Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 17:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Mặc dù đã hơn một lần thề thốt trước mặt Ba Ba rằng sẽ không bao giờ yêu sớm, nhưng giờ phút này ở trước mắt Ba Ba, cô đã suýt khóc vì sung sướng khi nhìn thấy mảnh giấy này.
Những nỗ lực thầm lặng bấy lâu nay của cô thực sự đã được đền đáp.
Nguyễn Khê cũng không lập tức trả lời thư, dù gì thì Ba Ba cũng có thị lực rất tốt còn rất nhạy bén, nếu thật sự bị ông bắt được tờ giấy giữa cô và Chu Trừng truyền cho nhau, còn là tờ giấy về “hẹn hò”, cô cảm thấy Ba Ba chắc là sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đợi đến khi tan học, cô mới gọi Chu Trừng, người đang chậm chạp thu dọn sách vở và đưa cho cậu ấy một mảnh giấy trên đó có ghi số điện thoại của cô.
Dù sao hai người cũng đã hẹn chiều ngày mai cùng nhau dắt chó đi dạo rồi!
Còn về việc hẹn thời gian và địa điểm như thế nào có thể nhắn tin để trao đổi.
Cô đưa số điện thoại của mình cho Chu Trừng chính là muốn cậu ấy chủ động nhắn tin cho mình. Hì hì.
Chu Trừng nhanh chóng cất tờ giấy vào trong túi quần, cậu ấy cúi đầu, vành tai có chút ửng đỏ.
Sau khi Nguyễn Khê và Trần Lan Thanh mang theo cặp sách rời khỏi lớp học, thì lúc này bạn cùng bàn mới huých tay Chu Trừng một cái: “Nguyễn Khê viết giấy cho cậu à, viết cái gì vậy.”
Chu Trừng mặt không chút thay đổi trả lời: “Đáp án.”
“Bó tay.”
Hôm nay tâm trạng Nguyễn Khê vô cùng hưng phấn, ngay cả Giang Dịch Hàn cũng nhận ra.
Ngày mai là ngày Quốc Khánh, hôm nay hầu hết nhân viên văn phòng đều vô cùng bận rộn, mẹ Nguyễn cùng bố Nguyễn không kịp trở về nhà ăn cơm tối, Nguyễn Khê định gọi đồ ăn ngoài, nhưng vì hôm nay tâm trạng của cô rất vui vẻ nên quyết định tự nấu ăn. Cô đeo tạp dề, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa ngân nga hát.
Giang Dịch Hàn tắt ti vi, lười biếng dựa vào cửa phòng bếp.
“Cậu nhặt được tiền à?” Anh hỏi.
Nguyễn Khê không quay đầu lại, nói: “Tôi trúng mấy trăm triệu.”
Quả thực cô cách mấy trăm triệu không xa lắm. Chỉ nghĩ đến việc ngày mai được hẹn hò với Chu Trừng, Nguyễn Khê lại muốn hát. Ah, trong không khí nồng nặc mùi vị của tình yêu.
Giang Dịch Hàn cười chế nhạo.
Chỉ là khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc bay ra từ trong bếp, anh mới không cười nổi nữa: “Mì trộn tương?”
Nguyễn Khê buộc mái tóc dài của cô thành đuôi ngựa, từ trong phòng bếp bưng ra một tô mì, gật đầu đầy tự hào: “Trong nhà không có nguyên liệu để nấu món khác, tớ đã lên mạng tìm kiếm công thức nhưng không biết mùi vị của nó thể nào, cậu ăn thử xem sao.”
Hai người mỗi người ngồi một bên bàn. Nguyễn Khê rất ít khi xuống bếp, dù sao thì cô vẫn còn là một học sinh, bố mẹ lại rất yêu thương, tính ra cô cũng thông minh, chỉ làm xem công thức tìm hiểu trên mạng nhưng món mì trộn nước tương làm ra vẫn đủ màu sắc và hương vị, đương nhiên, bởi vì thiếu một số nguyên liệu chính, hương vị không được như mong muốn, nhưng Giang Dịch Hàn vẫn ăn hết sạch một tô mì lớn.
