Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 231: Xuống tay quá nhẹ

Niêm Hoa Nhạ Tiếu

26/08/2017

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả vốn đang nhớ lại muốn điện thoại cho Bắc Minh Dạ hay không, hỏi chính anh đêm nay có cần tới Đế Uyển hay không.

Ngày hôm qua đã không dám, về sau cô đều đã ngoan ngoãn nghe lời, chỉ ngóng trông thời gian hiệp nghị có thể nhanh lên qua đi.

Sau khi biết chính mình bị Mộ Tử Khâm lừa, từ trường học đến trên đường Đế Uyển cô đã nghĩ đến rõ ràng, lần này trốn tránh vẫn để cho chính mình sống được không hài lòng như thế không bằng học được đi tiếp thu, tiếp thu quan hệ bất thường này, cũng tiếp thu tồn tại nam nhân Bắc Minh Dạ này.

Trên hiệp nghị cũng không có quy định thời gian, quy định chỉ có ngày cô bồi anh, dù sao một ít ngày đều là muốn bồi anh, sớm một chút bồi xong sớm một chút giải quyết không phải càng hảo sao?

Sau khi nghĩ thông suốt đối với chuyện đi Đế Uyển này cô cũng không kháng cự như thế, chẳng qua muốn cô chủ động đến hỏi Bắc Minh Dạ muốn bồi anh hay không, nói như vậy vẫn lại là hỏi không được.

Cho nên sau khi cô rời đi Đằng Phi, liền viện cớ cùng Tiếu Tương các cô chia tay, liền vẫn dọc theo đường cái hướng phía trước đi đến, cũng là một mực do dự muốn gọi cú điện thoại kia hay không.

Chính là do dự thật lâu vẫn lại là không có biện pháp làm quyết định, mãi đến Bắc Minh Dạ đi tới kéo cô lại.

Quay đầu đón nhận ánh mắt của anh, cô kinh hồn vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi mới lấy lại tinh thần: "Tiên sinh, anh như thế nào ở trong này?"

" Bằng hữu cô đã xảy ra chuyện, tôi dẫn cô đi xem." Ý cười khóe môi Bắc Minh Dạ lại còn ở đây, nhưng sắc mặt Hạ Thiên Kim đuổi đi theo đã trầm xuống, mặc dù không đến mức lo lắng nhưng cũng không có ý cười rồi.

Quay đầu nhìn Hạ Thiên Kim, anh nói: "Để cho Hỏa Lang mang cô đi ăn ngon, Phỉ Phỉ xảy ra chuyện, tôi mang bằng hữu cô đi xem có thể hỗ trợ hay không."

Cổ họng Hạ Thiên Kim nghẹn, nước mắt nhất thời lại tràn đầy hốc mắt: "Dạ ca ca, anh muốn ném em xuống sao? Em đối với nơi này một chút cũng không quen thuộc, vạn nhất đi lạc rồi. . ."

"Hỏa Lang ngay tại phía sau chúng ta, anh ta sẽ nhìn cô." Bắc Minh Dạ chỉ là nhàn nhạt liếc cô ta một cái, liền nhìn Danh Khả, thanh âm không tính nhỏ, nhưng ở trong này tất cả mọi người có thể nghe được rõ ràng: "Bằng hữu tốt nhất Thang Phỉ Phỉ của cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ đang ở trên đường đưa đi bệnh viện, tôi không biết cô ấy bị thương như thế nào, cô đi theo giúp tôi chiếu cố cô ấy, đừng làm cho cô ấy chịu ủy khuất."

Danh Khả trừng mắt nhìn, có phần phản ứng không kịp, bằng hữu tốt nhất của cô khi nào thì biến thành Thang Phỉ Phỉ rồi hả? Nhưng nhìn hào quang xảo trá đáy mắt anh chớp lóe rồi biến mất cô bỗng nhiên liền giống như sáng tỏ rồi.



Lời này không phải nói với cô mà là cố ý nói cho một cái người khác nghe.

Muốn nhìn Hạ Thiên Kim một cái, nhưng rất rõ ràng lúc này cô nên là biểu hiện ra một chút đều đã không thèm để ý chuyện khác, bởi vì bằng hữu tốt nhất của cô là Thang Phỉ Phỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đang trên đường bị đưa đi bệnh viện, nếu là bằng hữu tốt nhất cô như thế nào có thể không lo lắng?

Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xoắn xuýt cùng một chỗ, cô vội hỏi: "Cô ấy như thế nào? Anh dẫn tôi đi, nhanh lên."

"Vậy mang cô đi." Bắc Minh Dạ đối với phản ứng của cô hết sức hài lòng, buông xong chuyện bước đi bên xe đi đến, Danh Khả cũng khẩn căng vội vàng đi theo.

Hạ Thiên Kim cắn môi, nước mắt lại chậc chậc chảy xuống, vội vàng đuổi sau lưng bọn họ, vẻ mặt lo lắng: "Dạ ca ca, anh không thể bỏ lại em. . ."

"Phỉ Phỉ xảy ra chuyện, tôi không thể không nhìn cô ấy, lát nữa lại tìm cô." Bắc Minh Dạ quay đầu ném cho cô ta một cái ánh mắt lạnh nhạt, liền thúc giục Danh Khả lên xe, chính anh cũng lên xe, tiện tay lôi kéo cửa xe "Ầm" một tiếng bị đóng.

Hạ Thiên Kim trừng mắt nhìn, một vòng nước mắt mới tràn ra, còn chưa kịp đuổi theo Dật Thang đã khởi động xe nhanh chóng đem xe chạy vào đường xe chạy.

Hạ Thiên Kim hoàn toàn mông muội, anh cứ như vậy đi tới, thật sự cứ như vậy ném một mình cô ta tiếp xuống, tại loại địa phương cô ta hoàn toàn không quen đây đơn giản là vì cái nữ hài kêu Thang Phỉ Phỉ kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị đưa đi bệnh viện.

Cái Thang Phỉ Phỉ kia trong lòng Dạ ca ca cư nhiên thật sự trọng yếu như vậy, cô ta cho tới bây giờ chưa thấy qua anh đối với cái nữ nhân nào để tâm như vậy!

Cô ta dùng lực chà chà chân, nước mắt lại vẫn không ngừng rơi, bóng dáng chiếc xe trong tầm mắt kia lại càng ngày càng mơ hồ rồi.

Hỏa Lang phía sau theo tới đây, lo lắng hỏi: "Sao lại thế này?"

Nghe được thanh âm của anh ta, Hạ Thiên Kim lại càng giận dễ sợ, quay đầu giương tay lên một cái bàn tay liền rơi vào trên mặt anh ta, cô ta tức giận nói: "Vì cái gì anh đi theo tôi? Nếu không phải bởi vì anh Dạ ca ca liền đều không yên tâm ném tôi ở ở trong này, anh vì cái gì muốn hại tôi? Anh biết rõ tôi muốn cùng với anh ấy, vì cái gì. . ."

Vừa nói nước mắt vẫn lại là không ngừng chảy.



Sắc mặt Hỏa Lang chưa biến, yên lặng thừa nhận một tát này, khuôn mặt nhỏ nhắn cô ta hoàn toàn bị nước mắt thấm ướt, nước mắt dần dần lóe ra quang mang mê muội dưới ngọn đèn, để cho mặt cô ta càng thêm động lòng người, càng thêm làm cho người ta trầm mê.

Anh ta muốn đưa tay vì cô lau đi nước mắt nhưng tay anh ta vừa mới nhấc lên Hạ Thiên Kim đã giương tay lên lại là một cái bàn tay quăng qua đi, cô ta tức giận: "Đều là anh không tốt, đều là anh sai!"

Mắng hai câu này cô ta xoay người liền rời khỏi.

Hỏa Lang truy đuổi qua đi nhưng cũng không dám đuổi đến gần quá.

Hạ Thiên Kim trong mắt đầy nước mắt cũng không biết chính mình hiện tại nên đi nơi nào, ngẫm lại vừa rồi chính mình tựa hồ đánh Hỏa Lang hai bàn tay, trong lòng không biết chảy qua chút gì, cô ta quay người lại liền hướng một con hẻm chạy vội đi vào.

Thấy cô ta thẳng đến hẻm nhỏ, Hỏa Lang cũng gắt gao vội vàng đi theo.

Mãi đến bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất vào đến trong ngõ hẻm, cũng mãi đến chung quanh không có những người khác có thể thấy bọn họ, Hạ Thiên Kim mới ngừng lại được, quay người lại hướng trong lòng Hỏa Lang xông đến.

Hỏa Lang không nghĩ tới cô vừa mới tức giận như vậy quăng chính mình hai cái bàn tay, lúc này cũng đã bổ nhào vào trong ngực anh ta rồi.

Nhưng mỗi lần chỉ cần cô hướng bên cạnh mình vừa tựa vào như vậy, để cho nước mắt ủy khuất thấm ướt quần áo trước ngực anh ta , một lòng liền lại nhanh chóng mềm mại xuống, đối với cô chỉ còn lại có đau lòng cùng thương tiếc, vừa rồi hai bàn tay kia cũng đã hoàn toàn không ghi ở trong lòng rồi.

"Tiểu thư, không cần khổ sở, tôi sẽ không để cho bọn họ khi dễ cô, nhất định sẽ không." Anh ta nghiêm túc nói.

"Là nữ nhân kia, đều là nữ nhân kia!" Hạ Thiên Kim từ trong ngực anh ta ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung theo dõi anh ta, giọng khàn khàn: "Dạ ca ca biết cô ta bị đưa vào trong bệnh viện hiện tại vội vã muốn đi gặp cô ta, anh vì nữ nhân kia ném tôi xuống!"

Ngực Hỏa Lang khó chịu, biết cô ủy khuất, muốn trấn an, nhưng lại không biết nên nói cái gì đó, chỉ có thể buộc chặt cánh tay dài đem cô dùng lực ôm vào trong ngực: "Thực xin lỗi tiểu thư, tôi xuống tay quá nhẹ, tôi nên là trực tiếp muốn mạng của cô ta, để cho cô ta đừng xuất hiện tại trong đời của cô, thực xin lỗi lần sau tôi nên biết làm sao."

"Không cần!" Cô ta hô nhỏ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt đáy mắt còn đang lóe ra, lại quật cường giơ tay lên lau.

Cô ta cắn môi, mặc dù vẻ mặt ủy khuất, nhưng vẫn lại là quan tâm nói: "Anh không thể giết người, nơi này là Đông Lăng, không phải địa phương chúng ta, vạn nhất người bị tra được anh phải đền mạng, tôi không cần anh gặp chuyện không may,anh không thể xảy ra chuyện." ( ^-^ Q: Em ấy cũng ghê phết, hai đứa ni đến với nhau đi cho khỏe, đừng làm hại người khác nữa!)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook