Chương 110: Episode 110: Mất trí nhớ (2)
Minh Huyềnn
04/01/2021
Khi cô đã ngoan ngoãn đi ngủ thì Cố Minh đi ra ngoài, anh vẫn ngồi đó chờ
" Cô ấy ăn hết rồi sao??"
" Ừ. Ăn hết rồi"
" Cô ấy nói sao??"
" Có vẻ là món ăn mà anh làm có ấn tượng sâu sắc với cô ấy. Kể cả khi mất trí nhớ đi cô ấy cũng có thể nhớ được hương vị đó chỉ là không nhớ anh là ai thôi "
" Cô ấy nói như vậy à!!"
" Ừ. Cô ấy nói với tôi là mùi vị này cô ấy đã từng ăn ở đâu đó rồi, nhưng mà cô ấy không thể nhớ ra được người đã nấu cho cô ấy ăn"
" Cô ấy có thể ăn là tôi đã vui lắm rồi. Còn cần gì cô ấy nhớ ra tôi đâu "
" Anh vất vả rồi. Về nghỉ ngơi đi, cứ để cô ấy cho tôi "
" Cảm ơn cậu "
" Đừng khách sáo "
.....
Người xưa hay có câu " Đêm dài thì lắm mộng ", quả đúng là không sai một tí nào cả. Đếm hôm đó cô nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Cô mơ thấy có một người dắt tay cô đi đến cục dân chính, hình như đó là nơi dành cho những người đăng ký kết hôn thôi sao. Khi rời khỏi cục dân chính đó, người đàn ông bên cạnh cô nói
" Chúc mừng bà xã, chúng ta kết hôn rồi"
Cô nhìn không rõ hình ảnh của người đàn ông đó, cũng không biết hình bóng của người đó như thế nào thì cô cảm thấy nóng trong người và chảy rất nhiều mồ hôi ra. Ngồi thẳng dây, cô giật mình nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Thấy cô như vậy Cố Minh nằm ở ghế sofa cũng giật mình ngồi dậy đi đến bên cô hỏi han
" Em sao thế??? Gặp ác mộng à "
" Cố Minh!!! Em nằm mơ thấy mình đi đến nơi đăng ký kết hôn. Em thấy có một người đàn ông nhưng mà không nhớ rõ mặt anh ấy "
" Em đừng suy nghĩ lung tung ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Ngủ đi, anh ở đây với em "
" Cố Minh!!! Người đó có phải là anh không??"
" Không....không em đừng nói vậy. Mau ngủ đi"
" Được em ngủ. Anh đừng đi đâu nha, em sợ gặp phải ác. mộng vừa rồi lắm"
" Được không đi. Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi "
" Vâng ...."
Trong đầu Cố Minh đang nghĩ rằng có phải đây là ông trời đang trêu đùa anh hay là đang giúp đỡ anh đây. Chuyện lạ ở trên đời này là người mà anh yêu đang bị mất trí nhớ, cô ấy hiện tại không nhớ bấy kỳ điều gì liên quan đến người mà cô ấy yêu sâu đậm nhất. Thậm chí còn đang nghĩ cô và mình đã kết hôn rồi chứ. Có phải như đây đang la một trò đùa mà ông trời tạo ra cho anh hay không, đây là kiếp nạn mà anh phải trải qua hay sao. Trong lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt, xem ra có thể chăm sóc cho cô, bảo vệ cho cô thật tốt. Cứ coi như ông trời đang giúp mình đi được không, để mình tận dụng cái cảm giác được gần cô như thế này. Cho anh được phép ích kỷ một lần này thôi, được ở bên cạnh cô chăm sóc cho cô
.....
Sáng hôm sau, Tiểu Mạt và Hứa Thiên có vào thăm cô. Cô cũng chỉ nhận ra ra Tiểu Mạt mà thôi, cũng không nhận ra Hứa Thiên
" Tiểu Mạt!!!! Nhớ cậu chết được luôn "
" Sao lại vào nằm viện rồi"
" Thì bị bệnh đó "
" À bệnh à!!! Có ổn hơn chưa...."
