Chương 33
Kim Lăng Thập Tứ Sai
13/08/2020
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh gần đây vẫn muốn làm chương trình, liên quan tới vấn đề đồng tính luyến ái. Trước đây cậu cũng đã nghĩ qua vấn đề này, còn báo lên cho tổng biên tập để tuyển chọn đề tài, kết quả bị một vị lãnh đạo đeo mắt kính còn dày hơn cả đít chai rượu trả về, lưu lại năm chữ: Cần cực kỳ thận trọng.
Sau đó đành thôi không nghĩ về ý tưởng này nữa.
Nụ hôn đầu khi mười lăm tuổi, sau khi đánh cầu xong thì một nữ sinh chạy đến đưa cho cậu chai nước khoáng, thình lình ấn lên môi cậu một nụ hôn; đêm đầu tiên năm mười chín tuổi, đối mặt với nụ hoa chờ nở của cô bạn gái là hoa khôi trường, mặc dù cậu không quá nóng lòng với chuyện này, nhưng vẫn có thể cương, có thể kéo dài, có thể đạt được sảng khoái. Những năm gần đây, Hình Minh chưa bao giờ nghi ngờ bản thân không phải là thẳng nam, vẫn thẳng từ đầu đến cuối, không thể nào cong được.
Thân ở cơ quan truyền thông lớn nhất Trung Quốc, vai chịu trách nhiệm quốc gia, ngực ôm tình cảm con người, đương nhiên không thể tùy theo tính tình làm bừa, khiêu chiến giới hạn của truyền thông, huống hồ phòng biên tập đã ra mục tiêu, tiết mục mới phải ổn thỏa, tuyệt đối không thể đi nhầm đường.
Nhưng gần đây ý tưởng kia luôn hiển hiện trong đầu, như măng mọc sau mưa, chà xát mà muốn chui ra khỏi đầu hóa thành hiện thực.
Có bức tường thành ‘Minh Châu kết nối’ ở phía trước, chỉ còn cách “Đi nhầm đường” mà tìm kiếm sự đột phá; hơn nữa cậu cũng hiếu kì, một nam nhân có thể đạt đến cao trào khi kích thích tuyến tiền liệt, liệu có thể hay không chân chân chính chính cùng một nam nhân khác yêu nhau.
Vừa hay Nguyễn Ninh dẫn đầu tổ nhỏ đi khảo sát tình hình có tiến triển, hai ngày nay trên internet có một tin tức gây được rất nhiều sự chú ý, một người tên là Thôi Hạo Phi sinh viên năm thứ ba đại học cầm dao uy hiếp giảng viên của mình, nhưng thế đứng của hắn lại mất cân bằng nên bị rơi từ lầu cao xuống, may nhờ mạng lớn, cắm đầu ở đống bùn nhão của luống hoa, không chết.
Theo như một người biết chuyện kể lại, cậu sinh viên năm ba đại học vì là “Đồng tính luyến ái” mà mọi người xa lánh kỳ thị, bị vô cớ đoạt đi một suất đi giao lưu quốc tế nên mới ghi hận trong lòng đối với giảng viên của mình. Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trên mạng một nhóm người lớn dùng ngòi bút làm vũ khí, kịch liệt biện luận, mà cũng tình cờ, Thôi Hạo Phi và đài Minh Châu có thể coi như từng gặp gỡ qua, ba năm trước, khi mới vừa tròn mười bốn tuổi, cậu ta đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học hơn nữa còn là thủ khoa, vì thế nên được mời lên ‘Minh Châu kết nối’, cùng với “Nhóm thiếu niên thiên tài” phỏng vấn riêng.
Thầy giáo muốn tố cáo sinh viên, sinh viên muốn tố cáo trường học. Một bên là trường đại học số một số hai toàn quốc, một bên là thiên tài mười bốn tuổi đã vào đại học, hiệu ứng chồng chất khiến tin tức ngày càng được quan tâm bàn luận sôi nổi, Hình Minh lại muốn tìm thời cơ thích hợp đổ thêm dầu vào lửa một chút, không chừng ngày mùng một tháng năm sắp tới có thêm chủ đề mới để bàn luận.
Phía bên trường đại học không hồi đáp lại, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thiếu niên kia cũng nói năng thận trọng. Thôi Hạo Phi sau khi bị thương được đưa vào bệnh viện Phổ Nhân, người trong bệnh viện vì bảo vệ việc riêng tư của người bệnh, cố tình tăng thêm bảo an, không cho các ký giả tiến vào sinh sự. Nghe đâu bị đuổi ra ngoài không ít, tuy là vua không ngại, nhưng cũng rất khó ở trong bệnh viện to lớn này tìm được chính xác phòng bệnh, chần chờ thăm dò, lập tức sẽ bị lòi đuôi ngay.
Nhưng Hình Minh không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế, bệnh viện Phổ Nhân cậu rất quen thuộc, là bệnh viện tổng hợp hàng đầu trong nước, hồi còn học đại học cậu có thực tập ở đây.
Hình Minh gọi điện thoại cho một nữ bác sĩ của bệnh viện, là bạn đại học của cậu, Lý Mộng Viên. Hồi còn học đại học cô đối với Hình Minh đuổi tận không buông, nhất nhất biểu thị không phải cậu thì không lấy chồng, không hề có một chút dịu dàng rụt rè nào của nữ sinh. Kỳ thực Lý Mộng Viên rất xinh xắn, mi thanh mục tú cũng coi như dễ nhìn, nhưng Hình Minh lại không thích, xưa nay đối xử lạnh như băng. Lý do rất đơn giản, thẳng nam hảo nữ sắc, Lý Mộng Viên không phải hoa khôi trường.
Dụ được số phòng của Thôi Hạo Phi, Hình Minh đem BMW đỗ ở dưới tầng hầm để xe của bệnh viện, khoác thêm một chiếc áo của sinh viên thực tập trong bệnh viện, mở cửa xuống xe.
Dễ dàng đi vào đại sảnh phòng khám bệnh, quen cửa quen nẻo dự định đi thang máy lên tầng trên, một bảo an đột nhiên hướng chỗ cậu đi tới, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi.
Ầm một tiếng!
Trong đại sảnh của phòng khám bệnh, một người đàn ông ngã gục xuống, thân thể đổ ầm xuống đất. Hắn ta đi cùng với hai nam nhân nữa, đều là dáng dấp người làm công, nói người vừa ngã xuống buổi trưa gặp phải tai nạn xe cộ, ban đầu nhìn như không việc gì, chỉ là da đầu bị trầy nhẹ, còn nói khoác với mọi người xung quanh mình xảy ra chuyện như thế nào và cãi cọ đàm phán với người chủ xe ra sao, đang nói chuyện đột nhiên sắc mặt trắng bệch, run chân ngã xuống đất.
Lúc này nam nhân ngã xuống đất đã hơi tỉnh, chắc là vừa sợ hãi vừa không có tiền, cố chấp bướng bỉnh nói đầu mình không có chuyện gì, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, ho khan ra máu, nhưng nhất quyết không chịu xem bệnh.
Thấy người tới trên đầu có quấn vải trắng, y tá tiếp đón kéo xuống một tấm thẻ đánh số, nói trước tiên đăng ký, sau đó chụp CT não, Hình Minh vội bước nhanh về phía trước, chỉ đạo: “Không còn kịp rồi, lập tức mổ ngực giải phẫu.”
Như đáp lại câu nói này của cậu, vừa dứt lời, gã đàn ông liền ngã xuống. Lúc này khuôn mặt gã đã tái như màu tro, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, máu tràn khỏi khóe miệng.
Hình Minh lâm nguy không loạn, lúc này hít sâu một hơi, quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho người kia, vẫn luôn đợi bên bệnh viện mang cáng cứu thương đến.
“Người bệnh xương sườn gãy, ho ra máu, bị sốc, tai nạn xe cộ khiến cho khoang ngực tổn thương theo hiện tại đã là hai giờ, trong ngực xuất huyết rất nguy hiểm cho tính mạng.” Hình Minh bình tĩnh mà lau vết máu bên miệng, chạy tới chỗ bác sĩ cấp cứu thông báo vài câu.
Lúc sau khi quay lại, nhân viên an ninh kia đã hoàn toàn thu hồi lại ánh mắt căm thù cùng nghi ngờ, cười với cậu, thành khẩn hàm hậu.
Hình Minh cũng hơi nhếch khóe miệng, sống lưng thẳng tắp, hướng cửa thang máy đi. Hướng đi chính là phòng săn sóc đặc biệt tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Hình Minh gần đây vẫn muốn làm chương trình, liên quan tới vấn đề đồng tính luyến ái. Trước đây cậu cũng đã nghĩ qua vấn đề này, còn báo lên cho tổng biên tập để tuyển chọn đề tài, kết quả bị một vị lãnh đạo đeo mắt kính còn dày hơn cả đít chai rượu trả về, lưu lại năm chữ: Cần cực kỳ thận trọng.
Sau đó đành thôi không nghĩ về ý tưởng này nữa.
Nụ hôn đầu khi mười lăm tuổi, sau khi đánh cầu xong thì một nữ sinh chạy đến đưa cho cậu chai nước khoáng, thình lình ấn lên môi cậu một nụ hôn; đêm đầu tiên năm mười chín tuổi, đối mặt với nụ hoa chờ nở của cô bạn gái là hoa khôi trường, mặc dù cậu không quá nóng lòng với chuyện này, nhưng vẫn có thể cương, có thể kéo dài, có thể đạt được sảng khoái. Những năm gần đây, Hình Minh chưa bao giờ nghi ngờ bản thân không phải là thẳng nam, vẫn thẳng từ đầu đến cuối, không thể nào cong được.
Thân ở cơ quan truyền thông lớn nhất Trung Quốc, vai chịu trách nhiệm quốc gia, ngực ôm tình cảm con người, đương nhiên không thể tùy theo tính tình làm bừa, khiêu chiến giới hạn của truyền thông, huống hồ phòng biên tập đã ra mục tiêu, tiết mục mới phải ổn thỏa, tuyệt đối không thể đi nhầm đường.
Nhưng gần đây ý tưởng kia luôn hiển hiện trong đầu, như măng mọc sau mưa, chà xát mà muốn chui ra khỏi đầu hóa thành hiện thực.
Có bức tường thành ‘Minh Châu kết nối’ ở phía trước, chỉ còn cách “Đi nhầm đường” mà tìm kiếm sự đột phá; hơn nữa cậu cũng hiếu kì, một nam nhân có thể đạt đến cao trào khi kích thích tuyến tiền liệt, liệu có thể hay không chân chân chính chính cùng một nam nhân khác yêu nhau.
Vừa hay Nguyễn Ninh dẫn đầu tổ nhỏ đi khảo sát tình hình có tiến triển, hai ngày nay trên internet có một tin tức gây được rất nhiều sự chú ý, một người tên là Thôi Hạo Phi sinh viên năm thứ ba đại học cầm dao uy hiếp giảng viên của mình, nhưng thế đứng của hắn lại mất cân bằng nên bị rơi từ lầu cao xuống, may nhờ mạng lớn, cắm đầu ở đống bùn nhão của luống hoa, không chết.
Theo như một người biết chuyện kể lại, cậu sinh viên năm ba đại học vì là “Đồng tính luyến ái” mà mọi người xa lánh kỳ thị, bị vô cớ đoạt đi một suất đi giao lưu quốc tế nên mới ghi hận trong lòng đối với giảng viên của mình. Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trên mạng một nhóm người lớn dùng ngòi bút làm vũ khí, kịch liệt biện luận, mà cũng tình cờ, Thôi Hạo Phi và đài Minh Châu có thể coi như từng gặp gỡ qua, ba năm trước, khi mới vừa tròn mười bốn tuổi, cậu ta đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển đại học hơn nữa còn là thủ khoa, vì thế nên được mời lên ‘Minh Châu kết nối’, cùng với “Nhóm thiếu niên thiên tài” phỏng vấn riêng.
Thầy giáo muốn tố cáo sinh viên, sinh viên muốn tố cáo trường học. Một bên là trường đại học số một số hai toàn quốc, một bên là thiên tài mười bốn tuổi đã vào đại học, hiệu ứng chồng chất khiến tin tức ngày càng được quan tâm bàn luận sôi nổi, Hình Minh lại muốn tìm thời cơ thích hợp đổ thêm dầu vào lửa một chút, không chừng ngày mùng một tháng năm sắp tới có thêm chủ đề mới để bàn luận.
Phía bên trường đại học không hồi đáp lại, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, thiếu niên kia cũng nói năng thận trọng. Thôi Hạo Phi sau khi bị thương được đưa vào bệnh viện Phổ Nhân, người trong bệnh viện vì bảo vệ việc riêng tư của người bệnh, cố tình tăng thêm bảo an, không cho các ký giả tiến vào sinh sự. Nghe đâu bị đuổi ra ngoài không ít, tuy là vua không ngại, nhưng cũng rất khó ở trong bệnh viện to lớn này tìm được chính xác phòng bệnh, chần chờ thăm dò, lập tức sẽ bị lòi đuôi ngay.
Nhưng Hình Minh không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế, bệnh viện Phổ Nhân cậu rất quen thuộc, là bệnh viện tổng hợp hàng đầu trong nước, hồi còn học đại học cậu có thực tập ở đây.
Hình Minh gọi điện thoại cho một nữ bác sĩ của bệnh viện, là bạn đại học của cậu, Lý Mộng Viên. Hồi còn học đại học cô đối với Hình Minh đuổi tận không buông, nhất nhất biểu thị không phải cậu thì không lấy chồng, không hề có một chút dịu dàng rụt rè nào của nữ sinh. Kỳ thực Lý Mộng Viên rất xinh xắn, mi thanh mục tú cũng coi như dễ nhìn, nhưng Hình Minh lại không thích, xưa nay đối xử lạnh như băng. Lý do rất đơn giản, thẳng nam hảo nữ sắc, Lý Mộng Viên không phải hoa khôi trường.
Dụ được số phòng của Thôi Hạo Phi, Hình Minh đem BMW đỗ ở dưới tầng hầm để xe của bệnh viện, khoác thêm một chiếc áo của sinh viên thực tập trong bệnh viện, mở cửa xuống xe.
Dễ dàng đi vào đại sảnh phòng khám bệnh, quen cửa quen nẻo dự định đi thang máy lên tầng trên, một bảo an đột nhiên hướng chỗ cậu đi tới, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi.
Ầm một tiếng!
Trong đại sảnh của phòng khám bệnh, một người đàn ông ngã gục xuống, thân thể đổ ầm xuống đất. Hắn ta đi cùng với hai nam nhân nữa, đều là dáng dấp người làm công, nói người vừa ngã xuống buổi trưa gặp phải tai nạn xe cộ, ban đầu nhìn như không việc gì, chỉ là da đầu bị trầy nhẹ, còn nói khoác với mọi người xung quanh mình xảy ra chuyện như thế nào và cãi cọ đàm phán với người chủ xe ra sao, đang nói chuyện đột nhiên sắc mặt trắng bệch, run chân ngã xuống đất.
Lúc này nam nhân ngã xuống đất đã hơi tỉnh, chắc là vừa sợ hãi vừa không có tiền, cố chấp bướng bỉnh nói đầu mình không có chuyện gì, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, ho khan ra máu, nhưng nhất quyết không chịu xem bệnh.
Thấy người tới trên đầu có quấn vải trắng, y tá tiếp đón kéo xuống một tấm thẻ đánh số, nói trước tiên đăng ký, sau đó chụp CT não, Hình Minh vội bước nhanh về phía trước, chỉ đạo: “Không còn kịp rồi, lập tức mổ ngực giải phẫu.”
Như đáp lại câu nói này của cậu, vừa dứt lời, gã đàn ông liền ngã xuống. Lúc này khuôn mặt gã đã tái như màu tro, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, máu tràn khỏi khóe miệng.
Hình Minh lâm nguy không loạn, lúc này hít sâu một hơi, quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho người kia, vẫn luôn đợi bên bệnh viện mang cáng cứu thương đến.
“Người bệnh xương sườn gãy, ho ra máu, bị sốc, tai nạn xe cộ khiến cho khoang ngực tổn thương theo hiện tại đã là hai giờ, trong ngực xuất huyết rất nguy hiểm cho tính mạng.” Hình Minh bình tĩnh mà lau vết máu bên miệng, chạy tới chỗ bác sĩ cấp cứu thông báo vài câu.
Lúc sau khi quay lại, nhân viên an ninh kia đã hoàn toàn thu hồi lại ánh mắt căm thù cùng nghi ngờ, cười với cậu, thành khẩn hàm hậu.
Hình Minh cũng hơi nhếch khóe miệng, sống lưng thẳng tắp, hướng cửa thang máy đi. Hướng đi chính là phòng săn sóc đặc biệt tiếp nhận bệnh nhân nội trú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.