Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong
Chương 9: Chương 4-2
Hạ Vũ
23/04/2020
Khải Thần đẩy xe lăn cho Khải Duệ, 2 đứa mặc đồ giống hệt nhau, cũng không quan tâm mọi người đang nói chuyện gì.
“Chúc mừng hai người nhé” Cận Lực là người không bao giờ lãng phí thời gian của chính mình, liền phá lệ một lần làm chú rễ phụ cho Lôi Ngự Phong còn chạy tới nước Mĩ chăm sóc 2 đứa trẻ này.
Anh ta đi qua đám người rồi nâng lên ly rượu kính Lôi Ngự Phong và Nguyễn Y Nông. “Cám ơn.”
Lôi Ngự Phong cũng nâng ly lên rồi cụng ly. Ánh mắt của Nguyễn Y Nông nhìn xa xa thấy Khải Thần Khải Duệ mĩm cười. Khi kết thúc phần làm lễ không lâu, cô thay một bộ váy màu đỏ, tóc đen nhánh được nhà làm tóc búi cao lên, lộ ra tấm lưng ngọc hiện rõ ra bên ngoài.
Bàn tay to của Lôi Ngự Phong vẫn để ở lưng của cô giống như bị dính keo vậy, làm thế nào cũng không lấy ra được.
Làm cho cô có cảm giác anh đang ghen thì phải, bộ dạng đứng ngồi không yên, làm cho cô xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng lên. Cô kiểng chân lên rồi nhỏ giọng nói thầm bên tai Lôi Ngự Phong;“Em muốn đi tolet một chút."
“Vậy anh đi cùng em nhé?” Anh tỉ mỉ quan sát cô nói.
“Không cần đâu ạ. Em một chút lập tức quay lại.” Cô vội vàng lắc đầu, tay nắm lấy váy rồi nhẹ nhàng bước chân đi ra xa, phía sau cô có ba bốn người phụ dâu mắt xanh da trắng đi theo cô.
“Nguyễn tiểu thư là cô gái tốt.” Cận Lực nhìn cô rời đi, rồi cảm thán nói.
“Cậu cũng cảm thấy như vậy?” Lôi Ngự Phong quay đầu nhìn bà xã của mình. Anh nhíu mày nhìn Cận Lực, mắt sáng như ánh đèn,“ Bà xã tôi vừa đẹp người vừa dịu dàng”
“Nhìn bộ dạng này của cậu không giống như thường ngày nha, thật đúng là vừa kết hôn cái có khác” Cận Lực nhìn phản ứng của anh rồi cười nhạt.
Từ khi Lôi Ngự Phong gặp cô liền muốn cô trở thành người của mình... nên làm tất cả mọi chuyện mà trước nay anh chưa từng làm.
Cận Lực thầm nghĩ cậu ta tất thảy làm những điều đó vì Nguyễn Y Nông. Khả năng cao nhất là cậu ta rất thương Nguyễn Y Nông nên bất ngờ muốn cưới cô ấy, lúc nãy còn nhìn mình với ánh mắt ăn tươi nuốt sống nữa.
“Nếu có người đám mơ tưởng đến bà xã tôi....” Lôi Ngự Phong nở ra một nụ cười, cười đến muốn giết người:“Tôi sẽ cùng người đó quyết đấu.”
“Ha ha!” Cận Lực nghe xong giống như chuyện cười, lớn tiếng cười rộ lên, nhấc tay nâng ly rượu lên,“Vậy chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão”
“Cảm ơn.” Lôi Ngự Phong mấp mái môi, đem ly rượu trong tay uống sạch.
Đúng lúc này, một người vệ sĩ bên ngoài chạy vào ghé vào tai Lôi Ngự Phong nói nhỏ. Lôi Ngự Phong nghe xong chân mày nhíu lại, rồi vỗ vỗ cánh tay Cận Lực muốn cậu ta giúp anh tiếp đón những người khách, tiếp theo xoay người đi nhanh theo hướng vệ sĩ.
Trong phòng tolet vắng vẽ, chỉ có một mình Nguyễn Y Nông. Cô đứng trước bồn cẩm thạch màu đen rữa tay, để hai tay dưới vòi nước tùy ý để nước xả vào tay mình, làm như vậy muốn bản thân mình trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Cô nhìn mình ở trước chiếc gương tự cỗ vũ bản thân mình, rồi sau đó lấy khăn giấy lau khô tay mình. Bên ngoài có ba cô phù dâu ngoại quốc, cô một chút cũng không thích các cô ấy thay y phục cho cô rồi sau đó phối hợp với trang sức trên người cô, tất cả điều làm rất chuyên nghiệp hẳn là người trong nghề.
Cô châm chú nhìn mình ở trong gương rất đẹp, lần nữa nhắc nhở chính mình phải mỉm cười và mỉm cười. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình nhưng thật sự cô không cười nổi.
Kỳ thực cô nên chán ghét anh, hắn dùng nhiều thủ đoạn để cô gả cho anh..... Trước mắt điều như những gì anh ta muốn, nhưng cô nhìn hai đứa trẻ vui vẻ từ Mĩ đến tham dự hôn lễ cô liền không thể nào oán hận Lôi Ngự Phong được.
Anh ta đối với cô rất tốt, trước nay chưa từng lớn tiếng với cô. Nhưng anh ta cũng thật tàn bạo đối với cơ thể của cô.
Xoay người đi ra phòng tolet, bên ngoài đã không còn ai những phù dâu đợi rất lâu, đều đã dời bước đến phòng khách không xa, đi cùng những người bạn đang tán gẫu.
Người ngoại quốc đều thật nhiệt tình, Nguyễn Y Nông mơ hồ nghe được các cô phát ra từng đợt tiếng cười như chuông bạc...... Không muốn quấy rầy các cô ấy, cô liền nâng chiếc váy nhẹ nhàng mà rời đi, hướng đại sảnh.
Đi qua hành lang thật dài, Nguyễn Y Nông đang định xuyên qua đại sảnh bên cạnh một chỗ phòng tiếp khách, liền nghe giọng nói trách mắng, cô không tự chủ được dừng lại bước chân, tò mò theo ngoài cửa sổ hướng bên trong nhìn lại không ngờ là Lôi Ngự Phong đang ở bên trong và một người phụ nữ nữa.
Toàn thân cao lớn ung dung ngồi trên ghế sofa, Lôi Ngự Phong lười biếng tùy ý ngồi, khuỷu tay đặt ở ghế dựa trên tay vịn, hai tay mười ngón giao khảm, cúi mắt, tầm mắt nhìn chăm chú ngón tay trái đeo nhẫn cưới kim cương.
Vẻ mặt của anh không một chút lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ ngoài chán ghét và khôngkiên nhẫn, nhìn Lôi Ngự Phong như vậy làm cho Nguyễn Y Nông cảm thấy sợ hãi, cô đang muốn đời đi tầm mắt không nhìn nữa đột nhiên nghe được giọng người phụ nữ lớn tiếng nói:
“Con làm như vậy rất quá đáng! Kết hôn là chuyện lớn như vậy cũng không cho chúng ta biết, còn cưới một người phụ nữ như vậy, đây là quăng mặt mũi của cha con cùng với gia tộc họ Lôi đi hết sao?”
Nguyễn Y Nông bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
“Tôi muốn cưới ai, chuyện không liên quan đến bà, cô ấy là người như thế nào tôi biết là được rồi.”
Cô nghe thấy Lôi Ngự Phong dùng giọng nói lạnh lẽo có thể làm đông chết người.
“Nghe nói chồng của bà mua bán thuốc cấm đang bị bắt ở Hồng Kong, không nghĩ tới bà còn có tâm trạng đến đây lo cho hôn sự của tôi.”
“Nói chuyện khách khí một chút! Ta là cô cô của cậu!” Bà hầm hầm nói:“Nếu không phải cậu là người họ Lôi, ta mới lười quản cậu!”
“Cô cô?” Lôi Ngự Phong con ngươi đen nhíu lại, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh,“Bà nói ra những lời như vậy có phải rất ngây thơ không?”
Người Lôi gia ngàn dặm xa xôi chạy tới, đơn giản là anh không nghe lời sắp đặt của bọn họ, làm một người ăn chơi không có chuyện gì làm, chẳn khác gì là một con rối.
Muốn anh cưới một người mà bọn họ an bày. Đáng tiếc anh không phải là một người dễ an bày nói sau làm vậy nha, bấy luận là mười lăm năm trước hay mười lăm năm sau, anh muốn cuộc sống như thế nào thì do anh quyết định, muốn cưới người nào là chuyện của anh cùng với bọn họ không chút quan hệ.
“Lôi Chấn Thanh” Tên này Nguyễn Y Nông biết là người sáng lập ra tập đoàn Lôi Đình, là một tỉ phú, nhưng không lập gia đình, trước khi mất là một người sinh ra là rất phong lưu, vô số tình nhân nhưng chỉ có duy nhất một đứa con là Lôi Ngự Phong.
“Anh ta có chết cũng không nhắm mắt” Bà ta tức giận nói tiếp:“Ngươi là đứa con bất hiếu, đùa bỡn với gia tộc họ Lôi tính tình giống với mẹ của ngươi, nữa điểm cũng không giống với anh ta....”
“Câm miệng!” Lôi Ngự Phong đứng lên, sắc mặt âm trầm, mâu trung tất cả đều là bạo ngược, phát ra làm người ta sợ hãi .
“Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn hỏng không khí hôm nay, tất cả các người điều cút ra ngoài cho tôi”
Anh cao giọng gọi một tiếng, lập tức bên ngoài gồm có hơn trăm người da đen da trắng bước vào có chuẩn bị vũ khí.
“Ngự Phong, có chuyện gì thì ngồi xuống thương lượng, mọi người đều là người một nhà, làm gì mỗi lần gặp mặt đều phải đầu rơi máu chảy?”
Người này nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện nhỏ giọng khuyên can“ Cô cô của cậu lúc nào cũng khẩu xà tâm phật, kỳ thực cũng là quan tâm cho cậu.Chúng ta với Tiêu gia coi như cũng có chút giao tình, là thiên kim tiểu thư danh giá.”
“Rồi sao?” Lôi Ngự Phong cười lạnh nói:“Không ngại nói rõ.”
“Là như vậy......” Nam nhân liền cười hai tiếng, rồi nói tiếp “Công ty của chú gần đây hao hụt tài chính cho nên.....”
“Bố Tư.” Lôi Ngự Phong lười nghe đi xuống, đánh gẫy lời ông ta nói trầm giọng lên tiếng gọi.
“Lôi tiên sinh, ngài có gì phân phó?” Kêu Bố Tư là người khôi ngô da ngâm đen, anh ta nói tiếng Pháp, đối với Lôi Ngự Phong cung kính cúi mình chào.
Lôi Ngự Phong lạnh lùng dùng tiếng Pháp trả lời:“Mang tất cả người này quăng ra ngoài tôi không muốn nhìn bọn họ xuất hiện trong này.”
“Dạ. Lôi tiên sinh.” Kêu Bố Tư nhận được lệnh, bước đến chỗ những người đó.
“Lôi Ngự Phong!” Người phụ nữ này tiếp tục lớn tiếng nói:“Ngươi không nghe lời của chúng tôi, sau này đừng có hối hận"
"Ngươi là thằng tạp chủng, thằng lưu manh! Ngươi chỉ xứng làm thằng côn đồ, sớm hay muộn cũng bị người ta chém chết.... A!” Cuối cùng thét chói tai là vì Bố Tư nắm lấy cổ bà ta.
Cuối cùng là tiếng thét chói tai của bà ta Lôi Ngự Phong một chút cũng không muốn nghe lập tức quay đầu, vừa mới chuyển tầm mắt lợi hại liền nhìn thấy cặp mắt sáng lung linh của cô.
Cô nãy giờ không biết nghe được bao nhiêu? Những người lúc nãy được nhóm người Bố Tư lôi sang phòng khác, Lôi Ngự Phong lúc này sắc mặt xanh mét, anh nhìn cô nãy giờ rồi bắt đầu lên tiếng “Lại đây.”
Nguyễn Y Nông hoảng sợ rồi lặng lẽ bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái méc không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì cô nãy giờ đứng bên ngoài nghe trộm không ít bí mật. Chột dạ nên chẳng biết phải làm thế nào.
" Em nghe được những gì?” Anh giọng nói trầm thấp hỏi cô.
“Không có.” Cô kích động lắc đầu. Cô rất nhanh liền bại lộ.
“Không sao cả, em lại đây.” Anh trong lòng rất phức tạp, tức giận có, lạnh lùng có.
“Lôi tiên sinh......” Nguyễn Y Nông nghe xong, không yên ngược lại có cảm giác sợ sợ trực giác lui về phía sau, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn anh. Không dám đi lại gần anh.
“Em gọi anh là gì?” Lôi Ngự Phong triệt để tức giận anh bước nhanh về phía cô, khuôn mặt tuấn tú nhưng giống như ác ma, làm cho người không khỏi rùn mình.
“Tôi, tôi......” Nguyễn Y Nông bị anh làm cho sợ hãi không nói được gì nữa.
“Nếu em không nhớ rõ anh là ai thì anh sẽ làm cho em nhớ” Lôi Ngự Phong lạnh lùng nói xong, bàn tay to duỗi ra, đem thân hình nhỏ bé của cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cô giống như phong ba bão táp, muốn nuốt sống cô.
Lúc anh ôm cơ thể của cô làm cho cô không thở nỗi. Lúc này, Nguyễn Y Nông cả người bị ép ở ghế sofa, trên người mặc váy đỏ thẩm, giống như hoa hồng đang nở rộ, anh đè trên người cô. Bên ngoài y phục hai người điều chỉnh tề, bên dưới thì vô cùng thân mật với nhau, chân dài như ngọc bị anh tách ra.
“Không...... Không cần......” Nguyễn Y Nông nức nở, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn toàn là nước mắt cô bị anh làm trong lòng khó chịu.
Tay nhỏ bé đánh vào trên ngực Lôi Ngự Phong, trước kia không phải là hai người không có thân mật với nhau, nhưng cô không ngờ anh lại muốn cô ở chỗ này.
Lúc này anh cùng cô hòa quyện vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô làm cho cô đau đến mức há miệng cắn lên bả vai anh. Vẹt máu đỏ tươi chảy ra đính vào bộ váy, anh thấy cô đau nhíu này mày lại, liền hôn liên môi cô rồi xoa bóp toàn thân cô muốn cho cô dễ chịu hơn. Phía dưới lực đạo cũng rất chậm.
“Còn đau không?” Lôi Ngự Phong thở dốc thấp giọng hỏi, anh bị cô cắn nhìn thấy dấu răng nho nhỏ, sau đó yêu thương lau nước mắt cho cô, con ngươi đen nhìn cô, thương tiếc nhìn cô mồ hôi chảy đầm đìa, vài sợi tóc dính ở bên má.
Nhìn cô yếu đuối hồn nhiên như vậy nhưng đặc biệt mang cho anh cảm giác mất hồn, làm cho anh không kiềm được mà gia tăng tốc độ.
“Ô ô......” Nàng nói không nên lời nói. Chính là thút thít, mơ hồ mang cho cô cảm giác lo âu. Nơi này có rất nhiều người ra vào lỡ như thấy cô và anh như vậy.....
Cô suy nghĩ lo lắng, phía dưới càng buộc chặt, bụng bằng phẳng đột nhiên co rút lại, tiếp theo cắn anh thêm một phát.
“Em à, thả lỏng một chút” Lôi Ngự Phong toàn thân tê dại, âm thanh thở dốc, cúi đầu xuống hôn lên môi ngọt ngào kia, phía dưới của cô vừa ẩm lại vừa chặt, hoàn toàn bao vây phía dưới của anh làm cho anh toàn thân sảng khoái, căn bản không muốn kết thúc nhanh như vậy.
“Ngô......” Nguyễn Y Nông không thở nổi, trán khẽ lắc qua chỗ khác không muốn anh hôn tiếp, môi nóng của anh không biết khi nào kết thúc nụ hôn này, làm cho cô thở không thông.
Anh hôn cô thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cô mút thật mạnh, giữa lấy lưng của cô phía dưới không ngừng va chạm thật mạnh.
“A... a ... a...” Phút chốc, Nguyễn Y Nông mắt đẹp trừng anh, một loại cảm giác xa lạ như có dòng điện chạy qua người cô, âm thanh mềm mại không chịu nỗi rên làm cho người nghe cảm thấy yêu thương nhiều hơn.
Cô kinh hoàng nắm chặt âu phục của Lôi Ngự Phong giọng nói run run nói: “Ngừng...... Dừng lại......”
“Đừng sợ, sẽ không ai thấy đâu.” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, bàn tay to ôm chặt eo của cô, đưa đẩy nhiều hơn, lấy không biết của cô bao nhiêu lần.
Cô còn chưa hiểu ý tứ của anh liền một trận đưa tới. “A......”
Cuối cùng cô không nhịn được mà rên rĩ, trong đầu trống rỗng, phía dưới bụng có một dòng nước ấm chảy ra hoa tâm, cùng vật nam tính của anh hòa quyện lại một chỗ.
Lôi Ngự Phong vẫn cứ không muốn rời khỏi cơ thể cô, toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người cô, anh nghiêng người hôn lên trán và môi cô.
Cô không chịu nỗi mãnh liệt của anh, Nguyễn Y Nông toàn thân vô lực. Mặc cho anh tùy ý chỉnh lại váy của cô bao bọc cô thật kính đáo, mang cô rời khỏi nơi này.
Không biết rằng Cận Lực cùng Quan Dạ Kì từ bên ngoài bước nhanh vào chỗ bọn họ.
“Lôi? Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi Bố Tư......” Hai người không hẹn cùng lúc lên tiếng, sau đó ý thức được liền im lặng.
Lôi Ngự Phong mặt không đổi sắc, một chút ngượng ngùng cũng không có, cả người sảng khoái, người sáng suốt vừa thấy liền biết người ta ăn "mĩ vị", ăn đến mức ngon miệng như vậy.
Khuôn mặt của Nguyễn Y Nông ở trong lòng anh ngượng chín cả mặt, má phấn đỏ lên, môi đỏ mọng vô cùng ướt át, đôi mắt ngập nước, hoàn toàn là biểu hiện sau khi kích tình.
Quan Dạ Kì lộ ra nụ cười xấu xa, Cận Lực đứng bên cạnh chau chau mày, hiểu rõ cái người này không biết điều sau đó kéo Quan Dạ Kỳ đi ra ngoài, bà xã của người ta da mặt mỏng không chừng hỏng mặt.
“Buông tôi xuống.” Nguyễn Y Nông cảm thấy chính mình không còn mặt mũi, vừa rồi cô và anh ở trong này haiz.... Làm cho cô không muốn vướt mặt để đâu nữa. Huhu...
“Không buông.” Lôi Ngự Phong tâm tình dễ chịu ôm cô bước ra ngoài đại sảnh.
“Anh muốn làm gì?” Nguyễn Y Nông dùng tay đánh anh vài cái. Bọn họ lúc nãy đã bị Cận luật sư và Quan thiếu gia thấy còn chưa đủ.... còn muốn đến đại sảnh cho mọi người xem nữa sao.
“Anh còn chưa ăn no.” Lôi Ngự Phong cúi đầu nhìn cô chăm chú, từ từ nói tiếp:“Chúng ta lên xe ra khách sạn, tiếp tục ăn.”
Trời! Nguyễn Y Nông thở hốc vì kinh ngạc, càng giãi giụa hơn, người cuồng vọng kia cười thật to, ôm bà xã của mình bước ra bên ngoài rồi lên xe, đi đến khách sạn, chuẩn bị tiếp tục ăn cho no mới được.
“Chúc mừng hai người nhé” Cận Lực là người không bao giờ lãng phí thời gian của chính mình, liền phá lệ một lần làm chú rễ phụ cho Lôi Ngự Phong còn chạy tới nước Mĩ chăm sóc 2 đứa trẻ này.
Anh ta đi qua đám người rồi nâng lên ly rượu kính Lôi Ngự Phong và Nguyễn Y Nông. “Cám ơn.”
Lôi Ngự Phong cũng nâng ly lên rồi cụng ly. Ánh mắt của Nguyễn Y Nông nhìn xa xa thấy Khải Thần Khải Duệ mĩm cười. Khi kết thúc phần làm lễ không lâu, cô thay một bộ váy màu đỏ, tóc đen nhánh được nhà làm tóc búi cao lên, lộ ra tấm lưng ngọc hiện rõ ra bên ngoài.
Bàn tay to của Lôi Ngự Phong vẫn để ở lưng của cô giống như bị dính keo vậy, làm thế nào cũng không lấy ra được.
Làm cho cô có cảm giác anh đang ghen thì phải, bộ dạng đứng ngồi không yên, làm cho cô xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng lên. Cô kiểng chân lên rồi nhỏ giọng nói thầm bên tai Lôi Ngự Phong;“Em muốn đi tolet một chút."
“Vậy anh đi cùng em nhé?” Anh tỉ mỉ quan sát cô nói.
“Không cần đâu ạ. Em một chút lập tức quay lại.” Cô vội vàng lắc đầu, tay nắm lấy váy rồi nhẹ nhàng bước chân đi ra xa, phía sau cô có ba bốn người phụ dâu mắt xanh da trắng đi theo cô.
“Nguyễn tiểu thư là cô gái tốt.” Cận Lực nhìn cô rời đi, rồi cảm thán nói.
“Cậu cũng cảm thấy như vậy?” Lôi Ngự Phong quay đầu nhìn bà xã của mình. Anh nhíu mày nhìn Cận Lực, mắt sáng như ánh đèn,“ Bà xã tôi vừa đẹp người vừa dịu dàng”
“Nhìn bộ dạng này của cậu không giống như thường ngày nha, thật đúng là vừa kết hôn cái có khác” Cận Lực nhìn phản ứng của anh rồi cười nhạt.
Từ khi Lôi Ngự Phong gặp cô liền muốn cô trở thành người của mình... nên làm tất cả mọi chuyện mà trước nay anh chưa từng làm.
Cận Lực thầm nghĩ cậu ta tất thảy làm những điều đó vì Nguyễn Y Nông. Khả năng cao nhất là cậu ta rất thương Nguyễn Y Nông nên bất ngờ muốn cưới cô ấy, lúc nãy còn nhìn mình với ánh mắt ăn tươi nuốt sống nữa.
“Nếu có người đám mơ tưởng đến bà xã tôi....” Lôi Ngự Phong nở ra một nụ cười, cười đến muốn giết người:“Tôi sẽ cùng người đó quyết đấu.”
“Ha ha!” Cận Lực nghe xong giống như chuyện cười, lớn tiếng cười rộ lên, nhấc tay nâng ly rượu lên,“Vậy chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão”
“Cảm ơn.” Lôi Ngự Phong mấp mái môi, đem ly rượu trong tay uống sạch.
Đúng lúc này, một người vệ sĩ bên ngoài chạy vào ghé vào tai Lôi Ngự Phong nói nhỏ. Lôi Ngự Phong nghe xong chân mày nhíu lại, rồi vỗ vỗ cánh tay Cận Lực muốn cậu ta giúp anh tiếp đón những người khách, tiếp theo xoay người đi nhanh theo hướng vệ sĩ.
Trong phòng tolet vắng vẽ, chỉ có một mình Nguyễn Y Nông. Cô đứng trước bồn cẩm thạch màu đen rữa tay, để hai tay dưới vòi nước tùy ý để nước xả vào tay mình, làm như vậy muốn bản thân mình trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Cô nhìn mình ở trước chiếc gương tự cỗ vũ bản thân mình, rồi sau đó lấy khăn giấy lau khô tay mình. Bên ngoài có ba cô phù dâu ngoại quốc, cô một chút cũng không thích các cô ấy thay y phục cho cô rồi sau đó phối hợp với trang sức trên người cô, tất cả điều làm rất chuyên nghiệp hẳn là người trong nghề.
Cô châm chú nhìn mình ở trong gương rất đẹp, lần nữa nhắc nhở chính mình phải mỉm cười và mỉm cười. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình nhưng thật sự cô không cười nổi.
Kỳ thực cô nên chán ghét anh, hắn dùng nhiều thủ đoạn để cô gả cho anh..... Trước mắt điều như những gì anh ta muốn, nhưng cô nhìn hai đứa trẻ vui vẻ từ Mĩ đến tham dự hôn lễ cô liền không thể nào oán hận Lôi Ngự Phong được.
Anh ta đối với cô rất tốt, trước nay chưa từng lớn tiếng với cô. Nhưng anh ta cũng thật tàn bạo đối với cơ thể của cô.
Xoay người đi ra phòng tolet, bên ngoài đã không còn ai những phù dâu đợi rất lâu, đều đã dời bước đến phòng khách không xa, đi cùng những người bạn đang tán gẫu.
Người ngoại quốc đều thật nhiệt tình, Nguyễn Y Nông mơ hồ nghe được các cô phát ra từng đợt tiếng cười như chuông bạc...... Không muốn quấy rầy các cô ấy, cô liền nâng chiếc váy nhẹ nhàng mà rời đi, hướng đại sảnh.
Đi qua hành lang thật dài, Nguyễn Y Nông đang định xuyên qua đại sảnh bên cạnh một chỗ phòng tiếp khách, liền nghe giọng nói trách mắng, cô không tự chủ được dừng lại bước chân, tò mò theo ngoài cửa sổ hướng bên trong nhìn lại không ngờ là Lôi Ngự Phong đang ở bên trong và một người phụ nữ nữa.
Toàn thân cao lớn ung dung ngồi trên ghế sofa, Lôi Ngự Phong lười biếng tùy ý ngồi, khuỷu tay đặt ở ghế dựa trên tay vịn, hai tay mười ngón giao khảm, cúi mắt, tầm mắt nhìn chăm chú ngón tay trái đeo nhẫn cưới kim cương.
Vẻ mặt của anh không một chút lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ ngoài chán ghét và khôngkiên nhẫn, nhìn Lôi Ngự Phong như vậy làm cho Nguyễn Y Nông cảm thấy sợ hãi, cô đang muốn đời đi tầm mắt không nhìn nữa đột nhiên nghe được giọng người phụ nữ lớn tiếng nói:
“Con làm như vậy rất quá đáng! Kết hôn là chuyện lớn như vậy cũng không cho chúng ta biết, còn cưới một người phụ nữ như vậy, đây là quăng mặt mũi của cha con cùng với gia tộc họ Lôi đi hết sao?”
Nguyễn Y Nông bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
“Tôi muốn cưới ai, chuyện không liên quan đến bà, cô ấy là người như thế nào tôi biết là được rồi.”
Cô nghe thấy Lôi Ngự Phong dùng giọng nói lạnh lẽo có thể làm đông chết người.
“Nghe nói chồng của bà mua bán thuốc cấm đang bị bắt ở Hồng Kong, không nghĩ tới bà còn có tâm trạng đến đây lo cho hôn sự của tôi.”
“Nói chuyện khách khí một chút! Ta là cô cô của cậu!” Bà hầm hầm nói:“Nếu không phải cậu là người họ Lôi, ta mới lười quản cậu!”
“Cô cô?” Lôi Ngự Phong con ngươi đen nhíu lại, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh,“Bà nói ra những lời như vậy có phải rất ngây thơ không?”
Người Lôi gia ngàn dặm xa xôi chạy tới, đơn giản là anh không nghe lời sắp đặt của bọn họ, làm một người ăn chơi không có chuyện gì làm, chẳn khác gì là một con rối.
Muốn anh cưới một người mà bọn họ an bày. Đáng tiếc anh không phải là một người dễ an bày nói sau làm vậy nha, bấy luận là mười lăm năm trước hay mười lăm năm sau, anh muốn cuộc sống như thế nào thì do anh quyết định, muốn cưới người nào là chuyện của anh cùng với bọn họ không chút quan hệ.
“Lôi Chấn Thanh” Tên này Nguyễn Y Nông biết là người sáng lập ra tập đoàn Lôi Đình, là một tỉ phú, nhưng không lập gia đình, trước khi mất là một người sinh ra là rất phong lưu, vô số tình nhân nhưng chỉ có duy nhất một đứa con là Lôi Ngự Phong.
“Anh ta có chết cũng không nhắm mắt” Bà ta tức giận nói tiếp:“Ngươi là đứa con bất hiếu, đùa bỡn với gia tộc họ Lôi tính tình giống với mẹ của ngươi, nữa điểm cũng không giống với anh ta....”
“Câm miệng!” Lôi Ngự Phong đứng lên, sắc mặt âm trầm, mâu trung tất cả đều là bạo ngược, phát ra làm người ta sợ hãi .
“Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn hỏng không khí hôm nay, tất cả các người điều cút ra ngoài cho tôi”
Anh cao giọng gọi một tiếng, lập tức bên ngoài gồm có hơn trăm người da đen da trắng bước vào có chuẩn bị vũ khí.
“Ngự Phong, có chuyện gì thì ngồi xuống thương lượng, mọi người đều là người một nhà, làm gì mỗi lần gặp mặt đều phải đầu rơi máu chảy?”
Người này nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện nhỏ giọng khuyên can“ Cô cô của cậu lúc nào cũng khẩu xà tâm phật, kỳ thực cũng là quan tâm cho cậu.Chúng ta với Tiêu gia coi như cũng có chút giao tình, là thiên kim tiểu thư danh giá.”
“Rồi sao?” Lôi Ngự Phong cười lạnh nói:“Không ngại nói rõ.”
“Là như vậy......” Nam nhân liền cười hai tiếng, rồi nói tiếp “Công ty của chú gần đây hao hụt tài chính cho nên.....”
“Bố Tư.” Lôi Ngự Phong lười nghe đi xuống, đánh gẫy lời ông ta nói trầm giọng lên tiếng gọi.
“Lôi tiên sinh, ngài có gì phân phó?” Kêu Bố Tư là người khôi ngô da ngâm đen, anh ta nói tiếng Pháp, đối với Lôi Ngự Phong cung kính cúi mình chào.
Lôi Ngự Phong lạnh lùng dùng tiếng Pháp trả lời:“Mang tất cả người này quăng ra ngoài tôi không muốn nhìn bọn họ xuất hiện trong này.”
“Dạ. Lôi tiên sinh.” Kêu Bố Tư nhận được lệnh, bước đến chỗ những người đó.
“Lôi Ngự Phong!” Người phụ nữ này tiếp tục lớn tiếng nói:“Ngươi không nghe lời của chúng tôi, sau này đừng có hối hận"
"Ngươi là thằng tạp chủng, thằng lưu manh! Ngươi chỉ xứng làm thằng côn đồ, sớm hay muộn cũng bị người ta chém chết.... A!” Cuối cùng thét chói tai là vì Bố Tư nắm lấy cổ bà ta.
Cuối cùng là tiếng thét chói tai của bà ta Lôi Ngự Phong một chút cũng không muốn nghe lập tức quay đầu, vừa mới chuyển tầm mắt lợi hại liền nhìn thấy cặp mắt sáng lung linh của cô.
Cô nãy giờ không biết nghe được bao nhiêu? Những người lúc nãy được nhóm người Bố Tư lôi sang phòng khác, Lôi Ngự Phong lúc này sắc mặt xanh mét, anh nhìn cô nãy giờ rồi bắt đầu lên tiếng “Lại đây.”
Nguyễn Y Nông hoảng sợ rồi lặng lẽ bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái méc không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì cô nãy giờ đứng bên ngoài nghe trộm không ít bí mật. Chột dạ nên chẳng biết phải làm thế nào.
" Em nghe được những gì?” Anh giọng nói trầm thấp hỏi cô.
“Không có.” Cô kích động lắc đầu. Cô rất nhanh liền bại lộ.
“Không sao cả, em lại đây.” Anh trong lòng rất phức tạp, tức giận có, lạnh lùng có.
“Lôi tiên sinh......” Nguyễn Y Nông nghe xong, không yên ngược lại có cảm giác sợ sợ trực giác lui về phía sau, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn anh. Không dám đi lại gần anh.
“Em gọi anh là gì?” Lôi Ngự Phong triệt để tức giận anh bước nhanh về phía cô, khuôn mặt tuấn tú nhưng giống như ác ma, làm cho người không khỏi rùn mình.
“Tôi, tôi......” Nguyễn Y Nông bị anh làm cho sợ hãi không nói được gì nữa.
“Nếu em không nhớ rõ anh là ai thì anh sẽ làm cho em nhớ” Lôi Ngự Phong lạnh lùng nói xong, bàn tay to duỗi ra, đem thân hình nhỏ bé của cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cô giống như phong ba bão táp, muốn nuốt sống cô.
Lúc anh ôm cơ thể của cô làm cho cô không thở nỗi. Lúc này, Nguyễn Y Nông cả người bị ép ở ghế sofa, trên người mặc váy đỏ thẩm, giống như hoa hồng đang nở rộ, anh đè trên người cô. Bên ngoài y phục hai người điều chỉnh tề, bên dưới thì vô cùng thân mật với nhau, chân dài như ngọc bị anh tách ra.
“Không...... Không cần......” Nguyễn Y Nông nức nở, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn toàn là nước mắt cô bị anh làm trong lòng khó chịu.
Tay nhỏ bé đánh vào trên ngực Lôi Ngự Phong, trước kia không phải là hai người không có thân mật với nhau, nhưng cô không ngờ anh lại muốn cô ở chỗ này.
Lúc này anh cùng cô hòa quyện vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô làm cho cô đau đến mức há miệng cắn lên bả vai anh. Vẹt máu đỏ tươi chảy ra đính vào bộ váy, anh thấy cô đau nhíu này mày lại, liền hôn liên môi cô rồi xoa bóp toàn thân cô muốn cho cô dễ chịu hơn. Phía dưới lực đạo cũng rất chậm.
“Còn đau không?” Lôi Ngự Phong thở dốc thấp giọng hỏi, anh bị cô cắn nhìn thấy dấu răng nho nhỏ, sau đó yêu thương lau nước mắt cho cô, con ngươi đen nhìn cô, thương tiếc nhìn cô mồ hôi chảy đầm đìa, vài sợi tóc dính ở bên má.
Nhìn cô yếu đuối hồn nhiên như vậy nhưng đặc biệt mang cho anh cảm giác mất hồn, làm cho anh không kiềm được mà gia tăng tốc độ.
“Ô ô......” Nàng nói không nên lời nói. Chính là thút thít, mơ hồ mang cho cô cảm giác lo âu. Nơi này có rất nhiều người ra vào lỡ như thấy cô và anh như vậy.....
Cô suy nghĩ lo lắng, phía dưới càng buộc chặt, bụng bằng phẳng đột nhiên co rút lại, tiếp theo cắn anh thêm một phát.
“Em à, thả lỏng một chút” Lôi Ngự Phong toàn thân tê dại, âm thanh thở dốc, cúi đầu xuống hôn lên môi ngọt ngào kia, phía dưới của cô vừa ẩm lại vừa chặt, hoàn toàn bao vây phía dưới của anh làm cho anh toàn thân sảng khoái, căn bản không muốn kết thúc nhanh như vậy.
“Ngô......” Nguyễn Y Nông không thở nổi, trán khẽ lắc qua chỗ khác không muốn anh hôn tiếp, môi nóng của anh không biết khi nào kết thúc nụ hôn này, làm cho cô thở không thông.
Anh hôn cô thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cô mút thật mạnh, giữa lấy lưng của cô phía dưới không ngừng va chạm thật mạnh.
“A... a ... a...” Phút chốc, Nguyễn Y Nông mắt đẹp trừng anh, một loại cảm giác xa lạ như có dòng điện chạy qua người cô, âm thanh mềm mại không chịu nỗi rên làm cho người nghe cảm thấy yêu thương nhiều hơn.
Cô kinh hoàng nắm chặt âu phục của Lôi Ngự Phong giọng nói run run nói: “Ngừng...... Dừng lại......”
“Đừng sợ, sẽ không ai thấy đâu.” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, bàn tay to ôm chặt eo của cô, đưa đẩy nhiều hơn, lấy không biết của cô bao nhiêu lần.
Cô còn chưa hiểu ý tứ của anh liền một trận đưa tới. “A......”
Cuối cùng cô không nhịn được mà rên rĩ, trong đầu trống rỗng, phía dưới bụng có một dòng nước ấm chảy ra hoa tâm, cùng vật nam tính của anh hòa quyện lại một chỗ.
Lôi Ngự Phong vẫn cứ không muốn rời khỏi cơ thể cô, toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người cô, anh nghiêng người hôn lên trán và môi cô.
Cô không chịu nỗi mãnh liệt của anh, Nguyễn Y Nông toàn thân vô lực. Mặc cho anh tùy ý chỉnh lại váy của cô bao bọc cô thật kính đáo, mang cô rời khỏi nơi này.
Không biết rằng Cận Lực cùng Quan Dạ Kì từ bên ngoài bước nhanh vào chỗ bọn họ.
“Lôi? Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi Bố Tư......” Hai người không hẹn cùng lúc lên tiếng, sau đó ý thức được liền im lặng.
Lôi Ngự Phong mặt không đổi sắc, một chút ngượng ngùng cũng không có, cả người sảng khoái, người sáng suốt vừa thấy liền biết người ta ăn "mĩ vị", ăn đến mức ngon miệng như vậy.
Khuôn mặt của Nguyễn Y Nông ở trong lòng anh ngượng chín cả mặt, má phấn đỏ lên, môi đỏ mọng vô cùng ướt át, đôi mắt ngập nước, hoàn toàn là biểu hiện sau khi kích tình.
Quan Dạ Kì lộ ra nụ cười xấu xa, Cận Lực đứng bên cạnh chau chau mày, hiểu rõ cái người này không biết điều sau đó kéo Quan Dạ Kỳ đi ra ngoài, bà xã của người ta da mặt mỏng không chừng hỏng mặt.
“Buông tôi xuống.” Nguyễn Y Nông cảm thấy chính mình không còn mặt mũi, vừa rồi cô và anh ở trong này haiz.... Làm cho cô không muốn vướt mặt để đâu nữa. Huhu...
“Không buông.” Lôi Ngự Phong tâm tình dễ chịu ôm cô bước ra ngoài đại sảnh.
“Anh muốn làm gì?” Nguyễn Y Nông dùng tay đánh anh vài cái. Bọn họ lúc nãy đã bị Cận luật sư và Quan thiếu gia thấy còn chưa đủ.... còn muốn đến đại sảnh cho mọi người xem nữa sao.
“Anh còn chưa ăn no.” Lôi Ngự Phong cúi đầu nhìn cô chăm chú, từ từ nói tiếp:“Chúng ta lên xe ra khách sạn, tiếp tục ăn.”
Trời! Nguyễn Y Nông thở hốc vì kinh ngạc, càng giãi giụa hơn, người cuồng vọng kia cười thật to, ôm bà xã của mình bước ra bên ngoài rồi lên xe, đi đến khách sạn, chuẩn bị tiếp tục ăn cho no mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.