Mối Tình Đầu

Chương 2: Phiền phức lớn dần

Dị Thanh Trần

25/06/2014

“Anh Phi Phàm, anh Phi Phàm! Quýt Nhỏ thi được 90 điểm!”. Quýt Nhỏ học lớp 7 hưng phấn giơ giơ phiểu điểm lên.

“Thật không?”. Lúc ấy tôi đang dùng máy tính chat video làm việc nhóm với cán sự học tập là Triệu Như.

Triệu Như là bạn cùng lớp của tôi, trong lớp có rất nhiều nam sinh thích cô, nói rằng cô đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng, tôi chỉ cảm thấy cũng được, không có cảm giác động lòng đặc biệt nào.

“Anh, anh xem, anh xem!”. Quýt Nhỏ cầm phiếu điểm, cố gắng chen vào trước máy tính tôi, che màn hình.

“Quýt Nhỏ, em lùi ra phía sau vài bước, anh phải làm bài tập với Triệu Như trước đã”. Khóe môi của tôi khẽ nhếch lên ấm áp.

Hôm nay tôi không có biện pháp ‘hung ác’ đối với em, bởi vì Quýt Nhỏ nhà chúng tôi rất ngoan, lại có thể thi được 90 điểm! Thành tích trên lớp của Quýt Nhỏ trên lớp luôn ở mức trung bình, thi được điểm cao như vậy, phải tốn sức lực bao nhiêu, phải đọc sách mà bình thường ít khi đọc bao nhiêu!

Lúc nãy ba nhìn thành tích rất vui vẻ, mẹ còn thiếu điều muốn khóc lên! Mà tôi -

Cũng rất vui vẻ.

“Đừng, anh xem phiếu điểm của em trước đã!”. Quýt Nhỏ rất cố chấp, rất ngang ngược, ra vẻ đứa trẻ được chiều sinh hư, che trước màn hình máy tính của tôi.

Khi đó tôi đang thi vào trường cao đẳng Chính Lâm, yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, tất nhiên vẻ mặt không vui.

“Quýt Nhỏ, em đừng quá phiền phức như vậy!”. Tôi không thích khi em không chịu nghe lời, mà bạn học lại đang ở phía bên kia.

Mẹ đã từng nói, yêu phải để trong lòng, lúc mắng Quýt Nhỏ không được khách khí, nếu không với cá tính ấy, khi trưởng thành chắc chắn sẽ biến thành tiểu thư được nuông chiều.

Quýt Nhỏ ngẩng đầu nhìn tôi không ngờ.

Tôi nghĩ, khi ấy giọng điệu tôi rất phiền chán, trong hốc mắt của Quýt Nhỏ có hơi nước ngưng tụ lại. Em hít thở, khóe mắt nhìn xem Triệu Như xinh đẹp đang ở phía bên kia, trong mắt có sự tổn thương.

“Anh, anh có biết không, nữ sinh trong trường học cũng không thích em? Em không có bạn bè”. Em cúi đầu, khẽ nói.

Tôi không hiểu, vì sao em đột nhiên nói chuyện này.

“Các nữ sinh không thích em, vì có lẽ bọn họ thích anh hai, muốn đưa thư tình cho anh hai, muốn xuống tay với đứa em gái nhỏ tuổi không hiểu chuyện là em”.

Tôi sửng sốt, vài giây sau, có chút bối rối.

Tôi tự nhận bản thân mình là một người trầm lắng có tính cách hướng nội, nhưng không hiểu tại sao, luôn có rất nhiều cô gái có thiện cảm với tôi. Có lẽ có liên quan đến khuôn mặt này! Quýt Nhỏ từng nói, tôi là nam sinh đẹp trai nhất mà em từng gặp.

Quýt Nhỏ sụt sịt: “Mỗi lần em giả vờ vui vẻ nhận thư, lúc về nhà mở ra xem, sau đó đều xé sạch, không cho anh hai một phong thư nào hết. Lâu ngày, các học sinh đều nói em rất có mánh khóe đùa giỡn…Nhưng mà, liên quan gì chứ, em không cần làm bạn với bọn họ! Em chỉ muốn anh hai, em chỉ muốn anh!”



Lí do trọng điểm của em ở đâu? Tôi càng không hiểu được, cuối cùng em lấy hết dũng khí, nâng mắt nhìn tôi, phát hiện ra mặt tôi vẫn như cũ không chút thay đổi, giây phút ấy, Quýt Nhỏ tan nát cõi lòng.

“Em ghét anh! Em ghét anh! Em ghét anh!”. Mắng mỏ, khóc lóc, em chạy ra ngoài.



“Quýt Nhỏ – đừng ghét anh…”. Tiếng nói thầm thì không biết làm sao, bật ra bờ môi, tôi như tỉnh lại từ trong mộng.

“Anh, dậy ăn sáng đi”. Quýt Nhỏ gõ cửa phòng tôi, sau đó lễ phép nói: “Anh hai, tạm biệt, em đi học trước!”

“Quýt Nhỏ, từ từ đã!”. Tôi vội vàng mở cửa phòng, may là đúng lúc gọi em đứng lại: “Em chờ anh, anh rửa mặt một chút rồi đưa em đến trường”.

Lúc ấy, giọng điệu tôi không cho phép từ chối, Quýt nhỏ ấp úng, chỉ có thể đứng ngay tại chỗ đợi tôi.

Tôi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lấy chìa khóa xe.

“Đi thôi”. Tôi mở cổng ra.

Quýt Nhỏ cầm bữa sáng của tôi, cúi đầu đi phía sau tôi.

Từ năm ấy, tình cảm anh em chúng tôi bắt đầu xa lánh nhau. Chính xác mà nói, là Quýt Nhỏ cố ý xa lánh tôi. Mà tôi bẩm sinh ít nói, da mặt mỏng, sau vài lần cố gắng, vẫn không thể thay đổi tình trạng này, chỉ có thể đứng im, trơ mắt nhìn em càng ngày càng xa cách tôi.

“Anh, thật ra anh không cần đưa em đi, em đã lớn rồi, có thể tự mình đi xe bus”. Em ngập ngừng, như là sợ nói gì sai, chọc cho tôi không vui.

Thật sự tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, Quýt Nhỏ vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ tôi. Rõ ràng ba nghiêm khắc như vậy, em vẫn làm nũng như cũ, đến nỗi vùng lên còn muốn ba cõng.

Tại sao khi đối diện với tôi tính tình lại như vậy? Quýt Nhỏ trong trí nhớ của tôi, không cư xử với tôi như vậy. Em luôn rất hung dữ, hơi một tí lại uy hiếp anh hai này.

Rốt cuộc là có lỗi gì? Rõ ràng ngay cả bí thư cũng nói, tôi chỉ là lạnh lùng bên ngoài, thực ra bên trong là một quả hồng mềm*.

“Em đừng đi xe bus, anh không an tâm”. Tôi cười ảm đạm.

Từ hôm qua, ba và mẹ đi nước ngoài du lịch để kỉ niệm ngày cưới. Từ nhỏ ba đã quản lí Quýt Nhỏ rất nghiêm khắc, đưa đi đón về, thậm chí Quýt Nhỏ chơi với ai cũng phải được ba nghiêm khắc xét duyệt, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, Quýt Nhỏ không có bạn bè.

Trên phương diện này, ba có hơi cố chấp. Cho nên, một năm hai người đi du lịch rất nhiều, tôi thấy như mẹ cố tình tìm lí do đưa ba đi, để Quýt Nhỏ có cơ hội quen với nhiều bạn bè! Nhưng mà, rất kì lạ, Quýt Nhỏ vẫn giống như lúc trước, vẫn một thân một mình. Em không thích giao lưu gần gũi qua với bạn cùng lớp, tôi chưa bao giờ thấy em đưa bạn thân nào về nhà.

Đường đi đến trường chỉ mất 20′, nhưng mà, dọc theo đường đi, chúng tôi đều im lặng. Trong bảy năm nay, tôi phát hiện, chỉ cần chúng tôi ở một chỗ, Quýt Nhỏ sẽ rất sôi động.

“Trường học mới có tốt không?”. Tôi chủ động mở miệng, đánh tan im lặng.

“Tốt lắm”.



“Bài tập không hiểu chỗ nào có thể hỏi anh, dù đã tốt nghiệp lâu rồi, nhưng kiến thức cơ bản của anh vẫn còn”. Tôi tiếp tục nói.

Chỉ cần em hỏi, tôi sẽ bỏ qua đống công văn chất chồng như núi kia, lập tức tình nguyện ôn lại mớ sách giáo khoa!

“Được”. Em gật đầu, nhưng mà, nghe thế nào cũng chỉ thấy giống như cho có lệ.

Tôi là một người không khéo ăn nói, cho nên, qua vài câu, chúng tôi lại rơi vào im lặng.

“Anh…nghe nói hôm trước anh đi hẹn hò?”. Quýt Nhỏ gượng cười, rốt cuộc chủ động hỏi lại tôi.

“Ừ, ba bảo anh đi”. Tôi gật đầu thừa nhận.

“Anh…đối phương thế nào?”. Quýt Nhỏ cẩn thận hỏi.

“Gia đình tốt, tính cách tốt, dáng vẻ cũng đẹp”. Tôi thành thật trả lời.

“Đẹp hơn chị Triệu Như không?”. Em không nhịn được, hỏi.

Triệu Như? Ai cơ? Tôi sửng sốt vài giây, nhớ lại, là bạn học trung học của mình.

“Không khác nhau lắm”. Không phải ngoại hình con gái giống nhau hết sao?

“Anh, anh sẽ quen chị ấy, kết hôn với chị ấy hả?”. Em lại tiếp tục hỏi.

Sẽ không.

Đêm hẹn hò đó, tôi đã từ chối đối phương.

Nhưng mà, tôi cười yếu ớt, nói: “Nhóc con, đừng tò mò chuyện người lớn như vậy nghe!”.

Nghe tôi nói, mắt Quýt Nhỏ ủ rũ đi, em quay đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi đi, nhẹ giọng nói: “Hóa ra…hơn kém bảy tuổi, anh là người lớn, còn em vẫn là nhóc con…”

Giọng nói em rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy, vì thế, cười cười: “Đương nhiên, nhớ hồi trước, anh còn thay đồ cho em, giặt chăn đái dầm của em kìa!”

Vẻ mặt Quýt Nhỏ không cười nổi.

Trong chốc lát, không khí dường như lại ngưng lại.

Vừa rồi vất vả lắm em mới nói vài câu với tôi, sao tôi lại phá vỡ nó đi? Tôi âm thầm ảo não, hận không thẻ tự đấm mình mấy cái, lại không hiểu rốt cuộc mình nói sai câu nào, khiến em gái không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Đầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook