Chương 56
Kim Lăng Thập Tứ Sai
13/08/2020
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh và Lâm Tư Tuyền cứ như thế mắt đối mắt, nhìn thẳng vào nhau, dùng ánh mắt hà khắc đánh giá đối phương. Mang theo biểu cảm không chịu thua và tâm lý bất mãn.
Ngày thường “cổ họng quốc dân” anh tuấn lịch lãm, nhưng có lúc đầu tóc, lại xơ xác như cỏ khô héo rũ. Hôm nay Lâm Tư Tuyền nhìn rất khác ngày thường, rõ ràng mặt mày vẫn vậy, quầng thâm dưới mắt vẫn còn, nhưng đột nhiên nhìn linh hoạt, phong tình lạ thường, như cây khô gặp xuân chín, bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Hình Minh không biết thế nào lại nghĩ đến một cụm từ, hồi quang phản chiếu(1). Cậu nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa nào cả, mới đưa ánh mắt dời đi. Có chút chột dạ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
(1) Hồi quang phản chiếu: Những người bị đẩy tới chân tường thường làm được những điều kỳ diệu.Ngọn nến khi chỉ còn một cục sáp nhỏ vô định hình mới là lúc nó cháy sáng rực rỡ nhất. Nó bốc cháy bằng toàn bộ phần thân thể còn sót lại của mình, tạo thành một ngọn lửa vút cao và có độ nóng khủng khiếp trước khi tắt phụt và hoàn toàn chìm vào bóng đêm tịch mịch. Con người cũng vậy, trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái tên – Hồi quang phản chiếu.
“Thừa dịp hai ngày nghỉ ít người đến thu dọn đồ đạc, nhiều người, sợ không bỏ được.”
“Anh là đã quyết định đi rồi, thế còn chị Lôi thì tính sao?”
Ngày đó Lâm Tư Tuyền viết những lời tâm tình trên weibo không thể coi như nổ một quả pháo với đài Minh Châu được, nhưng tin tức về “làn sóng nghỉ việc” vẫn còn đang oanh tạc trên mạng. Đài trung tâm tin tức Minh Châu là nơi ăn thịt người, bình thường có vẻ như thiên hạ thái bình, nhưng trải qua một hồi sóng gió thế này, hoặc nhiều hoặc ít địa vị của Trang Lôi trong đài Minh Châu sẽ bị lung lay.
“Cô ấy đương nhiên muốn ở lại trong đài.” Lâm Tư Tuyền vừa nói vừa cười, cũng không biết là câu nói nào lại chọc hắn cười như vậy, “Cô ấy cũng hi vọng tôi có thể dựa vào các mối quan hệ để có thể ở lại trong đài.”
“Nếu không nỡ, tại sao không thử lưu lại?” Hình Minh kỳ thực không hiểu được đối phương sao lại “Cấm khẩu” như vậy, từ ngày viết những dòng tâm tình kia, người đàn ông này từng muốn vì nghề dẫn chương trình mà hiến dâng trọn đời, từng dòng từng chữ đều cho thấy sự lưu luyến. “Nếu không thể lưu lại đài Minh Châu, vậy đi đến đài khác không tốt sao? Đông Á? Thượng Thị?”
Lâm Tư Tuyền lắc lắc đầu: “Tôi quả thực lưu luyến, nhưng ngày ấy tôi viết những dòng kia không phải vì lưu luyến. Tôi phải cho những khán giả ủng hộ tôi ngần ấy năm một câu trả lời thích đáng, cũng phải tự cho mình một câu trả lời.”
Hình Minh trầm mặc chốc lát, không giỏi an ủi người, chỉ nói: “Anh không hối hận là tốt rồi.”
