Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 56

Mặc Tô Lê

10/07/2016

“Làm rất tốt, chị rất thích em.” Phó Sủng thận trọng giúp Truy Phong tắm rửa.

Phó Mặc cũng nuôi chó, nhưng bình thường đều do mẹ chăm sóc, nó không có chuyện gì đều thích tới trước mặt cô, nhưng nhìn thấy chó của Phó Mặc, Phó Sủng luôn có thể liên hệ tới Phó Mặc, cho nên cũng không cưng chiều vật nhỏ kia nhiều.

Vẫn luôn nó vừa tới đã đẩy xa xa, ngược lại Phó Sủng quả thật cực kỳ thích Truy Phong, chúng nó không phải rất đẹp mắt, nhưng tuyệt đối có sức hấp dẫn.

Đường Dật nhìn cả người ướt nhèm nhẹp, gào lên một câu với Phó Sủng: “Phó Sủng, em chờ đó cho anh, quay đầu lại thu thập em!”

Nói xong Đường Dật chạy đi, đến khu nhà người thân thay quần áo, toàn thân đều là nước, lát nữa không có cách nào đi huấn luyện, Phó Sủng ngược lại bình tĩnh nhìn bóng lưng Đường Dật rời đi, không có cái gọi là cười.

Đi theo Truy Phong bắt đầu chơi tiếp, nhân viên huấn luyện bên kia cũng tiếp tục dọn dẹp trang bị cho đám chó quân đội, Đường Dật đổi quần áo, chỉ trong chốc lát đã trở về sân huấn luyện, đi tới trước mặt Phó Sủng, đưa tay kéo nón lính.

“Liên trưởng Tiếu của em biết em ở đây sao?” Đường Dật hơi bất đắc dĩ, cô nhóc này không có chuyện gì liền thay đổi đủ trò trốn tránh huấn luyện.

Phó Sủng ngẩng đầu nhìn Đường Dật, lên tiếng: “Không có, em trở về huấn luyện.”

Nói xong Phó Sủng đứng lên, vừa định rời đi, chỉ nghe thấy Đường Dật mở miệng lần nữa: “Tới chỗ Tiếu Khải xin phép nghỉ, nói anh gọi đi huấn luyện chó quân đội.”

Không phải ai cũng có thể nhìn thấy món đồ này, nếu Phó Sủng nhìn thấy thì để cho cô nhóc này nhìn cho đã con mắt, Phó Sủng vừa nghe, lập tức mừng rỡ không dứt, bổ nhào vào trong ngực Đường Dật, hôn lên má Đường Dật, kêu lớn: “Tốt quá, em lập tức đi ngay.”

Phó Sủng chính là như vậy, cô không để ý hoàn cảnh bên ngoài, theo ý cô, bản tính con người là quan trọng nhất, không cần ngấm ngầm chịu đựng, nói xong Phó Sủng chạy thẳng đi, tới chỗ Tiếu Khải xin nghỉ.

Vẫn lưu lại Đường Dật rối bời, cùng cả đám lính mắt choáng váng, thỉnh thoảng mọi người cười đến nghẹn, thực sự không kìm nén vẫn cười ra ngoài, Đường Dật và Thẩm Nhược Hằng không giống nhau, Thẩm Nhược Hằng rất lạnh lùng, cách chỉnh người cũng rất tuyệt. Đường Dật chính là ngày thường mang lính hung dữ, ngược lại có thể tiếp cận một nhóm với mọi người, cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện thường.



“Phó đội trưởng Đường, đây là tình huống gì? Chúng tôi thấy mà lại như không thấy.” Một người cả gan nháy nháy mắt với Đường Dật, chuyện như vậy cũng không nhỏ.

Đường Dật ho nhẹ hai tiếng, cười nói với đám lính: “Đừng hồ đồ, đó là một đứa bé, tất cả các cậu nghiêm túc mọt chút cho tôi, buổi chiều chẳng những khảo nghiệm đoàn chó quân đội, cũng là lúc khảo nghiệm các cậu, đội trưởng Kiều và chính ủy cũng sẽ nhìn từ xa, các cậu cơ trí một chút cho tôi.”

Đây là một vòng sát hạch mới, cho nên Đường Dật cũng đặc biệt coi trọng.

“Rõ! Đảm bảo sẽ không có sai sót!” Các nhân viên huấn luyện đồng thanh hô, Đường Dật thỏa mãn mà gật gật đầu, mọi người bắt đầu ngồi chồm hổm dọn dẹp trang bị cho chó quân đội của từng người.

Vốn là chó quân đội màu đen, mang trang bị của mình có thể nói là oai vệ khí phách, có thẻ dấu hiệu tượng trưng cho quân đội gắn trên đầu.

