Chương 30
Mặc Tô Lê
05/06/2016
Đường Dật biết Phó
Sủng tuyệt đối có bản lĩnh làm rạng rỡ tổ tiên nhà họ Đường anh, Phó
Sủng rất thông minh, cái gì cũng có thể biết, hơn nữa đặc biệt mạnh hơn
chính là cô nhóc chết tiệt này làm việc không đàng hoàng đã quen, sẽ
không muốn lộ ra khả năng của mình.
Nếu lần diễn tập này thành công, danh tiếng của Phó Sủng tuyệt đối có thể vang dội cả quân khu, nổi danh ở Tứ Cửu thành, vậy đã là chuyện rất ghê gớm.
Nghe xong lời Đường Dật nói, Phó Sủng liếc mắt nhìn Đường Dật, gương mặt tinh xảo dưới nón lính, trong đôi mắt thật to thoáng vẻ láu cá: “Anh!”
Đường Dật “Hả?’ một tiếng, quay đầu, Phó Sủng đã nhào tới, ôm Đường Dật, trực tiếp hôn lên, Đường Dật trừng mắt không thể tin nhìn Phó Sủng, anh không ngờ Phó Sủng sẽ hôn anh, quá bất ngờ.
Khi Đường Dật đang say mê, mơ màng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong miệng, một giọng nói vang lên: “Đường Dật, Phó Sủng, hai người đang làm gì thế?”
Phó Sủng nghe thấy tiếng quát, khóe mắt che giấu ý cười, mạnh mẽ buông Đường Dật ra, quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Trọng Túc Dương nhìn sang bên này từ đằng xa, Đường Dật lại vẻ mặt thản nhiên, hôn vợ mình không có gì cả?
“Chính ủy, là phó đội trưởng Đường, anh ấy hôn tôi!” Phó Sủng uất ức nói với Trọng Túc Dương, “Giở trò lưu manh, chính ủy anh phải làm chủ cho tôi!”
Lúc ấy cô đã nhìn thấy Trọng Túc Dương ở phía sau, xem Đường Dật còn dám chơi xỏ lá không, cho rạng rỡ tổ tiên dòng họ Đường nhà anh, hồi nãy ai làm rạng rỡ dòng họ Đường chứ?
Đường Dật không thể tin nhìn Phó Sủng, cái gì gọi là khó lòng phòng bị? Cô nhóc này, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, đều chờ đợi tìm cơ hội chỉnh người khác?
Trọng Túc Dương nghe Phó Sủng tố cáo, không nói hai lời, trực tiếp chạy đến trước mặt hai người.
Mặt Trọng Túc Dương xanh như tàu lá, ngước mắt nhìn Đường Dật, lá gan Đường Dật ghê gớm thật, tuy nói chuyên gia mật mã này có dáng dấp đẹp mắt, lại rất khéo léo, nhưng dám cả gan bắt nạt cô gái nhỏ này, Đường Dật một tên lưu manh đáng chết!
“Thằng nhóc này, cậu quá hủy hoại hình tượng đại đội đặc chủng chúng ta?” Trọng Túc Dương quát Đường Dật, “Tuy nói hàng năm không thấy con gái, nhưng cậu cũng không thể giữa ban ngày ban mặt làm vậy với con gái nhà người ta…”
Anh đã không nói nổi nữa, thằng nhóc Đường Dật chết tiệt này, làm sao ra ngoài, nhất định phải phạt, còn phải viết bản kiểm điểm.
Vẻ mặt Phó Sủng hả hê nhìn Đường Dật, đưa tay cầm vali số trong tay Đường Dật, cười nói với Trọng Túc Dương: “Chính ủy, ngài phải dạy dỗ anh ta cho tốt, tôi đi trước, đại đội trưởng Kiều còn chờ tôi phá mật mã!”
Nói xong Phó Sủng cầm vali số chạy ra, lưu lại Đường Dật và Trọng Túc Dương đứng tại chỗ, cho dù Đường Dật rách miệng giải thích thế nào, đó là vợ anh, Trọng Túc Dương vẫn mắng anh chó má không bằng, còn kêu viết bản kiểm điểm, suýt chút nữa muốn giam anh.
Điều này khiến cho Đường Dật đặc biệt buồn bực, tuy nói sau này khi Trọng Túc Dương biết chân tướng đã rất đau đớn, nhưng khi không biết anh vẫn cảm thấy Phó Sủng khéo léo ngây thơ.
Phó Sủng cầm đồ lên ký túc xá, đến trước phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, hô to một tiếng vào bên trong: “Báo cáo!”
“Vào đi!” Một tiếng đáp lại, Phó Sủng cầm đồ đi vào, khi thấy một mình Phó Sủng, Kiều Chí Vĩ hơi sững sờ, còn tưởng Đường Dật đi tìm cô nhóc này rồi, không thấy theo tới, nghĩ chắc đi sân huấn luyện, cũng không hỏi nhiều.
Phó Sủng đặt vali số lên bàn, ngón tay mở mã khóa vali, “Cạch” một tiếng thanh thúy vang lên, Phó Sủng mở vali số ra, lấy máy vi tính và đồ dùng phá mật mã, đều là đồ mới lạ với người bên cạnh.
Chỉ có điều trên công cụ đó, là một hộp cơ quan lớn, phía trên đường dẫn và nút bấm rườm rà, cũng có thể nói người nhìn đến hôn mê, Phó Sủng thuận tay lấy một hộp xylitol vị bạc hà trong túi ra, đổ ra mấy viên đút vào miệng.
Lúc cô muốn tĩnh tâm làm việc, bình thường sẽ ăn mấy viên xylitol bạc hà, dùng để hưng phấn tinh thần, Từ Sính ở bên cười như không cười nhìn Phó Sủng thế này rất có phong phạm, cũng không biết rốt cuộc cô nhóc này có thể làm? Hay không thể?
Phó Sủng đảo miếng xylitol, tay cắm đường dẫn, liếc nhìn Từ Sính: “Rót cho tôi ly nước!”
Đường dẫn trên tay cắm vào khe hở laptop, lại cắm một cái notebook khác lên, tất cả trình tự giống như phức tạp, nhưng trong tay Phó Sủng lại có vẻ được tổ chức đặc biệt linh hoạt, vừa nhìn đã biết có khả năng.
Từ Sính nhìn Phó Sủng, lại liếc nhìn hai bên, sau đó chỉ vào mình, đặc biệt không tin hỏi: “Để anh rót nước cho em?”
Con nhóc này lật trời hả? Lại dám sai bảo anh, thật không tốt, đường đường là đội trưởng Từ đến rót nước cho cô, cô là cháu gái ông cụ Phó cũng không được, ông đây không phục vụ, Từ Sính cảm giác mình cần thiết phải tỏ vẻ, không thể để cho con nhóc này được voi đòi tiên.
“Không rót nước, vậy anh đi cầu người khác đi.” Phó Sủng nói xong định tắt máy tính, nhiệm vụ của cô chỉ là tới đây phối hợp với đại đội đặc chủng, không phải giải trừ vấn đề giúp cục cảnh sát, tuy nói trách nhiệm là một chuyện, nhưng thái độ này của Từ Sính, cô không có cách nào giúp anh ta.
Từ Sính “Hừ” một tiếng, ngón trỏ chỉ Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi: “Em có phải quân nhân không? Có chút trách nhiệm không? Đúng với bộ quần áo của mình sao? Em làm việc giúp anh, em là vì nhân dân phục vụ!”
Cái này cũng không phải làm việc cho anh, nhìn con nhóc chết tiệt còn bám lấy anh không thả, không phải lúc ấy không nên coi thường cô sao? Đó không phải là không thấy không có việc gì, vào lúc này còn chưa thể hiện bản lĩnh, bắt đầu chú trọng bề ngoài?
“Đừng cho lời tâng bốc, anh biết không thể thực hiện được với tôi.” Tay Phó Sủng đặt lên nút tắt, ý tứ rõ ràng, chỉ cần một câu nói của Từ Sính, cô sẽ tắt máy, mấy nhân viên cảnh sát bên cạnh nén cười, đội trưởng Từ cũng có ngày hôm nay, cô gái này rất có năng lực.
Kiều Chí Vĩ ở bên cạnh cuối cùng đã hiểu, cô nhóc này có bao nhiêu yêu nghiệt, cô gái này cơ bản mềm không được cứng không xong, không chịu thua thiệt người khác.
Ngược lại đẩy Từ Sính một cái, Kiều Chí Vĩ thúc giục: “Được rồi, rót chén nước sẽ không chết, mau để cho cô ấy phá, đừng trì hoãn thời gian.”
Từ Sính hơi híp mắt nhìn Phó Sủng, xoay người đi rót nước, đại trượng phu * co được giãn được, về sau anh không bao giờ cầu xin Phó Sủng nữa.
(*) Đại trượng phu là người đàn ông to bự cao lớn cả về vật chất lẫn trí tuệ (đôi khi chỉ cần có nghĩa khí anh tài thì vẫn có thể được gọi là đại trượng phu rồi)
Từ Sính vừa xoay người đi, Phó Sủng bắt đầu mở máy vi tính, nhân viên cảnh sát bên cạnh đưa chip tới, một tay Phó Sủng đặt trên hộp, không ngừng thay đổi, một tay kia gõ trên bàn phím
Màn hình máy vi tính hiển thị lên, Phó Sủng nhìn hai máy tính, một tay gõ bàn phím, mọi người cũng ngừng thở lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò, Từ Sính cũng bưng nước tới.
Chỉ thấy hai tay Phó Sủng bay múa thật nhanh trên bàn phím, toàn bộ trên giao diện là các loại số liệu rậm rạp chằng chịt, thỉnh thoảng có mấy con số đánh dấu bằng tiếng Anh, nhìn ra được đó là ngôn ngữ lập trình, nhưng cụ thể thì hoàn toàn không hiểu.
Chỉ cảm thấy đối mặt với những số liệu liên tục di chuyển này, có cảm giác như đang xem sách trời, một chữ loạn, hai chữ lờ mờ!
Nếu lần diễn tập này thành công, danh tiếng của Phó Sủng tuyệt đối có thể vang dội cả quân khu, nổi danh ở Tứ Cửu thành, vậy đã là chuyện rất ghê gớm.
Nghe xong lời Đường Dật nói, Phó Sủng liếc mắt nhìn Đường Dật, gương mặt tinh xảo dưới nón lính, trong đôi mắt thật to thoáng vẻ láu cá: “Anh!”
Đường Dật “Hả?’ một tiếng, quay đầu, Phó Sủng đã nhào tới, ôm Đường Dật, trực tiếp hôn lên, Đường Dật trừng mắt không thể tin nhìn Phó Sủng, anh không ngờ Phó Sủng sẽ hôn anh, quá bất ngờ.
Khi Đường Dật đang say mê, mơ màng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong miệng, một giọng nói vang lên: “Đường Dật, Phó Sủng, hai người đang làm gì thế?”
Phó Sủng nghe thấy tiếng quát, khóe mắt che giấu ý cười, mạnh mẽ buông Đường Dật ra, quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Trọng Túc Dương nhìn sang bên này từ đằng xa, Đường Dật lại vẻ mặt thản nhiên, hôn vợ mình không có gì cả?
“Chính ủy, là phó đội trưởng Đường, anh ấy hôn tôi!” Phó Sủng uất ức nói với Trọng Túc Dương, “Giở trò lưu manh, chính ủy anh phải làm chủ cho tôi!”
Lúc ấy cô đã nhìn thấy Trọng Túc Dương ở phía sau, xem Đường Dật còn dám chơi xỏ lá không, cho rạng rỡ tổ tiên dòng họ Đường nhà anh, hồi nãy ai làm rạng rỡ dòng họ Đường chứ?
Đường Dật không thể tin nhìn Phó Sủng, cái gì gọi là khó lòng phòng bị? Cô nhóc này, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, đều chờ đợi tìm cơ hội chỉnh người khác?
Trọng Túc Dương nghe Phó Sủng tố cáo, không nói hai lời, trực tiếp chạy đến trước mặt hai người.
Mặt Trọng Túc Dương xanh như tàu lá, ngước mắt nhìn Đường Dật, lá gan Đường Dật ghê gớm thật, tuy nói chuyên gia mật mã này có dáng dấp đẹp mắt, lại rất khéo léo, nhưng dám cả gan bắt nạt cô gái nhỏ này, Đường Dật một tên lưu manh đáng chết!
“Thằng nhóc này, cậu quá hủy hoại hình tượng đại đội đặc chủng chúng ta?” Trọng Túc Dương quát Đường Dật, “Tuy nói hàng năm không thấy con gái, nhưng cậu cũng không thể giữa ban ngày ban mặt làm vậy với con gái nhà người ta…”
Anh đã không nói nổi nữa, thằng nhóc Đường Dật chết tiệt này, làm sao ra ngoài, nhất định phải phạt, còn phải viết bản kiểm điểm.
Vẻ mặt Phó Sủng hả hê nhìn Đường Dật, đưa tay cầm vali số trong tay Đường Dật, cười nói với Trọng Túc Dương: “Chính ủy, ngài phải dạy dỗ anh ta cho tốt, tôi đi trước, đại đội trưởng Kiều còn chờ tôi phá mật mã!”
Nói xong Phó Sủng cầm vali số chạy ra, lưu lại Đường Dật và Trọng Túc Dương đứng tại chỗ, cho dù Đường Dật rách miệng giải thích thế nào, đó là vợ anh, Trọng Túc Dương vẫn mắng anh chó má không bằng, còn kêu viết bản kiểm điểm, suýt chút nữa muốn giam anh.
Điều này khiến cho Đường Dật đặc biệt buồn bực, tuy nói sau này khi Trọng Túc Dương biết chân tướng đã rất đau đớn, nhưng khi không biết anh vẫn cảm thấy Phó Sủng khéo léo ngây thơ.
Phó Sủng cầm đồ lên ký túc xá, đến trước phòng làm việc của Kiều Chí Vĩ, hô to một tiếng vào bên trong: “Báo cáo!”
“Vào đi!” Một tiếng đáp lại, Phó Sủng cầm đồ đi vào, khi thấy một mình Phó Sủng, Kiều Chí Vĩ hơi sững sờ, còn tưởng Đường Dật đi tìm cô nhóc này rồi, không thấy theo tới, nghĩ chắc đi sân huấn luyện, cũng không hỏi nhiều.
Phó Sủng đặt vali số lên bàn, ngón tay mở mã khóa vali, “Cạch” một tiếng thanh thúy vang lên, Phó Sủng mở vali số ra, lấy máy vi tính và đồ dùng phá mật mã, đều là đồ mới lạ với người bên cạnh.
Chỉ có điều trên công cụ đó, là một hộp cơ quan lớn, phía trên đường dẫn và nút bấm rườm rà, cũng có thể nói người nhìn đến hôn mê, Phó Sủng thuận tay lấy một hộp xylitol vị bạc hà trong túi ra, đổ ra mấy viên đút vào miệng.
Lúc cô muốn tĩnh tâm làm việc, bình thường sẽ ăn mấy viên xylitol bạc hà, dùng để hưng phấn tinh thần, Từ Sính ở bên cười như không cười nhìn Phó Sủng thế này rất có phong phạm, cũng không biết rốt cuộc cô nhóc này có thể làm? Hay không thể?
Phó Sủng đảo miếng xylitol, tay cắm đường dẫn, liếc nhìn Từ Sính: “Rót cho tôi ly nước!”
Đường dẫn trên tay cắm vào khe hở laptop, lại cắm một cái notebook khác lên, tất cả trình tự giống như phức tạp, nhưng trong tay Phó Sủng lại có vẻ được tổ chức đặc biệt linh hoạt, vừa nhìn đã biết có khả năng.
Từ Sính nhìn Phó Sủng, lại liếc nhìn hai bên, sau đó chỉ vào mình, đặc biệt không tin hỏi: “Để anh rót nước cho em?”
Con nhóc này lật trời hả? Lại dám sai bảo anh, thật không tốt, đường đường là đội trưởng Từ đến rót nước cho cô, cô là cháu gái ông cụ Phó cũng không được, ông đây không phục vụ, Từ Sính cảm giác mình cần thiết phải tỏ vẻ, không thể để cho con nhóc này được voi đòi tiên.
“Không rót nước, vậy anh đi cầu người khác đi.” Phó Sủng nói xong định tắt máy tính, nhiệm vụ của cô chỉ là tới đây phối hợp với đại đội đặc chủng, không phải giải trừ vấn đề giúp cục cảnh sát, tuy nói trách nhiệm là một chuyện, nhưng thái độ này của Từ Sính, cô không có cách nào giúp anh ta.
Từ Sính “Hừ” một tiếng, ngón trỏ chỉ Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi: “Em có phải quân nhân không? Có chút trách nhiệm không? Đúng với bộ quần áo của mình sao? Em làm việc giúp anh, em là vì nhân dân phục vụ!”
Cái này cũng không phải làm việc cho anh, nhìn con nhóc chết tiệt còn bám lấy anh không thả, không phải lúc ấy không nên coi thường cô sao? Đó không phải là không thấy không có việc gì, vào lúc này còn chưa thể hiện bản lĩnh, bắt đầu chú trọng bề ngoài?
“Đừng cho lời tâng bốc, anh biết không thể thực hiện được với tôi.” Tay Phó Sủng đặt lên nút tắt, ý tứ rõ ràng, chỉ cần một câu nói của Từ Sính, cô sẽ tắt máy, mấy nhân viên cảnh sát bên cạnh nén cười, đội trưởng Từ cũng có ngày hôm nay, cô gái này rất có năng lực.
Kiều Chí Vĩ ở bên cạnh cuối cùng đã hiểu, cô nhóc này có bao nhiêu yêu nghiệt, cô gái này cơ bản mềm không được cứng không xong, không chịu thua thiệt người khác.
Ngược lại đẩy Từ Sính một cái, Kiều Chí Vĩ thúc giục: “Được rồi, rót chén nước sẽ không chết, mau để cho cô ấy phá, đừng trì hoãn thời gian.”
Từ Sính hơi híp mắt nhìn Phó Sủng, xoay người đi rót nước, đại trượng phu * co được giãn được, về sau anh không bao giờ cầu xin Phó Sủng nữa.
(*) Đại trượng phu là người đàn ông to bự cao lớn cả về vật chất lẫn trí tuệ (đôi khi chỉ cần có nghĩa khí anh tài thì vẫn có thể được gọi là đại trượng phu rồi)
Từ Sính vừa xoay người đi, Phó Sủng bắt đầu mở máy vi tính, nhân viên cảnh sát bên cạnh đưa chip tới, một tay Phó Sủng đặt trên hộp, không ngừng thay đổi, một tay kia gõ trên bàn phím
Màn hình máy vi tính hiển thị lên, Phó Sủng nhìn hai máy tính, một tay gõ bàn phím, mọi người cũng ngừng thở lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn đầy tò mò, Từ Sính cũng bưng nước tới.
Chỉ thấy hai tay Phó Sủng bay múa thật nhanh trên bàn phím, toàn bộ trên giao diện là các loại số liệu rậm rạp chằng chịt, thỉnh thoảng có mấy con số đánh dấu bằng tiếng Anh, nhìn ra được đó là ngôn ngữ lập trình, nhưng cụ thể thì hoàn toàn không hiểu.
Chỉ cảm thấy đối mặt với những số liệu liên tục di chuyển này, có cảm giác như đang xem sách trời, một chữ loạn, hai chữ lờ mờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.