Chương 67
Kim Lăng Thập Tứ Sai
13/08/2020
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh đội mưa trở lại trong phòng làm việc đài Minh Châu, trên người đã ướt sũng, các thành viên trong tổ còn đang tăng ca, trong không khí tràn ngập mùi thơm.
Hình Minh nhốt mình ở trong phòng làm việc, cởi áo khoác, lấy khăn giấy lau cổ và mặt. Nam Lĩnh không mời mà tới, khách khí hỏi cậu, thầy ơi, tối nay trong nhà em có việc quan trọng, em có thể về sớm chút không?
Lời này nói ra ai tin. Kim giờ từ lâu đã chỉ qua số 12, thời gian này, ngoại trừ làm chuyện ấy, hay ăn trộm ra, thì còn có chuyện quan trọng gì?
Hình Minh nhìn Nam Lĩnh một chút. Tiểu tử này vượt qua dự liệu của cậu, ai cũng phải công nhận cậu ta có dáng vẻ cực kỳ câu hồn, thời thượng, nhưng tên thật lại vô cùng quê mùa, gọi là Đường Hâm Long. Gia cảnh cũng không quá tốt, nếu như không muốn nói là khổ cực, xuất thân từ vùng núi nghèo khó, vài miếng ngói vỡ, vài bức tường nứt, coi như là một ngôi nhà. Không biết đây có phải là một quy luật của xã hội hay không, phàm là những người càng xuất thân nghèo khó thì đều vô cùng khát vọng được vươn cao hơn mọi người, dám liều mình xông pha không quan tâm đến kết quả. Hình Minh suy bụng ta ra bụng người.
Nhưng Nam Lĩnh bây giờ nhìn kiểu nào cũng không thấy được nửa điểm mạnh mẽ, cậu ta mỏng manh như một bông hoa mới hái xuống được đặt vào trong lọ, để không quá hai đêm đã héo rũ. Có điều héo rũ thì héo rũ, đây vẫn là một vẻ đẹp rất hiếm gặp, một đôi mắt như ngậm nước sóng sánh, một khuôn mặt tươi cười khiến người thấy thương xót.
Cho là thực tập sinh mới tới nên không ăn hết cực khổ mấy đêm thức trắng, trong lòng Hình Minh cũng nổi lên một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, đành nói với Nam Lĩnh, mưa to quá, nhớ bắt xe mà về.
Nam Lĩnh mỉm cười, nói tẹo nữa có người tới đón.
Nam Lĩnh bước ra cửa văn phòng, Hình Minh liền dặn dò cậu ta, ngày mốt ‘Tầm nhìn Đông Phương’ khôi phục lịch trình phát song, nhớ mau chóng liên hệ với người thay thế bác sĩ Lưu lên chương trình.
Mưa thật sự rất lớn. Trời và đất như được nối liền bởi bức màn mưa trắng xóa. Một bữa ăn khuya cũng ăn không được ngon, không khí quá ngột ngạt, Hình Minh tiến đến phía trước cửa sổ đang bị gió chen mưa hắt vào bên trong, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng, như xé mưa mà đến, dừng lại ở dưới tòa nhà.
Vì xe chạy trong mưa nên không nhìn được rõ lắm, nhưng Hình Minh đương nhiên rất quen thuộc với chiếc xe này, mười phút trước cậu mới từ trên chiếc xe này xuống, xem ra đài trưởng Ngu ăn xong bữa khuya không vội về ngay, đi nửa vòng lại quay về vườn Minh Châu.
Thời gian này, người tăng ca trong đài Minh Châu đã không còn mấy ai, đài trưởng Ngu thoải mái tới đón người, cũng không sợ miệng lưỡi người khác.
Sau đó Hình Minh nhìn thấy, Nam Lĩnh nhanh chân chạy ra ngoài, đứng ở bên cửa xe của chiếc Mercedes-Benz, một mực cung kính cúi người, cùng nam nhân trong xe hàn huyên vài câu.
Cách màn mưa nên không nhìn rõ được khuôn mặt cậu ta, nhưng cậu biết Nam Lĩnh đang cười, cười đến chói mắt như thế nào.
Hình Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe, thấy Lão Lâm đội mưa nhảy xuống xe, thay Nam Lĩnh kéo cửa sau, làm tư thế mời lên xe —— Nam Lĩnh vội bước lên lên, an vị bên người đài trưởng Ngu. Cổ họng Hình Minh đột nhiên khó chịu, đành uống một hớp cà phê Nguyễn Ninh pha cho cậu, kết quả suýt chút nữa bị sặc, phun hết toàn bộ ra ngoài.
Quá đắng. Như cắn phải một túi mật, mà mật kia cố tình kẹt ở yết hầu, không nuốt xuống cũng không nhổ ra được, chỉ còn vị đắng đặc trưng, tràn đầy khoang miệng.
“Không thêm đường?” Hình Minh quay đầu lại nhìn trợ lý của mình, hơi nhíu mày, giọng nói rõ ràng mang theo ý tứ không vui.
“Sếp à,” Nguyễn Ninh oan ức: “Không phải từ trước đến giờ anh chỉ thích cà phê nguyên chất sao?”
Hình Minh “Ừ” một tiếng, lần nữa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe đã nhanh chóng chạy ra khỏi vườn Minh Châu, ngay cả cái bóng đều không nhìn thấy.
Hình Minh uống một hớp cà phê trong ly, mím môi, ngậm lấy, để cho cà phê lan tràn khắp khoang miệng, mãi đến khi thực sự không ngậm được nữa, mới đem thứ chất lỏng kia gian nan nuốt xuống.
“Sau này không muốn nguyên chất nữa,” cậu lạnh mặt, cau mày: “Quá đắng.”
Buổi sáng thứ năm còn phải bồi bà cô Candy đến kiểm tra phim ngắn mở đầu chương trình, hoàn toàn theo ý đối phương nói, cái gì nên xóa thì xóa, nên thay đổi thì thay đổi, bởi vì tư liệu sống đã thu thập đầy đủ, đề tài này còn có nhiều nội dung có thể làm, nội dung phim ngắn coi như phong phú, cuối cùng vừa có được cá vừa có được tay gấu(1), vừa đáp ứng được yêu cầu của kim chủ, vừa xứng đáng với hoạt động truyền thông thường ngày.
(1) Xuất phát từ câu nói của Mạnh Tử “Cá và tay gấu, anh không thể có được cả hai”.
Nhưng Hình Minh vẫn không hài lòng. Không hài lòng Thịnh Vực chèn ép người, càng bất mãn với bản thân mình, không thể cố chấp đến cùng, sợ rồi.
Tuy nhiên hai giờ trước khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, bên phía Thịnh Vực lại đưa ra yêu sách, Candy nói Liêu tổng không yên lòng, không muốn bác sĩ Lưu và bà Quý xuất hiện trước ống kính của chương trình, sợ đôi nam nữ điên cuồng này sẽ nói linh tinh trước hàng triệu khán giả đang theo dõi chương trình.
Hình Minh càng không hài lòng. Cậu đối với năng lực không chế của mình rất tin tưởng, kém nhất cũng có thể ra ám hiệu với đạo diễn chuyển cảnh sang quảng cáo, huống hồ Quý Huệ không phải bác sĩ Lưu. Cả sáng nay cậu và bà đã bắt đầu thảo luận với nhau, Quý Huệ thậm chí so với bất cứ nhân viên nào đều đến sớm hơn, bà hiếm khi mới trang điểm một lớp nhẹ, mặc dù bệnh trạng vẫn còn, nhưng nhìn qua rất có tinh thần. Khi nói chuyện ngôn ngữ rõ ràng, vừa trang trọng vừa hài hước, khiến người xung quanh rất dễ quên đi bà là một người quanh năm suốt tháng phải sống chung với bệnh tật, cũng rất dễ được lay động bởi tinh thần lạc quan và ý chí kiên cường của bà.
Nhưng Candy kiên quyết yêu cầu phải thay đổi người, từng chữ từng chữ như đinh nhọn đâm xuống, không chừa cho đối phương kẽ hở nào.
Hình Minh không tranh cãi với Candy, mà tự đấu tranh với chính mình. Trong đầu đao quang ảnh kiếm bay vèo vèo, ý nghĩ gì cũng có, nháy mắt cậu lại nhớ đến Ngu Trọng Dạ —— người ta nói dưới gốc đại thụ chỉ việc hóng gió, quả thực chính xác.
Hối hận hay không hối hận? Khó nói.
Dây thừng buộc mũi trâu đã rơi vào trong tay người, cuối cùng Hình Minh không cưỡng lại được bản thân, quyết định thuận theo ý của Liêu Huy, thay người. Quý Huệ thấu tình đạt lý, mỉm cười thoái thác thân thể mình không được khỏe, vốn cũng không quá muốn lên chương trình.
Xưởng thuốc còn có những người lãnh đạo khác, nhưng sau khi xưởng thuốc tuyên cáo phá sản, mấy vị chức cao thì lặn mất tăm mấy người hợp tác thì mất liên lạc, còn có người nản lòng thoái chí từ chối không gặp mặt, chỉ có bác sĩ Lưu đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Nam Lĩnh làm việc rất lanh lợi, tìm mọi cách liên hệ hỏi thăm, cuối cùng cũng mang về một người trước khi chương trình phát sóng, nói là cháu trai bác sĩ Lưu, từng nhậm chức bên trong xưởng thuốc, cấp bậc còn không thấp.
Người Nam Lĩnh mang tới tên là Lưu Hướng, đưa lên chứng minh thư và danh thiếp, nói là cháu ruột bác sĩ Lưu, lớn lên mày rậm mắt to, cùng Lưu bác sĩ có vài phần giống nhau. Chức vụ của bác sĩ Lưu là tổng giám đốc, danh thiếp của Lưu Hướng lại ghi “tổng giám y học”, theo lý thuyết, chuyên gia Cục Quản lý Dược phẩm và dân mạng có dư sức để nghi ngờ chuyện này.
Trong tổ còn có mấy phóng viên cũng ra ngoài tìm, nhưng đều thất bại không tìm được người trở về. Nam Lĩnh tự biết mình lập được công lớn, cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, nói với Hình Minh, ngày hôm qua chú Ngu có ý muốn em chuẩn bị tham gia cuộc thi giữa các biên tập viên trong đài do chính đài ta tổ chức, nên đành phải phiền phức thầy viết cho em bức thư đề cử. Tuy nhiên chuyện này không vội, chờ thầy hoàn thành xong chương trình chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Hình Minh nhận lấy danh thiếp Lưu Hướng, trả lại chứng minh thư, cũng không nói được hay không được, chỉ nhìn Nam lĩnh.
Trong ánh mắt chất chứa quá nhiều hoài nghi, xoi mói và không châm chước, lạnh như băng, Nam Lĩnh bị Hình Minh nhìn đến trong lòng hoảng sợ, khóe miệng giật giật, nụ cười ngon ngọt bị rút đi hơn nửa, khuôn mặt không còn vẻ đắc thắng như lúc trước.
Cách thời gian phát sóng trực tiếp hai mươi phút, tổng đạo diễn ở phía sau giục Hình Minh, mau mời khách đến tập dượt qua kịch bản.
Hình Minh tạm thời đồng ý, nhưng mới vừa hỏi Lưu Hướng hai vấn đề, đã nhận ra không ổn, đối phương nói không tỉ mỉ, mặc dù không phạm sai lầm nhưng cũng không quá rõ ràng, không có năng lực nghiên cứu chi tiết nhỏ. Lưu Hướng giải thích, trong công ty phân công rõ ràng, bản thân mình không tham gia toàn bộ quá trình nghiên cứu phát minh thuốc trị ung thư gan Alanin Ciloni. Tổng đạo diễn nói vấn đề này không lớn, chủ đề lần này rất thân quen với sinh hoạt hàng ngày của người dân, mà khán giả chủ yếu là người thường, điều họ muốn thấy chính là sự đối đầu giữa tình cảm và lý trí, là quyền bảo vệ sức khỏe và cuộc sống làm thế nào được bảo đảm khi xảy ra xung đột với pháp luật, chứ không phải diễn thuyết y học dài dòng khô khan.
Lời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, thời gian cũng không còn dư giả là bao.
Hình Minh do dự không quyết định, bèn chạy đi hỏi ý kiến của Quý Huệ.
Quý Huệ lúc này nhìn như đèn đã cạn dầu, vì chương trình này mới chống đỡ tới hôm nay, chút khí lực cuối cùng đã dùng hết. Bà còn đang cười, nhưng từng chút một, khuôn mặt sưng phù vàng vọt dần lộ ra dưới lớp trang điểm. Hình Minh không đành lòng nhìn, liền đưa ánh mắt dời đi, cậu nghe Quý Huệ nói bác sĩ Lưu quả thực có một đứa cháu tên là Lưu Hướng, chỉ có điều có nhậm chức ở trong công ty hay không thì bà không biết, giữa hai người chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp.
Trước năm phút phát sóng chương trình, Lưu Hướng được đạo diễn hướng dẫn cách đi lại và làm quen trên sân khấu, về cơ bản đã nắm bắt được quy trình của chương trình, lên sẵn dây cót chuẩn bị vào trận.
Hình Minh đột nhiên ngăn người lại: “Anh không cần lên nữa.”
“Tại sao không lên? Bác sĩ Lưu không được phép đến đây, bà Quý lại e ngại mặt mũi của kim chủ chúng ta nên không thể vào trận, còn người duy nhất nắm bắt được tin tức lại không cho lên, chương trình này định hoàn thành thế nào? Hiện trường không chỉ có các giáo sư luật học danh giá và chuyên gia của cục quản lý dược phẩm, còn có bao nhiêu phóng viên báo mạng đang mài dao soàn soạt chờ, vốn là thế lực ngang nhau, tình cảnh yên lành, tự nhiên biến thành một bên tàn sát đẫm máu cùng giết người hàng loạt là sao?” Đạo diễn gấp đến độ lửa giận bùng lên, suýt nữa mắng to trách Hình Minh không hiểu chuyện: “Phạm nhân tử hình còn có người biện hộ, ghế dành cho khách mời dù như thế nào cũng không thể bỏ trống, bây giờ mặc kệ là người hay quỷ, cũng phải lên!”
“Xác thực không thể bỏ trống, nhưng tổng giám Lưu chuẩn bị không đầy đủ, không phải người lựa chọn tốt nhất cho một chương trình chuyên nghiệp.” Hình Minh quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Quý Huệ. Kỳ quái là, không cần nhiều lời, hai cô trò họ lại có sự hiểu ngầm nhất định, trong ánh mắt Quý Huệ đột nhiên bắn ra tia sáng, Hình Minh khẽ mỉm cười nói, “Tôi lên.”
Sau khi kết thúc phần mở màn, chương trình phát sóng đoạn phim ngắn, đây là video do toàn bộ tổ viên thức đêm sửa lại, mặc dù không phải thực sự muốn tuyên truyền cho Thịnh Vực, nhưng lại ngại quyền hành đối phương.
Logo cực lớn hiển thị trên màn hình của đài trung ương, sau khi phim ngắn phát hết, dẫn chương trình là Hình Minh còn chưa có cùng khách mời trò chuyện, tại khu vực dành cho khách quý mà Thịnh Vực đặc biệt mời tới, lãnh đạo cục quản lý dược đã chặn trước nói chuyện, ra vẻ thề thốt hứa hẹn người dân sẽ không phải chịu giá thuốc cắt cổ nữa, cố gắng để thuốc chữa bệnh ung thư gan của Thịnh Vực được đưa vào tiêu dùng, bảo vệ sức khỏe người bệnh, vân vân và mây mây. Bên dưới khán giả vô cùng ủng hộ, tiếng vỗ tay như sấm động.
Nguồn lực của Thịnh Vực dồi dào, con đường rộng rãi, khí thế thịnh, sức lực đủ, tiếp đến CMO(2) của công ty đứng dậy nói mấy dễ nghe thể hiện ý chí quyết tâm, như muốn biến chương trình trở thành cuộc họp báo giới thiệu thuốc mới của họ, nhưng không có nói thuốc mới còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, chắc chắn như ván đã đóng thuyền rắng sẽ có được giấy phép kinh doanh thuốc.
(2) CMO (Chief Marketing Officer) akaGiám đốc marketing.
Ánh mắt Hình Minh liếc về dưới đài, Candy ngồi ở ngay đầu hàng ghế khán giả đang chép miệng với cậu, diện mạo đáng ghê tởm, khuôn mặt đắc ý dào dạt.
Ba chỗ ngồi dành cho người trong cuộc không có một bóng người.
Hình Minh cũng cười cười với Candy, chắc chắn giờ khắc này ống kính đang chĩa về phía mình, cậu liền cởi bỏ âu phục, kéo ca-ra-vat —— đã tiến vào nơi không thể vào, cũng không thể lui, cậu bị kẹt ở nơi này, tích tụ chừng mấy ngày, rốt cục cũng có dấu hiệu tức nước vỡ bờ.
Động tác nhanh nhẹn, nhưng đạo diễn bên dưới đã giơ tay ra dấu, nhắc nhở cậu, hành động này, không thích hợp.
Mở ra mấy nút áo sơ mi được cài tỉ mình, Hình Minh đi về phía trước hai bước, xông về phía khán đài, mặt hướng vào camera ống kính trước mấy trăm triệu khán giả toàn quốc, rõ ràng vang dội mà mắng ra một câu: “Cút mẹ mày đi cục quản lý dược!”