" Cũng đại khái rồi đấy "
" Vậy là tốt rồi "
....
Cố Minh bị Hứa Thiên kéo ra ngoài cửa nói chuyện
" Cô ấy bị làm sao thế??"
" Bị Hứa Gia Lạc làm đấy "
" Anh nói cái gì??? Gia Lạc làm gì cô ấy "
" Con bé bắt cóc Tiểu Đồng rồi sau đó có cãi nhau vì Trạch Tuấn. Sau đó Gia Lạc nổ súng bắn cô ấy bị thương, nên bị mất trí nhớ rồi. Không nhận ra Trạch Tuấn là chồng cô ấy "
" Bị nghiêm trọng vậy luôn sao??"
" Ừ. Bây giờ cô ấy chỉ nhận ra mỗi anh và Tiểu Mạt thôi. Thế nên em bảo Tiểu Mạt thường xuyên đến đây nói chuyện với cô ấy "
" Em biết rồi. "
" Cảm ơn em"
.....
Tiểu Mạt và Hứa Thiên cùng nhau rời khỏi bệnh viện
" Chồng à!!! Cố Minh nói gì với anh vậy "
" Nói về chuyện của Tiểu Đồng "
" Cậu ấy bị làm sao thế??"
" Cô ấy bị mất trí nhớ rồi"
" Mất trí nhớ???"
" Ừ. Bây giờ chỉ nhận ra mỗi em và Cố Minh thôi "
" Có nghiêm trọng không anh??"
" Xem ra vô cùng nghiêm trọng luôn đấy. Cố Minh nhờ anh bảo em hàng ngày đến thăm và giúp đỡ cô ấy mau mau bình phục lại"
" Vâng. Em biết rồi, dù gì em và cậu ấy cũng là bạn thân mà "
" Xem ra mấy ngày nay Trạch Tuấn chịu khổ và không ít ấm ức đâu. Vợ mình không nhận ra mình"
" Đúng là anh ấy đáng thương thật đấy "
" Đưa bà xã về phải đến thăm mới được "
" Anh đi đi. Đi khuyên anh ấy bình tĩnh lại một chút, Tiểu Đồng chắc chắn sẽ khỏe lại thôi"
" Bà xã của anh đúng là trưởng thành rồi "
" Anh đấy. Đã làm ba mẹ cả rồi đấy, còn làm mấy trò trẻ con như vậy"
...
Ở trong phòng bệnh, Cố Minh gọt trái cây cho cô ăn, vừa ăn cô vừa hỏi
" Cố Minh?? "
" Em sao thế??? Trái cây không ngon à??"
" Không phải!!. Em muốn hỏi anh một chuyện"
" Cứ hỏi đi "
" Người đàn ông vừa rồi đi với Tiểu Mạt là ai thế anh??? Em thấy anh ta rất thân thiết với Tiểu Mạt"
" Là chồng của Tiểu Mạt"
" Anh nói gì cơ??? Tiểu Mạt lấy chồng rồi sao?? Anh đừng nói đùa em đó nha. Còn lâu em mới tin đấy "
" Là thật mà. Anh không có nói dối em"
" Trời đất ơi. Ba chúng ta chơi thân với nhau vậy mà cô ấy lại lập gia đình đầu tiên "
" Em cũng có gia đình rồi mà " Cố Minh nói rất nhỏ nên cô không nghe thấy
" Hả??? Anh nói gì thế..... Cái gì mà gia đình gì đó... "
" Không có gì. Tối nay em muốn ăn gì??? Để anh bảo người nấu rồi mang đến cho em "
" Ừm.... Để em nghĩ xem ..... À đúng rồi em muốn ăn cháo bào ngư "
" Được rồi!!! Vậy ngồi đây đợi, anh ra ngoài gọi điện thoại "
" Vâng "
....
