Chương 15: Episode 15: Tỏ tình
Minh Huyềnn
04/01/2021
Buổi tối hôm đó anh đưa cô đi chơi xung quanh đó, đưa cô đi ăn những món ngon ở nước Pháp. Không biết tiếp theo anh muốn đưa cô đi đâu, đang muốn hỏi anh xem thì chiếc taxi đã dừng lại ở một tòa lâu đài đẹp nguy nga tráng lệ. Cô hỏi anh " Đây là đâu vậy ạ "
Anh không trả lời cô mà trực tiếp kéo cô xuống xe đứng trước tòa lâu đài anh nói
" Đây là Lâu đài Versailles đẹp nhất ở nước Pháp. Tiểu Đồng ! Hôm nay anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em"
" Anh có chuyện gì muốn nói sao ạ?. Anh cứ nói đi em nghe "
" Em còn nhớ hồi chúng ta còn bé hay không?"
" Có chứ. Lúc nào em cũng nhớ mà. Nhưng mà có việc gì liên quan đến hồi bé vậy anh"
" Vậy em còn nhớ ngày đó anh nói gì với em không? "
" Hả? Anh nói gì vậy em không hiểu"
" Em không nhớ cũng không sao. Bây giờ anh sẽ nói lại một lần nữa ' Tiểu Đồng anh thích em, em đồng ý làm bạn gái anh được không' "
Cô giật mình, xấu hổ cúi đầu xuống đất. Anh thấy vậy bèn ngẩng mặt cô lên ép cô nhìn vào ánh mắt anh và nói
" Anh không nói đùa. Những lời anh nói đều là sự thật. Bây giờ em không thích anh cũng không sao hết, anh sẽ cho em thời gian để thích ứng. Nhưng mà đừng có lâu quá, anh sợ anh không kiểm soát được lòng mình"
" Anh...anh nói cái gì vậy?. Em không biết nữa"
" Những lời anh nói là thật. Em nghe có rõ không? Anh phát hiện ra là anh thích em từ rất lâu rồi, nhưng khi qua đến đây anh mới phát hiện ra tình cảm của mình. Thực sự là không có em , anh cảm thấy cuộc sống trở nên nhàm chán, làm gì cũng không nên hồn. Trong đầu lúc nào cũng là hình bóng của em,khi nghe em nói sẽ sang bên này anh vui lắm, anh nghĩ đây sẽ là cơ hội của mình để thổ lộ lòng mình với em "
" Em...em xấu hổ lắm. Không dám đón nhận tình cảm của mình"
" Yêu không có gì là xấu hổ cả. Quan trọng là người đó có nằm trong tim mình hay thôi. Theo anh đoán thì trong lòng em chả phải anh đã ở trong đó rồi sao"
Anh nói câu đó cô lại càng xấu hổ hơn, quay mặt đi chỗ khác. Ngượng chín mặt không dám quay ra nhìn anh, còn anh không hiểu sao lại đứng đấy cười mỉm thầm nghĩ trong lòng ' Cô gái nhỏ này đúng là thật đáng yêu '. Thấy cô vẫn cứ ngại ngùng như vậy anh đành lòng xoay người cô lại ôm chặt cô vào lòng. Được ôm cô vào lòng như vậy cứ ngỡ là anh đang ôm cả thế giới này vậy. Hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt của hai người, đứng dưới tòa lâu đài nguy nga ấy có đôi nam nữ đẹp đến mức nao lòng. Anh hơi buông tay đang ôm cô ra, nhìn xuống đôi môi cô rồi đặt lên đó một nụ hôn rất sâu
Cô giật mình trước nụ hôn của anh, tim đập thình thịch rất nhanh chân tay thì luống cuống, muốn đẩy anh ra nhưng anh đang nắm thế chủ động khiến cô phải chịu khuất phục mà dần chấp nhận đáp lại nụ hôn của anh. Hai người hôn sau cho tới khi không thở được anh mới buông tha cho đôi môi của cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình và nói " Tiểu Đồng, anh yêu em ". Chỉ cần câu nói đó của anh cũng đã khiến trái tim cô tan chảy rồi. Lúc này không chỉ có anh hạnh phúc mà cô cũng rất hạnh phúc. Cô sẽ nhớ mãi ngày hôm nay , là ngày mà cô và anh đã chính thức yêu nhau là ngày mà anh đã tỏ tình với cô. Đúng lúc đó cô lên tiếng " Anh Trạch Tuấn. Có phải em đang mơ phải không anh. Anh thực sự yêu em sao. Em thực sự có được tình yêu của anh thật sao?"
" Không em không mơ. Anh thực sự yêu em. Anh yêu em từ rất lâu rồi. Chỉ là anh không thể xác định được mà thôi ,đáng nhẽ ra anh nên nói những điều này sớm hơn"
" Không sao. Bây giờ vẫn chưa muộn. Em cũng chờ ngày này lâu lắm rồi. Trạch Tuấn! Em yêu anh "
Nghe thấy cô nói vậy anh giật mình không giấu được cảm xúc của mình nữa rồi, muốn ôm chầm lấy cô. Chưa kịp làm gì thì cô đã kiễng chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn. Hai người triền miên thật lâu, sau đó ôm nhau thật chặt.
.......
Sáng hôm sau
Đêm qua đi chơi về khuya, ước chừng ngủ đến gần trưa. Cô cứ nằm lì ở trong phòng không ra, anh nhường phòng của mình lại cho cô. Còn mình thì ngủ ngoài ghế sofa,thấy cô đã trưa rồi không ra anh đành vào phòng gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Anh đoán là chắc là cô vẫn đang ngủ,anh không gọi cô nữa. Đi ra ngoài thì anh lập tức đi vào trong bếp nấu chút gì đó để ăn. Nấu xong cô vẫn không ra, anh phải một lần nữa bước đến phòng nhưng lần này anh không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào. Vừa vào anh thấy cô ngồi trên giường không khỏi ngạc nhiên, anh biết cô đang xấu hổ. Chắc là vì chuyện hôm qua đây mà, anh đi đến giường bỏ chiếc chăn đang chùm mặt xuống. Như được chút bỏ đi anh nhìn sâu vào đôi mắt của cô và nói " Em tính ngủ đến sáng mai luôn hay sao? Dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm nào ". Cô vẫn im lặng không nói cứ nhìn anh , thấy cô nhìn như vậy anh hỏi " Sao vậy? Mặt anh dính gì bẩn hay sao?". Cô lắc đầu để thay cho câu trả lời, không biết phải nói gì hay làm gì với anh cả. Cô dang tay ra ôm lấy anh,cái ôm này khiến anh giật mình không kịp trở tay. Đành để cô ôm như vậy, bỗng nhiên anh đứng lên ôm luôn cô vào phòng WC rồi bảo " Ngủ dậy thì phải đánh răng ". Nghe anh nói vậy cô buông lỏng cánh tay ra rồi nhảy xuống nền đất trong nhà WC. Anh giúp cô lấy bàn chải và thuốc đánh răng rồi đưa cho cô. Thấy cô đánh răng xong anh ôm lấy cô ra ngoài ăn cơm. Suốt cả quá trình ăn cơm, anh gắp thức ăn cho cô. Cô ăn cứ cúi gằm mặt xuống không nói câu gì. Ăn xong cô xung phong đi rửa bát nhưng mà anh bảo không cần. Thế cô đành ra phải ra ngoài phòng khách mở TV lên xem. Đúng lúc đo anh rửa bát xong rồi đi ra ngồi xuống bên cạnh cô, thấy anh ngồi sát mình như vậy cô ngồi lui ra nhưng mà cô lui ra đến đâu anh lại đi theo đến đó. Đã đến cuối cái ghế sofa rồi không còn chỗ mà lui nữa cô bất lực để anh ngồi như vậy. Bỗng nhiên anh hỏi cô
" Có phải em đang xấu hổ không "
" Em ....em không có "
" Vậy sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện "
" Em không biết "
" Ngốc ạ! Yêu nhau thôi mà có gì mà phải xấu hổ đâu"