Hình Minh đội mưa trở lại trong phòng làm việc đài Minh Châu, trên người đã ướt sũng, các thành viên trong tổ còn đang tăng ca, trong không khí tràn ngập mùi thơm.
Hình Minh nhốt mình ở trong phòng làm việc, cởi áo khoác, lấy khăn giấy lau cổ và mặt. Nam Lĩnh không mời mà tới, khách khí hỏi cậu, thầy ơi, tối nay trong nhà em có việc quan trọng, em có thể về sớm chút không?
Lời này nói ra ai tin. Kim giờ từ lâu đã chỉ qua số 12, thời gian này, ngoại trừ làm chuyện ấy, hay ăn trộm ra, thì còn có chuyện quan trọng gì?
Hình Minh nhìn Nam Lĩnh một chút. Tiểu tử này vượt qua dự liệu của cậu, ai cũng phải công nhận cậu ta có dáng vẻ cực kỳ câu hồn, thời thượng, nhưng tên thật lại vô cùng quê mùa, gọi là Đường Hâm Long. Gia cảnh cũng không quá tốt, nếu như không muốn nói là khổ cực, xuất thân từ vùng núi nghèo khó, vài miếng ngói vỡ, vài bức tường nứt, coi như là một ngôi nhà. Không biết đây có phải là một quy luật của xã hội hay không, phàm là những người càng xuất thân nghèo khó thì đều vô cùng khát vọng được vươn cao hơn mọi người, dám liều mình xông pha không quan tâm đến kết quả. Hình Minh suy bụng ta ra bụng người.
Nhưng Nam Lĩnh bây giờ nhìn kiểu nào cũng không thấy được nửa điểm mạnh mẽ, cậu ta mỏng manh như một bông hoa mới hái xuống được đặt vào trong lọ, để không quá hai đêm đã héo rũ. Có điều héo rũ thì héo rũ, đây vẫn là một vẻ đẹp rất hiếm gặp, một đôi mắt như ngậm nước sóng sánh, một khuôn mặt tươi cười khiến người thấy thương xót.
Cho là thực tập sinh mới tới nên không ăn hết cực khổ mấy đêm thức trắng, trong lòng Hình Minh cũng nổi lên một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, đành nói với Nam Lĩnh, mưa to quá, nhớ bắt xe mà về.
Nam Lĩnh mỉm cười, nói tẹo nữa có người tới đón.
Nam Lĩnh bước ra cửa văn phòng, Hình Minh liền dặn dò cậu ta, ngày mốt ‘Tầm nhìn Đông Phương’ khôi phục lịch trình phát song, nhớ mau chóng liên hệ với người thay thế bác sĩ Lưu lên chương trình.
Mưa thật sự rất lớn. Trời và đất như được nối liền bởi bức màn mưa trắng xóa. Một bữa ăn khuya cũng ăn không được ngon, không khí quá ngột ngạt, Hình Minh tiến đến phía trước cửa sổ đang bị gió chen mưa hắt vào bên trong, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng, như xé mưa mà đến, dừng lại ở dưới tòa nhà.
Vì xe chạy trong mưa nên không nhìn được rõ lắm, nhưng Hình Minh đương nhiên rất quen thuộc với chiếc xe này, mười phút trước cậu mới từ trên chiếc xe này xuống, xem ra đài trưởng Ngu ăn xong bữa khuya không vội về ngay, đi nửa vòng lại quay về vườn Minh Châu.
Thời gian này, người tăng ca trong đài Minh Châu đã không còn mấy ai, đài trưởng Ngu thoải mái tới đón người, cũng không sợ miệng lưỡi người khác.
Sau đó Hình Minh nhìn thấy, Nam Lĩnh nhanh chân chạy ra ngoài, đứng ở bên cửa xe của chiếc Mercedes-Benz, một mực cung kính cúi người, cùng nam nhân trong xe hàn huyên vài câu.
Cách màn mưa nên không nhìn rõ được khuôn mặt cậu ta, nhưng cậu biết Nam Lĩnh đang cười, cười đến chói mắt như thế nào.
Hình Minh nhìn chằm chằm vào chiếc xe, thấy Lão Lâm đội mưa nhảy xuống xe, thay Nam Lĩnh kéo cửa sau, làm tư thế mời lên xe —— Nam Lĩnh vội bước lên lên, an vị bên người đài trưởng Ngu. Cổ họng Hình Minh đột nhiên khó chịu, đành uống một hớp cà phê Nguyễn Ninh pha cho cậu, kết quả suýt chút nữa bị sặc, phun hết toàn bộ ra ngoài.
Quá đắng. Như cắn phải một túi mật, mà mật kia cố tình kẹt ở yết hầu, không nuốt xuống cũng không nhổ ra được, chỉ còn vị đắng đặc trưng, tràn đầy khoang miệng.
“Không thêm đường?” Hình Minh quay đầu lại nhìn trợ lý của mình, hơi nhíu mày, giọng nói rõ ràng mang theo ý tứ không vui.
“Sếp à,” Nguyễn Ninh oan ức: “Không phải từ trước đến giờ anh chỉ thích cà phê nguyên chất sao?”
Hình Minh “Ừ” một tiếng, lần nữa xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe đã nhanh chóng chạy ra khỏi vườn Minh Châu, ngay cả cái bóng đều không nhìn thấy.
Hình Minh uống một hớp cà phê trong ly, mím môi, ngậm lấy, để cho cà phê lan tràn khắp khoang miệng, mãi đến khi thực sự không ngậm được nữa, mới đem thứ chất lỏng kia gian nan nuốt xuống.
“Sau này không muốn nguyên chất nữa,” cậu lạnh mặt, cau mày: “Quá đắng.”
Buổi sáng thứ năm còn phải bồi bà cô Candy đến kiểm tra phim ngắn mở đầu chương trình, hoàn toàn theo ý đối phương nói, cái gì nên xóa thì xóa, nên thay đổi thì thay đổi, bởi vì tư liệu sống đã thu thập đầy đủ, đề tài này còn có nhiều nội dung có thể làm, nội dung phim ngắn coi như phong phú, cuối cùng vừa có được cá vừa có được tay gấu(1), vừa đáp ứng được yêu cầu của kim chủ, vừa xứng đáng với hoạt động truyền thông thường ngày.
(1) Xuất phát từ câu nói của Mạnh Tử “Cá và tay gấu, anh không thể có được cả hai”.
Nhưng Hình Minh vẫn không hài lòng. Không hài lòng Thịnh Vực chèn ép người, càng bất mãn với bản thân mình, không thể cố chấp đến cùng, sợ rồi.
Tuy nhiên hai giờ trước khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, bên phía Thịnh Vực lại đưa ra yêu sách, Candy nói Liêu tổng không yên lòng, không muốn bác sĩ Lưu và bà Quý xuất hiện trước ống kính của chương trình, sợ đôi nam nữ điên cuồng này sẽ nói linh tinh trước hàng triệu khán giả đang theo dõi chương trình.
Hình Minh càng không hài lòng. Cậu đối với năng lực không chế của mình rất tin tưởng, kém nhất cũng có thể ra ám hiệu với đạo diễn chuyển cảnh sang quảng cáo, huống hồ Quý Huệ không phải bác sĩ Lưu. Cả sáng nay cậu và bà đã bắt đầu thảo luận với nhau, Quý Huệ thậm chí so với bất cứ nhân viên nào đều đến sớm hơn, bà hiếm khi mới trang điểm một lớp nhẹ, mặc dù bệnh trạng vẫn còn, nhưng nhìn qua rất có tinh thần. Khi nói chuyện ngôn ngữ rõ ràng, vừa trang trọng vừa hài hước, khiến người xung quanh rất dễ quên đi bà là một người quanh năm suốt tháng phải sống chung với bệnh tật, cũng rất dễ được lay động bởi tinh thần lạc quan và ý chí kiên cường của bà.
Nhưng Candy kiên quyết yêu cầu phải thay đổi người, từng chữ từng chữ như đinh nhọn đâm xuống, không chừa cho đối phương kẽ hở nào.
Hình Minh không tranh cãi với Candy, mà tự đấu tranh với chính mình. Trong đầu đao quang ảnh kiếm bay vèo vèo, ý nghĩ gì cũng có, nháy mắt cậu lại nhớ đến Ngu Trọng Dạ —— người ta nói dưới gốc đại thụ chỉ việc hóng gió, quả thực chính xác.
Hối hận hay không hối hận? Khó nói.
Dây thừng buộc mũi trâu đã rơi vào trong tay người, cuối cùng Hình Minh không cưỡng lại được bản thân, quyết định thuận theo ý của Liêu Huy, thay người. Quý Huệ thấu tình đạt lý, mỉm cười thoái thác thân thể mình không được khỏe, vốn cũng không quá muốn lên chương trình.
