Chương 8: Tin Tức Bùng Nổ
Đào Bạch Bách
14/05/2022
Mới sáng sớm, thời gian lưu lại cho hai người bọn họ không còn nhiều.
Vương Đồng đi không bao lâu, sự chú ý Quách Vị liền không tự chủ được rơi lệ môi Nguyễn Diệc Vân.
Cậu thấy cặp môi kia bởi vì đậu xanh cháo mà trở nên mọng nước ướt át, đôi môi mở ra, khép lại, lại mở ra, trong đầu lần thứ hai hiện ra vài mảnh vỡ hình ảnh trong giấc mơ đêm qua.
Trong mộng Nguyễn Diệc Vân đứng ở trước mặt cậu, nhắm hai mắt cằm hơi nâng lên, đôi môi mím nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên trên.
Cậu nỗ lực lao về phía trước, bị người từ phía sau gắt gao kéo lại.
"Lại đang nhìn cái gì vậy, " Nguyễn Diệc Vân cụp mắt nhìn về phía thìa cháo đậu xanh trước mặt, "Tại sao lại đỏ mặt?"
Quách Vị lúng túng cười cười, đem miếng bánh bao hấp cuối cùng bỏ vào miệng.
"Cậu chút nữa lên lớp ở chỗ nào?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Tòa nhà số 3, " Quách Vị nói chỉ chỉ, "Hướng kia kìa."
"Tớ đi cùng cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Còn cậu thì sao?" Quách Vị hỏi.
"Tớ sáng nay không có lớp, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Vì muốn gặp cậu nên mới tới."
Quách Vị vừa thẹn thùng vừa kích động, ở trên chỗ ngồi uốn tới ẹo lui: "Ồ, như vậy à."
"Cậu nói muốn nói cho bạn bè, là cái cậu vừa rồi à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Không phải, còn có bạn cùng phòng tớ nữa, " Quách Vị nói có chút bất đắc dĩ, "Kết quả người ta không tin, nói tớ đang nằm mơ."
"Tại sao?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Tớ nào có biết, " Quách Vị lầm bầm, "Có thể là do chúng ta trông không xứng đôi đi."
"... Nhàm chán." Nguyễn Diệc Vân nói.
Anh nói, kéo tay Quách Vị từ trên bàn xuống: "Xứng hay không xứng là tự chúng ta quyết định."
Quách Vị gật đầu: "Ừ!"
Khi đang nói chuyện, mọi người ở xung quanh đi ngang qua hai người, tầm mắt nhìn về phía bàn bọn họ lưu lại hồi lâu.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, " Nguyễn Diệc Vân nhìn điện thoại di động một chút, "Tớ cùng cậu đến đó."
Thu dọn xong đồ vật, hai người vai sóng vai tiến lên phía trước vài bước. Quách Vị thử thăm dò hướng bên người giơ tay lên, rất nhanh liền đụng chạm tới mu bàn tay Nguyễn Diệc Vân.
Ngón tay của bọn họ chuyện đương nhiên đan vào nhau, tiếp theo lòng bàn tay chặt chẽ áp vào nhau.
Quách Vị phát hiện, cùng Nguyễn Diệc Vân bên nhau mỗi một phút đồng hồ, chính mình lúc nào cũng chỉ muốn cười khúc khích.
Hai người nắm tay đi ra khỏi canteen, hướng về phía phòng học ở tòa nhà số 3. Thời điểm ngày hôm qua cùng về trường học, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người quay đầu lại đánh giá.
Không giống ngày hôm qua những người xa lạ đó vẻn vẹn chỉ bị bề ngoài Nguyễn Diệc Vân hấp dẫn, ngày hôm nay trong ánh mắt nhìn tới càng nhiều hơn mấy phần kinh ngạc cùng thăm dò.
"... Thật là không có quen." Quách Vị nói.
"Không quen cái gì?" Nguyễn Diệc Vân nhấc lên hai bàn tay họ đang nắm vào nhau, "Như vậy sao?"
"Không phải, " Quách Vị lắc đầu, "Những người kia nhìn chúng ta chằm chằm."
"Tại cậu đáng yêu mà, " Nguyễn Diệc Vân nói xong, liền đến gần rồi chút, kề sát ở bên tai cậu, nhỏ giọng nói rằng, "Cậu không được phép cho bọn họ nhìn."
Quách Vị rất chắc chắn những người kia nhìn cậu cũng không phải vì lý do như thế, rồi lại theo bản năng không muốn phủ định Nguyễn Diệc Vân, liền gật đầu: "Ồ!"
Đưa đến tận dưới lớp học, hai người vẫn dây dưa một lát, không cam lòng tách nhau ra, vì vậy Nguyễn Diệc Vân thẳng thắn đem cậu một đường đưa đến cửa phòng học.
Cách giờ lên lớp chỉ còn lại không tới năm phút đồng hồ, giáo viên còn chưa tới, trong phòng học cũng đã ngồi đầy tới tám mươi phần trăm.
Thời điểm không thể không cùng Nguyễn Diệc Vân nói lời từ biệt, Quách Vị rất bốc đồng muốn thực hiện luôn những gì cậu suy nghĩ từ đêm hôm qua. Tiến nhanh tới gần, đôi môi chạm vào nhau, hẳn là không quá khó. Nguyễn Diệc Vân nói qua cậu có thể thử một lần, chẳng hề có giới hạn thời gian và địa điểm.
Có thể dù sao cũng là lần đầu hôn môi, như vậy không khỏi quá mức cẩu thả.
"Lát nữa gặp lại." Nguyễn Diệc Vân buông lỏng tay ra, đối với cậu vẫy vẫy.
Đây chính là hàm ý ngày hôm nay còn có thể gặp lại.
Quách Vị cũng học bộ dạng của anh vẫy tay: "Lát nữa gặp lại!"
Chờ cậu xoay người đi vào phòng học, phát hiện bốn phía đặc biệt yên tĩnh. Trong phòng học hơn phân nửa người, ánh mắt đều dính ở trên người cậu, cũng đi theo cậu chuyển động mà chuyển động.
Quách Vị rất không thoải mái, vừa tìm thấy chỗ Vương Đồng đang ngồi liền như một làn khói vội cúi đầu, chạy tới ngồi xuống, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
"Có nhất thiết là phải như vậy không, cái lớp này, cứ như là sinh ly tử biệt không bằng, " Vương Đồng không nói nổi, "Thời điểm anh đây cùng với "gấu" của anh vừa mới nói chuyện yêu đương cũng không đến mức độ này đâu.". đam mỹ hài
Quách Vị gãi đầu: "Bọn anh như vậy có vấn đề gì à?"
"Các chú ở cửa tuy im lặng nhưng nhìn nhau đắm đuối ít nhất hai phút." Vương Đồng nói.
Quách Vị lập tức đỏ mặt: "Thật sự lâu như vậy sao?"
"Kỳ lạ, các chú mới quen biết nhau được mấy ngày chứ, tình cảm sâu đậm tới mức này sao?" Vương Đồng thở dài.
Suy nghĩ kỹ một chút, lời này cũng không sai. Nghiêm túc mà nói, đây là lần thứ tư bọn họ gặp mặt, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn có thể xếp vào loại "không thân".
"Tình cảm một khi bắt đầu mở ra, càng tiếp tục càng sâu đậm, " Quách Vị mở sách vở rung đùi đắc ý, "Chuyện như vậy là chuyện không nói trước được."
"Thôi đủ rồi, " Vương Đồng cười nện cho cậu một phát, "Chú là loại thấy sắc sinh lòng ham muốn!"
"Đối với cái đẹp nảy sinh ham muốn là thiên tính của con người." Quách Vị nói.
"Vậy cậu ta coi trọng cậu ở điểm nào đây, " Vương Đồng vẫn không nghĩ ra, "Ngoại hình của cậu ta thật sự hợp gu yêu thích chú."
Quách Vị cười híp mắt, tự động bỏ qua câu trước của Vương Đồng, nghĩ thầm, "tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Dù sao... Nếu không tính đến giới tính Beta, chú cũng có thể là loại hình được Alpha hoan nghênh?" Vương Đồng nói.
Quách Vị bĩu môi.
Giống như Vương Đồng cùng người yêu của hắn, trên thế giới này đại đa số nam Beta đều sẽ chọn một nữ Beta làm bạn đời. Ngoại trừ nữ Beta, rất nhiều nam Beta cũng dễ dàng bị nam hoặc nữ Omega hấp dẫn. Đáng tiếc nhóm Omega thông thường chỉ ưu ái loại hình càng cường tráng cao lớn càng tốt, hơn nữa Omega cùng phối hợp Alpha lại càng thích hợp về mặt sinh học.
Quách Vị khuôn mặt thiên về thanh tú chút, dùng ánh mắt đại chúng nhìn, đối với Omega mà nói không có sức hấp dẫn.
"... Nhưng anh đây không thích Alpha, " Quách Vị nói, "Cũng không có Alpha thích anh đây."
Không có lý do hay logic nào trong việc định hướng sở thích, chỉ có thể bị bản thân chi phối. Quách Vị hết thảy mọi thứ đều bình thường, loại hình yêu thích cũng cùng đại đa số nam Beta trên thế giới này không khác biệt lắm.
Nhưng cậu bây giờ trở nên có một chút đặc biệt.
Đối tượng yêu đương của cậu nhìn từ bất kỳ góc độ cũng không tầm thường, bao quát gồm cả gu chọn nửa kia. Dù cho Quách Vị tích cực tự tin tới mức nào, không thừa nhận cũng không được, có thể nhanh chấp nhận cậu tới như Nguyễn Diệc Vân thì thật có chút nhìn không hiểu được.
Mà cũng chẳng liên quan, cậu hiện tại cảm thấy hạnh phúc là thật, vậy là đủ rồi.
Đắm chìm trong chuyện yêu đương quả thực dễ dàng ảnh hưởng học tập.
Cả buổi sáng, Quách Vị vẫn chưa cùng Nguyễn Diệc Vân liên hệ, lại không khống chế được suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng liền muốn suy nghĩ anh, trong hoàn toàn không nghe nổi một chữ nào vào đầu.
Nghĩ đến lông mày rồi đôi mắt Nguyễn Diệc Vân, xong tới ngữ điệu anh khi nói chuyện. Nghĩ tới bộ dạng cau mày và nụ cười của anh, cùng cặp mắt tràn đầy ý cười khi họ gặp nhau của anh.
Cậu tự hỏi, đến khi nào cậu với anh mới có thể cùng thực hiện ước định giữa bọn họ tối hôm qua. Ngay sau đó cậu liền nghĩ lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy có thể đã có một cơ hội tốt, thế nhưng lại bị cậu ngu ngốc bỏ qua.
Quách Vị muốn cùng Nguyễn Diệc Vân hôn môi, nghĩ đến liền mặt đỏ tim đập, tinh thần rối loạn.
"Này, " Vương Đồng ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng cậu, "Lên nhóm chat đi!"
Quách Vị giật mình một cái tỉnh táo lại, bấm mở điện thoại ra, phát hiện trong nhóm chat phòng ký túc xá của bọn họ hiện lên một đống lớn tin nhắn chưa đọc.
Sau khi mở ra, cậu lập tức sửng sốt một chút.
Kim lão đại gửi đi mấy tấm hình trong nhóm. Trong hình, cậu và Nguyễn Diệc Vân tay nắm tay đi trên đường, mặt kề sát vào nhau, hình như là đang nói gì đó.
Mấy bức ảnh rõ ràng là chụp trộm, góc độ cũng không tốt, đại khái chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt Nguyễn Diệc Vân.
Có thể Kim lão đại dù sao cùng cậu sớm chiều chung sống suốt một năm rưỡi, sáng sớm vừa mới nghe cậu nhắc qua chuyện này, dựa vào vào gò má mơ hồ cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu.
—— Thế mà lại là thật sự!
