Chương 28
Khương Chi Ngư
29/10/2019
Từng giây từng phút trôi qua, Ngu Minh Nhã như ngừng thở, không thể tin được nhìn về người phía trước.
Ngu Trà đứng bên người Lục Dĩ Hoài, đây là lần đầu nhìn thấy bên cạnh Lục thiếu có một cô gái xinh đẹp đến vậy nên mọi người đều dồn ánh mắt lên người bọn họ, thỉnh thoảng còn ghé sang người bên cạnh nói gì đó.
Không nên là như vậy.
Trong lòng Ngu Minh Nhã dâng lên từng đợt bồn chồn, có chút nhận không ra rốt cuộc Ngu Trà ở trước mặt này có phải là Ngu Trà mà cô ta đã từng biết hay không.
Lúc còn ở nhà họ Ngu, hết thảy mọi thứ trong nhà đều là của cô ta. Nhưng mà Ngu Trà ăn uống rất bình thường, quần áo mặc đều là quần áo cũ hoặc là cô ta không cần nữa, càng nói chi là đồ dùng dưỡng da, căn bản là Ngu Trà không có phần.
Nhưng hôm nay người thiếu nữ đang từ từ đi đến kia, làn da mềm mại trắng nõn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy làn da ấy nhẵn nhụi bóng loáng. Ngu Trà lúc trước cô ta biết chỉ vâng vâng dạ dạ, còn bây giờ là một Ngu Trà không tự ti và cũng không kiêu ngạo.
Giống như là sau khi rời khỏi nhà họ Ngu thì cô liền phá kén thành bướm.
Ngu Minh Nhã không khỏi sờ vào gương mặt của mình, lúc lại nhìn về Ngu Trà thì trong mắt đều không che được sự đố kỵ. Sự đố kỵ này đã được nhen nhóm từ ngày đầu tiên Ngu Trà được nhận nuôi về, đến sau này cũng chưa từng biến mất.
Ngu Trà cũng nhìn thấy Ngu Minh Nhã trong đám đông nên quan sát một chút.
Hôm nay Ngu Minh Nhã mặc một chiếc váy dài, vóc dáng cô ta không cao cũng không lùn cho nên rất hiểu rõ phong cách của bản thân mình. Thế nhưng hôm này vì muốn trở thành tâm điểm trong ánh mắt mọi người thì lại tăng thêm một chút gợi cảm.
Một học sinh cấp ba mặc theo phong cách như vậy, cộng thêm thân phận của cô ta thì hoàn toàn không phù hợp, e là bản thân cô ta còn chưa ý thức được việc này.
Đời trước Ngu Trà bị che mắt, vô tri mà đi tin tưởng nhà họ Ngu tin tưởng Ngu Minh Nhã, khờ dại sống trong lời nói dối mà bọn họ thêu dệt nên.
Vào giờ khắc này là một cuộc sống khác.
Lục Dĩ Hoài là cháu trai ruột của Lục lão gia nên tất nhiên là sẽ đi thẳng vào bên trong, Ngu Trà không đi vào mà chỉ ở lại bên ngoài.
"Không phải mày nói không thể tới à?"
Đột nhiên Ngu Minh Nhã xuất hiện bên cạnh Ngu Trà, không thân thiện hỏi cô.
Ngu Trà bình thản nói: "Tôi chỉ nói là có thể."
Lần trước cô không có nói không thể, ai bảo Ngu Minh Nhã nghe gió lại suy thành mưa, nói có một chút như thế mà lại tin rồi.
Ngu Minh Nhã nâng váy của mình, ánh mắt lại nóng rực: "Lễ phục trên người mày ở đâu ra? Là nhà họ Lục đưa cho mày?"
Cô ta nhìn thấy lễ phục trên người Ngu Trà, rõ ràng là xa hoa hơn lễ phục của cô ta rất nhiều, thậm chí ngay cả mặc không chỉnh tề còn lộng lẫy xinh đẹp hơn rất nhiều.
Người xung quanh nghe được hai người nói chuyện thì dồn dập nhìn sang, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nên chuẩn bị xem trò vui.
Ngu Trà nhìn cô ta một cái, "Đúng rồi nha."
Thừa nhận cái này không có gì là không tốt.
Thế nhưng đời trước cô một mực không dám thừa nhận, muốn cách xa nhà họ Lục, phủi sạch quan hệ như ý nguyện của một vài người.
Ngu Minh Nhã nhìn quanh, trước giờ trung tâm trong mắt mọi người đều là cô ta, nhưng là cô ta tự rút ra được. Hôm nay ánh mắt của rất nhiều người lại đặt trên người Ngu Trà, cô em gái giả bị cô ta cắt gọt giày vò mấy năm nay chẳng biết tự lúc nào đã trở nên xinh đẹp đến thế.
