Chương 78
Mặc Tô Lê
10/07/2016
Phó Sủng cảm thấy cả
người toàn thân giống như bị xe lăn qua, hơi đau đớn, Đường Dật cưng
chiều nhìn Phó Sủng, khóe miệng tràn đầy ý cười: “Được, nào, anh ôm em
đi tắm.”
Đưa tay nhéo mũi Phó Sủng, Đường Dật thuận tay ôm Phó Sủng, đi thẳng vào phòng tắm.
Dọn dẹp một phen, Đường Dật lại ôm Phó Sủng trở về giường, Phó Sủng cứ vùi vào trong ngực Đường Dật như vậy, mắt thấy tuần sau là diễn tập, vẫn luôn điên cuồng huấn luyện, yêu cầu với Phó Sủng càng hà khắc.
Đường Dật nhìn trong mắt, thương trong lòng, nhưng ngay cả như thế cũng hết cách rồi, một cuộc diễn tập rất nhiều việc, cũng còn khốc liệt hơn bạn đánh giá nhiều, đã trải qua vô số lần diễn tập lớn nhỏ, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Có thể vì mệt mỏi, Phó Sủng vùi trong ngực Đường Dật, không lâu lắm đã ngủ thiếp đi, Đường Dật kéo Phó Sủng vào lòng lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng còi ngoài đại viện vang lên, một loạt khẩu hiệu của nhân viên cảnh vệ, tiếng sau cao hơn tiếng trước, hoảng hốt chim chóc rít rít kêu trên không, ngay cả chó trong đại viện cũng kêu theo.
Từ trước đến giờ ông cụ dậy sớm, người giúp việc trong nhà cũng dậy sớm, ông cụ đi đến phòng khách, nhìn thấy áo khoác rơi trên đất, khẽ cau mày, nói với người giúp việc: “Tiểu Lục, áo khoác quân trang rơi trên đất, sao không nhặt lên?”
Tiểu Lục đã chăm sóc ông khá nhiều năm rồi, cũng không sơ ý như vậy, tiểu Lục nghe giọng nói, đi tới.
“Không có, tối hôm qua lúc cháu ngủ còn thu dọn một lần, không thấy áo khoác quân trang.” Tiểu Lục đưa tay nhận áo khoác quân trang trong tay ông cụ, rất kinh ngạc.
Nhìn phù hiệu trên áo, tiểu Lục nở nụ cười, lớn tiếng nói với ông cụ: “Ông cụ, đây là quân trang của Đường Dật, xem ra cậu ấy trở lại.”
Trên phù hiệu có hai vạch, trừ Đường Dật cũng không có người khác.
“Đường Dật trở lại, trở về lúc nào” Mẹ Đường Dật và cha Đường Dật cũng từ trong phòng đi ra, ông cụ ở trong nhà, bọn họ cũng không thể ngủ quá muộn, là thân con cháu, điểm này là hợp lý.
Ông cụ nhìn quân trang, giọng không tốt lắm: “Chính xác là tối qua đi chơi về trễ quá? Quần áo cũng không dọn dẹp cho kỹ, Kiều Chí Vĩ này quá buông lỏng nó, phải quản lý cho tốt.”
Ông cụ là người thuộc thế hệ làm lính trước, cho dù trên phương diện sinh hoạt, công tác, thậm chí việc trong nhà đều có thói quen yêu cầu nghiêm khắc, trong nhà cũng không được nhiễm một hạt bụi, áo khoác quân trang rơi trên đất, dĩ nhiên ông cụ mất hứng.
Nhất là không yêu chiếc áo này, người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng khó quản lý.
Cha mẹ Đường Dật ở trước mặt ông cụ cũng không tiện nói thêm gì, nhìn lên lầu, nói với tiểu Lục: “Được rồi, tiểu Lục, đi chuẩn bị bữa sáng thôi.”
“Dạ, vâng.” Tiểu Lục đáp một tiếng, xoay người rời đi, cha Đường Dật lập tức tiến lên đỡ ông cụ, “Cha, đừng nóng giận với đứa bé, cha ngồi đi, con ra cửa lấy báo cho cha.”
Mặc dù có ti vi, có tin tức sáng sớm, nhưng thế hệ kia đã thành thói quen, chuyện đầu tiên vào buổi sáng chính là xem báo, nghe đài, giống như một ngày ba bữa.
Mẹ Đường Dật cũng đi theo giúp tiểu Lục, nhiều người dù sao cũng nhanh hơn chút, ông cụ tỉnh, bữa sáng cũng phải ăn đúng giờ.
Vừa đỡ ông cụ ngồi xuống, trên lầu truyền đến giọng Đường Dật: “Mẹ, để tiểu Lục chuẩn bị bữa sáng nhiều chút, con và Phó Sủng cũng ở đây.”
Đường Dật vừa mặc áo lính vừa từ trên lầu đi xuống, ông cụ và cha Đường Dật vừa nghe, nhìn Đường Dật, không ngờ cô nhóc kia cũng đến, thằng nhóc chết tiệt này, đúng là quỷ linh tinh.
“Ừ, mẹ biết rồi.” Mẹ Đường ở trong phòng bếp đáp một tiếng, Đường Dật đi tới trước mặt ông cụ, ngồi bên cạnh ông cụ, thuận tay cầm lấy tờ báo của ông: “Nào, để cháu nhìn hộ ông xem gần đây có tin tức gì.”
Đường Dật đưa tay lật báo, tới tới lui lui mấy trang báo như vậy, người chơi quen máy tính sẽ không có hứng thú gì với báo, chính là thỉnh thoảng ở nhà giúp ông cụ đọc báo giấy, dụ dỗ ông cụ vui vẻ.
“Đi đi, vợ cháu đâu?” Ông cụ đưa tay đoạt tờ báo trong tay Đường Dật, trừng mắt nhìn Đường Dật.
Đường Dật cười hì hì, đưa tay ôm bả vai ông cụ: “Còn chưa dậy đâu, tối qua ngủ trễ, để cho cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Lúc trở lại đã không còn sớm, những này này Phó Sủng cũng mệt mỏi, ở đơn vị đều là phản ngủ cứng, ngủ vốn không thoải mái, khó lắm mới về nhà, ngủ trên giường thoải mái, khó tránh khỏi ham ngủ một chút.
“Nhóc rất có bản lĩnh nhỉ, từ đơn vị trở lại, dẫn về nhà, cẩn thận ông cụ Phó đánh chết con.” Cha Đường Dật cười mắng Đường Dật, ông cụ Phó thương cháu gái, đã gần tháng không trở lại, mỗi lần ông cụ tới đây đều lẩm bẩm với bọn họ, cũng không gọi điện thoại cho mình, để Phó Sủng trở lại, chính là quanh co lòng vòng, khi nào Đường Dật trở lại? Đứa nhỏ này có thời gian cũng không trở về thăm, quá bất hiếu rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người biết ông cụ nhớ cháu gái, mong chờ Đường Dật từ đơn vị trở lại, thuận tiện dẫn Phó Sủng cùng về, nhìn Phó Sủng là được rồi, trong lòng lại không nghĩ vậy.
Đường Dật thật khó khăn mới dẫn Phó Sủng trở lại, theo lý nên về nhà họ Phó thăm ông cụ trước mới đúng.
“Không phải ông cụ Phó không biết sao?” Đường Dật lưu manh vô lại cười cười, “Ngài và ông nội ngàn vạn lần đừng tố cáo, nếu không, diễn tập kết thúc, cháu gặp lại Phó Sủng, ông cụ chắc chắn không làm khó cháu là không thể.”
Nói giỡn, để Phó Sủng về nhà, anh đi đâu giải trừ nỗi tương tư đây? Đi nhà Phó Sủng, nếu bị Phó Mặc phát hiện, không thể tránh không đánh nhau với anh ta.
“Chỉ cháu có bản lĩnh.” Ông cụ cầm tờ báo gõ mấy cái lên trán Đường Dật, vẻ mặt bất đắc dĩ, cháu trai này do ông cụ nuông chiều, ít trở về, khó tránh khỏi hơi thiên vị Đường Dật một chút.
Hơn nữa bởi vì cha Đường Dật, trong mấy người con, chỉ có cha Đường Dật là người thành thật nhất, tính tình thuần túy, ông cụ yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng thiên vị Đường Dật hơn.
Đường Dật vuốt đầu bị gõ đau, hơi không hài lòng: “Ơ ông nội, cháu vốn không thông minh, ông gõ mấy cái thành ngu thì làm thế nào? Ai tới hiếu thuận với ông, đúng không?”
“Không thông minh, khắp thiên hạ cũng không có thằng nhóc nào thông minh hơn cháu, cháu không cách nào so sánh được với cha cháu, nó mới đàng hoàng, cha cháu là người thành thật, sao lại sinh ra thằng nhóc đầy bụng ý nghĩ xấu.” Ông cụ lườm Đường Dật, vẫn khinh bỉ Đường Dật.
Đưa tay nhéo mũi Phó Sủng, Đường Dật thuận tay ôm Phó Sủng, đi thẳng vào phòng tắm.
Dọn dẹp một phen, Đường Dật lại ôm Phó Sủng trở về giường, Phó Sủng cứ vùi vào trong ngực Đường Dật như vậy, mắt thấy tuần sau là diễn tập, vẫn luôn điên cuồng huấn luyện, yêu cầu với Phó Sủng càng hà khắc.
Đường Dật nhìn trong mắt, thương trong lòng, nhưng ngay cả như thế cũng hết cách rồi, một cuộc diễn tập rất nhiều việc, cũng còn khốc liệt hơn bạn đánh giá nhiều, đã trải qua vô số lần diễn tập lớn nhỏ, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Có thể vì mệt mỏi, Phó Sủng vùi trong ngực Đường Dật, không lâu lắm đã ngủ thiếp đi, Đường Dật kéo Phó Sủng vào lòng lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng còi ngoài đại viện vang lên, một loạt khẩu hiệu của nhân viên cảnh vệ, tiếng sau cao hơn tiếng trước, hoảng hốt chim chóc rít rít kêu trên không, ngay cả chó trong đại viện cũng kêu theo.
Từ trước đến giờ ông cụ dậy sớm, người giúp việc trong nhà cũng dậy sớm, ông cụ đi đến phòng khách, nhìn thấy áo khoác rơi trên đất, khẽ cau mày, nói với người giúp việc: “Tiểu Lục, áo khoác quân trang rơi trên đất, sao không nhặt lên?”
Tiểu Lục đã chăm sóc ông khá nhiều năm rồi, cũng không sơ ý như vậy, tiểu Lục nghe giọng nói, đi tới.
“Không có, tối hôm qua lúc cháu ngủ còn thu dọn một lần, không thấy áo khoác quân trang.” Tiểu Lục đưa tay nhận áo khoác quân trang trong tay ông cụ, rất kinh ngạc.
Nhìn phù hiệu trên áo, tiểu Lục nở nụ cười, lớn tiếng nói với ông cụ: “Ông cụ, đây là quân trang của Đường Dật, xem ra cậu ấy trở lại.”
Trên phù hiệu có hai vạch, trừ Đường Dật cũng không có người khác.
“Đường Dật trở lại, trở về lúc nào” Mẹ Đường Dật và cha Đường Dật cũng từ trong phòng đi ra, ông cụ ở trong nhà, bọn họ cũng không thể ngủ quá muộn, là thân con cháu, điểm này là hợp lý.
Ông cụ nhìn quân trang, giọng không tốt lắm: “Chính xác là tối qua đi chơi về trễ quá? Quần áo cũng không dọn dẹp cho kỹ, Kiều Chí Vĩ này quá buông lỏng nó, phải quản lý cho tốt.”
Ông cụ là người thuộc thế hệ làm lính trước, cho dù trên phương diện sinh hoạt, công tác, thậm chí việc trong nhà đều có thói quen yêu cầu nghiêm khắc, trong nhà cũng không được nhiễm một hạt bụi, áo khoác quân trang rơi trên đất, dĩ nhiên ông cụ mất hứng.
Nhất là không yêu chiếc áo này, người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng khó quản lý.
Cha mẹ Đường Dật ở trước mặt ông cụ cũng không tiện nói thêm gì, nhìn lên lầu, nói với tiểu Lục: “Được rồi, tiểu Lục, đi chuẩn bị bữa sáng thôi.”
“Dạ, vâng.” Tiểu Lục đáp một tiếng, xoay người rời đi, cha Đường Dật lập tức tiến lên đỡ ông cụ, “Cha, đừng nóng giận với đứa bé, cha ngồi đi, con ra cửa lấy báo cho cha.”
Mặc dù có ti vi, có tin tức sáng sớm, nhưng thế hệ kia đã thành thói quen, chuyện đầu tiên vào buổi sáng chính là xem báo, nghe đài, giống như một ngày ba bữa.
Mẹ Đường Dật cũng đi theo giúp tiểu Lục, nhiều người dù sao cũng nhanh hơn chút, ông cụ tỉnh, bữa sáng cũng phải ăn đúng giờ.