Xưởng thuốc còn có những người lãnh đạo khác, nhưng sau khi xưởng thuốc tuyên cáo phá sản, mấy vị chức cao thì lặn mất tăm mấy người hợp tác thì mất liên lạc, còn có người nản lòng thoái chí từ chối không gặp mặt, chỉ có bác sĩ Lưu đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Nam Lĩnh làm việc rất lanh lợi, tìm mọi cách liên hệ hỏi thăm, cuối cùng cũng mang về một người trước khi chương trình phát sóng, nói là cháu trai bác sĩ Lưu, từng nhậm chức bên trong xưởng thuốc, cấp bậc còn không thấp.
Người Nam Lĩnh mang tới tên là Lưu Hướng, đưa lên chứng minh thư và danh thiếp, nói là cháu ruột bác sĩ Lưu, lớn lên mày rậm mắt to, cùng Lưu bác sĩ có vài phần giống nhau. Chức vụ của bác sĩ Lưu là tổng giám đốc, danh thiếp của Lưu Hướng lại ghi “tổng giám y học”, theo lý thuyết, chuyên gia Cục Quản lý Dược phẩm và dân mạng có dư sức để nghi ngờ chuyện này.
Trong tổ còn có mấy phóng viên cũng ra ngoài tìm, nhưng đều thất bại không tìm được người trở về. Nam Lĩnh tự biết mình lập được công lớn, cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, nói với Hình Minh, ngày hôm qua chú Ngu có ý muốn em chuẩn bị tham gia cuộc thi giữa các biên tập viên trong đài do chính đài ta tổ chức, nên đành phải phiền phức thầy viết cho em bức thư đề cử. Tuy nhiên chuyện này không vội, chờ thầy hoàn thành xong chương trình chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Hình Minh nhận lấy danh thiếp Lưu Hướng, trả lại chứng minh thư, cũng không nói được hay không được, chỉ nhìn Nam lĩnh.
Trong ánh mắt chất chứa quá nhiều hoài nghi, xoi mói và không châm chước, lạnh như băng, Nam Lĩnh bị Hình Minh nhìn đến trong lòng hoảng sợ, khóe miệng giật giật, nụ cười ngon ngọt bị rút đi hơn nửa, khuôn mặt không còn vẻ đắc thắng như lúc trước.
Cách thời gian phát sóng trực tiếp hai mươi phút, tổng đạo diễn ở phía sau giục Hình Minh, mau mời khách đến tập dượt qua kịch bản.
Hình Minh tạm thời đồng ý, nhưng mới vừa hỏi Lưu Hướng hai vấn đề, đã nhận ra không ổn, đối phương nói không tỉ mỉ, mặc dù không phạm sai lầm nhưng cũng không quá rõ ràng, không có năng lực nghiên cứu chi tiết nhỏ. Lưu Hướng giải thích, trong công ty phân công rõ ràng, bản thân mình không tham gia toàn bộ quá trình nghiên cứu phát minh thuốc trị ung thư gan Alanin Ciloni. Tổng đạo diễn nói vấn đề này không lớn, chủ đề lần này rất thân quen với sinh hoạt hàng ngày của người dân, mà khán giả chủ yếu là người thường, điều họ muốn thấy chính là sự đối đầu giữa tình cảm và lý trí, là quyền bảo vệ sức khỏe và cuộc sống làm thế nào được bảo đảm khi xảy ra xung đột với pháp luật, chứ không phải diễn thuyết y học dài dòng khô khan.
Lời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, thời gian cũng không còn dư giả là bao.
Hình Minh do dự không quyết định, bèn chạy đi hỏi ý kiến của Quý Huệ.
Quý Huệ lúc này nhìn như đèn đã cạn dầu, vì chương trình này mới chống đỡ tới hôm nay, chút khí lực cuối cùng đã dùng hết. Bà còn đang cười, nhưng từng chút một, khuôn mặt sưng phù vàng vọt dần lộ ra dưới lớp trang điểm. Hình Minh không đành lòng nhìn, liền đưa ánh mắt dời đi, cậu nghe Quý Huệ nói bác sĩ Lưu quả thực có một đứa cháu tên là Lưu Hướng, chỉ có điều có nhậm chức ở trong công ty hay không thì bà không biết, giữa hai người chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp.
Trước năm phút phát sóng chương trình, Lưu Hướng được đạo diễn hướng dẫn cách đi lại và làm quen trên sân khấu, về cơ bản đã nắm bắt được quy trình của chương trình, lên sẵn dây cót chuẩn bị vào trận.