Ra đến ngoài cửa anh lấy điện thoại gọi cho Trạch Tuấn, rất nhanh sau đó đã được kết nối rồi
" Sao thế??"
" Cô ấy nói hôm nay muốn ăn cháo bào ngư"
" Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu "
" Việc nên làm thôi "
....
30 phút sau, anh đi vào bên trong bệnh viện gọi Cố Minh ra ngoài lấy
" Cậu cho cô ấy ăn đi. Tôi còn có việc đi về trước "
" Anh không vào thăm cô ấy một chút à "
" Có cậu chăm sóc thì tôi vô cùng yên tâm rồi"
" Dạo này công ty nhiều việc tôi còn một số tài liệu chưa làm xong nên về nhà làm cho xong đã "
" Được rồi anh về đi. Tôi chăm sóc thật tốt cho cô ấy "
" Cảm ơn cậu. À đúng rồi, hôm nay có mưa đó, chắc là sẽ có sấm chớp nên cậu nhớ đóng kín cửa lại và kéo rèm lại cho kín một chút. Cô ấy vô cùng sợ trời mưa và sấm sét "
" Tôi biết rồi. Tôi sẽ trông trừng cô ấy thật tốt sẽ không để cô ấy sợ gì đâu "
" Vậy tôi về đây "
.....
Mỗi người một ngả mà đi không ai nói thêm điều gì nữa cả
Hết chương 110
(p/s: Mọi người thấy mình bẻ lái như thế nào ạ, có phải ác lắm không??? Chắc bây giờ mọi người cảm thấy thương na9 hơn na8 rồi đúng hem ạ. Nếu như mọi người có nhận xét gì màn bẻ lái này của mình thì nhớ cmt phía dưới cho mình tiếp nhé!!. Mọi người nhớ tương tác thật nhiều cho mình nhé, like và thương thương thật nhiều cho mình có động lực hơn á. Hẹn gặp lại mọi người sau nhé,bye bye mọi người
" Cô ấy ăn hết rồi sao??"
" Ừ. Ăn hết rồi"
" Cô ấy nói sao??"
" Có vẻ là món ăn mà anh làm có ấn tượng sâu sắc với cô ấy. Kể cả khi mất trí nhớ đi cô ấy cũng có thể nhớ được hương vị đó chỉ là không nhớ anh là ai thôi "
" Cô ấy nói như vậy à!!"
" Ừ. Cô ấy nói với tôi là mùi vị này cô ấy đã từng ăn ở đâu đó rồi, nhưng mà cô ấy không thể nhớ ra được người đã nấu cho cô ấy ăn"
" Cô ấy có thể ăn là tôi đã vui lắm rồi. Còn cần gì cô ấy nhớ ra tôi đâu "
" Anh vất vả rồi. Về nghỉ ngơi đi, cứ để cô ấy cho tôi "
" Cảm ơn cậu "
" Đừng khách sáo "
.....
Người xưa hay có câu " Đêm dài thì lắm mộng ", quả đúng là không sai một tí nào cả. Đếm hôm đó cô nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Cô mơ thấy có một người dắt tay cô đi đến cục dân chính, hình như đó là nơi dành cho những người đăng ký kết hôn thôi sao. Khi rời khỏi cục dân chính đó, người đàn ông bên cạnh cô nói
" Chúc mừng bà xã, chúng ta kết hôn rồi"
Cô nhìn không rõ hình ảnh của người đàn ông đó, cũng không biết hình bóng của người đó như thế nào thì cô cảm thấy nóng trong người và chảy rất nhiều mồ hôi ra. Ngồi thẳng dây, cô giật mình nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Thấy cô như vậy Cố Minh nằm ở ghế sofa cũng giật mình ngồi dậy đi đến bên cô hỏi han
" Em sao thế??? Gặp ác mộng à "
" Cố Minh!!! Em nằm mơ thấy mình đi đến nơi đăng ký kết hôn. Em thấy có một người đàn ông nhưng mà không nhớ rõ mặt anh ấy "
" Em đừng suy nghĩ lung tung ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Ngủ đi, anh ở đây với em "
" Cố Minh!!! Người đó có phải là anh không??"
