Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống
Chương 13: Mối tình đầu vương tử
Quân Tịch Nhược
17/08/2020
“Mộ Ngôn, Mộ Ngôn…”
Đang trong cơn mơ, thanh âm mơ hồ xa lạ đột nhiên vang lên ở bên tai. Thanh âm kia tựa như đang nói gì đó, thế nhưng lại không cách nào nghe rõ ràng được.
“Này, Lăng Mộ Ngôn!”
Lăng Mộ Ngôn lập tức bừng tỉnh dậy. Hắn dụi dụi con mắt, vẻ mặt không hờn giận trừng mắt nhìn bóng người mơ hồ phía trước. Chờ tới khi tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới nhìn rõ được diện mạo của đối phương.
Nam tử đối diện hé ra một khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ đủ để phần đông những nữ sinh trong trường phải thét lên chói tai, trong ánh mắt hiển lộ vẻ bướng bỉnh bất tuân, đáng tiếc chính là mái tóc của đối phương không phù hợp với thẩm mỹ của chính mình.
“… Tôi có quen cậu sao?” Ý nghĩ còn đang trong mơ hồ, Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, nghiêng đầu hỏi.
“… Cậu còn chưa tỉnh ngủ sao, Lăng Mộ Ngôn!”
“Tôi mới không quen người nào đó mang theo một cái đầu nhìn như lông quăn có màu vàng kim rực rỡ đi loạn khắp nơi như vậy.” Lăng Mộ Ngôn than thở một câu xong, liền chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ tiếp.
“…” Lông quăn… vàng kim rực rỡ? Dạ Cảnh Thần không dám tin tưởng nhìn Lăng Mộ Ngôn đang trở mình thỏa mãn ngủ, quả thực không thể tin vào lỗ tai của bản thân, cậu ta vừa nói cái gì cơ?!
“—– Lăng Mộ Ngôn, cậu mau đứng lên cho bổn đại gia! Đứng lên có nghe thấy không!” Dạ Cảnh Thần bước lên phía trước, căm giận đem Lăng Mộ Ngôn kéo lên, rống lớn.
Lăng Mộ Ngôn cái tên tiểu tử này, muốn chết sao? Muốn chết sao!
Lăng Mộ Ngôn bị quấy rầy giấc ngủ, cũng hoàn toàn không bị chọc giận (?), hắn mở ra phượng mâu đen láy yên lặng liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Thần một cái, trong ánh mắt mang theo mờ mịt. Sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, ở trong ánh mắt không thể hiểu nổi của Dạ Cảnh Thần, đột nhiên giương khóe môi lên một độ cong nhợt nhạt…
—– Phanh!
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi thu hồi nắm tay, “Thực là ồn ào.”
001 không đành lòng che đi cặp mắt. Trong câu chuyện này hình như ‘Lăng Mộ Ngôn’ rất thích ngủ, nhưng mà không biết có hiện tượng ‘áp suất thấp’ lúc rời giường hay không đi?
… Ha ha, nó cái gì cũng không biết đâu, người ta chỉ là một hệ thống quân mà thôi nha ~
“A —–! Lăng Mộ Ngôn, cậu cư nhiên đánh tớ?! Cậu nhất định là chết chắc rồi!” Dạ Cảnh Thần ôm lấy mắt phải tím bầm thành vòng, quả thực nổi giận lôi đình. Anh tức giận đánh một quyền tới trên khuôn mặt còn đang bị vây trong mờ mịt.
—– Bùm!
“… Cậu thực sự là ồn ào.” Lăng Mộ Ngôn thu hồi chân, bình tĩnh đứng lên. Một tay cắm vào trong túi quần, lãnh đạm liếc mắt nhìn nam nhân không rõ là ai đang quỳ rạp ở trên mặt đất, sau đó cất bước hướng về phía bên ngoài đi tới.
“Phì phì phì!” Dạ Cảnh Thần cố gắng ngồi dậy, phun ra cỏ ở trong miệng, ngơ ngác nhìn bóng dáng bình tĩnh đang rời đi kia, trong nháy mắt hiện lên vẻ khó tin.
Lăng Mộ Ngôn người này cơn tức ngày hôm nay sao lại lớn tới như vậy? Sẽ không sinh bệnh đi? Hay là cái chứng mất trí nhớ tổng hợp kia lại tái phát rồi? … Nhưng mà cũng không thể không biết mình là ai a? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?
Nghĩ tới đây, Dạ Cảnh Thần vội vàng đứng lên đuổi theo hướng mà Lăng Mộ Ngôn vừa rời đi, “Mộ Ngôn, cậu chờ tớ đã, đừng chạy loạn a, vạn nhất lại bị lạc đường thì phải làm sao? … Từ từ, nơi đó là ký túc xá nữ a! —– Mộ Ngôn!”
“… Đây là làm sao?” Ra khỏi rừng cây nhỏ, Lăng Mộ Ngôn đi thẳng tới một nơi xa lạ rốt cuộc cũng chịu dừng lại, hắn nghiêng đầu có chút mê mang nhìn về bốn phía. Trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhớ tới tiểu trợ thủ 001.
[… Ngôn Ngôn, cậu tỉnh táo chưa?] 001 thật cẩn thận hỏi.
“Cái gì mà tỉnh táo? Ta vẫn luôn tỉnh táo.” Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
[…] 001 lau đi mồ hôi trên trán, [Khụ, Ngôn Ngôn, cậu đã thoát ly khỏi thế giới trước, đi tới thế giới mới. Ngôn Ngôn, trước hết cậu hãy sửa sang lại trí nhớ đi a.]
Nghe vậy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút phát ngốc, thoát ly?
Về sau… sẽ không thể gặp lại được đứa ngốc rõ ràng tính cách lãnh ngạo nhưng khi ở trước mặt mình lại thường xuyên ngốc nghếch kia nữa sao?
001 muốn nói gì đó lại thôi: [Ngôn Ngôn…]
Lăng Mộ Ngôn mím môi, cười khẽ một tiếng, “Không có gì, ta chỉ là có chút không quen mà thôi.”
Cho dù là yếu ớt, Lăng Mộ Ngôn cũng tự hứa với bản thân là chỉ yếu ớt như vậy trong một lát mà thôi.
“Vậy lần này ta vẫn xuyên tới trong tiểu thuyết vườn trường?” Lăng Mộ Ngôn nhìn tin tức một lát, lên tiếng hỏi.
Lần này bối cảnh vườn trường là trường đại học, nội dung cũng là một bộ phim truyền hình nổi tiếng đã được chiếu từ khá lâu trước kia. Nữ chủ Kim Thiên Thiên có gia cảnh nghèo khó lại vô cùng lạc quan, là một cô gái cứng cỏi mạnh mẽ, bởi vì thành tích vô cùng ưu tú, cho nên đặc biệt được trúng tuyển vào Học viện quý tộc nổi danh nhất cả nước, cũng được miễn toàn bộ học phí.
Nữ chủ bởi vì bị mọi người khinh thường bản thân thân phận bình dân, cho nên lỡ mồm thốt ra đám sinh viên ở trong học viện này chẳng qua đều là những con ký sinh trùng sống bám vào cha mẹ. Loại tâm lý ghét người giàu này đương nhiên càng khiến cho mọi người thêm căm thù, tự nhiên cũng khiến cho nhóm vương tử ở trong học viện chú ý tới.
Sinh viên trong học viện Tinh Nguyện lấy tứ đại vương tử cao phú suất do Dạ Cảnh Thần làm thủ lĩnh. Trong đó có Dạ Cảnh Thần lãnh khốc bá đạo, Lăng Mộ Ngôn ôn nhu u buồn, Bắc Minh Hiên phong lưu không kiềm chế, Lãnh Thịnh Duệ đa tình thần bí.
* cao phú suất: giỏi giang, giàu có, đẹp trai cao ráo
Ở sau khi nữ chủ liên tiếp đắc tội với ba vị vương tử, ngoại trừ Lăng Mộ Ngôn ra, cho nên bị toàn bộ sinh viên trong trường Tinh Nguyện ác ý trả thù. Tại tình cảnh Kim Thiên Thiên bị toàn bộ cả trường Tinh Nguyện cô lập, duy nhất chỉ có Lăng Mộ Ngôn ra tay cứu giúp cô, sau đó Kim Thiên Thiên không chút ngoài ý muốn nào liền đơn phương yêu mến vị vương tử ôn nhu này. Mà đồng thời, ba vị đại vương tử khác thấy nữ chủ đặc biệt không sợ quyền không sợ thế, có phẩm chất kiên cường bất khuất tốt đẹp, liền yêu nữ chủ. Vì thế một hồi trình diễn luyến ái chấn động không thôi liền xảy ra ở trong học viện.
Cuối cùng, tự nhiên là tứ đại vương tử cam nguyện chia sẻ, cùng Kim Thiên Thiên ở chung một chỗ.
[Đúng vậy, nhiệm vụ lần này bối cảnh chính là vườn trường, cũng là vì để rèn luyện cho người chơi.] 001 trả lời, [Như vậy người chơi thân ái Lăng Mộ Ngôn, cậu hiện tại có điều gì muốn tôi giải thích không?]
“Lần này ta sắm vai vương tử ôn nhu Lăng Mộ Ngôn kia có đúng không?” Lăng Mộ Ngôn trái nhìn phải nhìn, sau đó dựa vào trên thân cây hỏi.
[Đúng vậy, xin hỏi người chơi còn có vấn đề gì không?]
“Ngươi xác định là nhiệm vụ không có vấn đề gì? Lần này ta sắm vai không chỉ là mối tình đầu của nữ chủ, mà còn là một những vị nam chủ?”
[…] 001 nghẹn họng. [Ngôn Ngôn, cậu không cần để ý nhiều tới như vậy đâu QAQ]
“Vậy Lăng Mộ Ngôn kia vì sao lúc ấy lại cứu Kim Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn ở điểm này quả thực có chút nghi hoặc, “Rõ ràng ngay từ đầu Lăng Mộ Ngôn đã không ưa thích gì Kim Thiên Thiên, không phải sao? Còn từng cự tuyệt qua Kim Thiên Thiên một lần rồi.”
[Kỳ thực là bởi vì lúc ấy mọi người ác ý bắt nạt Kim Thiên Thiên liền quấy rầy tới giấc ngủ của Lăng Mộ Ngôn, cho nên chả hiểu thế nào mà nguyên chủ lại cứu vớt nữ chủ.] Lúc này 001 tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị rất đầy đủ, Ngôn Ngôn hỏi như thế nào cũng không sợ (*^__^*)
“Nói cách khác, Lăng Mộ Ngôn có ‘áp suất thấp’ khi rời giường?” Lăng Mộ Ngôn sờ sờ cằm, tựa như trước đó… a? Như thế nào không thể nhớ nổi diện mạo của nam nhân kia?
[Đúng vậy, Lăng Mộ Ngôn không chỉ có ‘áp suất thấp’ khi rời giường, còn rất yêu ngủ, cũng kiêm luôn các bệnh trạng ‘mù mặt’, ‘không nhớ được tên’, ‘ăn hàng’, ‘lộ si’, ‘thường xuyên ngẩn người’. Thỉnh người chơi chú ý.]
* mù mặt: là hội chứng có tên khoa học là Prosopagnosia, là một chứng bệnh tổn thương tinh thần ở con người, khiến cho người bệnh không thể nhận diện được khuôn mặt của người khác, hoặc là không thể nhớ được diện mạo của người khác.
* ăn hàng: dạng người thích ăn, bất cứ lúc nào cũng thèm ăn, đặc biệt là ăn vặt
* lộ si: mù đường, không phân biệt được phương hướng, cho nên luôn lạc đường mặc dù khoảng cách có ngắn tới mấy
Lăng Mộ Ngôn: “…” Đó là cái gì?
001 đáp, [Tên gọi tắt chính là ‘chứng mất trí nhớ tổng hợp’.]
“…”
[Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không, Ngôn Ngôn?]
“… Vậy Lăng Mộ Ngôn vì cái gì mỗi lần đều có thể nhận ra được nữ chủ?” Lăng Mộ Ngôn che trán, vô lực mở miệng hỏi.
[A, đây là một trong những chỗ không logic mà trước kia tôi đã từng nói với Ngôn Ngôn a, Ngôn Ngôn có thể cho đây là một BUG không cần phải để ý tới =v=]
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Đang trong cơn mơ, thanh âm mơ hồ xa lạ đột nhiên vang lên ở bên tai. Thanh âm kia tựa như đang nói gì đó, thế nhưng lại không cách nào nghe rõ ràng được.
“Này, Lăng Mộ Ngôn!”
Lăng Mộ Ngôn lập tức bừng tỉnh dậy. Hắn dụi dụi con mắt, vẻ mặt không hờn giận trừng mắt nhìn bóng người mơ hồ phía trước. Chờ tới khi tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng hơn, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới nhìn rõ được diện mạo của đối phương.
Nam tử đối diện hé ra một khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ đủ để phần đông những nữ sinh trong trường phải thét lên chói tai, trong ánh mắt hiển lộ vẻ bướng bỉnh bất tuân, đáng tiếc chính là mái tóc của đối phương không phù hợp với thẩm mỹ của chính mình.
“… Tôi có quen cậu sao?” Ý nghĩ còn đang trong mơ hồ, Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, nghiêng đầu hỏi.
“… Cậu còn chưa tỉnh ngủ sao, Lăng Mộ Ngôn!”
“Tôi mới không quen người nào đó mang theo một cái đầu nhìn như lông quăn có màu vàng kim rực rỡ đi loạn khắp nơi như vậy.” Lăng Mộ Ngôn than thở một câu xong, liền chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ tiếp.
“…” Lông quăn… vàng kim rực rỡ? Dạ Cảnh Thần không dám tin tưởng nhìn Lăng Mộ Ngôn đang trở mình thỏa mãn ngủ, quả thực không thể tin vào lỗ tai của bản thân, cậu ta vừa nói cái gì cơ?!
“—– Lăng Mộ Ngôn, cậu mau đứng lên cho bổn đại gia! Đứng lên có nghe thấy không!” Dạ Cảnh Thần bước lên phía trước, căm giận đem Lăng Mộ Ngôn kéo lên, rống lớn.
Lăng Mộ Ngôn cái tên tiểu tử này, muốn chết sao? Muốn chết sao!
Lăng Mộ Ngôn bị quấy rầy giấc ngủ, cũng hoàn toàn không bị chọc giận (?), hắn mở ra phượng mâu đen láy yên lặng liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Thần một cái, trong ánh mắt mang theo mờ mịt. Sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, ở trong ánh mắt không thể hiểu nổi của Dạ Cảnh Thần, đột nhiên giương khóe môi lên một độ cong nhợt nhạt…
—– Phanh!
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi thu hồi nắm tay, “Thực là ồn ào.”
001 không đành lòng che đi cặp mắt. Trong câu chuyện này hình như ‘Lăng Mộ Ngôn’ rất thích ngủ, nhưng mà không biết có hiện tượng ‘áp suất thấp’ lúc rời giường hay không đi?
… Ha ha, nó cái gì cũng không biết đâu, người ta chỉ là một hệ thống quân mà thôi nha ~
“A —–! Lăng Mộ Ngôn, cậu cư nhiên đánh tớ?! Cậu nhất định là chết chắc rồi!” Dạ Cảnh Thần ôm lấy mắt phải tím bầm thành vòng, quả thực nổi giận lôi đình. Anh tức giận đánh một quyền tới trên khuôn mặt còn đang bị vây trong mờ mịt.
—– Bùm!
“… Cậu thực sự là ồn ào.” Lăng Mộ Ngôn thu hồi chân, bình tĩnh đứng lên. Một tay cắm vào trong túi quần, lãnh đạm liếc mắt nhìn nam nhân không rõ là ai đang quỳ rạp ở trên mặt đất, sau đó cất bước hướng về phía bên ngoài đi tới.
“Phì phì phì!” Dạ Cảnh Thần cố gắng ngồi dậy, phun ra cỏ ở trong miệng, ngơ ngác nhìn bóng dáng bình tĩnh đang rời đi kia, trong nháy mắt hiện lên vẻ khó tin.
Lăng Mộ Ngôn người này cơn tức ngày hôm nay sao lại lớn tới như vậy? Sẽ không sinh bệnh đi? Hay là cái chứng mất trí nhớ tổng hợp kia lại tái phát rồi? … Nhưng mà cũng không thể không biết mình là ai a? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?
Nghĩ tới đây, Dạ Cảnh Thần vội vàng đứng lên đuổi theo hướng mà Lăng Mộ Ngôn vừa rời đi, “Mộ Ngôn, cậu chờ tớ đã, đừng chạy loạn a, vạn nhất lại bị lạc đường thì phải làm sao? … Từ từ, nơi đó là ký túc xá nữ a! —– Mộ Ngôn!”
“… Đây là làm sao?” Ra khỏi rừng cây nhỏ, Lăng Mộ Ngôn đi thẳng tới một nơi xa lạ rốt cuộc cũng chịu dừng lại, hắn nghiêng đầu có chút mê mang nhìn về bốn phía. Trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhớ tới tiểu trợ thủ 001.
[… Ngôn Ngôn, cậu tỉnh táo chưa?] 001 thật cẩn thận hỏi.
“Cái gì mà tỉnh táo? Ta vẫn luôn tỉnh táo.” Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
[…] 001 lau đi mồ hôi trên trán, [Khụ, Ngôn Ngôn, cậu đã thoát ly khỏi thế giới trước, đi tới thế giới mới. Ngôn Ngôn, trước hết cậu hãy sửa sang lại trí nhớ đi a.]
Nghe vậy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút phát ngốc, thoát ly?
Về sau… sẽ không thể gặp lại được đứa ngốc rõ ràng tính cách lãnh ngạo nhưng khi ở trước mặt mình lại thường xuyên ngốc nghếch kia nữa sao?
001 muốn nói gì đó lại thôi: [Ngôn Ngôn…]
Lăng Mộ Ngôn mím môi, cười khẽ một tiếng, “Không có gì, ta chỉ là có chút không quen mà thôi.”
Cho dù là yếu ớt, Lăng Mộ Ngôn cũng tự hứa với bản thân là chỉ yếu ớt như vậy trong một lát mà thôi.
“Vậy lần này ta vẫn xuyên tới trong tiểu thuyết vườn trường?” Lăng Mộ Ngôn nhìn tin tức một lát, lên tiếng hỏi.
Lần này bối cảnh vườn trường là trường đại học, nội dung cũng là một bộ phim truyền hình nổi tiếng đã được chiếu từ khá lâu trước kia. Nữ chủ Kim Thiên Thiên có gia cảnh nghèo khó lại vô cùng lạc quan, là một cô gái cứng cỏi mạnh mẽ, bởi vì thành tích vô cùng ưu tú, cho nên đặc biệt được trúng tuyển vào Học viện quý tộc nổi danh nhất cả nước, cũng được miễn toàn bộ học phí.
Nữ chủ bởi vì bị mọi người khinh thường bản thân thân phận bình dân, cho nên lỡ mồm thốt ra đám sinh viên ở trong học viện này chẳng qua đều là những con ký sinh trùng sống bám vào cha mẹ. Loại tâm lý ghét người giàu này đương nhiên càng khiến cho mọi người thêm căm thù, tự nhiên cũng khiến cho nhóm vương tử ở trong học viện chú ý tới.
Sinh viên trong học viện Tinh Nguyện lấy tứ đại vương tử cao phú suất do Dạ Cảnh Thần làm thủ lĩnh. Trong đó có Dạ Cảnh Thần lãnh khốc bá đạo, Lăng Mộ Ngôn ôn nhu u buồn, Bắc Minh Hiên phong lưu không kiềm chế, Lãnh Thịnh Duệ đa tình thần bí.
* cao phú suất: giỏi giang, giàu có, đẹp trai cao ráo
Ở sau khi nữ chủ liên tiếp đắc tội với ba vị vương tử, ngoại trừ Lăng Mộ Ngôn ra, cho nên bị toàn bộ sinh viên trong trường Tinh Nguyện ác ý trả thù. Tại tình cảnh Kim Thiên Thiên bị toàn bộ cả trường Tinh Nguyện cô lập, duy nhất chỉ có Lăng Mộ Ngôn ra tay cứu giúp cô, sau đó Kim Thiên Thiên không chút ngoài ý muốn nào liền đơn phương yêu mến vị vương tử ôn nhu này. Mà đồng thời, ba vị đại vương tử khác thấy nữ chủ đặc biệt không sợ quyền không sợ thế, có phẩm chất kiên cường bất khuất tốt đẹp, liền yêu nữ chủ. Vì thế một hồi trình diễn luyến ái chấn động không thôi liền xảy ra ở trong học viện.
Cuối cùng, tự nhiên là tứ đại vương tử cam nguyện chia sẻ, cùng Kim Thiên Thiên ở chung một chỗ.
[Đúng vậy, nhiệm vụ lần này bối cảnh chính là vườn trường, cũng là vì để rèn luyện cho người chơi.] 001 trả lời, [Như vậy người chơi thân ái Lăng Mộ Ngôn, cậu hiện tại có điều gì muốn tôi giải thích không?]
“Lần này ta sắm vai vương tử ôn nhu Lăng Mộ Ngôn kia có đúng không?” Lăng Mộ Ngôn trái nhìn phải nhìn, sau đó dựa vào trên thân cây hỏi.
[Đúng vậy, xin hỏi người chơi còn có vấn đề gì không?]
“Ngươi xác định là nhiệm vụ không có vấn đề gì? Lần này ta sắm vai không chỉ là mối tình đầu của nữ chủ, mà còn là một những vị nam chủ?”
[…] 001 nghẹn họng. [Ngôn Ngôn, cậu không cần để ý nhiều tới như vậy đâu QAQ]
“Vậy Lăng Mộ Ngôn kia vì sao lúc ấy lại cứu Kim Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn ở điểm này quả thực có chút nghi hoặc, “Rõ ràng ngay từ đầu Lăng Mộ Ngôn đã không ưa thích gì Kim Thiên Thiên, không phải sao? Còn từng cự tuyệt qua Kim Thiên Thiên một lần rồi.”
[Kỳ thực là bởi vì lúc ấy mọi người ác ý bắt nạt Kim Thiên Thiên liền quấy rầy tới giấc ngủ của Lăng Mộ Ngôn, cho nên chả hiểu thế nào mà nguyên chủ lại cứu vớt nữ chủ.] Lúc này 001 tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị rất đầy đủ, Ngôn Ngôn hỏi như thế nào cũng không sợ (*^__^*)
“Nói cách khác, Lăng Mộ Ngôn có ‘áp suất thấp’ khi rời giường?” Lăng Mộ Ngôn sờ sờ cằm, tựa như trước đó… a? Như thế nào không thể nhớ nổi diện mạo của nam nhân kia?
[Đúng vậy, Lăng Mộ Ngôn không chỉ có ‘áp suất thấp’ khi rời giường, còn rất yêu ngủ, cũng kiêm luôn các bệnh trạng ‘mù mặt’, ‘không nhớ được tên’, ‘ăn hàng’, ‘lộ si’, ‘thường xuyên ngẩn người’. Thỉnh người chơi chú ý.]
* mù mặt: là hội chứng có tên khoa học là Prosopagnosia, là một chứng bệnh tổn thương tinh thần ở con người, khiến cho người bệnh không thể nhận diện được khuôn mặt của người khác, hoặc là không thể nhớ được diện mạo của người khác.
* ăn hàng: dạng người thích ăn, bất cứ lúc nào cũng thèm ăn, đặc biệt là ăn vặt
* lộ si: mù đường, không phân biệt được phương hướng, cho nên luôn lạc đường mặc dù khoảng cách có ngắn tới mấy
Lăng Mộ Ngôn: “…” Đó là cái gì?
001 đáp, [Tên gọi tắt chính là ‘chứng mất trí nhớ tổng hợp’.]
“…”
[Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không, Ngôn Ngôn?]
“… Vậy Lăng Mộ Ngôn vì cái gì mỗi lần đều có thể nhận ra được nữ chủ?” Lăng Mộ Ngôn che trán, vô lực mở miệng hỏi.
[A, đây là một trong những chỗ không logic mà trước kia tôi đã từng nói với Ngôn Ngôn a, Ngôn Ngôn có thể cho đây là một BUG không cần phải để ý tới =v=]
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.