Chương 37: Episode 37: Mất kiểm soát
Minh Huyềnn
04/01/2021
Ở trong bệnh viện cũng được mấy ngày rồi, cô muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng mà anh vẫn lo lắng khuyên cô ở lại để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Sự việc lần này xảy ra anh cũng đã lường trước được tương lai sau này của cô rồi nên anh hy vọng còn ở bên cạnh cô ngày nào thì nhất định phải bảo vệ cô cho thật tốt. Ngày mai đâu có ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Ngồi trong phòng không khí ngột ngạt toàn mùi thuốc diệt khuẩn thì cô lên tiếng nói với anh " Anh đẩy em ra ngoài hít thở không khí được không??. Ở trong đây nhiều em sắp không chịu được nữa rồi"
" Vậy ngồi đợi anh một lát anh ra lấy chiếc xe lăn đã rồi đẩy em đi. Em vẫn phải truyền đạm nên không thể không ngồi đó được "
" Anh đi nhanh lên nhé!!"
" Ừ. Ngồi đợi anh "
Ngồi trên giường đợi anh mà ánh mắt cô cứ nhìn sang bên cửa sổ bên ngoài. Nhìn bầu trời bên ngoài đó nó mới đẹp làm sao, hít thở không khí bên ngoài nó vẫn tuyệt vời hơn khi ở trong phòng bệnh. Anh quay về với một chiếc xe lăn đi bên cạnh, anh chỉnh vị trí ngồi cho cô rồi mới bắt đầu đẩy cô đi ra ngoài. Đi ra thế giới ngoài kia nó thật đẹp, đã mấy ngày qua rồi cô luôn bị anh bắt ở trong phòng không được ra ngoài nhưng hôm nay khác rồi cô đã khỏe hơn rất nhiều nên anh nghe lời cô đưa cô ra ngoài hít thở không khí . Vừa ra đến nơi cô nói với anh " Thế Giới bên ngoài nó vẫn tốt hơn là ở trong phòng bệnh đó. Trong đó toàn mùi thuốc diệt khuẩn không à. Em sắp không chịu nổi nữa rồi. Em muốn về nhà "
" Chờ hết ngày mai nữa thôi rồi anh sẽ đưa em về nhà được không???"
" Em được ra viện rồi, có phải anh cũng sẽ về bên kia phải không??? "
" Anh không đi nữa, ở lại với em luôn được không???"
" Hả?? Anh....anh không đi nữa thật sao???. Tại sao lại vậy "
" Là vì em. Em ở lại anh không yên tâm "
" Em sẽ không sao đâu. Thật đó. Anh yên tâm về bên đó học tập đi ạ. Dù gì cũng còn có ít thời gian nữa thôi là anh về rồi mà. Em có Tiểu Mạt và Cố Minh bên cạnh chăm sóc em rồi mà. Anh đừng lo lắng cho em, em cũng lớn rồi biết chăm sóc cho mình mà "
" Với anh lúc nào em cũng trẻ con như vậy. Như thế anh mới không yên tâm về em đó , em hiểu không vậy. Vì em anh có thể sẵn sàng hy sinh cả bản thân của mình. Em luôn ở trong chỗ này không bao giờ rời khỏi". Anh vừa nói vừa đặt bàn tay cô lên trái tim của anh
" Em biết mà, anh cũng luôn ở trong chỗ này của em không bao giờ rời đi. Thực ra có một điều em muốn nói với anh nhưng mà trước nay em vẫn giấu trong lòng không dám nói ra. Nhưng giờ chắc không cần thiết nữa rồi "
" Em có chuyện giấu anh sao??"
" Trước đây thôi, nhưng mà bây giờ em thấy không cần thiết nữa rồi ạ. Được gần anh và chạm vào anh như vậy là em hạnh phúc rồi "
" Nói cho anh biết đi được không , anh muốn nghe em nói "
" Cái đó...cái đó!!!".
" Nói nhanh đi. Không nói là anh hôn em ngay ở đây đấy "
" Anh vô sỉ "
" Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa đó, vậy bây giờ có nói không??? Không nói là anh làm thật đó".
" Đừng mà. Ở đây là nơi công cộng mà ai lại làm như vậy "
" Vậy em nói đi "
" Thôi được rồi em nói được chưa. Anh đúng là.... Ngày trước em có thích thầm anh đó anh biết không. Mỗi lần gặp anh, em đều xấu hổ em không dám nhìn anh và nói ra những lời nói thật lòng mình. Thực ra lúc anh nói cho em rằng anh sẽ đi du học, lúc đó em rất buồn đó. Em đã thích anh lâu rồi, nhưng mà em không dám nói ra em sợ khi nói ra rồi anh sẽ từ chối em. Em nghĩ rằng từ bé tới giờ anh chỉ coi em như cô em gái thôi, mà em gái thì sẽ không bao giờ yêu anh trai của mình "
" Sao em không nói câu đó sớm hơn. Nếu mà em nói câu đó sớm hơn thì chúng ta sẽ không phải chịu đựng lâu như vậy. Có khi chúng ta sẽ được ở bên nhau lâu hơn, có thể khi em nói câu đó anh sẽ không đi du học nữa. Sẽ ở bên cạnh em chăm sóc em và bảo vệ em. Che chở cho cô bé ngốc của anh cả đời này cũng không buông tay "
" Bây giờ cũng chưa muộn phải không anh. Chả phải bây giờ chúng ta đang yêu nhau sao ạ. Giây phút anh tỏ tình với em ở dưới tòa lâu đài nước Pháp đó thì em đã biết tình cảm của anh rồi. Cho dù có sớm hay muộn thì bây giờ anh và em cũng đã ở bên nhau rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau anh nhé!!"
" Được. Anh hứa với em chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Bởi vì ông trời ban tặng em cho anh thì anh sẽ trân trọng và bảo vệ em cả cuộc đời này. Tiểu Đồng à!!! Đời đời kiếp kiếp anh sẽ mãi yêu em như vậy. Không bao giờ thay đổi "
" Em cũng vậy. Tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi "
.......
Hai hôm sau
Là ngày cô được xuất viện, được ra viện cô khá là phấn khích. Đến đón cô lúc cô xuất viện có Tiểu Mạt cô bạn thân của cô vừa vào đến phòng bệnh Tiểu Mạt nói " Chúc mừng cậu được xuất viện "
" Cuối cùng thì mình cũng thoát rồi. Tốt quá đi mất thôi. Mình mà còn ở trong này nữa chắc mình phát điên luôn đó"
" Cậu cứ nói quá không thế hả. Chả phải bên cậu luôn có người ân cần chăm sóc suốt mấy ngày qua đó sao. Còn nói không muốn ở trong này. Mình mong có người quan tâm như vậy còn không có đấy "
" Được rồi. Hai bọn em tính đứng đây đến bao giờ. Chúng ta đi thôi "
" Vâng. Bây giờ chúng ta đi đâu hả anh, em còn phải đi học nữa nên là phải về ký túc xá"
" Tiểu Mạt em về báo với quản giáo ở trong ký túc xá là Tiểu Đồng sẽ ở ngoài mấy ngày"
" Hả??? Sao lại ở ngoài mà không về ký túc xá là sao??" Tiểu Mạt không hiểu hỏi anh
Cô cũng trợn mắt há mồm nhìn anh mặt đăm đăm chờ câu trả lời của anh. Anh đáp lại hai cô gái " Tiểu Đồng về nhà với anh vài ngày để anh tiện theo dõi thêm, sau vài ngày nữa anh sẽ đưa Tiểu Đồng về ký túc xá "
" Còn cần kiểm tra cái gì nữa hả anh. Em ổn hết rồi mà, không sao đâu ạ "
" Em cứ về với anh đi, anh chăm sóc em thêm mấy ngày nữa"
" Ây gu!! Tiểu Đồng à!!! Anh ấy đã nói như thế rồi cậu đồng ý đi nhá.Mình về nói với giáo quan cho"
" Quyết định vậy đi. Tiểu Mạt anh đưa em về trường "
" Cảm ơn anh "
......
Đưa Tiểu Mạt về trường xong anh lập tức quay đầu xe của mình lao đi rất nhanh. Xe đi qua rất nhiều hẻm nhỏ đến cuối cùng dừng lại ở một căn nhà rộng lớn. Anh đỗ xe vào gara rồi xuống mở cửa xe cho cô và nói " Em xuống xe đi, chúng ta vào nhà thôi"
" Đây là đâu vậy anh "
" Đây là nhà ba mẹ anh để lại cho anh. Sau này sẽ là tổ ấm của chúng ta "
" Hả???Hai bác mua nhà cho anh thật hả"
" Không hẳn. Số tiền ba mẹ cho anh chỉ được một nửa thôi, đa phần đều là tiền học bổng của anh dành được. Thế nên căn nhà này anh mua là để cho mái ấm của chúng ta"
" Hả??? Em còn chưa đồng ý lấy anh mà "
" Em không lấy anh thì lấy ai nữa. Sau đêm nay thôi em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh mà thôi sẽ không bao giờ là của ai khác "
" Anh nói cái gì thế. Em ...em không hiểu gì hết "
" Em nghĩ một nam một nữ ở chung một nhà thì sẽ làm gì "
" Anh đáng ghét quá đi "
" Đáng ghét còn ở phía sau kìa. Giờ chúng ta vào nhà đi, đứng ngoài này lạnh lắm "
....
Buổi tối màn đêm buông xuống trong căn phòng khách rộng lớn cô nằm lên đùi anh rồi nhìn anh mỉm cười. Bỗng dưng anh hỏi cô " Sao em cứ nhìn anh cười mãi thế. Anh đẹp trai quá sao"
" Không phải là đẹp trai mà là rất đẹp trai luôn ấy "
" Biết nịnh bạn trai rồi cơ đấy. Cô bé ngốc cua anh ngày càng dẻo miệng rồi "
" Em nói thật mà. Bạn trai em là số một". Cô ngồi dậy chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn rồi buông ra ngay tức khắc.
Anh không định tha cho cô nữa, anh biến bị động thành chủ động đè ngược cô lại lên ghế sofa. Cô nằm dưới thân anh và nói
" Anh...anh định làm cái gì thế "
" Anh làm những gì mà cặp đôi yêu nhau thường hay làm "
" Anh nói gì thế??. Em...em không hiểu anh đang nói cái gì cả "
" Em sẽ biết nhanh thôi". Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu khiến cô hơi ngạt thở rồi. Ở phía dưới anh bắt đầu táy máy cởi từng chiếc cúc áo của cô ra. Cô cảm thấy anh đã bắt đầu mất đi kiểm soát thật rồi. Ngay lúc này cô đã cảm nhận được sự chịu đựng của anh suốt thời gian qua. Có phải hôm nay anh muốn cùng cô làm cái đó không. Đầu óc cô lúc này đang mông lung lắm không biết phải làm gì cả.Muốn đẩy anh ra nhưng mà sức anh đúng là quá mạnh cô không đẩy được anh ra. Cứ thế anh lại nhanh hơn cô khiến cô bắt đầu trở nên khó chịu. Dưới bàn tay của anh cô bắt đầu nhạy cảm rồi, thấy cô xấu hổ quay mặt đi anh lại càng đắc ý hơn. Bắt đầu cho cuộc tấn công mới.
Hết chương 37
\(p/s: Muốn biết sau đó nnhư thế nào thì nhớ theo dõi chap sau nha mn ơi. Chap sau có thịt để ăn đó. Tui lại bay đi đây, hẹn mai gặp mn nha. Nhớ thả like và thương thương cho tui nhé!!!
Ngồi trong phòng không khí ngột ngạt toàn mùi thuốc diệt khuẩn thì cô lên tiếng nói với anh " Anh đẩy em ra ngoài hít thở không khí được không??. Ở trong đây nhiều em sắp không chịu được nữa rồi"
" Vậy ngồi đợi anh một lát anh ra lấy chiếc xe lăn đã rồi đẩy em đi. Em vẫn phải truyền đạm nên không thể không ngồi đó được "
" Anh đi nhanh lên nhé!!"
" Ừ. Ngồi đợi anh "
Ngồi trên giường đợi anh mà ánh mắt cô cứ nhìn sang bên cửa sổ bên ngoài. Nhìn bầu trời bên ngoài đó nó mới đẹp làm sao, hít thở không khí bên ngoài nó vẫn tuyệt vời hơn khi ở trong phòng bệnh. Anh quay về với một chiếc xe lăn đi bên cạnh, anh chỉnh vị trí ngồi cho cô rồi mới bắt đầu đẩy cô đi ra ngoài. Đi ra thế giới ngoài kia nó thật đẹp, đã mấy ngày qua rồi cô luôn bị anh bắt ở trong phòng không được ra ngoài nhưng hôm nay khác rồi cô đã khỏe hơn rất nhiều nên anh nghe lời cô đưa cô ra ngoài hít thở không khí . Vừa ra đến nơi cô nói với anh " Thế Giới bên ngoài nó vẫn tốt hơn là ở trong phòng bệnh đó. Trong đó toàn mùi thuốc diệt khuẩn không à. Em sắp không chịu nổi nữa rồi. Em muốn về nhà "
" Chờ hết ngày mai nữa thôi rồi anh sẽ đưa em về nhà được không???"
" Em được ra viện rồi, có phải anh cũng sẽ về bên kia phải không??? "
" Anh không đi nữa, ở lại với em luôn được không???"