Vừa đỡ ông cụ ngồi xuống, trên lầu truyền đến giọng Đường Dật: “Mẹ, để tiểu Lục chuẩn bị bữa sáng nhiều chút, con và Phó Sủng cũng ở đây.”
Đường Dật vừa mặc áo lính vừa từ trên lầu đi xuống, ông cụ và cha Đường Dật vừa nghe, nhìn Đường Dật, không ngờ cô nhóc kia cũng đến, thằng nhóc chết tiệt này, đúng là quỷ linh tinh.
“Ừ, mẹ biết rồi.” Mẹ Đường ở trong phòng bếp đáp một tiếng, Đường Dật đi tới trước mặt ông cụ, ngồi bên cạnh ông cụ, thuận tay cầm lấy tờ báo của ông: “Nào, để cháu nhìn hộ ông xem gần đây có tin tức gì.”
Đường Dật đưa tay lật báo, tới tới lui lui mấy trang báo như vậy, người chơi quen máy tính sẽ không có hứng thú gì với báo, chính là thỉnh thoảng ở nhà giúp ông cụ đọc báo giấy, dụ dỗ ông cụ vui vẻ.
“Đi đi, vợ cháu đâu?” Ông cụ đưa tay đoạt tờ báo trong tay Đường Dật, trừng mắt nhìn Đường Dật.
Đường Dật cười hì hì, đưa tay ôm bả vai ông cụ: “Còn chưa dậy đâu, tối qua ngủ trễ, để cho cô ấy ngủ thêm một lúc.”
Lúc trở lại đã không còn sớm, những này này Phó Sủng cũng mệt mỏi, ở đơn vị đều là phản ngủ cứng, ngủ vốn không thoải mái, khó lắm mới về nhà, ngủ trên giường thoải mái, khó tránh khỏi ham ngủ một chút.
“Nhóc rất có bản lĩnh nhỉ, từ đơn vị trở lại, dẫn về nhà, cẩn thận ông cụ Phó đánh chết con.” Cha Đường Dật cười mắng Đường Dật, ông cụ Phó thương cháu gái, đã gần tháng không trở lại, mỗi lần ông cụ tới đây đều lẩm bẩm với bọn họ, cũng không gọi điện thoại cho mình, để Phó Sủng trở lại, chính là quanh co lòng vòng, khi nào Đường Dật trở lại? Đứa nhỏ này có thời gian cũng không trở về thăm, quá bất hiếu rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người biết ông cụ nhớ cháu gái, mong chờ Đường Dật từ đơn vị trở lại, thuận tiện dẫn Phó Sủng cùng về, nhìn Phó Sủng là được rồi, trong lòng lại không nghĩ vậy.
Đường Dật thật khó khăn mới dẫn Phó Sủng trở lại, theo lý nên về nhà họ Phó thăm ông cụ trước mới đúng.
“Không phải ông cụ Phó không biết sao?” Đường Dật lưu manh vô lại cười cười, “Ngài và ông nội ngàn vạn lần đừng tố cáo, nếu không, diễn tập kết thúc, cháu gặp lại Phó Sủng, ông cụ chắc chắn không làm khó cháu là không thể.”
Nói giỡn, để Phó Sủng về nhà, anh đi đâu giải trừ nỗi tương tư đây? Đi nhà Phó Sủng, nếu bị Phó Mặc phát hiện, không thể tránh không đánh nhau với anh ta.
“Chỉ cháu có bản lĩnh.” Ông cụ cầm tờ báo gõ mấy cái lên trán Đường Dật, vẻ mặt bất đắc dĩ, cháu trai này do ông cụ nuông chiều, ít trở về, khó tránh khỏi hơi thiên vị Đường Dật một chút.
Hơn nữa bởi vì cha Đường Dật, trong mấy người con, chỉ có cha Đường Dật là người thành thật nhất, tính tình thuần túy, ông cụ yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng thiên vị Đường Dật hơn.
Đường Dật vuốt đầu bị gõ đau, hơi không hài lòng: “Ơ ông nội, cháu vốn không thông minh, ông gõ mấy cái thành ngu thì làm thế nào? Ai tới hiếu thuận với ông, đúng không?”
“Không thông minh, khắp thiên hạ cũng không có thằng nhóc nào thông minh hơn cháu, cháu không cách nào so sánh được với cha cháu, nó mới đàng hoàng, cha cháu là người thành thật, sao lại sinh ra thằng nhóc đầy bụng ý nghĩ xấu.” Ông cụ lườm Đường Dật, vẫn khinh bỉ Đường Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.