Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
Chương 41: Ngoại truyện 5 — “vài năm rồi,tôi hi vọng cậu hạnh phúc.còn tôi sẽ kiêu hãnh mà sống tiếp cuộc đời mình”
Nguyễn Phương Linh
11/01/2020
Đến Nhật Bản....
Lúc này thời tiết ở đây cũng đang là mùa thu với thời tiết dịu nhẹ cũng khá dễ chịu.
Mùa thu những chiếc lá vàng rơi đầy mỏng manh,mặc kệ cho những con gió thổi đi không biết yên vị ở nơi nào..
Nguyên nói tôi đến đây là vì Bảo.Không tôi chẳng còn ngu ngốc mà đánh đổi tương lai vì cậu ta nữa.Đến câu tạm biệt Bảo còn chẳng nói với tôi một cách tử tế thì sao tôi phải bận lòng làm gì chứ.
Mùa thu qua đi,Mùa Đông đến.Trời trắng xoá một trời tuyết.Cuộc sống vẫn đang chầm chậm trôi qua với bản thân tôi như vậy.
Ngoài lúc đi,lúc đi làm thêm thì tôi chẳng còn gì ngoài sự gắn bó với bốn bức tường ở nhà cả.Từ lúc sang đây,tôi thấy bản thân trưởng thành vô cùng nhiều.Đã không còn những giọt nước mắt yếu đuối,thay vào đó là sự mạnh mẽ đến phi thường.
Tôi xa nhà có mấy tháng thôi mà ba đã công khai cùng cô Tú kết hôn.Nghe đâu họ có thêm thành viên mới nữa.Nghe mẹ kể tôi cũng chỉ biết mỉm cười.Nếu quyết định của ba làm cho ông ấy hạnh phúc thì tại sao tôi lại không thể ủng hộ chứ.
Biết bao thời gian qua đi,gặp gỡ cũng khá nhiều người,Nhưng đến cuối cùng người ở lại bên cạnh tôi vẫn chỉ là bản thân mình.
Một ngón nến nhỏ giữa đêm thì làm sao có thể làm bùng sáng cả một bầu trời đêm chứ.
Rồi đột nhiên trong một giây phút nào đó tôi lại nhớ đến Bảo.Nói thật trong lòng hiện tại vẫn còn rất mơ hồ.Liệu có phải tôi còn thích người con trai này nữa hay không?
Rốt cuộc Bảo cậu ấy đã mang đi mất thứ gì mà khiến trái tim tôi lại trở nên lạnh lẽo đến như vậy.
Chính vì bản thân tôi đã bất cẩn không bảo vệ trái tim mình cẩn thận đến như vậy.
Nhắm mắt lại,ngủ một giấc...một ngày lại trôi qua
Ngày mới bắt đầu,hôm nay trường mà tôi theo học sẽ có một sự kiện đó là đón tiếp một nhóm bạn sinh viên của trường khác.Thực ra vốn từ vựng tiếng nhật của tôi cũng khá tệ nên là cũng không đăng kí tham gia giao lưu.
Hôm nay sau khi đi qua khuôn viên trường,cũng vô tình gặp mặt vài thành viên trong nhóm sinh viên đó.Nhiều năm không gặp như vậy,cứ ngỡ không còn gặp nhau nữa,nhưng...
Chia li và gặp lại luôn làm người ta có một cảm xúc rất đặc biệt.
Dù không nằm trong nhóm giao lưu nhưng tôi vẫn cố chạy lại để chỉ xác nhận một điều.Chỉ vì nhận ra một bóng lưng quen thuộc thôi mà tôi đã chấp nhận làm một việc khá liều lĩnh đến như vậy?
—Thế Bảo,Có phải cậu không?
Bóng lưng ấy quay lại.Điều tôi không tưởng lại xảy ra.
Từ giây phút ấy đầu tôi còn chẳng thể nghĩ được điều gì, hình ảnh chàng trai năm ấy cứ chờn vờn trong đầu tôi,tôi chẳng thể tập trung vào bất cứ điều gì cả.
Trong một tích tắc ấy thôi, sự kiên cường nơi tôi như sụp đổ, thế nhưng tôi chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.
—Cậu là....
Giữa vô vàn sinh viên người nhật chỉ duy nhất một người nghe thấy tiếng Việt.Chẳng phải đó là Thế Bảo sao?
Nhưng cậu ấy đã thực sự thay đổi.Đến tên tôi hay thậm chí gương mặt tôi cậu ấy cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.
—Chẳng lẽ cậu lại quên tên tôi nhanh đến vậy sao?
—Hải Sam,Tôi nhớ rồi
Lúc tôi còn đang hoang hoải với những vụn vỡ khó khăn trong cảm xúc, thì tôi cũng nhận ra cậu ấy đã kịp đắm say bên một người con gái.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt.
—Bảo trông có vẻ thay đổi nhiều quá
—Sam cũng vậy mà.
—Ừm...bạn gái cậu dễ thương và xinh lắm đó.
—Bạn gái?
—Người mà vừa nắm tay với cậu ấy.
—À...ừm...
—Nếu không có gì thì tôi trước nhé.Tạm biệt Bảo.
Tôi quay lưng bước đi,cũng là lúc cô bạn gái người nhật chạy lại nói gì với Bảo nhưng tôi đã chẳng còn nghe rõ nữa.
“Cậu nhất định phải sống thật tốt nhé! Tôi đã hứa sẽ không bận tâm về cậu nữa đâu, nhưng xin lỗi, thật sự rất nhớ cậu.Tôi hi vọng cậu hạnh phúc, mặc dù người mang lại hạnh phúc cho cậu không phải là tôi”
Cả hôm ấy sau khi học xong tôi đã về thẳng nhà mà không đi làm thêm nữa.Trời lúc này cũng đã sầm tối.
Tuyết thì vẫn rơi như thay đi những hạt mưa buồn.
Một mình lang thang đi trên đường.Hôm nay tình cờ gặp lại,tôi cũng không ngờ rằng sẽ có ngày như vậy.Chỉ tiếc rằng,lúc gặp lại,chúng tôi vẫn không thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái như trước.
Đến cuối cùng tôi vẫn là người nặng lòng nhất.Năm ấy cậu ấy đã cướp mất trái tim bé bỏng của tôi.Hôm nay khi gặp lại,Bảo đã trả lại nó,nhưng trái tim ấy đã không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu nữa.
Nếu có thể, hi vọng chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa hoặc Ước gì mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, bắt đầu như: Tên của cậu là gì?
Tôi đứng yên một chỗ,mặc kệ cho những bông tuyết rơi lên người mình.Sau đó tôi cũng quyết định từ bỏ mối tình đơn phương này.
Rồi một ngày nào đó,Tôi phải bước ra cuộc đời của ai đó thôi.Tôi đã từng nghe ai đó nói thế này “Cuộc sống này là một chuỗi hội ngộ và chia ly, có những cuộc hội ngộ bất ngờ và những sự chia ly không báo trước, chúng ta đôi lúc không còn lựa chọn nào khác là phải bình tâm mà đối mặt”.Đến bây giờ tôi mới hiểu ý nghĩa thực sự.
Tôi lấy điện thoại trong cặp sách,gọi điện cho Nguyên qua facetime.Đã lâu không liên lạc,cậu ấy liệu có bắt cuộc gọi này không nữa.
—Sam à.
—Nguyên,hôm nay tôi gặp lại Bảo.
—Ừm...Gặp lại rồi sao nữa.Cậu ta nói yêu cậu sao?
—Không, Tôi đột nhiên chẳng nghĩ ra được mình phải nói gì nữa!
—Mong cậu tìm được người không làm cậu tổn thương thêm nữa.
—Nguyên,tôi không còn thích Bảo.Thật đấy,tôi không còn thích cậu ấy nữa.Tôi từ bỏ cậu ấy,tôi từ bỏ mối tình đơn phương này.
—Được,Sam,tôi đợi cậu...!
- -HẾT- -
Lúc này thời tiết ở đây cũng đang là mùa thu với thời tiết dịu nhẹ cũng khá dễ chịu.
Mùa thu những chiếc lá vàng rơi đầy mỏng manh,mặc kệ cho những con gió thổi đi không biết yên vị ở nơi nào..
Nguyên nói tôi đến đây là vì Bảo.Không tôi chẳng còn ngu ngốc mà đánh đổi tương lai vì cậu ta nữa.Đến câu tạm biệt Bảo còn chẳng nói với tôi một cách tử tế thì sao tôi phải bận lòng làm gì chứ.
Mùa thu qua đi,Mùa Đông đến.Trời trắng xoá một trời tuyết.Cuộc sống vẫn đang chầm chậm trôi qua với bản thân tôi như vậy.
Ngoài lúc đi,lúc đi làm thêm thì tôi chẳng còn gì ngoài sự gắn bó với bốn bức tường ở nhà cả.Từ lúc sang đây,tôi thấy bản thân trưởng thành vô cùng nhiều.Đã không còn những giọt nước mắt yếu đuối,thay vào đó là sự mạnh mẽ đến phi thường.
Tôi xa nhà có mấy tháng thôi mà ba đã công khai cùng cô Tú kết hôn.Nghe đâu họ có thêm thành viên mới nữa.Nghe mẹ kể tôi cũng chỉ biết mỉm cười.Nếu quyết định của ba làm cho ông ấy hạnh phúc thì tại sao tôi lại không thể ủng hộ chứ.
Biết bao thời gian qua đi,gặp gỡ cũng khá nhiều người,Nhưng đến cuối cùng người ở lại bên cạnh tôi vẫn chỉ là bản thân mình.
Một ngón nến nhỏ giữa đêm thì làm sao có thể làm bùng sáng cả một bầu trời đêm chứ.
Rồi đột nhiên trong một giây phút nào đó tôi lại nhớ đến Bảo.Nói thật trong lòng hiện tại vẫn còn rất mơ hồ.Liệu có phải tôi còn thích người con trai này nữa hay không?
Rốt cuộc Bảo cậu ấy đã mang đi mất thứ gì mà khiến trái tim tôi lại trở nên lạnh lẽo đến như vậy.
Chính vì bản thân tôi đã bất cẩn không bảo vệ trái tim mình cẩn thận đến như vậy.
Nhắm mắt lại,ngủ một giấc...một ngày lại trôi qua
Ngày mới bắt đầu,hôm nay trường mà tôi theo học sẽ có một sự kiện đó là đón tiếp một nhóm bạn sinh viên của trường khác.Thực ra vốn từ vựng tiếng nhật của tôi cũng khá tệ nên là cũng không đăng kí tham gia giao lưu.
Hôm nay sau khi đi qua khuôn viên trường,cũng vô tình gặp mặt vài thành viên trong nhóm sinh viên đó.Nhiều năm không gặp như vậy,cứ ngỡ không còn gặp nhau nữa,nhưng...
Chia li và gặp lại luôn làm người ta có một cảm xúc rất đặc biệt.
Dù không nằm trong nhóm giao lưu nhưng tôi vẫn cố chạy lại để chỉ xác nhận một điều.Chỉ vì nhận ra một bóng lưng quen thuộc thôi mà tôi đã chấp nhận làm một việc khá liều lĩnh đến như vậy?
—Thế Bảo,Có phải cậu không?
Bóng lưng ấy quay lại.Điều tôi không tưởng lại xảy ra.
Từ giây phút ấy đầu tôi còn chẳng thể nghĩ được điều gì, hình ảnh chàng trai năm ấy cứ chờn vờn trong đầu tôi,tôi chẳng thể tập trung vào bất cứ điều gì cả.
Trong một tích tắc ấy thôi, sự kiên cường nơi tôi như sụp đổ, thế nhưng tôi chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.
—Cậu là....
Giữa vô vàn sinh viên người nhật chỉ duy nhất một người nghe thấy tiếng Việt.Chẳng phải đó là Thế Bảo sao?
Nhưng cậu ấy đã thực sự thay đổi.Đến tên tôi hay thậm chí gương mặt tôi cậu ấy cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.
—Chẳng lẽ cậu lại quên tên tôi nhanh đến vậy sao?
—Hải Sam,Tôi nhớ rồi
Lúc tôi còn đang hoang hoải với những vụn vỡ khó khăn trong cảm xúc, thì tôi cũng nhận ra cậu ấy đã kịp đắm say bên một người con gái.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt.
—Bảo trông có vẻ thay đổi nhiều quá
—Sam cũng vậy mà.
—Ừm...bạn gái cậu dễ thương và xinh lắm đó.
—Bạn gái?
—Người mà vừa nắm tay với cậu ấy.
—À...ừm...
—Nếu không có gì thì tôi trước nhé.Tạm biệt Bảo.
Tôi quay lưng bước đi,cũng là lúc cô bạn gái người nhật chạy lại nói gì với Bảo nhưng tôi đã chẳng còn nghe rõ nữa.
“Cậu nhất định phải sống thật tốt nhé! Tôi đã hứa sẽ không bận tâm về cậu nữa đâu, nhưng xin lỗi, thật sự rất nhớ cậu.Tôi hi vọng cậu hạnh phúc, mặc dù người mang lại hạnh phúc cho cậu không phải là tôi”
Cả hôm ấy sau khi học xong tôi đã về thẳng nhà mà không đi làm thêm nữa.Trời lúc này cũng đã sầm tối.
Tuyết thì vẫn rơi như thay đi những hạt mưa buồn.
Một mình lang thang đi trên đường.Hôm nay tình cờ gặp lại,tôi cũng không ngờ rằng sẽ có ngày như vậy.Chỉ tiếc rằng,lúc gặp lại,chúng tôi vẫn không thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái như trước.
Đến cuối cùng tôi vẫn là người nặng lòng nhất.Năm ấy cậu ấy đã cướp mất trái tim bé bỏng của tôi.Hôm nay khi gặp lại,Bảo đã trả lại nó,nhưng trái tim ấy đã không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu nữa.
Nếu có thể, hi vọng chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa hoặc Ước gì mọi chuyện có thể quay lại từ đầu, bắt đầu như: Tên của cậu là gì?
Tôi đứng yên một chỗ,mặc kệ cho những bông tuyết rơi lên người mình.Sau đó tôi cũng quyết định từ bỏ mối tình đơn phương này.
Rồi một ngày nào đó,Tôi phải bước ra cuộc đời của ai đó thôi.Tôi đã từng nghe ai đó nói thế này “Cuộc sống này là một chuỗi hội ngộ và chia ly, có những cuộc hội ngộ bất ngờ và những sự chia ly không báo trước, chúng ta đôi lúc không còn lựa chọn nào khác là phải bình tâm mà đối mặt”.Đến bây giờ tôi mới hiểu ý nghĩa thực sự.
Tôi lấy điện thoại trong cặp sách,gọi điện cho Nguyên qua facetime.Đã lâu không liên lạc,cậu ấy liệu có bắt cuộc gọi này không nữa.
—Sam à.
—Nguyên,hôm nay tôi gặp lại Bảo.
—Ừm...Gặp lại rồi sao nữa.Cậu ta nói yêu cậu sao?
—Không, Tôi đột nhiên chẳng nghĩ ra được mình phải nói gì nữa!
—Mong cậu tìm được người không làm cậu tổn thương thêm nữa.
—Nguyên,tôi không còn thích Bảo.Thật đấy,tôi không còn thích cậu ấy nữa.Tôi từ bỏ cậu ấy,tôi từ bỏ mối tình đơn phương này.
—Được,Sam,tôi đợi cậu...!
- -HẾT- -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.