Chương 74
Mặc Tô Lê
10/07/2016
Nghe Phó Sủng nói lời này, Đường Dật nhìn đường xuyên qua kính chắn gió
trước mặt, vẻ mặt rạng rỡ tràn ra ý cười, Đường Dật cười đặc biệt lợi
hại, cảnh tượng quen thuộc, con đường quen thuộc, ánh đèn quen thuộc.
Tứ Cửu thành biến hóa rất nhanh, gần như hàng năm đều giống nhau, nhưng cảnh tượng đó lại khiến cho anh dường như trở lại hồi mới gặp gỡ, khi đó anh và Phó Sủng đánh cuộc lái xe trở lại, anh lái xe, mang theo Phó Sủng chạy trên con đường này.
Điểm khác nhau chính là trời đầy tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay dày đặc, rất đẹp, đẹp đến nhìn thấy mà giật mình, vẫn sống suốt ở phương nam nhiều hơn, Đường Dật rất ít khi thấy tuyết, nhưng không ngờ thời khắc đẹp như thế, quả thật có ý nghĩa kỷ niệm.
“Sủng nhi, anh đã nói với em chưa, anh yêu em?” Bởi vì uống nhiều quá, Đường Dật hơi mủi lòng, suy nghĩ rất ít, có vẻ hơi lười biếng, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, hơi sững sờ, đặc biệt thành thật lắc đầu: “Anh chưa từng nói, để cho anh nói, anh không muốn.”
Đường Dật chưa bao giờ nói câu thế kia, chưa từng nói anh yêu cô, chỉ có điều mỗi lần bị ép buộc không thể làm gì, mới có thể gật đầu một cái, ừ một tiếng xem như đáp lời, Đường Dật nói, đàn ông làm lính nào có lề mề như vậy, yêu tới thích nói lời ngon tiếng ngọt.
Đường Dật cho rằng, có yêu hay không phải làm ra, không phải nói ra, nói một ngàn một vạn lần yêu em, làm không đủ thì có ích lợi gì?
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Đường Dật, lần nào Phó Sủng cũng cười, cảm thấy có lúc Đường Dật đặc biệt lãng mạn, có lúc lại đặc biệt khô khan.
Nhưng Phó Sủng cũng làm lính, người đàn ông làm lính đều thành thật như vậy, bọn họ trải qua quá nhiều, cảm thấy thời gian chung đụng ngắn ngủi đến không dễ, muốn cho bạn tốt nhất.
Bọn họ cũng rất đơn giản, học không được những lời hoa mỹ kia, bởi vì quân đội không cho phép nói lời nói suông, dần dần bọn họ sẽ quên nói thế nào.
“Cái kia, anh nói cho em biết, anh yêu em, đặc biệt yêu.” Đầu Đường Dật tựa vào sau ghế, khóe môi nhếch lên cười, “Anh yêu không giống người khác, yêu em, anh không cần em thay đổi gì vì anh cả, chỉ cần em vui vẻ, vậy là đủ.”
Có lẽ anh không nên nuông chiều Phó Sủng như vậy, nhưng mỗi lần anh đều không nỡ đành lòng oán hận gì cô nhóc này, cuộc sống của cô, người khác không sống được, nghiêm chỉnh, Phó Sủng đã không còn là Phó Sủng rồi.
“Yên tâm đi, anh Thành nói hai câu là có thể để cho em thay da đổi thịt rồi, nào dễ dàng như vậy?” Phó Sủng cười khanh khách, ưu điểm lớn nhất của cô chính là thừa nhận sai lầm của mình, khuyết điểm lớn nhất chính là tính cách cứng nhắc không thay đổi.
Đây là tổng kết của Phó Mặc, nhưng Phó Sủng cảm thấy, tổng kết hết sức đến nơi đến chốn.
“Em ấy, bây giờ anh nên làm gì em mới phải?” Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, phải đè nén, nghĩ tới cô nhóc này để ý Thành như vậy, anh còn sợ lời Thành sẽ khiến trong lòng cô nhóc này không thoải mái.
Xem ra anh nghĩ nhiều, gặp phải sói núi và báo đốm, bị sợ đến hồn cũng mất, lại có thể ngủ một giấc tỉnh lại, đảo mắt đã quên, vậy những lời Thành nói cũng không đau không nhột với Phó Sủng?
Phó Sủng cười khanh khách, thuận tay đánh lái, chạy thẳng đến câu lạc bộ bi-a của Lâm Hiểu.
Chạy chốc lát, xe vừa đến bãi đậu xe của câu lạc bộ, Phó Sủng lái vào, dừng xe hẳn, nhìn ánh đèn câu lạc bộ bi-a lóe lên trước mắt, trên cửa phun nhiều màu sắc trang trí, xa xa có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nhạc.
Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, cười nói: “Anh, đến rồi, chính là chỗ này.”
Đường Dật ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kính chắn gió, không phải là câu lạc bộ bi-a quen thuộc, ngược lại anh chưa từng tới đây chơi với Phó Sủng, nghĩ đến chắc rất quen thuộc với Phó Sủng, cô nhóc này, không phải người quen biết mở tiệm, cô rất ít đi.
“Chỗ này bạn em mở?” Đường Dật thuận tay tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, thuận tay đóng cửa xe.
Phó Sủng cũng theo xuống xe, đóng cửa khóa xe, nhìn câu lạc bộ trước mắt cười nói: “Đúng vậy, là bạn thân của em, Lâm Hiểu mở, đúng là không tệ, đi thôi.”
Nói xong Phó Sủng đi tới kéo Đường Dật, đi thẳng vào câu lạc bộ, Đường Dật quan sát câu lạc bộ trước mắt, trên tường vẽ nhiều màu sắc, bên trong hơi ầm ĩ, để âm nhạc hơi nhanh, một bước đi vào, có cảm giác thanh xuân hùng dũng.
Hai người đi trên bậc thềm đá, đi vào bên trong, lúc gần quầy bar đã thấy từ xa, Lâm Hiểu đang bận rộn ở quầy bar, mặc áo len trùm đầu, dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt đẹp trai như ánh mặt trời, rực rỡ thuộc kiểu thằng nhóc chừng hai mươi.
“Lâm Hiểu!” Phó Sủng gọi Lâm Hiểu một tiếng, âm nhạc hỗn tạp đã ngăn cản hơn phân nửa giọng nói, nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe thấy.
Lâm Hiểu dừng lắc chai rượu trong tay lại, quay đầu, đã nhìn thấy Phó Sủng, trong nháy mắt trên mặt tràn ra nụ cười.
Một tung người, Lâm Hiểu trực tiếp nhảy ra từ trong quầy bar, khiến mấy cô gái ăn mặc sành điệu bên cạnh hô to một trận, Lâm Hiểu cũng không để ý, đi thẳng đến trước mặt Phó Sủng và Đường Dật, đặc biệt vui vẻ nhìn Phó Sủng: “Bà cô, mắt tôi không mờ chứ?”
Nghe Xuyến Xuyến nói, không phải bà cô này đi đại đội đặc chủng sao, còn nghe nói rất thảm, nhìn lại không phải thật tốt sao? Còn mập mà, xem ra điều kiện không tệ.
Nhưng nói lại, yêu nghiệt này, cô ấy là yêu nghiệt, cho dù bị vây ở Ngũ Chỉ Sơn cũng có cách đi xuống, lợi hại như Tôn Ngộ Không, trước kia anh nói đúng, không ai làm gì được Phó Sủng, điểm này anh vẫn luôn tin tưởng.
“Không mờ, nói thế nào nhỉ, bà cô của cậu hôm nay tới đây để ý việc buôn bán của cậu.” Phó Sủng đưa tay nhéo khuôn mặt xinh xắn của Lâm Hiểu, cảm xúc thật tốt, Lâm Hiểu giống như con gái, từ trước đến nay chú trọng bảo dưỡng làn da, đến nhà cậu ta, nhìn tủ mỹ phẩm dưỡng da của cậu ta, tràn đầy.
Lúc ấy cô và Xuyến Xuyến nhiệt tình chê bai Lâm Hiểu, động lòng người rồi, dáng dấp tốt, mới có thể cưới được cô gái đẹp mắt như bọn họ, trong nháy mắt Xuyến Xuyến sửa quan điểm, cảm thấy Lâm Hiểu thật ra không tệ, biết thưởng thức, Phó Sủng thất bại cười cười.
Tứ Cửu thành biến hóa rất nhanh, gần như hàng năm đều giống nhau, nhưng cảnh tượng đó lại khiến cho anh dường như trở lại hồi mới gặp gỡ, khi đó anh và Phó Sủng đánh cuộc lái xe trở lại, anh lái xe, mang theo Phó Sủng chạy trên con đường này.
Điểm khác nhau chính là trời đầy tuyết rơi như lông ngỗng nhẹ bay dày đặc, rất đẹp, đẹp đến nhìn thấy mà giật mình, vẫn sống suốt ở phương nam nhiều hơn, Đường Dật rất ít khi thấy tuyết, nhưng không ngờ thời khắc đẹp như thế, quả thật có ý nghĩa kỷ niệm.
“Sủng nhi, anh đã nói với em chưa, anh yêu em?” Bởi vì uống nhiều quá, Đường Dật hơi mủi lòng, suy nghĩ rất ít, có vẻ hơi lười biếng, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, hơi sững sờ, đặc biệt thành thật lắc đầu: “Anh chưa từng nói, để cho anh nói, anh không muốn.”
Đường Dật chưa bao giờ nói câu thế kia, chưa từng nói anh yêu cô, chỉ có điều mỗi lần bị ép buộc không thể làm gì, mới có thể gật đầu một cái, ừ một tiếng xem như đáp lời, Đường Dật nói, đàn ông làm lính nào có lề mề như vậy, yêu tới thích nói lời ngon tiếng ngọt.
Đường Dật cho rằng, có yêu hay không phải làm ra, không phải nói ra, nói một ngàn một vạn lần yêu em, làm không đủ thì có ích lợi gì?
Nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Đường Dật, lần nào Phó Sủng cũng cười, cảm thấy có lúc Đường Dật đặc biệt lãng mạn, có lúc lại đặc biệt khô khan.
Nhưng Phó Sủng cũng làm lính, người đàn ông làm lính đều thành thật như vậy, bọn họ trải qua quá nhiều, cảm thấy thời gian chung đụng ngắn ngủi đến không dễ, muốn cho bạn tốt nhất.
Bọn họ cũng rất đơn giản, học không được những lời hoa mỹ kia, bởi vì quân đội không cho phép nói lời nói suông, dần dần bọn họ sẽ quên nói thế nào.
“Cái kia, anh nói cho em biết, anh yêu em, đặc biệt yêu.” Đầu Đường Dật tựa vào sau ghế, khóe môi nhếch lên cười, “Anh yêu không giống người khác, yêu em, anh không cần em thay đổi gì vì anh cả, chỉ cần em vui vẻ, vậy là đủ.”
Có lẽ anh không nên nuông chiều Phó Sủng như vậy, nhưng mỗi lần anh đều không nỡ đành lòng oán hận gì cô nhóc này, cuộc sống của cô, người khác không sống được, nghiêm chỉnh, Phó Sủng đã không còn là Phó Sủng rồi.
“Yên tâm đi, anh Thành nói hai câu là có thể để cho em thay da đổi thịt rồi, nào dễ dàng như vậy?” Phó Sủng cười khanh khách, ưu điểm lớn nhất của cô chính là thừa nhận sai lầm của mình, khuyết điểm lớn nhất chính là tính cách cứng nhắc không thay đổi.
Đây là tổng kết của Phó Mặc, nhưng Phó Sủng cảm thấy, tổng kết hết sức đến nơi đến chốn.
“Em ấy, bây giờ anh nên làm gì em mới phải?” Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, phải đè nén, nghĩ tới cô nhóc này để ý Thành như vậy, anh còn sợ lời Thành sẽ khiến trong lòng cô nhóc này không thoải mái.
Xem ra anh nghĩ nhiều, gặp phải sói núi và báo đốm, bị sợ đến hồn cũng mất, lại có thể ngủ một giấc tỉnh lại, đảo mắt đã quên, vậy những lời Thành nói cũng không đau không nhột với Phó Sủng?