Hình Minh đột nhiên ngăn người lại: “Anh không cần lên nữa.”
“Tại sao không lên? Bác sĩ Lưu không được phép đến đây, bà Quý lại e ngại mặt mũi của kim chủ chúng ta nên không thể vào trận, còn người duy nhất nắm bắt được tin tức lại không cho lên, chương trình này định hoàn thành thế nào? Hiện trường không chỉ có các giáo sư luật học danh giá và chuyên gia của cục quản lý dược phẩm, còn có bao nhiêu phóng viên báo mạng đang mài dao soàn soạt chờ, vốn là thế lực ngang nhau, tình cảnh yên lành, tự nhiên biến thành một bên tàn sát đẫm máu cùng giết người hàng loạt là sao?” Đạo diễn gấp đến độ lửa giận bùng lên, suýt nữa mắng to trách Hình Minh không hiểu chuyện: “Phạm nhân tử hình còn có người biện hộ, ghế dành cho khách mời dù như thế nào cũng không thể bỏ trống, bây giờ mặc kệ là người hay quỷ, cũng phải lên!”
“Xác thực không thể bỏ trống, nhưng tổng giám Lưu chuẩn bị không đầy đủ, không phải người lựa chọn tốt nhất cho một chương trình chuyên nghiệp.” Hình Minh quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Quý Huệ. Kỳ quái là, không cần nhiều lời, hai cô trò họ lại có sự hiểu ngầm nhất định, trong ánh mắt Quý Huệ đột nhiên bắn ra tia sáng, Hình Minh khẽ mỉm cười nói, “Tôi lên.”
Sau khi kết thúc phần mở màn, chương trình phát sóng đoạn phim ngắn, đây là video do toàn bộ tổ viên thức đêm sửa lại, mặc dù không phải thực sự muốn tuyên truyền cho Thịnh Vực, nhưng lại ngại quyền hành đối phương.
Logo cực lớn hiển thị trên màn hình của đài trung ương, sau khi phim ngắn phát hết, dẫn chương trình là Hình Minh còn chưa có cùng khách mời trò chuyện, tại khu vực dành cho khách quý mà Thịnh Vực đặc biệt mời tới, lãnh đạo cục quản lý dược đã chặn trước nói chuyện, ra vẻ thề thốt hứa hẹn người dân sẽ không phải chịu giá thuốc cắt cổ nữa, cố gắng để thuốc chữa bệnh ung thư gan của Thịnh Vực được đưa vào tiêu dùng, bảo vệ sức khỏe người bệnh, vân vân và mây mây. Bên dưới khán giả vô cùng ủng hộ, tiếng vỗ tay như sấm động.
Nguồn lực của Thịnh Vực dồi dào, con đường rộng rãi, khí thế thịnh, sức lực đủ, tiếp đến CMO(2) của công ty đứng dậy nói mấy dễ nghe thể hiện ý chí quyết tâm, như muốn biến chương trình trở thành cuộc họp báo giới thiệu thuốc mới của họ, nhưng không có nói thuốc mới còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, chắc chắn như ván đã đóng thuyền rắng sẽ có được giấy phép kinh doanh thuốc.
(2) CMO (Chief Marketing Officer) akaGiám đốc marketing.
Ánh mắt Hình Minh liếc về dưới đài, Candy ngồi ở ngay đầu hàng ghế khán giả đang chép miệng với cậu, diện mạo đáng ghê tởm, khuôn mặt đắc ý dào dạt.
Ba chỗ ngồi dành cho người trong cuộc không có một bóng người.
Hình Minh cũng cười cười với Candy, chắc chắn giờ khắc này ống kính đang chĩa về phía mình, cậu liền cởi bỏ âu phục, kéo ca-ra-vat —— đã tiến vào nơi không thể vào, cũng không thể lui, cậu bị kẹt ở nơi này, tích tụ chừng mấy ngày, rốt cục cũng có dấu hiệu tức nước vỡ bờ.
Động tác nhanh nhẹn, nhưng đạo diễn bên dưới đã giơ tay ra dấu, nhắc nhở cậu, hành động này, không thích hợp.
Mở ra mấy nút áo sơ mi được cài tỉ mình, Hình Minh đi về phía trước hai bước, xông về phía khán đài, mặt hướng vào camera ống kính trước mấy trăm triệu khán giả toàn quốc, rõ ràng vang dội mà mắng ra một câu: “Cút mẹ mày đi cục quản lý dược!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.