" Anh mới ngốc đó "
Thấy cô chịu ngẩng mặt lên nhìn vào mắt mình,anh phát hiện ra mắt cô rất đẹp, cả khuôn mặt cô đều rất đẹp. Thấy cô như vậy anh không kiềm chế được mình cúi mặt xuống đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó đến mắt rồi chiếc mũi của cô. Cô không đẩy anh ra,anh dần dần chuyển xuống dưới má rồi đến môi cô. Anh đặt lên đó một nụ hôn thật sâu. Cô cũng đáp lại anh , ôm chặt lấy cổ anh như là ôm cả thế giới rồi. Hai người cứ như thế thật lâu, sau đó buông ra. Cô nằm lên đùi anh, chạm lên đôi chân mày của anh cười mỉm với anh và nói " Anh Trạch Tuấn anh đẹp trai thật đó. Em rất thích anh"
Anh nghe cô nói câu đó bỗng bật cười rồi nói " Anh cũng thích em nhiều lắm Tiểu Đồng "
Hai người nhìn nhau thật lâu không lên tiếng , cô vẫn nằm trên đù của anh xem TV. Lúc đó anh bỗng lên tiếng " Tối nay em muốn đi đâu. Anh đưa em đi chơi"
" Em không muốn đi. Chỉ muốn ở nhà với anh thôi "
" Em chắc chứ. Em không sợ anh làm gì em à "
" Làm cái gì là làm cái gì "
" Em nghĩ xem một nam một nữ ở trong một phòng thì sẽ làm gì "
" Hả? Anh muốn làm gì "
" Đương nhiên là gạo nấu thành cơm chứ sao nữa "
" Anh biến thái "
" Bây giờ mới biết anh biến thái thì muộn rồi đấy "
Chưa kịp trả lời anh thì cô đã bị anh lôi dậy đè xuống ghế sofa rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng nàn. Cô cũng không còn cảm giác xấu hổ nữa đáp lại anh rất nhiệt tình. Nhưng tay anh bắt đầu không yên phận, nắm bắt được tay anh cô buông anh ra ngượng ngùng ngồi dậy. Thấy cô như vậy anh không dám quá đà thêm nữa.
Hết chương 15
( p/s: xém tí nữa là có thịt rồi.. Như đã hứa rồi nhé mình đã cho hai người tỏ tình với nhau rồi. Mấy chap sau sẽ được n cẩu lương ngập mặt nha. Mọi người đừng nên ăn đường nhiều quá nhé!!!!!!!!)
Anh không trả lời cô mà trực tiếp kéo cô xuống xe đứng trước tòa lâu đài anh nói
" Đây là Lâu đài Versailles đẹp nhất ở nước Pháp. Tiểu Đồng ! Hôm nay anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em"
" Anh có chuyện gì muốn nói sao ạ?. Anh cứ nói đi em nghe "
" Em còn nhớ hồi chúng ta còn bé hay không?"
" Có chứ. Lúc nào em cũng nhớ mà. Nhưng mà có việc gì liên quan đến hồi bé vậy anh"
" Vậy em còn nhớ ngày đó anh nói gì với em không? "
" Hả? Anh nói gì vậy em không hiểu"
" Em không nhớ cũng không sao. Bây giờ anh sẽ nói lại một lần nữa ' Tiểu Đồng anh thích em, em đồng ý làm bạn gái anh được không' "
Cô giật mình, xấu hổ cúi đầu xuống đất. Anh thấy vậy bèn ngẩng mặt cô lên ép cô nhìn vào ánh mắt anh và nói
" Anh không nói đùa. Những lời anh nói đều là sự thật. Bây giờ em không thích anh cũng không sao hết, anh sẽ cho em thời gian để thích ứng. Nhưng mà đừng có lâu quá, anh sợ anh không kiểm soát được lòng mình"
" Anh...anh nói cái gì vậy?. Em không biết nữa"
" Những lời anh nói là thật. Em nghe có rõ không? Anh phát hiện ra là anh thích em từ rất lâu rồi, nhưng khi qua đến đây anh mới phát hiện ra tình cảm của mình. Thực sự là không có em , anh cảm thấy cuộc sống trở nên nhàm chán, làm gì cũng không nên hồn. Trong đầu lúc nào cũng là hình bóng của em,khi nghe em nói sẽ sang bên này anh vui lắm, anh nghĩ đây sẽ là cơ hội của mình để thổ lộ lòng mình với em "
" Em...em xấu hổ lắm. Không dám đón nhận tình cảm của mình"
" Yêu không có gì là xấu hổ cả. Quan trọng là người đó có nằm trong tim mình hay thôi. Theo anh đoán thì trong lòng em chả phải anh đã ở trong đó rồi sao"
Anh nói câu đó cô lại càng xấu hổ hơn, quay mặt đi chỗ khác. Ngượng chín mặt không dám quay ra nhìn anh, còn anh không hiểu sao lại đứng đấy cười mỉm thầm nghĩ trong lòng ' Cô gái nhỏ này đúng là thật đáng yêu '. Thấy cô vẫn cứ ngại ngùng như vậy anh đành lòng xoay người cô lại ôm chặt cô vào lòng. Được ôm cô vào lòng như vậy cứ ngỡ là anh đang ôm cả thế giới này vậy. Hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt của hai người, đứng dưới tòa lâu đài nguy nga ấy có đôi nam nữ đẹp đến mức nao lòng. Anh hơi buông tay đang ôm cô ra, nhìn xuống đôi môi cô rồi đặt lên đó một nụ hôn rất sâu
Cô giật mình trước nụ hôn của anh, tim đập thình thịch rất nhanh chân tay thì luống cuống, muốn đẩy anh ra nhưng anh đang nắm thế chủ động khiến cô phải chịu khuất phục mà dần chấp nhận đáp lại nụ hôn của anh. Hai người hôn sau cho tới khi không thở được anh mới buông tha cho đôi môi của cô. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình và nói " Tiểu Đồng, anh yêu em ". Chỉ cần câu nói đó của anh cũng đã khiến trái tim cô tan chảy rồi. Lúc này không chỉ có anh hạnh phúc mà cô cũng rất hạnh phúc. Cô sẽ nhớ mãi ngày hôm nay , là ngày mà cô và anh đã chính thức yêu nhau là ngày mà anh đã tỏ tình với cô. Đúng lúc đó cô lên tiếng " Anh Trạch Tuấn. Có phải em đang mơ phải không anh. Anh thực sự yêu em sao. Em thực sự có được tình yêu của anh thật sao?"
" Không em không mơ. Anh thực sự yêu em. Anh yêu em từ rất lâu rồi. Chỉ là anh không thể xác định được mà thôi ,đáng nhẽ ra anh nên nói những điều này sớm hơn"
" Không sao. Bây giờ vẫn chưa muộn. Em cũng chờ ngày này lâu lắm rồi. Trạch Tuấn! Em yêu anh "
Nghe thấy cô nói vậy anh giật mình không giấu được cảm xúc của mình nữa rồi, muốn ôm chầm lấy cô. Chưa kịp làm gì thì cô đã kiễng chân lên đặt lên môi anh một nụ hôn. Hai người triền miên thật lâu, sau đó ôm nhau thật chặt.
.......
