Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ
Chương 5: Viên kẹo bơ thứ 5
Hàn Đại Bảo
17/08/2020
Vào sáng thứ hai, lớp học ồn ào, nhộn nhịp. Mọi người dường như chưa thể thoát ra khỏi không khí vui vẻ của ngày nghỉ cuối tuần.
Sau khi trở về từ buổi sinh hoạt chung, Nhâm Thuần nằm dài trên bàn, giọng nói mệt mỏi: "Thật buồn ngủ, ngày hôm qua tớ đọc tiểu thuyết đến hai giờ sáng."
"Hai giờ?" Điền Hạ vốn đang xem lại bài tập kinh ngạc một chút, để bút xuống vuốt vuốt tóc Nhâm Thuần, nhẹ giọng nói, "Vậy cậu nghỉ một lát đi, tới giờ học tớ gọi cậu dậy."
"Nhưng tớ không ngủ được." Nhâm Thuần bĩu môi bộ dạng có chút đáng thương, cô quay đầu đưa mắt nhìn về phía sau, "Này, hình như Diệp Dương Hi không đi học nha?"
Điền Hạ thu tay lại, "Tớ cũng không biết."
"Bất quá cậu ấy hôm nay không đến cũng đúng." Vừa nhắc đến Diệp Dương Hi, Nhâm Thuần giống như được nạp điện thao thao bất tuyệt, cũng mặc kệ Điền Hạ có hay không nghe, ngồi thẳng lưng dựa vào người Điền Hạ thần thần bí bí thì thầm tai cô, "Tớ nghe nói mấy đàn anh lớp trên hình như đang tìm cậu ấy đó."
Nếu như nói nữ sinh dùng kỹ thuật trang điểm để thu hút người khác thì nam sinh chính là dùng những nắm đấm để chứng tỏ bản lĩnh của mình.
Tứ trung mặc dù là ngôi trường trọng điểm của thành phố, nhưng hầu hết mỗi lớp đều sẽ có một số thành phần đặc biệt, họ thường tụ tập với nhau thích dùng vũ lực để giải quyết chuyện riêng, hở một cái muốn đánh, hoặc là giáo huấn một ai đó.
Điền Hạ lúc học lớp mười từng nghe nói qua những chuyện này. Vào thời điểm đó lúc ấy hình như có xảy ra xô xát giữa nam sinh lớp mười và mười hai nghe nói còn sử dụng đến dao, đổ máu, thiếu chút nữa làm chết người.
Trường học lúc ấy vốn là muốn cho học sinh mười hai ấy nghĩ học, nhưng có lẽ gia đình anh ta dùng mối quan hệ lấp liếm, nên chuyện đó cứ thế mà rơi vào lãng quên.
Sau khi nghe về việc này, có một thời gian mỗi lần nhìn thấy học sinh kia Điền Hạ cứ thế đi đường vòng dù xa hay gần.
Điền Hạ nghĩ không ra, Diệp Dương Hi vừa mới chuyển đến mới một tuần, vì cái gì mà đã có người tìm đến gây chuyện.
"Hình như là bởi vì Nghê Phỉ." Nhâm Thuần nói.
Nghê Phỉ tuy rằng mới vừa chuyển cấp vào trường Tứ Trung, nhưng cô ta có một anh trai học lớp trên tại trường, vừa vặn thành tích đánh nhau cũng không tệ lắm, quan hệ ngoài trường cũng không tồi. Diệp Dương Hi, chỉ vừa mới chuyển tới vài ngày, cái tên này đã nổi tiếng khắp nơi, chuyện ngày hôm đó, Nghê Phỉ cùng Diệp Dương nói chuyện, cơ hồ đã truyền khắp toàn trường.
Em gái của mình bị người khác bắt nạt là anh trai thì không thể đứng nhìn? Vì thế anh ta cho người tìm Diệp Dương Hi hẹn gặp nhau vào buổi trưa ở sân bóng đá ở phía sau trường học
Chỉ là anh ta không ngờ rằng, Diệp Dương Hi hôm nay không đến trường học.
Nhâm Thuần thở dài có chút cảm thán: "Tớ có chút lo lắng, Diệp Dương Hi thật sự cùng anh ta đánh nhau, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra không."
Lông mi Điền Hạ run rẩy.
Tiết học chiều sẽ bắt đầu vào 12:30
Điền Hạ không muốn ra khỏi lớp bởi vì vào đầu mùa đông gió lớn nếu cô cứ thế ra ngoài thì bệnh lại tái phát mất, vì thế liền nhờ Nhâm Thuần mua giùm cô chút bánh mì.
Trải qua hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, bệnh của Điền Hạ căn bản đều đỡ hơn, tuy nhiên vẫn còn một chút nghẹt mũi mà thôi.
