Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)
Chương 134: Thần là gì (2)
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
11/03/2021
Thần thông đại hóa, pháp lực vô biên.
Tôi luôn cho rằng nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người.
Không có từ ngữ nào để hình dung thần tiên ma quỷ huyền ảo hư vô này, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ chủ quan để phác họa hình dáng của họ, để ca tụng công pháp của họ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Thủy pháp tế nhân, vô lương độ nhân, phàm là giống loài sinh ra đều sẽ chịu luân hồi.
Thưởng người thiện phạt kẻ ác, kính thiên pháp tổ, đều là những thứ vô hình mà huyền bí.
Khó bề nói ra.
Mặt hồ như sôi lên, giống như bị mái chèo quấy trộn với bùn, nước biển thành màu vàng.
Không chỉ là những linh hồn ma quỷ tràn ngập trong căn nhà đó, ngay cả rất nhiều linh hồn vất vưởng khắp nơi cũng bị cuốn vào trong, giống như hòn đá lấp đầy biển bị ném sâu vào trong vòng xoáy.
Bên cạnh tôi không biết khi nào lại xuất hiện những quỷ sai âm sứ đang nằm rạp xuống đất, một người mặc đồ đại quan dẫn bọn họ đến cúi đầu làm lễ.
Anh tôi khẽ kéo vạt áo tôi để tôi hoàn hồn trở lại.
Anh tôi khẽ chỉ vào cái bóng quỳ ở đó: “Thành Hoàng gia không ngồi ở trong cung mà chạy đến đây để làm lễ với lãnh đạo lớn..."
Cổ họng tôi khô khốc, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Cho dù là người bình thường không nhìn thấy quỷ thần, nhìn thấy bầu trời bên đó biến dị giống như hồ nước, cũng cảm thấy đáng sợ, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Bạch Vô Thường không quỳ bái, vẫn bay lượn qua lại, ông ta không nói gì mà bay đến cạnh tôi, chậm rãi nói: “Đế Quân dẫn nước Hoàng Tuyền để phá vỡ kết giới, những linh hồn ma quỷ này đều sẽ bị lịch kiếp đến khi hồn bay phách tán."
Giải thích những thứ này với tôi làm gì chứ? Tôi khẽ run rẩy tránh xa ông ta.
Tôi luôn cảm nhận được từ ban đầu ông ta luôn nhắc nhở tôi điều gì đó, mỗi một câu nói đều mang theo ý nghĩ sâu xa.
Đôi mắt tà khí của ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm, đôi môi đỏ máu hơi giương lên, khẽ nói: “Vậy nên, tôi đã sớm khuyên can Đế Quân đại nhân... lòng người, là biến số lớn nhất trên thế gian này, đặc biệt là..."
Ông ta cúi người xuống, ghé sát lại trước mặt tôi, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ đôi môi mỏng màu đỏ máu đó, lướt qua chóp mũi của tôi, ông ta khẽ nói: “Đặc biệt là, lòng dạ của người phụ nữ nào đó... không thể đụng vào!”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, đè nén lại cảm giác sợ hãi, hỏi ông ta: "...Ông, ông đang nói tôi sao?"
"Còn có người khác sao? Tiểu nương nương, người đừng yếu đuối như vậy... Người càng yếu đuối, nghiệp chướng của Đế Quân ngày càng nhiều, cho dù anh ấy vì sự yên ổn của hai giới âm dương, nhưng mà trái tim đã loạn nhịp, thì nghiệp chướng sẽ không phá vỡ được... Nếu như tích tụ quá nhiều, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là đi hồ máu trồng hoa sen đâu..."
Tôi run rẩy gật đầu, trước đây khi thấy ông ta cười rất đáng sợ, bây giờ nhìn thấy ông ta không cười, ngược lại còn thấy... đáng sợ hơn.
Ông ta nghiêm túc chưa được ba giây thi đã bắt đầu cười hì hì: “Có điều lần này tiểu nương nương đã lập công rồi. Con quỷ đó đã bị người làm cho bị thương nặng, kết giới bị phá vỡ, Đế Quân đại nhân đã đỡ hao phí rất nhiều pháp lực, hì hì hì..."
Khi mây và sao trên bầu trời đã tiêu tan, mặt hồ cũng trở nên yên ả trở lại, Phong Ly Ngân đứng trên chỗ bến nhỏ hồ nước đó, cúi đầu nhìn vào tay của mình.
Anh ấy bị thương sao?
Tôi mặc kệ ánh mắt của những người bên cạnh, vội vàng chạy về phía anh ấy.
Bến nhỏ của hồ nước chỉ là lấp đầy chỗ trống, cho mấy tấm gỗ làm cánh cửa mà thôi, khi nãy mặt hồ biến động nó đã bị bay ra rồi.
Tôi chỉ nhìn thấy Đế Quân đại nhân như tiên giáng trần đứng yên ở đó, quên đi mất mình chỉ là một phàm phu tục tử hết sức bình thường, một chân giẫm lên tấm gỗ, may mà Phong Ly Ngân kịp thời giơ tay đỡ lấy cánh tay tôi.
Hú hồn, còn tưởng là bị ngã xuống nước ngay trước mặt anh ấy chứ.
“Em chạy gì chứ!" Sự tức giận lạnh lùng quen thuộc đó kích thích da thịt của tôi.
Tôi ôm lấy eo anh ấy, giống như con gấu trúc ôm lấy cành cây. “Ôm anh rồi, tôi sẽ không chạy nữa." Tôi khẽ nói.
Anh ấy nhíu mày, giống như vẫn đang định nói mấy câu, nhưng nhìn thấy tôi vậy thì nhịn không nói gì nữa. Mời đọc truyện trên truyện88.
Có thể tư thế bây giờ của tôi rất khó coi, bởi vì trong mắt của những người bình thường tư thế này của tôi vô cùng kỳ quái, còn ngước đầu nói chuyện nữa chứ.
Nhưng mà bây giờ âm khí nặng như vậy, có lẽ không có mấy người sống nào nhìn thấy đâu nhỉ?
"Em có bị thương không?" Anh ấy nhấc tay tôi lên, nhấc tôi lên bờ.
“Không, không, em được bảo vệ rất tốt." Tay tôi vô thức khẽ đặt lên bụng.
Phong Ly Ngân cúi đầu nhìn, ánh mắt phức tạp, anh ấy khe khẽ thở dài: “Nghĩ lại thì chắc em cũng không có việc gì... nhưng cho dù pháp lực của linh thai mạnh đi chăng nữa cũng chỉ tránh được tà linh lệ quỷ, nhưng không tránh được lòng người khó lường, bản thân em phải cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, giọng điệu như vậy càng khiến tôi cảm thấy đắm chìm hơn câu nói “nghe lời”.
Anh ấy kéo tay tôi đi lại, tôi lẩm bẩm nói với anh ấy, Từ Nhã Kỳ bị một "người bạn trên mạng” sai khiến, nói cô ta vào thời gian đặc biệt dùng gương chiếu về hướng Đông Nam, làm cho pháp trận bị đảo ngược.
"Con quái vật trước kia đội lốt da người của Quan Ngạn Thần cũng quen biết Lệ Lệ từ trên mạng” Đây có lẽ lại là do tên Quan Ngạn Thần đó làm.
Thượng Quan Chân mặc dù không có dính líu trực tiếp gì đến những chuyện này, nhưng Quan Ngạn Thần thì thần không hay quỷ không biết, không đoán được tung tích của hắn ta. Cả hai đều là quái vật khó khống chế được.
"Đầu óc của em vẫn nên ít nghĩ đến mấy chuyện rắc rối đó đi... Đi về với anh em đi, tôi còn có việc." Anh ấy khẽ đẩy tôi lại cạnh anh tôi.
... Đế Quân đại nhân thống lĩnh âm phủ, ngày đêm bận rộn, tôi không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh ấy, nếu không Bạch Vô Thường lại đến cảnh cáo tôi nữa.
Khi anh tôi kéo tôi rời đi, tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy đúng là lạnh lùng, bảo tôi đi là để tôi đi thật, cũng không thèm quay lại nhìn tôi thêm chút nào nữa.
Khoảng cách chỉ mấy bước chân mà tôi như đi xuyên qua hai không gian, sau lưng lạnh lẽo âm u, linh hồn ma quỷ, trước mặt là xe cảnh sát, xe cứu hộ, cả đám người nhà họ Hứa, đông đúc và ồn ào.
Tôi bước đến chỗ Hứa Mặc Hàn nhìn: “Vết thương này cần chuyên gia đến xử lý, tôi trở về sẽ liên lạc cho anh, anh nhẫn nhịn chút nhé."
Hứa Mặc Hàn khẽ cười: “Thanh Tiêu, cô lại làm ngược lại rồi, nên để tôi quan tâm cô mới phải. Cô đừng mãi cứu tôi như vậy, làm tổn thương đến lòng tự tôn của tôi.”.
Mặc dù anh ta cười cười nói những lời này, nhưng khi đó tôi cảm nhận được anh ta không phải đang nói đùa.
“Được được rồi, lần sau nhìn anh bị quỷ ám lên người, tôi nhất định sẽ không giúp anh.” Tôi xua tay với anh ta, cùng anh tôi đi khỏi đám đông ồn áo đó.
"Thanh Tiêu." Hứa Mặc Hàn đột nhiên đứng lên, chỉnh lại quần áo, khí phách cao quý trời sinh, đi đến trước mặt tôi nhỏ giọng nói: "...Cảm ơn cô vì đã không bỏ lại Từ Nhã Kỳ, nếu như cô ta thực sự chết ở bên trong đó, chuyện sau này sẽ khó mà ổn định lại được, cô vất vả nhiều rồi."
Tôi hoang mang, tôi hoàn toàn không hiểu những điều chính trị và thương nghiệp này, Hứa Mặc Hàn cũng không định nói cho tôi hiểu, chỉ cười rồi nói một câu: “Thanh Tiêu, tên của cô rất hay, có một sức hút gọi là sẽ bị nghiện”
Hả? Tên?
Hắn ta đang khen cái tên mà bố tôi đặt cho tôi sao?
Lúc lên xe, anh tôi vừa khởi động xe vừa nói: “Dựa vào kinh nghiệm làm sứ giả mai mối nhiều năm của anh thì thằng cha này nhất định là có ý gì với em, hừm... lần sau hắn ta đến anh sẽ đuổi hắn ra ngoài, anh không đánh lại được Phong Ly Ngân, lẽ nào còn không đánh lại được người bình thường như hắn ta sao?"
Tôi khẽ cười: “..Anh à, người ta có súng đấy.”
"...À, anh!”
Tôi luôn cho rằng nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người.
Không có từ ngữ nào để hình dung thần tiên ma quỷ huyền ảo hư vô này, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ chủ quan để phác họa hình dáng của họ, để ca tụng công pháp của họ. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Thủy pháp tế nhân, vô lương độ nhân, phàm là giống loài sinh ra đều sẽ chịu luân hồi.
Thưởng người thiện phạt kẻ ác, kính thiên pháp tổ, đều là những thứ vô hình mà huyền bí.
Khó bề nói ra.
Mặt hồ như sôi lên, giống như bị mái chèo quấy trộn với bùn, nước biển thành màu vàng.
Không chỉ là những linh hồn ma quỷ tràn ngập trong căn nhà đó, ngay cả rất nhiều linh hồn vất vưởng khắp nơi cũng bị cuốn vào trong, giống như hòn đá lấp đầy biển bị ném sâu vào trong vòng xoáy.
Bên cạnh tôi không biết khi nào lại xuất hiện những quỷ sai âm sứ đang nằm rạp xuống đất, một người mặc đồ đại quan dẫn bọn họ đến cúi đầu làm lễ.
Anh tôi khẽ kéo vạt áo tôi để tôi hoàn hồn trở lại.
Anh tôi khẽ chỉ vào cái bóng quỳ ở đó: “Thành Hoàng gia không ngồi ở trong cung mà chạy đến đây để làm lễ với lãnh đạo lớn..."
Cổ họng tôi khô khốc, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Cho dù là người bình thường không nhìn thấy quỷ thần, nhìn thấy bầu trời bên đó biến dị giống như hồ nước, cũng cảm thấy đáng sợ, nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Bạch Vô Thường không quỳ bái, vẫn bay lượn qua lại, ông ta không nói gì mà bay đến cạnh tôi, chậm rãi nói: “Đế Quân dẫn nước Hoàng Tuyền để phá vỡ kết giới, những linh hồn ma quỷ này đều sẽ bị lịch kiếp đến khi hồn bay phách tán."
Giải thích những thứ này với tôi làm gì chứ? Tôi khẽ run rẩy tránh xa ông ta.
Tôi luôn cảm nhận được từ ban đầu ông ta luôn nhắc nhở tôi điều gì đó, mỗi một câu nói đều mang theo ý nghĩ sâu xa.
Đôi mắt tà khí của ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm, đôi môi đỏ máu hơi giương lên, khẽ nói: “Vậy nên, tôi đã sớm khuyên can Đế Quân đại nhân... lòng người, là biến số lớn nhất trên thế gian này, đặc biệt là..."
Ông ta cúi người xuống, ghé sát lại trước mặt tôi, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ đôi môi mỏng màu đỏ máu đó, lướt qua chóp mũi của tôi, ông ta khẽ nói: “Đặc biệt là, lòng dạ của người phụ nữ nào đó... không thể đụng vào!”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, đè nén lại cảm giác sợ hãi, hỏi ông ta: "...Ông, ông đang nói tôi sao?"
"Còn có người khác sao? Tiểu nương nương, người đừng yếu đuối như vậy... Người càng yếu đuối, nghiệp chướng của Đế Quân ngày càng nhiều, cho dù anh ấy vì sự yên ổn của hai giới âm dương, nhưng mà trái tim đã loạn nhịp, thì nghiệp chướng sẽ không phá vỡ được... Nếu như tích tụ quá nhiều, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là đi hồ máu trồng hoa sen đâu..."
Tôi run rẩy gật đầu, trước đây khi thấy ông ta cười rất đáng sợ, bây giờ nhìn thấy ông ta không cười, ngược lại còn thấy... đáng sợ hơn.
Ông ta nghiêm túc chưa được ba giây thi đã bắt đầu cười hì hì: “Có điều lần này tiểu nương nương đã lập công rồi. Con quỷ đó đã bị người làm cho bị thương nặng, kết giới bị phá vỡ, Đế Quân đại nhân đã đỡ hao phí rất nhiều pháp lực, hì hì hì..."
Khi mây và sao trên bầu trời đã tiêu tan, mặt hồ cũng trở nên yên ả trở lại, Phong Ly Ngân đứng trên chỗ bến nhỏ hồ nước đó, cúi đầu nhìn vào tay của mình.
Anh ấy bị thương sao?
Tôi mặc kệ ánh mắt của những người bên cạnh, vội vàng chạy về phía anh ấy.
Bến nhỏ của hồ nước chỉ là lấp đầy chỗ trống, cho mấy tấm gỗ làm cánh cửa mà thôi, khi nãy mặt hồ biến động nó đã bị bay ra rồi.
Tôi chỉ nhìn thấy Đế Quân đại nhân như tiên giáng trần đứng yên ở đó, quên đi mất mình chỉ là một phàm phu tục tử hết sức bình thường, một chân giẫm lên tấm gỗ, may mà Phong Ly Ngân kịp thời giơ tay đỡ lấy cánh tay tôi.
Hú hồn, còn tưởng là bị ngã xuống nước ngay trước mặt anh ấy chứ.
“Em chạy gì chứ!" Sự tức giận lạnh lùng quen thuộc đó kích thích da thịt của tôi.
Tôi ôm lấy eo anh ấy, giống như con gấu trúc ôm lấy cành cây. “Ôm anh rồi, tôi sẽ không chạy nữa." Tôi khẽ nói.
Anh ấy nhíu mày, giống như vẫn đang định nói mấy câu, nhưng nhìn thấy tôi vậy thì nhịn không nói gì nữa. Mời đọc truyện trên truyện88.
Có thể tư thế bây giờ của tôi rất khó coi, bởi vì trong mắt của những người bình thường tư thế này của tôi vô cùng kỳ quái, còn ngước đầu nói chuyện nữa chứ.
Nhưng mà bây giờ âm khí nặng như vậy, có lẽ không có mấy người sống nào nhìn thấy đâu nhỉ?
"Em có bị thương không?" Anh ấy nhấc tay tôi lên, nhấc tôi lên bờ.
“Không, không, em được bảo vệ rất tốt." Tay tôi vô thức khẽ đặt lên bụng.