Sáng hôm sau
Đêm qua đi chơi về khuya, ước chừng ngủ đến gần trưa. Cô cứ nằm lì ở trong phòng không ra, anh nhường phòng của mình lại cho cô. Còn mình thì ngủ ngoài ghế sofa,thấy cô đã trưa rồi không ra anh đành vào phòng gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Anh đoán là chắc là cô vẫn đang ngủ,anh không gọi cô nữa. Đi ra ngoài thì anh lập tức đi vào trong bếp nấu chút gì đó để ăn. Nấu xong cô vẫn không ra, anh phải một lần nữa bước đến phòng nhưng lần này anh không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào. Vừa vào anh thấy cô ngồi trên giường không khỏi ngạc nhiên, anh biết cô đang xấu hổ. Chắc là vì chuyện hôm qua đây mà, anh đi đến giường bỏ chiếc chăn đang chùm mặt xuống. Như được chút bỏ đi anh nhìn sâu vào đôi mắt của cô và nói " Em tính ngủ đến sáng mai luôn hay sao? Dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm nào ". Cô vẫn im lặng không nói cứ nhìn anh , thấy cô nhìn như vậy anh hỏi " Sao vậy? Mặt anh dính gì bẩn hay sao?". Cô lắc đầu để thay cho câu trả lời, không biết phải nói gì hay làm gì với anh cả. Cô dang tay ra ôm lấy anh,cái ôm này khiến anh giật mình không kịp trở tay. Đành để cô ôm như vậy, bỗng nhiên anh đứng lên ôm luôn cô vào phòng WC rồi bảo " Ngủ dậy thì phải đánh răng ". Nghe anh nói vậy cô buông lỏng cánh tay ra rồi nhảy xuống nền đất trong nhà WC. Anh giúp cô lấy bàn chải và thuốc đánh răng rồi đưa cho cô. Thấy cô đánh răng xong anh ôm lấy cô ra ngoài ăn cơm. Suốt cả quá trình ăn cơm, anh gắp thức ăn cho cô. Cô ăn cứ cúi gằm mặt xuống không nói câu gì. Ăn xong cô xung phong đi rửa bát nhưng mà anh bảo không cần. Thế cô đành ra phải ra ngoài phòng khách mở TV lên xem. Đúng lúc đo anh rửa bát xong rồi đi ra ngồi xuống bên cạnh cô, thấy anh ngồi sát mình như vậy cô ngồi lui ra nhưng mà cô lui ra đến đâu anh lại đi theo đến đó. Đã đến cuối cái ghế sofa rồi không còn chỗ mà lui nữa cô bất lực để anh ngồi như vậy. Bỗng nhiên anh hỏi cô
" Có phải em đang xấu hổ không "
" Em ....em không có "
" Vậy sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện "
" Em không biết "
" Ngốc ạ! Yêu nhau thôi mà có gì mà phải xấu hổ đâu"
" Anh mới ngốc đó "
Thấy cô chịu ngẩng mặt lên nhìn vào mắt mình,anh phát hiện ra mắt cô rất đẹp, cả khuôn mặt cô đều rất đẹp. Thấy cô như vậy anh không kiềm chế được mình cúi mặt xuống đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó đến mắt rồi chiếc mũi của cô. Cô không đẩy anh ra,anh dần dần chuyển xuống dưới má rồi đến môi cô. Anh đặt lên đó một nụ hôn thật sâu. Cô cũng đáp lại anh , ôm chặt lấy cổ anh như là ôm cả thế giới rồi. Hai người cứ như thế thật lâu, sau đó buông ra. Cô nằm lên đùi anh, chạm lên đôi chân mày của anh cười mỉm với anh và nói " Anh Trạch Tuấn anh đẹp trai thật đó. Em rất thích anh"
Anh nghe cô nói câu đó bỗng bật cười rồi nói " Anh cũng thích em nhiều lắm Tiểu Đồng "
Hai người nhìn nhau thật lâu không lên tiếng , cô vẫn nằm trên đù của anh xem TV. Lúc đó anh bỗng lên tiếng " Tối nay em muốn đi đâu. Anh đưa em đi chơi"
" Em không muốn đi. Chỉ muốn ở nhà với anh thôi "
" Em chắc chứ. Em không sợ anh làm gì em à "
" Làm cái gì là làm cái gì "
" Em nghĩ xem một nam một nữ ở trong một phòng thì sẽ làm gì "
" Hả? Anh muốn làm gì "
" Đương nhiên là gạo nấu thành cơm chứ sao nữa "
" Anh biến thái "
" Bây giờ mới biết anh biến thái thì muộn rồi đấy "
Chưa kịp trả lời anh thì cô đã bị anh lôi dậy đè xuống ghế sofa rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng nàn. Cô cũng không còn cảm giác xấu hổ nữa đáp lại anh rất nhiệt tình. Nhưng tay anh bắt đầu không yên phận, nắm bắt được tay anh cô buông anh ra ngượng ngùng ngồi dậy. Thấy cô như vậy anh không dám quá đà thêm nữa.
Hết chương 15
( p/s: xém tí nữa là có thịt rồi.. Như đã hứa rồi nhé mình đã cho hai người tỏ tình với nhau rồi. Mấy chap sau sẽ được n cẩu lương ngập mặt nha. Mọi người đừng nên ăn đường nhiều quá nhé!!!!!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.