Trong phòng học các cửa sổ đều được mọi người đóng chặt, không khí tuy rằng không thể lưu thông, nhưng tốt xấu bên ngoài gió lớn cũng không thể thổi vào phòng học ấm áp được.
Điền Hạ khịt khịt mũi, nhoài ra nằm trên bàn cứ thế ngủ gật.
Mơ mơ màng màng, cô nhớ lại bộ dáng mặt mũi Diệp Dương Hi bầm dập khi bé.
Buổi chiều Diệp Dương Hi mới thong thả đến trường.
Vì trời trở lạnh nên tất cả mọi người đều mặc thêm áo khoác, duy nhất chỉ có mình anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn.
Phía sau túi sách cong vẹo miễn cưỡng vắt trên vai, đứng ở cửa phòng học thanh âm không lớn không nhỏ hô một tiếng: "Báo cáo." Tầm mắt của tất cả mọi người thoát chốc đều hướng về phía cửa lớp kia.
Giáo viên Vật Lý đứng ở trên bục giảng, nhìn người thanh niên đến muộn một buổi sáng cộng thêm nửa tiết học chiều, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng phải nhẫn nhịn cho anh vào lớp.
Diệp Dương Hi vừa đến, lớp học giống như tìm được đầu đàn nhất thời liền náo nhiệt lên.
"Sao lại đến trễ như vậy? Tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần." Hứa Thiên Kỳ tinh thần phấn, một chút cũng nhìn không ra hắn một giây trước đang ngủ gật.
"Ngủ." Diệp Dương Hi làm bộ cầm sách giáo khoa, "Chỗ nào thi đại học?"
"Hmm!" Hứa Thiên Kỳ đang luyện viết chữ, chỉ vào nói trước mặt, "Trọng điểm ở chỗ này!"
Diệp Dương Hi nhìn thoáng qua hai chữ nằm trên mặt giấy "Điền Hạ", mặt không thay đổi liền đem trang vở kia xé đi, "Cút."
Hứa Thiên Kỳ cười ha ha, to đến nổi giáo viên trên bục giảng bài phải hô to, "Hứa Thiên Kỳ!"
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh.
"Tốt, tiếp tục. Cái này tiểu cầu dọc theo điều tuyến này..."
(Lin: giảng bài bỏ qua nha, mình không giỏi lý (*_*)
Điền Hạ nhịn không được quay đầu nhìn quanh, Diệp Dương Hi cúi đầu viết chữ vẽ tranh, Hứa Thiên Kỳ ngồi bên cạnh đang thì thầm to nhỏ với anh.
Lúc nghĩ trưa sau khi nhớ lại hình ảnh Diệp Dương Hi, trong lòng cô luôn có chút lo lắng, cũng không biết Hứa Thiên Kỳ đã nói với anh chuyện những đàn muốn tìm anh chưa.
Lớp mười một của trường Tứ Trung không có tiết tự học vào buổi tối, bởi vì đang thời điểm giao mùa nên trời rất nhanh liền tối, sáu giờ rưỡi tan học bầu trời đã muốn đen thui, hai bên đường đều tỏa ra ánh sáng ấm áp của đèn đường.
Nhà của Nhâm Thuần cùng Điền Hạ không cùng hướng nên hai người ở trước cửa trường học liền tách ra.
Buổi tối nhiệt độ không khí xuống thấp, hai bên cổng trường lá cây lớn bị gió thổi từng chút rơi xuống mặt đường.
Hôm nay Điền Hạ mặc một chiếc áo len dày nhưng dường như vẫn còn cảm thấy lạnh, ôm hai tay, suy nghĩ về việc ngày mai có nên mặc thêm một chiếc áo không.
Thời điểm khi đi ngang qua tiệm trà sữa " Đô đô", cô dừng lại để mua ly trà sữa nóng, không có gì bất ngờ đây chính là bữa tối của cô.
Tiệm trà sữa nằm ở tầng một của tòa nhà cạnh trường, cửa hàng không lớn, bên trong chỉ có một quầy tính tiền cộng thêm hai cái bàn, nhiều nhất chỉ có thể tám người ngồi ở bên trong, bất quá đại đa số học sinh đều là mua trà sữa mang đi, nên cũng không có vấn đề nào xảy ra.
Bây giờ đang là thời điểm tan học, trong tiệm đã có rất nhiều người.
Điền Hạ đưa mắt nhìn số người đang xếp hàng tại cửa ra vào có chút do dự.
Phía trước lại có một học sinh mua trà sữa đẩy cửa ra ngoài, cô nghiêng người nhường đường, thời điểm cánh cửa được đóng lại, cô bỗng nhiên nghe trong tiệm truyền đến giọng nói của đến Nghê Phỉ.
Cô ta hình như đang cùng ai gọi điện thoại: "Người đều đã tới chưa? Chúng ta đây hiện tại đã tới."
Đầu của Điền Hạ "Oong" lên, muốn xoay người đem chính mình tránh đi, Nghê Phỉ đã đẩy cửa đi ra.
Khuôn mặt Nghê Phỉ vẫn còn lớp trang điểm đậm, lông mi giả tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, cảm giác sắp không thể thấy rõ đôi mắt của cô ta nữa. Cô không mặc đồng phục học sinh, chiếc áo khoác bằng ren màu đen làm nổi bật màu da trắng nõn, những đường cong của thiếu nữ mới phát triển, cánh tay nhỏ lộ ra ở cổ tay áo mảnh khảnh tinh tế.
Một tay cô ta cầm trà sữa, một tay cầm di động, sau lưng còn có bốn năm nữ sinh, trong đó có hai nữ sinh lần trước cùng cô ta đi qua phòng học.
Họ cũng trang điểm, bất quá còn quy củ mặc đồng phục học sinh, trong số đó có một nữ sinh trên tay còn cầm theo ba lô.
Nghê Phỉ không phát hiện ra Điền Hạ, họ đi ngang qua Điền Hạ nhanh chóng đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh tòa nhà, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Điền Hạ nhớ rõ, con hẻm đó là hướng, dẫn đến cửa sau của trường học.
Sự phấn khích và căng thẳng trên gương mặt của những nữ sinh gợi lên sự bất an trong lòng của Điền Hạ, cô nháy mắt liền nghĩ đến tên Diệp Dương Hi.
Anh đã không đến lời hẹn vào buổi trưa nên bọn họ liền tìm anh vào buổi tối sao?
Cô nên làm gì đây, đi giúp anh sao? Nhưng làm thế nào để giúp đỡ, báo nguy sao? Hay là bây giờ trở về trường báo cho giáo viên?
Trong hẻm nhỏ đèn đường mờ vàng tỏa ra không khí ấm áp có lẽ chính là câu trả lời.
Điền Hạ hít thật sâu cắn chặt môi, tay siết quai đeo cặp, lấy hết dũng khí đi theo phía sau Nghê Phỉ.
Nghê Phỉ đi một đoạn liền ngừng lại, bước chân của Điền Hạ cũng theo đó ngừng, vội vàng đem chính mình giấu ở phía sau cây đại thụ. Bởi vì khẩn trương, cô lúc này cũng không cảm thấy lạnh, mà trong lòng bàn tay thấm mồ hôi.
Cô kiễng chân cố gắng nhìn quanh, bên cạnh cửa có hai bóng dáng đang đứng đó, nháy mắt liền nhận ra, trừ Diệp Dương Hi, thậm chí ngay cả Hứa Thiên Kỳ ở đó.
Điền Hạ lần nữa nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, khẩn trương cùng sợ hãi khiến cả người cô run lên, sự bình tĩnh khi đối mặt với những bài tập nhanh chóng biến mất.
Nắm chặt lòng bàn tay làm cho những móng tay đâm sâu vào da thịt như để xua tan nỗi sợ, cô nên làm cái gì bây giờ?
Nghê Phỉ đi ra phía trước cùng Dương Kiệt chào hỏi: "Kiệt ca."
Dương Kiệt ngồi xổm bên bồn hoa hút thuốc, nghe tiếng Nghê Phỉ liền nghiêng nghiêng đầu giơ giơ tay, "Đến rồi."
"Ân." Nghê Phỉ liếc mắt nhìn những người bên cạnh Dương Kiệt, bất quá không đến mười người, nhưng nhìn qua đều là vẻ mặt hung ác, cô hài lòng.
Diệp Dương Hi từ bên trong đi ra, Điền Hạ lúc này mới thấy rõ trong tay cậu cũng cầm điếu thuốc, nhịn không được nhíu mày, nghe anh nói: "Người đều đến đông đủ nói đi, các người muốn gì?"
Hứa Thiên Kỳ đem cánh tay khoát lên trên vai của anh, hướng về phía Nghê Phỉ huýt sáo, "Mỹ nữ có chuyện gì nói mau ha, ông đây còn có việc."
Nghê Phỉ thần sắc biến đổi, vừa định tiến lên, lại bị người khác đè bả vai xuống.
Dương Kiệt theo phía sau cô ta đi ra, ném ném tàn thuốc, lại ngẫu nhiên hướng túi sách của Diệp Dương Hi ném tới, "Cũng không có chuyện gì lớn. Chính là nghe nói hai ngày trước cậu làm em gái của tôi khóc, tôi làm anh trai đương nhiên muốn cậu nói lời xin lỗi với nó."
