Chương 46: Episode 46: Tận mắt chứng kiến
Minh Huyềnn
04/01/2021
Nằm trong phòng cô tìm hiểu về những gì cô đang hoài ghi. Quả nhiên cô vẫn là một cô gái ngây thơ như anh nghĩ, không biết gì về vấn đề này cả. Đúng như trong đầu cô suy nghĩ, cô đã có thai rồi, cô đang mang trong mình dòng máu của anh. Cô không biết bây giờ phải nói với anh như nào nữa, mở lời với anh sao làm sao bây giờ. Chả nhẽ bây giờ gọi điện thoại cho anh nói " Em có thai rồi sao. Anh về đi có thể về được không??".
Đang nghĩ về những gì cô đang thắc mắc thì cô thấy trong người nôn nao ra . Cô ngay lập tức lao vào phòng WC nôn hết ra những gì còn sót lại mà trưa nay cô ăn. Ở trong phòng WC được một lúc thì ở bên ngoài điện thoại của cô ở ngoài reo lên. Cô vội vàng lao ra ngoài phòng, đúng như cô suy nghĩ quả nhiên là anh gọi về. Cô vừa bắt máy thì anh đã nói
" Em đi đâu cả buổi nay vậy. Mà anh gọi điện thoại mãi không nghe "
" Em để quên điện thoại ở nhà. Anh gọi gì mà nhiều vậy. "
" Có điện thoại mà cũng quên hả"
" Em không cố ý mà. Lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu "
" Anh không muốn có lần sau"
" Rõ thưa bạn trai "
" Được rồi. Thế em đã ăn cơm chưa??"
" Em chưa ăn"
" Mấy giờ rồi em còn chưa ăn"
" Em không thấy đói ạ. Lát nữa đói em ăn "
" Đi ăn ngay đi. Đưng để bụng đói biết chưa "
" Em biết rồi mà. Em sẽ đi ăn ngay đây, bên đó anh cũng ăn đi nhá!! Anh bị đau dạ dày đó nhớ chú ý bữa ăn đó "
" Tuân lệnh bạn gái đại nhân"
....
Hai hôm sau là hôm anh về cũng là ngày cô thấy hạnh phúc nhất. Nhưng mà.... đó cũng là ngày cô mất đi một thứ quan trọng nhất trên đời này. Hôm đó cô đi học buổi sáng còn buổi chiều cô được nghỉ ở nhà. Anh gọi điện thoại về nói với cô tầm chiều nay anh sẽ về đến nơi, cô mừng lắm. Vui như Tết luôn ấy, lần này anh nói anh sẽ không đi nữa cô vui như đi trẩy hội vậy. Cô đợi anh về lần này sẽ nói cho anh nghe tin vui này, không biết phản ứng của anh như nào đây nhỉ!! Cô hy vọng anh sẽ vui như cô vậy, khi biết được mình có thai cô vui lắm, đứa bé mà cô đang mang là máu mủ ruột rà của anh mà. Nên là cô không giấu được niềm vui của mình và cô cũng hy vọng anh cũng như thế.
....Đang vui mừng hớn hở như vậy thì có tiếng chuông cửa ở ngoài vang lên cô cứ nghĩ là chắc là anh về rồi nhưng mà không phải. Hóa ra là Hứa Gia Lạc đến , thấy cô ra mở cửa cô ta vội vàng nói " Chào!! Tiểu Đồng"
" Cô đến có việc gì sao??"
" Tôi không thể đến thăm bạn cùng lớp hay sao"
" Có thể chứ. Nhưng mà tôi không nghĩ cô sẽ đến đột ngột như thế"
" Không định mời tôi vào nhà chơi sao"
" À...à cô vào trong đi "
... Cô ta táy máy đi theo cô vào nhà, cô chỉ vào chiếc ghế sofa bảo cô ta ngồi xuống. Rồi cô đi vào trong bếp gọt ít hoa quả và mang ra cho cô một cốc nước đem ra ngoài
" Cô ăn chút hoa quả đi "
" Làm phiền cô rồi. Cô cũng ngồi xuống ăn đi"
" Cô cứ ăn đi. Tôi không muốn ăn "
" Nghe anh Cố Minh nói dạo này cô không khỏe lắm phải không?? Anh ấy nhờ tôi mang đến đây ít đồ cho cô tẩm bổ đây này "
" Anh ấy mua cho tôi sao. Tôi sẽ gọi điện cảm ơn anh ấy sau"
" Ây za!! Có gì đâu. Anh ấy quan tâm cô như vậy, ngay cả tôi còn nhìn ra nữa là huống chi là cô phải không??"
