Chương 165: Ngoại truyện 2 – Gia đình
Thanh Việt Lưu Ca
14/08/2020
Edit: Sa
Nếu tỉnh giấc và thấy mình đang ở một thế giới lạ lẫm, bạn sẽ làm gì?
Trước kia Thẩm Gia Thụy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nên khi ở trong căn phòng khách vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh đã hoài nghi cuộc sống.
Sở dĩ nói vừa xa lạ vừa quen thuộc là vì anh nhận ra đây là nhà mình, song mỗi vật dụng trong nhà và cách bài trí đều hoàn toàn khác so với trí nhớ của anh. Là không gian song song ư?
Thẩm Gia Thụy mở điện thoại, là kiểu điện thoại anh thường dùng, màu cũng y chang nhưng anh biết nó không phải là của mình, màn hình khóa điện thoại của anh là tấm poster mới, nhưng màn hình khóa của chiếc điện thoại này là người khác, là cô gái mà anh không muốn nghĩ đến.
Anh nhíu mày, thử nhập sinh nhật mình, mật khẩu sai, lần thứ hai, anh thử nhập sinh nhật của Mộc Phỉ, vẫn sai. Còn lần nhập cuối cùng, tuy không muốn nhưng anh chỉ có thể nhập sinh nhật của người phụ nữ đó, thuận lợi mở khóa, hình nền vẫn là gương mặt mỉm cười của cô ta, hệt như đang giễu cợt cho sự thỏa hiệp của anh.
Thẩm Gia Thụy thực sự không hiểu, lúc nãy anh đã soi gương, rõ ràng là gương mặt của anh giống y như đúc gương mặt tối qua trước khi ngủ, nhưng ở thế giới này, “anh” ba mươi, bốn mươi tuổi, trưởng thành, chững chạc mà vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó? Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ?
Mang theo tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thẩm Gia Thụy lên mạng tìm kiếm tên của người phụ nữ đó, tin tức được xem nhiều nhất là tin kết hôn.
Họ còn kết hôn cơ á?
Thẩm Gia Thụy há hốc mồm, bấm vào tin tức, nhanh chóng nhìn thấy MV cầu hôn.
Thật ra nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó trên màn hình, anh đã nghĩ xiên xẹo, trong lòng thực sự khinh thường, thằng này đúng là không ra trò trống gì, tìm người phụ nữ đó quay MV, hắn ta không sợ tác phẩm bị phá hủy ư?
Có lẽ là muốn xem “mình” còn có thể làm loạn tới mức nào, Thẩm Gia Thụy ráng xem hết MV, xem xong, tâm trạng… khó mà diễn tả.
Quay cái quái gì đây? Cầu hôn là cầu hôn, MV là MV, lấy video cầu hôn làm MV, nghĩ gì thế không biết!
Thẩm Gia Thụy không tài nào hiểu nổi đàn ông đàn ang ba mươi mấy tuổi lại còn làm cái trò con bò, thậm chí dùng cả công việc để tạo trò lãng mạn cho người phụ nữ đó, lẽ nào do cô ta yêu cầu?
Cảm tạ trời đất, may mà cuối cùng anh cũng dứt ra khỏi người phụ nữ này.
Trong lúc Thẩm Gia Thụy đang thả hồn suy nghĩ, cửa đột nhiên được mở ra, người phụ nữ mà anh vừa quen thuộc vừa xa lạ mở cửa đi vào nhà, nhìn thấy anh liền nhướn mày: “Chỉ có mình anh ở nhà à?”
Thẩm Gia Thụy nhìn cô chằm chặp, tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Gì mà nhìn em ghê vậy?” Ngôn Sơ Âm đi tới, khom lưng hôn lên má anh, sau đó kéo cánh tay anh rồi ngồi xuống, thân mật nói: “Giận à?”
Tim Thẩm Gia Thụy vẫn đang thình thịch thình thịch, không trả lời cô.
Ngôn Sơ Âm càng thêm khẳng định anh giận thật, lại nâng mặt anh hôn thêm mấy cái, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi mà, em sai rồi. Nhưng Lâm Tâm Tâm đi thử áo cưới, anh đi cùng cũng làm gì được đâu, hơn nữa nếu bọn mình đều không ở nhà thì Mặc Mặc phải làm sao?”