“Quan hệ giữa chúng ta không tính là thân quen lắm. Cậu không vừa mắt tôi, tôi đây có thể cảm nhận được.” Không chờ Hình Minh biện giải, Lâm Tư Tuyền nhún vai một cái, tự nhiên nói tiếp, “Tôi xem tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, mới hiểu được, tại sao Ngu tổng đối với cậu đặc biệt như vậy… Kém quá xa, thật sự kém quá xa…”
Hắn nói, hắn đã trồng trong hậu viện của biệt thự Ngu tổng hai cây lười ươi, mỗi lần đến đều sẽ hết lòng chăm sóc, thời kì sinh trưởng cần thiết của cây lười ươi khoảng chừng mười lăm năm, hắn vẫn luôn trông chờ cây đó có thể đơm hoa kết trái, nhưng đáng tiếc chỉ còn mấy năm, cuối cùng vẫn không giữ được nó…
Hắn nói, Ngu tổng làm việc thường mất ăn mất ngủ, có lúc mệt đến cực hạn, đầu sẽ đau, dạ dày cũng đau, khi ngài ấy bị nhức đầu, cậu hãy nhẹ nhàng xoa bóp cho Ngu tổng, khi ngài ấy đau dạ cậu nhớ phải dặn dò Phỉ Bỉ nấu những món ăn nhẹ, uống thuốc đúng giờ…
Hắn nói, loại sữa tắm có mùi thơm nhàn nhạt dịu nhẹ là hắn mua về khi xuất ngoại công tác, Ngu tổng chỉ dùng sữa tắm đó không dùng loại nào khác nữa…
Hắn nói, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của Ngu tổng đặc biệt thần kỳ, vào đêm khuya, từ một số góc độ, cậu sẽ thấy rõ bản thân mình phản chiếu trong đó, dục vọng, mê luyến, oan ức, không cam lòng… Toàn bộ cảm xúc trên mặt đều hằn in trên đó…
Hình Minh không biết tại sao Lâm Tư Tuyền nói những chuyện này như đang bàn giao di chúc cho mình, nói rất nhiều.
Nhưng sau đó cậu đã tường tận.
Càng kể Lâm Tư Tuyền càng thất thố, cơ hồ nghẹn ngào, tôi hỏi cậu, ngày đó người ở trên lầu hai nhà Ngu tổng trốn tránh, chính là cậu đúng không?
Cà phê đã lạnh. Không thêm đường không thêm sữa, vị đắng đặc biệt gắt. Hình Minh cúi đầu, chậm rãi uống một ngụm cà phê, ngậm tại yết hầu, sau đó đầu lưỡi đảo một vòng để vị đắng tràn ra khắp khoang miệng, mới nuốt xuống. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt trong vắt ngấn lệ, một lúc lâu sau, mới trả lời, phải
Vào lúc này Nguyễn Ninh mua cà phê trở về, tiếng gõ cửa như xé ngang không khí trong căn phòng ngột ngạt.
Lâm Tư Tuyền giơ tay lau lau đôi mắt, mỉm cười với Hình Minh, xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Ninh bưng hai ly cà phê bước vào cửa, thấy Lâm Tư Tuyền đi ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Biên tập viên Lâm mới đến đài sao? Sếp à, anh ta không nói gì với anh chứ?!”
“Có thể nói cái gì?” Hình Minh không hiểu sao bỗng nhiên buồn bực mất tập trung, mặt lạnh đáp lại, “Cùng đồng nghiệp chia tay không được sao.”
Nguyễn Ninh càng kinh ngạc hơn. Cậu ta nói lúc sếp nhỉ dưỡng bệnh, trong đài đã loạn cào cào lên rồi. Không biết ở đâu phát sinh ra lời đồn đại, biên tập viên Lâm nghỉ việc không phải vì đi ăn máng khác, cũng không phải không chịu được tranh chấp cùng Lạc Ưu, mà là anh ta tự tạo sự cố phát sóng trực tiếp trên truyền hình, trung tâm tin tức quyết định không nuông chiều loại hành vi gian dối này. Nhưng sau đó lại nghe nói, sự cố phát sóng trực tiếp sự kia có người đứng sau anh ta chỉ điểm. Xúi bậy giết người cũng là phạm tội. Phỏng chừng biên tập viên Lâm muốn cá chết lưới rách, đem người khởi xướng ra trước ánh sáng, có họa cùng chịu, có khi sẽ không đến nỗi phải nghỉ việc.
