Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 19:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Nhà Chu Trừng cách công viên Giang Tê không xa lắm, cậu ấy dắt một con chó săn lông vàng và đạp xe ra ngoài.
Con trai hẹn hò không chuẩn bị kỹ càng như con gái, nhưng cậu ấy vẫn chọn bộ đồ lúc trước mẹ mua ở Thượng Hải mà cậu ấy chưa từng mặc qua lần nào. Đi đôi giày bóng rổ cậu ấy thích nhất, thậm chí trước khi ra khỏi cửa còn gội đầu. Giờ đạp xe đến công viên thì lúc Nguyễn Khê đến tóc cũng đã khô rồi.
Cậu ấy cũng không biết mình đang nghĩ gì. Nếu bị giáo viên hoặc gia đình phát hiện thì cậu ấy cảm thấy mình không thể đối phó được. Nhưng không thể phủ nhận rằng, lúc Nguyễn Khê trả lại tờ giấy có viết thêm số điện thoại bên trên, trong lòng cậu ấy vô cùng phấn khích.
Nguyễn Khê đã đến công viên Giang Tê. Cô chăm sóc mắt rất cẩn thận nên thị lực rất tốt, nhìn ở cổng công viên không thấy Chu Trừng, cô nghĩ ngợi rồi đi bộ thông qua lối đến hiệu sách đối diện để giết thời gian.
Lần đầu tiên hẹn hò chắc chắn phải để bạn trai chờ cô, nếu lúc đầu cô chờ cậu ấy thì chuyện sau đó nhất định sẽ rất bi kịch.
Cô mua một quyển đề thi xong thì rời khỏi hiệu sách, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã năm phút trôi qua so với thời gian đã định, rất tốt. Khóe miệng cô nhếch lên, lần đầu tiên hẹn hò đến quá đúng giờ không phải là phong cách của cô, nhưng đến trễ quá thì cũng không lịch sự, nên khống chế trong khoảng năm phút là ổn. Vừa không làm Chu Trừng cảm thấy hẹn hò với cô quá dễ dàng, vừa không khiến cậu ấy chờ đến mất kiên nhẫn.
Chu Trừng đến cổng công viên đúng giờ, cậu thấy Nguyễn Khê chưa tới nhưng cũng không định gọi điện thoại giục cô. Cứ như vậy để xe ở cổng, chàng trai cao 1 mét 8 dắt chú chó săn lông vàng óng mượt rất nổi bật. Có không ít thanh niên nam nữ đến gần sờ nó.
Nguyễn Khê bắt đầu chạy chậm khi còn cách công viên hơn mười mét, cô kiểm soát tốc độ chạy cẩn thận để tạo cảm giác mình đang vội vàng, nhưng cũng không thể làm mái tóc dài được tạo hình tỉ mỉ bị gió thổi thành Mai Siêu Phong.
“Ngại quá, tớ đến muộn.” Nguyễn Khê thở gấp, hơi khom lưng đứng trước mặt Chu Trừng.
Chu Trừng vội vàng lấy một chai nước khoáng từ ba lô ra, đưa cho Nguyễn Khê: “Là do tớ đến sớm.”
Không biết có phải Chu Trừng có khí chất sẵn không, mà chỉ một câu nói và hành động này thôi đã khiến cho Nguyễn Khê cảm thấy ánh mắt cô thật tốt, chọn bạn trai cùng với ông xã tương lai phải chọn kỹ càng.
Chu đáo lại lịch sự.
Trước khi đến đây, Nguyễn Khê đã tìm hiểu một chút về chó săn lông vàng. Chơi với nó một lát xong, lúc này hai người một chó mới đi vào trong công viên.
Công viên Giang Tê là công viên được xây dựng sớm nhất trong thành phố, mặc dù hiện tại có nhiều công viên mới được xây thêm, công viên Giang Tê vẫn có lượng người nhiều nhất.
Nguyễn Khê cầm chai nước khoáng trên tay, dù sao cô cũng đã sống hai đời, tuy đời trước chỉ sống đến hai mươi mấy tuổi, nhưng vẫn có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn tay mơ Chu Trừng này. Cho nên lúc này phản ứng của cô rất bình tĩnh, còn Chu Trừng thì lại không khác gì người máy, Nguyễn Khê hỏi một câu, cậu ấy đáp một câu.
Nhưng thẳng nam đáng yêu này thật sự rất quan tâm đến cô. Thấy Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào người bán kẹo bông, cậu ấy không nói lời nào đưa dây xích cho Nguyễn Khê, rồi vội vàng chạy đến chỗ bán. Sau đó quay lại với một que kẹo bông trên tay, có lẽ là do xấu hổ nên ánh mặt cậu hơi lảng tránh: “Ông chủ nói là vị dâu tây, không biết cậu có thích không.”
Nguyễn Khê nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, thỏa mãn cười cong mắt: “Cảm ơn, tớ rất thích.”
Kiếp trước cô đã học rất nhiều thứ, ngay cả lúc ăn cơm cô cũng cân nhắc kỹ lưỡng đến hiểu rõ biểu cảm và hành động như nào để vừa đáng yêu vừa không mất đi sự tao nhã, lại vừa có thể bày tỏ sự yêu thích với đồ ăn ngon.
Chu Trừng nhìn chằm chằm vào cô, có hơi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ là khoảng thời gian tiếp theo, cậu ấy không dám nhìn Nguyễn Khê nữa.
Công viên cũng có quán trà sữa, hai người đi dạo quanh hồ trung tâm được vài vòng đã thấy mệt, Chu Trừng chủ động ngỏ ý muốn vào quán trà sữa ngồi.
Sau khi gọi đồ uống, Chu Trừng lấy ví ra thanh toán, Nguyễn Khê do dự một lát nhưng cuối cùng cũng không tranh trả tiền hoặc là hành động kiên trì chia tiền.
Quán trà sữa được trang trí theo phong cách đáng yêu ấm áp, Chu Trừng cao to nên lúc này ngồi trên ghế sô pha trông có hơi chật chội.
“Cậu đã nghĩ xem muốn học đại học nào chưa?” Bình thường hai người không tương tác nhiều, chỉ trò chuyện mấy câu rồi quay trở lại việc học.
Nguyễn Khê uống trà sữa trân châu, cảm thấy nó rất ngọt.
Kiếp này cô kiểm soát lượng đường gắt gao một cách có chủ đích, số lần cô uống mấy loại trà sữa như này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí đồ uống có ga còn bị kéo vào sổ đen. Bình thường mẹ nấu chè đậu xanh cô cũng không hề thêm đường.
“Tớ thì là thành phố Bắc Kinh.” Nói đến đề tài này, Nguyễn Khê vô cùng tự tin. Cô không biết ánh mắt sáng ngời của cô lúc đó quyến rũ đến mức nào.
“Tuy nói như này có vẻ khoe khoang, nhưng ước mơ từ nhỏ đến lớn của tớ là được vào Thanh Đại.”
Con trai hẹn hò không chuẩn bị kỹ càng như con gái, nhưng cậu ấy vẫn chọn bộ đồ lúc trước mẹ mua ở Thượng Hải mà cậu ấy chưa từng mặc qua lần nào. Đi đôi giày bóng rổ cậu ấy thích nhất, thậm chí trước khi ra khỏi cửa còn gội đầu. Giờ đạp xe đến công viên thì lúc Nguyễn Khê đến tóc cũng đã khô rồi.
Cậu ấy cũng không biết mình đang nghĩ gì. Nếu bị giáo viên hoặc gia đình phát hiện thì cậu ấy cảm thấy mình không thể đối phó được. Nhưng không thể phủ nhận rằng, lúc Nguyễn Khê trả lại tờ giấy có viết thêm số điện thoại bên trên, trong lòng cậu ấy vô cùng phấn khích.
Nguyễn Khê đã đến công viên Giang Tê. Cô chăm sóc mắt rất cẩn thận nên thị lực rất tốt, nhìn ở cổng công viên không thấy Chu Trừng, cô nghĩ ngợi rồi đi bộ thông qua lối đến hiệu sách đối diện để giết thời gian.
Lần đầu tiên hẹn hò chắc chắn phải để bạn trai chờ cô, nếu lúc đầu cô chờ cậu ấy thì chuyện sau đó nhất định sẽ rất bi kịch.
Cô mua một quyển đề thi xong thì rời khỏi hiệu sách, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã năm phút trôi qua so với thời gian đã định, rất tốt. Khóe miệng cô nhếch lên, lần đầu tiên hẹn hò đến quá đúng giờ không phải là phong cách của cô, nhưng đến trễ quá thì cũng không lịch sự, nên khống chế trong khoảng năm phút là ổn. Vừa không làm Chu Trừng cảm thấy hẹn hò với cô quá dễ dàng, vừa không khiến cậu ấy chờ đến mất kiên nhẫn.
Chu Trừng đến cổng công viên đúng giờ, cậu thấy Nguyễn Khê chưa tới nhưng cũng không định gọi điện thoại giục cô. Cứ như vậy để xe ở cổng, chàng trai cao 1 mét 8 dắt chú chó săn lông vàng óng mượt rất nổi bật. Có không ít thanh niên nam nữ đến gần sờ nó.
Nguyễn Khê bắt đầu chạy chậm khi còn cách công viên hơn mười mét, cô kiểm soát tốc độ chạy cẩn thận để tạo cảm giác mình đang vội vàng, nhưng cũng không thể làm mái tóc dài được tạo hình tỉ mỉ bị gió thổi thành Mai Siêu Phong.
“Ngại quá, tớ đến muộn.” Nguyễn Khê thở gấp, hơi khom lưng đứng trước mặt Chu Trừng.
Chu Trừng vội vàng lấy một chai nước khoáng từ ba lô ra, đưa cho Nguyễn Khê: “Là do tớ đến sớm.”
Không biết có phải Chu Trừng có khí chất sẵn không, mà chỉ một câu nói và hành động này thôi đã khiến cho Nguyễn Khê cảm thấy ánh mắt cô thật tốt, chọn bạn trai cùng với ông xã tương lai phải chọn kỹ càng.
Chu đáo lại lịch sự.
Trước khi đến đây, Nguyễn Khê đã tìm hiểu một chút về chó săn lông vàng. Chơi với nó một lát xong, lúc này hai người một chó mới đi vào trong công viên.
Công viên Giang Tê là công viên được xây dựng sớm nhất trong thành phố, mặc dù hiện tại có nhiều công viên mới được xây thêm, công viên Giang Tê vẫn có lượng người nhiều nhất.
Nguyễn Khê cầm chai nước khoáng trên tay, dù sao cô cũng đã sống hai đời, tuy đời trước chỉ sống đến hai mươi mấy tuổi, nhưng vẫn có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn tay mơ Chu Trừng này. Cho nên lúc này phản ứng của cô rất bình tĩnh, còn Chu Trừng thì lại không khác gì người máy, Nguyễn Khê hỏi một câu, cậu ấy đáp một câu.
Nhưng thẳng nam đáng yêu này thật sự rất quan tâm đến cô. Thấy Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào người bán kẹo bông, cậu ấy không nói lời nào đưa dây xích cho Nguyễn Khê, rồi vội vàng chạy đến chỗ bán. Sau đó quay lại với một que kẹo bông trên tay, có lẽ là do xấu hổ nên ánh mặt cậu hơi lảng tránh: “Ông chủ nói là vị dâu tây, không biết cậu có thích không.”
Nguyễn Khê nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, thỏa mãn cười cong mắt: “Cảm ơn, tớ rất thích.”
Kiếp trước cô đã học rất nhiều thứ, ngay cả lúc ăn cơm cô cũng cân nhắc kỹ lưỡng đến hiểu rõ biểu cảm và hành động như nào để vừa đáng yêu vừa không mất đi sự tao nhã, lại vừa có thể bày tỏ sự yêu thích với đồ ăn ngon.
Chu Trừng nhìn chằm chằm vào cô, có hơi ngẩn ra. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, chỉ là khoảng thời gian tiếp theo, cậu ấy không dám nhìn Nguyễn Khê nữa.
Công viên cũng có quán trà sữa, hai người đi dạo quanh hồ trung tâm được vài vòng đã thấy mệt, Chu Trừng chủ động ngỏ ý muốn vào quán trà sữa ngồi.
Sau khi gọi đồ uống, Chu Trừng lấy ví ra thanh toán, Nguyễn Khê do dự một lát nhưng cuối cùng cũng không tranh trả tiền hoặc là hành động kiên trì chia tiền.
Quán trà sữa được trang trí theo phong cách đáng yêu ấm áp, Chu Trừng cao to nên lúc này ngồi trên ghế sô pha trông có hơi chật chội.
“Cậu đã nghĩ xem muốn học đại học nào chưa?” Bình thường hai người không tương tác nhiều, chỉ trò chuyện mấy câu rồi quay trở lại việc học.
Nguyễn Khê uống trà sữa trân châu, cảm thấy nó rất ngọt.
Kiếp này cô kiểm soát lượng đường gắt gao một cách có chủ đích, số lần cô uống mấy loại trà sữa như này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí đồ uống có ga còn bị kéo vào sổ đen. Bình thường mẹ nấu chè đậu xanh cô cũng không hề thêm đường.
“Tớ thì là thành phố Bắc Kinh.” Nói đến đề tài này, Nguyễn Khê vô cùng tự tin. Cô không biết ánh mắt sáng ngời của cô lúc đó quyến rũ đến mức nào.
“Tuy nói như này có vẻ khoe khoang, nhưng ước mơ từ nhỏ đến lớn của tớ là được vào Thanh Đại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.