Chương 1: Episode 1:
Minh Huyềnn
04/01/2021
Trương Tiểu Đồng và Dương
Trạch Tuấn quen nhau từ bé và cũng rất thân thiết nên tính cách vô cùng hợp nhau. Hai người thường hay chơi trò cô dâu và chú rể. Có một hôm bỗng nhiên anh nói với cô rằng: "Mai này lớn lên em đồng ý lấy anh nhé!"
Lúc đó còn bé cô không hiểu chuyện nên cũng không coi lời nói của anh là thật. Cô là người hay suy nghĩ viển vông và linh tinh nên đầu óc lúc nào cũng mơ hồ nên mới suy nghĩ về câu nói khi còn bé anh đã nói với cô. Liệu rằng đây có phải cảm tính rằng 'cô đã thích anh rồi phải không'. Câu nói đó cứ hiện lên trong đầu, không biết phải làm như thế nào cứ luống cuống tay chân lóng ngóng. Không biết cảm giác thích thầm một người là như thế nào nên cô cũng có cảm giác bồi hồi và lo lắng. Liệu rằng anh có thích cô hay không, hay là cô chỉ tự mình đa tình mà thôi. Cũng rất nhiều vấn đề nghi hoặc trong lòng cô được nghĩ ra, nhưng suy nghĩ một hồi bỗng không nghĩ ra thì bỗng nhiên chuông điện thoại của cô reo lên.
Đang lúc thất thần như vậy ai lại gọi cho cô cơ chứ, nên cô có chút hơi bực mình. Nhưng khi trên màn hình hiện lên tên của anh thì cô lại vui mừng. Cô hít vào thật sâu rồi nhấc điện thoại của anh nên nghe máy
"Alo"
Thấy đầu dây bên kia hơi trững lại cô lại hỏi
"Anh Trạch Tuấn, có chuyện gì sao ạ"
Ngập ngừng vài nhịp anh trả lời
"Tiểu Đồng, em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói nên muốn gặp em một lát được không?
Cô hồn nhiên đáp lại anh
"Đươc ạ.Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu được ạ"
"Vẫn chỗ cũ được không em?"
"Dạ được ạ"
"Vậy anh qua đó đợi em nhé"
Thất thần và ngơ ngác được năm phút thì cô bắt đầu lao vào phòng tu trang lại bản thân một chút rồi ra ngoài gặp anh như đã hẹn trước đó. Vừa đến nơi cô nhìn thấy anh cô có cảm giác hồi hộp, mặc dù cô và anh lớn lên bên nhau nhưng mà không hiểu sao lúc này đây cô lại có cảm giác xấu hổ khi gặp anh đến thế. Đứng dưới gốc cây Dương Liễu anh quả thực là người đàn ông hoàn hảo với mái tóc dày và body form dáng chuẩn 1m84.
Thấy cô đứng im không di chuyển gì thì bỗng nhiên anh tiến tới chỗ cô và hỏi
"Tiểu Đồng? Em làm sao mà mặt đỏ vậy?
"À! Không có gì ạ. Anh Trạch Tuấn không phải anh có chuyện gì muốn nói với em sao ạ?"
"Ừm. Đúng là anh có chuyện muốn nói. Nhưng mà nói xong anh chỉ sợ em buồn thôi"
"Không sao đâu ạ. Anh cứ nói đi"
"Thực ra hẹn em ra đây là anh muốn nói...."
Thấy anh cứ ngập ngừng cô lại nói
"Không lẽ.... không lẽ nào"
Hình như đúng như trong đầu cô nghĩ thì bỗng nhiên anh đáp
"Đúng vậy Tiểu Đồng. Ba mẹ anh đã hoàn thành thủ tục xong rồi có thể là khoảng 3 ngày nữa anh xuất phát"
Cô đứng bất động tại chỗ cúi mặt nhìn xuống đất để che đi nước mắt mình đang chảy xuống. Thấy cô như vậy anh hỏi "Em không sao đấy chứ?" Ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác để gạt đi nước mắt rồi quay lại trả lời anh " Em không sao đâu. Chúc anh đi may mắn"
Anh có nhìn thấy hốc mắt cô có chút hơi đỏ ửng nên anh đã đoán ra là cô đã khóc nên anh hỏi
"Em khóc đấy à?
"Không có. Em không có khóc, chắc tại đứng ở đây có gió nên bụi bay vô mắt thôi ạ"
Anh chi thản nhiên " Ừ" một tiếng rồi không nói gì.
Hai người cứ đứng như vạy thật lâu nhưng không ai lên tiếng.