"Trà Trà, chị gái đang nói chuyện với con, sao con lại có thể lãnh đạm đến vậy." Trần Mẫn Quyên từ phía sau đi đến.
Ngay lập tức Ngu Minh Nhã đứng sang bên cạnh bà ta, giống như là tìm thấy tâm phúc của chính mình, "Có thể là em gái không thích con, con cũng chỉ muốn hỏi một chút chuyện mà thôi."
Hai mẹ con bọn họ người xướng người hoạ, đã vô cùng quen thuộc.
Ngu Trà lạnh mắt nhìn, mãi cho đến lúc bọn họ không nghe được cô trả lời, ngừng nói chuyện thì cô mới đáp: "Chị ta hỏi tôi trả lời, thế thì còn muốn tôi nói thêm cái gì nữa?"
Trong nhất thời Trần Mẫn Quyên cũng á khẩu không trả lời lại được.
Ngu Trà không muốn tiếp tục phản ứng với bọn họ, cầm một món đồ ngọt trên bàn lên, lúc đang chuẩn bị đi khỏi thì nhìn thấy một bạn nam vui mừng đi tới.
"Minh Nhã!"
Ánh mắt Ngu Minh Nhã đã biến đổi.
Ngu Trà nhạy bén nhìn ra được vẻ mặt cô ta có chút không đúng.
Bạn nam kia đi tới, say mê nhìn Ngu Minh Nhã rồi nhìn qua Trần Mẫn Quyên nói: "Bác gái, chào bác ạ, cháu là Lý Thành, bạn trai đêm nay của Minh Nhã."
Ngu Trà lập tức hiểu ra.
Lúc trước Ngu Minh Nhã không có thư mời nên tìm cô, rồi bị cô từ chối thì liền lựa chọn làm bạn gái người khác đi đến tiệc mừng thọ, đây xác thật là một biện pháp.
Chỉ là đối với Ngu Minh Nhã mà nói, nhất định sẽ rất tức giận.
Ngu Trà nhìn thấy ánh mắt hài hước này của Ngu Trà thì liền biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn về Lý Thành lại càng khó coi, còn bạn nam đang vùi lấp trong sự mê luyến đó vẫn chưa phát hiện ra được.
Ngu Trà chớp mắt mấy cái rồi lên tiếng: "Thì ra chị gái có bạn trai."
"Mày -----" Ngu Minh Nhã định nói cái gì nhưng lại dừng lại.
Tối nay cô ta tìm Lý Thành, Lý Thành là một bạn nam đã thích cô ta hơn hai năm, trong nhà cũng tạm được và đương nhiên là không lọt được vào mắt của cô ta, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể là tìm cậu ta.
Nếu bây giờ phủ nhận quan hệ, chưa chắc đêm này sẽ như thế nào.
Ngay lập tức Ngu Minh Nhã không có chỗ xả hơn cơn tức này.
Không bao lâu sau, Lục lão gia đã đi ra ngoài.
Làm vai chính của tiệc mừng thọ đêm nay, tất nhiên là phải nói vài lời, toàn bộ người trong bữa tiệc đều dừng hết mọi việc, đứng lên nhìn về phía trước.
Nhìn vào Lục lão gia thì thấy quen mặt nhưng không ai lại biết ông đã từng tàn nhẫn, dù cho là hiện tại cũng không phải là một ông già mặc cho người ta nhào nặn.
"... Mọi người cứ tự nhiên."
Lời này vừa nói xong, giống như là một tín hiệu, rồi cuối cùng tiệc rượu đã khôi phục lại dáng vẻ như trước, tụm năm tụm ba hoặc đứng cùng ngồi cùng giao lưu với nhau.
Thỉnh thoảng cũng có người nhìn về phía Lục Dĩ Hoài.
Tuy rằng lúc trước đều biết Lục Dĩ Hoài tàn phế, nhưng vào giờ phút này chính mắt nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn thì vẫn còn có chút không thể tin được, lẽ nào sau này nhà họ Lục sẽ giao gia nghiệp cho một người tàn tật?
Có rất nhiều người nảy ra nghi vấn này trong lòng nhưng lại không để lộ ra một chút nào, lúc chúc rượu nên khen ngợi thì vẫn khen ngợi.
Lục Dĩ Hoài làm như không nghe thấy bản thân cũng không có xảy ra chuyện gì.
Lúc người đã ít đi, Lục lão gia mới đi xuống, nhìn thấy Ngu Trà thì hỏi: "Đó là cô gái mà con chọn sao?"
Khi đó ông không can thiệp vào quyết định của ba mẹ Lục Dĩ Hoài, điều tra thì cũng đã điều tra, thế nhưng đây mới là lần đầu chính mắt thấy được người thật.
Lục Dĩ Hoài vâng một tiếng: "Là cô ấy."
Lục lão gia liền chú ý đến, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của cô thì thầm gật đầu trong lòng, còn nhỏ tuổi mà không e sợ trong hoàn cảnh này, đúng là thật không tồi.
Hai người cùng đi đến thì thấy Ngu Trà đang ăn đồ ngọt.
Lục Dĩ Hoài nói: "Ngu Trà."
Ngu Trà xoay người, suy nghĩ một chút thì gọi: "Ông nội Lục."
Đêm nay trước khi đi thì Lục Dĩ Hoài bảo cô nên gọi như vậy, tuy rằng đời trước đã từng gọi như thế nhưng đời này vẫn là lần đầu tiên, có chút sợ Lục lão gia sẽ không thích.
Lục lão gia cười, "Ăn ngon không?"
Ngu Trà nói: "Ngon ạ."
Lục lão gia đang muốn hỏi cái gì thì nhìn thấy Ngu Minh Nhã và Trần Mẫn Quyên đi tới bên cạnh, hỏi: "Nhớ không lầm, đây là con gái nhà họ Ngu đúng không?"
Trần Mẫn Quyên cho là ông vừa ý Ngu Minh Nhã, mừng như điên nói: "Lục lão gia còn nhớ Minh Nhã sao ạ? Minh Nhã, nhanh chào hỏi đi!"
Ngu Minh Nhã cũng hết sức kích động, được Lục lão gia vừa ý thì tương đương với nhà họ Lục vừa ý, căn bản là tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.
Cô ta ngọt ngào nói: "Ông nội Lục ----"
Còn chưa nói xong thì Lục lão gia đã ngắt lời cô ta: "Tôi nhớ là trên thư mời của nhà họ Ngu không có tên của cô."
Ngu Minh Nhã liền trở nên cứng đờ.
Cô ta đang cười nhưng giờ khắc này lại cực kỳ kỳ quái, như là những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, vẻ mặt cứ đơ đơ.
Cô ta nhìn về phía Trần Mẫn Quyên cầu cứu, trong lòng Trần Mẫn Quyên cũng nặng nề, nhỏ nhẹ giải thích: "Lục lão gia, là thế này, vừa lúc bạn học của Minh Nhã thiếu bạn gái nên đi cùng nhau ạ."
Lục lão gia không lên tiếng, chỉ là quan sát Ngu Minh Nhã thêm một chút.
Ngu Minh Nhã bị ông nhìn đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta chột dạ, lúc này chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo mà bị nhớ kỹ.
Động tĩnh ở bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của một vài người.
Ngu Trà nhích gần về phía Lục Dĩ Hoài một chút, chưa kịp làm gì thì tay đã bị vỗ nhẹ.
Lục Dĩ Hoài nói: "Đừng lộn xộn."
Ngu Trà nhỏ giọng a một tiếng.
Cô cảm giác được tay mình bị mân mê, lúc nhìn sang thì lại thấy Lục Dĩ Hoài vẫn bình tĩnh, giống như là mình chưa hề làm gì cả.
Nụ cười trên mặt Lục lão gia biến mất, khí thế liền thay đổi, đứng trên cao liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một, nhìn hai người trước mặt nói: "Tôi cho rằng không mời thì hẳn các người nên biết rõ là tại sao."
Nháy mắt tiệc rượu đã yên tĩnh.
Lục lão gia nói tiếp: "Già rồi, thích xem náo nhiệt nên mới mời rất nhiều tiểu bối(*) đến đây. Thế nhưng có một vài tiểu bối đức hạnh lại thiếu sót, tôi không để cho người ta viết tên. Ngu Minh Nhã đúng không, cô đã làm gì thì tôi cũng không muốn nói, không ngờ là còn dùng đường tắt để đi vào."
(*)Người vai dưới.
Thực chất là ông không có giữ lại mặt mũi cho bọn họ.
Ngu Minh Nhã không thể tin được, hai bên tai cứ ong ong, ngước mắt thì đều nhìn thấy tất cả mọi người đang ngó chừng cô ta, lẩm bẩm nói: "Cháu không có..."
Lục lão gia hừ lạnh, cũng không hề phản ứng cô ta.
Âm nhạc trong tiệc rượu lại tiếp tục vang lên, như thể biến cố vừa nãy chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Mặc dù Lục lão gia không cho người đuổi Ngu Minh Nhã ra ngoài thế nhưng đã biểu đạt ý đó ra trước mặt mọi người.
Toàn bộ khách mời trong tiệc rượu đều biết Ngu Minh Nhã, hình tượng dịu dàng trước kia cũng từ từ đổ nát.
Đợi Lục lão gia đi khỏi, rất lâu sau Ngu Minh Nhã mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt xấu hổ, gần như là đứng không vững.
Cô ta nhìn về Ngu Trà, "Là mày đúng không?"
"..." Ngu Trà không nói gì: "Chị nghĩ nhiều rồi."
Ngu Minh Nhã đỏ mắt nhìn cô, nói: "Nếu không phải là mày thì làm sao Lục lão gia sẽ không cho tao tham dự tiệc mừng thọ này! Đều do mày làm cho tao mất mặt, làm nhà họ Ngu mất mặt!"
Ngu Trà nhàn nhạt nói: "Tự chị đã làm gì thì tự chị rõ ràng, tôi không cần phải nói. Hơn nữa cách chị bước vào đây đêm nay thì cũng tự chị biết rõ. Có phải là đường tắt, có phải là sự thật hay không thì chị hiểu rõ hơn ai hết."
"Hơn nữa -----" Cô nhìn về Ngu Minh Nhã đang tức giận ở phía đối diện, "Để nhà họ Ngu mất mặt chính là bản thân chị."
Trần Mẫn Quyên đang chuẩn bị chất vấn thì bị câu nói này của cô làm cho sửng sốt.
Trong lòng bọn họ chỉ có Ngu Minh Nhã, thế nhưng lúc nãy Lục lão gia nói, tất cả đều chỉa mũi về phía Ngu Minh Nhã, một câu cũng không nhắc đến Ngu Trà, nên vì thế không thể trách cô được.
Ngu Lập Hoa ở trong đám người bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra, mãi cho đến cuối cùng mấy người đang nói chuyện vui vẻ thay đổi sắc mặt thì ông ta mới phát hiện có gì không đúng.
Cũng may còn có người nói cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế ông ta mới biết chuyện Ngu Minh Nhã bị Lục lão gia chỉ trích trước mặt tất cả mọi người.
"Ngu tổng, có thật là Quý thiên kim đã làm vậy không?"
"Ngu tổng, chuyện chúng ta vừa đàm luận có thể phải trao đổi lại một lần nữa."
"Tôi còn có việc, đi trước."
Vốn tiệc rượu là nơi để bọn họ hợp tác với nhau, lúc này dường như trong chớp mắt tất cả nỗ lực đều đã thoáng như mây bay.
Suýt nữa hai mắt Ngu Lập Hoa đã tối sầm.
Mà giờ phút này Ngu Minh Nhã như chim sợ cành cong, nhìn ai cũng đều cảm thấy họ đang giễu cợt cô ta, chỉ cần có người nhìn cô ta thì liền trừng mắt nhìn lại.
"Trà trà, vừa nãy sao con không giải thích giúp chị gái, chị của con là hạng người gì thì chẳng lẽ con không rõ sao?" Trần Mẫn Quyên gây thêm chuyện, "Con đã làm cho mẹ quá thất vọng, lòng dạ như thế sao có thể ở cạnh giúp đỡ Lục thiếu được."
Bà ta nhìn sang Lục Dĩ Hoài thì phát hiện anh chỉ đang nhìn Ngu Trà.
Hạng người gì à?
Đương nhiên Ngu Trà hiểu rõ, nói: "Tôi và chị ta không phải sinh đôi, chị ta làm việc gì đều không thích hỏi tôi nên cái gì tôi cũng không biết."
Ngu Minh Nhã trừng mắt: "Mày -----"
"Đủ rồi!" Không biết Ngu Lập Hoa đã đến từ lúc nào, kéo tay Ngu Minh Nhã lại, nhỏ giọng trách mắng: "Còn chưa đủ mất mặt sao?"
Ngu Minh Nhã thấy cực kỳ đau nên đã thanh tỉnh một chút.
Ngu Lập Hoa quát tháo nói: "Lục lão gia chưa đuổi con đi, con lại muốn náo loạn, không sợ sẽ đuổi con ra ngoài ngay bây giờ à!"
Lúc này hai mẹ con mới yên tĩnh lại.
Ngu Trà nghe được thì thấy thật buồn cười, không muốn tiếp tục đối phó với người một nhà này, xoay người đi với Lục Dĩ Hoài ra chỗ khác.
Cho đến khi đi xa chỗ đó, Lục Dĩ Hoài mới hỏi: "Vui lắm à?"
Ngu Trà đang nhớ lại sắc mặt khó nhìn khi nãy của Ngu Minh Nhã, vô thức đáp lại: "Rất vui."
Cô có nghĩ tới Ngu Minh Nhã sẽ đến tiệc mừng thọ, nhưng lại không nghĩ phát triển đến mức này. Lục lão gia quá là cường thế, đời trước không có xảy ra chuyện này, lúc đó Lục lão gia không được khoẻ, xuất hiện trong tiệc mừng thọ mấy phút thì liền quay trở về.
"Lục Dĩ Hoài." Ngu Trà dịu dàng gọi, mắt sáng khích lệ nói: "Lục lão gia thật là lợi hại."
Lục Dĩ Hoài nhìn về phía cô, "Cậu nên gọi là ông nội."
Tác giả có lời muốn nói: Sau này sẽ là ông nội.
Ngu Trà đứng bên người Lục Dĩ Hoài, đây là lần đầu nhìn thấy bên cạnh Lục thiếu có một cô gái xinh đẹp đến vậy nên mọi người đều dồn ánh mắt lên người bọn họ, thỉnh thoảng còn ghé sang người bên cạnh nói gì đó.
Không nên là như vậy.
Trong lòng Ngu Minh Nhã dâng lên từng đợt bồn chồn, có chút nhận không ra rốt cuộc Ngu Trà ở trước mặt này có phải là Ngu Trà mà cô ta đã từng biết hay không.
Lúc còn ở nhà họ Ngu, hết thảy mọi thứ trong nhà đều là của cô ta. Nhưng mà Ngu Trà ăn uống rất bình thường, quần áo mặc đều là quần áo cũ hoặc là cô ta không cần nữa, càng nói chi là đồ dùng dưỡng da, căn bản là Ngu Trà không có phần.
Nhưng hôm nay người thiếu nữ đang từ từ đi đến kia, làn da mềm mại trắng nõn, nhìn bằng mắt thường có thể thấy làn da ấy nhẵn nhụi bóng loáng. Ngu Trà lúc trước cô ta biết chỉ vâng vâng dạ dạ, còn bây giờ là một Ngu Trà không tự ti và cũng không kiêu ngạo.
Giống như là sau khi rời khỏi nhà họ Ngu thì cô liền phá kén thành bướm.
Ngu Minh Nhã không khỏi sờ vào gương mặt của mình, lúc lại nhìn về Ngu Trà thì trong mắt đều không che được sự đố kỵ. Sự đố kỵ này đã được nhen nhóm từ ngày đầu tiên Ngu Trà được nhận nuôi về, đến sau này cũng chưa từng biến mất.
Ngu Trà cũng nhìn thấy Ngu Minh Nhã trong đám đông nên quan sát một chút.
Hôm nay Ngu Minh Nhã mặc một chiếc váy dài, vóc dáng cô ta không cao cũng không lùn cho nên rất hiểu rõ phong cách của bản thân mình. Thế nhưng hôm này vì muốn trở thành tâm điểm trong ánh mắt mọi người thì lại tăng thêm một chút gợi cảm.
Một học sinh cấp ba mặc theo phong cách như vậy, cộng thêm thân phận của cô ta thì hoàn toàn không phù hợp, e là bản thân cô ta còn chưa ý thức được việc này.
Đời trước Ngu Trà bị che mắt, vô tri mà đi tin tưởng nhà họ Ngu tin tưởng Ngu Minh Nhã, khờ dại sống trong lời nói dối mà bọn họ thêu dệt nên.
Vào giờ khắc này là một cuộc sống khác.
Lục Dĩ Hoài là cháu trai ruột của Lục lão gia nên tất nhiên là sẽ đi thẳng vào bên trong, Ngu Trà không đi vào mà chỉ ở lại bên ngoài.
"Không phải mày nói không thể tới à?"
Đột nhiên Ngu Minh Nhã xuất hiện bên cạnh Ngu Trà, không thân thiện hỏi cô.
Ngu Trà bình thản nói: "Tôi chỉ nói là có thể."
Lần trước cô không có nói không thể, ai bảo Ngu Minh Nhã nghe gió lại suy thành mưa, nói có một chút như thế mà lại tin rồi.
Ngu Minh Nhã nâng váy của mình, ánh mắt lại nóng rực: "Lễ phục trên người mày ở đâu ra? Là nhà họ Lục đưa cho mày?"
Cô ta nhìn thấy lễ phục trên người Ngu Trà, rõ ràng là xa hoa hơn lễ phục của cô ta rất nhiều, thậm chí ngay cả mặc không chỉnh tề còn lộng lẫy xinh đẹp hơn rất nhiều.
Người xung quanh nghe được hai người nói chuyện thì dồn dập nhìn sang, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nên chuẩn bị xem trò vui.
Ngu Trà nhìn cô ta một cái, "Đúng rồi nha."
Thừa nhận cái này không có gì là không tốt.
Thế nhưng đời trước cô một mực không dám thừa nhận, muốn cách xa nhà họ Lục, phủi sạch quan hệ như ý nguyện của một vài người.
Ngu Minh Nhã nhìn quanh, trước giờ trung tâm trong mắt mọi người đều là cô ta, nhưng là cô ta tự rút ra được. Hôm nay ánh mắt của rất nhiều người lại đặt trên người Ngu Trà, cô em gái giả bị cô ta cắt gọt giày vò mấy năm nay chẳng biết tự lúc nào đã trở nên xinh đẹp đến thế.
"Trà Trà, chị gái đang nói chuyện với con, sao con lại có thể lãnh đạm đến vậy." Trần Mẫn Quyên từ phía sau đi đến.
Ngay lập tức Ngu Minh Nhã đứng sang bên cạnh bà ta, giống như là tìm thấy tâm phúc của chính mình, "Có thể là em gái không thích con, con cũng chỉ muốn hỏi một chút chuyện mà thôi."
Hai mẹ con bọn họ người xướng người hoạ, đã vô cùng quen thuộc.
Ngu Trà lạnh mắt nhìn, mãi cho đến lúc bọn họ không nghe được cô trả lời, ngừng nói chuyện thì cô mới đáp: "Chị ta hỏi tôi trả lời, thế thì còn muốn tôi nói thêm cái gì nữa?"
Trong nhất thời Trần Mẫn Quyên cũng á khẩu không trả lời lại được.
Ngu Trà không muốn tiếp tục phản ứng với bọn họ, cầm một món đồ ngọt trên bàn lên, lúc đang chuẩn bị đi khỏi thì nhìn thấy một bạn nam vui mừng đi tới.
"Minh Nhã!"
Ánh mắt Ngu Minh Nhã đã biến đổi.
Ngu Trà nhạy bén nhìn ra được vẻ mặt cô ta có chút không đúng.
Bạn nam kia đi tới, say mê nhìn Ngu Minh Nhã rồi nhìn qua Trần Mẫn Quyên nói: "Bác gái, chào bác ạ, cháu là Lý Thành, bạn trai đêm nay của Minh Nhã."
Ngu Trà lập tức hiểu ra.
Lúc trước Ngu Minh Nhã không có thư mời nên tìm cô, rồi bị cô từ chối thì liền lựa chọn làm bạn gái người khác đi đến tiệc mừng thọ, đây xác thật là một biện pháp.
Chỉ là đối với Ngu Minh Nhã mà nói, nhất định sẽ rất tức giận.
Ngu Trà nhìn thấy ánh mắt hài hước này của Ngu Trà thì liền biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt nhìn về Lý Thành lại càng khó coi, còn bạn nam đang vùi lấp trong sự mê luyến đó vẫn chưa phát hiện ra được.
Ngu Trà chớp mắt mấy cái rồi lên tiếng: "Thì ra chị gái có bạn trai."
"Mày -----" Ngu Minh Nhã định nói cái gì nhưng lại dừng lại.
Tối nay cô ta tìm Lý Thành, Lý Thành là một bạn nam đã thích cô ta hơn hai năm, trong nhà cũng tạm được và đương nhiên là không lọt được vào mắt của cô ta, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể là tìm cậu ta.
Nếu bây giờ phủ nhận quan hệ, chưa chắc đêm này sẽ như thế nào.
Ngay lập tức Ngu Minh Nhã không có chỗ xả hơn cơn tức này.
Không bao lâu sau, Lục lão gia đã đi ra ngoài.
Làm vai chính của tiệc mừng thọ đêm nay, tất nhiên là phải nói vài lời, toàn bộ người trong bữa tiệc đều dừng hết mọi việc, đứng lên nhìn về phía trước.
Nhìn vào Lục lão gia thì thấy quen mặt nhưng không ai lại biết ông đã từng tàn nhẫn, dù cho là hiện tại cũng không phải là một ông già mặc cho người ta nhào nặn.
"... Mọi người cứ tự nhiên."
Lời này vừa nói xong, giống như là một tín hiệu, rồi cuối cùng tiệc rượu đã khôi phục lại dáng vẻ như trước, tụm năm tụm ba hoặc đứng cùng ngồi cùng giao lưu với nhau.
Thỉnh thoảng cũng có người nhìn về phía Lục Dĩ Hoài.
Tuy rằng lúc trước đều biết Lục Dĩ Hoài tàn phế, nhưng vào giờ phút này chính mắt nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn thì vẫn còn có chút không thể tin được, lẽ nào sau này nhà họ Lục sẽ giao gia nghiệp cho một người tàn tật?
Có rất nhiều người nảy ra nghi vấn này trong lòng nhưng lại không để lộ ra một chút nào, lúc chúc rượu nên khen ngợi thì vẫn khen ngợi.
Lục Dĩ Hoài làm như không nghe thấy bản thân cũng không có xảy ra chuyện gì.
Lúc người đã ít đi, Lục lão gia mới đi xuống, nhìn thấy Ngu Trà thì hỏi: "Đó là cô gái mà con chọn sao?"
Khi đó ông không can thiệp vào quyết định của ba mẹ Lục Dĩ Hoài, điều tra thì cũng đã điều tra, thế nhưng đây mới là lần đầu chính mắt thấy được người thật.
Lục Dĩ Hoài vâng một tiếng: "Là cô ấy."
Lục lão gia liền chú ý đến, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của cô thì thầm gật đầu trong lòng, còn nhỏ tuổi mà không e sợ trong hoàn cảnh này, đúng là thật không tồi.
Hai người cùng đi đến thì thấy Ngu Trà đang ăn đồ ngọt.
Lục Dĩ Hoài nói: "Ngu Trà."
Ngu Trà xoay người, suy nghĩ một chút thì gọi: "Ông nội Lục."
Đêm nay trước khi đi thì Lục Dĩ Hoài bảo cô nên gọi như vậy, tuy rằng đời trước đã từng gọi như thế nhưng đời này vẫn là lần đầu tiên, có chút sợ Lục lão gia sẽ không thích.
Lục lão gia cười, "Ăn ngon không?"
Ngu Trà nói: "Ngon ạ."
Lục lão gia đang muốn hỏi cái gì thì nhìn thấy Ngu Minh Nhã và Trần Mẫn Quyên đi tới bên cạnh, hỏi: "Nhớ không lầm, đây là con gái nhà họ Ngu đúng không?"
Trần Mẫn Quyên cho là ông vừa ý Ngu Minh Nhã, mừng như điên nói: "Lục lão gia còn nhớ Minh Nhã sao ạ? Minh Nhã, nhanh chào hỏi đi!"
Ngu Minh Nhã cũng hết sức kích động, được Lục lão gia vừa ý thì tương đương với nhà họ Lục vừa ý, căn bản là tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.
Cô ta ngọt ngào nói: "Ông nội Lục ----"
Còn chưa nói xong thì Lục lão gia đã ngắt lời cô ta: "Tôi nhớ là trên thư mời của nhà họ Ngu không có tên của cô."
Ngu Minh Nhã liền trở nên cứng đờ.
Cô ta đang cười nhưng giờ khắc này lại cực kỳ kỳ quái, như là những khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, vẻ mặt cứ đơ đơ.
Cô ta nhìn về phía Trần Mẫn Quyên cầu cứu, trong lòng Trần Mẫn Quyên cũng nặng nề, nhỏ nhẹ giải thích: "Lục lão gia, là thế này, vừa lúc bạn học của Minh Nhã thiếu bạn gái nên đi cùng nhau ạ."
Lục lão gia không lên tiếng, chỉ là quan sát Ngu Minh Nhã thêm một chút.
Ngu Minh Nhã bị ông nhìn đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta chột dạ, lúc này chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo mà bị nhớ kỹ.
Động tĩnh ở bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của một vài người.
Ngu Trà nhích gần về phía Lục Dĩ Hoài một chút, chưa kịp làm gì thì tay đã bị vỗ nhẹ.
Lục Dĩ Hoài nói: "Đừng lộn xộn."
Ngu Trà nhỏ giọng a một tiếng.
Cô cảm giác được tay mình bị mân mê, lúc nhìn sang thì lại thấy Lục Dĩ Hoài vẫn bình tĩnh, giống như là mình chưa hề làm gì cả.
Nụ cười trên mặt Lục lão gia biến mất, khí thế liền thay đổi, đứng trên cao liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một, nhìn hai người trước mặt nói: "Tôi cho rằng không mời thì hẳn các người nên biết rõ là tại sao."
Nháy mắt tiệc rượu đã yên tĩnh.
Lục lão gia nói tiếp: "Già rồi, thích xem náo nhiệt nên mới mời rất nhiều tiểu bối(*) đến đây. Thế nhưng có một vài tiểu bối đức hạnh lại thiếu sót, tôi không để cho người ta viết tên. Ngu Minh Nhã đúng không, cô đã làm gì thì tôi cũng không muốn nói, không ngờ là còn dùng đường tắt để đi vào."
(*)Người vai dưới.
Thực chất là ông không có giữ lại mặt mũi cho bọn họ.
Ngu Minh Nhã không thể tin được, hai bên tai cứ ong ong, ngước mắt thì đều nhìn thấy tất cả mọi người đang ngó chừng cô ta, lẩm bẩm nói: "Cháu không có..."
Lục lão gia hừ lạnh, cũng không hề phản ứng cô ta.
Âm nhạc trong tiệc rượu lại tiếp tục vang lên, như thể biến cố vừa nãy chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Mặc dù Lục lão gia không cho người đuổi Ngu Minh Nhã ra ngoài thế nhưng đã biểu đạt ý đó ra trước mặt mọi người.
Toàn bộ khách mời trong tiệc rượu đều biết Ngu Minh Nhã, hình tượng dịu dàng trước kia cũng từ từ đổ nát.
Đợi Lục lão gia đi khỏi, rất lâu sau Ngu Minh Nhã mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt xấu hổ, gần như là đứng không vững.
Cô ta nhìn về Ngu Trà, "Là mày đúng không?"
"..." Ngu Trà không nói gì: "Chị nghĩ nhiều rồi."
Ngu Minh Nhã đỏ mắt nhìn cô, nói: "Nếu không phải là mày thì làm sao Lục lão gia sẽ không cho tao tham dự tiệc mừng thọ này! Đều do mày làm cho tao mất mặt, làm nhà họ Ngu mất mặt!"
Ngu Trà nhàn nhạt nói: "Tự chị đã làm gì thì tự chị rõ ràng, tôi không cần phải nói. Hơn nữa cách chị bước vào đây đêm nay thì cũng tự chị biết rõ. Có phải là đường tắt, có phải là sự thật hay không thì chị hiểu rõ hơn ai hết."
"Hơn nữa -----" Cô nhìn về Ngu Minh Nhã đang tức giận ở phía đối diện, "Để nhà họ Ngu mất mặt chính là bản thân chị."
Trần Mẫn Quyên đang chuẩn bị chất vấn thì bị câu nói này của cô làm cho sửng sốt.
Trong lòng bọn họ chỉ có Ngu Minh Nhã, thế nhưng lúc nãy Lục lão gia nói, tất cả đều chỉa mũi về phía Ngu Minh Nhã, một câu cũng không nhắc đến Ngu Trà, nên vì thế không thể trách cô được.
Ngu Lập Hoa ở trong đám người bên kia không biết chuyện gì đã xảy ra, mãi cho đến cuối cùng mấy người đang nói chuyện vui vẻ thay đổi sắc mặt thì ông ta mới phát hiện có gì không đúng.
Cũng may còn có người nói cho ông ta biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế ông ta mới biết chuyện Ngu Minh Nhã bị Lục lão gia chỉ trích trước mặt tất cả mọi người.
"Ngu tổng, có thật là Quý thiên kim đã làm vậy không?"
"Ngu tổng, chuyện chúng ta vừa đàm luận có thể phải trao đổi lại một lần nữa."
"Tôi còn có việc, đi trước."
Vốn tiệc rượu là nơi để bọn họ hợp tác với nhau, lúc này dường như trong chớp mắt tất cả nỗ lực đều đã thoáng như mây bay.
Suýt nữa hai mắt Ngu Lập Hoa đã tối sầm.
Mà giờ phút này Ngu Minh Nhã như chim sợ cành cong, nhìn ai cũng đều cảm thấy họ đang giễu cợt cô ta, chỉ cần có người nhìn cô ta thì liền trừng mắt nhìn lại.
"Trà trà, vừa nãy sao con không giải thích giúp chị gái, chị của con là hạng người gì thì chẳng lẽ con không rõ sao?" Trần Mẫn Quyên gây thêm chuyện, "Con đã làm cho mẹ quá thất vọng, lòng dạ như thế sao có thể ở cạnh giúp đỡ Lục thiếu được."
Bà ta nhìn sang Lục Dĩ Hoài thì phát hiện anh chỉ đang nhìn Ngu Trà.
Hạng người gì à?
Đương nhiên Ngu Trà hiểu rõ, nói: "Tôi và chị ta không phải sinh đôi, chị ta làm việc gì đều không thích hỏi tôi nên cái gì tôi cũng không biết."
Ngu Minh Nhã trừng mắt: "Mày -----"
"Đủ rồi!" Không biết Ngu Lập Hoa đã đến từ lúc nào, kéo tay Ngu Minh Nhã lại, nhỏ giọng trách mắng: "Còn chưa đủ mất mặt sao?"
Ngu Minh Nhã thấy cực kỳ đau nên đã thanh tỉnh một chút.
Ngu Lập Hoa quát tháo nói: "Lục lão gia chưa đuổi con đi, con lại muốn náo loạn, không sợ sẽ đuổi con ra ngoài ngay bây giờ à!"
Lúc này hai mẹ con mới yên tĩnh lại.
Ngu Trà nghe được thì thấy thật buồn cười, không muốn tiếp tục đối phó với người một nhà này, xoay người đi với Lục Dĩ Hoài ra chỗ khác.
Cho đến khi đi xa chỗ đó, Lục Dĩ Hoài mới hỏi: "Vui lắm à?"
Ngu Trà đang nhớ lại sắc mặt khó nhìn khi nãy của Ngu Minh Nhã, vô thức đáp lại: "Rất vui."
Cô có nghĩ tới Ngu Minh Nhã sẽ đến tiệc mừng thọ, nhưng lại không nghĩ phát triển đến mức này. Lục lão gia quá là cường thế, đời trước không có xảy ra chuyện này, lúc đó Lục lão gia không được khoẻ, xuất hiện trong tiệc mừng thọ mấy phút thì liền quay trở về.
"Lục Dĩ Hoài." Ngu Trà dịu dàng gọi, mắt sáng khích lệ nói: "Lục lão gia thật là lợi hại."
Lục Dĩ Hoài nhìn về phía cô, "Cậu nên gọi là ông nội."
Tác giả có lời muốn nói: Sau này sẽ là ông nội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.