Phó Sủng cười khanh khách, thuận tay đánh lái, chạy thẳng đến câu lạc bộ bi-a của Lâm Hiểu.
Chạy chốc lát, xe vừa đến bãi đậu xe của câu lạc bộ, Phó Sủng lái vào, dừng xe hẳn, nhìn ánh đèn câu lạc bộ bi-a lóe lên trước mắt, trên cửa phun nhiều màu sắc trang trí, xa xa có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nhạc.
Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, cười nói: “Anh, đến rồi, chính là chỗ này.”
Đường Dật ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kính chắn gió, không phải là câu lạc bộ bi-a quen thuộc, ngược lại anh chưa từng tới đây chơi với Phó Sủng, nghĩ đến chắc rất quen thuộc với Phó Sủng, cô nhóc này, không phải người quen biết mở tiệm, cô rất ít đi.
“Chỗ này bạn em mở?” Đường Dật thuận tay tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, thuận tay đóng cửa xe.
Phó Sủng cũng theo xuống xe, đóng cửa khóa xe, nhìn câu lạc bộ trước mắt cười nói: “Đúng vậy, là bạn thân của em, Lâm Hiểu mở, đúng là không tệ, đi thôi.”
Nói xong Phó Sủng đi tới kéo Đường Dật, đi thẳng vào câu lạc bộ, Đường Dật quan sát câu lạc bộ trước mắt, trên tường vẽ nhiều màu sắc, bên trong hơi ầm ĩ, để âm nhạc hơi nhanh, một bước đi vào, có cảm giác thanh xuân hùng dũng.
Hai người đi trên bậc thềm đá, đi vào bên trong, lúc gần quầy bar đã thấy từ xa, Lâm Hiểu đang bận rộn ở quầy bar, mặc áo len trùm đầu, dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt đẹp trai như ánh mặt trời, rực rỡ thuộc kiểu thằng nhóc chừng hai mươi.
“Lâm Hiểu!” Phó Sủng gọi Lâm Hiểu một tiếng, âm nhạc hỗn tạp đã ngăn cản hơn phân nửa giọng nói, nhưng Lâm Hiểu vẫn nghe thấy.
Lâm Hiểu dừng lắc chai rượu trong tay lại, quay đầu, đã nhìn thấy Phó Sủng, trong nháy mắt trên mặt tràn ra nụ cười.
Một tung người, Lâm Hiểu trực tiếp nhảy ra từ trong quầy bar, khiến mấy cô gái ăn mặc sành điệu bên cạnh hô to một trận, Lâm Hiểu cũng không để ý, đi thẳng đến trước mặt Phó Sủng và Đường Dật, đặc biệt vui vẻ nhìn Phó Sủng: “Bà cô, mắt tôi không mờ chứ?”
Nghe Xuyến Xuyến nói, không phải bà cô này đi đại đội đặc chủng sao, còn nghe nói rất thảm, nhìn lại không phải thật tốt sao? Còn mập mà, xem ra điều kiện không tệ.
Nhưng nói lại, yêu nghiệt này, cô ấy là yêu nghiệt, cho dù bị vây ở Ngũ Chỉ Sơn cũng có cách đi xuống, lợi hại như Tôn Ngộ Không, trước kia anh nói đúng, không ai làm gì được Phó Sủng, điểm này anh vẫn luôn tin tưởng.
“Không mờ, nói thế nào nhỉ, bà cô của cậu hôm nay tới đây để ý việc buôn bán của cậu.” Phó Sủng đưa tay nhéo khuôn mặt xinh xắn của Lâm Hiểu, cảm xúc thật tốt, Lâm Hiểu giống như con gái, từ trước đến nay chú trọng bảo dưỡng làn da, đến nhà cậu ta, nhìn tủ mỹ phẩm dưỡng da của cậu ta, tràn đầy.
Lúc ấy cô và Xuyến Xuyến nhiệt tình chê bai Lâm Hiểu, động lòng người rồi, dáng dấp tốt, mới có thể cưới được cô gái đẹp mắt như bọn họ, trong nháy mắt Xuyến Xuyến sửa quan điểm, cảm thấy Lâm Hiểu thật ra không tệ, biết thưởng thức, Phó Sủng thất bại cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.