Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 26:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Nguyễn Khê có một bộ lý luận của riêng mình: “Lý do tại sao bây giờ tớ có thể nghe bà ta nói chuyện là vì chúng ta sống trong một khu chung cư và một tòa nhà. Một ngày nào đó tớ sống trong một khu biệt thự sang trọng, bà ta vẫn còn có thể đến chửi trước mặt tớ sao, đương nhiên càng quan trọng hơn, sở dĩ bà ta dám nói những lời này trước mặt tớ và gia đình tớ là vì khoảng cách giữa chúng tớ không đủ lớn, nếu một ngày nào đó khoảng cách lớn đến mức con trai và cháu gái bất tài của bà ta cả đời thúc ngựa cũng không đuổi kịp tớ, cậu có tin hay không bà ta sẽ nói cho tớ hết thảy lời nói tốt đẹp một cách đa dạng?”
Giang Dịch Hàn im lặng.
“Tránh xa những người và những lời lẽ xấu xa này là động lực hiện tại của tớ.” Nguyễn Khê mỉm cười: “Nhưng việc ngày hôm nay vẫn phải cảm ơn cậu. Dù tớ đã quen và biến đau buồn và tức giận thành động lực, nhưng tớ vẫn thấy rất hả giận.”
Sau khi cả hai bước ra khỏi khu chung cư, Giang Dịch Hàn vẫn luôn im lặng, nói: “Cậu nói đúng.”
Không ai hiểu rõ sự hai mặt của những người đó hơn anh.
Trước khi nhà họ Giang sụp đổ, dù đi đến đâu, anh vẫn luôn được mọi người vây quanh, quan tâm và nịnh nọt, khi mọi người đối mặt với anh luôn là gương mặt hiền từ, có tình có nghĩa. Khi ông bà nội lần lượt qua đời, cha anh không gánh vác trách nhiệm, cả nhà họ Giang đều suy sụp, bức tường bị mọi người xô đẩy, người chú coi anh như con đẻ của mình lại giẫm lên một cách không thương tiếc để ăn cắp lợi ích...
Thấy Giang Dịch Hàn thâm trầm như vậy, Nguyễn Khê không biết anh nghĩ gì, nhưng khi băng qua đường, nhìn thấy anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay anh.
“Đừng như vậy.” Nguyễn Khê mơ hồ nghe thấy mẹ Nguyễn nhắc đến chuyện của Giang Dịch Hàn.
Dường như gia đình lâm vào cảnh đường cùng, sau đó cha mẹ của Giang Dịch Hàn cũng không có năng lực để Đông Sơn tái khởi, chẳng mấy chốc công ty bị những người có dã tâm như tằm ăn lên, bố mẹ Giang Dịch Hàn đã quen với cuộc sống êm ả, bọn họ quá để ý đến cái nhìn của người khác cho nên không muốn ngây ngốc ở trong nước, đi làm việc ở nước ngoài.
Giang Dịch Hàn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, ngẩng đầu trở lại bộ dáng vô tâm trước đây: “Em họ, sao cậu lại trắng như vậy?”
Nguyễn Khê nhanh chóng buông ra: “Trời sinh.”
Cô đi qua đường, Giang Dịch Hàn ở phía sau vài bước, anh rất nhanh đã đuổi kịp, đút một tay vào túi quần jean, cười nói: “Vừa rồi tớ trút giận cho cậu, cậu có thể cộng lại điểm đã bị trừ cho tớ không?”
Nguyễn Khê bị chọc cười: “Cộng lại cũng vừa đạt tiêu chuẩn.”
“Đạt tiêu chuẩn luôn tốt hơn so với không đạt tiêu chuẩn chứ.”
“Vậy được rồi, cộng lại, bây giờ sáu mươi điểm.” Giang Dịch Hàn vẫn còn đang huyên thuyên: “Tiêu chuẩn chấm điểm của cậu chắc chắn không công bằng. Nghiêm túc mà nói, tớ ít nhất có thể đạt bốn mươi điểm về chỉ số thông minh và nhân phẩm, tớ nghĩ sự giàu có đáng giá năm điểm, vì vậy tớ nên có tám mươi lăm điểm.”
“Không nói về nhân phẩm, chỉ nói về chỉ số thông minh.”
Nguyễn Khê cảm thấy mình quá nhàn rỗi, thực sự có tâm trí với thời gian để nói chuyện với anh về vấn đề này: "Đối với tớ, trong thời học sinh, cách tốt nhất để kiểm tra chỉ số thông minh là thành tích học tập, cậu cảm thấy thành tích của cậu như thế nào?”
Giang Dịch Hàn sờ sờ mũi: “Cũng tạm được.”
“Cậu nói không tính, tớ nói cũng không tính, bài kiểm tra hàng tháng sẽ sớm được tổ chức.” Nguyễn Khê dừng lại một chút: “Nếu cậu có thể lọt vào top mười của lớp...”
“Vậy cậu cho tớ thêm nhiều điểm một chút.” Giang Dịch Hàn cò kè mặc cả: "Tớ đã lâu không ôn tập, chắc chắn rằng tớ sẽ không đạt thành tích tốt như vậy trong bài kiểm tra. Nếu tớ đứng đầu top mười trong bài kiểm tra hàng tháng, cậu cho tớ thêm năm điểm thế nào?”
Cũng không phải là không thể.
Nguyễn Khê biết rằng Vương Mỹ Chi thực ra rất quan tâm đến Giang Dịch Hàn nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là dì nên không thể quản lý quá nhiều vì sợ Giang Dịch Hàn sẽ cảm thấy phiền phức.
Theo quan điểm của Nguyễn Khê việc người khác học hành chăm chỉ không liên quan gì đến cô, nhưng Giang Dịch Hàn này không đáng ghét, khi đối xử với người mình không ghét, cô thật lòng mong đối phương có thể sống tốt.
"Được.” Nguyễn Khê gật đầu, sau đó liếc nhìn Giang Dịch Hàn một cái, hoài nghi hỏi: "Tớ cho cậu thêm điểm thì có lợi ích gì?”
Giang Dịch Hàn sửng sốt.
Đúng vậy, tại sao anh phải quan tâm đến điểm số này, cho dù Nguyễn Khê cho anh đến một trăm điểm thì có lợi ích gì?
Anh rõ ràng mờ mịt một phút.
Nguyễn Khê phớt lờ anh và tiếp tục đi về phía siêu thị.
Giang Dịch Hàn sững sờ một hồi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
“Bởi vì tớ nghĩ đến, mặc dù cậu thực sự cần đến bác sĩ nhãn khoa, nhưng tiêu chí chấm điểm của cậu có thể lọc ra những người đàn ông tốt nhất.” Giang Dịch Hàn đứng đắn nói: "Tớ chỉ là muốn chứng minh trước kia không có chuẩn bị, cho nên cậu nhìn lầm rồi.”
Nguyễn Khê thờ ơ gật đầu: “Vậy tớ rửa mắt mong chờ.”
Giang Dịch Hàn lấy điện thoại di động trong túi ra, nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hoắc Văn Đạt: “Ngày nghỉ lần này chúng ta có bài tập về nhà không?”
Giang Dịch Hàn im lặng.
“Tránh xa những người và những lời lẽ xấu xa này là động lực hiện tại của tớ.” Nguyễn Khê mỉm cười: “Nhưng việc ngày hôm nay vẫn phải cảm ơn cậu. Dù tớ đã quen và biến đau buồn và tức giận thành động lực, nhưng tớ vẫn thấy rất hả giận.”
Sau khi cả hai bước ra khỏi khu chung cư, Giang Dịch Hàn vẫn luôn im lặng, nói: “Cậu nói đúng.”
Không ai hiểu rõ sự hai mặt của những người đó hơn anh.
Trước khi nhà họ Giang sụp đổ, dù đi đến đâu, anh vẫn luôn được mọi người vây quanh, quan tâm và nịnh nọt, khi mọi người đối mặt với anh luôn là gương mặt hiền từ, có tình có nghĩa. Khi ông bà nội lần lượt qua đời, cha anh không gánh vác trách nhiệm, cả nhà họ Giang đều suy sụp, bức tường bị mọi người xô đẩy, người chú coi anh như con đẻ của mình lại giẫm lên một cách không thương tiếc để ăn cắp lợi ích...
Thấy Giang Dịch Hàn thâm trầm như vậy, Nguyễn Khê không biết anh nghĩ gì, nhưng khi băng qua đường, nhìn thấy anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay anh.
“Đừng như vậy.” Nguyễn Khê mơ hồ nghe thấy mẹ Nguyễn nhắc đến chuyện của Giang Dịch Hàn.
Dường như gia đình lâm vào cảnh đường cùng, sau đó cha mẹ của Giang Dịch Hàn cũng không có năng lực để Đông Sơn tái khởi, chẳng mấy chốc công ty bị những người có dã tâm như tằm ăn lên, bố mẹ Giang Dịch Hàn đã quen với cuộc sống êm ả, bọn họ quá để ý đến cái nhìn của người khác cho nên không muốn ngây ngốc ở trong nước, đi làm việc ở nước ngoài.
Giang Dịch Hàn nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, ngẩng đầu trở lại bộ dáng vô tâm trước đây: “Em họ, sao cậu lại trắng như vậy?”
Nguyễn Khê nhanh chóng buông ra: “Trời sinh.”
Cô đi qua đường, Giang Dịch Hàn ở phía sau vài bước, anh rất nhanh đã đuổi kịp, đút một tay vào túi quần jean, cười nói: “Vừa rồi tớ trút giận cho cậu, cậu có thể cộng lại điểm đã bị trừ cho tớ không?”
Nguyễn Khê bị chọc cười: “Cộng lại cũng vừa đạt tiêu chuẩn.”
“Đạt tiêu chuẩn luôn tốt hơn so với không đạt tiêu chuẩn chứ.”
“Vậy được rồi, cộng lại, bây giờ sáu mươi điểm.” Giang Dịch Hàn vẫn còn đang huyên thuyên: “Tiêu chuẩn chấm điểm của cậu chắc chắn không công bằng. Nghiêm túc mà nói, tớ ít nhất có thể đạt bốn mươi điểm về chỉ số thông minh và nhân phẩm, tớ nghĩ sự giàu có đáng giá năm điểm, vì vậy tớ nên có tám mươi lăm điểm.”
“Không nói về nhân phẩm, chỉ nói về chỉ số thông minh.”
Nguyễn Khê cảm thấy mình quá nhàn rỗi, thực sự có tâm trí với thời gian để nói chuyện với anh về vấn đề này: "Đối với tớ, trong thời học sinh, cách tốt nhất để kiểm tra chỉ số thông minh là thành tích học tập, cậu cảm thấy thành tích của cậu như thế nào?”
Giang Dịch Hàn sờ sờ mũi: “Cũng tạm được.”
“Cậu nói không tính, tớ nói cũng không tính, bài kiểm tra hàng tháng sẽ sớm được tổ chức.” Nguyễn Khê dừng lại một chút: “Nếu cậu có thể lọt vào top mười của lớp...”
“Vậy cậu cho tớ thêm nhiều điểm một chút.” Giang Dịch Hàn cò kè mặc cả: "Tớ đã lâu không ôn tập, chắc chắn rằng tớ sẽ không đạt thành tích tốt như vậy trong bài kiểm tra. Nếu tớ đứng đầu top mười trong bài kiểm tra hàng tháng, cậu cho tớ thêm năm điểm thế nào?”
Cũng không phải là không thể.
Nguyễn Khê biết rằng Vương Mỹ Chi thực ra rất quan tâm đến Giang Dịch Hàn nhưng dù sao bà ấy cũng chỉ là dì nên không thể quản lý quá nhiều vì sợ Giang Dịch Hàn sẽ cảm thấy phiền phức.
Theo quan điểm của Nguyễn Khê việc người khác học hành chăm chỉ không liên quan gì đến cô, nhưng Giang Dịch Hàn này không đáng ghét, khi đối xử với người mình không ghét, cô thật lòng mong đối phương có thể sống tốt.
"Được.” Nguyễn Khê gật đầu, sau đó liếc nhìn Giang Dịch Hàn một cái, hoài nghi hỏi: "Tớ cho cậu thêm điểm thì có lợi ích gì?”
Giang Dịch Hàn sửng sốt.
Đúng vậy, tại sao anh phải quan tâm đến điểm số này, cho dù Nguyễn Khê cho anh đến một trăm điểm thì có lợi ích gì?
Anh rõ ràng mờ mịt một phút.
Nguyễn Khê phớt lờ anh và tiếp tục đi về phía siêu thị.
Giang Dịch Hàn sững sờ một hồi, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
“Bởi vì tớ nghĩ đến, mặc dù cậu thực sự cần đến bác sĩ nhãn khoa, nhưng tiêu chí chấm điểm của cậu có thể lọc ra những người đàn ông tốt nhất.” Giang Dịch Hàn đứng đắn nói: "Tớ chỉ là muốn chứng minh trước kia không có chuẩn bị, cho nên cậu nhìn lầm rồi.”
Nguyễn Khê thờ ơ gật đầu: “Vậy tớ rửa mắt mong chờ.”
Giang Dịch Hàn lấy điện thoại di động trong túi ra, nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hoắc Văn Đạt: “Ngày nghỉ lần này chúng ta có bài tập về nhà không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.