" Cô nói gì thế"
" Ý tôi là anh họ của tôi thích cô đó. Đừng nói với tôi là cô không biết đấy nhé!!"
" Anh ấy thích tôi thì cũng bình thường thôi không phải sao?? Anh ấy là người bạn mà tôi may mắn có được. Trong lòng tôi anh ấy như người anh trai vậy đó "
" Cô coi anh ấy như anh trai ,nhưng anh ấy có coi cô như em gái không??"
" Sao cô tự nhiên lại nói những lời như vậy"
" Nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng luôn nhé"
" Có gì cô cứ nói đi "
" Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô, tôi thích anh Trạch Tuấn rất nhiều. Vậy nên tôi muốn tuyên chiến với cô "
" Cô...cô thích anh ấy thật sao??"
" Tôi thích anh ấy từ rất lâu rồi. Tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Tôi chỉ thấy thực sự khó chịu khi thấy hai người sớm tối bên nhau như vậy. Tôi rất tức giận cô biết không?? Tôi đố kỵ cô , tôi căm phẫn vì anh ấy dành tình cảm của mình cho cô mà không phải cho tôi!!. Tại sao lại vậy chứ???"
" Cô không hiểu thế nào là tình yêu sao??. Tình yêu là không trói buộc, tình yêu xuất phát từ hai phía nó chỉ đẹp khi hai người biết cách trân trọng nhau mà thôi. Còn cô cứ ganh ghét đố kỵ như vậy sẽ không bao giờ có được sự hạnh phúc đâu. Cô hiểu ý tôi không??"
" Tôi không hiểu. Cũng không muốn hiểu định luật tình yêu mà cô nói là gì cả. Tôi chỉ biết trái tim tôi đã đầy hình ảnh của anh ấy rồi, không thể buông tay ra được."
" Tình yêu mà tôi dành cho anh ấy cũng không kém gì tình yêu mà cô dành cho anh ấy cả. Anh ấy là cuộc sống của tôi, là người đàn ông mà tôi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống này. Bây giờ tôi ....tôi đang "
" Cô đang cái gì???"
... Không trả lời cô ta, nhưng mà cô thấy trong đầu hơi nhức và cảm thấy buồn nôn nên cô vội vàng lao vào phòng WC và nôn khan ra toàn là nước mà thôi. Cô ta mới thấy tò mò đi vào phòng WC và hỏi " Cô bị làm sao vậy??"
"Không có gì đâu"
" Không phải là cô có...có "
" Có cái gì được chứ. Cô nói linh tinh gì thế". Cô đáp trả lại cô ta, giấu đi sự việc mà cô đang mang thai, tránh cô ta nghi ngờ nhưng mà nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Thật không ngờ cô ta còn biết nhiều hơn những gì mà cô nghĩ trong đầu
" Thấy cô như vậy tôi thấy rất giống người đang mang thai đó. Cô và anh đã rồi sao??"
" Không hiểu cô đang nói chuyện gì nữa. Tôi thấy hơi mệt rồi, cô đi về đi. Tôi cần phải nghỉ ngơi"
" Như vậy là đúng rồi. Phụ nữ mang thai mà thường xuyên mệt mỏi và đau đầu "
" Tôi nói rồi tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Tô thấy trong người không khỏe lắm,cô đi về đi tôi muốn được nghỉ ngơi "
" Đến bước đường cùng rồi mà sao cô không chịu nói thẳng như vậy"
" Cô nói cái gì thế". Cô đẩy cô ta ra đến ngoài hiên phía dưới là bậc thang cô bắt đầu thấy lo lắng rồi.\_Cô ta xoay người lại về phía cô và nói
" Có thai là chuyện vui mà không phải sao??. Có gì đâu mà ngại cơ chứ"
" Không tiễn cô nữa tôi đi về phòng nghỉ ngơi đây "
" Ây khoan từ từ đã nào". Cô ta kéo tay áo của cô khiến cho cô loạng choạng đứng không vững nên đã bị trượt chân ngã xuống bậc thang lăn hết bậc thì cô đập phải chân của anh nhìn lên thấy anh cô mơ hồ rồi ngất đi trong chốc lát. Anh đứng đó, không nói gì nhìn chằm chằm lên Hứa Gia Lạc
Hết chương 46
\(p/s: Thôi xong đời chị n8 rồi nhé!!! Quả này anh na9 ghim rồi đấy. Tui bay đây mn ơi. Hẹn mai gặp nhau tiếp nhé!!! Nhớ like và thương thương cho tui nha❤❤
Đang nghĩ về những gì cô đang thắc mắc thì cô thấy trong người nôn nao ra . Cô ngay lập tức lao vào phòng WC nôn hết ra những gì còn sót lại mà trưa nay cô ăn. Ở trong phòng WC được một lúc thì ở bên ngoài điện thoại của cô ở ngoài reo lên. Cô vội vàng lao ra ngoài phòng, đúng như cô suy nghĩ quả nhiên là anh gọi về. Cô vừa bắt máy thì anh đã nói
" Em đi đâu cả buổi nay vậy. Mà anh gọi điện thoại mãi không nghe "
" Em để quên điện thoại ở nhà. Anh gọi gì mà nhiều vậy. "
" Có điện thoại mà cũng quên hả"
" Em không cố ý mà. Lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu "
" Anh không muốn có lần sau"
" Rõ thưa bạn trai "
" Được rồi. Thế em đã ăn cơm chưa??"
