Mối Tình Đầu Của Đối Thủ Một Mất Một Còn Với Nam Chính Truyện Vườn Trường
Chương 16: "sinh Nhật Vui Vẻ" (2)
Lâm Miên Miên
02/12/2022
Editor: Bamboo
___________________
Chuyện về hai người kia, cô cũng có nghe người khác nói qua lúc học thể dục.
Các nữ sinh đều rất hâm mộ Giang Vũ Mạt, được lão đại nổi danh toàn trường thích, ai cũng muốn trở thành Giang Vũ Mạt, có được sự yêu thích như thế.
Cô nghe xong cũng chỉ cười cười, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe từ đơn tiếng Anh.
Mười mấy tuổi, biết cái gì là thích chứ.
…
Giang Vũ Mạt vốn tính tình hướng ngoại, nhìn về phía Ninh Tri Dụ, dù cho cô có đang ngại ngùng cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy, cô chủ động chào cô ấy, “Nhà cậu ở chỗ này à?”
Cô đi về phía Ninh Tri Dụ, Đoạn Dã cũng không đi qua, mà đứng cách đó không xa chờ cô.
Ninh Trị Dụ đứng dậy, nhìn Giang Vũ Mạt, cười nói, “Ừm, thật là trùng hợp.”
Mặt Giang Vũ Mạt đỏ lên, “Tụi tớ đến đây tản bộ.”
Ninh Tri Dụ mỉm cười, nhìn về phía Đoàn Dã đang đứng cách đó không xa.
Thân thể cậu cao lớn thẳng tắp, có khí chất khác biệt với mấy lưu manh đầu đường mà người khác hay khinh thường.
“Ừm” Ninh Tri Dụ gật đầu, làm bộ nhìn đồng hồ có vẻ hơi cũ trên cổ tay, “Không còn sớm nữa, tớ cũng về trước đây.”
Giang Vũ Mạt chần chờ một chút, rồi quay người đi về phía Đoạn Dã.
Ninh Tri Dụ rõ ràng nhìn thấy, thần sắc nam sinh vốn dĩ đang đạm mạc trong nháy mắt như bị cái gì đó thắp sáng, cậu nhìn chăm chú Giang Vũ Mạt, mọi thứ xung quanh như không thể tiến vào mắt cậu.
“Chúng tớ đi nha.” Giang Vũ Mạt phất tay về phía Ninh Tri Dụ, cùng Đoạn Dã tiếp tục đi hướng bờ đê.
Ninh Tri Dụ nhìn bóng lưng của bọn họ, rồi thu hồi tầm mắt, đi về phía khu nhà trệt.
Giang Vũ Mạt vẫn còn nghĩ đến chuyện về Ninh Tri Dụ.
Là nữ chính trong tiểu thuyết đó!
Nơi này được gọi là khu Lâm Giang, là khu vực cũ nhất ở Ninh Thành, người địa phương gọi nơi này là khu dân nghèo.
Xem ra tình huống trong nhà Ninh Tri Dụ không phải rất tốt, khó trách thành tích cô ấy tốt như thế mà không đi Nhất Trung học, lại chọn Ngũ Trung.
Bất quá cũng không sao cả, cô nhớ trong tiểu thuyết, lúc thi đại học Ninh Tri Dụ phát huy cực kỳ tốt, là hạng nhất của Ngũ Trung, đậu trường đại học rất tốt ở Yến Kinh. Dù cho không có gặp nam chính thì tương lai của Ninh Tri Dụ cũng rất sáng lạng, dù sao thì so với cô tốt hơn nhiều.
“Suy nghĩ gì đó?” Đoạn Dã thấy cô đang lâm vào trầm tư liền hỏi.
Gặp phải Ninh Trinh Dụ, cô lại lần nữa phát sầu.
Cô cũng không biết vì sao.
Có thể là vì thành tích, vì thi đại học, vì tương lai, cũng vì tương lai cùng Đoạn Dã.
Cô nói lung tung: “Người vừa rồi chính là hạng nhất học lớp bên cạnh tớ, đọc sách đặc biệt lợi hại, hạng nhất đó, chắc cậu cũng nghe qua rồi chứ, là Ninh Tri Dụ.”
Đoạn Dã nhíu nhíu mày, “Cái gì”
Dừng lại một chút rồi nói: “Không biết, không quen biết.”
Cậu căn bản cũng không chú ý tới mấy sự tình kia, cũng không biết nữ sinh vừa rồi.
Giang Vũ Mạt có chút kinh ngạc, nhưng lúc sau mới nhớ tới thái độ học tập của cậu lúc cấp hai, lại cảm thấy cũng bình thường.
Cậu khả năng cũng không nhớ đại biểu môn toán hồi lớp chín của lớp bọn họ, sao lại chú ý đến học sinh có thành tích tốt của lớp khác cơ chứ.
Giang Vũ Mạt chắp hai tay sau lưng, thở dài một hơi: “Bạn ấy thật sự rất lợi hại, thành tích rất tốt, làm sao đầu óc cậu ấy lại thông minh như vậy cơ chứ.”
Rõ ràng cô với Ninh Tri Dụ cũng không chênh lệch gì nhiều.
Rõ ràng đều là người, làm sao lại có khác biệt lớn như thế chứ~
Đoạn Dã một tay đút vào túi quần, có lúc ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, lúc thì cúi đầu nhìn về phía cô.
Cậu cười khẽ một tiếng, khắc chế xúc động muốn sờ tóc cô.
Cậu không nói gì, cũng không am hiểu nên làm sao đáp lại mấy vấn đề như vậy.
Cậu không thốt lên nổi mấy câu như “Tớ cảm thấy cậu mới tốt nhất”, bởi vì cậu không muốn so sánh cô với người khác, cô cũng không thích nghe loại lời này. Bởi vì cô rất bội phục Ninh Tri Dụ, rất sùng bái dạng học bá như thế này.
…
Một khoảng đê này không có người nào, tương đối quạnh quẽ, xa xa còn có thể thấy bãi sông.
Gió mát phất phơ, nhiệt độ so với trung tâm nội thành thấp một chút.
Giang Vũ Mạt duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn Đoạn Dã, “Như này tốt hơn so với ca hát.”
Dù hôm nay là sinh nhật cô thì cũng đoạt mic không nổi với mấy mạch bá kia đâu, dù cho có đoạt được cô cũng sẽ không hát.
Thả bộ hóng gió tại bờ đê như này, vậy mà khá tốt.
Đoạn Dã ngắm nhìn bốn phía, “Cậu chờ tớ một chút.”
Xác định không có người nào, cậu mới yên tâm để một mình cô đứng lại trên đê, chính mình lại khom lưng đi xuống. Phía dưới đê là một rừng cây.
Cậu không biết nên tặng quà sinh nhật gì, cũng không rõ nữ sinh yêu thích loại nào.
Năm kia cậu tặng MP3, cô ngại nó đắt tiền, cuối cùng hai người họ dùng chung chiếc MP3 này, lúc download ca khúc mới cô nghe chán rồi sẽ đưa cho cậu.
Năm trước nghe theo ý kiến chó má của Quách Thế Siêu, tặng một lọ nước hoa, cô ấy rất kinh ngạc, về sau mới biết được là, mẹ cô cũng có một bình nước hoa như thế này.
Giang Vũ Mạt đứng một mình trên bờ đê một chút cũng không sợ.
Cô vốn là người rất nhát gan, nhưng nghĩ tới Đoạn Dã đang ở cách đây không xa, cô không sợ nữa.
Đang lúc cô buồn bực nghĩ cậu đang làm gì, phịch một tiếng, cô ngước mắt nhìn lên không trung—
Thế…thế mà là pháo hoa?!
Cô sững sờ nhìn bầu trời đêm, còn chưa lấy lại tinh thần, Đoạn Dã đã đi đến, cậu cười nói với cô, “Sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật mười bảy tuổi, Đoạn Dã tặng Giang Vũ Mạt một màn pháo hoa rực rỡ.
Thanh âm pháo hoa không tính là nhỏ.
Ninh Tri Dụ nghe được hàng xóm nhà cô nói chuyện, đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người đang phóng pháo hoa.
Vô cùng đẹp.
Cô hình như đoán được, pháo hoa này do ai phóng—
Cô rất tin tưởng chính mình, cô sẽ thi đậu trường đại học lý tưởng, sẽ trở thành người mà mình muốn, sẽ có công việc yêu thích.
Về sau sẽ tự mình kiếm tiền, có một ngôi nhà nhỏ thuộc về chính mình, có lẽ cũng sẽ gặp được người thích hợp với mình.
Cuộc sống bình yên, thậm chí là bình đạm.
Cô hình như có chút hiểu rõ vì sao mấy nữ sinh kia lại hâm mộ Giang Vũ Mạt.
Kỳ thật không phải hâm mộ Giang Vũ Mạt, cũng không phải hâm mộ Đoạn Dã.
Mà là hâm mộ Giang Vũ Mạt có Đoạn Dã, hâm mộ Đoạn Dã có Giang Vũ Mạt.
