Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 14: Viên kẹo bơ thứ 14

Hàn Đại Bảo

17/08/2020

Trung thu năm nay rơi vào đúng ba ngày liên tiếp, may mắn trường học không cho học sinh học bù. Điền Hạ liền tranh thủ ở trong phòng vùi đầu làm bài tập, di động bên tay đột nhiên rung lên.

"Thật đáng sợ! [ hình ảnh ] "

Là Nhâm Thuần gửi tới.

Điền Hạ không cần nhìn cũng chắc chắn nhất định là Diệp Dương Hi cùng Nghiêm Vũ Phỉ.

Hôm đó sau khi thi xong cái tên Diệp Dương Hi bất ngờ thành danh.

Chỉ trong một buổi tối cơ hồ toàn bộ tứ trung đều biết Diệp Dương Hi cùng hai đại ca bên thất trung là anh em, chuyện này bọn họ đều không thể ngờ tới.

Ngày đó sau khi kết thúc anh mang Nghiêm Vũ Phỉ cùng hai người kia đi uống rượu, tất cả mọi người đều truyền nhau nói cả buổi tối hôm đó hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ thậm chí còn có những tin đồn nói bọn họ giống như tình nhân hành động đều rất thân mật.

Giao diện của điện thoại chỉ vừa tối một chút, lại một lần sáng lên nhắc nhở có cuộc gọi tới bằng video.

Điền Hạ có chút miễn cưỡng đặt bút xuống, cầm điện thoại lên.

"Nhâm Thuần, cậu gọi tớ có chuyện gì vậy?"

"Điền Hạ Điền Hạ, tin nhắn tớ vừa gửi cậu xem chưa? Nghiêm Vũ Phỉ cùng Diệp Dương Hi, nhìn hai người bọn họ như vậy, xem ra lần này tin đồn là sự thật."

Điền Hạ mặt không thay đổi " Ừ" một tiếng nhỏ giọng, "Còn có chuyện gì sao, nếu không có việc gì tớ cúp máy trước, còn rất nhiều tài liệu tớ còn chưa làm xong"

Nhâm Thuần thở dài, nhíu mày bộ dạng có chút tiếc nuối, "Tớ vốn đang cho rằng người Diệp Dương Hi thích là..."

Nói đến đây, khuôn mặt của Điền Hạ trên màn hình điện thoại có chút khựng lại, Nhâm Thuần ở bên kia màn hình cũng biến mất nửa giây, máy ảnh của hai người bỗng nhiên tối đen, có thông báo điện thoại sắp hết pin.

Điền Hạ cũng không có tiếp lời, nhìn điện thoại một lúc lâu mới nhận ra bên Nhâm Thuần đã sớm không còn phát.

Cô cũng không gọi lại, chỉ đơn giản phát tin nhắn: "Điện thoại của tớ hình như hết pin, khi nào làm xong đề chúng ta lại nói chuyện."

Bên Nhâm Thuần gửi tới biểu tượng bĩu môi. Điền Hạ sau đó cũng không nhắn tiếp, muốn tập trung tiếp tục hoàn thành đề thi.

Thời điểm chuẩn bị thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, ánh mắt lại bất giác không tự chủ nhìn về phía hình ảnh Nhâm Thuần vừa gửi tới.

Bức ảnh giống như được bí mật chụp lén, trong bức ảnh là ánh đèn mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy nam sinh đang tựa lưng vào tường, còn nữ sinh kia lại dính sát bên người anh, cánh tay thon dài khéo léo quấn quanh cổ nam sinh. Tuy không thể nhìn rõ nhưng có thể cảm nhận được xung quanh hai người bọn họ ngập tràn không khí mờ ám.

Ngón tay không khống chế không ngừng phóng đại làm cho bức ảnh càng ngày càng không rõ nét, nhưng Điền Hạ lại có thể nhìn thấy trên đầu lông mày bên trái của nam sinh có một vết sẹo nhỏ.