" Em chưa ăn"
" Mấy giờ rồi em còn chưa ăn"
" Em không thấy đói ạ. Lát nữa đói em ăn "
" Đi ăn ngay đi. Đưng để bụng đói biết chưa "
" Em biết rồi mà. Em sẽ đi ăn ngay đây, bên đó anh cũng ăn đi nhá!! Anh bị đau dạ dày đó nhớ chú ý bữa ăn đó "
" Tuân lệnh bạn gái đại nhân"
....
Hai hôm sau là hôm anh về cũng là ngày cô thấy hạnh phúc nhất. Nhưng mà.... đó cũng là ngày cô mất đi một thứ quan trọng nhất trên đời này. Hôm đó cô đi học buổi sáng còn buổi chiều cô được nghỉ ở nhà. Anh gọi điện thoại về nói với cô tầm chiều nay anh sẽ về đến nơi, cô mừng lắm. Vui như Tết luôn ấy, lần này anh nói anh sẽ không đi nữa cô vui như đi trẩy hội vậy. Cô đợi anh về lần này sẽ nói cho anh nghe tin vui này, không biết phản ứng của anh như nào đây nhỉ!! Cô hy vọng anh sẽ vui như cô vậy, khi biết được mình có thai cô vui lắm, đứa bé mà cô đang mang là máu mủ ruột rà của anh mà. Nên là cô không giấu được niềm vui của mình và cô cũng hy vọng anh cũng như thế.
....Đang vui mừng hớn hở như vậy thì có tiếng chuông cửa ở ngoài vang lên cô cứ nghĩ là chắc là anh về rồi nhưng mà không phải. Hóa ra là Hứa Gia Lạc đến , thấy cô ra mở cửa cô ta vội vàng nói " Chào!! Tiểu Đồng"
" Cô đến có việc gì sao??"
" Tôi không thể đến thăm bạn cùng lớp hay sao"
" Có thể chứ. Nhưng mà tôi không nghĩ cô sẽ đến đột ngột như thế"
" Không định mời tôi vào nhà chơi sao"
" À...à cô vào trong đi "
... Cô ta táy máy đi theo cô vào nhà, cô chỉ vào chiếc ghế sofa bảo cô ta ngồi xuống. Rồi cô đi vào trong bếp gọt ít hoa quả và mang ra cho cô một cốc nước đem ra ngoài
" Cô ăn chút hoa quả đi "
" Làm phiền cô rồi. Cô cũng ngồi xuống ăn đi"
" Cô cứ ăn đi. Tôi không muốn ăn "
" Nghe anh Cố Minh nói dạo này cô không khỏe lắm phải không?? Anh ấy nhờ tôi mang đến đây ít đồ cho cô tẩm bổ đây này "
" Anh ấy mua cho tôi sao. Tôi sẽ gọi điện cảm ơn anh ấy sau"
" Ây za!! Có gì đâu. Anh ấy quan tâm cô như vậy, ngay cả tôi còn nhìn ra nữa là huống chi là cô phải không??"
" Cô nói gì thế"
" Ý tôi là anh họ của tôi thích cô đó. Đừng nói với tôi là cô không biết đấy nhé!!"
