Chương 22: Sự Thống Nhất 1
Trương Lan Vy
29/05/2024
Trương Nha Mãnh nghe Tư Dực nói vậy liền cảm thấy không vui.
Ông ta muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Nhưng gia đình của ông thì lại không được như ý, vợ ông hạ sinh đứa con gái đầu lòng. Tư Dực nghe nói rằng vì chán ghét đứa con gái này mà luôn đối xử tệ bạc, thậm chí là đánh đập dã man. Nói rồi ông ta nâng một ly rượu vang uống cạn sạch. Rồi bèm nhèm nói:
“Cái loại như con Mạnh Giang thì làm ăn được gì, nó chỉ biết ở nhà ăn bám. Sau này lấy chồng thì theo chồng chứ được tích sự gì ở nó!” - Nha Mãnh vừa nói vừa chỉ trích vào mặt đứa con gái của mình.
Tư Dực nhìn vẻ mặt ấm ức không nói nên lời của chị họ mà thấy xót xa. Cậu liền nói:
“Bác à, chị ấy tài giỏi hơn rất nhiều đấng nam nhi khác. Chị ấy là một người cháu vô cùng ngưỡng mộ”
‘Tôi còn nhớ…hồi bé tôi cùng chị chơi cát mà lấm lem hết mặt mày. Chị là người ân cần dịu dàng với tôi. Thật sự tôi phải cảm ơn chị vì những lúc bồng bột được chị chỉ bảo. Những lúc bố đánh đập tôi thì chị sẽ sức dầu rồi an ủi. Đó là chút kí ức mà tôi nhớ được từ chị…’
Tiếng bật dậy khỏi ghế… Như kéo hết mọi im lặng trỗi dậy, âm thanh chói tai và nhanh gọn trong giây lát. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ai cũng đều ngạc nhiên bởi người tạo nên tiếng âm thanh đó là Mạnh Giang. Chị bỗng cất tiếng nói ấm áp của mình một cách dứt khoát:
“Hôm nay con không muốn phá buổi họp mặt này đâu, nhưng có điều con cần phải nói cho mọi người hiểu. Con thật sự không muốn có một người bố như vậy. Mẹ của con vì ông ta mà bỏ đi không một lời từ biệt. Con lúc đó mới biết rằng mẹ con phải chịu bao nhiêu hành hạ từ người mang danh ‘bố’ này. Sao cứ nhất thiết phải là con gái? Sao lại như vậy. Con ở xa…không thể nào liên lạc với bất cứ ai trong họ hàng. Vì ông ta là người chặn tất cả các liên hệ. Con muốn sống một mình, con muốn ra toà án…!” - Mạnh Giang nói xong liền ôm mặt rời đi tức khắc.
Tất cả mọi người trong buổi họp đó đều lặng thinh sau khi chứng kiến tất cả sự việc. Bà Tư Dực phẫn nộ hét lớn:
“Tao đẻ ra hai đứa con trai mà đứa nào cũng mang dòng máu của bố tụi mày hết vậy hả. Sao tụi mày không nhìn tao mà học hỏi đây này. Cứ phải lấy cái tính xấu xa của lão đó làm gì? Còn mày…Trương Nha Mãnh, mày nói đi, rốt cuộc sau bao nhiêu năm mày sống ở tỉnh khác thì bây giờ mày vác ô nhục về cho tao à.” - Bà Tư Dực khổ đau thét lớn, trừng mắt chía về đứa con trai đầu.
“Không, không. Không phải như mẹ nghĩ đâu. Con bé chỉ giận con chút chuyện nên bỏ đi thôi mà.” - Trương Nha Mãnh luống cuống bao biện
“Mày im ngay, mày đừng có mà ăn nói láo toét, vợ mày đâu rồi? Con mày nó sắp kiện mày rồi đó, thằng khốn nạn. Tao khốn khổ nuôi hai anh em tụi mày lớn mặt, già mày vậy mà tụi mày sống không ra gì. Cái loại trời đánh…Tao…Tao…thật…tức chết…mà…!”
Bà Tư Dực dùng hết sức để hét lên với đứa con này…Bệnh tim bà tái phát rồi! Lời nói lại ngắn dần…rút quãng. Ngã khụy.
“Mẹ mẹ, mẹ làm sao thế này. Gọi cấp cứu ngay lập tức!”
Tất cả con cháu ở đó đều rối loạn vì buổi họp ngày hôm nay. Tất cả xì xào bán tán. Anh em họ hàng đều biết được việc xấu mà Trương Nha Mãnh gây ra. Buổi họp náo loạn lên chỉ vì gia đình bác Nha Mãnh. Chỉ riêng một người không đến tham dự…
Nhìn vào cuộc sống này mới biết…còn nhiều người khổ đau như nào. Họ không được trọn vẹn về tâm hồn lẫn thể xác. Họ chìm nghỉm trong xã hội này như thể chẳng cách nào thoát ra. Những niềm đau, nỗi khổ lâu dần gói gọn sẽ bùng nổ.
…
Tư Dực quay trở về căn nhà u ám của cậu mà chẳng thể nào tươi tắn nổi. Cậu nhìn tứ phía ngôi nhà, chẳng thấy bóng dáng của gì Triệu Mỹ đâu hết. Bụng cậu cồn cào vì chưa ăn được gì, mà cậu cũng chẳng biết nấu ăn nên đành tắm rửa rồi đi ăn quán.
Cơ thể cường tráng được tập luyện thường ngày, tấm vai rộng lớn áp sát toàn thể. Cậu cao ráo vô cùng…Cậu tắm rửa xong xuôi thì thay quần áo chỉnh tề, hoàn mỹ. Gương mặt mỹ lệ này làm sao ai có thể chịu nổi cơ chứ. Nó hoàn mỹ quá mà, mắt hai mí, mũi cao thẳng, môi trái tim, lông mày đơn điệu. Ấn tượng nhất là ở chiếc mũi cao cùng góc nghiêng thần thánh.
Ở nhà một mình cậu luôn cảm thấy chán nản vì không có ai để bầu bạn. Nảy ý cậu muốn ra ngoài ăn tối và mua đồ ăn vặt và xem phim kinh dị một mình.
Ông ta muốn có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Nhưng gia đình của ông thì lại không được như ý, vợ ông hạ sinh đứa con gái đầu lòng. Tư Dực nghe nói rằng vì chán ghét đứa con gái này mà luôn đối xử tệ bạc, thậm chí là đánh đập dã man. Nói rồi ông ta nâng một ly rượu vang uống cạn sạch. Rồi bèm nhèm nói:
“Cái loại như con Mạnh Giang thì làm ăn được gì, nó chỉ biết ở nhà ăn bám. Sau này lấy chồng thì theo chồng chứ được tích sự gì ở nó!” - Nha Mãnh vừa nói vừa chỉ trích vào mặt đứa con gái của mình.
Tư Dực nhìn vẻ mặt ấm ức không nói nên lời của chị họ mà thấy xót xa. Cậu liền nói:
“Bác à, chị ấy tài giỏi hơn rất nhiều đấng nam nhi khác. Chị ấy là một người cháu vô cùng ngưỡng mộ”
‘Tôi còn nhớ…hồi bé tôi cùng chị chơi cát mà lấm lem hết mặt mày. Chị là người ân cần dịu dàng với tôi. Thật sự tôi phải cảm ơn chị vì những lúc bồng bột được chị chỉ bảo. Những lúc bố đánh đập tôi thì chị sẽ sức dầu rồi an ủi. Đó là chút kí ức mà tôi nhớ được từ chị…’
Tiếng bật dậy khỏi ghế… Như kéo hết mọi im lặng trỗi dậy, âm thanh chói tai và nhanh gọn trong giây lát. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ai cũng đều ngạc nhiên bởi người tạo nên tiếng âm thanh đó là Mạnh Giang. Chị bỗng cất tiếng nói ấm áp của mình một cách dứt khoát:
“Hôm nay con không muốn phá buổi họp mặt này đâu, nhưng có điều con cần phải nói cho mọi người hiểu. Con thật sự không muốn có một người bố như vậy. Mẹ của con vì ông ta mà bỏ đi không một lời từ biệt. Con lúc đó mới biết rằng mẹ con phải chịu bao nhiêu hành hạ từ người mang danh ‘bố’ này. Sao cứ nhất thiết phải là con gái? Sao lại như vậy. Con ở xa…không thể nào liên lạc với bất cứ ai trong họ hàng. Vì ông ta là người chặn tất cả các liên hệ. Con muốn sống một mình, con muốn ra toà án…!” - Mạnh Giang nói xong liền ôm mặt rời đi tức khắc.