“Toàn thể đều đầy đủ, mang theo đồng bọn của các cậu, tập hợp sân huấn luyện, ba phút.” Đường Dật nhìn đoàn người đã thu dọn không sai biệt lắm, lập tức ra lệnh liên tiếp.

Tất cả nhân viên huấn luyện cấp tốc mang theo chó quân đội của mình, đến sân huấn luyện, đứng từng hàng ở đó, lúc Phó Sủng chạy trở lại nhìn thấy chính là cảnh tượng này, đặc biệt đẹp mắt.

Một người một chó quân đội, chó quân đội nghe lời ngồi chồm hổm ở đó, một tiếng tuýt vang lên, chó quân đội lập tức đứng dậy, một tiếng tuýt xuất phát, đội chó quân đội cấp tốc xông ra ngoài.

Hơn nữa lấy Truy Phong cầm đầu mấy con chó quân đội, tương đối mạnh, cho dù nhảy qua hay leo chướng ngại vật, đều thuận buồm xuôi gió với chúng, tốc độ nhóm chó quân đội này nhanh, bộ lông cũng có thể mang theo gió.

Vẫn là lần đầu tiên Phó Sủng nhìn thấy huấn luyện như thế, không thể không sinh ra kính nể nhóm chó quân đội này, bọn chúng dũng mãnh như sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên, xông qua vòng lửa, ngậm chiến lợi phẩm tìm được, xông đến điểm cuối.

Những huấn luyện viên khác cũng đều tự chỉ huy chúng, vì đồng bọn của mình cố gắng lên, trước kia nghe ông nội nói thật ra chó quân đội giống như anh em, càng có thể xúc động lòng người.



Nó sẽ không nói chuyện, nhưng đặc biệt có thể hiểu bạn, cô nghe người trong đại viện nói, lúc ông nội còn trẻ, ông nội đã từng huấn luyện chó quân đội, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, vì cứu một chiến sỹ đã hy sinh.

Ông nội trở về doanh trại, an táng chó quân đội, hai ngày này ông nội không ăn không uống, chính là chịu đựng như vậy.

Mọi người khuyên như thế nào cũng vô dụng, nóng giận trước sau như một, bạn khuyên can, ông cụ sẽ hầm hừ mắng: “Anh em chết rồi, cậu khiến ông đây ăn cơm như thế nào, các người đều không tính người sao?”

Một câu quát khiến mọi người đều trầm mặc, không còn ai dám đi khuyên ông cụ, cho đến khi thủ trưởng nói, cậu không ăn không uống, nó biết sẽ vui vẻ sao? Cậu chính là ích kỷ! Ông cụ mới bắt đầu ăn cơm, nhưng ai cũng không dám nhắc đến tên tuổi chó quân đội kia.

Phó Sủng nhìn đoàn chó quân đội chạy trên sân huấn luyện, không sợ gian nan hiểm trở, tinh thần đó thật sự để cho người ta bội phục.

Chạy về đầu tiên, Phó Sủng cho rằng sẽ là Truy Phong, không ngờ lại là chó quân đội của một chiến sỹ khác, lúc Truy Phong trở lại, Đường Dật ôm cổ Truy Phong, đưa tay xoa đầu Truy Phong, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Không tệ đó, tuy già nhưng khỏe mạnh cường tráng.”

Tuổi Truy Phong không nhỏ, có thể đạt thành tích này, Đường Dật đã khá hài lòng, chó quân đội cũng sẽ giải ngũ, đây cũng là chuyện đau lòng với các chiến sỹ.

Các huấn luyện viên tự mang chó quân đội của mình, tiếp tục huấn luyện cho chúng, Đường Dật cũng thế, cứ luyện qua luyện lại một buổi chiều, Phó Sủng cũng lẳng lặng ngồi đó, cũng sẽ học thân cận với chúng.

Đến khi huấn luyện kết thúc, Đường Dật đi tới trước mặt Phó Sủng, kéo Phó Sủng đang ngồi trên lan can, cười nói: “Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm, huấn luyện cũng gần kết thúc.”

Nói xong Đường Dật đã đi, một huấn luyện viên cũng bắt đầu tháo trang bị cho Truy Phong.

“Có mệt không?” Phó Sủng đi bên cạnh Đường Dật, nhẹ giọng hỏi, nhìn chó quân đội mệt mỏi, nhưng người huấn luyện mệt mỏi hơn, dù sao muốn theo chân chúng nó khơi thông, thậm chí làm mẫu cho chúng, cái này còn muốn khó khăn hơn huấn luyện cho chiến sỹ nhiều.

Đường Dật quay đầu, đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, cười nói: “Thích hợp, đã thành thói quen, ngược lại em đó, về sau ngoan ngoãn chút, không có chuyện cứ trốn huấn luyện.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook