Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào
Chương 31: Theo đuổi con gái thì phải dẻo miệng một tý.
Hề Lục
14/04/2020
Kể từ ngày rời khỏi chung cư của Lâm Yến thì Trình Thư Nặc không gặp lại Lâm Yến nữa.
Thế nhưng thật ra thỉnh thoảng Lâm Yến vẫn sẽ nhắn tin cho cô, đều là một vài việc nhỏ nhặt thường ngày, Trình Thư Nặc chỉ đọc chứ rất ít khi trả lời.
Dường như Lâm Yến cũng chẳng thèm để ý, cho dù là cô lạnh nhạt hay là làm qua loa cho có thì cứ cách một khoảng thời gian anh vẫn sẽ luôn chủ động nhắn tin cho cô.
Trước khi ngủ Trình Thư Nặc đọc được tin nhắn của Lâm Yến, cũng rất cảm thán, không biết từ bao giờ cô và Lâm Yến đã hoán đổi vị trí cho nhau, trái lại không phải là cô cố ý thờ ơ với anh, chỉ là cô thật sự chẳng có chút hứng thú tán gẫu nào, nhất là với Lâm Yến.
Tuần này mọi người đều rất bận, đồng thời cũng không có lòng nghĩ đến chuyện gì khác.
Thế nhưng mỗi ngày Lâm Hủ lại “đúng lúc, đúng thời điểm” tìm cô, từ những chuyện nhỏ như giữa trưa ăn gì cho đến những chuyện lớn như tối nay đi đâu, chuyện gì cũng hỏi, có đôi khi Trình Thư Nặc bị hỏi đến phiền, giọng điệu không tốt thì Lâm Hủ sẽ ấm ấm ức ức nói, chị, chị hung dữ với tôi thế làm gì, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi mà.
Trình Thư Nặc: “…”
Nói thật thì, nếu Lâm Hủ không phải là cháu trai của Lâm Yến thì quả thật cô còn thấy khá hứng thú, so với người chú nhỏ cao ngạo lạnh lùng của cậu ta thì tên nhóc này không biết đáng yêu hơn bao nhiêu.
Vì thế Trình Thư Nặc có chút nhàm chán quét vòng bạn bè, đúng lúc nhìn thấy trạng thái của Lâm Hủ, thấy cậu ta chụp một tấm ảnh phòng khám, nơi định vị là bệnh viện nam khoa số ba.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Trình Thư Nặc nhắn tin riêng cho Lâm Hủ, quan tâm hỏi mấy câu.
Trình Thư Nặc: “Cậu bị sao vậy?”
Lâm Hủ gần như là nhắn lại sau một giây, nói như vừa thấy chuyện lạ gì đó.
Lâm Hủ: “Không phải tôi, là chú nhỏ của tôi có chuyện.”
Trình Thư Nặc: “Chú nhỏ của cậu bị sao vậy?”
Đầu tiên Lâm Hủ gửi một cái icon vẻ mặt cực kì đau đớn, sau đó gõ câu tiếp theo.
Lâm Hủ: “Chị à, khám nam khoa thì còn có thể bị gì nữa? Chú nhỏ của tôi…Ài, không nói nữa không nói nữa, mấy chuyện đau lòng này thì nói làm gì.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến bị sao vậy nhỉ?
Theo thực tế mà nói, đó chỉ là những vết thương ngoài da, chỉ cần không đụng vào nước rồi bôi thuốc đúng giờ thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì, Trình Thư Nặc không nghĩ tiếp nữa, không lâu sau Lâm Hủ thế mà lại gọi điện cho cô.
Lúc ấy Trình Thư Nặc đang thảo luận chi tiết đề án của khoa học kĩ thuật Chính Hưng với đám Thẩm Gia Vi, Lý Mặc nên treo điện thoại, chờ đến khi nói chuyện với Thẩm Gia Vi xong, cô mới gọi lại cho Lâm Hủ.
Bên kia Lâm Hủ vẫn cười hì hì, “Chị à, hôm nay đã là thứ sáu rồi, mai là thứ bảy đó, 8 giờ ngày mai tôi tới đón chị nhé? Chúng ta đến làng du lịch vừa khéo vào giờ cơm trưa luôn, bên chị có mấy người bạn thế? Chúng ta ngồi chung một xe hay là tự bọn họ lái xe đến?”
Suýt chút nữa thì Trình Thư Nặc đã quên mất việc này, nhớ tới lần trước nhìn thấy vé vào hội sở suối nước nóng trong túi Lâm Yến, thầm nghĩ chuyện này đến tám phần là giả, “Cậu nhận bao nhiêu tiền của chú nhỏ cậu thế? 500 đồng à?”
Lâm Hủ thật sự rất kích động giải thích, “Sao thế được ạ, đâu ra 500 đồng đâu! Chú nhỏ tôi bảo người một nhà thì giảm giá 50%, nên cho 250 (chỉ ‘đồ ngốc’)!” Cậu ta có chút không vui oán giận, nói xong thì mới phát hiện mình lỡ lời, “Không phải! Tôi mới không phải là 250 (đồ ngốc), chuyện tôi thu tiền chẳng liên quan gì tới chú nhỏ của tôi hết, là bạn của tôi, bạn tôi bảo tôi đưa bạn đến chơi.”
Trình Thư Nặc cảm thấy buồn cười, “Chú nhỏ của cậu cũng đến à?”
Lâm Hủ dừng hai giây: “…Vết thương của chú ấy vẫn chưa lành, chắc không đến đâu.”
Trình Thư Nặc thầm nghĩ, vết thương của Lâm Yến chắc là vẫn chưa lành, có lẽ không đến đâu, cười đồng ý: “Vậy được rồi, ngày mai cậu tới đón tôi, những người khác bảo bọn họ sẽ tự lái xe.”
Lâm Hủ thấy Trình Thư Nặc đồng ý rồi thì vui vui vẻ vẻ cúp điện thoại.
Bởi vì bản thảo quan hệ công chúng có chút vấn đề nên thứ sáu vẫn còn vài người trong tổ ở lại tăng ca, lúc Trình Thư Nặc ra khỏi Duy Á thì đã 8 giờ tối, đến bãi đỗ xe lấy xe, cô đang định kéo cửa ra lên xe thì lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn bãi đỗ xe một vòng.
Cô nhớ tới lần trước ở dưới lầu nhà Lâm Yến, cái loại cảm giác bị người khác nhìn chăm chú này khiến cô phải dừng bước rất nhiều lần, có thể thấy được những thành phần trí thức đang tăng ca ở gần đó, cô thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, không nghĩ tiếp mà lên xe.
…
Thứ bảy, Trình Thư Nặc dậy rất sớm, sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì vừa khéo 8 giờ.
Cô xách hành lý xuống lầu, chưa được vài phút Lâm Hủ đã lái xe đến, thấy Trình Thư Nặc xách một cái vali hành lý nhỏ, cậu đẩy cửa xuống xe, giúp cô cất hành lý vào cốp.
Trình Thư Nặc ngồi vào ghế phó lái, Lâm Hủ lại ngồi vào xe, “Chị, mấy người bạn của chị đâu rồi? Bao giờ thì bọn họ đến?”
Trình Thư Nặc lướt tin nhắn, sáng nay cô đã hỏi trong nhóm rồi, ngoài Tôn Ngộ ra thì ba người khác đều bảo muốn đến.
“Bọn họ tự lái xe đến, chắc cũng tầm giữa trưa là tới nơi rồi.” Mắt cô nhìn Lâm Hủ, lại hỏi: “Bạn cậu đâu? Không phải chỉ gọi mỗi tôi đó chứ?”
Lâm Hủ nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói: “Tôi giống chú nhỏ tôi, tính tình thối, cũng không hoà đồng lắm, cho nên cũng không có bạn bè gì.” Cậu hắng giọng, lại nói: “Chị à, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã bằng lòng làm bạn tôi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ sợ “lòi đuôi” vì thế nói lảng sang chuyện khác, nhưng cậu ta lại chẳng biết phải nói cái gì, không hiểu sao lại quay về đề tài cũ, “Chị, chị cảm thấy chú nhỏ của tôi thế nào?”
Trình Thư Nặc mở cửa sổ ra một chút, tia nắng ban mai chiếu vào, ấm áp đáp trên người, “Cái gì mà thế nào?”
Lâm Hủ nghiêm túc nói: “Thì là làm bạn trai thì thế nào đó?”
Trình Thư Nặc: “Chẳng ra gì.”
Lâm Hủ gật đầu càng nghiêm túc hơn: “Đúng vậy, là người bạn trai chẳng ra sao, là chồng là hợp nhất.”
Trình Thư Nặc: “…” Đây là cái logic gì thế này?
Phía trước đúng lúc đèn đỏ, Lâm Hủ quay đầu nhìn Trình Thư Nặc, “Tôi cảm thấy chị và chú nhỏ tôi rất hợp.” Cậu ta nhớ tới lời Trình Thư Nặc nói lần trước, quan tâm hỏi, “Chị phải hướng về phía trước, những chuyện quá khứ đã qua rồi thì cho qua thôi, ai mà chẳng có mối tình đầu là một tên đàn ông thối tha chứ.”
Trình Thư Nặc nghe đến đó thì bỗng bật cười, “Lâm Hủ, chú nhỏ cậu không nói cho cậu biết quan hệ giữa tôi và anh ta hả?”
Lâm Hủ gật gật đầu, nói như lẽ đương nhiên: “Tuy rằng chú nhỏ tôi chưa nói, nhưng tôi cũng có thể đoán được mà, tôi có ngốc đâu.”
“Đoán được cái gì?”
“Chị và chú nhỏ tôi đều học đại học An Thành, năm đó chị thích chú nhỏ tôi, bắt đầu điên cuồng theo đuổi chú nhỏ tôi, nhưng mà chú nhỏ tôi không thích chị, chị đau lòng muốn chết lao vào vòng ôm của người đàn ông khác, kết quả gặp phải người không tốt, đụng trúng tên đàn ông thối tha, từ đó canh cánh trong lòng. Nhiều năm sau, chú nhỏ tôi lại gặp lại chị lần nữa, phát hiện ra cô gái năm đó mình từ chối thế mà lại là đối tượng xem mắt của cháu trai mình, lòng sinh ghen ghét, chú ấy là tên biến thái, nên mặt dày vô liêm sỉ vác đao cướp tình*, còn mẹ nó dùng tiền dụ dỗ tôi, phá huỷ tôi…”
(*) Nguyên văn là “hoành đao đoạt ái”: chỉ việc người thứ ba vô duyên nhảy vào đoạt tình cảm người khác. (cre: hoasinhanhca.wordpress.com)
Cậu ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói hết mấy chữ cuối cùng.
“…Cậu có thể im mồm được rồi.”
Lâm Hủ quả nhiên dừng lại, nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, do dự nói: “Chị à, tôi cho rằng không bao giờ có thể được gọi chị là chị nữa, chú nhỏ tôi không cho tôi gọi chị là chị, chú ấy nói tạm thời cứ gọi là Trình Thư Nặc trước, chờ sau này có thay đổi rồi thì chú ấy sẽ thông báo sau.”
“Anh ta nói lúc nào thế?”
Lâm Hủ: “Thì chính là tuần Sáng Thế tổ chức tiệc mừng công đó, chị uống say, chú ấy giậu đổ bìm leo đưa chị về nhà ở qua đêm.”
Trình Thư Nặc: “…”
Sao Lâm Hủ lại thế này? Sao mà cái nên biết thì không biết, cái không nên biết thì lại biết hết vậy?
Cái gì gọi là về nhà ở qua đêm hả?
Trình Thư Nặc không muốn nói nữa, tầm mắt cô phiêu đãng ở bên ngoài cửa sổ, tốc độ xe tăng lên, gió từ cửa sổ cuốn vào, thổi bay tờ giấy đang để trên giá, vừa khéo lại bay xuống chỗ đùi Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc nhặt lên, đang chuẩn bị để đồ về chỗ cũ thì ánh mắt lại nhìn thấy cái tên quen thuộc, cô không kìm được mở ra.
Là một tờ bệnh án, Lâm Yến, đăng kí nam khoa.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc nhanh chóng lướt xuống xem mấy lần, đều là một vài từ thuật ngữ chuyên nghiệp dày đặc, thoạt nhìn cực kì nghiêm trọng, Trình Thư Nặc đọc có hơi không hiểu, nhưng vẫn có thể nắm được mấy từ mấu chốt.
Rối loạn chức năng tình dục, xuất tinh sớm, ít tinh dịch.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc lén liếc nhìn Lâm Hủ, thấy cậu ta đang vừa vui vui vẻ vẻ hát ca vừa lái xe, chuyện vừa nhạy cảm vừa bí mật thế này, cô cũng không nên hỏi cái gì, đành phải im lặng xếp chồng bệnh án lại, đặt lại lên giá điều khiển.
Lâm Hủ bảo là nếu không kẹt xe thì chắc khoảng hơn hai giờ là sẽ đến làng du lịch suối nước nóng.
Trong thành phố không thể đi nhanh được, khi Lâm Hủ chạy lên đường cao tốc, tâm trạng Trình Thư Nặc vẫn luôn có chút không yên, lần trước cô đá Lâm Yến hai cước, sau đó Lâm Hủ lại đăng tấm ảnh chụp phòng khám bệnh viện số ba, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?
Cô nhịn một lúc lâu, có chút không kìm được nên thử hỏi: “Hai ngày trước cậu làm gì ở bệnh viện thế?”
Lâm Hủ thoáng chốc nhớ lại, lần trước cậu ta đến bệnh viện làm giấy chứng nhận giúp Lâm Yến đó, sáng sớm thứ bảy Lâm Yến liền gọi điện thoại cho cậu ta, bảo là muốn đi khám nam khoa, còn muốn tìm một nơi có thể làm giả chứng nhận.
Nhưng mà đến hai ngày trước khi cậu ta liên lạc với chuyên gia khám bệnh cho Lâm Yến rồi, cũng đã làm xong giấy chứng nhận giả rồi, thì Lâm Yến lại bảo không cần nữa, cậu ta làm xong mọi việc một cách hoàn mĩ rồi, kết quả chú nhỏ chẳng có đến một câu cảm ơn, thậm chí còn ghét bỏ cậu ta xen vào chuyện người khác.
Lâm Hủ vẫn còn hơi tức giận, cậu ta cũng chẳng giấu nữa,”Hai ngày trước à? Làm chút chuyện giúp chú nhỏ tôi đó.”
“Làm cái gì vậy?”
“Tìm một ông cụ chuyên gia khám nam khoa làm giấy chứng nhận, bạn bè với đồng nghiệp của mẹ tôi.”
Lâm Hủ liếc mắt sang ghế phó lái, nhìn thấy tờ chứng nhận giả thì nhanh chóng lấy qua, nhét vào hộp để đồ chỗ ghế lái, cậu không muốn người khác coi thường chú nhỏ của mình, đàn ông mà có vấn đề ở mặt này thật sự rất mất mặt, không chỉ chú nhỏ mất mặt mà ngay cả cậu cũng cảm thấy mất mặt, không chỉ cậu cảm thấy mất mặt, mà ngay cả bố cậu ta cũng thấy mất mặt, mặt mũi của toàn bộ nhà họ Lâm đều đem đi quét rác hết.
Đáy lòng Lâm Hủ thở dài, sau đó lại vì che giấu nên nghiêm túc nói: “Trình Thư Nặc, chị hỏi cái này làm gì thế?”
Lần đầu tiên Trình Thư Nặc bị Lâm Hủ gọi cả tên lẫn họ, nghe thấy doạ cho cô nhảy dựng, “Cậu đừng có gọi tôi nghiêm trang như thế, gọi chị là được rồi.”
“Khó mà làm được lắm, TrìnhThư Nặc, Trình Thư Nặc, chú nhỏ tôi nói rồi, không được gọi chị là chị, chỉ cho kêu tên.”
“Cậu có thể đừng cứ nhắc tới anh ta không?”
“Vừa nãy là chị nhắc tới trước mà, Trình Thư Nặc, chị đừng có mà đổ oan cho tôi!”
“…”
Cô sai rồi, hai người chú cháu này đều chẳng phải người bình thường, Lâm Hủ còn khó trị hơn cả Tống Diệc Dương nữa.
…
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, một tiếng sau, sau khi đi qua một trạm dịch vụ cao tốc thì Lâm Hủ tấp xe vào một bên lề dừng lại, Trình Thư Nặc cho rằng cậu muốn đi vệ sinh nên cũng không hỏi nhiều.
Cô ngồi trên xe không xuống, di động trong túi khẽ rung lên.
Là Tôn Ngộ.
Trình Thư Nặc cúi đầu nhìn mấy lần, Tôn Ngộ gửi một tin nhắn không khác một bài tiểu luận là bao, lời nói lên án một cách kịch liệt Lâm Yến tồi tệ bao nhiêu, bảo cô nhất định phải cách xa anh một chút.
Trình Thư Nặc cất di động, bỗng cảm thấy ngồi trong khoang xe có hơi nhàm chán, cô đẩy cửa xe ra đi xuống, rồi thò người vào trong xe lấy bật lửa và thuốc lá ra.
Cô dựa vào cửa xe, đốt cho mình điếu thuốc.
Vụ án của Tôn Chí Thành, cô chỉ biết sơ sơ, Lâm Yến không nói gì nhiều, dù nói thế nào thì Tôn Chí Thành vẫn là một người đáng thương, Tôn Ngộ có thể bước đến vị trí như bây giờ đã phải cố gắng rất nhiều mới cạnh tranh được.
Bởi vì sai lầm của cảnh sát mà gián tiếp phá huỷ một gia đình, có lẽ hơn cả thế, thái độ Lâm Yến cũng không khó coi, bố Lâm Yến cũng đã chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi vì vụ án của Tôn Chí Thành.
Lâm Yến tồi tệ thế nào thì cũng không xác định được, sợi dây liên hệ giữa anh và Tôn Ngộ xa không với tới nổi, Lâm Yến vẫn có chuyện giấu diếm, nói một nửa giấu một nửa là cách xử lí của anh từ trước tới giờ.
Nếu thời gian quay ngược trở lại, nếu là mấy năm trước, có lẽ ngay cả nửa câu anh cũng không ho he, anh là một người quá mức kiềm chế.
Trình Thư Nặc quen biết Lâm Yến cũng gần sáu năm rồi, tuy rằng có ba năm là hoàn toàn không liên lạc gì, nhưng với hiểu biết của cô về Lâm Yến, anh không thể nào làm chuyện quá đáng gì với Tôn Ngộ được, mà thái độ thù địch của Tôn Ngộ đối với Lâm Yến, cũng không phải là không thể hiểu được.
Vụ án của Tôn Chí Thành, không chỉ Tôn Ngộ, mà có lẽ Lâm Yến cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, cô nhớ rõ mình đã từng hỏi Lâm Yến vì sao lại học luật.
Lúc ấy anh đang làm việc, nghe cô hỏi thế thì im lặng rất lâu, Trình Thư Nặc cho rằng anh sẽ không nói mấy câu tình cảm vớ vẩn gì, kết quả đợi một lúc lâu, anh chỉ nói rất tuỳ ý, chỉ là muốn học một thứ gì đó thôi, học gì thì cũng như nhau cả.
Vẫn là phong cách của Lâm Yến, nói cũng như không.
Cho tới bây giờ, cô dường như đã hiểu được lúc đó vì sao Lâm Yến lại im lặng lâu như vậy.
Trình Thư Nặc phủi phủi khói bụi, không biết làm sao lại có chút muốn cười, nhưng cô vừa mới nhấp khoé miệng thì cánh tay kẹp điếu thuốc bỗng bị người nắm lấy, ngón tay cô khẽ run, suýt chút nữa thì bị tàn thuốc đốt phải tóc, trong vòng một giây ngón tay linh hoạt của đối phương vòng một cái lấy đi điếu thuốc giữa ngón tay cô.
Trình Thư Nặc dựa cửa xe không nhúc nhích, hơi ngước mắt nhìn anh, “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói của cô không nghe ra được mừng giận, không bất ngờ, cũng không bài xích.
Ngón tay Lâm Yến vuốt ve đầu lọc, trên đó còn có dấu son môi nhạt màu, anh dụi điếu thuốc lên cửa xe dập tắt, tàn thuốc trượt xuống từ cửa xe hoà lẫn với sợi thuốc màu nâu chưa đốt.
Anh ngước mắt, nhìn vào mắt Trình Thư Nặc, giọng điệu lành lạnh nói: “Hút ít thôi, lần trước anh từng thử rồi, mùi vị của cái thứ này chẳng ra sao cả.”
Anh thanh thanh đạm đạm nói một câu, bản thân thì bước về phía thùng rác ở phía ngoài.
Đôi tay Trình Thư Nặc bỏ vào túi áo khoác, nâng cằm nhìn bóng dáng Lâm Yến.
Vẫn là áo gió màu đen như trước, dáng người hiện rõ, lộ ra một nửa cái cổ trắng nõn, từ đầu đến chân dường như chỉ có hai màu đen trắng, hợp với vẻ mặt lúc nào cũng nhạt nhẽo của anh, càng thể hiện sự xa cách.
Anh đã ném tàn thuốc xoay người, không nhanh không chậm đi về phía cô, mặt mày vẫn lạnh nhạt như trước, sắc mặt không gợn sóng, Trình Thư Nặc cảm thấy mất hứng, vừa định dời ánh mắt thì Lâm Yến lại nhếch khoé miệng nở nụ cười thản nhiên với cô.
Ánh mắt Trình Thư Nặc dừng lại, nhìn anh đi đến, “Anh cười cái gì?”
Lâm Yến đứng cách cô một bước, đôi mắt anh đen láy trong trẻo, thản nhiên nói: “Không cười gì cả, chỉ là vừa rồi nhìn em thì cảm thấy khá xinh đẹp.”
Trình Thư Nặc làm sao cũng không ngờ được sẽ nghe thấy được đáp án như vậy, cô tự nhận bản thân đã tu luyện thành tinh rồi nhưng thế mà đột nhiên lại bị một câu này của Lâm Yến làm cho khuôn mặt hơi đỏ lên.
Cô muốn xoá đi sự mất tự nhiên, cố ý châm chọc anh, “Luật sư Lâm, từ khi nào mà anh lại nói năng ngọt xớt như thế vậy?”
Lâm Yến nghe thấy trong giọng nói cô thoáng có ý trào phúng, ngược lại cũng chẳng tức giận, đáy mắt chứa chút ý cười, “Anh nghe người ta nói, theo đuổi con gái thì phải dẻo miệng một tý.”
Trình Thư Nặc nhìn anh hỏi, “Nghe ai nói?”
Lâm Yến đối mặt với cô, “Mấy người bạn trai cũ của em.”
“Vậy bọn họ đã nói với anh chưa, rằng tôi không thích đàn ông già lớn tuổi, tính tình thối, lại còn hung dữ, tiếc thật đấy, anh chẳng có cái nào phù hợp cả.”
“Không có, nhưng Lâm Hủ có nói với anh rồi.” Lâm Yến nói đúng sự thật, nhớ tới ngày ấy ở quán bar thì bổ sung: “Sau này không được đi xem mắt nữa.”
Anh nói quá mức hùng hồn, Trình Thư Nặc nhướng mày, giọng điệu có chút nghiền ngẫm, “Đại luật sư đúng thật là hoàn toàn chẳng xem mình là người ngoài, hình như tôi không đồng ý với anh chuyện gì cả đúng chứ?”
Lâm Yến thản nhiên “Ừ” một tiếng, “Đúng là không đồng ý chuyện gì.”
Trình Thư Nặc chẹp chẹp miệng với anh, “Vậy thì hình như là anh quản hơi nhiều rồi đó.”
Cô nói xong, Lâm Yến vẫn chưa nói gì mà lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt lại từ từ trở nên mềm mại.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, làm cho lọn tóc hai bên tai cô bay lên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tiết trời mùa đông rất hiếm khi đẹp được thế này.
Ánh mặt trời toả xuống người hai người, đường cong khuôn mặt dịu dàng, nơi khoé mắt đuôi mày đều là những chùm sáng nhỏ vụn lóng lánh, còn có cả tia sáng ánh lên nơi đáy mắt.
Trình Thư Nặc duỗi tay sửa lại mái tóc bị gió thổi phất lên, Lâm Yến chủ động nắm lấy tay cô, cánh tay Trình Thư Nặc cứng đờ, đang định rút về thì Lâm Yến lại kéo tay cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, tiếng nói hơi thấp xuống, “Tiểu Nặc, vết thương của anh vẫn chưa lành…cũng chỉ đang cố gắng theo đuổi em mà thôi.”
Trình Thư Nặc nhớ đến tờ bệnh án vừa nãy ở trên xe, quả thật rất thảm, nhưng mà không thể hoàn toàn trách cô được chứ.
Trình Thư Nặc đang chuẩn bị đẩy anh ra, Lâm Yến lại đột nhiên dựa vào người cô, đầu đặt trên vai cô, vẻ mặt Trình Thư Nặc có chút không nhịn nổi, đành phải ra oai mắng chửi: “Anh…cút ngay.”
Đầu Lâm Yến gối lên vai Trình Thư Nặc, anh dùng gò má cọ cọ cần cổ cô, rồi hơi ấm ức nói: “Chúng ta đã không gặp rất nhiều ngày rồi, em không thể quan tâm anh một chút trước được sao?”
“…”
“Em lạnh nhạt như vậy, anh cũng sẽ đau lòng đó.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Thư Nặc: “Không thể!”
Trình Thư Nặc: “Đau lòng là tốt nhất!”
Trình Thư Nặc: “Nhưng mà, bệnh của anh thật sự không thể nghiêm trọng được đâu, mặt mũi của nhà họ Lâm sẽ bị ném không còn mảnh nào mất!”
Lâm Yến: “Lâm Hủ, cháu ra đây, chú chơi chết cháu!”
Lâm Hủ: “Đâu có liên quan gì tới cháu đâu? Chú cái người này đã vác đao cướp tình thì thôi đi lại còn mẹ nó lợi dụng cháu!”
Thế nhưng thật ra thỉnh thoảng Lâm Yến vẫn sẽ nhắn tin cho cô, đều là một vài việc nhỏ nhặt thường ngày, Trình Thư Nặc chỉ đọc chứ rất ít khi trả lời.
Dường như Lâm Yến cũng chẳng thèm để ý, cho dù là cô lạnh nhạt hay là làm qua loa cho có thì cứ cách một khoảng thời gian anh vẫn sẽ luôn chủ động nhắn tin cho cô.
Trước khi ngủ Trình Thư Nặc đọc được tin nhắn của Lâm Yến, cũng rất cảm thán, không biết từ bao giờ cô và Lâm Yến đã hoán đổi vị trí cho nhau, trái lại không phải là cô cố ý thờ ơ với anh, chỉ là cô thật sự chẳng có chút hứng thú tán gẫu nào, nhất là với Lâm Yến.
Tuần này mọi người đều rất bận, đồng thời cũng không có lòng nghĩ đến chuyện gì khác.
Thế nhưng mỗi ngày Lâm Hủ lại “đúng lúc, đúng thời điểm” tìm cô, từ những chuyện nhỏ như giữa trưa ăn gì cho đến những chuyện lớn như tối nay đi đâu, chuyện gì cũng hỏi, có đôi khi Trình Thư Nặc bị hỏi đến phiền, giọng điệu không tốt thì Lâm Hủ sẽ ấm ấm ức ức nói, chị, chị hung dữ với tôi thế làm gì, tôi chỉ muốn hỏi chút thôi mà.
Trình Thư Nặc: “…”
Nói thật thì, nếu Lâm Hủ không phải là cháu trai của Lâm Yến thì quả thật cô còn thấy khá hứng thú, so với người chú nhỏ cao ngạo lạnh lùng của cậu ta thì tên nhóc này không biết đáng yêu hơn bao nhiêu.
Vì thế Trình Thư Nặc có chút nhàm chán quét vòng bạn bè, đúng lúc nhìn thấy trạng thái của Lâm Hủ, thấy cậu ta chụp một tấm ảnh phòng khám, nơi định vị là bệnh viện nam khoa số ba.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Trình Thư Nặc nhắn tin riêng cho Lâm Hủ, quan tâm hỏi mấy câu.
Trình Thư Nặc: “Cậu bị sao vậy?”
Lâm Hủ gần như là nhắn lại sau một giây, nói như vừa thấy chuyện lạ gì đó.
Lâm Hủ: “Không phải tôi, là chú nhỏ của tôi có chuyện.”
Trình Thư Nặc: “Chú nhỏ của cậu bị sao vậy?”
Đầu tiên Lâm Hủ gửi một cái icon vẻ mặt cực kì đau đớn, sau đó gõ câu tiếp theo.
Lâm Hủ: “Chị à, khám nam khoa thì còn có thể bị gì nữa? Chú nhỏ của tôi…Ài, không nói nữa không nói nữa, mấy chuyện đau lòng này thì nói làm gì.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến bị sao vậy nhỉ?
Theo thực tế mà nói, đó chỉ là những vết thương ngoài da, chỉ cần không đụng vào nước rồi bôi thuốc đúng giờ thì về cơ bản sẽ không có vấn đề gì, Trình Thư Nặc không nghĩ tiếp nữa, không lâu sau Lâm Hủ thế mà lại gọi điện cho cô.
Lúc ấy Trình Thư Nặc đang thảo luận chi tiết đề án của khoa học kĩ thuật Chính Hưng với đám Thẩm Gia Vi, Lý Mặc nên treo điện thoại, chờ đến khi nói chuyện với Thẩm Gia Vi xong, cô mới gọi lại cho Lâm Hủ.
Bên kia Lâm Hủ vẫn cười hì hì, “Chị à, hôm nay đã là thứ sáu rồi, mai là thứ bảy đó, 8 giờ ngày mai tôi tới đón chị nhé? Chúng ta đến làng du lịch vừa khéo vào giờ cơm trưa luôn, bên chị có mấy người bạn thế? Chúng ta ngồi chung một xe hay là tự bọn họ lái xe đến?”
Suýt chút nữa thì Trình Thư Nặc đã quên mất việc này, nhớ tới lần trước nhìn thấy vé vào hội sở suối nước nóng trong túi Lâm Yến, thầm nghĩ chuyện này đến tám phần là giả, “Cậu nhận bao nhiêu tiền của chú nhỏ cậu thế? 500 đồng à?”
Lâm Hủ thật sự rất kích động giải thích, “Sao thế được ạ, đâu ra 500 đồng đâu! Chú nhỏ tôi bảo người một nhà thì giảm giá 50%, nên cho 250 (chỉ ‘đồ ngốc’)!” Cậu ta có chút không vui oán giận, nói xong thì mới phát hiện mình lỡ lời, “Không phải! Tôi mới không phải là 250 (đồ ngốc), chuyện tôi thu tiền chẳng liên quan gì tới chú nhỏ của tôi hết, là bạn của tôi, bạn tôi bảo tôi đưa bạn đến chơi.”
Trình Thư Nặc cảm thấy buồn cười, “Chú nhỏ của cậu cũng đến à?”
Lâm Hủ dừng hai giây: “…Vết thương của chú ấy vẫn chưa lành, chắc không đến đâu.”
Trình Thư Nặc thầm nghĩ, vết thương của Lâm Yến chắc là vẫn chưa lành, có lẽ không đến đâu, cười đồng ý: “Vậy được rồi, ngày mai cậu tới đón tôi, những người khác bảo bọn họ sẽ tự lái xe.”
Lâm Hủ thấy Trình Thư Nặc đồng ý rồi thì vui vui vẻ vẻ cúp điện thoại.
Bởi vì bản thảo quan hệ công chúng có chút vấn đề nên thứ sáu vẫn còn vài người trong tổ ở lại tăng ca, lúc Trình Thư Nặc ra khỏi Duy Á thì đã 8 giờ tối, đến bãi đỗ xe lấy xe, cô đang định kéo cửa ra lên xe thì lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn bãi đỗ xe một vòng.
Cô nhớ tới lần trước ở dưới lầu nhà Lâm Yến, cái loại cảm giác bị người khác nhìn chăm chú này khiến cô phải dừng bước rất nhiều lần, có thể thấy được những thành phần trí thức đang tăng ca ở gần đó, cô thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, không nghĩ tiếp mà lên xe.
…
Thứ bảy, Trình Thư Nặc dậy rất sớm, sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì vừa khéo 8 giờ.
Cô xách hành lý xuống lầu, chưa được vài phút Lâm Hủ đã lái xe đến, thấy Trình Thư Nặc xách một cái vali hành lý nhỏ, cậu đẩy cửa xuống xe, giúp cô cất hành lý vào cốp.
Trình Thư Nặc ngồi vào ghế phó lái, Lâm Hủ lại ngồi vào xe, “Chị, mấy người bạn của chị đâu rồi? Bao giờ thì bọn họ đến?”
Trình Thư Nặc lướt tin nhắn, sáng nay cô đã hỏi trong nhóm rồi, ngoài Tôn Ngộ ra thì ba người khác đều bảo muốn đến.
“Bọn họ tự lái xe đến, chắc cũng tầm giữa trưa là tới nơi rồi.” Mắt cô nhìn Lâm Hủ, lại hỏi: “Bạn cậu đâu? Không phải chỉ gọi mỗi tôi đó chứ?”
Lâm Hủ nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói: “Tôi giống chú nhỏ tôi, tính tình thối, cũng không hoà đồng lắm, cho nên cũng không có bạn bè gì.” Cậu hắng giọng, lại nói: “Chị à, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã bằng lòng làm bạn tôi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ sợ “lòi đuôi” vì thế nói lảng sang chuyện khác, nhưng cậu ta lại chẳng biết phải nói cái gì, không hiểu sao lại quay về đề tài cũ, “Chị, chị cảm thấy chú nhỏ của tôi thế nào?”
Trình Thư Nặc mở cửa sổ ra một chút, tia nắng ban mai chiếu vào, ấm áp đáp trên người, “Cái gì mà thế nào?”
Lâm Hủ nghiêm túc nói: “Thì là làm bạn trai thì thế nào đó?”
Trình Thư Nặc: “Chẳng ra gì.”
Lâm Hủ gật đầu càng nghiêm túc hơn: “Đúng vậy, là người bạn trai chẳng ra sao, là chồng là hợp nhất.”
Trình Thư Nặc: “…” Đây là cái logic gì thế này?
Phía trước đúng lúc đèn đỏ, Lâm Hủ quay đầu nhìn Trình Thư Nặc, “Tôi cảm thấy chị và chú nhỏ tôi rất hợp.” Cậu ta nhớ tới lời Trình Thư Nặc nói lần trước, quan tâm hỏi, “Chị phải hướng về phía trước, những chuyện quá khứ đã qua rồi thì cho qua thôi, ai mà chẳng có mối tình đầu là một tên đàn ông thối tha chứ.”
Trình Thư Nặc nghe đến đó thì bỗng bật cười, “Lâm Hủ, chú nhỏ cậu không nói cho cậu biết quan hệ giữa tôi và anh ta hả?”
Lâm Hủ gật gật đầu, nói như lẽ đương nhiên: “Tuy rằng chú nhỏ tôi chưa nói, nhưng tôi cũng có thể đoán được mà, tôi có ngốc đâu.”
“Đoán được cái gì?”
“Chị và chú nhỏ tôi đều học đại học An Thành, năm đó chị thích chú nhỏ tôi, bắt đầu điên cuồng theo đuổi chú nhỏ tôi, nhưng mà chú nhỏ tôi không thích chị, chị đau lòng muốn chết lao vào vòng ôm của người đàn ông khác, kết quả gặp phải người không tốt, đụng trúng tên đàn ông thối tha, từ đó canh cánh trong lòng. Nhiều năm sau, chú nhỏ tôi lại gặp lại chị lần nữa, phát hiện ra cô gái năm đó mình từ chối thế mà lại là đối tượng xem mắt của cháu trai mình, lòng sinh ghen ghét, chú ấy là tên biến thái, nên mặt dày vô liêm sỉ vác đao cướp tình*, còn mẹ nó dùng tiền dụ dỗ tôi, phá huỷ tôi…”
(*) Nguyên văn là “hoành đao đoạt ái”: chỉ việc người thứ ba vô duyên nhảy vào đoạt tình cảm người khác. (cre: hoasinhanhca.wordpress.com)
Cậu ta gần như là nghiến răng nghiến lợi nói hết mấy chữ cuối cùng.
“…Cậu có thể im mồm được rồi.”
Lâm Hủ quả nhiên dừng lại, nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, do dự nói: “Chị à, tôi cho rằng không bao giờ có thể được gọi chị là chị nữa, chú nhỏ tôi không cho tôi gọi chị là chị, chú ấy nói tạm thời cứ gọi là Trình Thư Nặc trước, chờ sau này có thay đổi rồi thì chú ấy sẽ thông báo sau.”
“Anh ta nói lúc nào thế?”
Lâm Hủ: “Thì chính là tuần Sáng Thế tổ chức tiệc mừng công đó, chị uống say, chú ấy giậu đổ bìm leo đưa chị về nhà ở qua đêm.”
Trình Thư Nặc: “…”
Sao Lâm Hủ lại thế này? Sao mà cái nên biết thì không biết, cái không nên biết thì lại biết hết vậy?
Cái gì gọi là về nhà ở qua đêm hả?
Trình Thư Nặc không muốn nói nữa, tầm mắt cô phiêu đãng ở bên ngoài cửa sổ, tốc độ xe tăng lên, gió từ cửa sổ cuốn vào, thổi bay tờ giấy đang để trên giá, vừa khéo lại bay xuống chỗ đùi Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc nhặt lên, đang chuẩn bị để đồ về chỗ cũ thì ánh mắt lại nhìn thấy cái tên quen thuộc, cô không kìm được mở ra.
Là một tờ bệnh án, Lâm Yến, đăng kí nam khoa.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc nhanh chóng lướt xuống xem mấy lần, đều là một vài từ thuật ngữ chuyên nghiệp dày đặc, thoạt nhìn cực kì nghiêm trọng, Trình Thư Nặc đọc có hơi không hiểu, nhưng vẫn có thể nắm được mấy từ mấu chốt.
Rối loạn chức năng tình dục, xuất tinh sớm, ít tinh dịch.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc lén liếc nhìn Lâm Hủ, thấy cậu ta đang vừa vui vui vẻ vẻ hát ca vừa lái xe, chuyện vừa nhạy cảm vừa bí mật thế này, cô cũng không nên hỏi cái gì, đành phải im lặng xếp chồng bệnh án lại, đặt lại lên giá điều khiển.
Lâm Hủ bảo là nếu không kẹt xe thì chắc khoảng hơn hai giờ là sẽ đến làng du lịch suối nước nóng.
Trong thành phố không thể đi nhanh được, khi Lâm Hủ chạy lên đường cao tốc, tâm trạng Trình Thư Nặc vẫn luôn có chút không yên, lần trước cô đá Lâm Yến hai cước, sau đó Lâm Hủ lại đăng tấm ảnh chụp phòng khám bệnh viện số ba, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?
Cô nhịn một lúc lâu, có chút không kìm được nên thử hỏi: “Hai ngày trước cậu làm gì ở bệnh viện thế?”
Lâm Hủ thoáng chốc nhớ lại, lần trước cậu ta đến bệnh viện làm giấy chứng nhận giúp Lâm Yến đó, sáng sớm thứ bảy Lâm Yến liền gọi điện thoại cho cậu ta, bảo là muốn đi khám nam khoa, còn muốn tìm một nơi có thể làm giả chứng nhận.
Nhưng mà đến hai ngày trước khi cậu ta liên lạc với chuyên gia khám bệnh cho Lâm Yến rồi, cũng đã làm xong giấy chứng nhận giả rồi, thì Lâm Yến lại bảo không cần nữa, cậu ta làm xong mọi việc một cách hoàn mĩ rồi, kết quả chú nhỏ chẳng có đến một câu cảm ơn, thậm chí còn ghét bỏ cậu ta xen vào chuyện người khác.
Lâm Hủ vẫn còn hơi tức giận, cậu ta cũng chẳng giấu nữa,”Hai ngày trước à? Làm chút chuyện giúp chú nhỏ tôi đó.”
“Làm cái gì vậy?”
“Tìm một ông cụ chuyên gia khám nam khoa làm giấy chứng nhận, bạn bè với đồng nghiệp của mẹ tôi.”
Lâm Hủ liếc mắt sang ghế phó lái, nhìn thấy tờ chứng nhận giả thì nhanh chóng lấy qua, nhét vào hộp để đồ chỗ ghế lái, cậu không muốn người khác coi thường chú nhỏ của mình, đàn ông mà có vấn đề ở mặt này thật sự rất mất mặt, không chỉ chú nhỏ mất mặt mà ngay cả cậu cũng cảm thấy mất mặt, không chỉ cậu cảm thấy mất mặt, mà ngay cả bố cậu ta cũng thấy mất mặt, mặt mũi của toàn bộ nhà họ Lâm đều đem đi quét rác hết.
Đáy lòng Lâm Hủ thở dài, sau đó lại vì che giấu nên nghiêm túc nói: “Trình Thư Nặc, chị hỏi cái này làm gì thế?”
Lần đầu tiên Trình Thư Nặc bị Lâm Hủ gọi cả tên lẫn họ, nghe thấy doạ cho cô nhảy dựng, “Cậu đừng có gọi tôi nghiêm trang như thế, gọi chị là được rồi.”
“Khó mà làm được lắm, TrìnhThư Nặc, Trình Thư Nặc, chú nhỏ tôi nói rồi, không được gọi chị là chị, chỉ cho kêu tên.”
“Cậu có thể đừng cứ nhắc tới anh ta không?”
“Vừa nãy là chị nhắc tới trước mà, Trình Thư Nặc, chị đừng có mà đổ oan cho tôi!”
“…”
Cô sai rồi, hai người chú cháu này đều chẳng phải người bình thường, Lâm Hủ còn khó trị hơn cả Tống Diệc Dương nữa.
…
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, một tiếng sau, sau khi đi qua một trạm dịch vụ cao tốc thì Lâm Hủ tấp xe vào một bên lề dừng lại, Trình Thư Nặc cho rằng cậu muốn đi vệ sinh nên cũng không hỏi nhiều.
Cô ngồi trên xe không xuống, di động trong túi khẽ rung lên.
Là Tôn Ngộ.
Trình Thư Nặc cúi đầu nhìn mấy lần, Tôn Ngộ gửi một tin nhắn không khác một bài tiểu luận là bao, lời nói lên án một cách kịch liệt Lâm Yến tồi tệ bao nhiêu, bảo cô nhất định phải cách xa anh một chút.
Trình Thư Nặc cất di động, bỗng cảm thấy ngồi trong khoang xe có hơi nhàm chán, cô đẩy cửa xe ra đi xuống, rồi thò người vào trong xe lấy bật lửa và thuốc lá ra.
Cô dựa vào cửa xe, đốt cho mình điếu thuốc.
Vụ án của Tôn Chí Thành, cô chỉ biết sơ sơ, Lâm Yến không nói gì nhiều, dù nói thế nào thì Tôn Chí Thành vẫn là một người đáng thương, Tôn Ngộ có thể bước đến vị trí như bây giờ đã phải cố gắng rất nhiều mới cạnh tranh được.
Bởi vì sai lầm của cảnh sát mà gián tiếp phá huỷ một gia đình, có lẽ hơn cả thế, thái độ Lâm Yến cũng không khó coi, bố Lâm Yến cũng đã chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi vì vụ án của Tôn Chí Thành.
Lâm Yến tồi tệ thế nào thì cũng không xác định được, sợi dây liên hệ giữa anh và Tôn Ngộ xa không với tới nổi, Lâm Yến vẫn có chuyện giấu diếm, nói một nửa giấu một nửa là cách xử lí của anh từ trước tới giờ.
Nếu thời gian quay ngược trở lại, nếu là mấy năm trước, có lẽ ngay cả nửa câu anh cũng không ho he, anh là một người quá mức kiềm chế.
Trình Thư Nặc quen biết Lâm Yến cũng gần sáu năm rồi, tuy rằng có ba năm là hoàn toàn không liên lạc gì, nhưng với hiểu biết của cô về Lâm Yến, anh không thể nào làm chuyện quá đáng gì với Tôn Ngộ được, mà thái độ thù địch của Tôn Ngộ đối với Lâm Yến, cũng không phải là không thể hiểu được.
Vụ án của Tôn Chí Thành, không chỉ Tôn Ngộ, mà có lẽ Lâm Yến cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, cô nhớ rõ mình đã từng hỏi Lâm Yến vì sao lại học luật.
Lúc ấy anh đang làm việc, nghe cô hỏi thế thì im lặng rất lâu, Trình Thư Nặc cho rằng anh sẽ không nói mấy câu tình cảm vớ vẩn gì, kết quả đợi một lúc lâu, anh chỉ nói rất tuỳ ý, chỉ là muốn học một thứ gì đó thôi, học gì thì cũng như nhau cả.
Vẫn là phong cách của Lâm Yến, nói cũng như không.
Cho tới bây giờ, cô dường như đã hiểu được lúc đó vì sao Lâm Yến lại im lặng lâu như vậy.
Trình Thư Nặc phủi phủi khói bụi, không biết làm sao lại có chút muốn cười, nhưng cô vừa mới nhấp khoé miệng thì cánh tay kẹp điếu thuốc bỗng bị người nắm lấy, ngón tay cô khẽ run, suýt chút nữa thì bị tàn thuốc đốt phải tóc, trong vòng một giây ngón tay linh hoạt của đối phương vòng một cái lấy đi điếu thuốc giữa ngón tay cô.
Trình Thư Nặc dựa cửa xe không nhúc nhích, hơi ngước mắt nhìn anh, “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói của cô không nghe ra được mừng giận, không bất ngờ, cũng không bài xích.
Ngón tay Lâm Yến vuốt ve đầu lọc, trên đó còn có dấu son môi nhạt màu, anh dụi điếu thuốc lên cửa xe dập tắt, tàn thuốc trượt xuống từ cửa xe hoà lẫn với sợi thuốc màu nâu chưa đốt.
Anh ngước mắt, nhìn vào mắt Trình Thư Nặc, giọng điệu lành lạnh nói: “Hút ít thôi, lần trước anh từng thử rồi, mùi vị của cái thứ này chẳng ra sao cả.”
Anh thanh thanh đạm đạm nói một câu, bản thân thì bước về phía thùng rác ở phía ngoài.
Đôi tay Trình Thư Nặc bỏ vào túi áo khoác, nâng cằm nhìn bóng dáng Lâm Yến.
Vẫn là áo gió màu đen như trước, dáng người hiện rõ, lộ ra một nửa cái cổ trắng nõn, từ đầu đến chân dường như chỉ có hai màu đen trắng, hợp với vẻ mặt lúc nào cũng nhạt nhẽo của anh, càng thể hiện sự xa cách.
Anh đã ném tàn thuốc xoay người, không nhanh không chậm đi về phía cô, mặt mày vẫn lạnh nhạt như trước, sắc mặt không gợn sóng, Trình Thư Nặc cảm thấy mất hứng, vừa định dời ánh mắt thì Lâm Yến lại nhếch khoé miệng nở nụ cười thản nhiên với cô.
Ánh mắt Trình Thư Nặc dừng lại, nhìn anh đi đến, “Anh cười cái gì?”
Lâm Yến đứng cách cô một bước, đôi mắt anh đen láy trong trẻo, thản nhiên nói: “Không cười gì cả, chỉ là vừa rồi nhìn em thì cảm thấy khá xinh đẹp.”
Trình Thư Nặc làm sao cũng không ngờ được sẽ nghe thấy được đáp án như vậy, cô tự nhận bản thân đã tu luyện thành tinh rồi nhưng thế mà đột nhiên lại bị một câu này của Lâm Yến làm cho khuôn mặt hơi đỏ lên.
Cô muốn xoá đi sự mất tự nhiên, cố ý châm chọc anh, “Luật sư Lâm, từ khi nào mà anh lại nói năng ngọt xớt như thế vậy?”
Lâm Yến nghe thấy trong giọng nói cô thoáng có ý trào phúng, ngược lại cũng chẳng tức giận, đáy mắt chứa chút ý cười, “Anh nghe người ta nói, theo đuổi con gái thì phải dẻo miệng một tý.”
Trình Thư Nặc nhìn anh hỏi, “Nghe ai nói?”
Lâm Yến đối mặt với cô, “Mấy người bạn trai cũ của em.”
“Vậy bọn họ đã nói với anh chưa, rằng tôi không thích đàn ông già lớn tuổi, tính tình thối, lại còn hung dữ, tiếc thật đấy, anh chẳng có cái nào phù hợp cả.”
“Không có, nhưng Lâm Hủ có nói với anh rồi.” Lâm Yến nói đúng sự thật, nhớ tới ngày ấy ở quán bar thì bổ sung: “Sau này không được đi xem mắt nữa.”
Anh nói quá mức hùng hồn, Trình Thư Nặc nhướng mày, giọng điệu có chút nghiền ngẫm, “Đại luật sư đúng thật là hoàn toàn chẳng xem mình là người ngoài, hình như tôi không đồng ý với anh chuyện gì cả đúng chứ?”
Lâm Yến thản nhiên “Ừ” một tiếng, “Đúng là không đồng ý chuyện gì.”
Trình Thư Nặc chẹp chẹp miệng với anh, “Vậy thì hình như là anh quản hơi nhiều rồi đó.”
Cô nói xong, Lâm Yến vẫn chưa nói gì mà lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt lại từ từ trở nên mềm mại.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi tới, làm cho lọn tóc hai bên tai cô bay lên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tiết trời mùa đông rất hiếm khi đẹp được thế này.
Ánh mặt trời toả xuống người hai người, đường cong khuôn mặt dịu dàng, nơi khoé mắt đuôi mày đều là những chùm sáng nhỏ vụn lóng lánh, còn có cả tia sáng ánh lên nơi đáy mắt.
Trình Thư Nặc duỗi tay sửa lại mái tóc bị gió thổi phất lên, Lâm Yến chủ động nắm lấy tay cô, cánh tay Trình Thư Nặc cứng đờ, đang định rút về thì Lâm Yến lại kéo tay cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, tiếng nói hơi thấp xuống, “Tiểu Nặc, vết thương của anh vẫn chưa lành…cũng chỉ đang cố gắng theo đuổi em mà thôi.”
Trình Thư Nặc nhớ đến tờ bệnh án vừa nãy ở trên xe, quả thật rất thảm, nhưng mà không thể hoàn toàn trách cô được chứ.
Trình Thư Nặc đang chuẩn bị đẩy anh ra, Lâm Yến lại đột nhiên dựa vào người cô, đầu đặt trên vai cô, vẻ mặt Trình Thư Nặc có chút không nhịn nổi, đành phải ra oai mắng chửi: “Anh…cút ngay.”
Đầu Lâm Yến gối lên vai Trình Thư Nặc, anh dùng gò má cọ cọ cần cổ cô, rồi hơi ấm ức nói: “Chúng ta đã không gặp rất nhiều ngày rồi, em không thể quan tâm anh một chút trước được sao?”
“…”
“Em lạnh nhạt như vậy, anh cũng sẽ đau lòng đó.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Thư Nặc: “Không thể!”
Trình Thư Nặc: “Đau lòng là tốt nhất!”
Trình Thư Nặc: “Nhưng mà, bệnh của anh thật sự không thể nghiêm trọng được đâu, mặt mũi của nhà họ Lâm sẽ bị ném không còn mảnh nào mất!”
Lâm Yến: “Lâm Hủ, cháu ra đây, chú chơi chết cháu!”
Lâm Hủ: “Đâu có liên quan gì tới cháu đâu? Chú cái người này đã vác đao cướp tình thì thôi đi lại còn mẹ nó lợi dụng cháu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.