Mối Tình Đầu Của Đối Thủ Một Mất Một Còn Với Nam Chính Truyện Vườn Trường
Chương 6: Chớ Chọc Người Phụ Nữ Của Đoạn Dã (2)
Lâm Miên Miên
29/11/2022
Editor: Bamboo
___________________
Mấy phút sau, ba người đứng phía trước tủ quần áo.
“Hôm nay nên mặc cái gì đây?” Nhan Tình sờ cầm, lựa tới lựa lui, sờ tới một chiếc váy hai dây mỏng, ánh mắt sáng lên, “Cái này thế nào!”
Giang Vũ Mạt lắc đầu, “Không tốt lắm đâu, bộ váy này phải phối hợp với áo khoác nữa, thời tiết hôm nay đến ba mươi bảy ba mươi tám độ, nếu tớ mặc áo khoác đi trên đường chắc chắn sẽ bị coi như người điên mất.”
“Vậy thì không mặc áo khoác, chỉ mặc váy thôi.” Nhan Tình tưởng tượng một chút, “Đoàn ca chắc chắn sẽ mê cậu đến thần hồn điên đảo.”
Giang Vũ Mạt: “...Không mặc đâu, dây lưng của nội y che không được, sẽ bị lộ đó.”
Tưởng tượng của Nhan Tình bị đánh nát, “Cậu đi mua mấy loại dây lưng trong suốt á, trong cửa hàng đều có.”
Tôn Mộng Đình nói: “Mẹ tớ cũng có loại đó, nhưng trong suốt không có nghĩa là không nhìn thấy đâu, tớ cảm thấy mặc vào cũng sẽ không dễ nhìn.”
Váy mỏng bị bác bỏ.
Trong tủ treo quần áo của Giang Vũ Mạt có rất nhiều đồ, cô thích xinh đẹp, mẹ Giang cũng thích chưng diện cho cô, cửa hàng trên phố ra kiểu mới thì kiểu gì bà cũng mua cho cô.
Sau một lúc chọn lựa mặc thử mất nửa giờ, rốt cuộc cũng chọn xong trang phục xế chiều hôm nay mặc — áo T shirt ngắn màu trắng, quần bò ngắn cùng với giày vải.
Tủ quần áo của học sinh dù nhiều nhưng cũng đều là những kiểu đồ rất quy củ, là loại mặc ra đường ai ai cũng biết đó là học sinh.
So với bạn bè, Giang Vũ Mạt cũng không tính là cao lắm, bởi vì gen của ba mẹ cô cũng đâu có cao…Cô năm nay mười bảy tuổi, cao khoảng một mét sáu, ba mẹ vì muốn cô cao lên chút nữa mà mỗi ngày đều bắt cô uống sữa tươi, đến cuối cùng có hiệu quả hay không, vẫn là chờ đến lúc trưởng thành mới biết được.
Khung xương cô không lớn, đôi chân thẳng tắp mà tinh tế, làn da được di truyền từ ba cô, dù có phơi nắng đến đâu cũng không đen.
Bởi vậy quần áo kiểu bình thường khi mặc lên người cô cũng trong không giống với người khác.
Chọn xong quần áo, Giang Vũ Mạt liền đến phòng vệ sinh rửa tay tắm rửa gội đầu.
Đứng dưới vòi hoa sen, đầu óc cô cũng là một đoàn rối bời, cô không biết mình nên làm như thế nào.
Ngũ Trung có một vài học sinh trái với nội quy mà nhuộm tóc uốn tóc. Đến cả Nhan Tình cũng lén đi kéo thẳng tóc, dưới sự ảnh hưởng này, cô cũng rất động tâm, có một thời gian cô cũng muốn đi kéo thẳng tóc.
Khi Đoạn Dã còn học cấp hai có một tiểu đệ luôn đi theo sau cậu, sau khi người nọ học xong chín năm bắt buộc giáo dục thì không học lên cấp ba mà đi học nghề ở tiệm tóc, trước khi cậu ta đi nơi khác học đã cam đoan với Giang Vũ Mạt là chờ học xong có được kỹ thuật thật tốt sẽ tự mình trở về kéo thẳng tóc cho cô, dùng loại thuốc tốt nhất, không lấy tiền!
Không đợi đến tiểu đệ này trở về, Giang Vũ Mạt đã bỏ đi suy nghĩ này rồi.
Cô bây giờ cảm thấy kéo thẳng tóc cũng khó nhìn…
Vẫn tốt nhất là chờ một chút nữa, đợi đến khi thi đại học xong cô sẽ đi tỉnh thành làm tóc!
Cứ quyết định vui sướng như vậy đi!
“Nếu không thì thả tóc đi.” Tôn Mộng Đình vừa sấy tóc cho cô vừa nói, “Xõa tóc như vậy cũng rất dễ nhìn.”
Giang Vũ Mạt: “Cậu muốn tớ nóng chết à.”
Cuối cùng Giang Vũ Mạt vẫn chọn buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương hất hất tóc.
Nhan Tình cười hì hì nói, “Nặng quá coi cẩn thận bị hói đấy!”
Tuổi này của các cô cũng rất thích chưng diện làm đẹp nhưng điều kiện cũng có hạn. Đồ trang điểm Nhan Tình đem tới là mượn từ chị họ, tuy nói là đồ trang điểm nhưng thật ra cũng chỉ có một chai BB cream, một hộp phấn khối và một thỏi son.
Lúc đầu các cô đã thảo luận xong, chiều nay phải lồng lộn một phen.
Giang Vũ Mạt nhìn BB cream đổ ra tay, trầm ngâm nói, “Nếu chút nữa đổ mồ hôi, trên mặt sẽ xuất hiện mấy vệt trắng thì xấu hổ chết mất.”
Cô chỉ là tay mơ còn chưa chạm được vào cánh cửa trang điểm, dứt khoát kiên quyết lấy giấy ăn lau sạch.
Nhan Tình nói với Tôn Mộng Đình, “Cậu ấy trời sinh đã có nước da đẹp rồi nên không cần đánh, hai người chúng ta vẫn nên thành thành thật thật dùng thôi.”
Lúc ba người ra cửa cũng đã năm giờ chiều.
Đi ra tiểu khu, thấy Đoàn Dã đã đợi ở đấy.
Đoàn Dã vẫn là lái xe máy đến, cậu không có khả năng sẽ chở ba nữ sinh, nếu như có chở hết được cũng sẽ không chở.
Giang Vũ Mạt thật do dự.
Đoàn Dã mở ví tiền, rút ra tờ một trăm đưa cho Nhan Tình.
Đây là đưa cho bọn họ trả tiền taxi.
Ninh Thành nhỏ, xe taxi cũng tiện nghi, giá khởi điểm cũng chỉ mất năm tệ.
Đến địa điểm ăn cơm tuyệt đối cũng không vượt qua mười lăm tệ.
Nhan Tình vội vàng khoát khoát tay, “Tụi tớ có tiền, có tiền.”
Mặc dù bình thường tụi cô vẫn trêu chọc Giang Vũ Mạt nhưng khi đối mặt với Đoạn Dã vẫn còn có chút rụt rè.
Nào dám muốn tiền của cậu chứ.
Giang Vũ Mạt vốn muốn nói sẽ cùng các cô ấy đi taxi, nhưng khi lời nói đến khóe miệng thì nuốt trở vào, cô nhìn thấy trên trán Đoạn Dã đổ mồ hôi, có thể thấy được cậu đã chờ cô ở chỗ này rất lâu rồi.
Cô không phải kiểu người làm mất hứng, đương nhiên cũng sẽ không làm mấy việc gây mất hứng như vậy.
Đưa mắt nhìn Nhan Tình với Tôn Mộng Đình đi lên taxi, sau đó cô mới nhận lấy mũ bảo hiểm mà Đoạn Dã đưa tới, lẩm bẩm một câu, “Nóng chết mất.”
Đoạn Dã ngồi trên xe gắn máy, nghe vậy thấp giọng dỗ cô, “Không đội không được đâu.”
Lúc cậu chở cô sẽ luôn mang mũ bảo hiểm, cũng nhất định phải bắt cô đội.
Giang Vũ Mạt giẫm lên chỗ để chân rồi lên xe, ngồi đằng sau Đoạn Dã.
Đoạn Dã thông qua kính chiếu hậu của xe nhìn cô đã yên ổn hay chưa.
Vặn vặn tay lái, động cơ hoạt động, xe chạy ra ngoài.
___________________
Mấy phút sau, ba người đứng phía trước tủ quần áo.
“Hôm nay nên mặc cái gì đây?” Nhan Tình sờ cầm, lựa tới lựa lui, sờ tới một chiếc váy hai dây mỏng, ánh mắt sáng lên, “Cái này thế nào!”
Giang Vũ Mạt lắc đầu, “Không tốt lắm đâu, bộ váy này phải phối hợp với áo khoác nữa, thời tiết hôm nay đến ba mươi bảy ba mươi tám độ, nếu tớ mặc áo khoác đi trên đường chắc chắn sẽ bị coi như người điên mất.”
“Vậy thì không mặc áo khoác, chỉ mặc váy thôi.” Nhan Tình tưởng tượng một chút, “Đoàn ca chắc chắn sẽ mê cậu đến thần hồn điên đảo.”
Giang Vũ Mạt: “...Không mặc đâu, dây lưng của nội y che không được, sẽ bị lộ đó.”
Tưởng tượng của Nhan Tình bị đánh nát, “Cậu đi mua mấy loại dây lưng trong suốt á, trong cửa hàng đều có.”
Tôn Mộng Đình nói: “Mẹ tớ cũng có loại đó, nhưng trong suốt không có nghĩa là không nhìn thấy đâu, tớ cảm thấy mặc vào cũng sẽ không dễ nhìn.”
Váy mỏng bị bác bỏ.
Trong tủ treo quần áo của Giang Vũ Mạt có rất nhiều đồ, cô thích xinh đẹp, mẹ Giang cũng thích chưng diện cho cô, cửa hàng trên phố ra kiểu mới thì kiểu gì bà cũng mua cho cô.
Sau một lúc chọn lựa mặc thử mất nửa giờ, rốt cuộc cũng chọn xong trang phục xế chiều hôm nay mặc — áo T shirt ngắn màu trắng, quần bò ngắn cùng với giày vải.
Tủ quần áo của học sinh dù nhiều nhưng cũng đều là những kiểu đồ rất quy củ, là loại mặc ra đường ai ai cũng biết đó là học sinh.
So với bạn bè, Giang Vũ Mạt cũng không tính là cao lắm, bởi vì gen của ba mẹ cô cũng đâu có cao…Cô năm nay mười bảy tuổi, cao khoảng một mét sáu, ba mẹ vì muốn cô cao lên chút nữa mà mỗi ngày đều bắt cô uống sữa tươi, đến cuối cùng có hiệu quả hay không, vẫn là chờ đến lúc trưởng thành mới biết được.
Khung xương cô không lớn, đôi chân thẳng tắp mà tinh tế, làn da được di truyền từ ba cô, dù có phơi nắng đến đâu cũng không đen.
Bởi vậy quần áo kiểu bình thường khi mặc lên người cô cũng trong không giống với người khác.
Chọn xong quần áo, Giang Vũ Mạt liền đến phòng vệ sinh rửa tay tắm rửa gội đầu.
Đứng dưới vòi hoa sen, đầu óc cô cũng là một đoàn rối bời, cô không biết mình nên làm như thế nào.
Ngũ Trung có một vài học sinh trái với nội quy mà nhuộm tóc uốn tóc. Đến cả Nhan Tình cũng lén đi kéo thẳng tóc, dưới sự ảnh hưởng này, cô cũng rất động tâm, có một thời gian cô cũng muốn đi kéo thẳng tóc.
Khi Đoạn Dã còn học cấp hai có một tiểu đệ luôn đi theo sau cậu, sau khi người nọ học xong chín năm bắt buộc giáo dục thì không học lên cấp ba mà đi học nghề ở tiệm tóc, trước khi cậu ta đi nơi khác học đã cam đoan với Giang Vũ Mạt là chờ học xong có được kỹ thuật thật tốt sẽ tự mình trở về kéo thẳng tóc cho cô, dùng loại thuốc tốt nhất, không lấy tiền!
Không đợi đến tiểu đệ này trở về, Giang Vũ Mạt đã bỏ đi suy nghĩ này rồi.