" Anh ấy thích tôi thì cũng bình thường thôi không phải sao?? Anh ấy là người bạn mà tôi may mắn có được. Trong lòng tôi anh ấy như người anh trai vậy đó "
" Cô coi anh ấy như anh trai ,nhưng anh ấy có coi cô như em gái không??"
" Sao cô tự nhiên lại nói những lời như vậy"
" Nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng luôn nhé"
" Có gì cô cứ nói đi "
" Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô, tôi thích anh Trạch Tuấn rất nhiều. Vậy nên tôi muốn tuyên chiến với cô "
" Cô...cô thích anh ấy thật sao??"
" Tôi thích anh ấy từ rất lâu rồi. Tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Tôi chỉ thấy thực sự khó chịu khi thấy hai người sớm tối bên nhau như vậy. Tôi rất tức giận cô biết không?? Tôi đố kỵ cô , tôi căm phẫn vì anh ấy dành tình cảm của mình cho cô mà không phải cho tôi!!. Tại sao lại vậy chứ???"
" Cô không hiểu thế nào là tình yêu sao??. Tình yêu là không trói buộc, tình yêu xuất phát từ hai phía nó chỉ đẹp khi hai người biết cách trân trọng nhau mà thôi. Còn cô cứ ganh ghét đố kỵ như vậy sẽ không bao giờ có được sự hạnh phúc đâu. Cô hiểu ý tôi không??"
" Tôi không hiểu. Cũng không muốn hiểu định luật tình yêu mà cô nói là gì cả. Tôi chỉ biết trái tim tôi đã đầy hình ảnh của anh ấy rồi, không thể buông tay ra được."
" Tình yêu mà tôi dành cho anh ấy cũng không kém gì tình yêu mà cô dành cho anh ấy cả. Anh ấy là cuộc sống của tôi, là người đàn ông mà tôi sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống này. Bây giờ tôi ....tôi đang "
" Cô đang cái gì???"
... Không trả lời cô ta, nhưng mà cô thấy trong đầu hơi nhức và cảm thấy buồn nôn nên cô vội vàng lao vào phòng WC và nôn khan ra toàn là nước mà thôi. Cô ta mới thấy tò mò đi vào phòng WC và hỏi " Cô bị làm sao vậy??"
"Không có gì đâu"
" Không phải là cô có...có "
" Có cái gì được chứ. Cô nói linh tinh gì thế". Cô đáp trả lại cô ta, giấu đi sự việc mà cô đang mang thai, tránh cô ta nghi ngờ nhưng mà nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Thật không ngờ cô ta còn biết nhiều hơn những gì mà cô nghĩ trong đầu
" Thấy cô như vậy tôi thấy rất giống người đang mang thai đó. Cô và anh đã rồi sao??"
" Không hiểu cô đang nói chuyện gì nữa. Tôi thấy hơi mệt rồi, cô đi về đi. Tôi cần phải nghỉ ngơi"
" Như vậy là đúng rồi. Phụ nữ mang thai mà thường xuyên mệt mỏi và đau đầu "
" Tôi nói rồi tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Tô thấy trong người không khỏe lắm,cô đi về đi tôi muốn được nghỉ ngơi "
" Đến bước đường cùng rồi mà sao cô không chịu nói thẳng như vậy"
" Cô nói cái gì thế". Cô đẩy cô ta ra đến ngoài hiên phía dưới là bậc thang cô bắt đầu thấy lo lắng rồi.\_Cô ta xoay người lại về phía cô và nói
" Có thai là chuyện vui mà không phải sao??. Có gì đâu mà ngại cơ chứ"
" Không tiễn cô nữa tôi đi về phòng nghỉ ngơi đây "
" Ây khoan từ từ đã nào". Cô ta kéo tay áo của cô khiến cho cô loạng choạng đứng không vững nên đã bị trượt chân ngã xuống bậc thang lăn hết bậc thì cô đập phải chân của anh nhìn lên thấy anh cô mơ hồ rồi ngất đi trong chốc lát. Anh đứng đó, không nói gì nhìn chằm chằm lên Hứa Gia Lạc
Hết chương 46
\(p/s: Thôi xong đời chị n8 rồi nhé!!! Quả này anh na9 ghim rồi đấy. Tui bay đây mn ơi. Hẹn mai gặp nhau tiếp nhé!!! Nhớ like và thương thương cho tui nha❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.