Chương 108: Episode 108: Lời nói thật lòng
Minh Huyềnn
04/01/2021
Bị bắt cũng đi cũng đã được hơn 3 tiếng đồng hồ rồi. Trong đầu cô không ngừng lo lắng ở trong đầu, đúng lúc đó cô nghe thấy có tiếng bước chân của con gái. Cô giật mình hỏi
" Cô là ai??? Đây là đâu, thả tôi ra "
" Không nhận ra tôi nữa sao??"
" Cô là Hứa Gia Lạc??"
" Bây giờ nhận ra rồi sao??"
" Tại sao cô lại bắt tôi"
" Tôi thích làm thì làm thôi "
" Cô thật bỉ ổi "
" Tôi có bỉ ổi đến mấy cũng là do cô cả. Là cô đã bức tôi đến con đường ngày hôm nay "
" Tôi đâu có làm gì có lỗi với cô??"
" Không có lỗi sao?? Cô thử nghĩ xem mình cô hạnh phúc thì cô nghĩ tôi sẽ vui vẻ được sao?"
" Cô vẫn còn muốn tranh anh ấy với tôi sao?? Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy chỉ yêu tôi thôi"
" Nếu anh ấy không là của tôi thì cũng sẽ không bao giờ là của cô "
" Cô điên rồi. Thả tôi ra "
" Tôi đâu có ngu đâu mà thả cô ra. Tôi sẽ cho cô nếm thử mùi đau khổ và dằn vặt bản thân như tôi đã phải chịu đựng "
" Đây là lời nói thật của cô và những lời mà cô muốn hay sao?"
" Chỉ cần cô bị đau khổ là tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc "
" Cô bị điên rồi "
" Là cô....Chính cô là người bức cho tôi thành như vậy. Cho nên tôi sẽ bắt cô nếm thư mùi vị đau khổ "
" Đừng mà!!! Cô tính làm gì??"
" Chả phải cô nói anh Tuấn yêu cô lắm sao?? Để tôi thử xem với khuôn mặt này anh ấy còn yêu cô hay không?"
" Cô tính làm gì??"
" Cô nghĩ sao khi khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy đi chứ "
....
Cố Minh đi theo chiếc xe nhưng mà khi đi gần đến nơi thì đột nhiên bị tắc đường nên bị mất dấu, anh cố tìm cách hỏi mọi người xung quanh nhưng mà không ai biết gì cả. Anh cố gắng đi theo thì thấy một căn nhà hoang, ở đó có một chiếc xe ôtô vừa rồi đã đưa cô đi. Anh đặt chân lên căn nhà hoang không có ai cả, nhưng mà khi đi đến tầng 2 thì có nghe tiếng cãi nhau, anh quyết định đi vào bên trong thì nhìn thấy cô đang bị trói chặt vào ghế
" Ai....? Hứa Gia Lạc nghe thấy tiếng bước đi nên quay ra hỏi. Nhìn thấy Cố Minh cô ta vô cùng giật mình
" Cố Minh.... Cứu em "
" Gia Lạc??? Anh không ngờ em lại bắt cóc Tiểu Đồng "
" À em quên mất là anh cũng yêu cô ta"
" Em định làm gì??"
" Làm gì à??? Đương nhiên là em muốn cô ta sống không bằng chết rồi "
" Em đang nói linh tinh gì thế??"
" Em có nói linh tinh sao?? Cô ta có được hạnh phúc mà tại sao em lại không có. Chỉ cần cô ta có được hạnh phúc là em không vui thế nên em muốn cô ta sống không bằng chết "
" Em dừng lại những hành động vậy đi. Như vậy là rất ngốc em hiểu không??"
" Em không hiểu cũng không muốn hiểu gì cả"
" Cố Minh!!! Anh đi đi, cứ mặc kệ em "
" Tiểu Đồng!!! Anh sẽ không bỏ lại em đâu"
" Xem ra anh vẫn rất yêu cô ta "
" Em dừng lại đi "
" Anh muốn em dừng lại sao?? Trừ phi cô ta chết "
" Em còn phát điên đến khi nào nữa "
" Đúng là em điên rồi. Em điên vì tình yêu, vì nó mà em lao vào biển lửa muốn thoát ra ngoài mà không được. Cũng chính là cô ta hại em thành ra nông nỗi ngày hôm nay "
" Có gì từ từ nói . Em bỏ súng xuống đi "
" Cố Minh. Anh nghe em mau đi đi. Hứa Gia Lạc cô ta bị điên rồi. Anh ở đây sẽ bị thương đấy, anh đi đi"
" Tiểu Đồng!!! Anh sẽ cứu em"
" Hai người tình cảm quá đấy"
" Gia Lạc!!! Em nghe anh thả súng xuống "
Khi hai anh em họ đang nói chuyện thì cô loay hoay đã cởi được dây chói ra. Nhưng mà cô vẫn giả vờ như mình đang bị chói, và ra hiệu cho Cố Minh. Khi Cố Minh đã hiểu ra thì cũng là lúc Hứa Gia Lạc đã hiểu. Cô ta nói
" Hai người định thoát sao??? Ai cũng đừng mơ thoát khỏi đây "
" Gia Lạc em dừng lại đi "
" Anh mà nói nữa là em nổ súng đấy"
" Được ....được anh không nói. Vậy nghe anh nói em bỏ súng xuống đi"
" Tại sao??? Người em yêu không yêu em. Tại sao lại là cô ta cơ chứ"
Cô ta vừa nói vừa nhìn lên trời nhưng mà tay vẫn cầm súng nên cô có chút lo lắng thì Cố Minh ra hiệu cho cô đi đến chỗ anh. Nghe được ám hiệu của anh, cô đứng dậy chạy nhanh đến chỗ anh. Không kịp thì Hứa Gia Lạc đã biết và nổ một phát súng vào cô khiến cho cô ngất ngay tại chỗ. Hứa Gia Lạc hoảng loạn buông cây súng xuống và ngồi xuống đó không ngừng nói
" Em....em giết người rồi. Em không cố ý "
" Tiểu Đồng!! Tiểu Đồng!!! Em nghe anh nói không??? Tỉnh lại đi em "
Cố Minh gọi cô mãi mà không được anh mới bế cô lên để đưa cô đi bệnh viện. Anh lái xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện rồi. Vừa vào đến nơi đã được các bác sĩ đẩy nhanh vào bên trong phòng cấp cứu
" Bệnh nhân mất rất nhiều máu. Cần phải phẫu thuật gấp. Nhanh lên "
Chân tay anh bị cuống cuồng lên không biết phải làm sao cả. Thì chợt điện thoại của anh rung lên
" Alo.."
" Tôi là Trạch Tuấn "
" Anh mau đến bệnh viện thành phố ngay đi. Tiểu Đồng đang cấp cứu trong bệnh viện "
" Cái gì??? "
" Anh đến đi rồi tôi giải thích "
" Được tôi đến ngay "
....
Nghe được Cố Minh nói như vậy anh lập tức rời công ty đến thẳng bệnh viện. Khi đến nơi thì Cố Minh đang ngồi ngoài phòng cấp cứu
" Anh đến rồi "
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì??"
" Cô ấy bị bắt cóc "
" Bắt cóc??? Ai bắt cóc cô ấy "
" Là Hứa Gia Lạc"
" Cô ta??? Sao đang yên lại bắt cóc Tiểu Đồng"
" Tôi cũng không biết. Trưa nay tôi đi gặp khách hàng thì tình cờ thấy Tiểu Đồng đi gặp Gia Lạc. Sau đó tôi thấy Tiểu Đồng bị ngất đi rồi được Gia Lạc đưa đi và tôi đi theo "
" Lại là Hứa Gia Lạc??? Cô ta bắt cóc Tiểu Đồng làm gì cơ chứ "
" Gia Lạc yêu anh thế nên trong lòng nó nghĩ chỉ cần Tiểu Đồng chết thì anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu nó "
" Cô ta bị điên rồi "
" Nó bảo nó điên là vì anh và Tiểu Đồng có cuộc sống hạnh phúc "
.....