Lần nào cũng vậy, anh luôn rời đi sau khi ăn cơm tối xong.
Sau khi Nguyễn Khê dọn dẹp xong chén bát, cô bắt đầu chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai.
Cô xem dự báo thời tiết, ngày mai là một ngày đẹp trời, không quá nóng cũng không quá lạnh! Nguyễn Khê đứng trước tủ quần áo bắt đầu lựa chọn, cô thay từng bộ quần áo, cuối cùng lấy ra một chiếc váy mà từ trước đến nay cô chưa từng mặc bao giờ.
Đây là một chiếc váy chấm bi có dây đeo vai, điểm nổi bật của chiếc váy là mang lại cảm giác nữ tính, thanh lịch.
Chỉ để lộ bờ vai và xương quai xanh thanh tú, nhưng là học sinh cấp ba mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ bị Ba Ba gọi lên văn phòng trường, vì vậy cô không bao giờ mặc nó cho đến hôm nay, nhưng cô còn nhớ rất rõ lúc mình thay chiếc váy này bước ra từ phòng thay đồ, ánh mắt của nhân viên bán hàng và Trần Lan Thanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Cô đã sống hai cuộc đời, theo quan điểm của cô, chiếc váy này mặc vào rất đẹp, nhưng cô không có cơ hội nào để mặc nó.
Ngày mai cô có nên mặc nó không?
Chỉ là thời tiết có vẻ không được thích hợp, Chu Trừng hẹn cô buổi chiều, lúc đó nhiệt độ xuống thấp, mặc loại váy này nhất định sẽ chết cóng vì lạnh, nhưng… Chu Trừng nếu như câu ấy ga lăng một chút sẽ cởi áo khoác ngoài và mặc cho cô… dừng lại, bọn họ là học sinh cấp ba! Loại suy nghĩ này không phù hợp với bọn họ! Vẫn là phải chờ đến khi lên đại học!
Chiếc váy này nếu như mặc thêm áo khoác bên ngoài thì không còn đẹp nữa, điểm tinh tế của thiết kế này nằm ở phần thắt lưng.
Hey.
Được rồi, mìnhcó thể mặc nó vào mùa hè năm sau, đến lúc đó cô và Chu Trừng chắc sẽ phát triển thành người yêu rồi nhỉ? Khi đó có thể mặc nó!
Ngay khi Nguyễn Khê đang chuẩn bị thay váy, cô đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Chắc là mẹ cô. Mẹ lại không mang theo chìa khóa sao?
Mẹ cô vừa gọi điện thoại nói đã tan làm, vì vậy Nguyễn Khê liền đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi mở cửa.
Cửa mở —— Giang Dịch Hàn ôm chiếc hộp đứng trước cửa có chút không kiên nhẫn, đang định mắng Nguyễn Khê nhưng nhìn thấy cô mở cửa cả người anh liền ngẩn ngơ.
Nguyễn Khê trông thật xinh đẹp.
Chiếc váy làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Bình thường mỗi ngày cô chỉ mặc đồng phục học sinh, đột nhiên mặc váy đứng trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của Giang Dịch Hàn chính là ngạc nhiên, bối rối.
Nguyễn Khê nhìn thấy người ngoài cửa là Giang Dịch Hàn thì xoay người trở về phòng, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha khoác lên người, cũng không phải là cô cảm thấy ngại ngùng, dù sao chiếc váy này cũng không hở nhiều, chỉ là cô cảm thấy hơi lạnh.
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Giang Dịch Hàn vẫn nhìn chằm chằm người cô, anh bước vào, bất tri bất giác buông thùng carton xuống: “Đồ ăn vặt mẹ tớ gửi về từ nước ngoài, tớ không thích ăn, tiếc không dám vứt đi nên đưa cho cậu.”
Sau khi anh nói xong, yết hầu vô thức chuyển động lên xuống.
Chỉ là Nguyễn Khê đã không nhìn thấy điều đó.
Nguyễn Khê: “Ồ.”
Những nỗ lực thầm lặng bấy lâu nay của cô thực sự đã được đền đáp.
Nguyễn Khê cũng không lập tức trả lời thư, dù gì thì Ba Ba cũng có thị lực rất tốt còn rất nhạy bén, nếu thật sự bị ông bắt được tờ giấy giữa cô và Chu Trừng truyền cho nhau, còn là tờ giấy về “hẹn hò”, cô cảm thấy Ba Ba chắc là sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đợi đến khi tan học, cô mới gọi Chu Trừng, người đang chậm chạp thu dọn sách vở và đưa cho cậu ấy một mảnh giấy trên đó có ghi số điện thoại của cô.
Dù sao hai người cũng đã hẹn chiều ngày mai cùng nhau dắt chó đi dạo rồi!
Còn về việc hẹn thời gian và địa điểm như thế nào có thể nhắn tin để trao đổi.
Cô đưa số điện thoại của mình cho Chu Trừng chính là muốn cậu ấy chủ động nhắn tin cho mình. Hì hì.
Chu Trừng nhanh chóng cất tờ giấy vào trong túi quần, cậu ấy cúi đầu, vành tai có chút ửng đỏ.
Sau khi Nguyễn Khê và Trần Lan Thanh mang theo cặp sách rời khỏi lớp học, thì lúc này bạn cùng bàn mới huých tay Chu Trừng một cái: “Nguyễn Khê viết giấy cho cậu à, viết cái gì vậy.”
Chu Trừng mặt không chút thay đổi trả lời: “Đáp án.”
“Bó tay.”
Hôm nay tâm trạng Nguyễn Khê vô cùng hưng phấn, ngay cả Giang Dịch Hàn cũng nhận ra.
Ngày mai là ngày Quốc Khánh, hôm nay hầu hết nhân viên văn phòng đều vô cùng bận rộn, mẹ Nguyễn cùng bố Nguyễn không kịp trở về nhà ăn cơm tối, Nguyễn Khê định gọi đồ ăn ngoài, nhưng vì hôm nay tâm trạng của cô rất vui vẻ nên quyết định tự nấu ăn. Cô đeo tạp dề, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa ngân nga hát.
Giang Dịch Hàn tắt ti vi, lười biếng dựa vào cửa phòng bếp.
“Cậu nhặt được tiền à?” Anh hỏi.
Nguyễn Khê không quay đầu lại, nói: “Tôi trúng mấy trăm triệu.”
Quả thực cô cách mấy trăm triệu không xa lắm. Chỉ nghĩ đến việc ngày mai được hẹn hò với Chu Trừng, Nguyễn Khê lại muốn hát. Ah, trong không khí nồng nặc mùi vị của tình yêu.
Giang Dịch Hàn cười chế nhạo.
Chỉ là khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc bay ra từ trong bếp, anh mới không cười nổi nữa: “Mì trộn tương?”
Nguyễn Khê buộc mái tóc dài của cô thành đuôi ngựa, từ trong phòng bếp bưng ra một tô mì, gật đầu đầy tự hào: “Trong nhà không có nguyên liệu để nấu món khác, tớ đã lên mạng tìm kiếm công thức nhưng không biết mùi vị của nó thể nào, cậu ăn thử xem sao.”
Hai người mỗi người ngồi một bên bàn. Nguyễn Khê rất ít khi xuống bếp, dù sao thì cô vẫn còn là một học sinh, bố mẹ lại rất yêu thương, tính ra cô cũng thông minh, chỉ làm xem công thức tìm hiểu trên mạng nhưng món mì trộn nước tương làm ra vẫn đủ màu sắc và hương vị, đương nhiên, bởi vì thiếu một số nguyên liệu chính, hương vị không được như mong muốn, nhưng Giang Dịch Hàn vẫn ăn hết sạch một tô mì lớn.
Lần nào cũng vậy, anh luôn rời đi sau khi ăn cơm tối xong.
Sau khi Nguyễn Khê dọn dẹp xong chén bát, cô bắt đầu chuẩn bị cho buổi hẹn hò ngày mai.
Cô xem dự báo thời tiết, ngày mai là một ngày đẹp trời, không quá nóng cũng không quá lạnh! Nguyễn Khê đứng trước tủ quần áo bắt đầu lựa chọn, cô thay từng bộ quần áo, cuối cùng lấy ra một chiếc váy mà từ trước đến nay cô chưa từng mặc bao giờ.
Đây là một chiếc váy chấm bi có dây đeo vai, điểm nổi bật của chiếc váy là mang lại cảm giác nữ tính, thanh lịch.
Chỉ để lộ bờ vai và xương quai xanh thanh tú, nhưng là học sinh cấp ba mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ bị Ba Ba gọi lên văn phòng trường, vì vậy cô không bao giờ mặc nó cho đến hôm nay, nhưng cô còn nhớ rất rõ lúc mình thay chiếc váy này bước ra từ phòng thay đồ, ánh mắt của nhân viên bán hàng và Trần Lan Thanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Cô đã sống hai cuộc đời, theo quan điểm của cô, chiếc váy này mặc vào rất đẹp, nhưng cô không có cơ hội nào để mặc nó.
Ngày mai cô có nên mặc nó không?
Chỉ là thời tiết có vẻ không được thích hợp, Chu Trừng hẹn cô buổi chiều, lúc đó nhiệt độ xuống thấp, mặc loại váy này nhất định sẽ chết cóng vì lạnh, nhưng… Chu Trừng nếu như câu ấy ga lăng một chút sẽ cởi áo khoác ngoài và mặc cho cô… dừng lại, bọn họ là học sinh cấp ba! Loại suy nghĩ này không phù hợp với bọn họ! Vẫn là phải chờ đến khi lên đại học!
Chiếc váy này nếu như mặc thêm áo khoác bên ngoài thì không còn đẹp nữa, điểm tinh tế của thiết kế này nằm ở phần thắt lưng.
Hey.
Được rồi, mìnhcó thể mặc nó vào mùa hè năm sau, đến lúc đó cô và Chu Trừng chắc sẽ phát triển thành người yêu rồi nhỉ? Khi đó có thể mặc nó!
Ngay khi Nguyễn Khê đang chuẩn bị thay váy, cô đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Chắc là mẹ cô. Mẹ lại không mang theo chìa khóa sao?
Mẹ cô vừa gọi điện thoại nói đã tan làm, vì vậy Nguyễn Khê liền đi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi mở cửa.
Cửa mở —— Giang Dịch Hàn ôm chiếc hộp đứng trước cửa có chút không kiên nhẫn, đang định mắng Nguyễn Khê nhưng nhìn thấy cô mở cửa cả người anh liền ngẩn ngơ.
Nguyễn Khê trông thật xinh đẹp.
Chiếc váy làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Bình thường mỗi ngày cô chỉ mặc đồng phục học sinh, đột nhiên mặc váy đứng trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của Giang Dịch Hàn chính là ngạc nhiên, bối rối.
Nguyễn Khê nhìn thấy người ngoài cửa là Giang Dịch Hàn thì xoay người trở về phòng, cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha khoác lên người, cũng không phải là cô cảm thấy ngại ngùng, dù sao chiếc váy này cũng không hở nhiều, chỉ là cô cảm thấy hơi lạnh.
“Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Giang Dịch Hàn vẫn nhìn chằm chằm người cô, anh bước vào, bất tri bất giác buông thùng carton xuống: “Đồ ăn vặt mẹ tớ gửi về từ nước ngoài, tớ không thích ăn, tiếc không dám vứt đi nên đưa cho cậu.”
Sau khi anh nói xong, yết hầu vô thức chuyển động lên xuống.
Chỉ là Nguyễn Khê đã không nhìn thấy điều đó.
Nguyễn Khê: “Ồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.