(p/s: mình đổi lại họ cho na9 xíu nha, họ Mao kia nó hơi dị một chút nên đổi sang họ Dương cho nó gần gũi hơn với độc giả)
Trạch Tuấn quen nhau từ bé và cũng rất thân thiết nên tính cách vô cùng hợp nhau. Hai người thường hay chơi trò cô dâu và chú rể. Có một hôm bỗng nhiên anh nói với cô rằng: "Mai này lớn lên em đồng ý lấy anh nhé!"
Lúc đó còn bé cô không hiểu chuyện nên cũng không coi lời nói của anh là thật. Cô là người hay suy nghĩ viển vông và linh tinh nên đầu óc lúc nào cũng mơ hồ nên mới suy nghĩ về câu nói khi còn bé anh đã nói với cô. Liệu rằng đây có phải cảm tính rằng 'cô đã thích anh rồi phải không'. Câu nói đó cứ hiện lên trong đầu, không biết phải làm như thế nào cứ luống cuống tay chân lóng ngóng. Không biết cảm giác thích thầm một người là như thế nào nên cô cũng có cảm giác bồi hồi và lo lắng. Liệu rằng anh có thích cô hay không, hay là cô chỉ tự mình đa tình mà thôi. Cũng rất nhiều vấn đề nghi hoặc trong lòng cô được nghĩ ra, nhưng suy nghĩ một hồi bỗng không nghĩ ra thì bỗng nhiên chuông điện thoại của cô reo lên.
Đang lúc thất thần như vậy ai lại gọi cho cô cơ chứ, nên cô có chút hơi bực mình. Nhưng khi trên màn hình hiện lên tên của anh thì cô lại vui mừng. Cô hít vào thật sâu rồi nhấc điện thoại của anh nên nghe máy
"Alo"
Thấy đầu dây bên kia hơi trững lại cô lại hỏi
"Anh Trạch Tuấn, có chuyện gì sao ạ"
Ngập ngừng vài nhịp anh trả lời
"Tiểu Đồng, em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói nên muốn gặp em một lát được không?
Cô hồn nhiên đáp lại anh
"Đươc ạ.Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu được ạ"
"Vẫn chỗ cũ được không em?"
"Dạ được ạ"
"Vậy anh qua đó đợi em nhé"
Thất thần và ngơ ngác được năm phút thì cô bắt đầu lao vào phòng tu trang lại bản thân một chút rồi ra ngoài gặp anh như đã hẹn trước đó. Vừa đến nơi cô nhìn thấy anh cô có cảm giác hồi hộp, mặc dù cô và anh lớn lên bên nhau nhưng mà không hiểu sao lúc này đây cô lại có cảm giác xấu hổ khi gặp anh đến thế. Đứng dưới gốc cây Dương Liễu anh quả thực là người đàn ông hoàn hảo với mái tóc dày và body form dáng chuẩn 1m84.
Thấy cô đứng im không di chuyển gì thì bỗng nhiên anh tiến tới chỗ cô và hỏi
"Tiểu Đồng? Em làm sao mà mặt đỏ vậy?
"À! Không có gì ạ. Anh Trạch Tuấn không phải anh có chuyện gì muốn nói với em sao ạ?"
"Ừm. Đúng là anh có chuyện muốn nói. Nhưng mà nói xong anh chỉ sợ em buồn thôi"
"Không sao đâu ạ. Anh cứ nói đi"
"Thực ra hẹn em ra đây là anh muốn nói...."
Thấy anh cứ ngập ngừng cô lại nói
"Không lẽ.... không lẽ nào"
Hình như đúng như trong đầu cô nghĩ thì bỗng nhiên anh đáp
"Đúng vậy Tiểu Đồng. Ba mẹ anh đã hoàn thành thủ tục xong rồi có thể là khoảng 3 ngày nữa anh xuất phát"
Cô đứng bất động tại chỗ cúi mặt nhìn xuống đất để che đi nước mắt mình đang chảy xuống. Thấy cô như vậy anh hỏi "Em không sao đấy chứ?" Ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác để gạt đi nước mắt rồi quay lại trả lời anh " Em không sao đâu. Chúc anh đi may mắn"
Anh có nhìn thấy hốc mắt cô có chút hơi đỏ ửng nên anh đã đoán ra là cô đã khóc nên anh hỏi
"Em khóc đấy à?
"Không có. Em không có khóc, chắc tại đứng ở đây có gió nên bụi bay vô mắt thôi ạ"
Anh chi thản nhiên " Ừ" một tiếng rồi không nói gì.
Hai người cứ đứng như vạy thật lâu nhưng không ai lên tiếng.
(p/s: mình đổi lại họ cho na9 xíu nha, họ Mao kia nó hơi dị một chút nên đổi sang họ Dương cho nó gần gũi hơn với độc giả)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.