Thẩm Gia Thụy cứng đờ cả người, không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cực kỳ ghét người phụ nữ này nhưng khi cô ta hôn anh, anh lại có cảm giác toàn thân như bị giật điện.
Là phản ứng cơ thể của “anh” ư?
Nhớ tới con trai, cô mặc kệ chồng, đằng nào Thẩm Gia Thụy giận dỗi là cũng chỉ vì muốn được cô dỗ thôi, cô mặc kệ anh thì anh sẽ tự động hết giận.
Ngôn Sơ Âm buông người đang cáu kỉnh ra, vừa lấy điện thoại vừa hỏi: “Anh chưa đi đón Mặc Mặc à?”
Thật ra Ngôn Sơ Âm cũng biết con không có ở nhà, đồng hồ sinh học của thằng bé rất tốt, ban ngày ít ngủ, không thấy nó bám lấy bố thì chắc chắn là vẫn chưa về. Không xong rồi, anh chàng này mà giận thì đến cả con cũng mặc kệ.
Ngôn Sơ Âm cầm điện thoại, xoay người nằm xuống đùi Thẩm Gia Thụy, đi dạo cả ngày rất mệt, cô vừa kéo tay anh đặt lên phần vai mình vừa gọi điện: “Bóp vai giúp em với, mỏi chết đi được.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trò chuyện chưa tới mấy câu, Ngôn Sơ Âm đã ném điện thoại qua một bên, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt quan sát của anh, Ngôn Sơ Âm tưởng anh lo lắng, bèn cười: “Yên tâm, mẹ nói mẹ sẽ đưa con về.”
Sau khi có cháu nội, bà Thẩm dần dần lui về phía sau, thân phận của ông Thẩm cũng được tiết lộ khi Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy kết hôn, hai vợ chồng già đưa ông cụ Thẩm về Bắc Kinh định cư.
Lúc Ngôn Sơ Âm vừa sinh con, gia đình nhỏ sống cùng bố mẹ và ông nội, nhưng hai vợ chồng đều thích sống thế giới hai người nên sau đó ông bố và bà mẹ trẻ lại chuyển ra ngoài.
Ông cụ Thẩm đã hơn tám mươi, niềm vui lớn nhất đời người là tứ đại đồng đường, vô cùng yêu thương Mặc Mặc, ngày nào mà không gặp cháu cố là ngủ không ngon, vì vậy Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy thường xuyên dẫn con về nhà ông bà chơi hoặc ông bà Thẩm sẽ đích thân đến đón.
Ban ngày Mặc Mặc rất dễ chịu, vui vẻ chơi cùng ông bà nội nhưng buổi tối phải có bố dỗ thì cậu bé mới chịu ngủ. Đúng rồi đó, ở nhà họ, người chịu trách nhiệm trông con là Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy mím môi, không ngờ ở thế giới này “mình” lại có con sớm thế, anh và Mộc Phỉ kết hôn sớm nhưng đang là lúc đỉnh cao sự nghiệp, cả hai người đều thống nhất sẽ không có con trước năm bốn mươi tuổi.
Mặc Mặc. Thầm đọc cái tên này, tim Thẩm Gia Thụy thoáng chốc mềm mại.
Lúc gia đình nhỏ ra riêng, ông cụ Thẩm đã yêu cầu không được ở quá xa, lái xe chưa tới hai mươi phút là đến, vì vậy lúc Ngôn Sơ Âm nhắm mắt nghỉ ngơi và Thẩm Gia Thụy ngẩn người, bà Ngôn đã đến nơi.
Bà có chìa khóa nhà nhưng vì bế cháu nên không tiện mở cửa, bèn nhấn chuông cửa.
Hôm nay Thẩm Gia Thụy hơi khác thường, Ngôn Sơ Âm không sai anh mà chủ động đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một thân thể nho nhỏ mũm mĩm bổ nhào vào lòng cô.
Bà Thẩm trò chuyện với Ngôn Sơ Âm đôi câu, hẹn mấy hôm nữa cùng đi xem triển lãm tranh thư pháp, bố bà thích thư pháp nên từ nhỏ bà cũng bị ảnh hưởng, hiện tại dần rút khỏi công việc ở công ty, hằng ngày trừ chơi với cháu ra thì rất thích đi dạo với con dâu, tuy mẹ chồng con dâu không thân thiết như mẹ con ruột nhưng cũng coi như hòa thuận.
Nói chuyện với con dâu xong, bà Thẩm nghiêng đầu nhìn con trai, dặn dò anh chăm sóc cho cháu nội cưng xong thì không nói gì nữa, quả thực không giống con ruột chút nào. Nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn tiễn mẹ ra thang máy, đã nửa năm anh chưa gặp mẹ rồi. Nhà họ ai cũng bận, sau khi kết hôn, ngoài việc nhà có thêm một người thì cũng không có gì thay đổi, thậm chí vì quan hệ giữa mẹ anh và Tiểu Phỉ tương đối lạnh nhạt nên cả nhà chỉ đoàn viên vào mấy ngày Tết. Khi đó Thẩm Gia Thụy tự an ủi bản thân là mẹ anh mạnh mẽ quá mức, hồi bé anh còn sợ bà chứ nói chi là vợ mình? Bình thường mẹ chồng nàng dâu cũng không có cơ hội tiếp xúc, quan hệ lạnh nhạt là rất bình thường, gia đình không nảy sinh xích mích là tốt lắm rồi. Nhưng vừa ban nãy thôi, nhìn mẹ và người phụ nữ kia vui vẻ hòa thuận với nhau, Thẩm Gia Thụy bỗng chốc thấy mê man.
Tiễn người mẹ đã trở nên hiền hòa hơn so với trong ký ức xong, Thẩm Gia Thụy vừa bước vào nhà đã bị thằng nhóc bổ vào lòng, cậu bé một tuổi bi ba bi bô gọi “bô bô” liên hồi, mặt Thẩm Gia Thụy nhanh chóng dính đầy nước miếng, còn cậu bé cả người thơm mùi sữa tiếp ngọ nguậy trong lòng anh.
Thẩm Gia Thụy mắc chứng sạch sẽ lại không dám lau mặt vì cậu nhóc không ngừng ngọ nguậy, anh sợ không ôm chắc thì cậu bé sẽ bị ngã.
Thẩm Gia Thụy không có thời gian để suy nghĩ kỹ năng bế con thành thạo của mình từ đâu ra, Ngôn Sơ Âm cầm miếng tã đi tới, đưa cho anh: “Mẹ nói đi vội quá nên quên thay tã cho con, anh thay đi.”
“Tôi?” Mới vừa ngồi xuống sofa, Thẩm Gia Thụy lại thảng thốt ngẩng đầu.
“Không thì sao?” Ngôn Sơ Âm như cười như không.
Nhà họ không có người giúp việc. Vốn dĩ là có nhưng kể từ khi Thẩm Gia Thụy thành thạo các kỹ năng trông con thì cô giúp việc về bên nhà ông cụ Thẩm, hằng ngay chỉ qua quét dọn một tí thôi.
Nói ra Ngôn Sơ Âm lại xấu hổ, ở nhà trừ chơi với con ra, mấy việc như pha sữa, đổi tã, thay quần áo đều do một tay Thẩm Gia Thụy làm hết, thậm chí Ngôn Sơ Âm còn nghĩ nếu anh sinh được con thì có lẽ cô không cần làm gì nữa.
Lúc Ngôn Sơ Âm mang thai, Thẩm Gia Thụy đã nói cô chỉ cần phụ trách sinh con, còn chuyện trông con cứ để anh lo. Đây không phải là lời hứa suông, lúc Burning bận rộn tổ chức hòa nhạc, anh còn rút thời gian học khóa trông con, thậm chí tin tức Ngôn Sơ Âm mang thai bị tiết lộ cũng là vì đồng đội của anh không chịu nổi nữa nên đã than thở trong một chương trình, nói mỗi lần đi diễn hoặc tham gia sự kiện, lúc chờ ở hậu trường, anh đều lên mạng xem các chương trình hướng dẫn chăm sóc bé, để tập trung còn không cho họ nói chuyện, đôi khi họ còn phải tra cứu tài liệu giúp anh. Vì vậy vừa ra đời, Mặc Mặc đã có ba ông bố nuôi có kiến thức chăm sóc bé cực kỳ phong phú.
Dưới sự nỗ lực của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm trải qua cuộc sống làm mẹ vô cùng dễ dàng, chỉ cần cho con đẹp trai là được, đằng nào cũng có mẹ ruột và mẹ chồng, khi nào Thẩm Gia Thụy không ở nhà thì cô bế con thay phiên nhà mẹ đẻ và mẹ chồng. Tình huống như vậy đã biến bà Thẩm thành mẹ ghẻ, mỗi lần thấy Thẩm Gia Thụy ở nhà lâu, bà và bà Ngôn liên tục bóng gió, chỉ mong ngày nào anh cũng đi công tác, thế thì cháu nội cháu ngoại thuộc về hai bà rồi.
Với kỹ năng vú em đạt điểm tối đa, trong vô thức, Thẩm Gia Thụy đã đổi tã bẩn xong, toàn bộ quá trình cậu bé không ngừng vung tay vung chân, miệng cười khanh khách, hệt như đang chơi trò chơi vậy.
Ngôn Sơ Âm bịt mũi bế con, nói với anh: “Thối quá, mau vứt đi.”
Thẩm Gia Thụy tự giác đem vứt, lúc trở lại chợt nhớ ra mình có tính sạch sẽ, vậy là vội vọt vào phòng tắm ra sức chà tay như muốn lột luôn lớp da.
Song cũng vô dụng, bởi vì trong khoảng thời gian kế tiếp, Thẩm Gia Thụy không những đổi tã mà còn dọn phân chùi mông cho con, khuấy bột rồi đút cho con ăn, tóm lại mỗi lần phát hiện ra một kỹ năng mới, anh đều cảm thấy nhân sinh quan sụp đổ.
Đúng rồi, anh còn nấu cơm nữa.
Người phụ nữ này đến cả cơm cũng không biết nấu, cưới cô về có tác dụng gì chứ! Nếu có thể, Thẩm Gia Thụy chỉ muốn giết chết “mình” ở thế giới này, đàn ông mà tới mức này thì cắt đi để làm đàn bà cho rồi.
Đáng tiếc anh vẫn không thể không chịu đựng thay thế “hắn ta”, cuối cùng cũng tối, dỗ cậu nhóc ngủ xong, Thẩm Gia Thụy không còn chút hơi sức nào nữa, bị Ngôn Sơ Âm giục về phòng ngủ, trong giây phút nhắm mắt lại, bất chợt anh cảm thấy… cuộc sống thế này không tồi chút nào. Hệt như tới tận hôm nay anh mới biết thực sự yêu một người hóa ra là như vậy.
Có gia đình. Có người mình yêu. Thật tốt.
Trước kia Thẩm Gia Thụy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nên khi ở trong căn phòng khách vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh đã hoài nghi cuộc sống.
Sở dĩ nói vừa xa lạ vừa quen thuộc là vì anh nhận ra đây là nhà mình, song mỗi vật dụng trong nhà và cách bài trí đều hoàn toàn khác so với trí nhớ của anh. Là không gian song song ư?
Thẩm Gia Thụy mở điện thoại, là kiểu điện thoại anh thường dùng, màu cũng y chang nhưng anh biết nó không phải là của mình, màn hình khóa điện thoại của anh là tấm poster mới, nhưng màn hình khóa của chiếc điện thoại này là người khác, là cô gái mà anh không muốn nghĩ đến.
Anh nhíu mày, thử nhập sinh nhật mình, mật khẩu sai, lần thứ hai, anh thử nhập sinh nhật của Mộc Phỉ, vẫn sai. Còn lần nhập cuối cùng, tuy không muốn nhưng anh chỉ có thể nhập sinh nhật của người phụ nữ đó, thuận lợi mở khóa, hình nền vẫn là gương mặt mỉm cười của cô ta, hệt như đang giễu cợt cho sự thỏa hiệp của anh.
Thẩm Gia Thụy thực sự không hiểu, lúc nãy anh đã soi gương, rõ ràng là gương mặt của anh giống y như đúc gương mặt tối qua trước khi ngủ, nhưng ở thế giới này, “anh” ba mươi, bốn mươi tuổi, trưởng thành, chững chạc mà vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó? Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa tỉnh ngộ?
Mang theo tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thẩm Gia Thụy lên mạng tìm kiếm tên của người phụ nữ đó, tin tức được xem nhiều nhất là tin kết hôn.
Họ còn kết hôn cơ á?
Thẩm Gia Thụy há hốc mồm, bấm vào tin tức, nhanh chóng nhìn thấy MV cầu hôn.
Thật ra nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đó trên màn hình, anh đã nghĩ xiên xẹo, trong lòng thực sự khinh thường, thằng này đúng là không ra trò trống gì, tìm người phụ nữ đó quay MV, hắn ta không sợ tác phẩm bị phá hủy ư?
Có lẽ là muốn xem “mình” còn có thể làm loạn tới mức nào, Thẩm Gia Thụy ráng xem hết MV, xem xong, tâm trạng… khó mà diễn tả.
Quay cái quái gì đây? Cầu hôn là cầu hôn, MV là MV, lấy video cầu hôn làm MV, nghĩ gì thế không biết!
Thẩm Gia Thụy không tài nào hiểu nổi đàn ông đàn ang ba mươi mấy tuổi lại còn làm cái trò con bò, thậm chí dùng cả công việc để tạo trò lãng mạn cho người phụ nữ đó, lẽ nào do cô ta yêu cầu?
Cảm tạ trời đất, may mà cuối cùng anh cũng dứt ra khỏi người phụ nữ này.
Trong lúc Thẩm Gia Thụy đang thả hồn suy nghĩ, cửa đột nhiên được mở ra, người phụ nữ mà anh vừa quen thuộc vừa xa lạ mở cửa đi vào nhà, nhìn thấy anh liền nhướn mày: “Chỉ có mình anh ở nhà à?”
Thẩm Gia Thụy nhìn cô chằm chặp, tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Gì mà nhìn em ghê vậy?” Ngôn Sơ Âm đi tới, khom lưng hôn lên má anh, sau đó kéo cánh tay anh rồi ngồi xuống, thân mật nói: “Giận à?”
Tim Thẩm Gia Thụy vẫn đang thình thịch thình thịch, không trả lời cô.
Ngôn Sơ Âm càng thêm khẳng định anh giận thật, lại nâng mặt anh hôn thêm mấy cái, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi mà, em sai rồi. Nhưng Lâm Tâm Tâm đi thử áo cưới, anh đi cùng cũng làm gì được đâu, hơn nữa nếu bọn mình đều không ở nhà thì Mặc Mặc phải làm sao?”
Thẩm Gia Thụy cứng đờ cả người, không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cực kỳ ghét người phụ nữ này nhưng khi cô ta hôn anh, anh lại có cảm giác toàn thân như bị giật điện.
Là phản ứng cơ thể của “anh” ư?
Nhớ tới con trai, cô mặc kệ chồng, đằng nào Thẩm Gia Thụy giận dỗi là cũng chỉ vì muốn được cô dỗ thôi, cô mặc kệ anh thì anh sẽ tự động hết giận.
Ngôn Sơ Âm buông người đang cáu kỉnh ra, vừa lấy điện thoại vừa hỏi: “Anh chưa đi đón Mặc Mặc à?”
Thật ra Ngôn Sơ Âm cũng biết con không có ở nhà, đồng hồ sinh học của thằng bé rất tốt, ban ngày ít ngủ, không thấy nó bám lấy bố thì chắc chắn là vẫn chưa về. Không xong rồi, anh chàng này mà giận thì đến cả con cũng mặc kệ.
Ngôn Sơ Âm cầm điện thoại, xoay người nằm xuống đùi Thẩm Gia Thụy, đi dạo cả ngày rất mệt, cô vừa kéo tay anh đặt lên phần vai mình vừa gọi điện: “Bóp vai giúp em với, mỏi chết đi được.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trò chuyện chưa tới mấy câu, Ngôn Sơ Âm đã ném điện thoại qua một bên, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt quan sát của anh, Ngôn Sơ Âm tưởng anh lo lắng, bèn cười: “Yên tâm, mẹ nói mẹ sẽ đưa con về.”
Sau khi có cháu nội, bà Thẩm dần dần lui về phía sau, thân phận của ông Thẩm cũng được tiết lộ khi Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy kết hôn, hai vợ chồng già đưa ông cụ Thẩm về Bắc Kinh định cư.
Lúc Ngôn Sơ Âm vừa sinh con, gia đình nhỏ sống cùng bố mẹ và ông nội, nhưng hai vợ chồng đều thích sống thế giới hai người nên sau đó ông bố và bà mẹ trẻ lại chuyển ra ngoài.
Ông cụ Thẩm đã hơn tám mươi, niềm vui lớn nhất đời người là tứ đại đồng đường, vô cùng yêu thương Mặc Mặc, ngày nào mà không gặp cháu cố là ngủ không ngon, vì vậy Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy thường xuyên dẫn con về nhà ông bà chơi hoặc ông bà Thẩm sẽ đích thân đến đón.
Ban ngày Mặc Mặc rất dễ chịu, vui vẻ chơi cùng ông bà nội nhưng buổi tối phải có bố dỗ thì cậu bé mới chịu ngủ. Đúng rồi đó, ở nhà họ, người chịu trách nhiệm trông con là Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy mím môi, không ngờ ở thế giới này “mình” lại có con sớm thế, anh và Mộc Phỉ kết hôn sớm nhưng đang là lúc đỉnh cao sự nghiệp, cả hai người đều thống nhất sẽ không có con trước năm bốn mươi tuổi.
Mặc Mặc. Thầm đọc cái tên này, tim Thẩm Gia Thụy thoáng chốc mềm mại.
Lúc gia đình nhỏ ra riêng, ông cụ Thẩm đã yêu cầu không được ở quá xa, lái xe chưa tới hai mươi phút là đến, vì vậy lúc Ngôn Sơ Âm nhắm mắt nghỉ ngơi và Thẩm Gia Thụy ngẩn người, bà Ngôn đã đến nơi.
Bà có chìa khóa nhà nhưng vì bế cháu nên không tiện mở cửa, bèn nhấn chuông cửa.
Hôm nay Thẩm Gia Thụy hơi khác thường, Ngôn Sơ Âm không sai anh mà chủ động đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một thân thể nho nhỏ mũm mĩm bổ nhào vào lòng cô.
Bà Thẩm trò chuyện với Ngôn Sơ Âm đôi câu, hẹn mấy hôm nữa cùng đi xem triển lãm tranh thư pháp, bố bà thích thư pháp nên từ nhỏ bà cũng bị ảnh hưởng, hiện tại dần rút khỏi công việc ở công ty, hằng ngày trừ chơi với cháu ra thì rất thích đi dạo với con dâu, tuy mẹ chồng con dâu không thân thiết như mẹ con ruột nhưng cũng coi như hòa thuận.
Nói chuyện với con dâu xong, bà Thẩm nghiêng đầu nhìn con trai, dặn dò anh chăm sóc cho cháu nội cưng xong thì không nói gì nữa, quả thực không giống con ruột chút nào. Nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn tiễn mẹ ra thang máy, đã nửa năm anh chưa gặp mẹ rồi. Nhà họ ai cũng bận, sau khi kết hôn, ngoài việc nhà có thêm một người thì cũng không có gì thay đổi, thậm chí vì quan hệ giữa mẹ anh và Tiểu Phỉ tương đối lạnh nhạt nên cả nhà chỉ đoàn viên vào mấy ngày Tết. Khi đó Thẩm Gia Thụy tự an ủi bản thân là mẹ anh mạnh mẽ quá mức, hồi bé anh còn sợ bà chứ nói chi là vợ mình? Bình thường mẹ chồng nàng dâu cũng không có cơ hội tiếp xúc, quan hệ lạnh nhạt là rất bình thường, gia đình không nảy sinh xích mích là tốt lắm rồi. Nhưng vừa ban nãy thôi, nhìn mẹ và người phụ nữ kia vui vẻ hòa thuận với nhau, Thẩm Gia Thụy bỗng chốc thấy mê man.
Tiễn người mẹ đã trở nên hiền hòa hơn so với trong ký ức xong, Thẩm Gia Thụy vừa bước vào nhà đã bị thằng nhóc bổ vào lòng, cậu bé một tuổi bi ba bi bô gọi “bô bô” liên hồi, mặt Thẩm Gia Thụy nhanh chóng dính đầy nước miếng, còn cậu bé cả người thơm mùi sữa tiếp ngọ nguậy trong lòng anh.
Thẩm Gia Thụy mắc chứng sạch sẽ lại không dám lau mặt vì cậu nhóc không ngừng ngọ nguậy, anh sợ không ôm chắc thì cậu bé sẽ bị ngã.
Thẩm Gia Thụy không có thời gian để suy nghĩ kỹ năng bế con thành thạo của mình từ đâu ra, Ngôn Sơ Âm cầm miếng tã đi tới, đưa cho anh: “Mẹ nói đi vội quá nên quên thay tã cho con, anh thay đi.”
“Tôi?” Mới vừa ngồi xuống sofa, Thẩm Gia Thụy lại thảng thốt ngẩng đầu.