Nhưng đáng tiếc, không thành.
Lâm Tư Tuyền đem đầu đuôi sự tình nói cho Trang Lôi, Trang Lôi lập tức chạy đi nói cho lão Trần, lão Trần tìm mấy nhân viên làm việc trong buổi phát sóng trực tiếp hôm đó nói chuyện, sự việc qua tay nhiều người, liền bị truyền ra ngoài. Biên tập viên Lâm từ trước đến giờ không tranh với đời, nhân duyên cũng không tệ, cho nên mọi người đều cảm thấy được anh ấy rất vô tội, kẻ đáng chết mới là cái tên khởi xướng kia. Một lần nữa trong đài lại không đàn áp được dư luận, mọi người đều thỉnh cầu cho Lâm Tư Tuyền được xử một cách khoan hồng, cuối cùng vẫn là đài trưởng Ngu tự mình gọi người vào phòng làm việc nói chuyện, đàm đạo cả một buổi trưa. Nội dung nói chuyện không ai biết, nhưng mà sau khi biên tập viên Lâm rời khỏi văn phòng của đài trưởng đã không khống chế được khóc rống lên, toàn bộ khu làm việc đều nghe thấy được.
Nguyễn Ninh yếu ớt thở dài, hình ảnh kia quả thực khiến người ta không đành lòng, bởi sếp không tưởng tượng nổi, người xưa nay luôn trầm ổn tao nhã như biên tập viên Lâm hôm đó khóc đến tan nát cõi lòng, đến tuyệt vọng như thế nào đâu.
Hình Minh và Lâm Tư Tuyền cứ như thế mắt đối mắt, nhìn thẳng vào nhau, dùng ánh mắt hà khắc đánh giá đối phương. Mang theo biểu cảm không chịu thua và tâm lý bất mãn.
Ngày thường “cổ họng quốc dân” anh tuấn lịch lãm, nhưng có lúc đầu tóc, lại xơ xác như cỏ khô héo rũ. Hôm nay Lâm Tư Tuyền nhìn rất khác ngày thường, rõ ràng mặt mày vẫn vậy, quầng thâm dưới mắt vẫn còn, nhưng đột nhiên nhìn linh hoạt, phong tình lạ thường, như cây khô gặp xuân chín, bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Hình Minh không biết thế nào lại nghĩ đến một cụm từ, hồi quang phản chiếu(1). Cậu nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa nào cả, mới đưa ánh mắt dời đi. Có chút chột dạ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
(1) Hồi quang phản chiếu: Những người bị đẩy tới chân tường thường làm được những điều kỳ diệu.Ngọn nến khi chỉ còn một cục sáp nhỏ vô định hình mới là lúc nó cháy sáng rực rỡ nhất. Nó bốc cháy bằng toàn bộ phần thân thể còn sót lại của mình, tạo thành một ngọn lửa vút cao và có độ nóng khủng khiếp trước khi tắt phụt và hoàn toàn chìm vào bóng đêm tịch mịch. Con người cũng vậy, trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ thường. Người xưa đã quan sát thấy hiện tượng đó và gọi nó bằng cái tên – Hồi quang phản chiếu.
“Thừa dịp hai ngày nghỉ ít người đến thu dọn đồ đạc, nhiều người, sợ không bỏ được.”
“Anh là đã quyết định đi rồi, thế còn chị Lôi thì tính sao?”
Ngày đó Lâm Tư Tuyền viết những lời tâm tình trên weibo không thể coi như nổ một quả pháo với đài Minh Châu được, nhưng tin tức về “làn sóng nghỉ việc” vẫn còn đang oanh tạc trên mạng. Đài trung tâm tin tức Minh Châu là nơi ăn thịt người, bình thường có vẻ như thiên hạ thái bình, nhưng trải qua một hồi sóng gió thế này, hoặc nhiều hoặc ít địa vị của Trang Lôi trong đài Minh Châu sẽ bị lung lay.
“Cô ấy đương nhiên muốn ở lại trong đài.” Lâm Tư Tuyền vừa nói vừa cười, cũng không biết là câu nói nào lại chọc hắn cười như vậy, “Cô ấy cũng hi vọng tôi có thể dựa vào các mối quan hệ để có thể ở lại trong đài.”
“Nếu không nỡ, tại sao không thử lưu lại?” Hình Minh kỳ thực không hiểu được đối phương sao lại “Cấm khẩu” như vậy, từ ngày viết những dòng tâm tình kia, người đàn ông này từng muốn vì nghề dẫn chương trình mà hiến dâng trọn đời, từng dòng từng chữ đều cho thấy sự lưu luyến. “Nếu không thể lưu lại đài Minh Châu, vậy đi đến đài khác không tốt sao? Đông Á? Thượng Thị?”
Lâm Tư Tuyền lắc lắc đầu: “Tôi quả thực lưu luyến, nhưng ngày ấy tôi viết những dòng kia không phải vì lưu luyến. Tôi phải cho những khán giả ủng hộ tôi ngần ấy năm một câu trả lời thích đáng, cũng phải tự cho mình một câu trả lời.”
Hình Minh trầm mặc chốc lát, không giỏi an ủi người, chỉ nói: “Anh không hối hận là tốt rồi.”
“Quan hệ giữa chúng ta không tính là thân quen lắm. Cậu không vừa mắt tôi, tôi đây có thể cảm nhận được.” Không chờ Hình Minh biện giải, Lâm Tư Tuyền nhún vai một cái, tự nhiên nói tiếp, “Tôi xem tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, mới hiểu được, tại sao Ngu tổng đối với cậu đặc biệt như vậy… Kém quá xa, thật sự kém quá xa…”
Hắn nói, hắn đã trồng trong hậu viện của biệt thự Ngu tổng hai cây lười ươi, mỗi lần đến đều sẽ hết lòng chăm sóc, thời kì sinh trưởng cần thiết của cây lười ươi khoảng chừng mười lăm năm, hắn vẫn luôn trông chờ cây đó có thể đơm hoa kết trái, nhưng đáng tiếc chỉ còn mấy năm, cuối cùng vẫn không giữ được nó…
Hắn nói, Ngu tổng làm việc thường mất ăn mất ngủ, có lúc mệt đến cực hạn, đầu sẽ đau, dạ dày cũng đau, khi ngài ấy bị nhức đầu, cậu hãy nhẹ nhàng xoa bóp cho Ngu tổng, khi ngài ấy đau dạ cậu nhớ phải dặn dò Phỉ Bỉ nấu những món ăn nhẹ, uống thuốc đúng giờ…
Hắn nói, loại sữa tắm có mùi thơm nhàn nhạt dịu nhẹ là hắn mua về khi xuất ngoại công tác, Ngu tổng chỉ dùng sữa tắm đó không dùng loại nào khác nữa…
Hắn nói, cửa sổ sát đất trong phòng ngủ của Ngu tổng đặc biệt thần kỳ, vào đêm khuya, từ một số góc độ, cậu sẽ thấy rõ bản thân mình phản chiếu trong đó, dục vọng, mê luyến, oan ức, không cam lòng… Toàn bộ cảm xúc trên mặt đều hằn in trên đó…
Hình Minh không biết tại sao Lâm Tư Tuyền nói những chuyện này như đang bàn giao di chúc cho mình, nói rất nhiều.
Nhưng sau đó cậu đã tường tận.