Ở phía nhà hoang Hứa Gia Lạc vẫn ngồi đó co ro một mình vô cùng chống trải. Đúng lúc đó Tiêu Viễn đi về thấy Hứa Gia Lạc như vậy mới hỏi
" Em bị làm sao thế??"
" Tiêu Viễn.... Tiêu Viễn "
" Em làm sao rồi. Có thể nói cho anh biết "
" Em giết người rồi. Chính em đã bắn cô ta, em không cố ý đâu "
" Em nói cái gì??. Em nổ súng bắn cô ấy rồi "
" Vâng. Chính em nhìn thấy cô ta ngã xuống còn chảy rất nhiều máu nữa. Cố Minh đưa cô ta đi bệnh viện rồi "
" Đi bệnh viện thì bác sĩ sẽ cứu được cô ấy, em đừng lo lắng "
" Liệu em có phải đi tù không anh??? Em không muốn đi tù đâu, Tiêu Viễn anh cứu em đi anh "
" Được rồi. Bây giờ theo anh về nhà đã rồi tính tiếp được không??"
Dứt lời anh đỡ Gia Lạc đứng dậy đi về nhà anh. Khuôn mặt Hứa Gia Lạc nhợt nhạt và vô cùng xanh xao cho đến khi về đến nhà của Tiêu Viễn
Hết chương 108
(p/s: Mình đang trong quá trình bẻ lái nhé mọi người ơi. Sắp tới sẽ ngược đó nên mọi người chuẩn bị tinh thần một chút nhé. Mình có thông báo trước rồi đó nên mọi người sẵn sàng cho màn bẻ lái sắp tới của mình nha. Mọi người nhớ tương tác cho mình thật nhiều nha bằng cách like và thương thương cho mình nhé!!! Mọi người cũng nhớ ghé qua " Tình Yêu cuối cùng " để ủng hộ cho mình nhé!! Hẹn gặp lại mọi người sau nhé, bye bye ❤❤
" Cô là ai??? Đây là đâu, thả tôi ra "
" Không nhận ra tôi nữa sao??"
" Cô là Hứa Gia Lạc??"
" Bây giờ nhận ra rồi sao??"
" Tại sao cô lại bắt tôi"
" Tôi thích làm thì làm thôi "
" Cô thật bỉ ổi "
" Tôi có bỉ ổi đến mấy cũng là do cô cả. Là cô đã bức tôi đến con đường ngày hôm nay "
" Tôi đâu có làm gì có lỗi với cô??"
" Không có lỗi sao?? Cô thử nghĩ xem mình cô hạnh phúc thì cô nghĩ tôi sẽ vui vẻ được sao?"
" Cô vẫn còn muốn tranh anh ấy với tôi sao?? Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy chỉ yêu tôi thôi"
" Nếu anh ấy không là của tôi thì cũng sẽ không bao giờ là của cô "
" Cô điên rồi. Thả tôi ra "
" Tôi đâu có ngu đâu mà thả cô ra. Tôi sẽ cho cô nếm thử mùi đau khổ và dằn vặt bản thân như tôi đã phải chịu đựng "
" Đây là lời nói thật của cô và những lời mà cô muốn hay sao?"
" Chỉ cần cô bị đau khổ là tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc "
" Cô bị điên rồi "
" Là cô....Chính cô là người bức cho tôi thành như vậy. Cho nên tôi sẽ bắt cô nếm thư mùi vị đau khổ "
" Đừng mà!!! Cô tính làm gì??"
" Chả phải cô nói anh Tuấn yêu cô lắm sao?? Để tôi thử xem với khuôn mặt này anh ấy còn yêu cô hay không?"
" Cô tính làm gì??"
" Cô nghĩ sao khi khuôn mặt xinh đẹp này bị hủy đi chứ "
....
Cố Minh đi theo chiếc xe nhưng mà khi đi gần đến nơi thì đột nhiên bị tắc đường nên bị mất dấu, anh cố tìm cách hỏi mọi người xung quanh nhưng mà không ai biết gì cả. Anh cố gắng đi theo thì thấy một căn nhà hoang, ở đó có một chiếc xe ôtô vừa rồi đã đưa cô đi. Anh đặt chân lên căn nhà hoang không có ai cả, nhưng mà khi đi đến tầng 2 thì có nghe tiếng cãi nhau, anh quyết định đi vào bên trong thì nhìn thấy cô đang bị trói chặt vào ghế
" Ai....? Hứa Gia Lạc nghe thấy tiếng bước đi nên quay ra hỏi. Nhìn thấy Cố Minh cô ta vô cùng giật mình
" Cố Minh.... Cứu em "
" Gia Lạc??? Anh không ngờ em lại bắt cóc Tiểu Đồng "
" À em quên mất là anh cũng yêu cô ta"
" Em định làm gì??"
" Làm gì à??? Đương nhiên là em muốn cô ta sống không bằng chết rồi "
" Em đang nói linh tinh gì thế??"
" Em có nói linh tinh sao?? Cô ta có được hạnh phúc mà tại sao em lại không có. Chỉ cần cô ta có được hạnh phúc là em không vui thế nên em muốn cô ta sống không bằng chết "
" Em dừng lại những hành động vậy đi. Như vậy là rất ngốc em hiểu không??"
" Em không hiểu cũng không muốn hiểu gì cả"
" Cố Minh!!! Anh đi đi, cứ mặc kệ em "
" Tiểu Đồng!!! Anh sẽ không bỏ lại em đâu"
" Xem ra anh vẫn rất yêu cô ta "
" Em dừng lại đi "
" Anh muốn em dừng lại sao?? Trừ phi cô ta chết "
" Em còn phát điên đến khi nào nữa "
" Đúng là em điên rồi. Em điên vì tình yêu, vì nó mà em lao vào biển lửa muốn thoát ra ngoài mà không được. Cũng chính là cô ta hại em thành ra nông nỗi ngày hôm nay "
" Có gì từ từ nói . Em bỏ súng xuống đi "
" Cố Minh. Anh nghe em mau đi đi. Hứa Gia Lạc cô ta bị điên rồi. Anh ở đây sẽ bị thương đấy, anh đi đi"
" Tiểu Đồng!!! Anh sẽ cứu em"
" Hai người tình cảm quá đấy"
" Gia Lạc!!! Em nghe anh thả súng xuống "
Khi hai anh em họ đang nói chuyện thì cô loay hoay đã cởi được dây chói ra. Nhưng mà cô vẫn giả vờ như mình đang bị chói, và ra hiệu cho Cố Minh. Khi Cố Minh đã hiểu ra thì cũng là lúc Hứa Gia Lạc đã hiểu. Cô ta nói
" Hai người định thoát sao??? Ai cũng đừng mơ thoát khỏi đây "
" Gia Lạc em dừng lại đi "
" Anh mà nói nữa là em nổ súng đấy"
" Được ....được anh không nói. Vậy nghe anh nói em bỏ súng xuống đi"
" Tại sao??? Người em yêu không yêu em. Tại sao lại là cô ta cơ chứ"
Cô ta vừa nói vừa nhìn lên trời nhưng mà tay vẫn cầm súng nên cô có chút lo lắng thì Cố Minh ra hiệu cho cô đi đến chỗ anh. Nghe được ám hiệu của anh, cô đứng dậy chạy nhanh đến chỗ anh. Không kịp thì Hứa Gia Lạc đã biết và nổ một phát súng vào cô khiến cho cô ngất ngay tại chỗ. Hứa Gia Lạc hoảng loạn buông cây súng xuống và ngồi xuống đó không ngừng nói
" Em....em giết người rồi. Em không cố ý "
" Tiểu Đồng!! Tiểu Đồng!!! Em nghe anh nói không??? Tỉnh lại đi em "
Cố Minh gọi cô mãi mà không được anh mới bế cô lên để đưa cô đi bệnh viện. Anh lái xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện rồi. Vừa vào đến nơi đã được các bác sĩ đẩy nhanh vào bên trong phòng cấp cứu
" Bệnh nhân mất rất nhiều máu. Cần phải phẫu thuật gấp. Nhanh lên "
Chân tay anh bị cuống cuồng lên không biết phải làm sao cả. Thì chợt điện thoại của anh rung lên
" Alo.."
" Tôi là Trạch Tuấn "
" Anh mau đến bệnh viện thành phố ngay đi. Tiểu Đồng đang cấp cứu trong bệnh viện "
" Cái gì??? "
" Anh đến đi rồi tôi giải thích "
" Được tôi đến ngay "
....
Nghe được Cố Minh nói như vậy anh lập tức rời công ty đến thẳng bệnh viện. Khi đến nơi thì Cố Minh đang ngồi ngoài phòng cấp cứu
" Anh đến rồi "
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì??"
" Cô ấy bị bắt cóc "
" Bắt cóc??? Ai bắt cóc cô ấy "
" Là Hứa Gia Lạc"
" Cô ta??? Sao đang yên lại bắt cóc Tiểu Đồng"
" Tôi cũng không biết. Trưa nay tôi đi gặp khách hàng thì tình cờ thấy Tiểu Đồng đi gặp Gia Lạc. Sau đó tôi thấy Tiểu Đồng bị ngất đi rồi được Gia Lạc đưa đi và tôi đi theo "
" Lại là Hứa Gia Lạc??? Cô ta bắt cóc Tiểu Đồng làm gì cơ chứ "
" Gia Lạc yêu anh thế nên trong lòng nó nghĩ chỉ cần Tiểu Đồng chết thì anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu nó "
" Cô ta bị điên rồi "
" Nó bảo nó điên là vì anh và Tiểu Đồng có cuộc sống hạnh phúc "
.....
Ở phía nhà hoang Hứa Gia Lạc vẫn ngồi đó co ro một mình vô cùng chống trải. Đúng lúc đó Tiêu Viễn đi về thấy Hứa Gia Lạc như vậy mới hỏi
" Em bị làm sao thế??"
" Tiêu Viễn.... Tiêu Viễn "
" Em làm sao rồi. Có thể nói cho anh biết "
" Em giết người rồi. Chính em đã bắn cô ta, em không cố ý đâu "
" Em nói cái gì??. Em nổ súng bắn cô ấy rồi "
" Vâng. Chính em nhìn thấy cô ta ngã xuống còn chảy rất nhiều máu nữa. Cố Minh đưa cô ta đi bệnh viện rồi "
" Đi bệnh viện thì bác sĩ sẽ cứu được cô ấy, em đừng lo lắng "
" Liệu em có phải đi tù không anh??? Em không muốn đi tù đâu, Tiêu Viễn anh cứu em đi anh "
" Được rồi. Bây giờ theo anh về nhà đã rồi tính tiếp được không??"
Dứt lời anh đỡ Gia Lạc đứng dậy đi về nhà anh. Khuôn mặt Hứa Gia Lạc nhợt nhạt và vô cùng xanh xao cho đến khi về đến nhà của Tiêu Viễn
Hết chương 108
(p/s: Mình đang trong quá trình bẻ lái nhé mọi người ơi. Sắp tới sẽ ngược đó nên mọi người chuẩn bị tinh thần một chút nhé. Mình có thông báo trước rồi đó nên mọi người sẵn sàng cho màn bẻ lái sắp tới của mình nha. Mọi người nhớ tương tác cho mình thật nhiều nha bằng cách like và thương thương cho mình nhé!!! Mọi người cũng nhớ ghé qua " Tình Yêu cuối cùng " để ủng hộ cho mình nhé!! Hẹn gặp lại mọi người sau nhé, bye bye ❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.