Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 48:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Nhiệm vụ thầy Mai giao cho cô thật sự vinh quang nhưng lại khó khăn. Nguyễn Khê mang theo gương mặt nặng nề bước ra khỏi văn phòng giáo viên, quay trở lại phòng học, khiến cho không ít người quan tâm.
Trần Lan Thanh lập tức sấn tới, hỏi: "Ba Ba phát hiện rồi à?”
Chu Trừng cũng đang nhìn cô.
Nguyễn Khê bi tráng mở ly nước ra, uống một ngụm, dưới ánh mắt lo lắng của họ lắc lắc đầu: “Không có.”
“Hù chết người.” Trần Lan Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy tại sao biểu cảm của cậu giống như sắp lên pháp trường thế hả? Khiến mình còn tưởng rằng Ba Ba phát hiện rồi, muốn mời phụ huynh nữa đó.”
Nguyễn Khê tựa vào bàn học, sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Thật sự phải lên pháp trường rồi.”
Nếu sớm biết có một màn như thế này thì cô đã không mắng Giang Dịch Hàn như vậy rồi.
Quả nhiên là lanh mồm lanh miệng, sảng khoái nhất thời, xong thì bị hỏa táng mà. Bây giờ thêm anh lại một lần nữa, rõ ràng không phù hợp với tác phong của cô.
Mối quan hệ giữa Chu Trừng và Nguyễn Khê là bí mật công khai, nhưng mà lúc ở trường học, trong lớp học thì vẫn phải giữ khoảng cách thích hợp, bởi vì Ba Ba sẽ thường xuyên im lìm không một tiếng động đột kích kiểm tra. Chu Trừng nhân cơ hội hỏi bài Nguyễn Khê, thấp giọng hỏi: "Ba Ba tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Khê có lòng riêng, không muốn nói chuyện của Giang Dịch Hàn cho Chu Trừng nghe.
Cũng không phải vì chuyện gì khác, bản thân cô và Giang Dịch Hàn cũng không phải là anh em họ gì đó, chỉ là lúc đó cô tìm lý do thôi. Sau này, cô và Chu Trừng chắc chắn sẽ phải đi đến bước cuối cùng. Đến lúc đó, cậu ấy cũng sẽ phát hiện Giang Dịch Hàn không phải anh họ của cô. Khi đó, cậu ấy nhớ lại tất cả những chuyện của hôm nay, có khi nào sẽ chôn xuống trong lòng một hạt giống nghi ngờ không?
Bây giờ, cô rất muốn nói cho Chu Trừng biết Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô, nhưng mấu chốt là lúc này không phải thời cơ tốt nhất.
Dù sao mẹ cô đã thu tiền của Vương Mỹ Chi. Cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cơm trưa và cơm tối của Giang Dịch Hàn đều phải ăn ở nhà cô.
Giang Dịch Hàn còn đang ở kế bên nhà cô, cũng phải ở đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Dù sao cũng suy bụng ta ra bụng người. Nếu như bên cạnh Chu Trừng có một bạn học nữ như vậy thì chắc chắn cô sẽ rất khó chịu, còn sẽ cảm thấy chán ghét, không thoải mái.
Từ đó đến nay, cô và Chu Trừng không có bất cứ mâu thuẫn gì. Rũ sạch quan hệ với Giang Dịch Hàn đối với cô ở hiện tại mà nói, chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt.
Nguyễn Khê nhìn Chu Trừng một chút, quyết định chờ sau khi kết thúc kỳ thi đại học thì cô sẽ thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện. Đến lúc đó, Giang Dịch Hàn cũng phủi mông đi mất rồi. Làm không tốt thì đời này cô và anh cũng sẽ không có gì giao nhau nữa. Cho dù trong lòng Chu Trừng có trở ngại thì cô cũng có tự tin có thể xóa bỏ.
"Còn có thể có chuyện gì chứ." Nguyễn Khê đáng yêu nghiêng đầu, cười một tiếng: "Còn không phải lên tiết giáo dục tư tưởng cho tớ sao. Tổng điểm thành tích thi tháng này của tớ thấp hơn lần trước hai điểm. Ba Ba nói, hai điểm là khác nhau như trời với đất, một điểm đã có thể đè chết không ít người rồi.”
Chu Trừng đau lòng cho cô: "Ba Ba cũng quá phát rồ rồi.”
Độ khó của mỗi lần thi cử không giống nhau, sao có thể đảm bảo tổng điểm mỗi lần đều cao hơn lần trước được chứ? Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng hãi hùng lúc đi của Nguyễn Khê, còn có vẻ mặt mệt mỏi, bất đắc dĩ lúc về kia, Chu Trừng không nhịn được, ở trong lòng lại muốn mắng Ba Ba vài câu. Quá điên rồ, cuồng điểm số! Cuồng thi cử!
Nguyễn Khê không chút chột dạ: "Còn phải nói.”
Cô còn đang phiền lòng vì nhiệm vụ này.
Chu Trừng lấy từ trong túi áo ra ba viên sô cô la, đưa cho cô.
"Ăn chút ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều." Mặc dù biết Nguyễn Khê không thích ăn ngọt, nhưng nhìn thấy trên bàn trà trong nhà có sô cô la, anh ấy vẫn không nhịn được mà cầm theo vài viên.
Nguyễn Khê nhận lấy. Cô không quá thích ăn sô cô la, thuận miệng hỏi: "Em có thể đưa một viên cho người khác ăn không?”
Chu Trừng cười: "Đương nhiên có thể.”
Sau khi Nguyễn Khê đợi Chu Trừng quay về chỗ ngồi thì cô đưa một viên sô cô la cho Trần Lan Thanh. Trần Lan Thanh cẩn thận xem xét nhãn hiệu của viên sô cô la này, ồ lên một tiếng: "Nhãn hiệu này trùng hợp tớ có biết. Một viên sô cô la tròn như thế này hình như cũng phải tốn mười mấy đồng đó.”
"Ồ." Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết nhãn hiệu này, phản ứng rất bình thản.
Trần Lan Thanh nhỏ giọng, hỏi dò: "Nhà của Chu Trừng...
thật sự giàu lắm sao?”
Trước kia, Trần Lan Thanh cũng chỉ có nghe nói qua. Bây giờ, viên sô cô la còn chưa mở giấy gói này khiến cho cô ấy có chút cảm giác chân thực.
Vốn dĩ chỉ là một thành phố hạng hai, không có chút tiếng tăm gì trong cả nước, kinh tế bản địa cũng bình thường, có vẻ gia cảnh của các bạn học cũng sẽ không có sự khác biệt một trời một vực.
Giữa học sinh với nhau, cho dù đưa sô cô la thì phần lớn đều sẽ đưa Dove. Nuttela cũng có, nhưng mà không thể xem là quá nhiều. Nhãn hiệu sô cô la này của Chu Trừng, không ít học sinh ngay cả tên cũng chưa từng được nghe.
Chính là loại trong siêu thị cũng không có bán.
Mí mắt của Nguyễn Khê cụp xuống: "Chuyện này... tớ thật sự cũng không rõ.”
Một tay của Trần Lan Thanh chống cằm: "Nhưng mà nói thật nhé. Cảm giác Chu Trừng mang lại cho người khác không giống như là con ông cháu cha. Anh họ cậu thì ngược lại..." Cô ấy dừng một chút: "Anh ấy nhìn rất giống con ông cháu cha.”
Đây là lời nói thật. Dù sao Giang Dịch Hàn cũng từng là con trai độc nhất của nhà họ Giang ở thành phố Bắc Kinh, lớn lên trong sự vây quanh của mọi người, khí chất riêng cũng đã đủ rồi. Cho dù anh mặc đồng phục bình thường nhất thì ở trong đám người vẫn có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
"Hả, thật à?" Biểu hiện của Nguyễn Khê đối với đề tài này không được hứng thú cho lắm.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Bây giờ, tớ đã hiểu được một chút tại sao cậu lại thích Chu Trừng. Cậu ấy thật sự đối xử rất tốt với cậu.”
Lúc này mới khơi gợi được hứng thú của Nguyễn Khê, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Đúng vậy, cậu ấy siêu tốt luôn.”
Trần Lan Thanh lập tức sấn tới, hỏi: "Ba Ba phát hiện rồi à?”
Chu Trừng cũng đang nhìn cô.
Nguyễn Khê bi tráng mở ly nước ra, uống một ngụm, dưới ánh mắt lo lắng của họ lắc lắc đầu: “Không có.”
“Hù chết người.” Trần Lan Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy tại sao biểu cảm của cậu giống như sắp lên pháp trường thế hả? Khiến mình còn tưởng rằng Ba Ba phát hiện rồi, muốn mời phụ huynh nữa đó.”
Nguyễn Khê tựa vào bàn học, sống không còn gì luyến tiếc, nói: “Thật sự phải lên pháp trường rồi.”
Nếu sớm biết có một màn như thế này thì cô đã không mắng Giang Dịch Hàn như vậy rồi.
Quả nhiên là lanh mồm lanh miệng, sảng khoái nhất thời, xong thì bị hỏa táng mà. Bây giờ thêm anh lại một lần nữa, rõ ràng không phù hợp với tác phong của cô.
Mối quan hệ giữa Chu Trừng và Nguyễn Khê là bí mật công khai, nhưng mà lúc ở trường học, trong lớp học thì vẫn phải giữ khoảng cách thích hợp, bởi vì Ba Ba sẽ thường xuyên im lìm không một tiếng động đột kích kiểm tra. Chu Trừng nhân cơ hội hỏi bài Nguyễn Khê, thấp giọng hỏi: "Ba Ba tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Khê có lòng riêng, không muốn nói chuyện của Giang Dịch Hàn cho Chu Trừng nghe.
Cũng không phải vì chuyện gì khác, bản thân cô và Giang Dịch Hàn cũng không phải là anh em họ gì đó, chỉ là lúc đó cô tìm lý do thôi. Sau này, cô và Chu Trừng chắc chắn sẽ phải đi đến bước cuối cùng. Đến lúc đó, cậu ấy cũng sẽ phát hiện Giang Dịch Hàn không phải anh họ của cô. Khi đó, cậu ấy nhớ lại tất cả những chuyện của hôm nay, có khi nào sẽ chôn xuống trong lòng một hạt giống nghi ngờ không?
Bây giờ, cô rất muốn nói cho Chu Trừng biết Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô, nhưng mấu chốt là lúc này không phải thời cơ tốt nhất.
Dù sao mẹ cô đã thu tiền của Vương Mỹ Chi. Cho đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cơm trưa và cơm tối của Giang Dịch Hàn đều phải ăn ở nhà cô.
Giang Dịch Hàn còn đang ở kế bên nhà cô, cũng phải ở đến trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Dù sao cũng suy bụng ta ra bụng người. Nếu như bên cạnh Chu Trừng có một bạn học nữ như vậy thì chắc chắn cô sẽ rất khó chịu, còn sẽ cảm thấy chán ghét, không thoải mái.
Từ đó đến nay, cô và Chu Trừng không có bất cứ mâu thuẫn gì. Rũ sạch quan hệ với Giang Dịch Hàn đối với cô ở hiện tại mà nói, chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt.
Nguyễn Khê nhìn Chu Trừng một chút, quyết định chờ sau khi kết thúc kỳ thi đại học thì cô sẽ thẳng thắn nói ra tất cả mọi chuyện. Đến lúc đó, Giang Dịch Hàn cũng phủi mông đi mất rồi. Làm không tốt thì đời này cô và anh cũng sẽ không có gì giao nhau nữa. Cho dù trong lòng Chu Trừng có trở ngại thì cô cũng có tự tin có thể xóa bỏ.
"Còn có thể có chuyện gì chứ." Nguyễn Khê đáng yêu nghiêng đầu, cười một tiếng: "Còn không phải lên tiết giáo dục tư tưởng cho tớ sao. Tổng điểm thành tích thi tháng này của tớ thấp hơn lần trước hai điểm. Ba Ba nói, hai điểm là khác nhau như trời với đất, một điểm đã có thể đè chết không ít người rồi.”
Chu Trừng đau lòng cho cô: "Ba Ba cũng quá phát rồ rồi.”
Độ khó của mỗi lần thi cử không giống nhau, sao có thể đảm bảo tổng điểm mỗi lần đều cao hơn lần trước được chứ? Nghĩ đến dáng vẻ lo lắng hãi hùng lúc đi của Nguyễn Khê, còn có vẻ mặt mệt mỏi, bất đắc dĩ lúc về kia, Chu Trừng không nhịn được, ở trong lòng lại muốn mắng Ba Ba vài câu. Quá điên rồ, cuồng điểm số! Cuồng thi cử!
Nguyễn Khê không chút chột dạ: "Còn phải nói.”
Cô còn đang phiền lòng vì nhiệm vụ này.
Chu Trừng lấy từ trong túi áo ra ba viên sô cô la, đưa cho cô.
"Ăn chút ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều." Mặc dù biết Nguyễn Khê không thích ăn ngọt, nhưng nhìn thấy trên bàn trà trong nhà có sô cô la, anh ấy vẫn không nhịn được mà cầm theo vài viên.
Nguyễn Khê nhận lấy. Cô không quá thích ăn sô cô la, thuận miệng hỏi: "Em có thể đưa một viên cho người khác ăn không?”
Chu Trừng cười: "Đương nhiên có thể.”
Sau khi Nguyễn Khê đợi Chu Trừng quay về chỗ ngồi thì cô đưa một viên sô cô la cho Trần Lan Thanh. Trần Lan Thanh cẩn thận xem xét nhãn hiệu của viên sô cô la này, ồ lên một tiếng: "Nhãn hiệu này trùng hợp tớ có biết. Một viên sô cô la tròn như thế này hình như cũng phải tốn mười mấy đồng đó.”
"Ồ." Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết nhãn hiệu này, phản ứng rất bình thản.
Trần Lan Thanh nhỏ giọng, hỏi dò: "Nhà của Chu Trừng...
thật sự giàu lắm sao?”
Trước kia, Trần Lan Thanh cũng chỉ có nghe nói qua. Bây giờ, viên sô cô la còn chưa mở giấy gói này khiến cho cô ấy có chút cảm giác chân thực.
Vốn dĩ chỉ là một thành phố hạng hai, không có chút tiếng tăm gì trong cả nước, kinh tế bản địa cũng bình thường, có vẻ gia cảnh của các bạn học cũng sẽ không có sự khác biệt một trời một vực.
Giữa học sinh với nhau, cho dù đưa sô cô la thì phần lớn đều sẽ đưa Dove. Nuttela cũng có, nhưng mà không thể xem là quá nhiều. Nhãn hiệu sô cô la này của Chu Trừng, không ít học sinh ngay cả tên cũng chưa từng được nghe.
Chính là loại trong siêu thị cũng không có bán.
Mí mắt của Nguyễn Khê cụp xuống: "Chuyện này... tớ thật sự cũng không rõ.”
Một tay của Trần Lan Thanh chống cằm: "Nhưng mà nói thật nhé. Cảm giác Chu Trừng mang lại cho người khác không giống như là con ông cháu cha. Anh họ cậu thì ngược lại..." Cô ấy dừng một chút: "Anh ấy nhìn rất giống con ông cháu cha.”
Đây là lời nói thật. Dù sao Giang Dịch Hàn cũng từng là con trai độc nhất của nhà họ Giang ở thành phố Bắc Kinh, lớn lên trong sự vây quanh của mọi người, khí chất riêng cũng đã đủ rồi. Cho dù anh mặc đồng phục bình thường nhất thì ở trong đám người vẫn có thể nhìn thấy anh đầu tiên.
"Hả, thật à?" Biểu hiện của Nguyễn Khê đối với đề tài này không được hứng thú cho lắm.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Bây giờ, tớ đã hiểu được một chút tại sao cậu lại thích Chu Trừng. Cậu ấy thật sự đối xử rất tốt với cậu.”
Lúc này mới khơi gợi được hứng thú của Nguyễn Khê, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Đúng vậy, cậu ấy siêu tốt luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.