Tất cả mọi người trong buổi họp đó đều lặng thinh sau khi chứng kiến tất cả sự việc. Bà Tư Dực phẫn nộ hét lớn:
“Tao đẻ ra hai đứa con trai mà đứa nào cũng mang dòng máu của bố tụi mày hết vậy hả. Sao tụi mày không nhìn tao mà học hỏi đây này. Cứ phải lấy cái tính xấu xa của lão đó làm gì? Còn mày…Trương Nha Mãnh, mày nói đi, rốt cuộc sau bao nhiêu năm mày sống ở tỉnh khác thì bây giờ mày vác ô nhục về cho tao à.” - Bà Tư Dực khổ đau thét lớn, trừng mắt chía về đứa con trai đầu.
“Không, không. Không phải như mẹ nghĩ đâu. Con bé chỉ giận con chút chuyện nên bỏ đi thôi mà.” - Trương Nha Mãnh luống cuống bao biện
“Mày im ngay, mày đừng có mà ăn nói láo toét, vợ mày đâu rồi? Con mày nó sắp kiện mày rồi đó, thằng khốn nạn. Tao khốn khổ nuôi hai anh em tụi mày lớn mặt, già mày vậy mà tụi mày sống không ra gì. Cái loại trời đánh…Tao…Tao…thật…tức chết…mà…!”
Bà Tư Dực dùng hết sức để hét lên với đứa con này…Bệnh tim bà tái phát rồi! Lời nói lại ngắn dần…rút quãng. Ngã khụy.
“Mẹ mẹ, mẹ làm sao thế này. Gọi cấp cứu ngay lập tức!”
Tất cả con cháu ở đó đều rối loạn vì buổi họp ngày hôm nay. Tất cả xì xào bán tán. Anh em họ hàng đều biết được việc xấu mà Trương Nha Mãnh gây ra. Buổi họp náo loạn lên chỉ vì gia đình bác Nha Mãnh. Chỉ riêng một người không đến tham dự…
Nhìn vào cuộc sống này mới biết…còn nhiều người khổ đau như nào. Họ không được trọn vẹn về tâm hồn lẫn thể xác. Họ chìm nghỉm trong xã hội này như thể chẳng cách nào thoát ra. Những niềm đau, nỗi khổ lâu dần gói gọn sẽ bùng nổ.
…
Tư Dực quay trở về căn nhà u ám của cậu mà chẳng thể nào tươi tắn nổi. Cậu nhìn tứ phía ngôi nhà, chẳng thấy bóng dáng của gì Triệu Mỹ đâu hết. Bụng cậu cồn cào vì chưa ăn được gì, mà cậu cũng chẳng biết nấu ăn nên đành tắm rửa rồi đi ăn quán.
Cơ thể cường tráng được tập luyện thường ngày, tấm vai rộng lớn áp sát toàn thể. Cậu cao ráo vô cùng…Cậu tắm rửa xong xuôi thì thay quần áo chỉnh tề, hoàn mỹ. Gương mặt mỹ lệ này làm sao ai có thể chịu nổi cơ chứ. Nó hoàn mỹ quá mà, mắt hai mí, mũi cao thẳng, môi trái tim, lông mày đơn điệu. Ấn tượng nhất là ở chiếc mũi cao cùng góc nghiêng thần thánh.
Ở nhà một mình cậu luôn cảm thấy chán nản vì không có ai để bầu bạn. Nảy ý cậu muốn ra ngoài ăn tối và mua đồ ăn vặt và xem phim kinh dị một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.