừa mở miệng liền nói lắp: “Cậu… Còn nhớ tôi không? Tôi đã từng cùng cậu uống rượu, cậu còn cứu cả gia đình nhà tôi.”
“Tôi nhớ chú.” Hình Minh nhìn khuôn mặt hơi đen trước mắt, bày ra một nụ cười lâu ngày không gặp, “Khí sắc không tệ, người trong nhà chú vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt, rất tốt.” Đào Hồng Bân gật đầu không ngừng.
Hình Minh cùng Đào Hồng Bân sóng vai ngồi trước bệ của luống hoa, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đối phương hỏi cái gì, cậu liền đáp cái đó.
“Vì sao ‘Minh Châu kết nối’ lại thay đổi người dẫn chương trình?”
“Nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, tôi sẽ có chương trình mới tốt hơn.”
“Có thể so sánh với ‘Minh Châu kết nối’ sao? ‘Minh Châu kết nối’ chính là chương trình tốt nhất toàn Trung Quốc.” Đào Hồng Bân trong bụng cũng không có bao nhiêu kiến thức, chỉ có thể liên tiếp nói vài tiếng “Tốt nhất” khẳng định.
Hình Minh xoay mặt nhìn về phía Đào Hồng Bân, một lát sau, cậu làm như có thật gật đầu, bảo đảm: “Nhất định so với ‘Minh Châu kết nối’ hoàn hảo hơn.”
Nghe xong Đào Hồng Bân trời nam biển bắc lôi kéo một trận, Hình Minh liền quên mất chuyện mà Ngu Trọng Dạ giao phó, thành thật mà nói cậu với người trong đài Minh Châu đối xử rất bình đẳng, vô luận là lãnh đạo hay công nhân tạm tuyển, đều không để ai vào mắt cả. Bây giờ ý chí của cậu đã trở lại mạnh mẽ hơn, vùi đầu dựa bàn, cậu bỏ ra ba ngày lập ra kế hoạch cho tiết mục mới, sửa đi sửa lại nhiều lần.
Ngu Trọng Dạ chạng vạng ngày thứ ba mới trở về, vừa vào trong nhà, Hình Minh đã sớm chờ đợi trong phòng khách đứng dậy đón hắn. Cậu đã quyết định tập trung toàn bộ tình hình, lên kế hoạch cắm rễ cho chương trình mới, trước hết phải đóng cho tròn vai người tình bí mật của đài trưởng Ngu cái đã.
Hai người cực kỳ tự nhiên kề mặt khẽ hôn, tiện đà hôn đến triền miên thoải mái, dần dần cuồng say trong đó.
Hình Minh nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng, hòa tan cái hôn này bên trong. Ban ngày cậu ở trong căn nhà lớn tỉnh lại tự hỏi chính mình, mà người đàn ông này hôn thật sự quá tốt, khiến người không nhận rõ một màn hôn nhau nồng nhiệt cuồng say này mấy phần là chân tình, mấy phần là giả ý.
Bốn cánh môi chạm như không chạm, Ngu Trọng Dạ hỏi về hồ sơ của công nhân tạm tuyển.
“Em cảm thấy công việc kia… Không có ý nghĩa gì lắm.” Hình Minh một bên cò kè mặc cả, một bên mở to đôi mắt như có sương mù nhìn Ngu Trọng Dạ, chủ động đem môi lại gần.
Ngu Trọng Dạ không tiếp tục nói nữa, hắn thuận thế đem Hình Minh áp xuống trên ghế sa lon, đầu lưỡi lần thứ hai tiến vào trong miệng của cậu, ôn nhu mà bá đạo quét qua vòm miệng, một tay nhào nặn xoa nắn sau lưng, một tay khác thì bắt đầu lôi kéo áo sơ mi của cậu.
Phỉ Bỉ đang bày biện món ăn trên bàn hướng vào bên trong liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang thân mật với nhau, một trong hai người mẫn cảm mà phát hiện ra ánh mắt này.
“Thầy… Chúng ta ăn cơm trước đi…” Hình Minh nhõng nhẽo đòi hỏi, nỗ lực ngăn cản, cậu không thích trước mặt người xa lạ làm ra loại hành động thân cận này, mà Ngu Trọng Dạ trả lời gọn gàng dứt khoát.
“Ăn cậu trước.”
Hình Minh rất nhanh bị cởi hết quần áo, trần như nhộng, bỗng nhiên chuông cửa đột ngột vang lên.
“Đi mở cửa.”
Hình Minh cúi đầu kiếm quần áo trên đất, mà quần áo đã bị Ngu Trọng Dạ dẫm nát dưới đế giày, hắn nói, cứ như vậy đi.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như người tới chính là Đào Hồng Bân, mang theo hai trai một gái —— là ba đứa con của hắn.
Hình Minh đứng tại chỗ bất động, cả người vừa mới bị tình dục thiêu đốt trong nháy mắt đã lạnh băng, không tồn tại một tia ấm áp.
Ngoài cửa Đào Hồng Bân lại nhấn chuông một lần nữa.
Hình Minh thân thể trần truồng, không nhúc nhích, cậu tin, Ngu Trọng Dạ là cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.