Chương 84: Episode 84 : Thế giới gọi là thiên đường
Minh Huyềnn
04/01/2021
Cùng nhau đi đến bệnh viện thăm mẹ thì vừa bước chân vào bệnh viện thì đã thấy có hai cô y tá đi từ trong phòng mẹ cô đi ra rất vội vàng. Cô chạy nhanh đến chỗ y tá hỏi
" Có chuyện gì xảy ra với bệnh nhân ở phòng 305 vậy ạ "
" Bệnh nhân lên cơn co giật. Đang nguy hiểm đến tính mạng nên tôi đi gọi bác sĩ "
" Mẹ...mẹ "
Cô lên tiếng gọi mẹ mình, anh ở bên cạnh nói
" Chúng ta vào xem mẹ như thế nào đi "
"..."
Bác sĩ đúng lúc đó cũng đến phòng bệnh của mẹ cô và nói " Người nhà bệnh nhân yêu cầu chờ bên ngoài "
" Cho tôi vào đấy với mẹ được không???". Cô lên tiếng hỏi bác sĩ mà nước mắt cứ rơi xuống
" Em nghe lời bác sĩ nói đi, mẹ sẽ không sao đâu em "
" Bác sĩ xin ông hãy cứu lấy mẹ tôi"
" Chúng ta sẽ cố gắng "
....
Bác sĩ đi vào anh dìu cô đến hành ghế ngồi ở ngoài hành lang. Anh thấy cô như vậy không khỏi đau lòng nên kéo cô dựa vào vai mình rồi nắm chặt lấy tay cô nói
" Em yên tâm đi. Mẹ sẽ không sao đâu "
" Em đã mất đi ba rồi. Em không thể mất đi mẹ nữa. Em đau lòng quá "
" Em đừng khóc, anh đau lòng lắm. Em hãy cứ nghe anh đi mẹ sẽ không sao đâu "
" Emmm....emmm "
" Ngoan nghe lời anh nào "
" Anh có thể ôm em không??"
" Được chứ "
Thế rồi anh ôm chặt lấy cô ở trong lòng, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống áo anh khiến cho áo anh ướt đẫm một mảng lớn thì cô mới buông anh ra và nói
" Em...em xin lỗi. Em không cố ý đâu "
" Bé ngốc này. Anh không trách em, anh biết lúc này em rất yếu đuối và sợ hãi nhưng mà hãy tin vào vận mệnh được không??"
" Cảm ơn anh "
" Khờ quá!!!" Anh cưng chiều véo má cô rồi lau đi những giọt nước mắt của cô rồi hôn nhẹ lên trán cô. Khoảng chừng 20 phút sau bác sĩ đi ra và nói
" Tạm thời bệnh nhân không sao??? Hai người có thể yên tâm. Nhưng mà tinh thần của bệnh nhân rất kém, tôi mong người nhà tạo sự tích cực hơn cho bệnh nhân "
" Bác sĩ....bác sĩ. Tôi có điều muốn hỏi??? "
" Cô đến phòng của tôi. Tôi cũng có điều muốn nói với cô "
" Dạ được ạ "
" Anh đi cùng em ". Anh lên tiếng nói với cô
" Vị này là???"
" Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Nếu tiện thì cho tôi đi cùng cô ấy chứ "
" Tất nhiên là được rồi "
" Vậy hai người đi theo tôi"
Vào đến phòng bệnh của bác sĩ thì ông mời hai người ngồi xuống và nói
" Tình trạng của mẹ cô tôi cũng đã nói qua rồi. Hiện tại thì tế bào ung thư đã bắt đầu phát tán đi ra rất nhiều nơi rồi. Có thể giữ lại tính mạng đến bây giờ chúng tôi đã rất cố gắng rồi, nếu bây giờ người nhà muốn hóa trị thì tôi e rằng với sức khỏe của bà sẽ không chịu được "
" Vậy mẹ tôi có thể sống được bao lâu nữa ạ". Cô vẫn không lên tiếng mà lại để anh lên tiếng hỏi bác sĩ
" Có thể là một tháng nữa nhưng mà theo như tôi đã nói rồi thì tế bào ung thư trong não của bà đã di căn ra nên có lẽ chỉ được vài ngày nữa thôi không đến một tháng. Nên tôi mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước ".
" Vậy nếu bây giờ chúng tôi muốn hóa trị cho bà thì có được không??"
" Hóa trị này nó sẽ tạo ra đau đớn rất nhiều và ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân. Ngay cả khi người trẻ trai tráng đến mấy nó cũng rất khó khăn, nói chi đến bà nhà đây ạ "
" Nếu tỉ lệ thuận mà thành công thì mẹ tôi có thể sống được lâu hơn không??"
" Vấn đề này luôn là vấn đề nan giải mà chúng tôi không thể tìm ra được đáp án. Cũng có rất nhiều bệnh nhân mà cũng từ việc hóa trị này mà thành công nhưng mà cũng có rất người không thành công. "
" Vậy tức là vẫn có khả năng đúng không??"
" Không phải là không có khả năng. Tỷ lệ thuận mà thành công với bà là vô cùng thấp. Nếu như bây giờ mà hóa trị cho bà thì tôi e rằng rủi ro sẽ rất cao, nó sẽ phản ứng lại tất cả những gì chúng tôi đang tiêm thuốc cho bà duy trì thể trạng của mình "
" Không còn cách nào nữa sao ???"
" Chúng tôi thật lòng xin lỗi gia đình, chúng tôi chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình. Muốn tốt nhất cho bệnh nhân "
" Cảm ơn bác sĩ "
....
Ngay từ đầu đến cuối cô đều chọn cách im lặng mà không nói gì khiến cho anh vô cùng lo lắng và lo sợ cô lúc này
" Em vẫn ổn chứ "
" Anh nói xem thế giới gọi là Thiên đường kia nó đẹp thế sao???"
" Thiên đường đích thực là rất đẹp. Nhưng mà nó không có thật "
" Tại sao thiên đường lại không có thật"
" Nó chỉ là một cái hư cấu mà con người tạo ra mà thôi "
" Nhưng mà em đã nằm mơ ba đang ở trên thiên đường theo dõi từng bước đi của em. Ba nói với em ' Con cứ yên tâm đi những bước đi của mình, ba sẽ luôn ở đây theo dõi con '. Ba còn nói ở trên thiên đường đó rất đẹp"
" Em đừng suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình "
" Em nói thật đó. Mấy hôm nay em đều mơ thấy ba nói với em như vậy "
" Tiểu Đồng.... Tiểu Đồng em nhìn thẳng vào mắt anh này. Cho dù em không còn ba mẹ bên cạnh em thì em vẫn còn có anh biết không???. Anh không đi đâu hết, anh sẽ luôn ở bên em"
" ...."
Cô tuyệt vọng lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường nói với anh
" Em không có sao hết cả. Anh đừng có nói những lời đó được không??"
" Được vậy anh không nói nữa. Nhưng mà em đừng như vậy nữa được không, anh thực sự rất đau lòng đó "
" Em rất ổn và khỏe mạnh nên anh cứ yên tâm đi "
" Vậy thì vào thăm mẹ thôi "
" Vâng ".
Hai người cùng nhau vào thăm mẹ cô, cô cố gắng gượng cười cho có lệ. Nhiều lúc mẹ cô nhắc đến những lời đau lòng nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà không rơi lệ để cho mẹ cô yên tâm. Những lời nói mẹ cô nói khiến cho cô đau đến tận tâm can mà không cách nào nói ra hay là giải tỏa nó đi. Rốt cuộc là tại sao cơ chứ, ông trời lại lấy đi ba mẹ cô đi.
Hết chương 83
(p/s: Thương nu9 của tui quá mn ơi!!! Sao tui lại có thể cẩu huyết như vậy được nhỉ. Trời đất ơi tôi viết mà muốn khóc luôn đó, đau lòng quá trời quá đất luôn. Có ai xót nu9 và thương nu9 của tui không??? Tui đau lòng quá đi mà, cảm thấy thương nu9 thực sự. Huhu. Hôm nay chắc lại tạm biệt mn ở đây rùi, hẹn mai gặp nhau sau nha, byeeeee byeeeee mn
" Có chuyện gì xảy ra với bệnh nhân ở phòng 305 vậy ạ "
" Bệnh nhân lên cơn co giật. Đang nguy hiểm đến tính mạng nên tôi đi gọi bác sĩ "
" Mẹ...mẹ "
Cô lên tiếng gọi mẹ mình, anh ở bên cạnh nói
" Chúng ta vào xem mẹ như thế nào đi "
"..."
Bác sĩ đúng lúc đó cũng đến phòng bệnh của mẹ cô và nói " Người nhà bệnh nhân yêu cầu chờ bên ngoài "
" Cho tôi vào đấy với mẹ được không???". Cô lên tiếng hỏi bác sĩ mà nước mắt cứ rơi xuống
" Em nghe lời bác sĩ nói đi, mẹ sẽ không sao đâu em "
" Bác sĩ xin ông hãy cứu lấy mẹ tôi"
" Chúng ta sẽ cố gắng "
....
Bác sĩ đi vào anh dìu cô đến hành ghế ngồi ở ngoài hành lang. Anh thấy cô như vậy không khỏi đau lòng nên kéo cô dựa vào vai mình rồi nắm chặt lấy tay cô nói
" Em yên tâm đi. Mẹ sẽ không sao đâu "
" Em đã mất đi ba rồi. Em không thể mất đi mẹ nữa. Em đau lòng quá "
" Em đừng khóc, anh đau lòng lắm. Em hãy cứ nghe anh đi mẹ sẽ không sao đâu "
" Emmm....emmm "
" Ngoan nghe lời anh nào "
" Anh có thể ôm em không??"
" Được chứ "
Thế rồi anh ôm chặt lấy cô ở trong lòng, nước mắt của cô cứ thế rơi xuống áo anh khiến cho áo anh ướt đẫm một mảng lớn thì cô mới buông anh ra và nói
" Em...em xin lỗi. Em không cố ý đâu "
" Bé ngốc này. Anh không trách em, anh biết lúc này em rất yếu đuối và sợ hãi nhưng mà hãy tin vào vận mệnh được không??"
" Cảm ơn anh "
" Khờ quá!!!" Anh cưng chiều véo má cô rồi lau đi những giọt nước mắt của cô rồi hôn nhẹ lên trán cô. Khoảng chừng 20 phút sau bác sĩ đi ra và nói
" Tạm thời bệnh nhân không sao??? Hai người có thể yên tâm. Nhưng mà tinh thần của bệnh nhân rất kém, tôi mong người nhà tạo sự tích cực hơn cho bệnh nhân "
" Bác sĩ....bác sĩ. Tôi có điều muốn hỏi??? "
" Cô đến phòng của tôi. Tôi cũng có điều muốn nói với cô "
" Dạ được ạ "
" Anh đi cùng em ". Anh lên tiếng nói với cô
" Vị này là???"
" Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Nếu tiện thì cho tôi đi cùng cô ấy chứ "
" Tất nhiên là được rồi "
" Vậy hai người đi theo tôi"
Vào đến phòng bệnh của bác sĩ thì ông mời hai người ngồi xuống và nói
" Tình trạng của mẹ cô tôi cũng đã nói qua rồi. Hiện tại thì tế bào ung thư đã bắt đầu phát tán đi ra rất nhiều nơi rồi. Có thể giữ lại tính mạng đến bây giờ chúng tôi đã rất cố gắng rồi, nếu bây giờ người nhà muốn hóa trị thì tôi e rằng với sức khỏe của bà sẽ không chịu được "
" Vậy mẹ tôi có thể sống được bao lâu nữa ạ". Cô vẫn không lên tiếng mà lại để anh lên tiếng hỏi bác sĩ
" Có thể là một tháng nữa nhưng mà theo như tôi đã nói rồi thì tế bào ung thư trong não của bà đã di căn ra nên có lẽ chỉ được vài ngày nữa thôi không đến một tháng. Nên tôi mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước ".
" Vậy nếu bây giờ chúng tôi muốn hóa trị cho bà thì có được không??"
" Hóa trị này nó sẽ tạo ra đau đớn rất nhiều và ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân. Ngay cả khi người trẻ trai tráng đến mấy nó cũng rất khó khăn, nói chi đến bà nhà đây ạ "
" Nếu tỉ lệ thuận mà thành công thì mẹ tôi có thể sống được lâu hơn không??"
" Vấn đề này luôn là vấn đề nan giải mà chúng tôi không thể tìm ra được đáp án. Cũng có rất nhiều bệnh nhân mà cũng từ việc hóa trị này mà thành công nhưng mà cũng có rất người không thành công. "
" Vậy tức là vẫn có khả năng đúng không??"
" Không phải là không có khả năng. Tỷ lệ thuận mà thành công với bà là vô cùng thấp. Nếu như bây giờ mà hóa trị cho bà thì tôi e rằng rủi ro sẽ rất cao, nó sẽ phản ứng lại tất cả những gì chúng tôi đang tiêm thuốc cho bà duy trì thể trạng của mình "
" Không còn cách nào nữa sao ???"
" Chúng tôi thật lòng xin lỗi gia đình, chúng tôi chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình. Muốn tốt nhất cho bệnh nhân "
" Cảm ơn bác sĩ "
....
Ngay từ đầu đến cuối cô đều chọn cách im lặng mà không nói gì khiến cho anh vô cùng lo lắng và lo sợ cô lúc này
" Em vẫn ổn chứ "
" Anh nói xem thế giới gọi là Thiên đường kia nó đẹp thế sao???"
" Thiên đường đích thực là rất đẹp. Nhưng mà nó không có thật "
" Tại sao thiên đường lại không có thật"
" Nó chỉ là một cái hư cấu mà con người tạo ra mà thôi "
" Nhưng mà em đã nằm mơ ba đang ở trên thiên đường theo dõi từng bước đi của em. Ba nói với em ' Con cứ yên tâm đi những bước đi của mình, ba sẽ luôn ở đây theo dõi con '. Ba còn nói ở trên thiên đường đó rất đẹp"
" Em đừng suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình "
" Em nói thật đó. Mấy hôm nay em đều mơ thấy ba nói với em như vậy "
" Tiểu Đồng.... Tiểu Đồng em nhìn thẳng vào mắt anh này. Cho dù em không còn ba mẹ bên cạnh em thì em vẫn còn có anh biết không???. Anh không đi đâu hết, anh sẽ luôn ở bên em"
" ...."
Cô tuyệt vọng lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường nói với anh
" Em không có sao hết cả. Anh đừng có nói những lời đó được không??"
" Được vậy anh không nói nữa. Nhưng mà em đừng như vậy nữa được không, anh thực sự rất đau lòng đó "
" Em rất ổn và khỏe mạnh nên anh cứ yên tâm đi "
" Vậy thì vào thăm mẹ thôi "
" Vâng ".
Hai người cùng nhau vào thăm mẹ cô, cô cố gắng gượng cười cho có lệ. Nhiều lúc mẹ cô nhắc đến những lời đau lòng nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà không rơi lệ để cho mẹ cô yên tâm. Những lời nói mẹ cô nói khiến cho cô đau đến tận tâm can mà không cách nào nói ra hay là giải tỏa nó đi. Rốt cuộc là tại sao cơ chứ, ông trời lại lấy đi ba mẹ cô đi.
Hết chương 83
(p/s: Thương nu9 của tui quá mn ơi!!! Sao tui lại có thể cẩu huyết như vậy được nhỉ. Trời đất ơi tôi viết mà muốn khóc luôn đó, đau lòng quá trời quá đất luôn. Có ai xót nu9 và thương nu9 của tui không??? Tui đau lòng quá đi mà, cảm thấy thương nu9 thực sự. Huhu. Hôm nay chắc lại tạm biệt mn ở đây rùi, hẹn mai gặp nhau sau nha, byeeeee byeeeee mn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.