Rất kỳ quái, giờ phút này cô vậy mà lại tưởng tượng, tưởng tượng ở tương lai thực bình đạm của cô kia, nếu hai người đó vẫn ở bên nhau, hình như cũng không tồi.
___________________
Chuyện về hai người kia, cô cũng có nghe người khác nói qua lúc học thể dục.
Các nữ sinh đều rất hâm mộ Giang Vũ Mạt, được lão đại nổi danh toàn trường thích, ai cũng muốn trở thành Giang Vũ Mạt, có được sự yêu thích như thế.
Cô nghe xong cũng chỉ cười cười, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe từ đơn tiếng Anh.
Mười mấy tuổi, biết cái gì là thích chứ.
…
Giang Vũ Mạt vốn tính tình hướng ngoại, nhìn về phía Ninh Tri Dụ, dù cho cô có đang ngại ngùng cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy, cô chủ động chào cô ấy, “Nhà cậu ở chỗ này à?”
Cô đi về phía Ninh Tri Dụ, Đoạn Dã cũng không đi qua, mà đứng cách đó không xa chờ cô.
Ninh Trị Dụ đứng dậy, nhìn Giang Vũ Mạt, cười nói, “Ừm, thật là trùng hợp.”
Mặt Giang Vũ Mạt đỏ lên, “Tụi tớ đến đây tản bộ.”
Ninh Tri Dụ mỉm cười, nhìn về phía Đoàn Dã đang đứng cách đó không xa.
Thân thể cậu cao lớn thẳng tắp, có khí chất khác biệt với mấy lưu manh đầu đường mà người khác hay khinh thường.
“Ừm” Ninh Tri Dụ gật đầu, làm bộ nhìn đồng hồ có vẻ hơi cũ trên cổ tay, “Không còn sớm nữa, tớ cũng về trước đây.”
Giang Vũ Mạt chần chờ một chút, rồi quay người đi về phía Đoạn Dã.
Ninh Tri Dụ rõ ràng nhìn thấy, thần sắc nam sinh vốn dĩ đang đạm mạc trong nháy mắt như bị cái gì đó thắp sáng, cậu nhìn chăm chú Giang Vũ Mạt, mọi thứ xung quanh như không thể tiến vào mắt cậu.
“Chúng tớ đi nha.” Giang Vũ Mạt phất tay về phía Ninh Tri Dụ, cùng Đoạn Dã tiếp tục đi hướng bờ đê.
Ninh Tri Dụ nhìn bóng lưng của bọn họ, rồi thu hồi tầm mắt, đi về phía khu nhà trệt.
Giang Vũ Mạt vẫn còn nghĩ đến chuyện về Ninh Tri Dụ.
Là nữ chính trong tiểu thuyết đó!
Nơi này được gọi là khu Lâm Giang, là khu vực cũ nhất ở Ninh Thành, người địa phương gọi nơi này là khu dân nghèo.
Xem ra tình huống trong nhà Ninh Tri Dụ không phải rất tốt, khó trách thành tích cô ấy tốt như thế mà không đi Nhất Trung học, lại chọn Ngũ Trung.
Bất quá cũng không sao cả, cô nhớ trong tiểu thuyết, lúc thi đại học Ninh Tri Dụ phát huy cực kỳ tốt, là hạng nhất của Ngũ Trung, đậu trường đại học rất tốt ở Yến Kinh. Dù cho không có gặp nam chính thì tương lai của Ninh Tri Dụ cũng rất sáng lạng, dù sao thì so với cô tốt hơn nhiều.
“Suy nghĩ gì đó?” Đoạn Dã thấy cô đang lâm vào trầm tư liền hỏi.
Gặp phải Ninh Trinh Dụ, cô lại lần nữa phát sầu.
Cô cũng không biết vì sao.
Có thể là vì thành tích, vì thi đại học, vì tương lai, cũng vì tương lai cùng Đoạn Dã.
Cô nói lung tung: “Người vừa rồi chính là hạng nhất học lớp bên cạnh tớ, đọc sách đặc biệt lợi hại, hạng nhất đó, chắc cậu cũng nghe qua rồi chứ, là Ninh Tri Dụ.”
Đoạn Dã nhíu nhíu mày, “Cái gì”
Dừng lại một chút rồi nói: “Không biết, không quen biết.”
Cậu căn bản cũng không chú ý tới mấy sự tình kia, cũng không biết nữ sinh vừa rồi.
Giang Vũ Mạt có chút kinh ngạc, nhưng lúc sau mới nhớ tới thái độ học tập của cậu lúc cấp hai, lại cảm thấy cũng bình thường.
Cậu khả năng cũng không nhớ đại biểu môn toán hồi lớp chín của lớp bọn họ, sao lại chú ý đến học sinh có thành tích tốt của lớp khác cơ chứ.
Giang Vũ Mạt chắp hai tay sau lưng, thở dài một hơi: “Bạn ấy thật sự rất lợi hại, thành tích rất tốt, làm sao đầu óc cậu ấy lại thông minh như vậy cơ chứ.”
Rõ ràng cô với Ninh Tri Dụ cũng không chênh lệch gì nhiều.
Rõ ràng đều là người, làm sao lại có khác biệt lớn như thế chứ~
Đoạn Dã một tay đút vào túi quần, có lúc ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn, lúc thì cúi đầu nhìn về phía cô.
Cậu cười khẽ một tiếng, khắc chế xúc động muốn sờ tóc cô.
Cậu không nói gì, cũng không am hiểu nên làm sao đáp lại mấy vấn đề như vậy.
Cậu không thốt lên nổi mấy câu như “Tớ cảm thấy cậu mới tốt nhất”, bởi vì cậu không muốn so sánh cô với người khác, cô cũng không thích nghe loại lời này. Bởi vì cô rất bội phục Ninh Tri Dụ, rất sùng bái dạng học bá như thế này.
…
Một khoảng đê này không có người nào, tương đối quạnh quẽ, xa xa còn có thể thấy bãi sông.
Gió mát phất phơ, nhiệt độ so với trung tâm nội thành thấp một chút.
Giang Vũ Mạt duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn Đoạn Dã, “Như này tốt hơn so với ca hát.”
Dù hôm nay là sinh nhật cô thì cũng đoạt mic không nổi với mấy mạch bá kia đâu, dù cho có đoạt được cô cũng sẽ không hát.
Thả bộ hóng gió tại bờ đê như này, vậy mà khá tốt.
Đoạn Dã ngắm nhìn bốn phía, “Cậu chờ tớ một chút.”
Xác định không có người nào, cậu mới yên tâm để một mình cô đứng lại trên đê, chính mình lại khom lưng đi xuống. Phía dưới đê là một rừng cây.
Cậu không biết nên tặng quà sinh nhật gì, cũng không rõ nữ sinh yêu thích loại nào.
Năm kia cậu tặng MP3, cô ngại nó đắt tiền, cuối cùng hai người họ dùng chung chiếc MP3 này, lúc download ca khúc mới cô nghe chán rồi sẽ đưa cho cậu.
Năm trước nghe theo ý kiến chó má của Quách Thế Siêu, tặng một lọ nước hoa, cô ấy rất kinh ngạc, về sau mới biết được là, mẹ cô cũng có một bình nước hoa như thế này.
Giang Vũ Mạt đứng một mình trên bờ đê một chút cũng không sợ.
Cô vốn là người rất nhát gan, nhưng nghĩ tới Đoạn Dã đang ở cách đây không xa, cô không sợ nữa.
Đang lúc cô buồn bực nghĩ cậu đang làm gì, phịch một tiếng, cô ngước mắt nhìn lên không trung—
Thế…thế mà là pháo hoa?!
Cô sững sờ nhìn bầu trời đêm, còn chưa lấy lại tinh thần, Đoạn Dã đã đi đến, cậu cười nói với cô, “Sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật mười bảy tuổi, Đoạn Dã tặng Giang Vũ Mạt một màn pháo hoa rực rỡ.
Thanh âm pháo hoa không tính là nhỏ.
Ninh Tri Dụ nghe được hàng xóm nhà cô nói chuyện, đẩy cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người đang phóng pháo hoa.
Vô cùng đẹp.
Cô hình như đoán được, pháo hoa này do ai phóng—
Cô rất tin tưởng chính mình, cô sẽ thi đậu trường đại học lý tưởng, sẽ trở thành người mà mình muốn, sẽ có công việc yêu thích.
Về sau sẽ tự mình kiếm tiền, có một ngôi nhà nhỏ thuộc về chính mình, có lẽ cũng sẽ gặp được người thích hợp với mình.
Cuộc sống bình yên, thậm chí là bình đạm.
Cô hình như có chút hiểu rõ vì sao mấy nữ sinh kia lại hâm mộ Giang Vũ Mạt.
Kỳ thật không phải hâm mộ Giang Vũ Mạt, cũng không phải hâm mộ Đoạn Dã.
Mà là hâm mộ Giang Vũ Mạt có Đoạn Dã, hâm mộ Đoạn Dã có Giang Vũ Mạt.
Rất kỳ quái, giờ phút này cô vậy mà lại tưởng tượng, tưởng tượng ở tương lai thực bình đạm của cô kia, nếu hai người đó vẫn ở bên nhau, hình như cũng không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.