Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ
Chương 2: Viên kẹo bơ thứ 2
Hàn Đại Bảo
17/08/2020
Mấy năm nay Điền Hạ đều là học sinh ngoan được mọi người yêu quý chuyện gì cũng thuận bườm xuôi gió.
Duy nhất chỉ có một lần ngoài ý muốn là mùa hè năm sáu tuổi. Khi đó ba mẹ cô vì bận rộn công tác, hai bên ông bà cũng đã cao tuổi không thể chăm sóc cô. Nên khi vừa lên tiểu học Điền Hạ chỉ có thể khóa cửa ở trong phòng an ổn đọc sách làm bài tập, một mình vượt qua kỳ nghỉ hè.
Vào buổi chiều, Tiểu Điền Hạ đang ngồi tại bàn làm bài tập, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh hòn đá nhỏ ném vào cửa kính thủy tinh, âm thanh tuy rằng không lớn nhưng đối với Tiểu Điền Hạ đang học thì âm thanh ấy chính là quấy nhiễu không gian yên tĩnh khiến cô không có cách nào yên tâm làm bài.
Đẩy cửa sổ, đối diện với Điền Hạ là con trai của Diệp gia hàng xóm đối diện đang cúi người nhặt đá trong sân. Xem ra người ném chính là cậu ta.
Tiểu Điền Hạ học lại giọng điệu của mẹ nói với hắn: " Đừng ném nữa, nếu còn ném cửa sổ hỏng mất."
Nghe thấy giọng nói của cô, cậu liền đứng thẳng người giống như chuẩn bị tư thế chạy trốn. Tiểu Điền Hạ suýt chút nữa bật cười.
Điền Hạ chỉ thấy mái tóc dưa hấu* bị mồ hôi thấm ướt dán lên ót, cậu mặc quần đùi cùng áo ba lỗ, cánh tay và đùi toàn những vết cát đất, nhặt lấy viên đá dưới đất, tay cũng không phủi liền lấy lau đi mồ hôi trên trán, làm cho gương mặt trắng nõn càng thêm lấm lem.
Đầu dưa hấu*:
Đầu dưa hấu đại khái là như thế này (aaaaa mình chết mất)=))
Diệp Dương Hi nhìn Điền Hạ tặc lưỡi cười:"Tiểu Hạ, mau ra ngoài cùng bổn đại gia tớ chơi đi!"
Nhìn Diệp Dương Hi cùng các cậu bé ở con hẻm kế bên đang quỳ rạp trên đất chơi đánh hạt châu*, Điền Hạ liền cau mày.
(Đánh hạt châu*:mình nghĩ là giống như chơi bắn bi)
Cô không nghĩ bọn con trai sẽ chơi cái này, hơn nữa còn quỳ rạp trên đất, nhưng hôm nay cô mặc váy mẹ vừa mua, không thể để bẩn được.
Tiểu Dương Hi ngược lại chơi đến vui vẻ, nhưng Điền Hạ lại nghĩ nếu trèo từ cửa sổ thì rất nguy hiểm, ba mẹ sẽ lo lắng, nói không chừng mẹ còn giận.
Bây giờ làm sao,cô không muốn làm cho mẹ giận, cô thực hối hận khi đi ra ngoài chơi cùng với Diệp Dương Hi.
Nhìn sắc trời dần dần tối, Tiểu Điền Hạ liền lo lắng.
Cô nghĩ nên nói với Diệp Dương Hi là phải về nhà rồi, lại không cẩn thận giẫm phải hạt châu* của đứa trẻ khác.
(Hạt châu*:mình tạm gọi là viên bi nha)
Viên bi màu xanh nhạt nhanh như chóp lăn đi, thế nhưng không ngờ tới ở gần chỗ lại có cống thoát nước, viên bi lăn tủm vào trong cống.
"Viên bi của mình!"Nam sinh nhanh mắt đứng lên đuổi theo, nhìn thấy viên bi lăn nhanh vào trong cống, cậu ta quay lại hét lớn một tiếng,"Mau đền cho tôi!"
Tiểu Điền Hạ sợ tới mức co rụt người lại, thoáng chốc hốc mắt đỏ bừng:"Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý..."
Diệp Dương Hi từ trên mặt đất đứng lên cười hì hì che Điền Hạ phía sau,"Không phải chỉ là một viên bi thôi sao, tôi đền cho cậu viên khác là được."
Người kia so với hai người họ lớn hơn vài tuổi, thân hình so với hai người bọn họ cao hơn nửa cái đầu, đôi mắt nhíu lại, thoạt nhìn bộ dạng rất hung dữ:" Cái kia là phiên bản giới hạn, buổi tối còn có thể phát ra ánh sáng! Những viên bi của cậu so với của tôi đều rất kém! Tôi muốn cô ta đền cho tôi, đền mau!"
Khi hai người đang nói chuyện, những nam sinh khác lướt qua Diệp Dương Hi chạy tới đẩy Điền Hạ một cái, những nam sinh động tay bất ngờ không kịp đề phòng Điền Hạ cứ thế ngã xuống.