“Không thì sao?” Ngôn Sơ Âm như cười như không.
Nhà họ không có người giúp việc. Vốn dĩ là có nhưng kể từ khi Thẩm Gia Thụy thành thạo các kỹ năng trông con thì cô giúp việc về bên nhà ông cụ Thẩm, hằng ngay chỉ qua quét dọn một tí thôi.
Nói ra Ngôn Sơ Âm lại xấu hổ, ở nhà trừ chơi với con ra, mấy việc như pha sữa, đổi tã, thay quần áo đều do một tay Thẩm Gia Thụy làm hết, thậm chí Ngôn Sơ Âm còn nghĩ nếu anh sinh được con thì có lẽ cô không cần làm gì nữa.
Lúc Ngôn Sơ Âm mang thai, Thẩm Gia Thụy đã nói cô chỉ cần phụ trách sinh con, còn chuyện trông con cứ để anh lo. Đây không phải là lời hứa suông, lúc Burning bận rộn tổ chức hòa nhạc, anh còn rút thời gian học khóa trông con, thậm chí tin tức Ngôn Sơ Âm mang thai bị tiết lộ cũng là vì đồng đội của anh không chịu nổi nữa nên đã than thở trong một chương trình, nói mỗi lần đi diễn hoặc tham gia sự kiện, lúc chờ ở hậu trường, anh đều lên mạng xem các chương trình hướng dẫn chăm sóc bé, để tập trung còn không cho họ nói chuyện, đôi khi họ còn phải tra cứu tài liệu giúp anh. Vì vậy vừa ra đời, Mặc Mặc đã có ba ông bố nuôi có kiến thức chăm sóc bé cực kỳ phong phú.
Dưới sự nỗ lực của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm trải qua cuộc sống làm mẹ vô cùng dễ dàng, chỉ cần cho con đẹp trai là được, đằng nào cũng có mẹ ruột và mẹ chồng, khi nào Thẩm Gia Thụy không ở nhà thì cô bế con thay phiên nhà mẹ đẻ và mẹ chồng. Tình huống như vậy đã biến bà Thẩm thành mẹ ghẻ, mỗi lần thấy Thẩm Gia Thụy ở nhà lâu, bà và bà Ngôn liên tục bóng gió, chỉ mong ngày nào anh cũng đi công tác, thế thì cháu nội cháu ngoại thuộc về hai bà rồi.
Với kỹ năng vú em đạt điểm tối đa, trong vô thức, Thẩm Gia Thụy đã đổi tã bẩn xong, toàn bộ quá trình cậu bé không ngừng vung tay vung chân, miệng cười khanh khách, hệt như đang chơi trò chơi vậy.
Ngôn Sơ Âm bịt mũi bế con, nói với anh: “Thối quá, mau vứt đi.”
Thẩm Gia Thụy tự giác đem vứt, lúc trở lại chợt nhớ ra mình có tính sạch sẽ, vậy là vội vọt vào phòng tắm ra sức chà tay như muốn lột luôn lớp da.
Song cũng vô dụng, bởi vì trong khoảng thời gian kế tiếp, Thẩm Gia Thụy không những đổi tã mà còn dọn phân chùi mông cho con, khuấy bột rồi đút cho con ăn, tóm lại mỗi lần phát hiện ra một kỹ năng mới, anh đều cảm thấy nhân sinh quan sụp đổ.
Đúng rồi, anh còn nấu cơm nữa.
Người phụ nữ này đến cả cơm cũng không biết nấu, cưới cô về có tác dụng gì chứ! Nếu có thể, Thẩm Gia Thụy chỉ muốn giết chết “mình” ở thế giới này, đàn ông mà tới mức này thì cắt đi để làm đàn bà cho rồi.
Đáng tiếc anh vẫn không thể không chịu đựng thay thế “hắn ta”, cuối cùng cũng tối, dỗ cậu nhóc ngủ xong, Thẩm Gia Thụy không còn chút hơi sức nào nữa, bị Ngôn Sơ Âm giục về phòng ngủ, trong giây phút nhắm mắt lại, bất chợt anh cảm thấy… cuộc sống thế này không tồi chút nào. Hệt như tới tận hôm nay anh mới biết thực sự yêu một người hóa ra là như vậy.
Có gia đình. Có người mình yêu. Thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.