Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu
Chương 134: Làm sao có thể có người độc ác như vậy
Niêm Hoa Nhạ Tiếu
16/07/2017
Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả vẫn cắn môi, không nói lời nào.
Cho dù bọn họ đem quan hệ cô cùng Mộ Tử Khâm nghĩ đến không chịu nổi như thế nào cô cũng sẽ không để ý, cô chỉ lo lắng hơn mười triệu còn lại kia, cô lấy cái gì đi trả lại anh?
Cô thật sự không nghĩ muốn trở thành con rối của anh, lại tùy ý bị anh đùa bỡn.
"Xem ra cô còn thật không nghĩ ra biện pháp tốt." Ngón tay dài của anh rơi vào bờ môi cô, tối nay cô cùng Mộ Tử Khâm đi ra ngoài, ở trong hậu viện nán lại một đoạn thời gian dài như thế rốt cuộc làm cái gì?
Ngón tay dài theo môi cô xẹt qua, một chút một chút, nhìn giống như là thương tiếc, nhưng Danh Khả cũng biết cô với anh mà nói cho tới bây giờ đều chỉ là đồ chơi, hai chữ "Thương tiếc" này tuyệt đối sẽ không dùng trên thân mình.
Cảm nhận được ngón tay dài của anh xẹt qua trên cánh môi chính mình, cô bỗng nhiên liền bực mình, dựa vào cái gì muốn cho nam nhân này khi dễ cô? Ánh mắt trầm xuống, cô bỗng nhiên há mồm, cắn xuống một ngụm.
Bắc Minh Dạ không nghĩ tới cô dám cắn chính mình, hay là không thèm để ý, ngón trỏ bị cô cắn ở trên môi, cô dùng lực cắn, anh lại tựa hồ không có một chút đau đớn như vậy, tùy ý cô cắn, thậm chí còn lấy ngón tay cái lại nhào nặn môi cô.
Cái miệng này chỉ có chút lớn như vậy, cắn một ngón tay dài của anh, cơ hồ đã đem không gian chiếm hết, anh bỗng nhiên nghĩ nếu để cho cô cắn lên hai ngón tay dài chính mình, có phải thật sự trực tiếp đem miệng nhỏ của cô chiếm hết hay không.
Danh Khả thật không nghĩ tới chính mình đã dùng lực cắn như vậy, anh cư nhiên một chút phản ứng đều không có, thậm chí còn có tâm tư lấy một cái ngón tay dài khác tới đùa giỡn cô.
Cô nhíu nhíu mày, rốt cục đem ngón tay dài của anh trong miệng mình phun ra, xoay mặt né tránh ánh mắt của anh.
"Như thế nào? Không cắn sao?" Ngón tay dài bị cắn hiện ra dấu răng sâu, nhưng lá gan cô còn không lớn đến mức như vậy, dám cắn chảy máu.
Anh vừa cười cười đầu ngón tay lại xẹt qua môi cô: "Nghĩ muốn báo thù lại không có dũng khí, bộ dáng này của cô nhất định cả đời làm cho người ta khi dễ."
"Cùng anh có cái quan hệ gì?" Cô dùng lực đẩy bàn tay của anh ra, muốn từ trong ngực anh đứng lên.
Nhưng một cái cánh tay dài khác của anh đã rơi vào trên eo cô, tư thế cô quen thuộc này, cũng tư thế ghét nhất này.
Dùng lực giãy giụa, vẫn lại là giãy giụa không liền quăng ra quả đấm trên lồng ngực của anh: "Buông, tôi sẽ không giống như trước tùy tiện để các ngươi khi dễ, buông ra."
"Cô quả nhiên đang tức giận." Anh bỗng nhiên đem cô bế lên, đang định để cho cô ngồi ở trên chân mình.
Cửa phòng lại bỗng nhiên bị gõ gõ, bên ngoài truyền đến thanh âm Mộ Tử Khâm trầm thấp: "Tuyết Nhi, chị Khả Khả có phải ở nơi này hay không?"
Danh Khả ngẩn ra, một cặp mắt mở được thật to, đang muốn mở miệng nói chuyện, bàn tay to Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên rơi vào trên môi cô, che đi tất cả lời nói.
Bên trong không có truyền đến bất luận cái gì đáp lại, Mộ Tử Khâm càng làm cửa kêu to: "Tuyết Nhi, có phải Danh Khả ở nơi này hay không? Thời gian không còn sớm, anh họ muốn đưa cô trở về trường học nghỉ ngơi."
Bên trong vẫn lại là không có truyền ra cái gì đáp lại, anh nhíu nhíu mày, có phần kích thích muốn đem cửa phòng đẩy ra, nhưng mặc dù Tuyết Nhi vẫn lại là tiểu hài tử, nhưng mặc kệ nói như thế nào đã mười bốn tuổi, cứ xông vào như vậy tựa hồ cũng không quá tốt.
Trong lòng do dự mà, cũng lo lắng, từ thư phòng ông ngoại ra ngoài liền không có tìm được Danh Khả, ngay cả bóng dáng Bắc Minh Dạ cũng đã biến mất, anh có phần hối hận, sớm biết liền không nên cùng ông ngoại nói lâu như vậy, anh sợ nhất là Bắc Minh Dạ mang Danh Khả đi.
Trong phòng Danh Khả hơi hơi giãy giụa, Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên buông cô ra, ngay tại cô hít sâu một hơi tính toán kêu gọi một bàn tay anh bỗng nhiên chụp lên thân thể cô.
Danh Khả sợ tới mức hít vào một hơi, muốn đem tay anh đẩy ra, nhưng anh không chỉ có không có buông tay, ngược lại vươn ra một cái bàn tay khác dọc theo bụng của cô dò xét đi xuống.
Danh Khả chỉ cảm thấy chính mình lại một lần nữa bị ma quỷ vây khốn, cô như thế nào đều đã không nghĩ tới nam nhân này cư nhiên dám làm càn như vậy, dám ở loại địa phương này làm ra chuyện như vậy với cô.
Liền ở ngoài cửa, nếu hiện tại anh đẩy cửa tiến vào thấy bọn họ cái bộ dáng này, trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào?
Cô không biết chính mình khi nào thì bắt đầu để ý những thứ này, chỉ là hiện tại bộ dáng này cô thực không muốn để cho người khác thấy, bị Bắc Minh Dạ khi dễ là một chuyện, nhưng để cho cô ở trước mặt người khác bị anh khi dễ cô sẽ cảm thấy được chính mình càng dơ bẩn càng khó chịu được.
"Tuyết Nhi." Thanh âm Mộ Tử Khâm gõ cửa bên ngoài tiếp tục truyền đến.
Danh Khả cắn môi, hít sâu một hơi, mới khàn giọng đáp lại; "Đêm nay. . . Đêm nay tôi cùng Tuyết Nhi ngủ, anh không cần chờ tôi."
Mộ Tử Khâm có phần buồn bực, mặc dù nhìn ra được quan hệ hai cô tựa hồ không tệ, bất quá Danh Khả ở tại chỗ này cùng Tuyết Nhi có phải thật sự thỏa đáng hay không?
Cảm giác được Bắc Minh Dạ đang làm càn, Danh Khả thiếu chút nữa nhịn không được kêu lên, cô dùng lực đẩy anh, nhưng gắng hết sức duy trì lời nói bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, cô hướng ngoài cửa nói khẽ: "Anh đi trước đi, Nha Nha nói lát nữa cho lái xe đưa tôi trở về, không cần chờ tôi, anh trước. . ."
Lời của cô còn chưa nói xong, chỉ một động tác Bắc Minh Dạ lại khiến cho cô thiếu chút nữa thét chói tai.
Cô dùng lực cắn môi cắn môi ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn anh, hận không thể lập tức cho anh một cái bàn tay, đánh nát những cái ý cười tà ác trên mặt anh này, nhưng mà ̣ hiện tại cô thật sự không có lá gan này.
Nhắm mắt lại để cho hơi thở chính mình cố gắng bình phục lại, cô mới nói: "Anh đi về trước, tôi muốn cùng Nha Nha tán gẫu một hồi."
Mộ Tử Khâm bất đắc dĩ, không nghĩ tới đêm nay Danh Khả cư nhiên đã bị Tuyết Nhi chiếm lấy, tiểu gia hỏa này thật đúng là hiểu được lăn qua lăn lại.
Bất quá anh biết gần đây tâm tình Tuyết Nhi vẫn không tốt, nếu cô nguyện ý cùng Danh Khả ở chung có lẽ anh cũng không nên đi quấy rầy.
Tay vươn đi ra thu trở về, anh chần chờ chốc lát mới nói: "Vậy cô bồi em ấy, tôi liền chờ cô, dỗ em ấy ngủ liền đi xuống, tôi đưa cô trở về."
Danh Khả vốn là muốn để cho anh rời khỏi, nhưng suy nghĩ lại anh chờ, có lẽ Bắc Minh Dạ cũng không dám làm càn như vậy, mặc dù cảm thấy được khả năng này tính trên cơ bản là không.
Bắc Minh Dạ anh khi nào thì bởi người khác mà thu liễm chính mình? Ngẫm lại đều khó có khả năng.
Cô hít sâu một hơi, thanh âm đã khàn, rất không dễ dàng mới phun ra một chữ: ". . . Được."
Nghe được đáp lại của cô, Mộ Tử Khâm vẫn lại là chần chờ khoảng khắc, sau một lát rốt cục xoay người rời khỏi.
Phòng cách âm hiệu quả quá tốt, ngay cả tiếng bước chân của anh cũng nhanh chóng biến mất không thấy.
Danh Khả lại vẫn lại là dùng lực cắn môi chính mình, gắt gao chịu đựng, sợ những cái tiếng kêu không nên này theo môi chính mình tràn ra bị người bên ngoài nghe được.
Bắc Minh Dạ bỗng nhiên xoay người một cái, từ phía sau lưng phủ trên cô, đè cô xuống, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói: "Cậu ta đi rồi, cô có thể kêu lên tiếng."
"Hỗn đản." Cô khẽ gọi một tiếng, rõ ràng là muốn đòi mắng chửi người, lại không nghĩ rằng khẽ gọi nói ra lại làm cho người ta xấu hổ.
"Như thế nào? Tôi tốt sao? Có phải đem cô hầu hạ thật sự thoải mái hay không?" Thoáng cười khóe môi anh vẫn dập dờn như cũ.
Dù cho Danh Khả đưa lưng về phía anh, nhìn không thấy mặt anh cũng không khó tưởng tượng hiện tại anh là cái biểu tình gì.
Tên hỗn đản này quả thực quá đáng giận, trên đời này làm sao có thể có người ác liệt như vậy!
Danh Khả vẫn cắn môi, không nói lời nào.
Cho dù bọn họ đem quan hệ cô cùng Mộ Tử Khâm nghĩ đến không chịu nổi như thế nào cô cũng sẽ không để ý, cô chỉ lo lắng hơn mười triệu còn lại kia, cô lấy cái gì đi trả lại anh?
Cô thật sự không nghĩ muốn trở thành con rối của anh, lại tùy ý bị anh đùa bỡn.
"Xem ra cô còn thật không nghĩ ra biện pháp tốt." Ngón tay dài của anh rơi vào bờ môi cô, tối nay cô cùng Mộ Tử Khâm đi ra ngoài, ở trong hậu viện nán lại một đoạn thời gian dài như thế rốt cuộc làm cái gì?
Ngón tay dài theo môi cô xẹt qua, một chút một chút, nhìn giống như là thương tiếc, nhưng Danh Khả cũng biết cô với anh mà nói cho tới bây giờ đều chỉ là đồ chơi, hai chữ "Thương tiếc" này tuyệt đối sẽ không dùng trên thân mình.
Cảm nhận được ngón tay dài của anh xẹt qua trên cánh môi chính mình, cô bỗng nhiên liền bực mình, dựa vào cái gì muốn cho nam nhân này khi dễ cô? Ánh mắt trầm xuống, cô bỗng nhiên há mồm, cắn xuống một ngụm.
Bắc Minh Dạ không nghĩ tới cô dám cắn chính mình, hay là không thèm để ý, ngón trỏ bị cô cắn ở trên môi, cô dùng lực cắn, anh lại tựa hồ không có một chút đau đớn như vậy, tùy ý cô cắn, thậm chí còn lấy ngón tay cái lại nhào nặn môi cô.
Cái miệng này chỉ có chút lớn như vậy, cắn một ngón tay dài của anh, cơ hồ đã đem không gian chiếm hết, anh bỗng nhiên nghĩ nếu để cho cô cắn lên hai ngón tay dài chính mình, có phải thật sự trực tiếp đem miệng nhỏ của cô chiếm hết hay không.
Danh Khả thật không nghĩ tới chính mình đã dùng lực cắn như vậy, anh cư nhiên một chút phản ứng đều không có, thậm chí còn có tâm tư lấy một cái ngón tay dài khác tới đùa giỡn cô.
Cô nhíu nhíu mày, rốt cục đem ngón tay dài của anh trong miệng mình phun ra, xoay mặt né tránh ánh mắt của anh.
"Như thế nào? Không cắn sao?" Ngón tay dài bị cắn hiện ra dấu răng sâu, nhưng lá gan cô còn không lớn đến mức như vậy, dám cắn chảy máu.
Anh vừa cười cười đầu ngón tay lại xẹt qua môi cô: "Nghĩ muốn báo thù lại không có dũng khí, bộ dáng này của cô nhất định cả đời làm cho người ta khi dễ."
"Cùng anh có cái quan hệ gì?" Cô dùng lực đẩy bàn tay của anh ra, muốn từ trong ngực anh đứng lên.
Nhưng một cái cánh tay dài khác của anh đã rơi vào trên eo cô, tư thế cô quen thuộc này, cũng tư thế ghét nhất này.
Dùng lực giãy giụa, vẫn lại là giãy giụa không liền quăng ra quả đấm trên lồng ngực của anh: "Buông, tôi sẽ không giống như trước tùy tiện để các ngươi khi dễ, buông ra."
"Cô quả nhiên đang tức giận." Anh bỗng nhiên đem cô bế lên, đang định để cho cô ngồi ở trên chân mình.
Cửa phòng lại bỗng nhiên bị gõ gõ, bên ngoài truyền đến thanh âm Mộ Tử Khâm trầm thấp: "Tuyết Nhi, chị Khả Khả có phải ở nơi này hay không?"
Danh Khả ngẩn ra, một cặp mắt mở được thật to, đang muốn mở miệng nói chuyện, bàn tay to Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên rơi vào trên môi cô, che đi tất cả lời nói.
Bên trong không có truyền đến bất luận cái gì đáp lại, Mộ Tử Khâm càng làm cửa kêu to: "Tuyết Nhi, có phải Danh Khả ở nơi này hay không? Thời gian không còn sớm, anh họ muốn đưa cô trở về trường học nghỉ ngơi."
Bên trong vẫn lại là không có truyền ra cái gì đáp lại, anh nhíu nhíu mày, có phần kích thích muốn đem cửa phòng đẩy ra, nhưng mặc dù Tuyết Nhi vẫn lại là tiểu hài tử, nhưng mặc kệ nói như thế nào đã mười bốn tuổi, cứ xông vào như vậy tựa hồ cũng không quá tốt.
Trong lòng do dự mà, cũng lo lắng, từ thư phòng ông ngoại ra ngoài liền không có tìm được Danh Khả, ngay cả bóng dáng Bắc Minh Dạ cũng đã biến mất, anh có phần hối hận, sớm biết liền không nên cùng ông ngoại nói lâu như vậy, anh sợ nhất là Bắc Minh Dạ mang Danh Khả đi.
Trong phòng Danh Khả hơi hơi giãy giụa, Bắc Minh Dạ lại bỗng nhiên buông cô ra, ngay tại cô hít sâu một hơi tính toán kêu gọi một bàn tay anh bỗng nhiên chụp lên thân thể cô.
Danh Khả sợ tới mức hít vào một hơi, muốn đem tay anh đẩy ra, nhưng anh không chỉ có không có buông tay, ngược lại vươn ra một cái bàn tay khác dọc theo bụng của cô dò xét đi xuống.
Danh Khả chỉ cảm thấy chính mình lại một lần nữa bị ma quỷ vây khốn, cô như thế nào đều đã không nghĩ tới nam nhân này cư nhiên dám làm càn như vậy, dám ở loại địa phương này làm ra chuyện như vậy với cô.
Liền ở ngoài cửa, nếu hiện tại anh đẩy cửa tiến vào thấy bọn họ cái bộ dáng này, trong lòng anh sẽ nghĩ như thế nào?
Cô không biết chính mình khi nào thì bắt đầu để ý những thứ này, chỉ là hiện tại bộ dáng này cô thực không muốn để cho người khác thấy, bị Bắc Minh Dạ khi dễ là một chuyện, nhưng để cho cô ở trước mặt người khác bị anh khi dễ cô sẽ cảm thấy được chính mình càng dơ bẩn càng khó chịu được.
"Tuyết Nhi." Thanh âm Mộ Tử Khâm gõ cửa bên ngoài tiếp tục truyền đến.
Danh Khả cắn môi, hít sâu một hơi, mới khàn giọng đáp lại; "Đêm nay. . . Đêm nay tôi cùng Tuyết Nhi ngủ, anh không cần chờ tôi."
Mộ Tử Khâm có phần buồn bực, mặc dù nhìn ra được quan hệ hai cô tựa hồ không tệ, bất quá Danh Khả ở tại chỗ này cùng Tuyết Nhi có phải thật sự thỏa đáng hay không?
Cảm giác được Bắc Minh Dạ đang làm càn, Danh Khả thiếu chút nữa nhịn không được kêu lên, cô dùng lực đẩy anh, nhưng gắng hết sức duy trì lời nói bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, cô hướng ngoài cửa nói khẽ: "Anh đi trước đi, Nha Nha nói lát nữa cho lái xe đưa tôi trở về, không cần chờ tôi, anh trước. . ."
Lời của cô còn chưa nói xong, chỉ một động tác Bắc Minh Dạ lại khiến cho cô thiếu chút nữa thét chói tai.
Cô dùng lực cắn môi cắn môi ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn anh, hận không thể lập tức cho anh một cái bàn tay, đánh nát những cái ý cười tà ác trên mặt anh này, nhưng mà ̣ hiện tại cô thật sự không có lá gan này.
Nhắm mắt lại để cho hơi thở chính mình cố gắng bình phục lại, cô mới nói: "Anh đi về trước, tôi muốn cùng Nha Nha tán gẫu một hồi."
Mộ Tử Khâm bất đắc dĩ, không nghĩ tới đêm nay Danh Khả cư nhiên đã bị Tuyết Nhi chiếm lấy, tiểu gia hỏa này thật đúng là hiểu được lăn qua lăn lại.
Bất quá anh biết gần đây tâm tình Tuyết Nhi vẫn không tốt, nếu cô nguyện ý cùng Danh Khả ở chung có lẽ anh cũng không nên đi quấy rầy.
Tay vươn đi ra thu trở về, anh chần chờ chốc lát mới nói: "Vậy cô bồi em ấy, tôi liền chờ cô, dỗ em ấy ngủ liền đi xuống, tôi đưa cô trở về."
Danh Khả vốn là muốn để cho anh rời khỏi, nhưng suy nghĩ lại anh chờ, có lẽ Bắc Minh Dạ cũng không dám làm càn như vậy, mặc dù cảm thấy được khả năng này tính trên cơ bản là không.
Bắc Minh Dạ anh khi nào thì bởi người khác mà thu liễm chính mình? Ngẫm lại đều khó có khả năng.
Cô hít sâu một hơi, thanh âm đã khàn, rất không dễ dàng mới phun ra một chữ: ". . . Được."
Nghe được đáp lại của cô, Mộ Tử Khâm vẫn lại là chần chờ khoảng khắc, sau một lát rốt cục xoay người rời khỏi.
Phòng cách âm hiệu quả quá tốt, ngay cả tiếng bước chân của anh cũng nhanh chóng biến mất không thấy.
Danh Khả lại vẫn lại là dùng lực cắn môi chính mình, gắt gao chịu đựng, sợ những cái tiếng kêu không nên này theo môi chính mình tràn ra bị người bên ngoài nghe được.
Bắc Minh Dạ bỗng nhiên xoay người một cái, từ phía sau lưng phủ trên cô, đè cô xuống, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, nhẹ giọng nói: "Cậu ta đi rồi, cô có thể kêu lên tiếng."
"Hỗn đản." Cô khẽ gọi một tiếng, rõ ràng là muốn đòi mắng chửi người, lại không nghĩ rằng khẽ gọi nói ra lại làm cho người ta xấu hổ.
"Như thế nào? Tôi tốt sao? Có phải đem cô hầu hạ thật sự thoải mái hay không?" Thoáng cười khóe môi anh vẫn dập dờn như cũ.
Dù cho Danh Khả đưa lưng về phía anh, nhìn không thấy mặt anh cũng không khó tưởng tượng hiện tại anh là cái biểu tình gì.
Tên hỗn đản này quả thực quá đáng giận, trên đời này làm sao có thể có người ác liệt như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.