" Không....không em đừng nói vậy. Mau ngủ đi"
" Được em ngủ. Anh đừng đi đâu nha, em sợ gặp phải ác. mộng vừa rồi lắm"
" Được không đi. Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi "
" Vâng ...."
Trong đầu Cố Minh đang nghĩ rằng có phải đây là ông trời đang trêu đùa anh hay là đang giúp đỡ anh đây. Chuyện lạ ở trên đời này là người mà anh yêu đang bị mất trí nhớ, cô ấy hiện tại không nhớ bấy kỳ điều gì liên quan đến người mà cô ấy yêu sâu đậm nhất. Thậm chí còn đang nghĩ cô và mình đã kết hôn rồi chứ. Có phải như đây đang la một trò đùa mà ông trời tạo ra cho anh hay không, đây là kiếp nạn mà anh phải trải qua hay sao. Trong lòng anh nghĩ như vậy cũng tốt, xem ra có thể chăm sóc cho cô, bảo vệ cho cô thật tốt. Cứ coi như ông trời đang giúp mình đi được không, để mình tận dụng cái cảm giác được gần cô như thế này. Cho anh được phép ích kỷ một lần này thôi, được ở bên cạnh cô chăm sóc cho cô
.....
Sáng hôm sau, Tiểu Mạt và Hứa Thiên có vào thăm cô. Cô cũng chỉ nhận ra ra Tiểu Mạt mà thôi, cũng không nhận ra Hứa Thiên
" Tiểu Mạt!!!! Nhớ cậu chết được luôn "
" Sao lại vào nằm viện rồi"
" Thì bị bệnh đó "
" À bệnh à!!! Có ổn hơn chưa...."
" Cũng đại khái rồi đấy "
" Vậy là tốt rồi "
....
Cố Minh bị Hứa Thiên kéo ra ngoài cửa nói chuyện
" Cô ấy bị làm sao thế??"
" Bị Hứa Gia Lạc làm đấy "
" Anh nói cái gì??? Gia Lạc làm gì cô ấy "
" Con bé bắt cóc Tiểu Đồng rồi sau đó có cãi nhau vì Trạch Tuấn. Sau đó Gia Lạc nổ súng bắn cô ấy bị thương, nên bị mất trí nhớ rồi. Không nhận ra Trạch Tuấn là chồng cô ấy "
" Bị nghiêm trọng vậy luôn sao??"
" Ừ. Bây giờ cô ấy chỉ nhận ra mỗi anh và Tiểu Mạt thôi. Thế nên em bảo Tiểu Mạt thường xuyên đến đây nói chuyện với cô ấy "
" Em biết rồi. "
" Cảm ơn em"
.....
Tiểu Mạt và Hứa Thiên cùng nhau rời khỏi bệnh viện
" Chồng à!!! Cố Minh nói gì với anh vậy "
" Nói về chuyện của Tiểu Đồng "
" Cậu ấy bị làm sao thế??"
" Cô ấy bị mất trí nhớ rồi"
" Mất trí nhớ???"
" Ừ. Bây giờ chỉ nhận ra mỗi em và Cố Minh thôi "
" Có nghiêm trọng không anh??"
" Xem ra vô cùng nghiêm trọng luôn đấy. Cố Minh nhờ anh bảo em hàng ngày đến thăm và giúp đỡ cô ấy mau mau bình phục lại"
" Vâng. Em biết rồi, dù gì em và cậu ấy cũng là bạn thân mà "
" Xem ra mấy ngày nay Trạch Tuấn chịu khổ và không ít ấm ức đâu. Vợ mình không nhận ra mình"
" Đúng là anh ấy đáng thương thật đấy "
" Đưa bà xã về phải đến thăm mới được "
" Anh đi đi. Đi khuyên anh ấy bình tĩnh lại một chút, Tiểu Đồng chắc chắn sẽ khỏe lại thôi"
" Bà xã của anh đúng là trưởng thành rồi "
" Anh đấy. Đã làm ba mẹ cả rồi đấy, còn làm mấy trò trẻ con như vậy"
...
Ở trong phòng bệnh, Cố Minh gọt trái cây cho cô ăn, vừa ăn cô vừa hỏi
" Cố Minh?? "
" Em sao thế??? Trái cây không ngon à??"
" Không phải!!. Em muốn hỏi anh một chuyện"
" Cứ hỏi đi "
" Người đàn ông vừa rồi đi với Tiểu Mạt là ai thế anh??? Em thấy anh ta rất thân thiết với Tiểu Mạt"
" Là chồng của Tiểu Mạt"
" Anh nói gì cơ??? Tiểu Mạt lấy chồng rồi sao?? Anh đừng nói đùa em đó nha. Còn lâu em mới tin đấy "
" Là thật mà. Anh không có nói dối em"
" Trời đất ơi. Ba chúng ta chơi thân với nhau vậy mà cô ấy lại lập gia đình đầu tiên "
" Em cũng có gia đình rồi mà " Cố Minh nói rất nhỏ nên cô không nghe thấy
" Hả??? Anh nói gì thế..... Cái gì mà gia đình gì đó... "
" Không có gì. Tối nay em muốn ăn gì??? Để anh bảo người nấu rồi mang đến cho em "
" Ừm.... Để em nghĩ xem ..... À đúng rồi em muốn ăn cháo bào ngư "
" Được rồi!!! Vậy ngồi đây đợi, anh ra ngoài gọi điện thoại "
" Vâng "
....
Ra đến ngoài cửa anh lấy điện thoại gọi cho Trạch Tuấn, rất nhanh sau đó đã được kết nối rồi
" Sao thế??"
" Cô ấy nói hôm nay muốn ăn cháo bào ngư"
" Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu "
" Việc nên làm thôi "
....
30 phút sau, anh đi vào bên trong bệnh viện gọi Cố Minh ra ngoài lấy
" Cậu cho cô ấy ăn đi. Tôi còn có việc đi về trước "
" Anh không vào thăm cô ấy một chút à "
" Có cậu chăm sóc thì tôi vô cùng yên tâm rồi"
" Dạo này công ty nhiều việc tôi còn một số tài liệu chưa làm xong nên về nhà làm cho xong đã "
" Được rồi anh về đi. Tôi chăm sóc thật tốt cho cô ấy "
" Cảm ơn cậu. À đúng rồi, hôm nay có mưa đó, chắc là sẽ có sấm chớp nên cậu nhớ đóng kín cửa lại và kéo rèm lại cho kín một chút. Cô ấy vô cùng sợ trời mưa và sấm sét "
" Tôi biết rồi. Tôi sẽ trông trừng cô ấy thật tốt sẽ không để cô ấy sợ gì đâu "
" Vậy tôi về đây "
.....
Mỗi người một ngả mà đi không ai nói thêm điều gì nữa cả
Hết chương 110
(p/s: Mọi người thấy mình bẻ lái như thế nào ạ, có phải ác lắm không??? Chắc bây giờ mọi người cảm thấy thương na9 hơn na8 rồi đúng hem ạ. Nếu như mọi người có nhận xét gì màn bẻ lái này của mình thì nhớ cmt phía dưới cho mình tiếp nhé!!. Mọi người nhớ tương tác thật nhiều cho mình nhé, like và thương thương thật nhiều cho mình có động lực hơn á. Hẹn gặp lại mọi người sau nhé,bye bye mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.