Thật ra ngã ngồi dưới đất không tính là đau nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, Điền Hạ vừa sợ vừa ủy khuất, bụm mặt nhỏ giọng khóc nức nở, bả vai nho nhỏ cứ thế run lên,"Thực xin lỗi, xin lỗi, em không phải cố ý....ô ô, thực xin lỗi...."
Xung quanh cô yên tĩnh vài giây.
"A!" Nam sinh vừa mới đẩy cô ngã hồi nãy liền thét lên chói tai.
Ngay sau đó, khung cảnh nhanh chóng hỗn loạn, tiếng quần áo bị xé rách, tiếng đế giày va chạm với mặt đất, còn có Diệp Dương Hi ngã xuống, nói chung là có đủ loại âm thanh truyền vào trong tai Điền Hạ, làm cho cô càng sợ hơn.
Diệp Dương Hi bất quá lúc này cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, những đứa trẻ vừa chơi chung đều là bạn của nam sinh vừa nãy, tuổi cùng vóc dáng đều lớn hơn cậu một chút, cậu vốn là có thể đánh lại nhưng ở đây có đến bảy tám người hơn nữa cũng chỉ có mình cậu nên thể trạng dù có tốt đến mấy cũng không thể đối phó một lúc với nhiều người như vậy, thật sự có chút tốn sức.
Thời điểm lần thứ hai cậu té xuống, Điền Hạ bên cạnh càng khóc mạnh hơn,"Ô ô ô, Dương Hi!"
Nghe thấy tiếng cô khóc, Diệp Dương Hi một khắc đều không dừng lại té xuống lại nhanh chóng bò lên giống như con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt càng đánh càng hăng, vừa đánh miệng còn gào thét:" Dám động đến Tiểu Hạ! Chịu chết đi! A!"
Nhất thời bụi bay mù mịt, Điền Hạ nhìn thấy đủ màu sắc từ những hạt bi dưới ánh mặt trời vẽ ra từng vòng lóa lên, rơi xuống dưới đất có mấy viên còn lăn đến bên dưới chân cô.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ cái gì ra cái gì liền thấy Diệp Dương Hi cứ thế bên cạnh cô ngã xuống.
"A!" Diệp Dương Hi lại đứng lên lần nữa.
Khi đó Điền Hạ còn nhỏ không thể hiểu được, cậu biết rõ là không thể đánh lại bọn người kia vậy mà cậu còn muốn một lần lại một lần đứng lên xông lên.
Cậu không cảm thấy đau sao?
Nguyên cả đám nhóc đánh nhau rất nhanh đã kinh động đến người lớn, làm cho người lớn đem Dương Hi cùng bọn họ tách ra, Điền Hạ lúc này mới nhìn thấy rõ mặt mũi bị đánh bầm dập của Diệp Dương Hi
Những đứa trẻ đánh nhau thường là không nương tay, không nể mặt, vóc dáng tuy nhỏ nhưng ngược lại lực thì không nhỏ tí nào, tụi kia trên người cũng có mấy vết thương nhưng ngoại lệ đều không chảy máu, riêng Diệp Dương Hi là nghiêm trọng nhất.
Khóe môi của cậu mang theo vết máu, mắt trái bầm một mảng lớn, đi đến bên Điền Hạ vươn tay đến trước mặt cô,"Tiểu Hạ, chúng ta đi về thôi."
Tiểu Điền Hạ lúc nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy khóe mắt nhanh chóng ngấn lệ, cũng không biết sức lực từ nơi nào tới, vung tay một cái liền hướng Điền gia chạy đi. Cũng không quay đầu lại nhìn Dương Hi.
Dưới ánh chiều hoàng hôn, tiểu Dương Hi ngây ngốc kinh ngạc nhìn Điền Hạ chạy đi, bóng của hai người buông xuống ngày càng tách xa nhau.
Ngày đó khi về nhà, Điền Hạ liền sinh bệnh, sốt đến mơ mơ màng màng, trong mơ đều là hình ảnh Diệp Dương Hi đánh nhau với đám nhóc, khóe môi rách khiến máu tươm ra. Sau đó thành công trở thành ác mộng từ bé của cô.
Ngay cả những lời nói của Diệp Dương Hi cũng trở thành nỗi sợ của Điền Hạ.
Cánh cửa sổ trong căn phòng kia cũng bất đắc dĩ ám ảnh khiến cô không dám mở cửa ra lần nào nữa, sau đó những ngày nghỉ tiếp theo cô cũng không dám ra ngoài chơi chỉ yên ổn trong nhà, thậm chí mỗi khi chạm mặt với cậu cô đều như đà điểu cúi thấp đầu rồi chạy nhanh qua.
Cho đến khi Diệp gia chuyển đi nơi khác, không có Diệp Dương Hi, cô đều cho rằng ác mộng của cô có thể kết thúc.
Nhưng bây giờ, cậu thanh niên đứng trên bục giảng, khóe môi nở nụ cười lưu manh, ánh mắt tuy không dừng trên người cô nhưng cô vẫn có cảm giác như người đó nhìn cô chằm chằm.
"Tôi là Diệp Dương Hi."
Chỉ vì một câu nói kia liền làm cho trong cả tiết Anh cô đều mơ mơ màng màng.
Diệp Dương Hi được cô sắp ngồi ở bàn cuối cùng cùng hàng với cô, ngồi cùng với Hứa Thiên Kỳ.
Hai người như cặp anh em lâu ngày không gặp nói chuyện nguyên một tiết, một giây cũng không dừng lại.
Giáo viên giảng bài, âm thanh của hai người to đến nổi ngày thường cô giáo đều ôn ôn nhu nhu cũng không nhịn được nhắc nhở.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tiết học kết thúc, Điền Hạ liền chạy về phía WC.
"Điền Hạ thế nào là lạ." Nhâm Thuần rất lo lắng.
Lời nói của Nhâm Thuần vừa dứt người vừa mới chuyển tới kia cách chỗ cô mấy bàn học liền nâng mí mắt đi đến chỗ Nhâm Thuần.
Học sinh mới chống tay lên bàn, giọng nói trầm trầm cùng với một nụ cười, đối với người đam mê sắc đẹp như Nhâm Thuần thì nụ cười này có sức hút rất lớn vô cùng lớn,"Bạn học, cho hỏi người ngồi cùng bàn với cậu tên gì?"
Khoảng cách gần đến nỗi Nhâm Thuần cô có thể thấy được lông tơ trên mặt cậu, chống lại ánh mắt Nhâm Thuần ngượng ngùng gương mặt đỏ bừng, đến nói chuyện cũng không trôi chảy,"Tên là Điền, Điền Hạ."
Con ngươi Diệp Dương Hi nhanh chóng lóe lên, khóe môi lần nữa nhếch lên mím môi,"Cảm ơn. "
Nói xong, liền hướng đến cửa sau của phòng học, Hứa Thiên Kỳ đang đứng tại cửa lớp chờ cậu. Hai người họ đồng loạt bước ra khỏi lớp.
Tiết tư vốn là giờ thể dục, nhưng vì trời đổ mưa nên giáo viên liền cho lớp bọn họ giải lao, tiếng nói của thầy vừa dứt trong lớp liền phát ra một trận hoan hô.
"Trật tự, trận tự! Nếu tiếp tục ầm ĩ thầy sẽ gọi chủ nhiệm của các em đến tiếp tục học."
Lời nói của ông vừa dứt, mọi người mọi âm thanh đều im lặng ngay lập tức.
Bối Lôi làm động tác kéo kéo khóa trên miệng. Hành động của anh ta làm một vài người xung quanh phát ra vài tiếng cười nhạo, thầy giáo vừa trừng anh ta vừa bước ra khỏi lớp.
Sau đó, lớp học lại bắt đầu ồn ào.
Có vài bạn học đổi chỗ ngồi để chơi game, phía cuối lớp do Hứa Thiên Kỳ cầm đầu dụ dỗ mọi người bắt đầu đánh bài.
Điền Hạ đối với những âm thanh trong lớp bỏ ngoài tai, thản nhiên cầm sách cùng bài tập về nhà tranh thủ bắt đầu làm.
Nhâm Thuần cùng với một số nữ sinh cũng đã thay đổi chỗ ở phía sau cô, Nhâm Thuần bị bọn họ vây vào giữa, mấy nữ sinh líu ríu thảo luận về người bạn mới chuyển tới Diệp Dương Hi.
Điền Hạ vốn không muốn nghe, nhưng Diệp Dương Hi ba chữ này giống như bùa chú cứ lẫn quẫn cứ thế chạy vào trong tai cô.
"Thuần Thuần, vừa rồi Diệp Dương Hi tìm cậu nói cái gì nha?"
"Đúng đúng, cậu là cô gái đầu tiên trong lớp nói chuyện với cậu ấy đấy! Không lẽ cậu ấy để ý đến cậu đấy chứ?"
"Không thể nào! Đây là lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau, không lẽ là yêu từ ánh mắt đầu tiên, ha ha ha!"
"Ha ha ha! không biết xấu hổ!"
Nhâm Thuần liếc mắt nhìn thấy Điền Hạ đang chuyên tâm vào bài tập không để ý đến các cô nói chuyện,"Thật ra lúc đó tớ quá kích động cũng không nghe rõ cậu ấy nói gì. "
"A?"
"Nhâm Thuần!"
Giọng của bọn họ nghe có vẻ thất vọng gương mặt của mỗi người đều đồng loạt hiện lên ý cười với câu trả lời nhưng trong lòng đều ghen tị với Nhâm Thuần, vì cái gì mà cô được nói chuyện đầu tiên với Dương Hi.
"Diệp Dương Hi, tại sao cậu ấy lại đẹp như vậy ngay đến tên gọi cũng hay vậy?"
"Đúng, ngàn vạn lần đừng để cho tôi biết cậu ấy đã có bạn gái nếu không nhất định sẽ đau lòng đến chết mất!"
"Cậu ấy chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của tôi, bí bí ẩn ẩn lại đẹp trai, tôi nhất định phải khoe với em gái một chút, em ấy nhất định sẽ ghen tị với tôi đến chết!"
Ngay cả Nhâm Thuần cũng chống đầu nhìn về phía cuối lớp với giọng si mê," Đúng, cậu ấy thực sự rất đẹp."
Điền Hạ thật sự không thấy Dương Hi lại đẹp đến như các cô nói, cô chuẩn bị đeo tai nghe lên thì từ phía sau đột nhiên phát ra một tiếng hét.
"Thật quá đáng, Dương Hi! Cậu có thể cho tôi chút mặt mũi được không!"
Giọng nói này chính là của Hứa Thiên Kỳ," Cậu như thế nào chơi bài tốt đến vậy, có phải hay không cậu chơi gian lận?"
Diệp Dương Hi đem bài ném lên bàn, cà lơ phất phơ đạp đạp bàn chân,"Như vậy mà cũng không thắng được, thật không hứng thú để chơi nữa ".
Bọn họ chính là chơi đấu địa chủ, cái người vừa mới la lên khi nãy còn nói cậu ta là thiên hạ vô địch nhưng khi thua Diệp Dương Hi liền vò đầu bứt tóc. Thật mất mặt bọn họ chơi cược tiền chơi nãy giờ thua Diệp Dương Hi đã mất tong 200 tệ rồi (~650 VNĐ).
Thiên Kỳ không phục, thua mất trắng tiền cộng với lời Diệp Dương Hi vừa nói liền thành công khiêu khích cậu ta, khiến ý chí muốn thắng lại sục sôi, "Làm sao lại như vậy chắc chắn là cậu chơi gian lận, đến chơi lần nữa!"
......
Điền Hạ được những âm thanh nho nhỏ truyền vào tai. Nhịn không được liền quay đầu xuống, lại liếc mắt thấy được Diệp Dương Hi.
Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh giống nhau, ngồi bên cạnh Hứa Thiên Kỳ nhưng cậu lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cậu hình như đã thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt hai hai mí đồng tử sâu như có thể hút người đối diện vào, mũi thẳng cao, môi mỏng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, làn da trắng nhưng không yếu ớt mà là khỏe mạnh khỏe khoắn.
Điền Hạ đặc biệt để ý đến mỗi lần anh cười hai bên khóe miệng sẽ hơi nhếch lên phối hợp với ánh mắt sẽ mang theo một chút ranh mãnh một chút bất cần tùy ý cùng lạnh lùng.
Trên người anh luôn luôn mang theo hơi thở lạnh lẽo tạo cho người khác cảm giác xa cách tuy nhiên cũng vì đặc điểm này nên anh cũng được nhiều cô gái đơn phương theo đuổi đặc biệt là những nữ sinh yêu thích cái đẹp hướng tới.
Chỉ là hình như Diệp Dương Hi bây giờ, không còn giống như trong trí nhớ của cô nữa khác xa với cậu bé có mái tóc dưa hấu trong ký ức của cô.
Rõ ràng là khi còn nhỏ cậu đáng yêu như vậy như thế nào lớn lên liền trở thành hình dáng này?
(Không lẽ chị muốn anh mang theo đầu dưa hấu mà lớn lên sao -.-)
Có lẽ, cậu đã sớm liền không nhớ tới cô nữa đâu?
Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô quá chăm chú nên Diệp Dương Hi có hơi nghiêng đầu, ánh mắt của hai người cứ thế liền chạm nhau.
Điền Hạ hoảng sợ quay đầu lại cố gắng để mình tập trung một lần nữa vào bài tập nhưng trái tim lại không nghe lời nó cứ bùm bùm giống như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Đối diện Diệp Dương Hi là Thiên Kỳ nhận thấy Dương Hi xuất thần, liền bất mãn đẩy anh một chút," Tập trung, tập trung! Có thể tôn trọng đối thủ một chút được không!"
Thật bất công dựa vào cái gì nãy giờ cậu hết sức tập trung chăm chú mà lại thua thảm như vậy còn người ta suy nghĩ miên man lơ đãng liền thắng liên tiếp.
Diệp Dương Hi không chút để ý ra bài, trong đầu đều là hình ảnh Điền Hạ nhìn mình.
Khóe môi nhất thời nhếch lên, nhưng thật ra trong lòng đã sớm cười đến sung sướng
(Tuần này mình quá bận, vừa học về liền edit cho các bạn nha nhưng chap này cũng thật là dài quá, edit xong cũng khuya luôn rồi (+_+), mình đã đọc hết các góp ý của các bạn, đây là lần đầu tiên mình edit truyện nếu có gì sai sót các bạn cứ comment mình sẽ đọc và rút kinh nghiệm ở những chap sau nha
Duy nhất chỉ có một lần ngoài ý muốn là mùa hè năm sáu tuổi. Khi đó ba mẹ cô vì bận rộn công tác, hai bên ông bà cũng đã cao tuổi không thể chăm sóc cô. Nên khi vừa lên tiểu học Điền Hạ chỉ có thể khóa cửa ở trong phòng an ổn đọc sách làm bài tập, một mình vượt qua kỳ nghỉ hè.
Vào buổi chiều, Tiểu Điền Hạ đang ngồi tại bàn làm bài tập, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh hòn đá nhỏ ném vào cửa kính thủy tinh, âm thanh tuy rằng không lớn nhưng đối với Tiểu Điền Hạ đang học thì âm thanh ấy chính là quấy nhiễu không gian yên tĩnh khiến cô không có cách nào yên tâm làm bài.
Đẩy cửa sổ, đối diện với Điền Hạ là con trai của Diệp gia hàng xóm đối diện đang cúi người nhặt đá trong sân. Xem ra người ném chính là cậu ta.
Tiểu Điền Hạ học lại giọng điệu của mẹ nói với hắn: " Đừng ném nữa, nếu còn ném cửa sổ hỏng mất."
Nghe thấy giọng nói của cô, cậu liền đứng thẳng người giống như chuẩn bị tư thế chạy trốn. Tiểu Điền Hạ suýt chút nữa bật cười.
Điền Hạ chỉ thấy mái tóc dưa hấu* bị mồ hôi thấm ướt dán lên ót, cậu mặc quần đùi cùng áo ba lỗ, cánh tay và đùi toàn những vết cát đất, nhặt lấy viên đá dưới đất, tay cũng không phủi liền lấy lau đi mồ hôi trên trán, làm cho gương mặt trắng nõn càng thêm lấm lem.
Đầu dưa hấu*:
Đầu dưa hấu đại khái là như thế này (aaaaa mình chết mất)=))
Diệp Dương Hi nhìn Điền Hạ tặc lưỡi cười:"Tiểu Hạ, mau ra ngoài cùng bổn đại gia tớ chơi đi!"
Nhìn Diệp Dương Hi cùng các cậu bé ở con hẻm kế bên đang quỳ rạp trên đất chơi đánh hạt châu*, Điền Hạ liền cau mày.
(Đánh hạt châu*:mình nghĩ là giống như chơi bắn bi)
Cô không nghĩ bọn con trai sẽ chơi cái này, hơn nữa còn quỳ rạp trên đất, nhưng hôm nay cô mặc váy mẹ vừa mua, không thể để bẩn được.
Tiểu Dương Hi ngược lại chơi đến vui vẻ, nhưng Điền Hạ lại nghĩ nếu trèo từ cửa sổ thì rất nguy hiểm, ba mẹ sẽ lo lắng, nói không chừng mẹ còn giận.
Bây giờ làm sao,cô không muốn làm cho mẹ giận, cô thực hối hận khi đi ra ngoài chơi cùng với Diệp Dương Hi.
Nhìn sắc trời dần dần tối, Tiểu Điền Hạ liền lo lắng.
Cô nghĩ nên nói với Diệp Dương Hi là phải về nhà rồi, lại không cẩn thận giẫm phải hạt châu* của đứa trẻ khác.
(Hạt châu*:mình tạm gọi là viên bi nha)
Viên bi màu xanh nhạt nhanh như chóp lăn đi, thế nhưng không ngờ tới ở gần chỗ lại có cống thoát nước, viên bi lăn tủm vào trong cống.
"Viên bi của mình!"Nam sinh nhanh mắt đứng lên đuổi theo, nhìn thấy viên bi lăn nhanh vào trong cống, cậu ta quay lại hét lớn một tiếng,"Mau đền cho tôi!"
Tiểu Điền Hạ sợ tới mức co rụt người lại, thoáng chốc hốc mắt đỏ bừng:"Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý..."
Diệp Dương Hi từ trên mặt đất đứng lên cười hì hì che Điền Hạ phía sau,"Không phải chỉ là một viên bi thôi sao, tôi đền cho cậu viên khác là được."
Người kia so với hai người họ lớn hơn vài tuổi, thân hình so với hai người bọn họ cao hơn nửa cái đầu, đôi mắt nhíu lại, thoạt nhìn bộ dạng rất hung dữ:" Cái kia là phiên bản giới hạn, buổi tối còn có thể phát ra ánh sáng! Những viên bi của cậu so với của tôi đều rất kém! Tôi muốn cô ta đền cho tôi, đền mau!"
Khi hai người đang nói chuyện, những nam sinh khác lướt qua Diệp Dương Hi chạy tới đẩy Điền Hạ một cái, những nam sinh động tay bất ngờ không kịp đề phòng Điền Hạ cứ thế ngã xuống.
Thật ra ngã ngồi dưới đất không tính là đau nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, Điền Hạ vừa sợ vừa ủy khuất, bụm mặt nhỏ giọng khóc nức nở, bả vai nho nhỏ cứ thế run lên,"Thực xin lỗi, xin lỗi, em không phải cố ý....ô ô, thực xin lỗi...."
Xung quanh cô yên tĩnh vài giây.
"A!" Nam sinh vừa mới đẩy cô ngã hồi nãy liền thét lên chói tai.
Ngay sau đó, khung cảnh nhanh chóng hỗn loạn, tiếng quần áo bị xé rách, tiếng đế giày va chạm với mặt đất, còn có Diệp Dương Hi ngã xuống, nói chung là có đủ loại âm thanh truyền vào trong tai Điền Hạ, làm cho cô càng sợ hơn.
Diệp Dương Hi bất quá lúc này cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, những đứa trẻ vừa chơi chung đều là bạn của nam sinh vừa nãy, tuổi cùng vóc dáng đều lớn hơn cậu một chút, cậu vốn là có thể đánh lại nhưng ở đây có đến bảy tám người hơn nữa cũng chỉ có mình cậu nên thể trạng dù có tốt đến mấy cũng không thể đối phó một lúc với nhiều người như vậy, thật sự có chút tốn sức.
Thời điểm lần thứ hai cậu té xuống, Điền Hạ bên cạnh càng khóc mạnh hơn,"Ô ô ô, Dương Hi!"
Nghe thấy tiếng cô khóc, Diệp Dương Hi một khắc đều không dừng lại té xuống lại nhanh chóng bò lên giống như con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt càng đánh càng hăng, vừa đánh miệng còn gào thét:" Dám động đến Tiểu Hạ! Chịu chết đi! A!"
Nhất thời bụi bay mù mịt, Điền Hạ nhìn thấy đủ màu sắc từ những hạt bi dưới ánh mặt trời vẽ ra từng vòng lóa lên, rơi xuống dưới đất có mấy viên còn lăn đến bên dưới chân cô.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ cái gì ra cái gì liền thấy Diệp Dương Hi cứ thế bên cạnh cô ngã xuống.
"A!" Diệp Dương Hi lại đứng lên lần nữa.
Khi đó Điền Hạ còn nhỏ không thể hiểu được, cậu biết rõ là không thể đánh lại bọn người kia vậy mà cậu còn muốn một lần lại một lần đứng lên xông lên.
Cậu không cảm thấy đau sao?
Nguyên cả đám nhóc đánh nhau rất nhanh đã kinh động đến người lớn, làm cho người lớn đem Dương Hi cùng bọn họ tách ra, Điền Hạ lúc này mới nhìn thấy rõ mặt mũi bị đánh bầm dập của Diệp Dương Hi
Những đứa trẻ đánh nhau thường là không nương tay, không nể mặt, vóc dáng tuy nhỏ nhưng ngược lại lực thì không nhỏ tí nào, tụi kia trên người cũng có mấy vết thương nhưng ngoại lệ đều không chảy máu, riêng Diệp Dương Hi là nghiêm trọng nhất.
Khóe môi của cậu mang theo vết máu, mắt trái bầm một mảng lớn, đi đến bên Điền Hạ vươn tay đến trước mặt cô,"Tiểu Hạ, chúng ta đi về thôi."
Tiểu Điền Hạ lúc nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy khóe mắt nhanh chóng ngấn lệ, cũng không biết sức lực từ nơi nào tới, vung tay một cái liền hướng Điền gia chạy đi. Cũng không quay đầu lại nhìn Dương Hi.
Dưới ánh chiều hoàng hôn, tiểu Dương Hi ngây ngốc kinh ngạc nhìn Điền Hạ chạy đi, bóng của hai người buông xuống ngày càng tách xa nhau.
Ngày đó khi về nhà, Điền Hạ liền sinh bệnh, sốt đến mơ mơ màng màng, trong mơ đều là hình ảnh Diệp Dương Hi đánh nhau với đám nhóc, khóe môi rách khiến máu tươm ra. Sau đó thành công trở thành ác mộng từ bé của cô.
Ngay cả những lời nói của Diệp Dương Hi cũng trở thành nỗi sợ của Điền Hạ.
Cánh cửa sổ trong căn phòng kia cũng bất đắc dĩ ám ảnh khiến cô không dám mở cửa ra lần nào nữa, sau đó những ngày nghỉ tiếp theo cô cũng không dám ra ngoài chơi chỉ yên ổn trong nhà, thậm chí mỗi khi chạm mặt với cậu cô đều như đà điểu cúi thấp đầu rồi chạy nhanh qua.
Cho đến khi Diệp gia chuyển đi nơi khác, không có Diệp Dương Hi, cô đều cho rằng ác mộng của cô có thể kết thúc.
Nhưng bây giờ, cậu thanh niên đứng trên bục giảng, khóe môi nở nụ cười lưu manh, ánh mắt tuy không dừng trên người cô nhưng cô vẫn có cảm giác như người đó nhìn cô chằm chằm.
"Tôi là Diệp Dương Hi."
Chỉ vì một câu nói kia liền làm cho trong cả tiết Anh cô đều mơ mơ màng màng.
Diệp Dương Hi được cô sắp ngồi ở bàn cuối cùng cùng hàng với cô, ngồi cùng với Hứa Thiên Kỳ.
Hai người như cặp anh em lâu ngày không gặp nói chuyện nguyên một tiết, một giây cũng không dừng lại.
Giáo viên giảng bài, âm thanh của hai người to đến nổi ngày thường cô giáo đều ôn ôn nhu nhu cũng không nhịn được nhắc nhở.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tiết học kết thúc, Điền Hạ liền chạy về phía WC.
"Điền Hạ thế nào là lạ." Nhâm Thuần rất lo lắng.
Lời nói của Nhâm Thuần vừa dứt người vừa mới chuyển tới kia cách chỗ cô mấy bàn học liền nâng mí mắt đi đến chỗ Nhâm Thuần.
Học sinh mới chống tay lên bàn, giọng nói trầm trầm cùng với một nụ cười, đối với người đam mê sắc đẹp như Nhâm Thuần thì nụ cười này có sức hút rất lớn vô cùng lớn,"Bạn học, cho hỏi người ngồi cùng bàn với cậu tên gì?"
Khoảng cách gần đến nỗi Nhâm Thuần cô có thể thấy được lông tơ trên mặt cậu, chống lại ánh mắt Nhâm Thuần ngượng ngùng gương mặt đỏ bừng, đến nói chuyện cũng không trôi chảy,"Tên là Điền, Điền Hạ."
Con ngươi Diệp Dương Hi nhanh chóng lóe lên, khóe môi lần nữa nhếch lên mím môi,"Cảm ơn. "
Nói xong, liền hướng đến cửa sau của phòng học, Hứa Thiên Kỳ đang đứng tại cửa lớp chờ cậu. Hai người họ đồng loạt bước ra khỏi lớp.
Tiết tư vốn là giờ thể dục, nhưng vì trời đổ mưa nên giáo viên liền cho lớp bọn họ giải lao, tiếng nói của thầy vừa dứt trong lớp liền phát ra một trận hoan hô.
"Trật tự, trận tự! Nếu tiếp tục ầm ĩ thầy sẽ gọi chủ nhiệm của các em đến tiếp tục học."
Lời nói của ông vừa dứt, mọi người mọi âm thanh đều im lặng ngay lập tức.
Bối Lôi làm động tác kéo kéo khóa trên miệng. Hành động của anh ta làm một vài người xung quanh phát ra vài tiếng cười nhạo, thầy giáo vừa trừng anh ta vừa bước ra khỏi lớp.
Sau đó, lớp học lại bắt đầu ồn ào.
Có vài bạn học đổi chỗ ngồi để chơi game, phía cuối lớp do Hứa Thiên Kỳ cầm đầu dụ dỗ mọi người bắt đầu đánh bài.
Điền Hạ đối với những âm thanh trong lớp bỏ ngoài tai, thản nhiên cầm sách cùng bài tập về nhà tranh thủ bắt đầu làm.
Nhâm Thuần cùng với một số nữ sinh cũng đã thay đổi chỗ ở phía sau cô, Nhâm Thuần bị bọn họ vây vào giữa, mấy nữ sinh líu ríu thảo luận về người bạn mới chuyển tới Diệp Dương Hi.
Điền Hạ vốn không muốn nghe, nhưng Diệp Dương Hi ba chữ này giống như bùa chú cứ lẫn quẫn cứ thế chạy vào trong tai cô.
"Thuần Thuần, vừa rồi Diệp Dương Hi tìm cậu nói cái gì nha?"
"Đúng đúng, cậu là cô gái đầu tiên trong lớp nói chuyện với cậu ấy đấy! Không lẽ cậu ấy để ý đến cậu đấy chứ?"
"Không thể nào! Đây là lần đầu tiên chúng tớ gặp nhau, không lẽ là yêu từ ánh mắt đầu tiên, ha ha ha!"
"Ha ha ha! không biết xấu hổ!"
Nhâm Thuần liếc mắt nhìn thấy Điền Hạ đang chuyên tâm vào bài tập không để ý đến các cô nói chuyện,"Thật ra lúc đó tớ quá kích động cũng không nghe rõ cậu ấy nói gì. "
"A?"
"Nhâm Thuần!"
Giọng của bọn họ nghe có vẻ thất vọng gương mặt của mỗi người đều đồng loạt hiện lên ý cười với câu trả lời nhưng trong lòng đều ghen tị với Nhâm Thuần, vì cái gì mà cô được nói chuyện đầu tiên với Dương Hi.
"Diệp Dương Hi, tại sao cậu ấy lại đẹp như vậy ngay đến tên gọi cũng hay vậy?"
"Đúng, ngàn vạn lần đừng để cho tôi biết cậu ấy đã có bạn gái nếu không nhất định sẽ đau lòng đến chết mất!"
"Cậu ấy chính là hình mẫu bạn trai lý tưởng của tôi, bí bí ẩn ẩn lại đẹp trai, tôi nhất định phải khoe với em gái một chút, em ấy nhất định sẽ ghen tị với tôi đến chết!"
Ngay cả Nhâm Thuần cũng chống đầu nhìn về phía cuối lớp với giọng si mê," Đúng, cậu ấy thực sự rất đẹp."
Điền Hạ thật sự không thấy Dương Hi lại đẹp đến như các cô nói, cô chuẩn bị đeo tai nghe lên thì từ phía sau đột nhiên phát ra một tiếng hét.
"Thật quá đáng, Dương Hi! Cậu có thể cho tôi chút mặt mũi được không!"
Giọng nói này chính là của Hứa Thiên Kỳ," Cậu như thế nào chơi bài tốt đến vậy, có phải hay không cậu chơi gian lận?"
Diệp Dương Hi đem bài ném lên bàn, cà lơ phất phơ đạp đạp bàn chân,"Như vậy mà cũng không thắng được, thật không hứng thú để chơi nữa ".
Bọn họ chính là chơi đấu địa chủ, cái người vừa mới la lên khi nãy còn nói cậu ta là thiên hạ vô địch nhưng khi thua Diệp Dương Hi liền vò đầu bứt tóc. Thật mất mặt bọn họ chơi cược tiền chơi nãy giờ thua Diệp Dương Hi đã mất tong 200 tệ rồi (~650 VNĐ).
Thiên Kỳ không phục, thua mất trắng tiền cộng với lời Diệp Dương Hi vừa nói liền thành công khiêu khích cậu ta, khiến ý chí muốn thắng lại sục sôi, "Làm sao lại như vậy chắc chắn là cậu chơi gian lận, đến chơi lần nữa!"
......
Điền Hạ được những âm thanh nho nhỏ truyền vào tai. Nhịn không được liền quay đầu xuống, lại liếc mắt thấy được Diệp Dương Hi.
Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh giống nhau, ngồi bên cạnh Hứa Thiên Kỳ nhưng cậu lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cậu hình như đã thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt hai hai mí đồng tử sâu như có thể hút người đối diện vào, mũi thẳng cao, môi mỏng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, làn da trắng nhưng không yếu ớt mà là khỏe mạnh khỏe khoắn.
Điền Hạ đặc biệt để ý đến mỗi lần anh cười hai bên khóe miệng sẽ hơi nhếch lên phối hợp với ánh mắt sẽ mang theo một chút ranh mãnh một chút bất cần tùy ý cùng lạnh lùng.
Trên người anh luôn luôn mang theo hơi thở lạnh lẽo tạo cho người khác cảm giác xa cách tuy nhiên cũng vì đặc điểm này nên anh cũng được nhiều cô gái đơn phương theo đuổi đặc biệt là những nữ sinh yêu thích cái đẹp hướng tới.
Chỉ là hình như Diệp Dương Hi bây giờ, không còn giống như trong trí nhớ của cô nữa khác xa với cậu bé có mái tóc dưa hấu trong ký ức của cô.
Rõ ràng là khi còn nhỏ cậu đáng yêu như vậy như thế nào lớn lên liền trở thành hình dáng này?
(Không lẽ chị muốn anh mang theo đầu dưa hấu mà lớn lên sao -.-)
Có lẽ, cậu đã sớm liền không nhớ tới cô nữa đâu?
Có lẽ bởi vì ánh mắt của cô quá chăm chú nên Diệp Dương Hi có hơi nghiêng đầu, ánh mắt của hai người cứ thế liền chạm nhau.
Điền Hạ hoảng sợ quay đầu lại cố gắng để mình tập trung một lần nữa vào bài tập nhưng trái tim lại không nghe lời nó cứ bùm bùm giống như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
Đối diện Diệp Dương Hi là Thiên Kỳ nhận thấy Dương Hi xuất thần, liền bất mãn đẩy anh một chút," Tập trung, tập trung! Có thể tôn trọng đối thủ một chút được không!"
Thật bất công dựa vào cái gì nãy giờ cậu hết sức tập trung chăm chú mà lại thua thảm như vậy còn người ta suy nghĩ miên man lơ đãng liền thắng liên tiếp.
Diệp Dương Hi không chút để ý ra bài, trong đầu đều là hình ảnh Điền Hạ nhìn mình.
Khóe môi nhất thời nhếch lên, nhưng thật ra trong lòng đã sớm cười đến sung sướng
(Tuần này mình quá bận, vừa học về liền edit cho các bạn nha nhưng chap này cũng thật là dài quá, edit xong cũng khuya luôn rồi (+_+), mình đã đọc hết các góp ý của các bạn, đây là lần đầu tiên mình edit truyện nếu có gì sai sót các bạn cứ comment mình sẽ đọc và rút kinh nghiệm ở những chap sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.