Phong Ly Ngân cúi đầu nhìn, ánh mắt phức tạp, anh ấy khe khẽ thở dài: “Nghĩ lại thì chắc em cũng không có việc gì... nhưng cho dù pháp lực của linh thai mạnh đi chăng nữa cũng chỉ tránh được tà linh lệ quỷ, nhưng không tránh được lòng người khó lường, bản thân em phải cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Tôi gật đầu, giọng điệu như vậy càng khiến tôi cảm thấy đắm chìm hơn câu nói “nghe lời”.
Anh ấy kéo tay tôi đi lại, tôi lẩm bẩm nói với anh ấy, Từ Nhã Kỳ bị một "người bạn trên mạng” sai khiến, nói cô ta vào thời gian đặc biệt dùng gương chiếu về hướng Đông Nam, làm cho pháp trận bị đảo ngược.
"Con quái vật trước kia đội lốt da người của Quan Ngạn Thần cũng quen biết Lệ Lệ từ trên mạng” Đây có lẽ lại là do tên Quan Ngạn Thần đó làm.
Thượng Quan Chân mặc dù không có dính líu trực tiếp gì đến những chuyện này, nhưng Quan Ngạn Thần thì thần không hay quỷ không biết, không đoán được tung tích của hắn ta. Cả hai đều là quái vật khó khống chế được.
"Đầu óc của em vẫn nên ít nghĩ đến mấy chuyện rắc rối đó đi... Đi về với anh em đi, tôi còn có việc." Anh ấy khẽ đẩy tôi lại cạnh anh tôi.
... Đế Quân đại nhân thống lĩnh âm phủ, ngày đêm bận rộn, tôi không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh ấy, nếu không Bạch Vô Thường lại đến cảnh cáo tôi nữa.
Khi anh tôi kéo tôi rời đi, tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy đúng là lạnh lùng, bảo tôi đi là để tôi đi thật, cũng không thèm quay lại nhìn tôi thêm chút nào nữa.
Khoảng cách chỉ mấy bước chân mà tôi như đi xuyên qua hai không gian, sau lưng lạnh lẽo âm u, linh hồn ma quỷ, trước mặt là xe cảnh sát, xe cứu hộ, cả đám người nhà họ Hứa, đông đúc và ồn ào.
Tôi bước đến chỗ Hứa Mặc Hàn nhìn: “Vết thương này cần chuyên gia đến xử lý, tôi trở về sẽ liên lạc cho anh, anh nhẫn nhịn chút nhé."
Hứa Mặc Hàn khẽ cười: “Thanh Tiêu, cô lại làm ngược lại rồi, nên để tôi quan tâm cô mới phải. Cô đừng mãi cứu tôi như vậy, làm tổn thương đến lòng tự tôn của tôi.”.
Mặc dù anh ta cười cười nói những lời này, nhưng khi đó tôi cảm nhận được anh ta không phải đang nói đùa.
“Được được rồi, lần sau nhìn anh bị quỷ ám lên người, tôi nhất định sẽ không giúp anh.” Tôi xua tay với anh ta, cùng anh tôi đi khỏi đám đông ồn áo đó.
"Thanh Tiêu." Hứa Mặc Hàn đột nhiên đứng lên, chỉnh lại quần áo, khí phách cao quý trời sinh, đi đến trước mặt tôi nhỏ giọng nói: "...Cảm ơn cô vì đã không bỏ lại Từ Nhã Kỳ, nếu như cô ta thực sự chết ở bên trong đó, chuyện sau này sẽ khó mà ổn định lại được, cô vất vả nhiều rồi."
Tôi hoang mang, tôi hoàn toàn không hiểu những điều chính trị và thương nghiệp này, Hứa Mặc Hàn cũng không định nói cho tôi hiểu, chỉ cười rồi nói một câu: “Thanh Tiêu, tên của cô rất hay, có một sức hút gọi là sẽ bị nghiện”
Hả? Tên?
Hắn ta đang khen cái tên mà bố tôi đặt cho tôi sao?
Lúc lên xe, anh tôi vừa khởi động xe vừa nói: “Dựa vào kinh nghiệm làm sứ giả mai mối nhiều năm của anh thì thằng cha này nhất định là có ý gì với em, hừm... lần sau hắn ta đến anh sẽ đuổi hắn ra ngoài, anh không đánh lại được Phong Ly Ngân, lẽ nào còn không đánh lại được người bình thường như hắn ta sao?"
Tôi khẽ cười: “..Anh à, người ta có súng đấy.”
"...À, anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.