Chương 19: Thời cơ đến, vận may cũng thay đổi
Thanh Việt Lưu Ca
13/08/2020
Edit: Sa
Hoàn thành công việc sớm, Ngôn Sơ Âm hỏi trợ lý Lưu xem có thể giúp cô đổi vé máy bay được không, cô muốn về ngay trong chiều nay.
Lúc trước đặt vé máy bay về Bắc Kinh là vào buổi tối do chiều mai Ngôn Sơ Âm phải ghi hình, cho nên dù hôm nay có muộn cỡ nào cô cũng phải lên máy bay, vì biết đâu đặt vé vào ngày mai rồi xảy ra sự cố gì đó không ghi hình được thì sao?
Theo kế hoạch ban đầu, khoảng mười một giờ tối nay Ngôn Sơ Âm sẽ hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, lái xe về tới nhà chắc hẳn đã qua ngày hôm sau, chờ tắm rửa nữa thì cũng phải gần rạng sáng mới đi ngủ, như vậy là quá muộn; nếu bây giờ cô hoàn thành công việc trước thời hạn, ở lại Thượng Hải cũng không làm gì, chi bằng về sớm còn hơn.
Trợ lý Lưu rất thông cảm với Ngôn Sơ Âm, cô ấy xin chỉ thị từ cấp trên, nhanh chóng đổi vé rồi cùng tài xế đưa Ngôn Sơ Âm ra sân bay.
Ngôn Sơ Âm như vượt qua chuỗi ngày đen tối, vừa mới đến sân bay Bắc Kinh, cô cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, sức lực dồi dào, vì thế lập tức nhắn tin cho Lâm Tâm Tâm rủ cô ấy đi ăn cơm, nhân tiện cùng cô đi mua quà sinh nhật cho anh cả.
Hôm nay là chủ nhật, Lâm Tâm Tâm ế mốc meo không phải đi làm, vừa nhận được tin nhắn của bạn thân, cô nàng lập tức trả lời, đòi bạn thân chiêu đãi một bữa thịnh soạn, phải là một bữa tiệc hải sản thịnh soạn! Hôm đó cô nàng ngồi bên cạnh đã nghe rõ ràng khoản thu nhập của Ngôn Sơ Âm từ công việc mới, không làm thịt bạn thân thì quá có lỗi với đống mỡ trên người mình!
Ngôn Sơ Âm sảng khoái đồng ý, lấy hành lý xong, cô nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe.
***
Ăn cơm cùng bạn thân và mua quà xong, Ngôn Sơ Âm hài lòng về nhà, vừa nằm xuống giường là ngủ say sưa.
Hôm sau, Ngôn Sơ Âm tha hồ ngủ nướng, mấy ngày qua vì quay quảng cáo nên mới bảy, tám giờ đã phải dậy rồi. Bây giờ đã về nhà, dù giật mình dậy sớm nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn nằm nướng thêm, mãi tới mười giờ mới dậy rửa mặt ăn sáng rồi lái xe đến spa. Thời gian này đi sớm về muộn, cô phải bảo dưỡng từ đầu đến chân, nếu không chẳng phải quá phí phạm gương mặt trời cho này à?
Vẫn là chị Trần làm cho Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm là khách quen của chị Trần, cho dù bận việc, cô cũng sẽ đến spa đúng hẹn, cố gắng đẹp nhất có thể, mỗi tuần ghi hình một lần, thỉnh thoảng sẽ nhận thêm vài công việc khác, Ngôn Sơ Âm đều sẽ đến spa hai, ba lần trong một tuần, bây giờ cách một tuần mới đến nên chị Trần ân cần hỏi: “Lâu lắm mới thấy cô Ngôn đến, đi công tác ở tỉnh khác hay sao thế?”
“Ừ, đi Thượng Hải.”
