Chương 35: Cảm động
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2020
Edit: Sa
Thẩm Gia Thụy vừa cất tiếng, Ngôn Sơ Âm không nghĩ ngợi gì nữa mà chăm chú nghe anh hát.
Không phải Ngôn Sơ Âm chưa từng nghe Thẩm Gia Thụy hát live. Thời còn yêu nhau, cô chính là fan trung thành nhất của anh. Sau đó, Burning tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên trong sự nghiệp của nhóm tại Bắc Kinh, mặc dù cô và Thẩm Gia Thụy đã chia tay nhưng dù sao cũng là chia tay trong hòa bình, gặp lại tuy không làm bạn được thì cũng không đến nỗi oán trách nhau, hơn nữa với tư cách là bạn học cũ, Ngôn Sơ Âm rất mừng cho Thẩm Gia Thụy khi sự nghiệp của anh phát triển thuận lợi. Do đó, Ngôn Sơ Âm đã đi xem buổi hòa nhạc đầu tiên của Burning, không những thế mà cô còn lôi kéo đám bạn cùng phòng mua vé ủng hộ.
Sau buổi hòa nhạc đó, phòng ký túc xá gồm bốn người thì trừ cô ra, ba người còn lại đều trở thành fan của Burning, trong đó có một người là fan của Thẩm Gia Thụy, bây giờ cô ấy đã kết hôn sinh con nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn thấy cô ấy suốt ngày gọi Thẩm Gia Thụy là chồng trên weibo. Ngôn Sơ Âm không biết anh chồng thực sự của cô nàng có cảm tưởng gì, còn cô thì khi chứng kiến sự cuồng nhiệt của các bạn cùng phòng, cô đã không dám tiết lộ quá khứ của mình.
Cứ thế cô giấu giếm suốt mười năm, ban đầu là không dám nói, về sau thì không có cơ hội thích hợp để nói.
Hầu hết bạn bè của Ngôn Sơ Âm đều là bạn đại học. Hồi cấp ba, cô vừa xuyên không chưa được bao lâu lại phải chuẩn bị thi cử, bất cẩn thi đậu thủ khoa, do đó các bạn học xem cô là đóa hoa thơm chỉ có thể ngắm từ xa. Suốt ba năm trung học phổ thông, quan hệ của Ngôn Sơ Âm với các bạn học rất tốt, nhưng chẳng có ai thực sự thân thiết. Mãi đến khi lên đại học, ai cũng học giỏi nên Ngôn Sơ Âm cũng không quá nổi bật, vì vậy bạn bè cũng nhiều hơn.
Sau này khi Thẩm Gia Thụy thành danh, Ngôn Sơ Âm cũng bước chân vào giới giải trí. Trở thành người của công chúng, cô cảm thấy rất may mắn khi không nói chuyện của mình cho bạn bè biết, nếu không e rằng sẽ bị truyền đến tai tất cả mọi người.
Ngôn Sơ Âm chỉ đi xem vài buổi hòa nhạc của Burning, không phải vì cô không thích, trên thực tế, trừ nam thần An Tại Hi của cô ra, hòa nhạc của Burning là hòa nhạc hay nhất mà cô từng xem. Không khí ở buổi hòa nhạc cực kỳ tốt, trong giây phút hòa mình cùng âm nhạc, khán giả như được trút hết mọi áp lực, vì thế cho dù vé hòa nhạc của Burning có mắc đến đâu cũng có người mua. Có điều số lần Burning tổ chức hòa nhạc tại Bắc Kinh quá ít, mà Ngôn Sơ Âm lại bận rộn bài vở và các hoạt động ở trường, sau này đi làm thì càng bận hơn nên không có thời gian đi xa để xem Burning hát, hơn nữa Thẩm Gia Thụy cũng chẳng còn cần một tấm vé ủng hộ của cô.
Sau nhiều năm, được nghe giọng hát live của Thẩm Gia Thụy một lần nữa, mặc dù chỉ là tập dượt nhưng kỹ năng và cảm xúc chất chứa trong giọng hát của anh chẳng thua kém chút nào so với biểu diễn trên sân khấu. Tiếng hát của anh vừa cất lên đã hoàn toàn cuốn hút Ngôn Sơ Âm.
Thực sự không phải khi không mà người ta nổi tiếng. Thẩm Gia Thụy như được sinh ra để dành cho sân khấu, mặc dù bây giờ thính phòng chỉ có thưa thớt vài nhân viên, không có ánh đèn đẹp đẽ, Thẩm Gia Thụy cũng chẳng thực hiện những động tác biểu diễn, anh đứng giữa sân khấu, tay cầm mic, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng cũng đủ biến anh trở thành nguồn sáng duy nhất, khiến tất cả mọi người đều không thể dời mắt khỏi anh.
Ngôn Sơ Âm cũng bị hấp dẫn. Tuy biết rõ ở đây khá tối, Thẩm Gia Thụy bị quáng gà không thể nhìn thấy cô, anh chỉ nhìn xuống bên dưới khán đài theo thói quen mà thôi, nhưng giọng hát da diết của anh khiến cô có cảm giác trong khi cô đang ngắm nhìn anh và anh cũng nhìn lại cô.
Mỗi câu mỗi chữ được Thẩm Gia Thụy cất lên vô cùng chân thành, không biết có phải vì được thay đổi chút ít hay không mà đoạn điệp khúc của bài mang theo sự day dứt và bi thương khó tả. Ngôn Sơ Âm hoàn toàn chìm đắm. Bỗng nhiên, hình ảnh Thẩm Gia Thụy đang hát và chương trình talkshow hôm nọ cùng hiện lên trong đầu cô.
Ngôn Sơ Âm như bị đầu độc, lúc bình thường cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng bây giờ cô lại liên tục tự hỏi bản thân: Bài hát này viết cho mình ư?
Khách quan mà nói, tận sâu trong lòng, giả thiết này khiến Ngôn Sơ Âm thỏa mãn lòng hư vinh, rốt cuộc cô cũng ra dáng nữ chính xuyên không rồi. Nhưng thực tế cô không phải nữ chính mà chỉ là vật hy sinh, cô không thể dính líu tới nam chính được, nếu cô rung động, e rằng cô sẽ trở thành hình mẫu trong nguyên tác.
Ngôn Sơ Âm lập tức rũ bỏ những xao động trong lòng, ánh mắt nhìn lên sân khấu trừ tán thưởng ra chẳng còn gì nữa.
Song, có người đã thanh tỉnh nhưng vẫn còn người chìm đắm.
Trên sân khấu, trong lúc hát, tầm mắt Thẩm Gia Thụy chưa bao giờ di động. Anh không thấy rõ trong bóng tối bên dưới kia có những gì, nhưng anh biết cô ngồi ở đó và có lẽ ánh mắt cô luôn dừng ở trên người anh, chưa từng dời đi giống anh. Tựa như cảnh tượng mà anh đã ảo tưởng vô số lần, anh đứng trên sân khấu, cô ngồi dưới khán đài, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.
Trong mười lăm phút, tính cả thời gian trao đổi với ban nhạc thì Thẩm Gia Thụy hát tập được ba lần. Ngôn Sơ Âm vừa bật chế độ đèn pin của điện thoại lên đón anh vừa khen anh tới tấp. Có lẽ vì khi nãy hát lên giọng cao quá, sợ tạm thời sẽ ảnh hưởng tới giọng hát nên Thẩm Gia Thụy chỉ nhướn môi chứ không nói gì.
Ngôn Sơ Âm không để ý thái độ của anh lắm, ra khỏi trường quay, cô cất điện thoại, đưa bình giữ nhiệt cho anh, “Thụy ca uống chút trà nóng cho thanh giọng.”
Thẩm Gia Thụy nhận lấy cái bình, nghe vậy thì nhướn mày nhìn Ngôn Sơ Âm: “Bạc hà cam thảo?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, “Hồi nãy lúc Thụy ca phỏng vấn, em đã đi xin một ít. Đại ca bị chứng đau họng nhẹ, trong phòng anh ấy có nhiều loại trà tốt cho họng lắm.”
Trước giờ Thẩm Gia Thụy không thích mùi vị cam thảo, nhưng lúc này lại không nói gì mà nâng giữ nhiệt vừa đi vừa uống, khi vào đến phòng nghỉ, nước trong bình đã chạm đáy.
