Chương 102: Episode 102: Cuộc sống Hôn nhân (2)
Minh Huyềnn
04/01/2021
Cuộc sống cứ bình lặng mà trôi qua, ngày nay qua ngày khác. Chả mấy chốc cái bụng của Tiểu Mạt cũng đã to lên rất nhiều. Cô đi khám bác sĩ nói cô siêu âm là con trai. Khi nghe được tin này Hứa Thiên rất là vui ra mặt, còn gọi điện thoại trêu anh
" Mình thắng cậu rồi nhá!!"
" Thắng cái gì mà thắng "
" Tiểu Mạt mang thai con trai, thì dĩ nhiên là mình thắng cậu rồi. Mình có con trước cậu"
" Ờ. Cậu thấy tôi có vẻ gì không??"
" Không chúc mừng tôi thì thôi đi "
" Chả là tôi và Tiểu Đồng chưa muốn có con thôi. Ở đó mà cho cậu ảo tưởng "
" Vậy sao??? Chắc do suy diễn rồi "
" Rõ ràng quá đấy anh bạn trẻ "
" Kệ tôi. Tôi có con trai đương nhiên phải khoe khoang chứ"
" Ở đó mà khoe khoang đi, tôi không quan tâm đến việc nhà cậu"
...
Hôm nay có có cô bạn thân đến chơi nên Tiểu Mạt vô cùng vui vẻ
" Tiểu Đồng!!!Mình nhớ cậu chết mất "
" Còn nôn nghén nữa không??"
" Cũng đỡ rồi. Sao lâu lắm rồi cậu mới thăm mình hả"
" Bảo anh chồng nhà cậu đấy. Dồn Trạch Tuấn nhà mình bận tối mắt tối mũi luôn rồi đấy"
" Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy "
" Chả nghiêm trọng à!!! Cậu mang thai cái là anh ấy dồn hết việc cho chồng mình. Còn mình thì ở nhà bận chăm cậu "
" Nhiều việc lắm sao??? Dạo này cũng thấy cậu gầy đi đó nha"
" Dạo này bận theo chồng nên gầy đi là đúng rồi "
" Một câu chồng mình, hai câu cũng chồng mình "
" Kệ mình.... Chắc là cậu thì không "
" Mình đâu có mà "
" Thôi đi, mình đến thăm con rể của mình "
" Đã bắt đầu quan tâm đến con rể rồi đấy. Cậu còn chưa có gì mà"
" Mình thì cứ từ từ. Chưa vội "
" Cái gì mà chưa vội chứ. Cậu không có mà ba mẹ chồng không nói gì à??"
" Sao phải nói chứ"
" Thì nói cậu bị vô sinh hay gì đó "
" Nói linh tinh nha!!! Chả qua mình vẫn muốn tập trung vào sự nghiệp một chút thôi , đợi thêm vài năm nữa cũng chưa muộn. Chúng ta vẫn còn trẻ mà "
" Cũng phải. Chúng ta vẫn còn trẻ lắm, nếu không tại Hứa Thiên thì mình cũng đâu phải mang thai sớm như vậy chứ "
" Đừng trách anh ấy mà. Chỉ là anh ấy yêu cậu thôi "
" Thì mình biết mà, anh ấy yêu mình đến chết luôn á"
" Tự tin quá đó. Mình biết chồng cậu cái gì cũng tốt hết trơn luôn á"
" Chả phải cậu cũng có một anh chồng quốc dân luôn yêu thương cậu hết lòng đó sao"
" Chúng ta chọn đúng người nên đều có hạnh phúc "
" Phải rồi "
....
Hai cô gái cùng nhau trò chuyện rất lâu, cô cũng đã suy nghĩ đến những lời mà Tiểu Mạt nói hôm nay. Về nhà cô có nói với anh
" Chồng ơi!!? Có phải chúng ta nên có con rồi không??"
" Em muốn có con rồi sao??"
" Một nửa muốn một nửa chưa muốn "
" Vậy khi nào em muốn thì chúng ta sẽ có "
" Nhưng mà em sợ ba mẹ sẽ nói em bị vô sinh hay gì đó. Lấy nhau cũng đã hơn hai năm rồi mà em vẫn chưa có gì cả "
" Nói linh tinh rồi. Chả qua là chúng ta chưa sẵn sàng cho việc này nên chưa muốn có con thôi. Cái gì cũng phải từ từ "
" Có phải sau lần sảy thai đấy có khả năng em không thể làm mẹ nữa đúng không??"
" Do lần đó em bị tác động mạnh thôi. Bác sĩ cũng nói với anh sau này em vẫn có khả năng mà"
" Hay là chúng ta đi khám xem đi anh. Em vẫn thấy hơi sợ "
" Nghe theo em hết "
" Nếu như mà em không thể mang thai được thật thì sao anh. Anh sẽ ly hôn với em đúng không??? Sẽ bỏ rơi em đúng không??"
" Em bị ngốc luôn rồi à???. Làm gì có chuyện mà anh bỏ rơi em chứ "
" Đấy là em nói lỡ như mà"
" Sẽ không bao giờ có việc lỡ như ở đây cả. Việc em mang thai là trách nhiệm của anh, anh sẽ cố gắng tận tâm hết mình "
" Nếu như chúng ta có thì em cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt. Chăm sóc tốt cho con của chúng ta. Vậy anh nói xem anh muốn có con trai hay con gái "
" Con gái đi, con gái xinh xắn đáng yêu giống em"
" Em cũng muốn có con gái, vì Tiểu Mạt có con trai rồi. Nên chúng ta có con gái là hợp lý nhất luôn, sau này còn kết thông gia nữa mà"
" Còn chưa có mà đã liên kết thông gia "
" Anh không thích ạ"
" Không phải. Nếu em thích thì kết thông gia "
" Chồng em là tuyệt vời nhất "
.....
Cũng đã khá lâu rồi Hứa Gia Lạc không đến quán ba chơi, hôm nay lại đổi gió nên cô đến quán ba chơi
" Cho tôi hai ly rượu "
" Gia Lạc. Lâu lắm rồi em không đến". Thấy cô đến Tiêu Viễn vô cùng vui vẻ
" Lâu lắm rồi không gặp anh"
" Hôm nay để anh mời em "
" Không cần đâu, cho em hai ly"
" Đây.\_¢Anh làm sẵn cho em "
" Đây là gì???"
" Thử đi xem có ngon không??"
" Anh không nói thì em không uống đâu "
" Đây là sức mạnh tình yêu mà anh dành cho em. Anh đã nghiên cứu ra dành riêng cho em"
" Anh cũng rảnh quá ha??? Em có gì mà anh lại như vậy "
" Đối với anh, em là một người quan trọng"
" Nhưng mà em không thích anh"
" Không sao??? Anh thích em là được, chi cân có anh ở đây em sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào cả"
" Nhưng mà em đã tổn thương rất nhiều rồi"
" Quên anh ta đi. Và hãy thử nghĩ về anh được không??"
" Nói quên thì dễ lắm, nhưng mà làm thì khó hơn cả lên trời "
" Em có thể từ chối anh, vậy tại sao không thể buông anh ta "
" Em đã lún sâu quá rồi, không biết phải làm sao nữa "
" Hãy để anh lắp đầy những tổn thương đó của em"
"Anh?? Có thể sao??"
" Đúng. Anh có thể "
" Vậy cho em nói lời xin lỗi anh "
" Hà cớ gì em phải như vậy "
" Chuyện của em không cần anh quản. Anh không có tư cách gì quản em cả. Hôm nay cảm ơn ly rượu của anh"
Dứt lời cô đứng dậy rời khỏi quán ba, bỏ mặc lại Tiêu Viễn ở đó. Trong đầu cô đang suy nghĩ rằng có phải mình ngốc lắm không??? Lại cứ đâm đầu vào yêu một người không yêu mình, mà người đó còn đã lấy vợ rồi chứ, họ còn đang rất hạnh phúc với nhau. Có phải cô rất là ngốc khi cứ đâm đầu vào hay không??. Cô đúng là hết thuốc chữa rồi, ai đó có thể giúp cô bù đắp tổn thương trong lòng này không??"
Hết chương 102
(p/s: Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam
" Mình thắng cậu rồi nhá!!"
" Thắng cái gì mà thắng "
" Tiểu Mạt mang thai con trai, thì dĩ nhiên là mình thắng cậu rồi. Mình có con trước cậu"
" Ờ. Cậu thấy tôi có vẻ gì không??"
" Không chúc mừng tôi thì thôi đi "
" Chả là tôi và Tiểu Đồng chưa muốn có con thôi. Ở đó mà cho cậu ảo tưởng "
" Vậy sao??? Chắc do suy diễn rồi "
" Rõ ràng quá đấy anh bạn trẻ "
" Kệ tôi. Tôi có con trai đương nhiên phải khoe khoang chứ"
" Ở đó mà khoe khoang đi, tôi không quan tâm đến việc nhà cậu"
...
Hôm nay có có cô bạn thân đến chơi nên Tiểu Mạt vô cùng vui vẻ
" Tiểu Đồng!!!Mình nhớ cậu chết mất "
" Còn nôn nghén nữa không??"
" Cũng đỡ rồi. Sao lâu lắm rồi cậu mới thăm mình hả"
" Bảo anh chồng nhà cậu đấy. Dồn Trạch Tuấn nhà mình bận tối mắt tối mũi luôn rồi đấy"
" Làm gì mà nghiêm trọng đến vậy "
" Chả nghiêm trọng à!!! Cậu mang thai cái là anh ấy dồn hết việc cho chồng mình. Còn mình thì ở nhà bận chăm cậu "
" Nhiều việc lắm sao??? Dạo này cũng thấy cậu gầy đi đó nha"
" Dạo này bận theo chồng nên gầy đi là đúng rồi "
" Một câu chồng mình, hai câu cũng chồng mình "
" Kệ mình.... Chắc là cậu thì không "
" Mình đâu có mà "
" Thôi đi, mình đến thăm con rể của mình "
" Đã bắt đầu quan tâm đến con rể rồi đấy. Cậu còn chưa có gì mà"
" Mình thì cứ từ từ. Chưa vội "
" Cái gì mà chưa vội chứ. Cậu không có mà ba mẹ chồng không nói gì à??"
" Sao phải nói chứ"
" Thì nói cậu bị vô sinh hay gì đó "
" Nói linh tinh nha!!! Chả qua mình vẫn muốn tập trung vào sự nghiệp một chút thôi , đợi thêm vài năm nữa cũng chưa muộn. Chúng ta vẫn còn trẻ mà "
" Cũng phải. Chúng ta vẫn còn trẻ lắm, nếu không tại Hứa Thiên thì mình cũng đâu phải mang thai sớm như vậy chứ "
" Đừng trách anh ấy mà. Chỉ là anh ấy yêu cậu thôi "
" Thì mình biết mà, anh ấy yêu mình đến chết luôn á"
" Tự tin quá đó. Mình biết chồng cậu cái gì cũng tốt hết trơn luôn á"
" Chả phải cậu cũng có một anh chồng quốc dân luôn yêu thương cậu hết lòng đó sao"
" Chúng ta chọn đúng người nên đều có hạnh phúc "
" Phải rồi "
....
Hai cô gái cùng nhau trò chuyện rất lâu, cô cũng đã suy nghĩ đến những lời mà Tiểu Mạt nói hôm nay. Về nhà cô có nói với anh
" Chồng ơi!!? Có phải chúng ta nên có con rồi không??"
" Em muốn có con rồi sao??"
" Một nửa muốn một nửa chưa muốn "
" Vậy khi nào em muốn thì chúng ta sẽ có "
" Nhưng mà em sợ ba mẹ sẽ nói em bị vô sinh hay gì đó. Lấy nhau cũng đã hơn hai năm rồi mà em vẫn chưa có gì cả "
" Nói linh tinh rồi. Chả qua là chúng ta chưa sẵn sàng cho việc này nên chưa muốn có con thôi. Cái gì cũng phải từ từ "
" Có phải sau lần sảy thai đấy có khả năng em không thể làm mẹ nữa đúng không??"
" Do lần đó em bị tác động mạnh thôi. Bác sĩ cũng nói với anh sau này em vẫn có khả năng mà"
" Hay là chúng ta đi khám xem đi anh. Em vẫn thấy hơi sợ "
" Nghe theo em hết "
" Nếu như mà em không thể mang thai được thật thì sao anh. Anh sẽ ly hôn với em đúng không??? Sẽ bỏ rơi em đúng không??"
" Em bị ngốc luôn rồi à???. Làm gì có chuyện mà anh bỏ rơi em chứ "
" Đấy là em nói lỡ như mà"
" Sẽ không bao giờ có việc lỡ như ở đây cả. Việc em mang thai là trách nhiệm của anh, anh sẽ cố gắng tận tâm hết mình "
" Nếu như chúng ta có thì em cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt. Chăm sóc tốt cho con của chúng ta. Vậy anh nói xem anh muốn có con trai hay con gái "
" Con gái đi, con gái xinh xắn đáng yêu giống em"
" Em cũng muốn có con gái, vì Tiểu Mạt có con trai rồi. Nên chúng ta có con gái là hợp lý nhất luôn, sau này còn kết thông gia nữa mà"
" Còn chưa có mà đã liên kết thông gia "
" Anh không thích ạ"
" Không phải. Nếu em thích thì kết thông gia "
" Chồng em là tuyệt vời nhất "
.....
Cũng đã khá lâu rồi Hứa Gia Lạc không đến quán ba chơi, hôm nay lại đổi gió nên cô đến quán ba chơi
" Cho tôi hai ly rượu "
" Gia Lạc. Lâu lắm rồi em không đến". Thấy cô đến Tiêu Viễn vô cùng vui vẻ
" Lâu lắm rồi không gặp anh"
" Hôm nay để anh mời em "
" Không cần đâu, cho em hai ly"
" Đây.\_¢Anh làm sẵn cho em "
" Đây là gì???"
" Thử đi xem có ngon không??"
" Anh không nói thì em không uống đâu "
" Đây là sức mạnh tình yêu mà anh dành cho em. Anh đã nghiên cứu ra dành riêng cho em"
" Anh cũng rảnh quá ha??? Em có gì mà anh lại như vậy "
" Đối với anh, em là một người quan trọng"
" Nhưng mà em không thích anh"
" Không sao??? Anh thích em là được, chi cân có anh ở đây em sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào cả"
" Nhưng mà em đã tổn thương rất nhiều rồi"
" Quên anh ta đi. Và hãy thử nghĩ về anh được không??"
" Nói quên thì dễ lắm, nhưng mà làm thì khó hơn cả lên trời "
" Em có thể từ chối anh, vậy tại sao không thể buông anh ta "
" Em đã lún sâu quá rồi, không biết phải làm sao nữa "
" Hãy để anh lắp đầy những tổn thương đó của em"
"Anh?? Có thể sao??"
" Đúng. Anh có thể "
" Vậy cho em nói lời xin lỗi anh "
" Hà cớ gì em phải như vậy "
" Chuyện của em không cần anh quản. Anh không có tư cách gì quản em cả. Hôm nay cảm ơn ly rượu của anh"
Dứt lời cô đứng dậy rời khỏi quán ba, bỏ mặc lại Tiêu Viễn ở đó. Trong đầu cô đang suy nghĩ rằng có phải mình ngốc lắm không??? Lại cứ đâm đầu vào yêu một người không yêu mình, mà người đó còn đã lấy vợ rồi chứ, họ còn đang rất hạnh phúc với nhau. Có phải cô rất là ngốc khi cứ đâm đầu vào hay không??. Cô đúng là hết thuốc chữa rồi, ai đó có thể giúp cô bù đắp tổn thương trong lòng này không??"
Hết chương 102
(p/s: Chúc mừng ngày nhà giáo Việt Nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.