Chương 20: Episode 20 : Thực hiện lời hứa năm ấy
Minh Huyềnn
04/01/2021
Bây giờ trong lòng của cô đầy rẫy những hoang mang hiện lên trên mặt của mình. Cô không biết phải làm sao bây giờ nữa rồi. Vừa rồi Cố Minh tỏ tình với cô,phải làm sao đối diện bây giờ, cô không biết phải làm gì nữa rồi. Về đến lớp cũng may tiết học kia vừa vặn kết thúc, cô bước vào lớp nhìn thấy chỗ Tiểu Mạt đang ngồi rồi ngồi xuống hỏi " Vừa nãy cậu có điểm danh giúp mình không vậy "
" Trời ơi Tiểu Đồng cậu đi đâu vậy. Mình đi mua chai nước về không thấy cậu đâu. Làm mình lo lắng muốn chết đi được. Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy. Nói cho mình nghe đi được không? "
" Mình...mình vừa đi gặp Cố Minh "
" Cậu... cậu nói cái gì???. Cậu đi gặp ai cơ"
" Là Cố Minh "
" Cậu nói thật đấy chứ. Cậu ấy đã đi đâu suốt hơn một năm qua. Sao bây giờ cậu ấy lại xuất hiện ở đây"
"Cậu ấy kể với mình rằng sau kỳ thi đại học gia đình cậu ấy bắt cậu ấy sang bên Pháp để học tập rồi thi kỳ thi Olympic Toán quốc tế của tập đoàn nhà cậu ấy"
" Kỳ thi quốc tế của tập đoàn.... Cậu nói tập đoàn gì vậy"
" Tập đoàn Việt Minh quốc tế"
" Hả??? Tập đoàn nổi tiếng của nước ta Việt Minh quốc tế sao??? Cậu ấy là con trai của tập đoàn đó sao?? Ôi má ơi!!!! "
" Là thật đó. Cậu ấy là con trai của tập đoàn đó. Cậu không nghe nhầm đâu"
" Hình như về thân phận của cậu ấy mình cảm thấy cậu đã biết từ lâu rồi"
" Ừ ... ừ thì mình biết lúc chúng ta còn học cấp 3. Lúc đó mình thấy nó không quan trọng nên mình không nói với cậu. Cậu giận mình à"
" Không có. Mình chỉ hơi sốc thôi. Cậu ấy còn nói gì với cậu nữa không? "
" Đương nhiên là nói rất nhiều thứ trong suốt hơn một năm qua cậu ấy sống như nào. Cậu nói xem sống ở trong một gia đình ép buộc như vậy đúng là quá khổ mà. Mình thấy cảm thương cho cậu ấy. Bị ép làm theo những gì gia đình đề ra, không có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn "
" Là con ông cháu cha mà. Nên phải chấp nhận thôi. Cậu ấy còn nói gì nữa không??? "
" Có chứ!!! Cậu ấy nói lần này trở về là để thực hiện lời hứa năm xưa mà ba chúng ta đã hứa "
" Hóa ra là cậu ấy vẫn nhớ lời hứa năm đó. Mình cứ tưởng cậu ấy quên rồi chứ, nên mới mất tích suốt hơn một năm nay. Ai ngờ đâu cậu ấy vẫn nhớ"
..........
Sáng hôm sau đi đến trường cùng với Tiểu Mạt ,vừa bước vào cổng trường đã nhìn thấy anh đứng ở cổng trường. Thấy cô và Tiểu Mạt đi vào anh bước lên và nói " Tiểu Mạt cậu dạo này khỏe không??"
" Mình..mình vẫn ổn. Cậu bỏ đi đâu suốt hơn một năm qua vậy "
"Việc riêng thôi mà "
" Vậy cậu làm xong rồi sao? "
" Đúng vậy. Mình làm xong thì mới trở về đây chứ "
" Cậu về đây có việc gì quan trọng phải làm sao???" Mặc dù biết lý do rồi nhưng Tiểu Mạt vẫn cố hỏi lại cậu
" Mình về đương nhiên có việc chứ, cậu còn nhớ lời hứa năm chúng ta đã hứa với nhau không? Mình về để thực hiện lời hứa đó. Ba chúng ta sẽ lại được học cùng nhau. Cậu quên rồi sao Tiểu Mạt "
" Mình đâu có. Mình tưởng lúc đó cậu chỉ nói cho vui thôi. Ai biết được cậu lại nói thật chứ"
Thấy hai người đứng nói chuyện như vậy cô không lên tiếng, cô cứ đứng đờ người ra nhiều lời muốn nói nhưng không dám nói ra. Thấy vậy Tiểu Mạt kéo tay cô và nói " Tiểu Đồng cậu sao vậy "
" Không có gì. Chúng ta sẽ vào lớp đi"
" Thôi không nói chuyện nữa. Bọn mình vào lớp đây. Khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện nhé!!!"
" À này. Chiều nay các cậu có tiết học không??"
" Bọn mình không có. Cậu có chuyện gì sao?"
" Trưa nay mình mời các cậu ăn cơm được không?. Trưa nay mình đợi các cậu ở đây,không gặp không về nha!!!"
" Mình thì không thành vấn đề gì. Quan trọng là Tiểu Đồng thôi. Tiểu Đồng cậu nghĩ xem thấy ổn không?"
" Cậu đã quyết định rồi còn hỏi mình làm cái gì nữa"
" Vậy chúng ta quyết định vậy nha. Nhớ là không gặp nhau không về đó"
" Được rồi. Bye bye bọn mình vào lớp đây"
Hai người họ nói chuyện xong cô trực tiếp lôi Tiểu Mạt đi vào lớp. Vừa đi Tiểu Mạt vừa nói
" Cậu đi từ từ thôi. Mình sắp ngã rồi này"
Cô không để ý những lời của Tiểu Mạt nói cái gì cứ thế lôi Tiểu Mạt đi rất nhanh vào đến lớp rồi ngồi xuống. Tiểu Mạt thở không ra hơi , rồi trách cứ Tiểu Đồng " Này Tiểu Đồng hôm nay cậu ăn gì mà khỏe vậy. Bị cậu kéo nhue này lần nào nữa chắc mình chết luôn quá"
" Có nghiêm trọng vậy không? Mình khỏe đến vậy sao. Mình mà không kéo cậu đi chắc cậu đứng đấy nói chuyện với Cố Minh đến sáng mai mất"
" Có mà cậu ngại khi gặp cậu ấy thì có. Còn nói mình này nọ nữa"
" Rồi rồi. Chả phải trưa nay cậu ấy mời đi ăn cơm sao..Muốn nói chuyện gì chả được "
" Đúng rồi. Cậu nói mình nhớ đó, xém tý nữa thì quên đấy"
" Được rồi cô Hai của tôi ơi. Chuyện đó là buổi trưa để buổi trưa tính ha. Bây giờ vào học đi thôi. Giáo viên vào lớp rồi kìa"
............
Buổi trưa cô lôi Tiểu Đồng ra ngoài cổng trường thì đã thấy Cố Minh đang đứng đợi ở đó. Anh đứng dựa vào chiếc ô tô bên cạnh, nhìn thấy hai người đến vội vàng mở cửa mời hai người lên xe. Lên xe rồi, anh đánh tay lái đi thật nhanh về phía nhà hàng mà anh đã đặt sẵn. Lúc vào nhà hàng gọi món xong xuôi hết cả thì Tiểu Mạt lên tiếng " Wow. Nhà hàng này sang trọng quá đi"
" Đây là cửa hàng mới mở ở nhà mình. Dẫn các cậu đến nếm thử xem như nào "
" Đây.. đây là nhà hàng nhà cậu sao. Thật là giàu có quá nha "
Cô vẫn im lặng không nói gì,chỉ lặng lẽ lắng nghe hai bọn họ nói chuyện phiếm với nhau. Lúc đó Tiểu Mạt quay ra hỏi cô " Cậu sao vậy Tiểu Đồng. Nãy giờ không thấy cậu nói gì "
" Thì mình vẫn đang ngồi nghe hai cậu nói chuyện đó thôi"
Thấy cô nói vậy anh nói " Tiểu Mạt nói đúng đó. Từ lúc bước vào nhà hàng tới giờ mình không thấy cậu nói gì cả. Hôm nay cậu bị làm sao à"
"Mình không sao. Thức ăn chuẩn bị lên rồi chúng ta sẽ ăn đi rồi nói chuyện tiếp"
Cứ thế thức ăn được đưa lên , được bày đặt rất đặc trưng món nào ra món ấy. Từng món ăn đặt xuống mặt bàn đã kín hết cả bàn rồi, đúng lúc đo cô lên tiếng " Cậu gọi nhiều món như vậy ăn sao cho hết được "
Cô nói xong, thì Tiểu Mạt đã vội vàng lên tiếng " Có gì mà nhiều đâu chứ. Mình còn định gọi thêm nữa kìa"
" Phục cậu luôn đó. Ăn uống như vậy tương lai không thành heo mới lạ đó"
" Haha. Kệ mình. Hai cậu ngẩn ra đó làm gì. Ăn đi chứ không có đồ ăn nguội hết bây giờ "
Nhắc đến ăn uống thì Tiểu Mạt rất hứng thú,tham ăn là thế nhưng cô với Tiểu Mạt có ăn như thế nào cũng không béo lên được. Cùng lắm lên được 1; 2 Kg mà thôi.
Hết chương 20
\(p/s: Đối diện với na8 thì n9 vẫn ngại. Không dám nói quá nhiều đặc biệt là lúc mà na8 tỏ tình với mình. Mọi người vẫn cứ đón đọc những chap tiếp theo nhé!!!!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ\)
" Trời ơi Tiểu Đồng cậu đi đâu vậy. Mình đi mua chai nước về không thấy cậu đâu. Làm mình lo lắng muốn chết đi được. Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy. Nói cho mình nghe đi được không? "
" Mình...mình vừa đi gặp Cố Minh "
" Cậu... cậu nói cái gì???. Cậu đi gặp ai cơ"
" Là Cố Minh "
" Cậu nói thật đấy chứ. Cậu ấy đã đi đâu suốt hơn một năm qua. Sao bây giờ cậu ấy lại xuất hiện ở đây"
"Cậu ấy kể với mình rằng sau kỳ thi đại học gia đình cậu ấy bắt cậu ấy sang bên Pháp để học tập rồi thi kỳ thi Olympic Toán quốc tế của tập đoàn nhà cậu ấy"
" Kỳ thi quốc tế của tập đoàn.... Cậu nói tập đoàn gì vậy"
" Tập đoàn Việt Minh quốc tế"
" Hả??? Tập đoàn nổi tiếng của nước ta Việt Minh quốc tế sao??? Cậu ấy là con trai của tập đoàn đó sao?? Ôi má ơi!!!! "
" Là thật đó. Cậu ấy là con trai của tập đoàn đó. Cậu không nghe nhầm đâu"
" Hình như về thân phận của cậu ấy mình cảm thấy cậu đã biết từ lâu rồi"
" Ừ ... ừ thì mình biết lúc chúng ta còn học cấp 3. Lúc đó mình thấy nó không quan trọng nên mình không nói với cậu. Cậu giận mình à"
" Không có. Mình chỉ hơi sốc thôi. Cậu ấy còn nói gì với cậu nữa không? "
" Đương nhiên là nói rất nhiều thứ trong suốt hơn một năm qua cậu ấy sống như nào. Cậu nói xem sống ở trong một gia đình ép buộc như vậy đúng là quá khổ mà. Mình thấy cảm thương cho cậu ấy. Bị ép làm theo những gì gia đình đề ra, không có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn "
" Là con ông cháu cha mà. Nên phải chấp nhận thôi. Cậu ấy còn nói gì nữa không??? "
" Có chứ!!! Cậu ấy nói lần này trở về là để thực hiện lời hứa năm xưa mà ba chúng ta đã hứa "
" Hóa ra là cậu ấy vẫn nhớ lời hứa năm đó. Mình cứ tưởng cậu ấy quên rồi chứ, nên mới mất tích suốt hơn một năm nay. Ai ngờ đâu cậu ấy vẫn nhớ"
..........
Sáng hôm sau đi đến trường cùng với Tiểu Mạt ,vừa bước vào cổng trường đã nhìn thấy anh đứng ở cổng trường. Thấy cô và Tiểu Mạt đi vào anh bước lên và nói " Tiểu Mạt cậu dạo này khỏe không??"
" Mình..mình vẫn ổn. Cậu bỏ đi đâu suốt hơn một năm qua vậy "
"Việc riêng thôi mà "
" Vậy cậu làm xong rồi sao? "
" Đúng vậy. Mình làm xong thì mới trở về đây chứ "
" Cậu về đây có việc gì quan trọng phải làm sao???" Mặc dù biết lý do rồi nhưng Tiểu Mạt vẫn cố hỏi lại cậu
" Mình về đương nhiên có việc chứ, cậu còn nhớ lời hứa năm chúng ta đã hứa với nhau không? Mình về để thực hiện lời hứa đó. Ba chúng ta sẽ lại được học cùng nhau. Cậu quên rồi sao Tiểu Mạt "
" Mình đâu có. Mình tưởng lúc đó cậu chỉ nói cho vui thôi. Ai biết được cậu lại nói thật chứ"
Thấy hai người đứng nói chuyện như vậy cô không lên tiếng, cô cứ đứng đờ người ra nhiều lời muốn nói nhưng không dám nói ra. Thấy vậy Tiểu Mạt kéo tay cô và nói " Tiểu Đồng cậu sao vậy "
" Không có gì. Chúng ta sẽ vào lớp đi"
" Thôi không nói chuyện nữa. Bọn mình vào lớp đây. Khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện nhé!!!"
" À này. Chiều nay các cậu có tiết học không??"
" Bọn mình không có. Cậu có chuyện gì sao?"
" Trưa nay mình mời các cậu ăn cơm được không?. Trưa nay mình đợi các cậu ở đây,không gặp không về nha!!!"
" Mình thì không thành vấn đề gì. Quan trọng là Tiểu Đồng thôi. Tiểu Đồng cậu nghĩ xem thấy ổn không?"
" Cậu đã quyết định rồi còn hỏi mình làm cái gì nữa"
" Vậy chúng ta quyết định vậy nha. Nhớ là không gặp nhau không về đó"
" Được rồi. Bye bye bọn mình vào lớp đây"
Hai người họ nói chuyện xong cô trực tiếp lôi Tiểu Mạt đi vào lớp. Vừa đi Tiểu Mạt vừa nói
" Cậu đi từ từ thôi. Mình sắp ngã rồi này"
Cô không để ý những lời của Tiểu Mạt nói cái gì cứ thế lôi Tiểu Mạt đi rất nhanh vào đến lớp rồi ngồi xuống. Tiểu Mạt thở không ra hơi , rồi trách cứ Tiểu Đồng " Này Tiểu Đồng hôm nay cậu ăn gì mà khỏe vậy. Bị cậu kéo nhue này lần nào nữa chắc mình chết luôn quá"
" Có nghiêm trọng vậy không? Mình khỏe đến vậy sao. Mình mà không kéo cậu đi chắc cậu đứng đấy nói chuyện với Cố Minh đến sáng mai mất"
" Có mà cậu ngại khi gặp cậu ấy thì có. Còn nói mình này nọ nữa"
" Rồi rồi. Chả phải trưa nay cậu ấy mời đi ăn cơm sao..Muốn nói chuyện gì chả được "
" Đúng rồi. Cậu nói mình nhớ đó, xém tý nữa thì quên đấy"
" Được rồi cô Hai của tôi ơi. Chuyện đó là buổi trưa để buổi trưa tính ha. Bây giờ vào học đi thôi. Giáo viên vào lớp rồi kìa"
............
Buổi trưa cô lôi Tiểu Đồng ra ngoài cổng trường thì đã thấy Cố Minh đang đứng đợi ở đó. Anh đứng dựa vào chiếc ô tô bên cạnh, nhìn thấy hai người đến vội vàng mở cửa mời hai người lên xe. Lên xe rồi, anh đánh tay lái đi thật nhanh về phía nhà hàng mà anh đã đặt sẵn. Lúc vào nhà hàng gọi món xong xuôi hết cả thì Tiểu Mạt lên tiếng " Wow. Nhà hàng này sang trọng quá đi"
" Đây là cửa hàng mới mở ở nhà mình. Dẫn các cậu đến nếm thử xem như nào "
" Đây.. đây là nhà hàng nhà cậu sao. Thật là giàu có quá nha "
Cô vẫn im lặng không nói gì,chỉ lặng lẽ lắng nghe hai bọn họ nói chuyện phiếm với nhau. Lúc đó Tiểu Mạt quay ra hỏi cô " Cậu sao vậy Tiểu Đồng. Nãy giờ không thấy cậu nói gì "
" Thì mình vẫn đang ngồi nghe hai cậu nói chuyện đó thôi"
Thấy cô nói vậy anh nói " Tiểu Mạt nói đúng đó. Từ lúc bước vào nhà hàng tới giờ mình không thấy cậu nói gì cả. Hôm nay cậu bị làm sao à"
"Mình không sao. Thức ăn chuẩn bị lên rồi chúng ta sẽ ăn đi rồi nói chuyện tiếp"
Cứ thế thức ăn được đưa lên , được bày đặt rất đặc trưng món nào ra món ấy. Từng món ăn đặt xuống mặt bàn đã kín hết cả bàn rồi, đúng lúc đo cô lên tiếng " Cậu gọi nhiều món như vậy ăn sao cho hết được "
Cô nói xong, thì Tiểu Mạt đã vội vàng lên tiếng " Có gì mà nhiều đâu chứ. Mình còn định gọi thêm nữa kìa"
" Phục cậu luôn đó. Ăn uống như vậy tương lai không thành heo mới lạ đó"
" Haha. Kệ mình. Hai cậu ngẩn ra đó làm gì. Ăn đi chứ không có đồ ăn nguội hết bây giờ "
Nhắc đến ăn uống thì Tiểu Mạt rất hứng thú,tham ăn là thế nhưng cô với Tiểu Mạt có ăn như thế nào cũng không béo lên được. Cùng lắm lên được 1; 2 Kg mà thôi.
Hết chương 20
\(p/s: Đối diện với na8 thì n9 vẫn ngại. Không dám nói quá nhiều đặc biệt là lúc mà na8 tỏ tình với mình. Mọi người vẫn cứ đón đọc những chap tiếp theo nhé!!!!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.