Chương 30: Chuẩn bị khởi quay
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2020
Edit: Sa
Thẩm Gia Thụy ngỡ mình đã quên hết chuyện cũ, nào ngờ chỉ mới nhìn thấy một hành động nhỏ của cô, bao ký ức đều ùa về. Có lẽ chuyện mà anh ngỡ đã trôi vào quên lãng, hồi ức tưởng như thuộc về những năm tháng xưa cũ thật ra chỉ bị phủ bụi ở một góc trong trí nhớ chứ chưa từng quên.
Thẩm Gia Thụy bất giác cúi đầu, tỉ mỉ quan sát gương mặt gần ngay trước mắt, từng chút từng chút, giống như đang khắc ghi gương mặt cô vào đầu.
Chia tay từ rất lâu, mười năm qua, họ không biết gì về đối phương. Mặc dù thủa ban đầu anh vỗ ngực tự xưng mình là người hiểu rõ cô nhất, nhưng giờ họ đã trở nên xa lạ, huống chi anh chưa từng thực sự hiểu cô, thậm chí anh còn không biết là mình đánh giá cao bản thân hay là đánh giá thấp cô. Rõ ràng đã buông tay từ lâu, cũng không muốn gặp lại cô nữa, khi đã quen với suy nghĩ đó, anh cảm thấy rất tốt, người nam kẻ bắc, không dính líu tới nhau. Không ai quy định những người yêu nhau sẽ luôn ở bên nhau, chia tay rồi sẽ nhớ mãi không quên, tuy nhiên cũng không cần cố quên, thời gian và khoảng cách sẽ dần xóa nhòa tình cảm. Cuộc sống nào có nhiều thứ để khắc cốt ghi tâm, ai rời xa ai cũng có thể sống rất tốt.
Anh chỉ giống như vô số người khác, cũng bước lên con đường mà bao người đã đi qua, cuối cùng nhận ra nỗi đau rồi sẽ dần trôi, kỷ niệm rồi sẽ dần phai nhạt.
Không hề cố tỏ ra mạnh mẽ hay dối lòng, anh biết mình đã thực sự bình thường trở lại, cho nên trong một chương trình, anh mới thản nhiên thừa nhận mình đã từng yêu, coi như đó là lời chào tạm biệt dành cho quá khứ.
Anh khá bất ngờ khi trên mạng lại dậy sóng chỉ bởi lời nói bâng quơ của mình, anh thấy hơi áy náy, từ tận đáy lòng, anh biết rõ cô sẽ không vì sự “nhớ nhung” của mình mà vui mừng, nếu lỡ như bị truyền thông và cộng đồng mạng phát hiện “cô” chính là người mà anh nhắc tới, rất có thể cô sẽ oán trách anh vì đã làm liên lụy tới cô. Họ cùng ở trong giới giải trí, nếu cô muốn thu lợi từ mối quan hệ từng có giữa họ thì chuyện của họ đã bị phát giác từ lâu rồi.
Trên thực tế, nhìn thấy cô muốn né tránh, tỏ ra không quen biết anh, anh mới giữ kín mối quan hệ này, chưa từng đề cập, thậm chí là chưa từng nghĩ sẽ nói ra.
Là đàn ông phải có trách nhiệm, vì cô không muốn dính dáng tới anh nên anh đã tìm cách đè tin tức xuống, thầm nghĩ nếu mấy ngày tới mà cộng đồng mạng vẫn xôn xao về mối tình đầu của anh thì anh sẽ chấp nhận hy sinh bản thân mà tạo ra vụ ồn ào mới để dời lực chú ý, dẫu sao họ đã từng yêu nhau, coi như anh giúp cô lần cuối vậy. Nhưng không ngờ cô không cần anh giúp mà lại tự tạo scandal.
Mặc kệ là trùng hợp hay không, anh cũng định sẽ chấm dứt tại đây, ấy thế mà họ lại bất ngờ gặp nhau, trái tim những tưởng đã tĩnh lặng thì nay lại gợn sóng vì sự xuất hiện của cô.
Kể từ ngày hôm đó, anh không biết mình phải làm gì, trong lòng như có hai người đang đánh nhau, một người giãy giụa chống lại lý trí, còn người kia thì hờ hững, lạnh nhạt như kẻ ngoài cuộc.
Thẩm Gia Thụy vẫn nhớ ngày anh thay đổi quyết định. Hôm đó anh bất ngờ gọi điện cho quản lý nói rằng không cần để đồng đội tham gia chương trình của đài Bắc Kinh mà chính anh sẽ chấp nhận lời mời. Thiệu ca ngỡ ngàng, rất bất ngờ vì anh đột ngột đổi ý. Thiệu ca còn nhìn anh hồi lâu như để xác nhận xem anh đã suy nghĩ kỹ chưa.
Tuy hơi hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình nhưng dưới ánh mắt của Thiệu ca, anh đành làm bộ như không có gì.
Thẩm Gia Thụy biết việc anh giả vờ trước mặt Thiệu ca chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, có vài việc ngay cả các đồng đội cũng không biết nhưng Thiệu ca lại hiểu rõ như lòng bàn tay, bởi vì năm đó, anh đã đi theo Thiệu ca rời khỏi thành phố nhỏ yên ả, đồng thời cũng rời xa cô để bước lên con đường theo đuổi ước mơ.
Có một số việc dù trong lòng rõ ràng nhưng nói ra miệng lại là chuyện khác, chỉ cần Thiệu ca không nói huỵch toẹt ra, anh sẽ tiếp tục giả vờ như mình không có lòng riêng mà chỉ đang làm công việc bình thường của mình. Tuy là lừa mình dối người, nhưng ai quan tâm?
Thiệu ca cười như đã hiểu, bảo anh yên tâm, thậm chí còn nói sâu xa: “Họ sẽ sắp xếp.”
Anh làm bộ bất mãn, im lặng rời khỏi văn phòng, nhưng trong lòng hiểu rõ “sắp xếp” mà Thiệu ca nói có nghĩa là gì.
Dẫu có che giấu thì cũng không thể dối gạt lòng mình, thật ra cho dù Thiệu ca không chủ động sắp xếp, anh cũng sẽ dùng các biện pháp khác.
Kẻ ngoài cuộc ở trong lòng lạnh nhạt nhìn hành động buồn cười của anh, đến khi anh ngồi trước cửa nhà cô nhìn cô về nhà cùng người đàn ông khác, hắn ta mới nhảy ra vừa chế giễu vừa tội nghiệp cho anh.
Trước kia có lưu luyến lắm đâu, thế tình cảm đột ngột dâng trào vào lúc này là gì?
Cho dù anh vẫn còn một chút không cam tâm và vẫn chưa hoàn toàn quên, nhưng đó cũng chỉ là thứ cảm giác đối với cô gái mà anh đã từng yêu chứ không liên quan gì tới người phụ nữ xa lạ trước mặt này, đúng không?
Ánh mắt Thẩm Gia Thụy quyến luyến trên gương mặt của cô gái đang say giấc, dù trong lòng ra sức thuyết phục bản thân cũng không thể thừa nhận cô là kẻ xa lạ.
Gương mặt đang ngủ này giống y như đúc với gương mặt của cô gái say giấc đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của anh, có đôi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh cứ ngỡ cô đang nằm trong vòng tay mình.
Sao có thể xa lạ cho được?
Thừa nhận đi, thật ra cho tới tận bây giờ, mình chưa từng quên.
Thẩm Gia Thụy nhìn gương mặt ngủ say của cô, lần đầu tiên đối diện với trái tim của mình trong suốt nhiều năm qua.
Có lẽ là vì nhìn cô quá chăm chú, hoặc vì lúc trước phải điều chỉnh tư thế cho cô nên anh đã bất giác quỳ gối xuống sàn từ lúc nào. Thẩm Gia Thụy càng lúc càng cúi mặt xuống thấp, cuối cùng cũng không thể khống chế bản thân mà chạm nhẹ môi mình lên môi cô rồi nhanh chóng rời khỏi như chuồn chuồn lướt nước.
Rõ ràng miệng cô toàn mùi rượu nhưng anh lại cảm thấy mình như được nếm mật, rời khỏi môi cô rồi mà vẫn còn dư vị.
Có lẽ người say thực sự là anh mới phải.
Thẩm Gia Thụy về nhà mình chưa tới một phút thì cửa thang máy mở ra, dì Lâm vội vã đi về nhà.
Trên đường về, dì Lâm rất lo lắng, dì gọi cho Ngôn Sơ Âm hai lần nhưng cô không bắt máy khiến dì bất an vô cùng, đến khi mở cửa ra, trông thấy cô ngủ ngon lành ở sofa, dì mới thở phào nhẹ nhõm. Dì Lâm nhìn về phía nhà đối diện, thầm nghĩ ở đây tốt thật, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, mà căn hộ đối diện lúc nào cũng im ắng, có lẽ là ít về đây ở, vậy thì hai dì cháu ở đây khá an toàn.
Vào nhà đóng cửa nẻo xong xuôi, dì Lâm đi nấu canh giải rượu cho Ngôn Sơ Âm, sau đó đỡ cô vào phòng ngủ. Thấy Ngôn Sơ Âm không hề tỉnh giấc giữa chừng, dì Lâm rất ngạc nhiên. Âm Âm không thường xuyên ăn chơi rượu chè như nhiều nghệ sĩ khác nhưng cũng hay tụ tập bạn bè, một năm thì cũng có năm bảy lần say mèm, nhưng cô chưa bao giờ uống say đến mức hoàn toàn mất tỉnh táo mà vẫn có thể nói chuyện được chứ chưa từng lăn ra ngủ mê man như hôm nay.
Dì Lâm đoán có thể do dạo này cô bận rộn, cơ thể mệt mỏi nên hôm nay dễ say hơn bình thường chứ cũng không suy nghĩ nhiều. Dì đút canh giải rượu cho Ngôn Sơ Âm, sau đó ra ngoài dọn dẹp, lúc thấy điện thoại của Ngôn Sơ Âm nằm trên bàn uống nước ngoài phòng khách, dì Lâm cầm lên nhấn thử mấy cái mới phát hiện điện thoại bị tắt nguồn. Chắc là hết pin rồi, thảo nào gọi hoài mà không được. Dì Lâm đem điện thoại vào phòng cho Ngôn Sơ Âm, sẵn tiện sạc pin luôn.
Ngôn Sơ Âm ngủ một giấc tới sáng, nhìn thấy điện thoại đang được sạc pin trên tủ đầu giường thì ngỡ ngàng, cô nhớ tối qua lúc ăn cơm, điện thoại mới được sạc đầy pin mà, sao bây giờ lại sạc nữa? Còn bị tắt nguồn nữa chứ.
Ngôn Sơ Âm sợ bỏ lỡ cú điện thoại nào đó trong lúc điện thoại bị tắt nguồn nên việc đầu tiên cô làm sau khi rời khỏi giường là mở điện thoại lên, thấy có cuộc mấy cuộc gọi nhỡ của dì Lâm, cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy dì Lâm thì hỏi: “Dì ơi, tối qua dì gọi cho cháu ạ?”
“Ừ, dì đưa mọi người về nhà cậu Lâm xong, tưởng cháu chưa ngủ nên định gọi để bảo cháu nấu canh giải rượu, ai dè gọi hoài không được.”
Ngôn Sơ Âm giật mình, hỏi: “Hôm qua dì đưa họ về ạ?”
Dì Lâm ngẩng phắt đầu, biểu cảm còn khó tin hơn cả Ngôn Sơ Âm: “Cháu không nhớ hả? Hôm qua cháu tiễn mọi người ra thang máy luôn mà.”
Ngôn Sơ Âm cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Không có ấn tượng gì cả.”
Dì Lâm hỏi tiếp: “Vậy có nhớ cậu Lâm bảo cậu Tống và cậu Triệu về nhà cậu ấy không?”
Ngôn Sơ Âm thực sự không nhớ nổi mọi người ra về hồi nào, mình vào phòng ngủ như thế nào.
Dì Lâm thấy vẻ mặt cô thì cũng hiểu, “Bọn dì thấy cháu hơi yên tĩnh, nói chuyện còn logic hơn những lúc say khác, lại muốn tiễn mọi người xuống lầu nên tưởng cháu còn tỉnh, không ngờ lại say đến mức không nhớ gì.”
“Xem ra tửu lượng của cháu tệ quá.” Ngôn Sơ Âm cũng không ngờ mình lại say đến mức đó, lắc đầu cười nói, “Chỉ có lần say đầu tiên cháu mới say kiểu đó thôi, sau này không vậy nữa nên cứ tưởng tửu lượng tăng đáng kể chứ.”
“Vậy sau khi bọn dì đi, cháu về nhà bằng cách nào?” Dì Lâm không bình thản như cô được, dì hoảng hồn, vỗ ngực, “Cảm tạ trời đất, may mà hôm qua nhà đối diện không có ai, tầng này chỉ có nhà chúng ta, an ninh khu này nghiêm ngặt nên không có kẻ lạ đột nhập, chứ không thì cháu bị bắt cóc cũng không biết.”
“Ngay trước cửa nhà mình, sao bị bắt cóc được?” Ngôn Sơ Âm bật cười.
Dì Lâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cháu không biết đó thôi, con gái phải cảnh giác. Hôm qua lỡ như nhà hàng xóm có người, cháu uống say không biết trời trăng mây gió gì nữa mà đi gõ cửa nhà người ta, nhỡ người ra mở cửa là đàn ông, thấy cháu xinh đẹp lại say mèm, cháu nghĩ hắn ta có lôi cháu vào nhà hắn không?”
Tuy biết dì Lâm nói đúng nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn buồn cười: “Vậy thì càng không thể, dì quên nhà hàng xóm có gắn camera ở ngoài cửa rồi à? Hắn ta làm thế thì bị quay lại mất.”
Dì Lâm thấy cô nói cũng có lý, “Xem ra camera của nhà đối diện cũng có ích phết, nhưng mà sau này cháu uống ít thôi cho an tâm.”
“Cháu biết rồi.” Ngôn Sơ Âm cười toe gật đầu, “Dì nấu gì cho cháu ăn với, chiều nay cháu phải đi spa.”
Lực chú ý của dì Lâm bị di dời, dì hỏi: “Mới nhận việc gì hả?” Mấy hôm trước Âm Âm nói tạm thời không nhận việc mới, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Ngôn Sơ Âm vui vẻ gật đầu, bây giờ có thể tiết lộ với dì Lâm rồi: “Đài truyền hình sản xuất chương trình mới, ngày mai khởi quay.” Lúc nãy mở điện thoại, cô nhận được tin nhắn trong nhóm chat của tổ sản xuất, các MC đều được kéo vào.
Mặc dù thời gian quay sớm hơn dự kiến nhưng đây là tin tốt.
Tối qua mọi người nói chuyện, dì Lâm cũng nghe loáng thoáng, biết chương trình mới rất tốt nên vui mừng: “Làm việc ở đài truyền hình thì tốt quá, vừa ổn định vừa an toàn, đợt này cháu đỡ phải đi công tác bên ngoài.”
Ngôn Sơ Âm cũng nghĩ vậy, “Hiện tại cháu chỉ làm hai chương trình thôi, đều không phải ra ngoài trời.”
Thẩm Gia Thụy ngỡ mình đã quên hết chuyện cũ, nào ngờ chỉ mới nhìn thấy một hành động nhỏ của cô, bao ký ức đều ùa về. Có lẽ chuyện mà anh ngỡ đã trôi vào quên lãng, hồi ức tưởng như thuộc về những năm tháng xưa cũ thật ra chỉ bị phủ bụi ở một góc trong trí nhớ chứ chưa từng quên.
Thẩm Gia Thụy bất giác cúi đầu, tỉ mỉ quan sát gương mặt gần ngay trước mắt, từng chút từng chút, giống như đang khắc ghi gương mặt cô vào đầu.
Chia tay từ rất lâu, mười năm qua, họ không biết gì về đối phương. Mặc dù thủa ban đầu anh vỗ ngực tự xưng mình là người hiểu rõ cô nhất, nhưng giờ họ đã trở nên xa lạ, huống chi anh chưa từng thực sự hiểu cô, thậm chí anh còn không biết là mình đánh giá cao bản thân hay là đánh giá thấp cô. Rõ ràng đã buông tay từ lâu, cũng không muốn gặp lại cô nữa, khi đã quen với suy nghĩ đó, anh cảm thấy rất tốt, người nam kẻ bắc, không dính líu tới nhau. Không ai quy định những người yêu nhau sẽ luôn ở bên nhau, chia tay rồi sẽ nhớ mãi không quên, tuy nhiên cũng không cần cố quên, thời gian và khoảng cách sẽ dần xóa nhòa tình cảm. Cuộc sống nào có nhiều thứ để khắc cốt ghi tâm, ai rời xa ai cũng có thể sống rất tốt.
Anh chỉ giống như vô số người khác, cũng bước lên con đường mà bao người đã đi qua, cuối cùng nhận ra nỗi đau rồi sẽ dần trôi, kỷ niệm rồi sẽ dần phai nhạt.
Không hề cố tỏ ra mạnh mẽ hay dối lòng, anh biết mình đã thực sự bình thường trở lại, cho nên trong một chương trình, anh mới thản nhiên thừa nhận mình đã từng yêu, coi như đó là lời chào tạm biệt dành cho quá khứ.
Anh khá bất ngờ khi trên mạng lại dậy sóng chỉ bởi lời nói bâng quơ của mình, anh thấy hơi áy náy, từ tận đáy lòng, anh biết rõ cô sẽ không vì sự “nhớ nhung” của mình mà vui mừng, nếu lỡ như bị truyền thông và cộng đồng mạng phát hiện “cô” chính là người mà anh nhắc tới, rất có thể cô sẽ oán trách anh vì đã làm liên lụy tới cô. Họ cùng ở trong giới giải trí, nếu cô muốn thu lợi từ mối quan hệ từng có giữa họ thì chuyện của họ đã bị phát giác từ lâu rồi.
Trên thực tế, nhìn thấy cô muốn né tránh, tỏ ra không quen biết anh, anh mới giữ kín mối quan hệ này, chưa từng đề cập, thậm chí là chưa từng nghĩ sẽ nói ra.
Là đàn ông phải có trách nhiệm, vì cô không muốn dính dáng tới anh nên anh đã tìm cách đè tin tức xuống, thầm nghĩ nếu mấy ngày tới mà cộng đồng mạng vẫn xôn xao về mối tình đầu của anh thì anh sẽ chấp nhận hy sinh bản thân mà tạo ra vụ ồn ào mới để dời lực chú ý, dẫu sao họ đã từng yêu nhau, coi như anh giúp cô lần cuối vậy. Nhưng không ngờ cô không cần anh giúp mà lại tự tạo scandal.
Mặc kệ là trùng hợp hay không, anh cũng định sẽ chấm dứt tại đây, ấy thế mà họ lại bất ngờ gặp nhau, trái tim những tưởng đã tĩnh lặng thì nay lại gợn sóng vì sự xuất hiện của cô.
Kể từ ngày hôm đó, anh không biết mình phải làm gì, trong lòng như có hai người đang đánh nhau, một người giãy giụa chống lại lý trí, còn người kia thì hờ hững, lạnh nhạt như kẻ ngoài cuộc.
Thẩm Gia Thụy vẫn nhớ ngày anh thay đổi quyết định. Hôm đó anh bất ngờ gọi điện cho quản lý nói rằng không cần để đồng đội tham gia chương trình của đài Bắc Kinh mà chính anh sẽ chấp nhận lời mời. Thiệu ca ngỡ ngàng, rất bất ngờ vì anh đột ngột đổi ý. Thiệu ca còn nhìn anh hồi lâu như để xác nhận xem anh đã suy nghĩ kỹ chưa.
Tuy hơi hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình nhưng dưới ánh mắt của Thiệu ca, anh đành làm bộ như không có gì.
Thẩm Gia Thụy biết việc anh giả vờ trước mặt Thiệu ca chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, có vài việc ngay cả các đồng đội cũng không biết nhưng Thiệu ca lại hiểu rõ như lòng bàn tay, bởi vì năm đó, anh đã đi theo Thiệu ca rời khỏi thành phố nhỏ yên ả, đồng thời cũng rời xa cô để bước lên con đường theo đuổi ước mơ.
Có một số việc dù trong lòng rõ ràng nhưng nói ra miệng lại là chuyện khác, chỉ cần Thiệu ca không nói huỵch toẹt ra, anh sẽ tiếp tục giả vờ như mình không có lòng riêng mà chỉ đang làm công việc bình thường của mình. Tuy là lừa mình dối người, nhưng ai quan tâm?
Thiệu ca cười như đã hiểu, bảo anh yên tâm, thậm chí còn nói sâu xa: “Họ sẽ sắp xếp.”
Anh làm bộ bất mãn, im lặng rời khỏi văn phòng, nhưng trong lòng hiểu rõ “sắp xếp” mà Thiệu ca nói có nghĩa là gì.
Dẫu có che giấu thì cũng không thể dối gạt lòng mình, thật ra cho dù Thiệu ca không chủ động sắp xếp, anh cũng sẽ dùng các biện pháp khác.
Kẻ ngoài cuộc ở trong lòng lạnh nhạt nhìn hành động buồn cười của anh, đến khi anh ngồi trước cửa nhà cô nhìn cô về nhà cùng người đàn ông khác, hắn ta mới nhảy ra vừa chế giễu vừa tội nghiệp cho anh.
Trước kia có lưu luyến lắm đâu, thế tình cảm đột ngột dâng trào vào lúc này là gì?
Cho dù anh vẫn còn một chút không cam tâm và vẫn chưa hoàn toàn quên, nhưng đó cũng chỉ là thứ cảm giác đối với cô gái mà anh đã từng yêu chứ không liên quan gì tới người phụ nữ xa lạ trước mặt này, đúng không?
Ánh mắt Thẩm Gia Thụy quyến luyến trên gương mặt của cô gái đang say giấc, dù trong lòng ra sức thuyết phục bản thân cũng không thể thừa nhận cô là kẻ xa lạ.
Gương mặt đang ngủ này giống y như đúc với gương mặt của cô gái say giấc đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của anh, có đôi khi tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh cứ ngỡ cô đang nằm trong vòng tay mình.
Sao có thể xa lạ cho được?
Thừa nhận đi, thật ra cho tới tận bây giờ, mình chưa từng quên.
Thẩm Gia Thụy nhìn gương mặt ngủ say của cô, lần đầu tiên đối diện với trái tim của mình trong suốt nhiều năm qua.
Có lẽ là vì nhìn cô quá chăm chú, hoặc vì lúc trước phải điều chỉnh tư thế cho cô nên anh đã bất giác quỳ gối xuống sàn từ lúc nào. Thẩm Gia Thụy càng lúc càng cúi mặt xuống thấp, cuối cùng cũng không thể khống chế bản thân mà chạm nhẹ môi mình lên môi cô rồi nhanh chóng rời khỏi như chuồn chuồn lướt nước.
Rõ ràng miệng cô toàn mùi rượu nhưng anh lại cảm thấy mình như được nếm mật, rời khỏi môi cô rồi mà vẫn còn dư vị.
Có lẽ người say thực sự là anh mới phải.
Thẩm Gia Thụy về nhà mình chưa tới một phút thì cửa thang máy mở ra, dì Lâm vội vã đi về nhà.
Trên đường về, dì Lâm rất lo lắng, dì gọi cho Ngôn Sơ Âm hai lần nhưng cô không bắt máy khiến dì bất an vô cùng, đến khi mở cửa ra, trông thấy cô ngủ ngon lành ở sofa, dì mới thở phào nhẹ nhõm. Dì Lâm nhìn về phía nhà đối diện, thầm nghĩ ở đây tốt thật, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, mà căn hộ đối diện lúc nào cũng im ắng, có lẽ là ít về đây ở, vậy thì hai dì cháu ở đây khá an toàn.
Vào nhà đóng cửa nẻo xong xuôi, dì Lâm đi nấu canh giải rượu cho Ngôn Sơ Âm, sau đó đỡ cô vào phòng ngủ. Thấy Ngôn Sơ Âm không hề tỉnh giấc giữa chừng, dì Lâm rất ngạc nhiên. Âm Âm không thường xuyên ăn chơi rượu chè như nhiều nghệ sĩ khác nhưng cũng hay tụ tập bạn bè, một năm thì cũng có năm bảy lần say mèm, nhưng cô chưa bao giờ uống say đến mức hoàn toàn mất tỉnh táo mà vẫn có thể nói chuyện được chứ chưa từng lăn ra ngủ mê man như hôm nay.
Dì Lâm đoán có thể do dạo này cô bận rộn, cơ thể mệt mỏi nên hôm nay dễ say hơn bình thường chứ cũng không suy nghĩ nhiều. Dì đút canh giải rượu cho Ngôn Sơ Âm, sau đó ra ngoài dọn dẹp, lúc thấy điện thoại của Ngôn Sơ Âm nằm trên bàn uống nước ngoài phòng khách, dì Lâm cầm lên nhấn thử mấy cái mới phát hiện điện thoại bị tắt nguồn. Chắc là hết pin rồi, thảo nào gọi hoài mà không được. Dì Lâm đem điện thoại vào phòng cho Ngôn Sơ Âm, sẵn tiện sạc pin luôn.
Ngôn Sơ Âm ngủ một giấc tới sáng, nhìn thấy điện thoại đang được sạc pin trên tủ đầu giường thì ngỡ ngàng, cô nhớ tối qua lúc ăn cơm, điện thoại mới được sạc đầy pin mà, sao bây giờ lại sạc nữa? Còn bị tắt nguồn nữa chứ.
Ngôn Sơ Âm sợ bỏ lỡ cú điện thoại nào đó trong lúc điện thoại bị tắt nguồn nên việc đầu tiên cô làm sau khi rời khỏi giường là mở điện thoại lên, thấy có cuộc mấy cuộc gọi nhỡ của dì Lâm, cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy dì Lâm thì hỏi: “Dì ơi, tối qua dì gọi cho cháu ạ?”
“Ừ, dì đưa mọi người về nhà cậu Lâm xong, tưởng cháu chưa ngủ nên định gọi để bảo cháu nấu canh giải rượu, ai dè gọi hoài không được.”
Ngôn Sơ Âm giật mình, hỏi: “Hôm qua dì đưa họ về ạ?”
Dì Lâm ngẩng phắt đầu, biểu cảm còn khó tin hơn cả Ngôn Sơ Âm: “Cháu không nhớ hả? Hôm qua cháu tiễn mọi người ra thang máy luôn mà.”
Ngôn Sơ Âm cố gắng nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Không có ấn tượng gì cả.”
Dì Lâm hỏi tiếp: “Vậy có nhớ cậu Lâm bảo cậu Tống và cậu Triệu về nhà cậu ấy không?”
Ngôn Sơ Âm thực sự không nhớ nổi mọi người ra về hồi nào, mình vào phòng ngủ như thế nào.
Dì Lâm thấy vẻ mặt cô thì cũng hiểu, “Bọn dì thấy cháu hơi yên tĩnh, nói chuyện còn logic hơn những lúc say khác, lại muốn tiễn mọi người xuống lầu nên tưởng cháu còn tỉnh, không ngờ lại say đến mức không nhớ gì.”
“Xem ra tửu lượng của cháu tệ quá.” Ngôn Sơ Âm cũng không ngờ mình lại say đến mức đó, lắc đầu cười nói, “Chỉ có lần say đầu tiên cháu mới say kiểu đó thôi, sau này không vậy nữa nên cứ tưởng tửu lượng tăng đáng kể chứ.”
“Vậy sau khi bọn dì đi, cháu về nhà bằng cách nào?” Dì Lâm không bình thản như cô được, dì hoảng hồn, vỗ ngực, “Cảm tạ trời đất, may mà hôm qua nhà đối diện không có ai, tầng này chỉ có nhà chúng ta, an ninh khu này nghiêm ngặt nên không có kẻ lạ đột nhập, chứ không thì cháu bị bắt cóc cũng không biết.”
“Ngay trước cửa nhà mình, sao bị bắt cóc được?” Ngôn Sơ Âm bật cười.
Dì Lâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Cháu không biết đó thôi, con gái phải cảnh giác. Hôm qua lỡ như nhà hàng xóm có người, cháu uống say không biết trời trăng mây gió gì nữa mà đi gõ cửa nhà người ta, nhỡ người ra mở cửa là đàn ông, thấy cháu xinh đẹp lại say mèm, cháu nghĩ hắn ta có lôi cháu vào nhà hắn không?”
Tuy biết dì Lâm nói đúng nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn buồn cười: “Vậy thì càng không thể, dì quên nhà hàng xóm có gắn camera ở ngoài cửa rồi à? Hắn ta làm thế thì bị quay lại mất.”
Dì Lâm thấy cô nói cũng có lý, “Xem ra camera của nhà đối diện cũng có ích phết, nhưng mà sau này cháu uống ít thôi cho an tâm.”
“Cháu biết rồi.” Ngôn Sơ Âm cười toe gật đầu, “Dì nấu gì cho cháu ăn với, chiều nay cháu phải đi spa.”
Lực chú ý của dì Lâm bị di dời, dì hỏi: “Mới nhận việc gì hả?” Mấy hôm trước Âm Âm nói tạm thời không nhận việc mới, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Ngôn Sơ Âm vui vẻ gật đầu, bây giờ có thể tiết lộ với dì Lâm rồi: “Đài truyền hình sản xuất chương trình mới, ngày mai khởi quay.” Lúc nãy mở điện thoại, cô nhận được tin nhắn trong nhóm chat của tổ sản xuất, các MC đều được kéo vào.
Mặc dù thời gian quay sớm hơn dự kiến nhưng đây là tin tốt.
Tối qua mọi người nói chuyện, dì Lâm cũng nghe loáng thoáng, biết chương trình mới rất tốt nên vui mừng: “Làm việc ở đài truyền hình thì tốt quá, vừa ổn định vừa an toàn, đợt này cháu đỡ phải đi công tác bên ngoài.”
Ngôn Sơ Âm cũng nghĩ vậy, “Hiện tại cháu chỉ làm hai chương trình thôi, đều không phải ra ngoài trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.