Cô bây giờ cảm thấy kéo thẳng tóc cũng khó nhìn…
Vẫn tốt nhất là chờ một chút nữa, đợi đến khi thi đại học xong cô sẽ đi tỉnh thành làm tóc!
Cứ quyết định vui sướng như vậy đi!
“Nếu không thì thả tóc đi.” Tôn Mộng Đình vừa sấy tóc cho cô vừa nói, “Xõa tóc như vậy cũng rất dễ nhìn.”
Giang Vũ Mạt: “Cậu muốn tớ nóng chết à.”
Cuối cùng Giang Vũ Mạt vẫn chọn buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương hất hất tóc.
Nhan Tình cười hì hì nói, “Nặng quá coi cẩn thận bị hói đấy!”
Tuổi này của các cô cũng rất thích chưng diện làm đẹp nhưng điều kiện cũng có hạn. Đồ trang điểm Nhan Tình đem tới là mượn từ chị họ, tuy nói là đồ trang điểm nhưng thật ra cũng chỉ có một chai BB cream, một hộp phấn khối và một thỏi son.
Lúc đầu các cô đã thảo luận xong, chiều nay phải lồng lộn một phen.
Giang Vũ Mạt nhìn BB cream đổ ra tay, trầm ngâm nói, “Nếu chút nữa đổ mồ hôi, trên mặt sẽ xuất hiện mấy vệt trắng thì xấu hổ chết mất.”
Cô chỉ là tay mơ còn chưa chạm được vào cánh cửa trang điểm, dứt khoát kiên quyết lấy giấy ăn lau sạch.
Nhan Tình nói với Tôn Mộng Đình, “Cậu ấy trời sinh đã có nước da đẹp rồi nên không cần đánh, hai người chúng ta vẫn nên thành thành thật thật dùng thôi.”
Lúc ba người ra cửa cũng đã năm giờ chiều.
Đi ra tiểu khu, thấy Đoàn Dã đã đợi ở đấy.
Đoàn Dã vẫn là lái xe máy đến, cậu không có khả năng sẽ chở ba nữ sinh, nếu như có chở hết được cũng sẽ không chở.
Giang Vũ Mạt thật do dự.
Đoàn Dã mở ví tiền, rút ra tờ một trăm đưa cho Nhan Tình.
Đây là đưa cho bọn họ trả tiền taxi.
Ninh Thành nhỏ, xe taxi cũng tiện nghi, giá khởi điểm cũng chỉ mất năm tệ.
Đến địa điểm ăn cơm tuyệt đối cũng không vượt qua mười lăm tệ.
Nhan Tình vội vàng khoát khoát tay, “Tụi tớ có tiền, có tiền.”
Mặc dù bình thường tụi cô vẫn trêu chọc Giang Vũ Mạt nhưng khi đối mặt với Đoạn Dã vẫn còn có chút rụt rè.
Nào dám muốn tiền của cậu chứ.
Giang Vũ Mạt vốn muốn nói sẽ cùng các cô ấy đi taxi, nhưng khi lời nói đến khóe miệng thì nuốt trở vào, cô nhìn thấy trên trán Đoạn Dã đổ mồ hôi, có thể thấy được cậu đã chờ cô ở chỗ này rất lâu rồi.
Cô không phải kiểu người làm mất hứng, đương nhiên cũng sẽ không làm mấy việc gây mất hứng như vậy.
Đưa mắt nhìn Nhan Tình với Tôn Mộng Đình đi lên taxi, sau đó cô mới nhận lấy mũ bảo hiểm mà Đoạn Dã đưa tới, lẩm bẩm một câu, “Nóng chết mất.”
Đoạn Dã ngồi trên xe gắn máy, nghe vậy thấp giọng dỗ cô, “Không đội không được đâu.”
Lúc cậu chở cô sẽ luôn mang mũ bảo hiểm, cũng nhất định phải bắt cô đội.
Giang Vũ Mạt giẫm lên chỗ để chân rồi lên xe, ngồi đằng sau Đoạn Dã.
Đoạn Dã thông qua kính chiếu hậu của xe nhìn cô đã yên ổn hay chưa.
Vặn vặn tay lái, động cơ hoạt động, xe chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.