—— Đậu xanh!
—— Đậu xanh!
—— Đậu xanh!
—— Thành thật khai báo nhanh chú chú chú làm sao cua được a!
Vương Đồng thay cậu đáp lại một câu.
—— Đây chính là duyên phận, là món quà mà số phận ban tặng
Đằng sau còn gửi kèm biểu tượng vẻ mặt hề hề lắc đầu nhún vai.
Quách Vị hơi kinh ngạc, từ lúc cậu cùng Nguyễn Diệc Vân tách ra mới hơn hai tiếng, thì đã truyền tới tay Kim lão đại. Nguyễn Diệc Vân dù xuất chúng đến mấy, cũng chỉ là một sinh viên bình thường, cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, bên trong trường học này có quá nhiều phần tử buôn dưa rồi đấy đi.
Cậu cau mày đem những bức hình kia cẩn thận nhìn lại một lần.
Nguyễn Diệc Vân nghiêng nửa mặt, thân thể rất tự nhiên hướng về phía cậu hơi nghiêng một chút, trong đôi mắt nheo lại tràn đầy ý cười.
Quách Vị sờ sờ mũi, trong nhóm chat phòng ký túc xá chính thức trả lời.
—— Cậu ấy có vẻ thật thích anh đấy nhá khà khà
Kim lão đại lúc này lập tức gửi tới đống lớn meme biểu tình bạo lực.
Quách Vị cũng không để ý, đem một tấm trong đó mà cậu cho là đẹp nhất gửi cho Nguyễn Diệc Vân.
Vẫn còn đang soạn một tin nhắn gửi kèm, Nguyễn Diệc Vân đã gửi tới tin nhắn trả lời.
—— Xin lỗi, ảnh hưởng đến cậu rồi?
Quách Vị xóa bỏ tin nhắn vừa mới đánh được một nửa, gửi lại một meme đầu đầy dấu chấm hỏi.
—— Những người này thực sự là tẻ nhàm chán.
Nguyễn Diệc Vân lại nói.
Quách Vị nhanh chóng đánh chữ.
—— Tớ không ngại! Tớ chẳng qua là cảm thấy tấm hình này trông vô cùng đẹp
Tuy rằng còn kém rất rất xa với Nguyễn Diệc Vân ngoài đời, mà so với tấm hình lúc bỏ phiếu vote kia thì đã là xinh đẹp tuyệt vời rồi.
Nguyễn Diệc Vân gửi tới một biểu tượng dở khóc dở cười.
—— Buổi trưa có rảnh không, có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?
Quách Vị hỏi.
—— Bạn bè của cậu cũng tới nữa sao?
Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị suy nghĩ một chút, nghiêng người hỏi: "Anh buổi trưa muốn cùng cậu ấy đi ăn cơm, còn chú?"
Vương Đồng đối với cậu xua tay "Đi đi đi": "Chú mau cút đi."
Quách Vị lập tức trở về trả lời.
—— Chỉ có mình tớ!
Lúc đang thu dọn sau giờ học, một cô gái cùng lớp mà gần như trong quá khứ chẳng nhớ nổi tên tới nói chuyện với cậu.
"Cậu cùng với người sáng sớm hôm nay là quan hệ như thế nào vậy?"
Cô tới hỏi thẳng, Quách Vị còn đáp lại trực tiếp hơn.
"Gấu của tớ, " cậu vừa nói chuyện đồng thời không tự chủ nở nụ cười, lộ ra cả hàm răng trắng, "Cậu nói tới Nguyễn Diệc Vân đúng không?"
Nữ sinh kia cẩn thận từng li từng tí một gật gật đầu, liền truy hỏi: "Cậu là nói, các cậu hiện tại... đang cùng nhau yêu đương?"
"Ừ, " Quách Vị vác lên vai cặp sách, "Tớ cùng cậu ấy có hẹn cùng ăn cơm trưa, đi trước nhé!"
- --------------------
Lời tác giả: Chuyện dậy thì phải đợi một thời gian nữa, cứ để bọn trẻ lêu lổng một thời gian nữa đi.
Vương Đồng đi không bao lâu, sự chú ý Quách Vị liền không tự chủ được rơi lệ môi Nguyễn Diệc Vân.
Cậu thấy cặp môi kia bởi vì đậu xanh cháo mà trở nên mọng nước ướt át, đôi môi mở ra, khép lại, lại mở ra, trong đầu lần thứ hai hiện ra vài mảnh vỡ hình ảnh trong giấc mơ đêm qua.
Trong mộng Nguyễn Diệc Vân đứng ở trước mặt cậu, nhắm hai mắt cằm hơi nâng lên, đôi môi mím nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên trên.
Cậu nỗ lực lao về phía trước, bị người từ phía sau gắt gao kéo lại.
"Lại đang nhìn cái gì vậy, " Nguyễn Diệc Vân cụp mắt nhìn về phía thìa cháo đậu xanh trước mặt, "Tại sao lại đỏ mặt?"
Quách Vị lúng túng cười cười, đem miếng bánh bao hấp cuối cùng bỏ vào miệng.
"Cậu chút nữa lên lớp ở chỗ nào?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Tòa nhà số 3, " Quách Vị nói chỉ chỉ, "Hướng kia kìa."
"Tớ đi cùng cậu." Nguyễn Diệc Vân nói.
"Còn cậu thì sao?" Quách Vị hỏi.
"Tớ sáng nay không có lớp, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Vì muốn gặp cậu nên mới tới."
Quách Vị vừa thẹn thùng vừa kích động, ở trên chỗ ngồi uốn tới ẹo lui: "Ồ, như vậy à."
"Cậu nói muốn nói cho bạn bè, là cái cậu vừa rồi à?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Không phải, còn có bạn cùng phòng tớ nữa, " Quách Vị nói có chút bất đắc dĩ, "Kết quả người ta không tin, nói tớ đang nằm mơ."
"Tại sao?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.
"Tớ nào có biết, " Quách Vị lầm bầm, "Có thể là do chúng ta trông không xứng đôi đi."
"... Nhàm chán." Nguyễn Diệc Vân nói.
Anh nói, kéo tay Quách Vị từ trên bàn xuống: "Xứng hay không xứng là tự chúng ta quyết định."
Quách Vị gật đầu: "Ừ!"
Khi đang nói chuyện, mọi người ở xung quanh đi ngang qua hai người, tầm mắt nhìn về phía bàn bọn họ lưu lại hồi lâu.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, " Nguyễn Diệc Vân nhìn điện thoại di động một chút, "Tớ cùng cậu đến đó."
Thu dọn xong đồ vật, hai người vai sóng vai tiến lên phía trước vài bước. Quách Vị thử thăm dò hướng bên người giơ tay lên, rất nhanh liền đụng chạm tới mu bàn tay Nguyễn Diệc Vân.
Ngón tay của bọn họ chuyện đương nhiên đan vào nhau, tiếp theo lòng bàn tay chặt chẽ áp vào nhau.
Quách Vị phát hiện, cùng Nguyễn Diệc Vân bên nhau mỗi một phút đồng hồ, chính mình lúc nào cũng chỉ muốn cười khúc khích.
Hai người nắm tay đi ra khỏi canteen, hướng về phía phòng học ở tòa nhà số 3. Thời điểm ngày hôm qua cùng về trường học, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người quay đầu lại đánh giá.
Không giống ngày hôm qua những người xa lạ đó vẻn vẹn chỉ bị bề ngoài Nguyễn Diệc Vân hấp dẫn, ngày hôm nay trong ánh mắt nhìn tới càng nhiều hơn mấy phần kinh ngạc cùng thăm dò.
"... Thật là không có quen." Quách Vị nói.
"Không quen cái gì?" Nguyễn Diệc Vân nhấc lên hai bàn tay họ đang nắm vào nhau, "Như vậy sao?"
"Không phải, " Quách Vị lắc đầu, "Những người kia nhìn chúng ta chằm chằm."
"Tại cậu đáng yêu mà, " Nguyễn Diệc Vân nói xong, liền đến gần rồi chút, kề sát ở bên tai cậu, nhỏ giọng nói rằng, "Cậu không được phép cho bọn họ nhìn."
Quách Vị rất chắc chắn những người kia nhìn cậu cũng không phải vì lý do như thế, rồi lại theo bản năng không muốn phủ định Nguyễn Diệc Vân, liền gật đầu: "Ồ!"
Đưa đến tận dưới lớp học, hai người vẫn dây dưa một lát, không cam lòng tách nhau ra, vì vậy Nguyễn Diệc Vân thẳng thắn đem cậu một đường đưa đến cửa phòng học.
Cách giờ lên lớp chỉ còn lại không tới năm phút đồng hồ, giáo viên còn chưa tới, trong phòng học cũng đã ngồi đầy tới tám mươi phần trăm.
Thời điểm không thể không cùng Nguyễn Diệc Vân nói lời từ biệt, Quách Vị rất bốc đồng muốn thực hiện luôn những gì cậu suy nghĩ từ đêm hôm qua. Tiến nhanh tới gần, đôi môi chạm vào nhau, hẳn là không quá khó. Nguyễn Diệc Vân nói qua cậu có thể thử một lần, chẳng hề có giới hạn thời gian và địa điểm.
Có thể dù sao cũng là lần đầu hôn môi, như vậy không khỏi quá mức cẩu thả.
"Lát nữa gặp lại." Nguyễn Diệc Vân buông lỏng tay ra, đối với cậu vẫy vẫy.
Đây chính là hàm ý ngày hôm nay còn có thể gặp lại.
Quách Vị cũng học bộ dạng của anh vẫy tay: "Lát nữa gặp lại!"
Chờ cậu xoay người đi vào phòng học, phát hiện bốn phía đặc biệt yên tĩnh. Trong phòng học hơn phân nửa người, ánh mắt đều dính ở trên người cậu, cũng đi theo cậu chuyển động mà chuyển động.
Quách Vị rất không thoải mái, vừa tìm thấy chỗ Vương Đồng đang ngồi liền như một làn khói vội cúi đầu, chạy tới ngồi xuống, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
"Có nhất thiết là phải như vậy không, cái lớp này, cứ như là sinh ly tử biệt không bằng, " Vương Đồng không nói nổi, "Thời điểm anh đây cùng với "gấu" của anh vừa mới nói chuyện yêu đương cũng không đến mức độ này đâu.". đam mỹ hài
Quách Vị gãi đầu: "Bọn anh như vậy có vấn đề gì à?"
"Các chú ở cửa tuy im lặng nhưng nhìn nhau đắm đuối ít nhất hai phút." Vương Đồng nói.
Quách Vị lập tức đỏ mặt: "Thật sự lâu như vậy sao?"
"Kỳ lạ, các chú mới quen biết nhau được mấy ngày chứ, tình cảm sâu đậm tới mức này sao?" Vương Đồng thở dài.
Suy nghĩ kỹ một chút, lời này cũng không sai. Nghiêm túc mà nói, đây là lần thứ tư bọn họ gặp mặt, nếu như chỉ là bạn bè bình thường, hoàn toàn có thể xếp vào loại "không thân".
"Tình cảm một khi bắt đầu mở ra, càng tiếp tục càng sâu đậm, " Quách Vị mở sách vở rung đùi đắc ý, "Chuyện như vậy là chuyện không nói trước được."
"Thôi đủ rồi, " Vương Đồng cười nện cho cậu một phát, "Chú là loại thấy sắc sinh lòng ham muốn!"
"Đối với cái đẹp nảy sinh ham muốn là thiên tính của con người." Quách Vị nói.
"Vậy cậu ta coi trọng cậu ở điểm nào đây, " Vương Đồng vẫn không nghĩ ra, "Ngoại hình của cậu ta thật sự hợp gu yêu thích chú."
Quách Vị cười híp mắt, tự động bỏ qua câu trước của Vương Đồng, nghĩ thầm, "tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Dù sao... Nếu không tính đến giới tính Beta, chú cũng có thể là loại hình được Alpha hoan nghênh?" Vương Đồng nói.
Quách Vị bĩu môi.
Giống như Vương Đồng cùng người yêu của hắn, trên thế giới này đại đa số nam Beta đều sẽ chọn một nữ Beta làm bạn đời. Ngoại trừ nữ Beta, rất nhiều nam Beta cũng dễ dàng bị nam hoặc nữ Omega hấp dẫn. Đáng tiếc nhóm Omega thông thường chỉ ưu ái loại hình càng cường tráng cao lớn càng tốt, hơn nữa Omega cùng phối hợp Alpha lại càng thích hợp về mặt sinh học.
Quách Vị khuôn mặt thiên về thanh tú chút, dùng ánh mắt đại chúng nhìn, đối với Omega mà nói không có sức hấp dẫn.
"... Nhưng anh đây không thích Alpha, " Quách Vị nói, "Cũng không có Alpha thích anh đây."
Không có lý do hay logic nào trong việc định hướng sở thích, chỉ có thể bị bản thân chi phối. Quách Vị hết thảy mọi thứ đều bình thường, loại hình yêu thích cũng cùng đại đa số nam Beta trên thế giới này không khác biệt lắm.
Nhưng cậu bây giờ trở nên có một chút đặc biệt.
Đối tượng yêu đương của cậu nhìn từ bất kỳ góc độ cũng không tầm thường, bao quát gồm cả gu chọn nửa kia. Dù cho Quách Vị tích cực tự tin tới mức nào, không thừa nhận cũng không được, có thể nhanh chấp nhận cậu tới như Nguyễn Diệc Vân thì thật có chút nhìn không hiểu được.
Mà cũng chẳng liên quan, cậu hiện tại cảm thấy hạnh phúc là thật, vậy là đủ rồi.
Đắm chìm trong chuyện yêu đương quả thực dễ dàng ảnh hưởng học tập.
Cả buổi sáng, Quách Vị vẫn chưa cùng Nguyễn Diệc Vân liên hệ, lại không khống chế được suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng liền muốn suy nghĩ anh, trong hoàn toàn không nghe nổi một chữ nào vào đầu.
Nghĩ đến lông mày rồi đôi mắt Nguyễn Diệc Vân, xong tới ngữ điệu anh khi nói chuyện. Nghĩ tới bộ dạng cau mày và nụ cười của anh, cùng cặp mắt tràn đầy ý cười khi họ gặp nhau của anh.
Cậu tự hỏi, đến khi nào cậu với anh mới có thể cùng thực hiện ước định giữa bọn họ tối hôm qua. Ngay sau đó cậu liền nghĩ lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy có thể đã có một cơ hội tốt, thế nhưng lại bị cậu ngu ngốc bỏ qua.
Quách Vị muốn cùng Nguyễn Diệc Vân hôn môi, nghĩ đến liền mặt đỏ tim đập, tinh thần rối loạn.
"Này, " Vương Đồng ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng cậu, "Lên nhóm chat đi!"
Quách Vị giật mình một cái tỉnh táo lại, bấm mở điện thoại ra, phát hiện trong nhóm chat phòng ký túc xá của bọn họ hiện lên một đống lớn tin nhắn chưa đọc.
Sau khi mở ra, cậu lập tức sửng sốt một chút.
Kim lão đại gửi đi mấy tấm hình trong nhóm. Trong hình, cậu và Nguyễn Diệc Vân tay nắm tay đi trên đường, mặt kề sát vào nhau, hình như là đang nói gì đó.
Mấy bức ảnh rõ ràng là chụp trộm, góc độ cũng không tốt, đại khái chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt Nguyễn Diệc Vân.
Có thể Kim lão đại dù sao cùng cậu sớm chiều chung sống suốt một năm rưỡi, sáng sớm vừa mới nghe cậu nhắc qua chuyện này, dựa vào vào gò má mơ hồ cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu.
—— Thế mà lại là thật sự!
—— Đậu xanh!
—— Đậu xanh!
—— Đậu xanh!
—— Thành thật khai báo nhanh chú chú chú làm sao cua được a!
Vương Đồng thay cậu đáp lại một câu.
—— Đây chính là duyên phận, là món quà mà số phận ban tặng
Đằng sau còn gửi kèm biểu tượng vẻ mặt hề hề lắc đầu nhún vai.
Quách Vị hơi kinh ngạc, từ lúc cậu cùng Nguyễn Diệc Vân tách ra mới hơn hai tiếng, thì đã truyền tới tay Kim lão đại. Nguyễn Diệc Vân dù xuất chúng đến mấy, cũng chỉ là một sinh viên bình thường, cũng không phải ngôi sao nổi tiếng, bên trong trường học này có quá nhiều phần tử buôn dưa rồi đấy đi.
Cậu cau mày đem những bức hình kia cẩn thận nhìn lại một lần.
Nguyễn Diệc Vân nghiêng nửa mặt, thân thể rất tự nhiên hướng về phía cậu hơi nghiêng một chút, trong đôi mắt nheo lại tràn đầy ý cười.
Quách Vị sờ sờ mũi, trong nhóm chat phòng ký túc xá chính thức trả lời.
—— Cậu ấy có vẻ thật thích anh đấy nhá khà khà
Kim lão đại lúc này lập tức gửi tới đống lớn meme biểu tình bạo lực.
Quách Vị cũng không để ý, đem một tấm trong đó mà cậu cho là đẹp nhất gửi cho Nguyễn Diệc Vân.
Vẫn còn đang soạn một tin nhắn gửi kèm, Nguyễn Diệc Vân đã gửi tới tin nhắn trả lời.
—— Xin lỗi, ảnh hưởng đến cậu rồi?
Quách Vị xóa bỏ tin nhắn vừa mới đánh được một nửa, gửi lại một meme đầu đầy dấu chấm hỏi.
—— Những người này thực sự là tẻ nhàm chán.
Nguyễn Diệc Vân lại nói.
Quách Vị nhanh chóng đánh chữ.
—— Tớ không ngại! Tớ chẳng qua là cảm thấy tấm hình này trông vô cùng đẹp
Tuy rằng còn kém rất rất xa với Nguyễn Diệc Vân ngoài đời, mà so với tấm hình lúc bỏ phiếu vote kia thì đã là xinh đẹp tuyệt vời rồi.
Nguyễn Diệc Vân gửi tới một biểu tượng dở khóc dở cười.
—— Buổi trưa có rảnh không, có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?
Quách Vị hỏi.
—— Bạn bè của cậu cũng tới nữa sao?
Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị suy nghĩ một chút, nghiêng người hỏi: "Anh buổi trưa muốn cùng cậu ấy đi ăn cơm, còn chú?"
Vương Đồng đối với cậu xua tay "Đi đi đi": "Chú mau cút đi."
Quách Vị lập tức trở về trả lời.
—— Chỉ có mình tớ!
Lúc đang thu dọn sau giờ học, một cô gái cùng lớp mà gần như trong quá khứ chẳng nhớ nổi tên tới nói chuyện với cậu.
"Cậu cùng với người sáng sớm hôm nay là quan hệ như thế nào vậy?"
Cô tới hỏi thẳng, Quách Vị còn đáp lại trực tiếp hơn.
"Gấu của tớ, " cậu vừa nói chuyện đồng thời không tự chủ nở nụ cười, lộ ra cả hàm răng trắng, "Cậu nói tới Nguyễn Diệc Vân đúng không?"
Nữ sinh kia cẩn thận từng li từng tí một gật gật đầu, liền truy hỏi: "Cậu là nói, các cậu hiện tại... đang cùng nhau yêu đương?"
"Ừ, " Quách Vị vác lên vai cặp sách, "Tớ cùng cậu ấy có hẹn cùng ăn cơm trưa, đi trước nhé!"
- --------------------
Lời tác giả: Chuyện dậy thì phải đợi một thời gian nữa, cứ để bọn trẻ lêu lổng một thời gian nữa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.