“Vậy thì tốt quá.” Chị Trần nhìn gương mặt không chút son phấn nhưng vẫn rất mịn màng của Ngôn Sơ Âm, đùa: “Nhìn cô Ngôn như tỏa sáng thế này tôi còn tưởng cô Ngôn đi spa khác, giờ yên tâm được rồi.”
Được khen ai mà không vui, hơn nữa chị Trần cũng chẳng phải nói dối, mấy ngày nay trạng thái của da cô rất tốt, hôm nay soi gương cũng tự thấy quá đẹp, nếu không thì dựa theo thói quen của cô, đi spa cho dù không trang điểm cũng phải đánh phấn lót.
Ngôn Sơ Âm không khiêm tốn mà cười toe: “Chắc là vì tâm trạng tốt nên có khí sắc.”
“Phải rồi đó, tâm trạng tốt thì không chỉ da dẻ hồng hào mà người cũng đẹp.” Chị Trần phụ họa, ra hiệu bảo Ngôn Sơ Âm nằm xuống rồi bắt đầu làm theo quy trình.
“Cô Ngôn đi Thượng Hải có xem concert hôm thứ sáu không?” Chị Trần không hổ danh là fan cứng, nói gì cũng nghĩ đến nam thần.
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt, không né tránh vấn đề về anh như lúc trước nữa mà cười, lắc đầu: “Thời gian gấp quá, không kịp xem.”
“Tiếc quá, tôi có đứa bạn sống ở Thượng Hải, nó đi xem concert, kể lúc Burning lên sân khấu, sân vận động như nổ tung, mặc dù không phải là concert riêng của Burning nhưng xem rất đáng đồng tiền bát gạo.” Chị Trần nói xong, nghĩ tới chuyện khác thì than thở, “Thứ không hoàn hảo duy nhất là Thẩm Gia Thụy mời Mộc Phỉ song ca, mặc dù không khí lúc ấy rất cuồng nhiệt nhưng hai ngày nay fans loạn hết cả lên.”
Ngôn Sơ Âm cười khẽ, thờ ơ nói: “Lúc trước họ quay chung MV, bây giờ Mộc Phỉ được mời biểu diễn chung với Thẩm Gia Thụy cũng bình thường mà.”
“Nhưng mà Mộc Phỉ chỉ là người mới, quay chung MV với Thẩm Gia Thụy thôi mà, có tài đức gì chứ?” Chị Trần tỏ ra bất mãn, “Trước kia mỗi lần Thẩm Gia Thụy quay MV, cho dù có kể về tình yêu đôi lứa cũng không có hành động quá thân mật, bây giờ đóng MV với Mộc Phỉ không những nắm tay ôm ấp các kiểu mà còn hôn nhau nữa, chỉ thiếu mỗi cảnh giường chiếu thôi đó! Anh ấy đối xử đặc biệt với Mộc Phỉ quá cơ!”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ nắm tay ôm ấp có là gì, Thẩm Gia Thụy còn cho nữ chính mượn cả chiếc xe yêu quý cơ mà. Cô nhớ trước đây xem một chương trình, Kỷ Thư Tề đã trách móc trưởng nhóm của họ thiên vị, anh ta cực kỳ thích chiếc xe của trưởng nhóm nhưng ngay cả đụng vào xe mà trưởng nhóm còn không cho, người duy nhất có thể lấy được chìa khóa xe của trưởng nhóm là tay lái lụa Giang Vân Hạo. Ngôn Sơ Âm không biết kỹ thuật lái xe của nữ chính thế nào nhưng Thẩm Gia Thụy cho cô ấy mượn xe chứng tỏ cô ấy có vị trí đặc biệt trong lòng anh, nếu fans biết chuyện này, e rằng sẽ điên hết lên mất.
Có điều sau đó Thẩm Gia Thụy đã tìm được các cơ hội để quang minh chính đại tiếp xúc với nữ chính, dần dần fans cũng quen. Ngôn Sơ Âm thấy hả hê, hiện tại cô không sợ bị biến thành vật hy sinh nữa nên ung dung ngồi xem kịch thôi, dù sao đây cũng là bộ truyện tranh mà cô từng rất thích, bây giờ được chứng kiến quá trình yêu đương của nam nữ chính ở khoảng cách gần thực sự rất kích động.
***
Câu “Thời cơ đến, vận may cũng thay đổi” rất phù hợp với khoảng thời gian này của Ngôn Sơ Âm.
Tâm trạng của Ngôn Sơ Âm rất tốt, lại muốn phát triển sự nghiệp nên cô biểu hiện rất xuất sắc trong quá trình ghi hình. Quay xong, Triệu Tử Phi lập tức đòi cô mời ăn cơm vì hôm nay cô đã chiếm hết ánh hào quang rồi.
Tuy Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng không hùa theo Triệu Tử Phi nhưng cũng cười tươi roi rói nhìn Ngôn Sơ Âm, Lâm Vũ Tường vỗ vai Ngôn Sơ Âm, vui vẻ nói: “Hôm nay quay tốt lắm, rất giống với những ngày đầu tiên, cố phát huy.”
Ngôn Sơ Âm xấu hổ, hóa ra những năm qua, ai cũng biết cô lơ là…
Tống Viễn Hàng nói với Triệu Tử Phi, “Đừng làm phiền Âm Âm nữa, con bé vừa bay về đã ghi hình rồi, để nó về nghỉ ngơi, thứ tư là sinh nhật anh cả, hôm đó chúng ta tụ tập vui chơi cũng không muộn.”
Lâm Vũ Tường gật đầu tán thành: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa anh cả mời ăn cơm.”
Bốn người vừa cười nói vừa đi về phòng hóa trang. Triệu Tử Phi không muốn chịu cảnh cô đơn một mình nên đang tẩy trang giữa chừng thì chạy qua hỏi Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm, tối nay cậu có bận gì không? Nói dì Lâm nấu cơm cho tớ với nhé, mấy tháng rồi tớ không qua nhà cậu ăn cơm, thèm quá.”
“Cậu rảnh quá kiếm chuyện làm thì có.” Tuy Ngôn Sơ Âm lườm Triệu Tử Phi nhưng cô vẫn lấy điện thoại định gọi cho dì Lâm, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, hơn nữa còn là cuộc gọi của cấp trên nên cô đành áy náy nhìn Triệu Tử Phi rồi nghe máy.
Sếp nói rất ngắn gọn, hỏi Ngôn Sơ Âm ghi hình xong chưa, nếu xong việc rồi thì lập tức đến phòng làm việc của sếp rồi cúp máy chứ không nói để làm gì, là chuyện tốt hay xấu.
Ngôn Sơ Âm cúp điện thoại, vừa nhờ thợ trang điểm nhanh tay vừa nhìn Triệu Tử Phi: “Sếp gọi, xem ra hôm nay cậu không có phúc ăn rồi.”
“Vậy để hôm khác cũng được.” Triệu Tử Phi không hề thất vọng mà tò mò hỏi Ngôn Sơ Âm, “Cấp trên tìm cậu làm gì? Có muốn tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu, cậu về trước đi. Tớ đâu phạm lỗi gì, chắc không phải là chuyện xấu đâu.”
Triệu Tử Phi ngẫm thấy cũng đúng, họ là nhân viên lâu năm của đài, có chỗ đứng nhất định, cho dù sếp muốn bàn chuyện thì hẳn cũng không phải chuyện gì đáng lo. Triệu Tử Phi yên tâm trở về bàn trang điểm của mình.
Chị Lý vừa tẩy trang cho Ngôn Sơ Âm vừa cười nói: “Có thể là chuyện tốt đó, chị nghe nói đài mình sắp có chương trình mới, lớn lắm, chi phí sản xuất lên tới mấy trăm triệu lận…”
Ngôn Sơ Âm từng nghe đồn về chương trình mà chị Lý nói, thậm chí còn biết nhiều hơn chị Lý. Đó không những là chương trình được đầu tư mạnh mà còn là chương trình về âm nhạc hoàn toàn mới, như vậy sẽ tạo ra được cảm giác mới mẻ, nếu làm tốt chắc chắn có thể tạo nên cơn địa chấn.
Chỉ cần nhìn số tiền mà đài truyền hình chịu chi cho chương trình cũng đủ biết ban lãnh đạo kỳ vọng vào nó như thế nào.
Chương trình lớn thì ắt MC sẽ cạnh tranh gay gắt, nếu chương trình thành công, MC cũng sẽ nổi tiếng theo. Nhưng ngay từ mấy tháng trước, danh sách MC đã được công bố, Triệu Tử Phi cũng nằm trong số đó.
Mặc dù Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi cùng dẫn một chương trình nhưng tình trạng của hai người rất chênh lệch. Triệu Tử Phi có công ty quản lý và người quản lý giỏi, thỉnh thoảng đài truyền hình sẽ cung cấp tài nguyên cho anh. Còn Ngôn Sơ Âm thì khác, cô là lựa chọn hoàn hảo cho vai trò MC ở các buổi lễ, mặc dù không xuất thân chính quy nhưng cô phản ứng nhanh, có thể làm chủ được sân khấu, nữ MC giỏi về nghiệp vụ hơn cô thì không hài hước bằng cô, vì thế danh sách làm MC cho những buổi lễ không bao giờ thiếu tên cô. Còn chương trình giải trí mới không cần giỏi nghiệp vụ, chỉ cần linh hoạt một chút thôi là được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chỗ dựa, về điều này thì sao tới lượt Ngôn Sơ Âm. Huống chi danh sách đã công bố rồi, càng không tới lượt cô.
Vì vậy, Ngôn Sơ Âm không nghĩ gì về những lời chị Lý nói, tẩy trang, thay quần áo xong, cô vội vã đi gặp cấp trên, hoàn toàn không ngờ chị Lý lại đoán đúng, sếp gọi cô lên phòng làm việc thực sự đã báo cho cô một niềm vui bất ngờ.
Hoàn thành công việc sớm, Ngôn Sơ Âm hỏi trợ lý Lưu xem có thể giúp cô đổi vé máy bay được không, cô muốn về ngay trong chiều nay.
Lúc trước đặt vé máy bay về Bắc Kinh là vào buổi tối do chiều mai Ngôn Sơ Âm phải ghi hình, cho nên dù hôm nay có muộn cỡ nào cô cũng phải lên máy bay, vì biết đâu đặt vé vào ngày mai rồi xảy ra sự cố gì đó không ghi hình được thì sao?
Theo kế hoạch ban đầu, khoảng mười một giờ tối nay Ngôn Sơ Âm sẽ hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, lái xe về tới nhà chắc hẳn đã qua ngày hôm sau, chờ tắm rửa nữa thì cũng phải gần rạng sáng mới đi ngủ, như vậy là quá muộn; nếu bây giờ cô hoàn thành công việc trước thời hạn, ở lại Thượng Hải cũng không làm gì, chi bằng về sớm còn hơn.
Trợ lý Lưu rất thông cảm với Ngôn Sơ Âm, cô ấy xin chỉ thị từ cấp trên, nhanh chóng đổi vé rồi cùng tài xế đưa Ngôn Sơ Âm ra sân bay.
Ngôn Sơ Âm như vượt qua chuỗi ngày đen tối, vừa mới đến sân bay Bắc Kinh, cô cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, sức lực dồi dào, vì thế lập tức nhắn tin cho Lâm Tâm Tâm rủ cô ấy đi ăn cơm, nhân tiện cùng cô đi mua quà sinh nhật cho anh cả.