Quan sát động tác của Dương Kiệt một chút, khóe miệng của Diệp Dương Hi hơi nhếch lên, giống như cảm thấy rất buồn cười lơ đãng hỏi Nghê Phỉ: "Là anh của cô?"
Nghê Phỉ ra vẻ gật gật đầu, trong mắt đều là đắc ý.
Hứa Thiên Kỳ buồn bực mím môi cười: "Kia, trách không được cô lại trang điểm dày như vậy"
Nghê Phỉ vẻ mặt thoáng tái đi, "Cái gì, lặp lại lần nữa!"
"Được rồi." Diệp Dương Hi cười mở miệng, đem điếu thuốc đã đốt một nữa đặt ở bên môi hít một hơi, một lát sau, làn khói màu trắng xuất hiện tựa hồ như một quả bom phả vào lồng ngực của Dương Kiệt, "Giải thích làm gì, đánh một trận xong việc."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong hẻm nhỏ nhất thời trở nên ngưng trọng.
"Cậu là học sinh mới đến, thế nào lại ngông cuồng như vậy?" Dương Kiệt phủi quần áo bám bụi đất, ánh mắt nhíu lại, nhìn Diệp Dương Hi thế nhưng muốn đánh nhau?
Những người phía sau Dương Kiệt đều đã sẵn sàng, tựa hồ chỉ cần Dương Kiệt ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức sẽ có người xông lên đem Diệp Dương Hi ấn trên mặt đất.
Diệp Dương Hi hai tay vung vung, biểu tình cực kỳ lạnh nhạt thờ ơ, "Anh nói xem có phải em gái anh bị điên rồi không? Như thế nào lại thích tôi, tôi không muốn lây bệnh từ cô ta đâu."
"Cậu!" Nghê Phỉ đã không thể đếm được đây là lần thứ mấy ở trước mặt Dương Hi cảm thấy bị bẽ mặt, "Anh, chớ cùng hắn nhiều lời!"
Dương Kiệt biểu tình cũng thay đổi, ánh mắt nguy hiểm, nắm đấm còn chưa nâng lên, trong ngõ nhỏ đột nhiên có âm thanh sợ hãi vang lên: "Diệp Dương Hi."
Điền Hạ từ phía sau đại thụ đi ra, đứng ở cách cô người gần nhất là hai nữ sinh.
Đôi mắt cô ửng đỏ, tay niết góc áo nhẹ nhàng run, bộ dạng rõ ràng sợ hãi muốn chết còn muốn cố giả vờ bình tĩnh. Bộ dạng có chút buồn cười.
"Diệp Dương Hi, Diệp thúc thúc đang tìm cậu."
Ngay cả nói dối đều rất giả.
Gương mặt Diệp Dương Hi thoáng sửng sốt, Hứa Thiên Kỳ ghé vào lỗ tai cậu nói: "Không thật chút nào nga."
Điền Hạ đứng đó hốc mắt đỏ bừng, đồng phục học sinh được khóa kéo cẩn thận tỉ mỉ, trên vai đeo túi sách dường như tùy thời có thể đem cô đè bẹp, tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi lung lay thoáng động, bộ dáng này vừa nhìn thấy chính là bộ dạng của học sinh ngoan ngoãn học bài.
Dương Kiệt nhìn cô sửng sốt nửa giây, liền ôm bụng cười to:" Cô gái nhỏ tới đón mày về nhà kìa!"
Anh ta cười to, làm cho tất cả mọi người nở nụ cười, Nghê Phỉ cười thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất.
Dương Kiệt cười đến không thể ngừng lại: "Cậu như vậy, còn muốn cô gái nhỏ tới đón về nhà a? Ha ha ha ha ha! Cười chết tôi!"
Điền Hạ gặp Diệp Dương Hi đứng ở đó vẫn không nhúc nhích giống khối gỗ, cô gấp đến giậm chân, trong giọng nói âm thanh khóc nức nở càng ngày càng rõ rệt, "Diệp Dương Hi, mau tới đây nha!"
Anh vẫn đứng yên không di chuyển.
Dương Kiệt lau lau khóe mắt cười cười, hai bước tiến lên đẩy bọn người Nghê Phỉ, đứng trước mặt Điền Hạ nói: "Ơ ơ ơ, thật đáng thương nga. Đến đến, kêu tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ để Diệp Dương Hi về nhà với em, được chứ?"
Bởi vì trên người Dương Kiệt có mùi thuốc lá nồng nặc nên cô cứ thế lùi về phía sau hai bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô nhìn thấy gương mặt của Dương Kiệt đang đứng trước mặt cô đột nhiên biến mất.
Diệp Dương Hi đạp trên bụng của Dương Kiệt, ánh mắt lạnh lẽo có vài phần tà khí, đồng tử sắc bén chiếu vào Dương Kiệt đang thống khổ vùng vẫy bị anh đạp trong bùn đất, "Mẹ nó, mày có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?
Sau khi trở về từ buổi sinh hoạt chung, Nhâm Thuần nằm dài trên bàn, giọng nói mệt mỏi: "Thật buồn ngủ, ngày hôm qua tớ đọc tiểu thuyết đến hai giờ sáng."
"Hai giờ?" Điền Hạ vốn đang xem lại bài tập kinh ngạc một chút, để bút xuống vuốt vuốt tóc Nhâm Thuần, nhẹ giọng nói, "Vậy cậu nghỉ một lát đi, tới giờ học tớ gọi cậu dậy."
"Nhưng tớ không ngủ được." Nhâm Thuần bĩu môi bộ dạng có chút đáng thương, cô quay đầu đưa mắt nhìn về phía sau, "Này, hình như Diệp Dương Hi không đi học nha?"
Điền Hạ thu tay lại, "Tớ cũng không biết."
"Bất quá cậu ấy hôm nay không đến cũng đúng." Vừa nhắc đến Diệp Dương Hi, Nhâm Thuần giống như được nạp điện thao thao bất tuyệt, cũng mặc kệ Điền Hạ có hay không nghe, ngồi thẳng lưng dựa vào người Điền Hạ thần thần bí bí thì thầm tai cô, "Tớ nghe nói mấy đàn anh lớp trên hình như đang tìm cậu ấy đó."
Nếu như nói nữ sinh dùng kỹ thuật trang điểm để thu hút người khác thì nam sinh chính là dùng những nắm đấm để chứng tỏ bản lĩnh của mình.
Tứ trung mặc dù là ngôi trường trọng điểm của thành phố, nhưng hầu hết mỗi lớp đều sẽ có một số thành phần đặc biệt, họ thường tụ tập với nhau thích dùng vũ lực để giải quyết chuyện riêng, hở một cái muốn đánh, hoặc là giáo huấn một ai đó.
Điền Hạ lúc học lớp mười từng nghe nói qua những chuyện này. Vào thời điểm đó lúc ấy hình như có xảy ra xô xát giữa nam sinh lớp mười và mười hai nghe nói còn sử dụng đến dao, đổ máu, thiếu chút nữa làm chết người.
Trường học lúc ấy vốn là muốn cho học sinh mười hai ấy nghĩ học, nhưng có lẽ gia đình anh ta dùng mối quan hệ lấp liếm, nên chuyện đó cứ thế mà rơi vào lãng quên.
Sau khi nghe về việc này, có một thời gian mỗi lần nhìn thấy học sinh kia Điền Hạ cứ thế đi đường vòng dù xa hay gần.
Điền Hạ nghĩ không ra, Diệp Dương Hi vừa mới chuyển đến mới một tuần, vì cái gì mà đã có người tìm đến gây chuyện.
"Hình như là bởi vì Nghê Phỉ." Nhâm Thuần nói.
Nghê Phỉ tuy rằng mới vừa chuyển cấp vào trường Tứ Trung, nhưng cô ta có một anh trai học lớp trên tại trường, vừa vặn thành tích đánh nhau cũng không tệ lắm, quan hệ ngoài trường cũng không tồi. Diệp Dương Hi, chỉ vừa mới chuyển tới vài ngày, cái tên này đã nổi tiếng khắp nơi, chuyện ngày hôm đó, Nghê Phỉ cùng Diệp Dương nói chuyện, cơ hồ đã truyền khắp toàn trường.
Em gái của mình bị người khác bắt nạt là anh trai thì không thể đứng nhìn? Vì thế anh ta cho người tìm Diệp Dương Hi hẹn gặp nhau vào buổi trưa ở sân bóng đá ở phía sau trường học
Chỉ là anh ta không ngờ rằng, Diệp Dương Hi hôm nay không đến trường học.
Nhâm Thuần thở dài có chút cảm thán: "Tớ có chút lo lắng, Diệp Dương Hi thật sự cùng anh ta đánh nhau, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra không."
Lông mi Điền Hạ run rẩy.
Tiết học chiều sẽ bắt đầu vào 12:30
Điền Hạ không muốn ra khỏi lớp bởi vì vào đầu mùa đông gió lớn nếu cô cứ thế ra ngoài thì bệnh lại tái phát mất, vì thế liền nhờ Nhâm Thuần mua giùm cô chút bánh mì.
Trải qua hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi, bệnh của Điền Hạ căn bản đều đỡ hơn, tuy nhiên vẫn còn một chút nghẹt mũi mà thôi.
Trong phòng học các cửa sổ đều được mọi người đóng chặt, không khí tuy rằng không thể lưu thông, nhưng tốt xấu bên ngoài gió lớn cũng không thể thổi vào phòng học ấm áp được.
Điền Hạ khịt khịt mũi, nhoài ra nằm trên bàn cứ thế ngủ gật.
Mơ mơ màng màng, cô nhớ lại bộ dáng mặt mũi Diệp Dương Hi bầm dập khi bé.
Buổi chiều Diệp Dương Hi mới thong thả đến trường.
Vì trời trở lạnh nên tất cả mọi người đều mặc thêm áo khoác, duy nhất chỉ có mình anh mặc một chiếc áo thun tay ngắn.
Phía sau túi sách cong vẹo miễn cưỡng vắt trên vai, đứng ở cửa phòng học thanh âm không lớn không nhỏ hô một tiếng: "Báo cáo." Tầm mắt của tất cả mọi người thoát chốc đều hướng về phía cửa lớp kia.
Giáo viên Vật Lý đứng ở trên bục giảng, nhìn người thanh niên đến muộn một buổi sáng cộng thêm nửa tiết học chiều, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng phải nhẫn nhịn cho anh vào lớp.
Diệp Dương Hi vừa đến, lớp học giống như tìm được đầu đàn nhất thời liền náo nhiệt lên.
"Sao lại đến trễ như vậy? Tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần." Hứa Thiên Kỳ tinh thần phấn, một chút cũng nhìn không ra hắn một giây trước đang ngủ gật.
"Ngủ." Diệp Dương Hi làm bộ cầm sách giáo khoa, "Chỗ nào thi đại học?"
"Hmm!" Hứa Thiên Kỳ đang luyện viết chữ, chỉ vào nói trước mặt, "Trọng điểm ở chỗ này!"
Diệp Dương Hi nhìn thoáng qua hai chữ nằm trên mặt giấy "Điền Hạ", mặt không thay đổi liền đem trang vở kia xé đi, "Cút."
Hứa Thiên Kỳ cười ha ha, to đến nổi giáo viên trên bục giảng bài phải hô to, "Hứa Thiên Kỳ!"
Trong phòng học nhất thời yên tĩnh.
"Tốt, tiếp tục. Cái này tiểu cầu dọc theo điều tuyến này..."
(Lin: giảng bài bỏ qua nha, mình không giỏi lý (*_*)
Điền Hạ nhịn không được quay đầu nhìn quanh, Diệp Dương Hi cúi đầu viết chữ vẽ tranh, Hứa Thiên Kỳ ngồi bên cạnh đang thì thầm to nhỏ với anh.
Lúc nghĩ trưa sau khi nhớ lại hình ảnh Diệp Dương Hi, trong lòng cô luôn có chút lo lắng, cũng không biết Hứa Thiên Kỳ đã nói với anh chuyện những đàn muốn tìm anh chưa.
Lớp mười một của trường Tứ Trung không có tiết tự học vào buổi tối, bởi vì đang thời điểm giao mùa nên trời rất nhanh liền tối, sáu giờ rưỡi tan học bầu trời đã muốn đen thui, hai bên đường đều tỏa ra ánh sáng ấm áp của đèn đường.
Nhà của Nhâm Thuần cùng Điền Hạ không cùng hướng nên hai người ở trước cửa trường học liền tách ra.
Buổi tối nhiệt độ không khí xuống thấp, hai bên cổng trường lá cây lớn bị gió thổi từng chút rơi xuống mặt đường.
Hôm nay Điền Hạ mặc một chiếc áo len dày nhưng dường như vẫn còn cảm thấy lạnh, ôm hai tay, suy nghĩ về việc ngày mai có nên mặc thêm một chiếc áo không.
Thời điểm khi đi ngang qua tiệm trà sữa " Đô đô", cô dừng lại để mua ly trà sữa nóng, không có gì bất ngờ đây chính là bữa tối của cô.
Tiệm trà sữa nằm ở tầng một của tòa nhà cạnh trường, cửa hàng không lớn, bên trong chỉ có một quầy tính tiền cộng thêm hai cái bàn, nhiều nhất chỉ có thể tám người ngồi ở bên trong, bất quá đại đa số học sinh đều là mua trà sữa mang đi, nên cũng không có vấn đề nào xảy ra.
Bây giờ đang là thời điểm tan học, trong tiệm đã có rất nhiều người.
Điền Hạ đưa mắt nhìn số người đang xếp hàng tại cửa ra vào có chút do dự.
Phía trước lại có một học sinh mua trà sữa đẩy cửa ra ngoài, cô nghiêng người nhường đường, thời điểm cánh cửa được đóng lại, cô bỗng nhiên nghe trong tiệm truyền đến giọng nói của đến Nghê Phỉ.
Cô ta hình như đang cùng ai gọi điện thoại: "Người đều đã tới chưa? Chúng ta đây hiện tại đã tới."
Đầu của Điền Hạ "Oong" lên, muốn xoay người đem chính mình tránh đi, Nghê Phỉ đã đẩy cửa đi ra.
Khuôn mặt Nghê Phỉ vẫn còn lớp trang điểm đậm, lông mi giả tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, cảm giác sắp không thể thấy rõ đôi mắt của cô ta nữa. Cô không mặc đồng phục học sinh, chiếc áo khoác bằng ren màu đen làm nổi bật màu da trắng nõn, những đường cong của thiếu nữ mới phát triển, cánh tay nhỏ lộ ra ở cổ tay áo mảnh khảnh tinh tế.
Một tay cô ta cầm trà sữa, một tay cầm di động, sau lưng còn có bốn năm nữ sinh, trong đó có hai nữ sinh lần trước cùng cô ta đi qua phòng học.
Họ cũng trang điểm, bất quá còn quy củ mặc đồng phục học sinh, trong số đó có một nữ sinh trên tay còn cầm theo ba lô.
Nghê Phỉ không phát hiện ra Điền Hạ, họ đi ngang qua Điền Hạ nhanh chóng đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh tòa nhà, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Điền Hạ nhớ rõ, con hẻm đó là hướng, dẫn đến cửa sau của trường học.
Sự phấn khích và căng thẳng trên gương mặt của những nữ sinh gợi lên sự bất an trong lòng của Điền Hạ, cô nháy mắt liền nghĩ đến tên Diệp Dương Hi.
Anh đã không đến lời hẹn vào buổi trưa nên bọn họ liền tìm anh vào buổi tối sao?
Cô nên làm gì đây, đi giúp anh sao? Nhưng làm thế nào để giúp đỡ, báo nguy sao? Hay là bây giờ trở về trường báo cho giáo viên?
Trong hẻm nhỏ đèn đường mờ vàng tỏa ra không khí ấm áp có lẽ chính là câu trả lời.
Điền Hạ hít thật sâu cắn chặt môi, tay siết quai đeo cặp, lấy hết dũng khí đi theo phía sau Nghê Phỉ.
Nghê Phỉ đi một đoạn liền ngừng lại, bước chân của Điền Hạ cũng theo đó ngừng, vội vàng đem chính mình giấu ở phía sau cây đại thụ. Bởi vì khẩn trương, cô lúc này cũng không cảm thấy lạnh, mà trong lòng bàn tay thấm mồ hôi.
Cô kiễng chân cố gắng nhìn quanh, bên cạnh cửa có hai bóng dáng đang đứng đó, nháy mắt liền nhận ra, trừ Diệp Dương Hi, thậm chí ngay cả Hứa Thiên Kỳ ở đó.
Điền Hạ lần nữa nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, khẩn trương cùng sợ hãi khiến cả người cô run lên, sự bình tĩnh khi đối mặt với những bài tập nhanh chóng biến mất.
Nắm chặt lòng bàn tay làm cho những móng tay đâm sâu vào da thịt như để xua tan nỗi sợ, cô nên làm cái gì bây giờ?
Nghê Phỉ đi ra phía trước cùng Dương Kiệt chào hỏi: "Kiệt ca."
Dương Kiệt ngồi xổm bên bồn hoa hút thuốc, nghe tiếng Nghê Phỉ liền nghiêng nghiêng đầu giơ giơ tay, "Đến rồi."
"Ân." Nghê Phỉ liếc mắt nhìn những người bên cạnh Dương Kiệt, bất quá không đến mười người, nhưng nhìn qua đều là vẻ mặt hung ác, cô hài lòng.
Diệp Dương Hi từ bên trong đi ra, Điền Hạ lúc này mới thấy rõ trong tay cậu cũng cầm điếu thuốc, nhịn không được nhíu mày, nghe anh nói: "Người đều đến đông đủ nói đi, các người muốn gì?"
Hứa Thiên Kỳ đem cánh tay khoát lên trên vai của anh, hướng về phía Nghê Phỉ huýt sáo, "Mỹ nữ có chuyện gì nói mau ha, ông đây còn có việc."
Nghê Phỉ thần sắc biến đổi, vừa định tiến lên, lại bị người khác đè bả vai xuống.
Dương Kiệt theo phía sau cô ta đi ra, ném ném tàn thuốc, lại ngẫu nhiên hướng túi sách của Diệp Dương Hi ném tới, "Cũng không có chuyện gì lớn. Chính là nghe nói hai ngày trước cậu làm em gái của tôi khóc, tôi làm anh trai đương nhiên muốn cậu nói lời xin lỗi với nó."
Quan sát động tác của Dương Kiệt một chút, khóe miệng của Diệp Dương Hi hơi nhếch lên, giống như cảm thấy rất buồn cười lơ đãng hỏi Nghê Phỉ: "Là anh của cô?"
Nghê Phỉ ra vẻ gật gật đầu, trong mắt đều là đắc ý.
Hứa Thiên Kỳ buồn bực mím môi cười: "Kia, trách không được cô lại trang điểm dày như vậy"
Nghê Phỉ vẻ mặt thoáng tái đi, "Cái gì, lặp lại lần nữa!"
"Được rồi." Diệp Dương Hi cười mở miệng, đem điếu thuốc đã đốt một nữa đặt ở bên môi hít một hơi, một lát sau, làn khói màu trắng xuất hiện tựa hồ như một quả bom phả vào lồng ngực của Dương Kiệt, "Giải thích làm gì, đánh một trận xong việc."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong hẻm nhỏ nhất thời trở nên ngưng trọng.
"Cậu là học sinh mới đến, thế nào lại ngông cuồng như vậy?" Dương Kiệt phủi quần áo bám bụi đất, ánh mắt nhíu lại, nhìn Diệp Dương Hi thế nhưng muốn đánh nhau?
Những người phía sau Dương Kiệt đều đã sẵn sàng, tựa hồ chỉ cần Dương Kiệt ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức sẽ có người xông lên đem Diệp Dương Hi ấn trên mặt đất.
Diệp Dương Hi hai tay vung vung, biểu tình cực kỳ lạnh nhạt thờ ơ, "Anh nói xem có phải em gái anh bị điên rồi không? Như thế nào lại thích tôi, tôi không muốn lây bệnh từ cô ta đâu."
"Cậu!" Nghê Phỉ đã không thể đếm được đây là lần thứ mấy ở trước mặt Dương Hi cảm thấy bị bẽ mặt, "Anh, chớ cùng hắn nhiều lời!"
Dương Kiệt biểu tình cũng thay đổi, ánh mắt nguy hiểm, nắm đấm còn chưa nâng lên, trong ngõ nhỏ đột nhiên có âm thanh sợ hãi vang lên: "Diệp Dương Hi."
Điền Hạ từ phía sau đại thụ đi ra, đứng ở cách cô người gần nhất là hai nữ sinh.
Đôi mắt cô ửng đỏ, tay niết góc áo nhẹ nhàng run, bộ dạng rõ ràng sợ hãi muốn chết còn muốn cố giả vờ bình tĩnh. Bộ dạng có chút buồn cười.
"Diệp Dương Hi, Diệp thúc thúc đang tìm cậu."
Ngay cả nói dối đều rất giả.
Gương mặt Diệp Dương Hi thoáng sửng sốt, Hứa Thiên Kỳ ghé vào lỗ tai cậu nói: "Không thật chút nào nga."
Điền Hạ đứng đó hốc mắt đỏ bừng, đồng phục học sinh được khóa kéo cẩn thận tỉ mỉ, trên vai đeo túi sách dường như tùy thời có thể đem cô đè bẹp, tóc đuôi ngựa của cô bị gió thổi lung lay thoáng động, bộ dáng này vừa nhìn thấy chính là bộ dạng của học sinh ngoan ngoãn học bài.
Dương Kiệt nhìn cô sửng sốt nửa giây, liền ôm bụng cười to:" Cô gái nhỏ tới đón mày về nhà kìa!"
Anh ta cười to, làm cho tất cả mọi người nở nụ cười, Nghê Phỉ cười thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất.
Dương Kiệt cười đến không thể ngừng lại: "Cậu như vậy, còn muốn cô gái nhỏ tới đón về nhà a? Ha ha ha ha ha! Cười chết tôi!"
Điền Hạ gặp Diệp Dương Hi đứng ở đó vẫn không nhúc nhích giống khối gỗ, cô gấp đến giậm chân, trong giọng nói âm thanh khóc nức nở càng ngày càng rõ rệt, "Diệp Dương Hi, mau tới đây nha!"
Anh vẫn đứng yên không di chuyển.
Dương Kiệt lau lau khóe mắt cười cười, hai bước tiến lên đẩy bọn người Nghê Phỉ, đứng trước mặt Điền Hạ nói: "Ơ ơ ơ, thật đáng thương nga. Đến đến, kêu tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ để Diệp Dương Hi về nhà với em, được chứ?"
Bởi vì trên người Dương Kiệt có mùi thuốc lá nồng nặc nên cô cứ thế lùi về phía sau hai bước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô nhìn thấy gương mặt của Dương Kiệt đang đứng trước mặt cô đột nhiên biến mất.
Diệp Dương Hi đạp trên bụng của Dương Kiệt, ánh mắt lạnh lẽo có vài phần tà khí, đồng tử sắc bén chiếu vào Dương Kiệt đang thống khổ vùng vẫy bị anh đạp trong bùn đất, "Mẹ nó, mày có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.