Đó là do khi bé Diệp Dương Hi cùng với những cậu bé kia đánh nhau không may bị một trong những bé trai đó lấy đá ném trúng.

Mặc dù vết sẹo chỉ nhỏ bằng đuôi kim châm, nhưng cô chính là vẫn luôn nhìn thấy nó.

Kỳ thật khi cô vừa nhìn liền biết hai người trong ảnh kia là ai, nhưng đến khi tự mình xác nhận qua, Điền Hạ mới cảm giác được trong lòng như cơn thủy triều lúc lên lúc xuống khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.



Do hôm nay là Tết nguyên tiêu, nên Điền Nhất Bân mặc dù rất bận rộn với công việc, không thường xuyên ở nhà, nếu có cũng về rất trễ, nhưng hôm nay lại cố tình xin nghĩ phép, Phương Nhược Mai cũng cố ý đổi ca để sớm trở về tự mình làm một bàn thức ăn.

Sau khi tự mình hoàn thành tất cả các bài tập, Điền Hạ từng bước xuống nhà, nhìn thấy mẹ bận rộn trong bếp, bàn ăn sắp xếp hoành tráng, cô có chút bất ngờ không khỏi hỏi: "Ba ba, hôm nay có khách tới sao?"

"Đúng vậy, là bạn cũ của cha, con cũng biết." Điền Nhất Bân đang trong thư phòng tìm rượu mà ông trân quý nhiều năm, "Rất nhiều năm không gặp, hôm nay nhất định phải cùng hắn hảo hảo uống. Bà xã, bà xã! Lúc chuyển nhà, anh Diệp có đưa tôi bình rượu, bà có thấy ở đâu không?"

Người mà cô cũng biết sao, sẽ là ai chứ?

"Ở chỗ này, đây." Phương Nhược Mai lấy tạp dề xuống từ trong phòng bếp cầm ra một bình rượu đem ra ngoài, còn kêu Điền Nhất Bân đi lấy thêm lấy cái ly, "Em lấy ra rồi, anh đi phòng bếp lấy giúp em mấy cái ly thủy tinh ra, bọn họ phỏng chừng sắp đến rồi."

"Được!"

Điền Nhất Bân chân trước vào phòng bếp, sau lưng chuông cửa liền vang lên.

Phương Nhược Mai đang khui rượu, liền chỉ huy Điền Hạ đi mở cửa, "Tiểu Hạ, nhanh đi mở cửa."

"Dạ." Điền Hạ trên chân còn mang dép lê hình tiểu thỏ, "Đát đát đát" chạy tới mở cửa, cửa vừa mở ra cô liền ngây ngẩn cả người, "... Diệp Dương Hi, cậu, Diệp, chú Diệp...?"

Diệp Dương Hi khóe miệng ngấn cười, ngưỡng cằm cùng cô chào hỏi: "Chào, Tiểu Hạ!"

Diệp Minh nhìn dáng vẻ của cô, cười, đuôi mắt đều là dịu dàng, "Tiểu Điền Hạ lớn như vậy a! Còn nhớ chú Diệp sao?"

Nhìn hai người đứng ngoài cửa, Điền Hạ kinh ngạc đến ánh mắt đều trợn tròn.

Đợi hai người vào cửa ngồi xuống, Điền Hạ mới biết được, thì ra gia đình ngày đó chuyển đến đối diện biệt thự của cô thế lại là Diệp gia.

Kể từ sau khi ngôi nha cũ bị phá bỏ dời đi, Diệp Minh liền từ chức công việc trước kia để tự mình kinh doanh. Nhờ vào số tiền được đền bù của ngôi biệt thự, Diệp Minh tự mình thành lập công ty hiện tại chắc cũng trở thành phú ông bạc tỷ.

Trên bàn ăn hình chữ nhật, Điền Nhất Bân ngồi ở ghế chủ vị, bên tay phải là Diệp Minh, bên tay trái theo thứ tự Phương Nhược Mai, Điền Hạ, Diệp Dương Hi.

Khi Điền Nhất Bân thấy bằng hữu của mình cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, một bên khoác vai Diệp Minh, "Anh Diệp, anh xem hai gia đình chúng ta thật có duyên! Xem, mười năm trước hai nhà chúng ta ở đối diện nhau, không nghĩ đến mười năm sau vẫn ở đối diện! Đến đến đến, chúng ta tất yếu phải cạn một ly!"

Diệp Minh bưng chén rượu lên: "Đúng đúng đúng!"

Điền Hạ không nghĩ đến hai người đàn ông trung niên dính rượu, liền bắt đầu trở nên trẻ con, nói liên miên cằn nhằn nói không ngừng, Phương Nhược Mai ngược lại theo thói quen.

Lấy cho Diệp Dương Hi một ly nước trái cây, lại gắp cho hắn một con cua, Phương Nhược Mai nhịn không được cảm thán: "Dương Hi, dì Phương nhớ không lầm, lúc chuyển nhà con chỉ cao tới lưng của dì, không nghĩ đến nháy mắt con so với anh Diệp đều cao hơn. Nhìn con cùng Tiểu Hạ dì mới cảm nhận rõ ràng được thời gian thật sự trôi quá nhanh, hai người các con đều đã lớn như vậy."

Diệp Dương Hi trước mặt Phương Nhược Mai đều là dáng vẻ chững chạc, ngay cả dáng ngồi đều trở nên nghiêm túc, "Thời gian trôi thật mau. Bất quá con thấy dì Phương so với lúc trẻ đều xinh đẹp hơn, một chút cũng không già. Con nhớ khi đó dì có một cái váy trắng, mỗi khi dì mặc váy con đều cảm thấy giống như nhìn thấy tiên nữ, trở về la hét muốn cha nhanh chóng đổi mẹ, đợi đến khi mẹ lấy chổi đánh con đều trốn qua nhà dì."

Diệp Dương Hi nói hai ba câu đem Phương Nhược Mai chọc cho vui vẻ, trên mặt đều cười tươi, "Đứa nhỏ này miệng thật ngọt, bất quá lúc đó dì nhớ con từng nói muốn cùng Tiểu Hạ đổi mẹ nha. Tiểu Hạ Tử, Dương Hi, các con đều học Tứ trung, ở trường chắc hẳn đã gặp qua nhau rồi đúng không?"

Điền Hạ vốn đang vùi đầu dùng bữa, đột nhiên bị điểm danh cô có chút không phản ứng kịp, thời điểm ngẩng đầu nước rau đều dính ở trên cằm.

"A?"

"A cái gì, mẹ hỏi con có phải trong trường đã gặp Dương Hi có phải hay không?" Phương Nhược Mai cảm thấy Điền Hạ hôm nay là lạ, so với ngày thường hình như có điểm ngây ngốc.



"Sao, hai tụi con..." Điền Hạ đang muốn nói chuyện, Diệp Dương Hi lại giành trước một bước.

"Đã gặp. Điền Hạ thành tích rất tốt, trên bảng tin trường đều nhìn thấy điểm của Tiểu Hạ." Diệp Dương Hi trong mắt lộ ra ý cười, rút một tấm khăn giấy đưa cho cô, sau đó chỉ một cái trên cằm, "Điền Hạ vẫn giống như khi còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ."

Cô không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng thấy hành động của anh, mặt từng chút nóng lên lấy giấy qua loa lau miệng.

Diệp Dương Hi thấy mặt cô đỏ bừng cúi đầu, ý cười trong mắt càng nồng đậm.

Sau khi uống rượu, hai người đàn ông nói chuyện phiếm không khỏi chuyển đề tài đến con của mình.

Diệp Minh uống đến ngay cả ánh mắt đều đỏ rực, hắn nhìn Diệp Dương Hi lắc đầu thở dài, "Đứa con trai này, rõ ràng rất thông minh, nhưng lại cố tình không dùng trong việc học. Mỗi lần nhìn bảng điểm thành tích của hắn, anh liền đau đầu, mỗi lần họp đều bị giáo viên lưu lại một mình, mất mặt thật sự là mất mặt, toàn bộ mặt mũi đều bị vứt!"

Phương Nhược Mai thấy Diệp Minh bắt đầu không chừng mực, lắc đầu, "Anh Diệp, anh sao có thể trước mặt Tiểu Hi nói lời này. Em thấy Dương Hi tốt vô cùng, con mất dạy, là tại cha, nhất định do anh không chỉ bảo thằng bé, rõ ràng lỗi của anh sao có thể trách đứa trẻ chứ"

Diệp Minh lắc đầu thở dài, "Em dâu, em không biết! Anh ngược lại quản nó rất chặt đó chứ! Nhưng tiểu tử này từ lúc lên sơ trung, cùng với đám người ngoài cửa từ từ trưởng thành, lúc đó anh cũng đã đánh không lại nó. Đánh cũng không lại nó, anh còn quản như thế nào?"

Điền Nhất Bân cười ha ha, "Lão Diệp, không được! anh xem con gái của em, thật ngoan, hoàn toàn không cần em bận tâm. Em thích nhất đi theo con bé họp phụ huynh,đều được nở mày nở mặt!"

Giọng nói Diệp Minh khàn khàn lộ chút uất ức: "Đây chính là đứa con gái anh muốn, hay đem con gái em cho nhượng cho ông anh này đi được không, ông đây muốn nghe giáo viên khen ngợi một chút, nhường con trai của ông cho em!"

Hai người giống như đứa trẻ tranh giành nhau đồ chơi.

Điền Hạ nghe Diệp Minh nói có chút vui vẻ, mím môi cũng không dám cười ra tiếng, cúi đầu, bả vai nhẹ nhàng mà lên xuống phập phồng, chỉ có Diệp Dương Hi im lặng, quyết định không muốn cùng Diệp Minh so đo.

Phương Nhược Mai thấy hai người đàn ông trước mắt có nguy cơ đem hình tượng người cha trong mấy năm nháy mắt phá hủy, liền nhắc Điền Hạ mang Diệp Dương Hi đi thư phòng chơi máy tính.

"Tiểu Hạ, con mang Dương Hi đi lên lầu chơi một hồi đi, đợi lát nữa mẹ đem theo trái cây lên sau."

"Dạ." Điền Hạ ngoan ngoãn đáp ứng.

Diệp Dương Hi cùng ở sau lưng cô đứng dậy, "Cám ơn dì Phương."

Trên cầu thang, Điền Hạ vẫn có thể nghe tiếng Diệp Minh nhỏ giọng oán trách Dương Hi giống như một đứa trẻ, cô nhịn không được cười: "Trước kia cũng không phát hiện được chú Diệp cũng rất dễ thương."

Diệp Dương Hi hừ lạnh một tiếng, đẩy nhanh bước chân, vượt qua Điền Hạ, thổi một hơi bên tai cô nhẹ giọng nói: "Nơi nào có cậu, nơi ấy mới đáng yêu."

Bất ngờ cảm giác tê tê dại dại từ vành tai làn da truyền đến trái tim cô, Điền Hạ không tự chủ nắm chặc tay vịn.

Bước được mấy bậc thang Diệp Dương Hi bất quá liền quay đầu, nhìn thấy cô ngốc nào đó không nhúc nhích, anh cười: "Ngẩn người cái gì, mau lên đây."

Điền Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, "Được, tới ngay."

(LIN: trong tuần này mình sẽ đăng bù truyện của hai tuần trước nha

À cũng phải cảm ơn bạn @lxlxsso vì đã tặng mình một tấm bìa truyện cực kỳ xinh xẻo, cảm ơn bạn nhiều nhé. Thank you

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook