Mối Tình Đầu Tâm Cơ Của Giáo Bá
Chương 50:
Lâm Miên Miên
01/09/2022
Khi Giang Dịch Hàn được xoa dịu thì chợt anh nhớ đến chuyện xảy ra lúc ban sáng, đang định ngẩng đầu lên chất vấn Nguyễn Khê thì lại thấy cô đang ăn từng ngụm canh nhỏ. Trời đã chuyển lạnh, cô mặc chiếc áo khoác màu trắng, bấy giờ tay áo đã được xắn lên để lộ cánh tay. Cô rất gầy, cổ tay rất nhỏ, Giang Dịch Hàn nghĩ bụng, ngón cái với ngón trỏ của anh khoanh lại là được một vòng cổ tay cô rồi.
Ăn món ăn mà dì Nguyễn đã tỉ mỉ chuẩn bị, Giang Dịch Hàn cảm thấy mình không thể không có lương tâm được, anh nghĩ, Nguyễn Khê mới bao lớn chứ, mới được 17 tuổi, còn chưa thành niên, mấy cái trò toan tính nằm không ăn sẵn kia có lẽ cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, tam quan của cô vẫn có thể cứu vớt được phần nào.
Nghĩ đến đây, Giang Dịch Hàn nhẹ giọng bảo: “Mấy nhà giàu quyền quý cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”
Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Trên đời này không có lối đi tắt, cậu muốn đi đường tắt thì cần thận lại đâm đầu vào vực thẳm.” Giang Dịch Hàn tự nhận bản thân nói chuyện vẫn rất là có trình độ, coi đi, Nguyễn Khê nghe mà đơ cả ra kia: “Từ trước đến nay mấy nhà quyền quý để ý nhất chính là môn đăng hộ đối, bọn họ sẽ lựa chọn đối tác phù hợp nhất trong giới để trao đổi nhân mạch và tài nguyên cho nhau, đùng thế đấy, không phải là không có người được gả vào nhà quyền quý, nhưng tớ nghĩ là cũng chẳng có mấy ai chịu được đối xử bất bình đẳng.”
“Chú của bạn tớ cưới bạn gái là tình đầu, trong nhà chẳng có đồng nào, nhưng tình cảm của hai người rất tốt, chú ấy gánh vác áp lực để kết hôn với cô kia, nhưng kết hôn chưa được bao lâu thì nhà gái không thể thích ứng được lối sống của nhà có tiền, mà chú ấy thì cũng bận rộn suốt, về lâu về dài hai người họ xảy ra mâu thuẫn, cậu đoán xem về sau thì chuyện sẽ ra sao?”
“Về sau chú này ra ngoài tìm bồ nhí, vợ chú ấy thì bị mắc bệnh trầm cảm, tự sát.”
Nguyễn Khê đặt đũa xuống: “Tớ ăn no rồi, đi nghỉ trước đây, cậu ăn xong thì để bát đĩa vào bồn rửa là được.”
Nói đoạn cô đứng dậy ngay, chẳng phản ứng gì với nguyên một tràng mà Giang Dịch Hàn mới nói.
Giang Dịch Hàn sửng sốt. “Ê!”
Nguyễn Khê liếc nhìn anh: “Anh họ ơi anh nên mở mang tầm mắt ra đi, thật đấy.”
Cô thực sự không muốn nghe mấy lời thật thà khó nghe này mà.
Cố chấp cả hai đời, làm sao có thể bị dao động bởi mấy lời bâng quơ lại trực tiếp của Giang Dịch Hàn thế được, thôi thì không cần phải nghĩ cách cứu vớt cô đâu.
Giang Dịch Hàn thấy Nguyễn Khê trưng cái điệu bộ nước đổ đầu vịt thế kia thì giận muốn bốc khói.
Anh nể mặt dì Nguyễn nên mới nói một tràng thế cho cô nghe, cô thì hay rồi, chả có tí phản ứng nào cả.
Giang Dịch Hàn giận không nuốt nổi cơm luôn.
Giờ cậu cảm thấy đầu óc Nguyễn Khê có vấn đề rồi, nên quyên góp để cô đi khám bác sĩ nhanh thôi.
Mấy câu tâm huyết của Giang Dịch Hàn bị Nguyễn Khê nghe tai này ra tai kia rồi. Cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ do Mai Mai và Ba Ba giao rồi, không cần phải cố tình giữ quan hệ tốt với Giang Dịch Hàn nữa, cứ để đến đâu thì đến, đương nhiên vẫn nên giữ khoảng cách cho thỏa đáng. Dù sao quan hệ giữa cô và Chu Trừng cũng đã công khai phần nào, hiển nhiên là phải giữ khoảng cách an toàn với người khác phái.
Về chuyện này thì Chu Trừng đã làm rất tốt, cậu ấy căn bản không nói mấy lời thừa với bất kì nữ sinh nào khác, cũng rất biết giới hạn với tất cả mọi người.
Lúc Nguyễn Khê vào trong phòng học thì vừa hay thấy có một bạn nữ đứng cạnh bàn học của Chu Trừng.
Cô đang đứng hướng sau lưng Chu Trừng, vẫn là bạn cũng bàn của Chu Trừng biết ý nên đẩy đẩy cậu ấy, nói nhỏ: “Nguyễn Khê đến kìa.”
Chu Trừng quay đầu lại, vẻ mặt có hơi lúng túng, có lẽ cũng không ngờ lại thấy Nguyễn Khê vào lúc như này.
Lúc cậu ấy quay lại thì Nguyễn Khê cũng nhìn trực tiếp được khuôn mặt của bạn nữ kia, đầu óc nhảy số một vòng thì nhớ ra ngay người này là ai, là em gái xinh xắn Tiêu Toàn, năm trước thích Chu Trừng.
Tiêu Toàn học lớp chuyên Văn, thành tích không cao cũng không thấp, học ở tầm trung. Bố mẹ đều là công nhân viên chức ở đơn vị bình thường, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, nhỏ đó còn thấp hơn Nguyễn Khê một cái đầu, hơi béo, mặt mũi không hẳn là xuất sắc lắm nhưng da thì trắng nõn trắng nà, giọng nói cũng mềm mại, bình thường phong cách ăn mặc cũng thiên về kiểu đáng yêu mềm mại.
“Đây là khăn len em tự đan.” Tiêu Toàn cũng thấy Nguyễn Khê đến, nhưng nhỏ vẫn nói tiếp: “Sang tuần sau là trời bắt đầu trở lạnh rồi, anh có thể quàng chiếc khăn này đến trường, lúc lạnh thì đắp lên đùi cũng ấm lắm.”
Nguyễn Khê cũng không ngờ nhỏ này lại cố chấp thế.
Cô cũng chẳng ghen tuông gì, chỉ đơn thuần xuýt xoa, nếu cô thích Chu Trừng là vì coi trọng đồng tiền vậy thì cô nhỏ này thích cậu ấy là vì điều gì nhỉ?
Chu Trừng hơi bất đắc dĩ, mà phần nhiều là xấu hổ và tức giận, cậu ấy còn chẳng buồn nhìn cái khăn len kia một cái: “Tiêu Toàn, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, cậu làm thế này sẽ khiến tôi rất khó xử, thật sự là cậu đừng đến tìm tôi nữa.”
Tiêu Toàn ngẩn ra: “Em không có ý gì khác, chỉ muốn dành điều tốt nhất cho anh thôi, thế cũng không được ư?”
“Tôi sẽ thấy phiền lắm.” Hiếm khi Chu Trừng nói nặng lời như thế này, một phần là đang có Nguyễn Khê ở đằng sau, mặt khác thì cậu ấy thực sự không muốn dính dáng quá nhiều phiền phức.
Tiêu Toàn ngơ ngác nhìn cậu rồi lại cúi đầu, trông đến là đáng thương.
Nguyễn Khê dứt khoát lôi một cuốn sách từ trong ngăn bàn ra, làm bộ như không thấy mà tiếp tục làm bài.
Tiêu Toàn cũng chẳng biết chọn thời điểm gì cả, lúc này các bạn trong lớp lục tục đi vào, trông nhỏ như thế đúng làm xấu hổ thật.
Lúc Nguyễn Khê làm bài, Tiêu Toàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó mím môi, nói với Chu Trừng: “Em biết rồi.”
Nhỏ cầm lại cái khăn quàng màu xám kia, lầm lũi bước từng bước một ra ngoài phòng học.
Trông bóng dáng kia đến là cô đơn hiu hắt, đến như Trần Lan Thanh muốn châm chọc nhỏ để xả giận thay cho bạn tốt của mình thì cũng bắt đầu thấy thông cảm cho nhỏ.
Ăn món ăn mà dì Nguyễn đã tỉ mỉ chuẩn bị, Giang Dịch Hàn cảm thấy mình không thể không có lương tâm được, anh nghĩ, Nguyễn Khê mới bao lớn chứ, mới được 17 tuổi, còn chưa thành niên, mấy cái trò toan tính nằm không ăn sẵn kia có lẽ cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, tam quan của cô vẫn có thể cứu vớt được phần nào.
Nghĩ đến đây, Giang Dịch Hàn nhẹ giọng bảo: “Mấy nhà giàu quyền quý cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”
Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Trên đời này không có lối đi tắt, cậu muốn đi đường tắt thì cần thận lại đâm đầu vào vực thẳm.” Giang Dịch Hàn tự nhận bản thân nói chuyện vẫn rất là có trình độ, coi đi, Nguyễn Khê nghe mà đơ cả ra kia: “Từ trước đến nay mấy nhà quyền quý để ý nhất chính là môn đăng hộ đối, bọn họ sẽ lựa chọn đối tác phù hợp nhất trong giới để trao đổi nhân mạch và tài nguyên cho nhau, đùng thế đấy, không phải là không có người được gả vào nhà quyền quý, nhưng tớ nghĩ là cũng chẳng có mấy ai chịu được đối xử bất bình đẳng.”
“Chú của bạn tớ cưới bạn gái là tình đầu, trong nhà chẳng có đồng nào, nhưng tình cảm của hai người rất tốt, chú ấy gánh vác áp lực để kết hôn với cô kia, nhưng kết hôn chưa được bao lâu thì nhà gái không thể thích ứng được lối sống của nhà có tiền, mà chú ấy thì cũng bận rộn suốt, về lâu về dài hai người họ xảy ra mâu thuẫn, cậu đoán xem về sau thì chuyện sẽ ra sao?”
“Về sau chú này ra ngoài tìm bồ nhí, vợ chú ấy thì bị mắc bệnh trầm cảm, tự sát.”
Nguyễn Khê đặt đũa xuống: “Tớ ăn no rồi, đi nghỉ trước đây, cậu ăn xong thì để bát đĩa vào bồn rửa là được.”
Nói đoạn cô đứng dậy ngay, chẳng phản ứng gì với nguyên một tràng mà Giang Dịch Hàn mới nói.
Giang Dịch Hàn sửng sốt. “Ê!”
Nguyễn Khê liếc nhìn anh: “Anh họ ơi anh nên mở mang tầm mắt ra đi, thật đấy.”
Cô thực sự không muốn nghe mấy lời thật thà khó nghe này mà.
Cố chấp cả hai đời, làm sao có thể bị dao động bởi mấy lời bâng quơ lại trực tiếp của Giang Dịch Hàn thế được, thôi thì không cần phải nghĩ cách cứu vớt cô đâu.
Giang Dịch Hàn thấy Nguyễn Khê trưng cái điệu bộ nước đổ đầu vịt thế kia thì giận muốn bốc khói.
Anh nể mặt dì Nguyễn nên mới nói một tràng thế cho cô nghe, cô thì hay rồi, chả có tí phản ứng nào cả.
Giang Dịch Hàn giận không nuốt nổi cơm luôn.
Giờ cậu cảm thấy đầu óc Nguyễn Khê có vấn đề rồi, nên quyên góp để cô đi khám bác sĩ nhanh thôi.
Mấy câu tâm huyết của Giang Dịch Hàn bị Nguyễn Khê nghe tai này ra tai kia rồi. Cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ do Mai Mai và Ba Ba giao rồi, không cần phải cố tình giữ quan hệ tốt với Giang Dịch Hàn nữa, cứ để đến đâu thì đến, đương nhiên vẫn nên giữ khoảng cách cho thỏa đáng. Dù sao quan hệ giữa cô và Chu Trừng cũng đã công khai phần nào, hiển nhiên là phải giữ khoảng cách an toàn với người khác phái.
Về chuyện này thì Chu Trừng đã làm rất tốt, cậu ấy căn bản không nói mấy lời thừa với bất kì nữ sinh nào khác, cũng rất biết giới hạn với tất cả mọi người.
Lúc Nguyễn Khê vào trong phòng học thì vừa hay thấy có một bạn nữ đứng cạnh bàn học của Chu Trừng.
Cô đang đứng hướng sau lưng Chu Trừng, vẫn là bạn cũng bàn của Chu Trừng biết ý nên đẩy đẩy cậu ấy, nói nhỏ: “Nguyễn Khê đến kìa.”
Chu Trừng quay đầu lại, vẻ mặt có hơi lúng túng, có lẽ cũng không ngờ lại thấy Nguyễn Khê vào lúc như này.
Lúc cậu ấy quay lại thì Nguyễn Khê cũng nhìn trực tiếp được khuôn mặt của bạn nữ kia, đầu óc nhảy số một vòng thì nhớ ra ngay người này là ai, là em gái xinh xắn Tiêu Toàn, năm trước thích Chu Trừng.
Tiêu Toàn học lớp chuyên Văn, thành tích không cao cũng không thấp, học ở tầm trung. Bố mẹ đều là công nhân viên chức ở đơn vị bình thường, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, nhỏ đó còn thấp hơn Nguyễn Khê một cái đầu, hơi béo, mặt mũi không hẳn là xuất sắc lắm nhưng da thì trắng nõn trắng nà, giọng nói cũng mềm mại, bình thường phong cách ăn mặc cũng thiên về kiểu đáng yêu mềm mại.
“Đây là khăn len em tự đan.” Tiêu Toàn cũng thấy Nguyễn Khê đến, nhưng nhỏ vẫn nói tiếp: “Sang tuần sau là trời bắt đầu trở lạnh rồi, anh có thể quàng chiếc khăn này đến trường, lúc lạnh thì đắp lên đùi cũng ấm lắm.”
Nguyễn Khê cũng không ngờ nhỏ này lại cố chấp thế.
Cô cũng chẳng ghen tuông gì, chỉ đơn thuần xuýt xoa, nếu cô thích Chu Trừng là vì coi trọng đồng tiền vậy thì cô nhỏ này thích cậu ấy là vì điều gì nhỉ?
Chu Trừng hơi bất đắc dĩ, mà phần nhiều là xấu hổ và tức giận, cậu ấy còn chẳng buồn nhìn cái khăn len kia một cái: “Tiêu Toàn, tôi đã nói rất rõ ràng với cậu rồi, cậu làm thế này sẽ khiến tôi rất khó xử, thật sự là cậu đừng đến tìm tôi nữa.”
Tiêu Toàn ngẩn ra: “Em không có ý gì khác, chỉ muốn dành điều tốt nhất cho anh thôi, thế cũng không được ư?”
“Tôi sẽ thấy phiền lắm.” Hiếm khi Chu Trừng nói nặng lời như thế này, một phần là đang có Nguyễn Khê ở đằng sau, mặt khác thì cậu ấy thực sự không muốn dính dáng quá nhiều phiền phức.
Tiêu Toàn ngơ ngác nhìn cậu rồi lại cúi đầu, trông đến là đáng thương.
Nguyễn Khê dứt khoát lôi một cuốn sách từ trong ngăn bàn ra, làm bộ như không thấy mà tiếp tục làm bài.
Tiêu Toàn cũng chẳng biết chọn thời điểm gì cả, lúc này các bạn trong lớp lục tục đi vào, trông nhỏ như thế đúng làm xấu hổ thật.
Lúc Nguyễn Khê làm bài, Tiêu Toàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó mím môi, nói với Chu Trừng: “Em biết rồi.”
Nhỏ cầm lại cái khăn quàng màu xám kia, lầm lũi bước từng bước một ra ngoài phòng học.
Trông bóng dáng kia đến là cô đơn hiu hắt, đến như Trần Lan Thanh muốn châm chọc nhỏ để xả giận thay cho bạn tốt của mình thì cũng bắt đầu thấy thông cảm cho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.