" Hả?? Anh....anh không đi nữa thật sao???. Tại sao lại vậy "
" Là vì em. Em ở lại anh không yên tâm "
" Em sẽ không sao đâu. Thật đó. Anh yên tâm về bên đó học tập đi ạ. Dù gì cũng còn có ít thời gian nữa thôi là anh về rồi mà. Em có Tiểu Mạt và Cố Minh bên cạnh chăm sóc em rồi mà. Anh đừng lo lắng cho em, em cũng lớn rồi biết chăm sóc cho mình mà "
" Với anh lúc nào em cũng trẻ con như vậy. Như thế anh mới không yên tâm về em đó , em hiểu không vậy. Vì em anh có thể sẵn sàng hy sinh cả bản thân của mình. Em luôn ở trong chỗ này không bao giờ rời khỏi". Anh vừa nói vừa đặt bàn tay cô lên trái tim của anh
" Em biết mà, anh cũng luôn ở trong chỗ này của em không bao giờ rời đi. Thực ra có một điều em muốn nói với anh nhưng mà trước nay em vẫn giấu trong lòng không dám nói ra. Nhưng giờ chắc không cần thiết nữa rồi "
" Em có chuyện giấu anh sao??"
" Trước đây thôi, nhưng mà bây giờ em thấy không cần thiết nữa rồi ạ. Được gần anh và chạm vào anh như vậy là em hạnh phúc rồi "
" Nói cho anh biết đi được không , anh muốn nghe em nói "
" Cái đó...cái đó!!!".
" Nói nhanh đi. Không nói là anh hôn em ngay ở đây đấy "
" Anh vô sỉ "
" Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa đó, vậy bây giờ có nói không??? Không nói là anh làm thật đó".
" Đừng mà. Ở đây là nơi công cộng mà ai lại làm như vậy "
" Vậy em nói đi "
" Thôi được rồi em nói được chưa. Anh đúng là.... Ngày trước em có thích thầm anh đó anh biết không. Mỗi lần gặp anh, em đều xấu hổ em không dám nhìn anh và nói ra những lời nói thật lòng mình. Thực ra lúc anh nói cho em rằng anh sẽ đi du học, lúc đó em rất buồn đó. Em đã thích anh lâu rồi, nhưng mà em không dám nói ra em sợ khi nói ra rồi anh sẽ từ chối em. Em nghĩ rằng từ bé tới giờ anh chỉ coi em như cô em gái thôi, mà em gái thì sẽ không bao giờ yêu anh trai của mình "
" Sao em không nói câu đó sớm hơn. Nếu mà em nói câu đó sớm hơn thì chúng ta sẽ không phải chịu đựng lâu như vậy. Có khi chúng ta sẽ được ở bên nhau lâu hơn, có thể khi em nói câu đó anh sẽ không đi du học nữa. Sẽ ở bên cạnh em chăm sóc em và bảo vệ em. Che chở cho cô bé ngốc của anh cả đời này cũng không buông tay "
" Bây giờ cũng chưa muộn phải không anh. Chả phải bây giờ chúng ta đang yêu nhau sao ạ. Giây phút anh tỏ tình với em ở dưới tòa lâu đài nước Pháp đó thì em đã biết tình cảm của anh rồi. Cho dù có sớm hay muộn thì bây giờ anh và em cũng đã ở bên nhau rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau anh nhé!!"
" Được. Anh hứa với em chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Bởi vì ông trời ban tặng em cho anh thì anh sẽ trân trọng và bảo vệ em cả cuộc đời này. Tiểu Đồng à!!! Đời đời kiếp kiếp anh sẽ mãi yêu em như vậy. Không bao giờ thay đổi "
" Em cũng vậy. Tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi "
.......
Hai hôm sau
Là ngày cô được xuất viện, được ra viện cô khá là phấn khích. Đến đón cô lúc cô xuất viện có Tiểu Mạt cô bạn thân của cô vừa vào đến phòng bệnh Tiểu Mạt nói " Chúc mừng cậu được xuất viện "
" Cuối cùng thì mình cũng thoát rồi. Tốt quá đi mất thôi. Mình mà còn ở trong này nữa chắc mình phát điên luôn đó"
" Cậu cứ nói quá không thế hả. Chả phải bên cậu luôn có người ân cần chăm sóc suốt mấy ngày qua đó sao. Còn nói không muốn ở trong này. Mình mong có người quan tâm như vậy còn không có đấy "
" Được rồi. Hai bọn em tính đứng đây đến bao giờ. Chúng ta đi thôi "
" Vâng. Bây giờ chúng ta đi đâu hả anh, em còn phải đi học nữa nên là phải về ký túc xá"
" Tiểu Mạt em về báo với quản giáo ở trong ký túc xá là Tiểu Đồng sẽ ở ngoài mấy ngày"
" Hả??? Sao lại ở ngoài mà không về ký túc xá là sao??" Tiểu Mạt không hiểu hỏi anh
Cô cũng trợn mắt há mồm nhìn anh mặt đăm đăm chờ câu trả lời của anh. Anh đáp lại hai cô gái " Tiểu Đồng về nhà với anh vài ngày để anh tiện theo dõi thêm, sau vài ngày nữa anh sẽ đưa Tiểu Đồng về ký túc xá "
" Còn cần kiểm tra cái gì nữa hả anh. Em ổn hết rồi mà, không sao đâu ạ "
" Em cứ về với anh đi, anh chăm sóc em thêm mấy ngày nữa"
" Ây gu!! Tiểu Đồng à!!! Anh ấy đã nói như thế rồi cậu đồng ý đi nhá.Mình về nói với giáo quan cho"
" Quyết định vậy đi. Tiểu Mạt anh đưa em về trường "
" Cảm ơn anh "
......
Đưa Tiểu Mạt về trường xong anh lập tức quay đầu xe của mình lao đi rất nhanh. Xe đi qua rất nhiều hẻm nhỏ đến cuối cùng dừng lại ở một căn nhà rộng lớn. Anh đỗ xe vào gara rồi xuống mở cửa xe cho cô và nói " Em xuống xe đi, chúng ta vào nhà thôi"
" Đây là đâu vậy anh "
" Đây là nhà ba mẹ anh để lại cho anh. Sau này sẽ là tổ ấm của chúng ta "
" Hả???Hai bác mua nhà cho anh thật hả"
" Không hẳn. Số tiền ba mẹ cho anh chỉ được một nửa thôi, đa phần đều là tiền học bổng của anh dành được. Thế nên căn nhà này anh mua là để cho mái ấm của chúng ta"
" Hả??? Em còn chưa đồng ý lấy anh mà "
" Em không lấy anh thì lấy ai nữa. Sau đêm nay thôi em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh mà thôi sẽ không bao giờ là của ai khác "
" Anh nói cái gì thế. Em ...em không hiểu gì hết "
" Em nghĩ một nam một nữ ở chung một nhà thì sẽ làm gì "
" Anh đáng ghét quá đi "
" Đáng ghét còn ở phía sau kìa. Giờ chúng ta vào nhà đi, đứng ngoài này lạnh lắm "
....
Buổi tối màn đêm buông xuống trong căn phòng khách rộng lớn cô nằm lên đùi anh rồi nhìn anh mỉm cười. Bỗng dưng anh hỏi cô " Sao em cứ nhìn anh cười mãi thế. Anh đẹp trai quá sao"
" Không phải là đẹp trai mà là rất đẹp trai luôn ấy "
" Biết nịnh bạn trai rồi cơ đấy. Cô bé ngốc cua anh ngày càng dẻo miệng rồi "
" Em nói thật mà. Bạn trai em là số một". Cô ngồi dậy chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn rồi buông ra ngay tức khắc.
Anh không định tha cho cô nữa, anh biến bị động thành chủ động đè ngược cô lại lên ghế sofa. Cô nằm dưới thân anh và nói
" Anh...anh định làm cái gì thế "
" Anh làm những gì mà cặp đôi yêu nhau thường hay làm "
" Anh nói gì thế??. Em...em không hiểu anh đang nói cái gì cả "
" Em sẽ biết nhanh thôi". Anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu khiến cô hơi ngạt thở rồi. Ở phía dưới anh bắt đầu táy máy cởi từng chiếc cúc áo của cô ra. Cô cảm thấy anh đã bắt đầu mất đi kiểm soát thật rồi. Ngay lúc này cô đã cảm nhận được sự chịu đựng của anh suốt thời gian qua. Có phải hôm nay anh muốn cùng cô làm cái đó không. Đầu óc cô lúc này đang mông lung lắm không biết phải làm gì cả.Muốn đẩy anh ra nhưng mà sức anh đúng là quá mạnh cô không đẩy được anh ra. Cứ thế anh lại nhanh hơn cô khiến cô bắt đầu trở nên khó chịu. Dưới bàn tay của anh cô bắt đầu nhạy cảm rồi, thấy cô xấu hổ quay mặt đi anh lại càng đắc ý hơn. Bắt đầu cho cuộc tấn công mới.
Hết chương 37
\(p/s: Muốn biết sau đó nnhư thế nào thì nhớ theo dõi chap sau nha mn ơi. Chap sau có thịt để ăn đó. Tui lại bay đi đây, hẹn mai gặp mn nha. Nhớ thả like và thương thương cho tui nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.