Càng kể Lâm Tư Tuyền càng thất thố, cơ hồ nghẹn ngào, tôi hỏi cậu, ngày đó người ở trên lầu hai nhà Ngu tổng trốn tránh, chính là cậu đúng không?
Cà phê đã lạnh. Không thêm đường không thêm sữa, vị đắng đặc biệt gắt. Hình Minh cúi đầu, chậm rãi uống một ngụm cà phê, ngậm tại yết hầu, sau đó đầu lưỡi đảo một vòng để vị đắng tràn ra khắp khoang miệng, mới nuốt xuống. Cậu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt trong vắt ngấn lệ, một lúc lâu sau, mới trả lời, phải
Vào lúc này Nguyễn Ninh mua cà phê trở về, tiếng gõ cửa như xé ngang không khí trong căn phòng ngột ngạt.
Lâm Tư Tuyền giơ tay lau lau đôi mắt, mỉm cười với Hình Minh, xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Ninh bưng hai ly cà phê bước vào cửa, thấy Lâm Tư Tuyền đi ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Biên tập viên Lâm mới đến đài sao? Sếp à, anh ta không nói gì với anh chứ?!”
“Có thể nói cái gì?” Hình Minh không hiểu sao bỗng nhiên buồn bực mất tập trung, mặt lạnh đáp lại, “Cùng đồng nghiệp chia tay không được sao.”
Nguyễn Ninh càng kinh ngạc hơn. Cậu ta nói lúc sếp nhỉ dưỡng bệnh, trong đài đã loạn cào cào lên rồi. Không biết ở đâu phát sinh ra lời đồn đại, biên tập viên Lâm nghỉ việc không phải vì đi ăn máng khác, cũng không phải không chịu được tranh chấp cùng Lạc Ưu, mà là anh ta tự tạo sự cố phát sóng trực tiếp trên truyền hình, trung tâm tin tức quyết định không nuông chiều loại hành vi gian dối này. Nhưng sau đó lại nghe nói, sự cố phát sóng trực tiếp sự kia có người đứng sau anh ta chỉ điểm. Xúi bậy giết người cũng là phạm tội. Phỏng chừng biên tập viên Lâm muốn cá chết lưới rách, đem người khởi xướng ra trước ánh sáng, có họa cùng chịu, có khi sẽ không đến nỗi phải nghỉ việc.
Nhưng đáng tiếc, không thành.
Lâm Tư Tuyền đem đầu đuôi sự tình nói cho Trang Lôi, Trang Lôi lập tức chạy đi nói cho lão Trần, lão Trần tìm mấy nhân viên làm việc trong buổi phát sóng trực tiếp hôm đó nói chuyện, sự việc qua tay nhiều người, liền bị truyền ra ngoài. Biên tập viên Lâm từ trước đến giờ không tranh với đời, nhân duyên cũng không tệ, cho nên mọi người đều cảm thấy được anh ấy rất vô tội, kẻ đáng chết mới là cái tên khởi xướng kia. Một lần nữa trong đài lại không đàn áp được dư luận, mọi người đều thỉnh cầu cho Lâm Tư Tuyền được xử một cách khoan hồng, cuối cùng vẫn là đài trưởng Ngu tự mình gọi người vào phòng làm việc nói chuyện, đàm đạo cả một buổi trưa. Nội dung nói chuyện không ai biết, nhưng mà sau khi biên tập viên Lâm rời khỏi văn phòng của đài trưởng đã không khống chế được khóc rống lên, toàn bộ khu làm việc đều nghe thấy được.
Nguyễn Ninh yếu ớt thở dài, hình ảnh kia quả thực khiến người ta không đành lòng, bởi sếp không tưởng tượng nổi, người xưa nay luôn trầm ổn tao nhã như biên tập viên Lâm hôm đó khóc đến tan nát cõi lòng, đến tuyệt vọng như thế nào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.