Hôm nay là chủ nhật, Lâm Tâm Tâm ế mốc meo không phải đi làm, vừa nhận được tin nhắn của bạn thân, cô nàng lập tức trả lời, đòi bạn thân chiêu đãi một bữa thịnh soạn, phải là một bữa tiệc hải sản thịnh soạn! Hôm đó cô nàng ngồi bên cạnh đã nghe rõ ràng khoản thu nhập của Ngôn Sơ Âm từ công việc mới, không làm thịt bạn thân thì quá có lỗi với đống mỡ trên người mình!
Ngôn Sơ Âm sảng khoái đồng ý, lấy hành lý xong, cô nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe.
***
Ăn cơm cùng bạn thân và mua quà xong, Ngôn Sơ Âm hài lòng về nhà, vừa nằm xuống giường là ngủ say sưa.
Hôm sau, Ngôn Sơ Âm tha hồ ngủ nướng, mấy ngày qua vì quay quảng cáo nên mới bảy, tám giờ đã phải dậy rồi. Bây giờ đã về nhà, dù giật mình dậy sớm nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn nằm nướng thêm, mãi tới mười giờ mới dậy rửa mặt ăn sáng rồi lái xe đến spa. Thời gian này đi sớm về muộn, cô phải bảo dưỡng từ đầu đến chân, nếu không chẳng phải quá phí phạm gương mặt trời cho này à?
Vẫn là chị Trần làm cho Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm là khách quen của chị Trần, cho dù bận việc, cô cũng sẽ đến spa đúng hẹn, cố gắng đẹp nhất có thể, mỗi tuần ghi hình một lần, thỉnh thoảng sẽ nhận thêm vài công việc khác, Ngôn Sơ Âm đều sẽ đến spa hai, ba lần trong một tuần, bây giờ cách một tuần mới đến nên chị Trần ân cần hỏi: “Lâu lắm mới thấy cô Ngôn đến, đi công tác ở tỉnh khác hay sao thế?”
“Ừ, đi Thượng Hải.”
“Vậy thì tốt quá.” Chị Trần nhìn gương mặt không chút son phấn nhưng vẫn rất mịn màng của Ngôn Sơ Âm, đùa: “Nhìn cô Ngôn như tỏa sáng thế này tôi còn tưởng cô Ngôn đi spa khác, giờ yên tâm được rồi.”
Được khen ai mà không vui, hơn nữa chị Trần cũng chẳng phải nói dối, mấy ngày nay trạng thái của da cô rất tốt, hôm nay soi gương cũng tự thấy quá đẹp, nếu không thì dựa theo thói quen của cô, đi spa cho dù không trang điểm cũng phải đánh phấn lót.
Ngôn Sơ Âm không khiêm tốn mà cười toe: “Chắc là vì tâm trạng tốt nên có khí sắc.”
“Phải rồi đó, tâm trạng tốt thì không chỉ da dẻ hồng hào mà người cũng đẹp.” Chị Trần phụ họa, ra hiệu bảo Ngôn Sơ Âm nằm xuống rồi bắt đầu làm theo quy trình.
“Cô Ngôn đi Thượng Hải có xem concert hôm thứ sáu không?” Chị Trần không hổ danh là fan cứng, nói gì cũng nghĩ đến nam thần.
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt, không né tránh vấn đề về anh như lúc trước nữa mà cười, lắc đầu: “Thời gian gấp quá, không kịp xem.”
“Tiếc quá, tôi có đứa bạn sống ở Thượng Hải, nó đi xem concert, kể lúc Burning lên sân khấu, sân vận động như nổ tung, mặc dù không phải là concert riêng của Burning nhưng xem rất đáng đồng tiền bát gạo.” Chị Trần nói xong, nghĩ tới chuyện khác thì than thở, “Thứ không hoàn hảo duy nhất là Thẩm Gia Thụy mời Mộc Phỉ song ca, mặc dù không khí lúc ấy rất cuồng nhiệt nhưng hai ngày nay fans loạn hết cả lên.”
Ngôn Sơ Âm cười khẽ, thờ ơ nói: “Lúc trước họ quay chung MV, bây giờ Mộc Phỉ được mời biểu diễn chung với Thẩm Gia Thụy cũng bình thường mà.”
“Nhưng mà Mộc Phỉ chỉ là người mới, quay chung MV với Thẩm Gia Thụy thôi mà, có tài đức gì chứ?” Chị Trần tỏ ra bất mãn, “Trước kia mỗi lần Thẩm Gia Thụy quay MV, cho dù có kể về tình yêu đôi lứa cũng không có hành động quá thân mật, bây giờ đóng MV với Mộc Phỉ không những nắm tay ôm ấp các kiểu mà còn hôn nhau nữa, chỉ thiếu mỗi cảnh giường chiếu thôi đó! Anh ấy đối xử đặc biệt với Mộc Phỉ quá cơ!”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ nắm tay ôm ấp có là gì, Thẩm Gia Thụy còn cho nữ chính mượn cả chiếc xe yêu quý cơ mà. Cô nhớ trước đây xem một chương trình, Kỷ Thư Tề đã trách móc trưởng nhóm của họ thiên vị, anh ta cực kỳ thích chiếc xe của trưởng nhóm nhưng ngay cả đụng vào xe mà trưởng nhóm còn không cho, người duy nhất có thể lấy được chìa khóa xe của trưởng nhóm là tay lái lụa Giang Vân Hạo. Ngôn Sơ Âm không biết kỹ thuật lái xe của nữ chính thế nào nhưng Thẩm Gia Thụy cho cô ấy mượn xe chứng tỏ cô ấy có vị trí đặc biệt trong lòng anh, nếu fans biết chuyện này, e rằng sẽ điên hết lên mất.
Có điều sau đó Thẩm Gia Thụy đã tìm được các cơ hội để quang minh chính đại tiếp xúc với nữ chính, dần dần fans cũng quen. Ngôn Sơ Âm thấy hả hê, hiện tại cô không sợ bị biến thành vật hy sinh nữa nên ung dung ngồi xem kịch thôi, dù sao đây cũng là bộ truyện tranh mà cô từng rất thích, bây giờ được chứng kiến quá trình yêu đương của nam nữ chính ở khoảng cách gần thực sự rất kích động.
***
Câu “Thời cơ đến, vận may cũng thay đổi” rất phù hợp với khoảng thời gian này của Ngôn Sơ Âm.
Tâm trạng của Ngôn Sơ Âm rất tốt, lại muốn phát triển sự nghiệp nên cô biểu hiện rất xuất sắc trong quá trình ghi hình. Quay xong, Triệu Tử Phi lập tức đòi cô mời ăn cơm vì hôm nay cô đã chiếm hết ánh hào quang rồi.
Tuy Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng không hùa theo Triệu Tử Phi nhưng cũng cười tươi roi rói nhìn Ngôn Sơ Âm, Lâm Vũ Tường vỗ vai Ngôn Sơ Âm, vui vẻ nói: “Hôm nay quay tốt lắm, rất giống với những ngày đầu tiên, cố phát huy.”
Ngôn Sơ Âm xấu hổ, hóa ra những năm qua, ai cũng biết cô lơ là…
Tống Viễn Hàng nói với Triệu Tử Phi, “Đừng làm phiền Âm Âm nữa, con bé vừa bay về đã ghi hình rồi, để nó về nghỉ ngơi, thứ tư là sinh nhật anh cả, hôm đó chúng ta tụ tập vui chơi cũng không muộn.”
Lâm Vũ Tường gật đầu tán thành: “Mọi người về nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa anh cả mời ăn cơm.”
Bốn người vừa cười nói vừa đi về phòng hóa trang. Triệu Tử Phi không muốn chịu cảnh cô đơn một mình nên đang tẩy trang giữa chừng thì chạy qua hỏi Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm, tối nay cậu có bận gì không? Nói dì Lâm nấu cơm cho tớ với nhé, mấy tháng rồi tớ không qua nhà cậu ăn cơm, thèm quá.”
“Cậu rảnh quá kiếm chuyện làm thì có.” Tuy Ngôn Sơ Âm lườm Triệu Tử Phi nhưng cô vẫn lấy điện thoại định gọi cho dì Lâm, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông, hơn nữa còn là cuộc gọi của cấp trên nên cô đành áy náy nhìn Triệu Tử Phi rồi nghe máy.
Sếp nói rất ngắn gọn, hỏi Ngôn Sơ Âm ghi hình xong chưa, nếu xong việc rồi thì lập tức đến phòng làm việc của sếp rồi cúp máy chứ không nói để làm gì, là chuyện tốt hay xấu.
Ngôn Sơ Âm cúp điện thoại, vừa nhờ thợ trang điểm nhanh tay vừa nhìn Triệu Tử Phi: “Sếp gọi, xem ra hôm nay cậu không có phúc ăn rồi.”
“Vậy để hôm khác cũng được.” Triệu Tử Phi không hề thất vọng mà tò mò hỏi Ngôn Sơ Âm, “Cấp trên tìm cậu làm gì? Có muốn tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu, cậu về trước đi. Tớ đâu phạm lỗi gì, chắc không phải là chuyện xấu đâu.”
Triệu Tử Phi ngẫm thấy cũng đúng, họ là nhân viên lâu năm của đài, có chỗ đứng nhất định, cho dù sếp muốn bàn chuyện thì hẳn cũng không phải chuyện gì đáng lo. Triệu Tử Phi yên tâm trở về bàn trang điểm của mình.
Chị Lý vừa tẩy trang cho Ngôn Sơ Âm vừa cười nói: “Có thể là chuyện tốt đó, chị nghe nói đài mình sắp có chương trình mới, lớn lắm, chi phí sản xuất lên tới mấy trăm triệu lận…”
Ngôn Sơ Âm từng nghe đồn về chương trình mà chị Lý nói, thậm chí còn biết nhiều hơn chị Lý. Đó không những là chương trình được đầu tư mạnh mà còn là chương trình về âm nhạc hoàn toàn mới, như vậy sẽ tạo ra được cảm giác mới mẻ, nếu làm tốt chắc chắn có thể tạo nên cơn địa chấn.
Chỉ cần nhìn số tiền mà đài truyền hình chịu chi cho chương trình cũng đủ biết ban lãnh đạo kỳ vọng vào nó như thế nào.
Chương trình lớn thì ắt MC sẽ cạnh tranh gay gắt, nếu chương trình thành công, MC cũng sẽ nổi tiếng theo. Nhưng ngay từ mấy tháng trước, danh sách MC đã được công bố, Triệu Tử Phi cũng nằm trong số đó.
Mặc dù Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi cùng dẫn một chương trình nhưng tình trạng của hai người rất chênh lệch. Triệu Tử Phi có công ty quản lý và người quản lý giỏi, thỉnh thoảng đài truyền hình sẽ cung cấp tài nguyên cho anh. Còn Ngôn Sơ Âm thì khác, cô là lựa chọn hoàn hảo cho vai trò MC ở các buổi lễ, mặc dù không xuất thân chính quy nhưng cô phản ứng nhanh, có thể làm chủ được sân khấu, nữ MC giỏi về nghiệp vụ hơn cô thì không hài hước bằng cô, vì thế danh sách làm MC cho những buổi lễ không bao giờ thiếu tên cô. Còn chương trình giải trí mới không cần giỏi nghiệp vụ, chỉ cần linh hoạt một chút thôi là được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chỗ dựa, về điều này thì sao tới lượt Ngôn Sơ Âm. Huống chi danh sách đã công bố rồi, càng không tới lượt cô.
Vì vậy, Ngôn Sơ Âm không nghĩ gì về những lời chị Lý nói, tẩy trang, thay quần áo xong, cô vội vã đi gặp cấp trên, hoàn toàn không ngờ chị Lý lại đoán đúng, sếp gọi cô lên phòng làm việc thực sự đã báo cho cô một niềm vui bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.