Ngôn Sơ Âm tưởng anh thích món này, cười nói: “Để em qua chỗ đại ca xin thêm một ít nữa.”
Thật ra làm trợ lý của Thẩm Gia Thụy không khó, hoặc nói đúng hơn là vai trò của Ngôn Sơ Âm không quan trọng như cô nghĩ, bởi vì phòng nghỉ của Thẩm Gia Thụy cực kỳ náo nhiệt, luôn có người ghé thăm, hơn nữa, không bàn đến mức độ nổi tiếng, hơn một nửa khách mời của chương trình là đàn anh trong nghề của Thẩm Gia Thụy, đàn anh ghé thăm buộc Thẩm Gia Thụy phải tiếp đãi đàng hoàng.
Chờ mọi người đi hết, Thẩm Gia Thụy lấy cây đàn guitar được chuẩn bị sẵn ở trong phòng ra gảy, miệng khẽ ngân nga giai điệu mà Ngôn Sơ Âm chưa nghe bao giờ, không biết đây là ca khúc ít nổi tiếng hay là ca khúc anh mới viết nữa. Ngôn Sơ Âm không muốn quấy rầy anh nên ngồi im thưởng thức, sau đó chợt nhớ đến chuyện xa xưa.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Ngôn Sơ Âm về Thẩm Gia Thụy là cảnh anh ngồi trong phòng tập ôm đàn guitar, gương mặt nghiêng nghiêng bất cần hấp dẫn vô số nữ sinh đăng ký lớp học đàn guitar.
Bao nhiêu năm qua, dường như anh không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ lơ đễnh khiến người ta không thể dời mắt trong trí nhớ của cô.
Thời gian lặng lẽ trôi, khách mời đầu tiên lên sân khấu, trong phòng nghỉ bật ti vi giúp có thể theo dõi toàn bộ diễn biến ở trường quay.
Ngôn Sơ Âm nhìn thấy cả trường quay tối thui, mãi đến khi khách mời lên đứng ở giữa sân khấu, đèn mới từ từ sáng lên thì ngầm lo lắng.
Đạo diễn làm thế là để tạo không khí, tiếng vỗ tay như sấm bên dưới khán đài cho thấy phản ứng của khán giả rất tốt.
Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy, hỏi nhỏ: “Có cần thương lượng về vấn đề đèn đóm không?”
Ngôn Sơ Âm thực sự không thể hiểu nổi công ty và người quản lý của Thẩm Gia Thụy, cho dù có dùng chính sách “nuôi thả” thì cũng không đến mức không có nhân viên nào đi theo Thẩm Gia Thụy chứ? Chẳng phải những vị siêu sao như Thiên vương đều có nguyên bộ sậu trợ lý, tài xế, thợ trang điểm riêng ư? Hay họ thực sự xem cô là trợ lý?
Nhưng mặc kệ ekip của Thẩm Gia Thụy nghĩ gì, sự thật là hôm nay Ngôn Sơ Âm phải hoàn thành công việc của một trợ lý, ban nãy đạo diễn Giản dặn cô phải quan tâm chu đáo tới khách mời làm cô nhận ra nếu không hầu hạ tốt “ông thần” này, chắc chắn cô sẽ bị khiển trách, còn nếu hầu hạ tốt thì cô cũng sẽ được hưởng lợi rất nhiều. Vì vậy Ngôn Sơ Âm không dám bỏ qua các vấn đề dù là nhỏ nhất.
Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu nhìn Ngôn Sơ Âm, trong đôi mắt như có ánh sao lấp lánh, khẽ lắc đầu.
Không rõ anh không muốn khác biệt hay là không muốn người khác biết mình mắc chứng quáng gà, Ngôn Sơ Âm không hỏi nữa, thầm nghĩ thôi thì cô hy sinh một chút, lát nữa dìu anh lên sân khấu chứ không thể mở đèn pin như lúc tập dượt được.
Nhớ quản lý và trợ lý của Thẩm Gia Thụy quá đi mất!
Bốn khách mời đầu tiên nhanh chóng hoàn thành màn trình diễn, lúc đến vị khách mời thứ năm lên sân khấu, nhân viên hậu trường đến mời Thẩm Gia Thụy ra chuẩn bị.
Ngôn Sơ Âm tiếp tục hóa thân thành trợ lý mẫu mực, chạy đông chạy tây để giúp Thẩm Gia Thụy. Thời tiết mùa này vẫn còn hơi lạnh, mà trang phục diễn của Thẩm Gia Thụy lại khá mỏng manh. Anh cởi áo khoác ra, Ngôn Sơ Âm vừa cầm áo khoác cho anh vừa bưng bình nước giữ nhiệt.
Đến trường quay, vị khách mời thứ năm đã hát xong. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, anh ta cúi người cảm ơn khán giả. Đèn tắt, Ngôn Sơ Âm đỡ Thẩm Gia Thụy lên bậc thang, sau đó lui vào cánh gà, nhìn anh bước ra giữa sân khấu, nhìn ánh đèn phát sáng, nhìn toàn bộ khán giả đứng dậy, tiếng vỗ tay rất lâu mới ngừng lại.
Ngôn Sơ Âm thầm cảm khái, nếu năm xưa không chia tay, có lẽ cô cũng giống như bây giờ, sẽ đứng bên trong cánh gà, vô số lần nhìn anh lên xuống sân khấu. Họ đã từng nói về điều đó. Sau khi chia tay, anh là siêu sao đầy ánh hào quang, còn cô chỉ là một sinh viên bình thường, nhẽ ra sẽ không còn gặp lại nhau, kết quả là cô cũng bước chân vào giới giải trí, chuyện hôm nay coi như đã thực hiện lời hứa hẹn năm xưa?
Thế sự vô thường.
Ngôn Sơ Âm thoáng hoảng hốt, những khán giả bị kích động cũng dần bình tĩnh và đồng loạt ngồi xuống khi Thẩm Gia Thụy đưa tay lên ra hiệu mọi người trật tự. Ngôn Sơ Âm cũng lấy lại tỉnh táo, yên lặng chờ Thẩm Gia Thụy cất tiếng hát.
Khả năng live của Thẩm Gia Thụy chưa từng khiến người ta phải thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ. Ca khúc “Ánh sao đẹp nhất” quá kinh điển, ngay cả đứa bé đang học mẫu giáo cũng thuộc bài này, vì thế chẳng có gì khó hiểu khi thế hệ 9x hay 8x, thậm chí là 7x đều biết bài hát này.
Khi Thẩm Gia Thụy hát đến đoạn điệp khúc, khán giả bất giác hát theo, trong khi đó, ở năm vị khách mời trước, khán đài hoàn toàn yên tĩnh để thưởng thức âm nhạc, nhưng đến lượt Thẩm Gia Thụy thì như biến thành buổi hòa nhạc riêng của anh.
Một lần nữa, Thẩm Gia Thụy đã chứng minh mức độ nổi tiếng của mình. Anh biểu diễn xong, toàn bộ khán đài lập tức đứng dậy, Thẩm Gia Thụy cúi người cảm ơn khán giả ba lần nhưng tiếng vỗ tay vang trời vẫn không dứt. Bên trong cánh gà, Ngôn Sơ Âm còn nghe được tiếng một cô gái nghẹn ngào hét to tên Thẩm Gia Thụy.
Không ai ngờ Thẩm Gia Thụy lại tham gia chương trình này.
Lúc nghe Thẩm Gia Thụy hát, Ngôn Sơ Âm cũng không rung động như bây giờ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao lại có cảm giác tự hào. Các nhân viên trong hậu trường cũng đang vỗ tay giống như cô, đó cũng là phản ứng của toàn bộ khán giả có mặt tại trường quay, có lẽ cũng là phản ứng chung của khán giả xem đài, chứng tỏ chương trình của họ đã thành công được một nửa, là điều đáng mừng với toàn thể ekip.
Đèn sân khấu lại tắt, khán giả lưu luyến ngồi xuống, màn trình diễn của Thẩm Gia Thụy đã kết thúc. Ngôn Sơ Âm lau giọt nước mắt bên khóe mi, nhanh chóng đi ra sân khấu, lúc đang chuẩn bị đỡ Thẩm Gia Thụy thì Thẩm Gia Thụy bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Thẩm Gia Thụy vừa cất tiếng, Ngôn Sơ Âm không nghĩ ngợi gì nữa mà chăm chú nghe anh hát.
Không phải Ngôn Sơ Âm chưa từng nghe Thẩm Gia Thụy hát live. Thời còn yêu nhau, cô chính là fan trung thành nhất của anh. Sau đó, Burning tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên trong sự nghiệp của nhóm tại Bắc Kinh, mặc dù cô và Thẩm Gia Thụy đã chia tay nhưng dù sao cũng là chia tay trong hòa bình, gặp lại tuy không làm bạn được thì cũng không đến nỗi oán trách nhau, hơn nữa với tư cách là bạn học cũ, Ngôn Sơ Âm rất mừng cho Thẩm Gia Thụy khi sự nghiệp của anh phát triển thuận lợi. Do đó, Ngôn Sơ Âm đã đi xem buổi hòa nhạc đầu tiên của Burning, không những thế mà cô còn lôi kéo đám bạn cùng phòng mua vé ủng hộ.
Sau buổi hòa nhạc đó, phòng ký túc xá gồm bốn người thì trừ cô ra, ba người còn lại đều trở thành fan của Burning, trong đó có một người là fan của Thẩm Gia Thụy, bây giờ cô ấy đã kết hôn sinh con nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn thấy cô ấy suốt ngày gọi Thẩm Gia Thụy là chồng trên weibo. Ngôn Sơ Âm không biết anh chồng thực sự của cô nàng có cảm tưởng gì, còn cô thì khi chứng kiến sự cuồng nhiệt của các bạn cùng phòng, cô đã không dám tiết lộ quá khứ của mình.
Cứ thế cô giấu giếm suốt mười năm, ban đầu là không dám nói, về sau thì không có cơ hội thích hợp để nói.
Hầu hết bạn bè của Ngôn Sơ Âm đều là bạn đại học. Hồi cấp ba, cô vừa xuyên không chưa được bao lâu lại phải chuẩn bị thi cử, bất cẩn thi đậu thủ khoa, do đó các bạn học xem cô là đóa hoa thơm chỉ có thể ngắm từ xa. Suốt ba năm trung học phổ thông, quan hệ của Ngôn Sơ Âm với các bạn học rất tốt, nhưng chẳng có ai thực sự thân thiết. Mãi đến khi lên đại học, ai cũng học giỏi nên Ngôn Sơ Âm cũng không quá nổi bật, vì vậy bạn bè cũng nhiều hơn.
Sau này khi Thẩm Gia Thụy thành danh, Ngôn Sơ Âm cũng bước chân vào giới giải trí. Trở thành người của công chúng, cô cảm thấy rất may mắn khi không nói chuyện của mình cho bạn bè biết, nếu không e rằng sẽ bị truyền đến tai tất cả mọi người.
Ngôn Sơ Âm chỉ đi xem vài buổi hòa nhạc của Burning, không phải vì cô không thích, trên thực tế, trừ nam thần An Tại Hi của cô ra, hòa nhạc của Burning là hòa nhạc hay nhất mà cô từng xem. Không khí ở buổi hòa nhạc cực kỳ tốt, trong giây phút hòa mình cùng âm nhạc, khán giả như được trút hết mọi áp lực, vì thế cho dù vé hòa nhạc của Burning có mắc đến đâu cũng có người mua. Có điều số lần Burning tổ chức hòa nhạc tại Bắc Kinh quá ít, mà Ngôn Sơ Âm lại bận rộn bài vở và các hoạt động ở trường, sau này đi làm thì càng bận hơn nên không có thời gian đi xa để xem Burning hát, hơn nữa Thẩm Gia Thụy cũng chẳng còn cần một tấm vé ủng hộ của cô.
Sau nhiều năm, được nghe giọng hát live của Thẩm Gia Thụy một lần nữa, mặc dù chỉ là tập dượt nhưng kỹ năng và cảm xúc chất chứa trong giọng hát của anh chẳng thua kém chút nào so với biểu diễn trên sân khấu. Tiếng hát của anh vừa cất lên đã hoàn toàn cuốn hút Ngôn Sơ Âm.
Thực sự không phải khi không mà người ta nổi tiếng. Thẩm Gia Thụy như được sinh ra để dành cho sân khấu, mặc dù bây giờ thính phòng chỉ có thưa thớt vài nhân viên, không có ánh đèn đẹp đẽ, Thẩm Gia Thụy cũng chẳng thực hiện những động tác biểu diễn, anh đứng giữa sân khấu, tay cầm mic, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng cũng đủ biến anh trở thành nguồn sáng duy nhất, khiến tất cả mọi người đều không thể dời mắt khỏi anh.
Ngôn Sơ Âm cũng bị hấp dẫn. Tuy biết rõ ở đây khá tối, Thẩm Gia Thụy bị quáng gà không thể nhìn thấy cô, anh chỉ nhìn xuống bên dưới khán đài theo thói quen mà thôi, nhưng giọng hát da diết của anh khiến cô có cảm giác trong khi cô đang ngắm nhìn anh và anh cũng nhìn lại cô.
Mỗi câu mỗi chữ được Thẩm Gia Thụy cất lên vô cùng chân thành, không biết có phải vì được thay đổi chút ít hay không mà đoạn điệp khúc của bài mang theo sự day dứt và bi thương khó tả. Ngôn Sơ Âm hoàn toàn chìm đắm. Bỗng nhiên, hình ảnh Thẩm Gia Thụy đang hát và chương trình talkshow hôm nọ cùng hiện lên trong đầu cô.
Ngôn Sơ Âm như bị đầu độc, lúc bình thường cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng bây giờ cô lại liên tục tự hỏi bản thân: Bài hát này viết cho mình ư?
Khách quan mà nói, tận sâu trong lòng, giả thiết này khiến Ngôn Sơ Âm thỏa mãn lòng hư vinh, rốt cuộc cô cũng ra dáng nữ chính xuyên không rồi. Nhưng thực tế cô không phải nữ chính mà chỉ là vật hy sinh, cô không thể dính líu tới nam chính được, nếu cô rung động, e rằng cô sẽ trở thành hình mẫu trong nguyên tác.
Ngôn Sơ Âm lập tức rũ bỏ những xao động trong lòng, ánh mắt nhìn lên sân khấu trừ tán thưởng ra chẳng còn gì nữa.
Song, có người đã thanh tỉnh nhưng vẫn còn người chìm đắm.
Trên sân khấu, trong lúc hát, tầm mắt Thẩm Gia Thụy chưa bao giờ di động. Anh không thấy rõ trong bóng tối bên dưới kia có những gì, nhưng anh biết cô ngồi ở đó và có lẽ ánh mắt cô luôn dừng ở trên người anh, chưa từng dời đi giống anh. Tựa như cảnh tượng mà anh đã ảo tưởng vô số lần, anh đứng trên sân khấu, cô ngồi dưới khán đài, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau.
Trong mười lăm phút, tính cả thời gian trao đổi với ban nhạc thì Thẩm Gia Thụy hát tập được ba lần. Ngôn Sơ Âm vừa bật chế độ đèn pin của điện thoại lên đón anh vừa khen anh tới tấp. Có lẽ vì khi nãy hát lên giọng cao quá, sợ tạm thời sẽ ảnh hưởng tới giọng hát nên Thẩm Gia Thụy chỉ nhướn môi chứ không nói gì.
Ngôn Sơ Âm không để ý thái độ của anh lắm, ra khỏi trường quay, cô cất điện thoại, đưa bình giữ nhiệt cho anh, “Thụy ca uống chút trà nóng cho thanh giọng.”
Thẩm Gia Thụy nhận lấy cái bình, nghe vậy thì nhướn mày nhìn Ngôn Sơ Âm: “Bạc hà cam thảo?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, “Hồi nãy lúc Thụy ca phỏng vấn, em đã đi xin một ít. Đại ca bị chứng đau họng nhẹ, trong phòng anh ấy có nhiều loại trà tốt cho họng lắm.”
Trước giờ Thẩm Gia Thụy không thích mùi vị cam thảo, nhưng lúc này lại không nói gì mà nâng giữ nhiệt vừa đi vừa uống, khi vào đến phòng nghỉ, nước trong bình đã chạm đáy.
Ngôn Sơ Âm tưởng anh thích món này, cười nói: “Để em qua chỗ đại ca xin thêm một ít nữa.”
Thật ra làm trợ lý của Thẩm Gia Thụy không khó, hoặc nói đúng hơn là vai trò của Ngôn Sơ Âm không quan trọng như cô nghĩ, bởi vì phòng nghỉ của Thẩm Gia Thụy cực kỳ náo nhiệt, luôn có người ghé thăm, hơn nữa, không bàn đến mức độ nổi tiếng, hơn một nửa khách mời của chương trình là đàn anh trong nghề của Thẩm Gia Thụy, đàn anh ghé thăm buộc Thẩm Gia Thụy phải tiếp đãi đàng hoàng.
Chờ mọi người đi hết, Thẩm Gia Thụy lấy cây đàn guitar được chuẩn bị sẵn ở trong phòng ra gảy, miệng khẽ ngân nga giai điệu mà Ngôn Sơ Âm chưa nghe bao giờ, không biết đây là ca khúc ít nổi tiếng hay là ca khúc anh mới viết nữa. Ngôn Sơ Âm không muốn quấy rầy anh nên ngồi im thưởng thức, sau đó chợt nhớ đến chuyện xa xưa.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Ngôn Sơ Âm về Thẩm Gia Thụy là cảnh anh ngồi trong phòng tập ôm đàn guitar, gương mặt nghiêng nghiêng bất cần hấp dẫn vô số nữ sinh đăng ký lớp học đàn guitar.
Bao nhiêu năm qua, dường như anh không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ lơ đễnh khiến người ta không thể dời mắt trong trí nhớ của cô.
Thời gian lặng lẽ trôi, khách mời đầu tiên lên sân khấu, trong phòng nghỉ bật ti vi giúp có thể theo dõi toàn bộ diễn biến ở trường quay.
Ngôn Sơ Âm nhìn thấy cả trường quay tối thui, mãi đến khi khách mời lên đứng ở giữa sân khấu, đèn mới từ từ sáng lên thì ngầm lo lắng.
Đạo diễn làm thế là để tạo không khí, tiếng vỗ tay như sấm bên dưới khán đài cho thấy phản ứng của khán giả rất tốt.
Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy, hỏi nhỏ: “Có cần thương lượng về vấn đề đèn đóm không?”
Ngôn Sơ Âm thực sự không thể hiểu nổi công ty và người quản lý của Thẩm Gia Thụy, cho dù có dùng chính sách “nuôi thả” thì cũng không đến mức không có nhân viên nào đi theo Thẩm Gia Thụy chứ? Chẳng phải những vị siêu sao như Thiên vương đều có nguyên bộ sậu trợ lý, tài xế, thợ trang điểm riêng ư? Hay họ thực sự xem cô là trợ lý?
Nhưng mặc kệ ekip của Thẩm Gia Thụy nghĩ gì, sự thật là hôm nay Ngôn Sơ Âm phải hoàn thành công việc của một trợ lý, ban nãy đạo diễn Giản dặn cô phải quan tâm chu đáo tới khách mời làm cô nhận ra nếu không hầu hạ tốt “ông thần” này, chắc chắn cô sẽ bị khiển trách, còn nếu hầu hạ tốt thì cô cũng sẽ được hưởng lợi rất nhiều. Vì vậy Ngôn Sơ Âm không dám bỏ qua các vấn đề dù là nhỏ nhất.
Thẩm Gia Thụy ngẩng đầu nhìn Ngôn Sơ Âm, trong đôi mắt như có ánh sao lấp lánh, khẽ lắc đầu.
Không rõ anh không muốn khác biệt hay là không muốn người khác biết mình mắc chứng quáng gà, Ngôn Sơ Âm không hỏi nữa, thầm nghĩ thôi thì cô hy sinh một chút, lát nữa dìu anh lên sân khấu chứ không thể mở đèn pin như lúc tập dượt được.
Nhớ quản lý và trợ lý của Thẩm Gia Thụy quá đi mất!
Bốn khách mời đầu tiên nhanh chóng hoàn thành màn trình diễn, lúc đến vị khách mời thứ năm lên sân khấu, nhân viên hậu trường đến mời Thẩm Gia Thụy ra chuẩn bị.
Ngôn Sơ Âm tiếp tục hóa thân thành trợ lý mẫu mực, chạy đông chạy tây để giúp Thẩm Gia Thụy. Thời tiết mùa này vẫn còn hơi lạnh, mà trang phục diễn của Thẩm Gia Thụy lại khá mỏng manh. Anh cởi áo khoác ra, Ngôn Sơ Âm vừa cầm áo khoác cho anh vừa bưng bình nước giữ nhiệt.
Đến trường quay, vị khách mời thứ năm đã hát xong. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, anh ta cúi người cảm ơn khán giả. Đèn tắt, Ngôn Sơ Âm đỡ Thẩm Gia Thụy lên bậc thang, sau đó lui vào cánh gà, nhìn anh bước ra giữa sân khấu, nhìn ánh đèn phát sáng, nhìn toàn bộ khán giả đứng dậy, tiếng vỗ tay rất lâu mới ngừng lại.
Ngôn Sơ Âm thầm cảm khái, nếu năm xưa không chia tay, có lẽ cô cũng giống như bây giờ, sẽ đứng bên trong cánh gà, vô số lần nhìn anh lên xuống sân khấu. Họ đã từng nói về điều đó. Sau khi chia tay, anh là siêu sao đầy ánh hào quang, còn cô chỉ là một sinh viên bình thường, nhẽ ra sẽ không còn gặp lại nhau, kết quả là cô cũng bước chân vào giới giải trí, chuyện hôm nay coi như đã thực hiện lời hứa hẹn năm xưa?
Thế sự vô thường.
Ngôn Sơ Âm thoáng hoảng hốt, những khán giả bị kích động cũng dần bình tĩnh và đồng loạt ngồi xuống khi Thẩm Gia Thụy đưa tay lên ra hiệu mọi người trật tự. Ngôn Sơ Âm cũng lấy lại tỉnh táo, yên lặng chờ Thẩm Gia Thụy cất tiếng hát.
Khả năng live của Thẩm Gia Thụy chưa từng khiến người ta phải thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ. Ca khúc “Ánh sao đẹp nhất” quá kinh điển, ngay cả đứa bé đang học mẫu giáo cũng thuộc bài này, vì thế chẳng có gì khó hiểu khi thế hệ 9x hay 8x, thậm chí là 7x đều biết bài hát này.
Khi Thẩm Gia Thụy hát đến đoạn điệp khúc, khán giả bất giác hát theo, trong khi đó, ở năm vị khách mời trước, khán đài hoàn toàn yên tĩnh để thưởng thức âm nhạc, nhưng đến lượt Thẩm Gia Thụy thì như biến thành buổi hòa nhạc riêng của anh.
Một lần nữa, Thẩm Gia Thụy đã chứng minh mức độ nổi tiếng của mình. Anh biểu diễn xong, toàn bộ khán đài lập tức đứng dậy, Thẩm Gia Thụy cúi người cảm ơn khán giả ba lần nhưng tiếng vỗ tay vang trời vẫn không dứt. Bên trong cánh gà, Ngôn Sơ Âm còn nghe được tiếng một cô gái nghẹn ngào hét to tên Thẩm Gia Thụy.
Không ai ngờ Thẩm Gia Thụy lại tham gia chương trình này.
Lúc nghe Thẩm Gia Thụy hát, Ngôn Sơ Âm cũng không rung động như bây giờ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu sao lại có cảm giác tự hào. Các nhân viên trong hậu trường cũng đang vỗ tay giống như cô, đó cũng là phản ứng của toàn bộ khán giả có mặt tại trường quay, có lẽ cũng là phản ứng chung của khán giả xem đài, chứng tỏ chương trình của họ đã thành công được một nửa, là điều đáng mừng với toàn thể ekip.
Đèn sân khấu lại tắt, khán giả lưu luyến ngồi xuống, màn trình diễn của Thẩm Gia Thụy đã kết thúc. Ngôn Sơ Âm lau giọt nước mắt bên khóe mi, nhanh chóng đi ra sân khấu, lúc đang chuẩn bị đỡ Thẩm Gia Thụy thì Thẩm Gia Thụy bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.